“Không có nghe nhầm, chính là mày. Tao lúc đó còn chưa có bị khóa vào cái nơi chết tiệt này, đang đi ăn trộm… Lễ phép thăm dò tín hiệu, tình cờ thu được mệnh lệnh mà họ nhận được, nguồn tín hiệu là mày, tuyệt đối không sai, trừ khi tao bị mù.”
Kim Ô Nha bĩu môi, lại nhìn chằm chằm biểu cảm Sở Tư một lát, nói: “Nhưng nhìn biểu tình này của mày, tao lại tự hỏi liệu lúc đó có phải thực sự bị mù rồi không.”
Trong lòng Sở Tư vẫn nghĩ đến chuyện kỳ quái này, ngoài miệng trả lời: “Chắc chắn là vậy.”
Kim Ô Nha: “…… Mẹ nó tao đang rất khách khí đó!”
Sở Tư: “Không cần khách khí.”
Kim Ô Nha: “…”
Gã quay đầu lại, ngã xuống đáy lồng như một con chó, như thể không bao giờ muốn nói chuyện với Sở Tư nữa.
Tát Ách thường xuyên bị Sở Tư khẩu nghiệp, cũng vui vẻ xem người khác bị Sở Tư nói móc, mỉm cười, lên tiếng nhắc nhở: “Thân ái, tôi có một lời khuyên.”
“Lời khuyên gì?” Sở Tư xoay người hỏi.
Tát Ách chỉ chỉ đỉnh đầu.
Bàn ăn mà hắn đang dựa vào sát ở góc, ánh sáng đỏ kích thước hạt gạo nằm ở góc tường đối diện ngay trên đầu, cứ vài giây lại nhấp nháy, đèn đỏ như thế này hầu như có ở khắp mọi nơi trong toàn bộ Thái Không Giam Ngục, chúng là thiết bị ghi âm của hệ thống thông minh nhà tù, có phần giống với máy giám sát thông thường, nhưng toàn diện hơn thế nhiều.
Ngoại trừ hình ảnh, nó còn có thể ghi lại nhiệt độ, độ ẩm và những thứ khác không thể phản chiếu bằng ống kính thuần túy, bao gồm tín hiệu liên lạc, thậm chí là phân tích và xử lý đơn giản.
Chỉ riêng độ phân tích và phân giải sẽ thay đổi một chút tùy thuộc cấp độ của hệ thống thông minh.
Với công nghệ hiện giờ, loại thiết bị này có thể được tích hợp hoàn toàn với bất cứ thứ gì nếu nó muốn được che giấu, nhưng 138 thiết bị trong Thái Không Giam Ngục lại cố ý để lộ.
Chủ yếu là vì các tù nhân trong nhà tù đều có vấn đề từ đầu óc đến xương cốt.
Thời điểm Thái Không Giam Ngục được tạo ra, các nhà thiết kế vẫn chưa thăm dò được tính cách của các tù nhân, máy ghi âm muốn giấu thì có bao nhiêu nhiêu là chỗ được giấu, vì thế đám bệnh tâm thần này suốt ngày đánh rắm không làm, thay đổi cách đào hố, chơi hết mình với tinh thần của người quét mìn, sưu tầm mọi cách thức gây thảm hoạ, thề sẽ tìm thấy tất cả các thiết bị giám sát, một cái cũng không lưu lại.
Bên này mới vừa phá một lô, bên kia lại tân trang một lô mới. Bên kia trang bị một lô, bên này lại phá một lô nữa.
Chiến lược kinh nghiệm đúc kết hết lần này đến lần khác, đều mẹ nó hình thành một đám nghiệp vụ vô cùng thành thục.
Hai bên hành hạ nhau suốt 50 năm, nhóm thiết kế cuối cùng đều mắng mẹ nó rồi thỏa hiệp, chuyển sang một chiến lược khác ——
Họ tạo ra máy ghi âm như đèn pha, phát sáng chói lọi ở mọi góc, đèn đỏ hoạt động liên tục trong 24 giờ, nhấp nháy không ngừng, lấy một loại ánh sáng mù mắt chó chiêu cáo thiên hạ: Tới đi, tới phá ta đi!
Loại thủ pháp đê tiện này thần kỳ bám theo tóc tù nhân.
Có lẽ cảm thấy tính khiêu chiến quá thấp, đám tù nhân đột nhiên mất hứng thú phá máy ghi âm, ngoại trừ thỉnh thoảng giơ ngón giữa trước cái máy, gần như coi 138 thiết bị là cái rắm, tự động đi nghiên cứu những thứ khác.
Điều này làm cho mấy cái máy ghi âm khốn nạn trường thọ sống lâu.
Sau lời nhắc nhở của Tát Ách, Sở Tư nghĩ đến mấy tên khốn có mặt khắp nơi này.
Anh ngay lập tức ném Kim Ô Nha lại trong lồng sắt, sải bước về phía bên kia nhà ăn đi qua cánh cửa, nơi đó chính là trung tâm giám sát số 2.
Cổng kết nối giữa đĩa bay này với các bộ phận khác của Thái Không Giam Ngục nằm ở vị trí tương đối phía bắc, một phần lớn bộ phận ngoài của trung tâm giám sát số 2, khi bị tách ra không ít chỗ bị bắn phá, cho nên trung tâm giám sát hiện tại giống như bị một cơn bão quét qua, toàn bộ bức tường hình vòng cung bị oanh tạc.
Bức tường kim loại không bị thổi bay, nhưng phía trong bị nhô lên, đè ép va chạm vào một phần điều khiển.
Không biết sao xui xẻo, vừa vặn là chỗ xử lý thông minh.
Tát Ách đi theo Sở Tư vào cửa, huýt sáo, nói: “Bọn họ cũng thật biết chọn nơi để bắn nha.”
Sở Tư thuận tay sửa bàn điều khiển, kết nối lại chỗ bị bắn, nói mà không thèm ngoảnh lại: “Làm phiền nhân sĩ không liên quan tránh tôi xa một chút.”
“Ồ, xém chút xíu thì quên, trưởng quan của chúng ta bình sinh hận nhất là phải dọn rác, nói vậy xem ra bây giờ tâm tình nhất định không tốt rồi.” Vẻ mặt Tát Ách như thông tình đạt lý, quay đầu hướng hai người phía sau nhướng mày nói: “Nhân sĩ không liên quan, sao không ra ngoài đi? Để tôi đóng cửa.”
Cây lau nhà: “…” Tôi có nên nói một câu không biết xấu hổ hay không đây.
Gã thiếu chút nữa mở miệng la mắng, nhớ tới người đứng trước mặt mình là ai, lại nuốt trở vào, khó khăn đổi giọng nói: “Tôi… chỉ đứng dựa tường, không nói lời nào gây rắc rối, đừng đuổi tôi ra ngoài, bên ngoài có nhiều sói lắm.”
Tát Ách so với gã cao hơn nửa cái đầu, lúc rũ mắt nhìn, vẻ mặt hắn đặc biệt lười nhác ngạo mạn: “Tôi có nên tốt bụng nhắc nhở anh rằng, bên ngoài bọn họ còn có lồng sắt chống đỡ, mà trước mắt anh có một phạm nhân đã vượt ngục, không có trói buộc.”
Cây lau nhà: “……”
Không nói hai lời, quay đầu liền chạy.
Tát Ách vừa lòng nhìn gã túm cây lau nhà nhỏ dán vào tường chạy biến, đóng sầm cửa lại, nhân tiện khoá luôn.
Sở Tư cười lạnh một tiếng: “Tát Ách, thứ cho tôi nói thẳng, tôi lớn đến chừng rồi chưa thấy ai không biết xấu hổ hơn anh nữa.”
Tát Ách nhướn mày: “Tôi đã thấy rồi.”
Sở Tư theo bản năng trả về câu: “Ai?”
Không đợi Tát Ách mở miệng, anh lại đột nhiên phản ứng lại, kịp thời chấm dứt cuộc trò chuyện: “Được rồi, vẫn nên câm miệng đi.”
Tát Ách nở nụ cười.
Sở Tư cau mày, kết nối hàng tá cổng, từ trong đống lộn xộn như mạng nhện tìm ra dây bị đứt, bởi vì quá gần bức tường, ngay lúc bị bắn đã bị kim loại cứa đứt, trên bề mặt có vết, có thể thấy trăm cái kim loại mỏng như sợi tóc lòi ra.
Vẻ mặt Sở trưởng quan bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy trăm dây kim loại thuộc dây kết nối trong hai giây, lại bình tĩnh ném sợi dây đứt trở lại bàn.
Anh luôn rất khó chịu với những thứ như thế này, thay vì ngồi yên xử lý tín hiệu dữ liệu chip cổng, anh thà vào công viên lưu trữ xử lý phản vật chất có thể phát nổ bất cứ lúc nào còn hơn.
Sở trưởng quan hai tay chống mặt bàn, trầm mặc một lát, đột nhiên treo lên nụ cười nho nhã lễ độ, quay đầu lại nói với Tát Ách: “Chúng ta làm một giao dịch nhé??”
Khi anh nói, hai tay vẫn chống mặt bàn, lưng tựa vào mép, chân dài thẳng hơi cong, nụ cười có vẻ thanh lịch thả lỏng.
Tát Ách đặt một ngón tay lên môi: “Đừng giả trang nữa trưởng quan, không kể thời gian sau khi hành tinh nổ tung, tôi đã biết anh 45 năm, 7 tháng 3 ngày rồi, sao không biết anh đang nghĩ gì, không bằng nói thẳng đi.”
Sở Tư lúc này thật sự sửng sốt một chút, anh không nghĩ Tát Ách có thể nói ra thời gian họ gặp nhau cụ thể đến từng “Ngày”, có lẽ bởi vì có chút ngoài ý muốn, có lẽ là bởi vì thật sự có việc cầu người giúp đỡ, ‘Miệng không buông tha người’ Sở trưởng quan mím môi, lần đầu không vòng vo, khô khan nói: “Dây kết nối bị cắt đứt, sợi kim loại bên trong bị lòi ra.”
Chỉ cần nối sai một dây, hệ thống thông minh sẽ không hoạt động bình thường.
Muốn làm anh kết nối tất cả, anh có thể ngồi ở đây đến cuối vũ trụ.
Tát Ách mỉm cười vui vẻ, nâng cằm nhìn Sở Tư, nói đùa: “Nói chung, tôi sẽ để bên kia quỳ xuống cầu xin tôi.”
Sở Tư cũng mỉm cười vui vẻ: “Nói chung, tôi chỉ quỳ khi xuống mộ, hơn nữa là khi chỉ còn một cái đầu gối.”
“Động tác quỳ một đầu gối rất thích hợp để cầu hôn nha.” Tát Ách nói.
Sở Tư nói: “Động tác quỳ một đầu gối, tôi dùng để hy sinh”.
Tát Ách: “…”
Mặc dù ngoài miệng chuẩn bị cãi nhau, Tát Ách vẫn bước tới, Sở Tư khó có được hạ mình, thành thành thật thật bước sang một bên, dựa bên cạnh Tát Ách, nhìn ngón tay hắn chọn ra sợi dây điện đứt.
Ngón tay Tát Ách dài và đẹp, khi hắn nghịch nghịch các góc tiếp xúc của sợi dây mảnh mai đó, giống như đang chơi đàn.
Nói thật ra có lẽ không có ai tin, phần tử khủng bố số 1 của Thái Không Giam Ngục, Tát Ách · Dương, thực sự biết chơi đàn, chỉ có một số ít người từng thấy, thậm chí có thể không đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có một mình Sở Tư.
Tất nhiên, chỉ đánh bậy đánh bạ mà thôi.
Đó là chuyện của 40 năm trước ở Bạch Ưng viện điều dưỡng, nếu tính thêm 50 năm ngủ trong khoang thuyền đông lạnh, thì cũng gần 100 năm rồi.
100 năm chỉ là một khoảnh khắc như một cái nháy mắt.
Tát Ách tinh tế sắp xếp các sợi dây kết nối, trông rất chăm chú, nhãn cầu gần như trong suốt của hắn không chuyển động, mí mắt hơi rũ xuống, có vẻ an tĩnh cực kỳ, thậm chí có một loại khí chất trầm ổn xa cách.
Một lúc sau, hắn dựa vào bàn, ngước mắt lên nhìn Sở Tư, cong miệng nói: “Nói thật ra, có đôi khi tôi cảm thấy anh…”
Đang nói, đột nhiên lại nhún vai, hạ mắt tiếp tục kết nối dây bị đứt: “Quên đi, vì lợi ích mà anh hiếm khi không chèn ép người, không đùa anh nữa.”
Sở Tư nghi ngờ nói: “Cảm thấy tôi cái gì?”
Tát Ách vừa vặn kết nối cái cuối cùng, dễ dàng xoắn toàn bộ vỏ sợi kim loại hai lần để củng cố, nhàn nhã cầm một đầu thiết bị, lưu manh cầm sợi dây chạm vào khóe miệng, đưa cho Sở Tư: “Thôi nào, tặng anh một nụ hôn nha trưởng quan yêu dấu.”
Sở Tư: “…..”
Loại bệnh thần kinh lời nói nửa vời không thể đoán trước này nên được nhét vào phòng giam đặc biệt, giật điện một tối cho thanh tỉnh đầu óc.
Sở Tư dây nối mạch điện, cắm chính xác cổng.
Đinh ——
“Thiên Nhãn, hệ thống thông minh của Thái Không Giam Ngục, sẽ vì ngài phục phục phục phục phục vụ.”
Sở Tư: “…” Loại máy móc bị mắc kẹt này còn có thể dùng được sao? !
Anh nhếch khóe miệng, gõ một vài cái trên bàn điều khiển, sau đó thử đưa ra mệnh lệnh: “Có bất kỳ ghi chép nào vào ngày hành tinh nổ tung không? Đưa ra đi.”.
“Ok, tìm kiếm cơ sở dữ liệu mất khoảng ba giây, đếm ngược 3——2——2——2——2——”
Sở Tư: “…” Đây có phải là 2 đến thế kỷ tới không? Tát Ách nhướn mày, đấm vào lớp vỏ ngoài bộ não trung tâm hệ thống thông minh.
“Ai da ——2——1—— dữ liệu được xuất.”
Sở Tư: “…”
Anh đặc biệt muốn nói: Nếu không phải cần dùng đến, nhìn thứ nói lắp này liền cảm thấy đau gan.
Kết quả, giây tiếp theo màn hình xuất hiện hình ảnh và dữ liệu ghi lại văn bản bên cạnh khiến anh trầm mặc ——
Hệ thống Thiên Nhãn nói lắp này cũng khá nhanh nhẹn, video đầu tiên xuất là thời điểm kênh liên lạc nhận được mệnh lệnh, có thể thấy trên biểu đồ sao không gian được kết nối đồng bộ, mã ngắn thông báo mệnh lệnh là: 50001
Nguồn được đánh dấu có màu đỏ cực kỳ dễ thấy.
50001 là mã ngắn của kênh truyền thông công cộng của Sở Tư, đại diện cho người lãnh đạo văn phòng số 5 của Tòa nhà An ninh.
Dấu chấm đỏ là tín hiệu độc quyền của Sở Tư.
Kim Ô Nha bĩu môi, lại nhìn chằm chằm biểu cảm Sở Tư một lát, nói: “Nhưng nhìn biểu tình này của mày, tao lại tự hỏi liệu lúc đó có phải thực sự bị mù rồi không.”
Trong lòng Sở Tư vẫn nghĩ đến chuyện kỳ quái này, ngoài miệng trả lời: “Chắc chắn là vậy.”
Kim Ô Nha: “…… Mẹ nó tao đang rất khách khí đó!”
Sở Tư: “Không cần khách khí.”
Kim Ô Nha: “…”
Gã quay đầu lại, ngã xuống đáy lồng như một con chó, như thể không bao giờ muốn nói chuyện với Sở Tư nữa.
Tát Ách thường xuyên bị Sở Tư khẩu nghiệp, cũng vui vẻ xem người khác bị Sở Tư nói móc, mỉm cười, lên tiếng nhắc nhở: “Thân ái, tôi có một lời khuyên.”
“Lời khuyên gì?” Sở Tư xoay người hỏi.
Tát Ách chỉ chỉ đỉnh đầu.
Bàn ăn mà hắn đang dựa vào sát ở góc, ánh sáng đỏ kích thước hạt gạo nằm ở góc tường đối diện ngay trên đầu, cứ vài giây lại nhấp nháy, đèn đỏ như thế này hầu như có ở khắp mọi nơi trong toàn bộ Thái Không Giam Ngục, chúng là thiết bị ghi âm của hệ thống thông minh nhà tù, có phần giống với máy giám sát thông thường, nhưng toàn diện hơn thế nhiều.
Ngoại trừ hình ảnh, nó còn có thể ghi lại nhiệt độ, độ ẩm và những thứ khác không thể phản chiếu bằng ống kính thuần túy, bao gồm tín hiệu liên lạc, thậm chí là phân tích và xử lý đơn giản.
Chỉ riêng độ phân tích và phân giải sẽ thay đổi một chút tùy thuộc cấp độ của hệ thống thông minh.
Với công nghệ hiện giờ, loại thiết bị này có thể được tích hợp hoàn toàn với bất cứ thứ gì nếu nó muốn được che giấu, nhưng 138 thiết bị trong Thái Không Giam Ngục lại cố ý để lộ.
Chủ yếu là vì các tù nhân trong nhà tù đều có vấn đề từ đầu óc đến xương cốt.
Thời điểm Thái Không Giam Ngục được tạo ra, các nhà thiết kế vẫn chưa thăm dò được tính cách của các tù nhân, máy ghi âm muốn giấu thì có bao nhiêu nhiêu là chỗ được giấu, vì thế đám bệnh tâm thần này suốt ngày đánh rắm không làm, thay đổi cách đào hố, chơi hết mình với tinh thần của người quét mìn, sưu tầm mọi cách thức gây thảm hoạ, thề sẽ tìm thấy tất cả các thiết bị giám sát, một cái cũng không lưu lại.
Bên này mới vừa phá một lô, bên kia lại tân trang một lô mới. Bên kia trang bị một lô, bên này lại phá một lô nữa.
Chiến lược kinh nghiệm đúc kết hết lần này đến lần khác, đều mẹ nó hình thành một đám nghiệp vụ vô cùng thành thục.
Hai bên hành hạ nhau suốt 50 năm, nhóm thiết kế cuối cùng đều mắng mẹ nó rồi thỏa hiệp, chuyển sang một chiến lược khác ——
Họ tạo ra máy ghi âm như đèn pha, phát sáng chói lọi ở mọi góc, đèn đỏ hoạt động liên tục trong 24 giờ, nhấp nháy không ngừng, lấy một loại ánh sáng mù mắt chó chiêu cáo thiên hạ: Tới đi, tới phá ta đi!
Loại thủ pháp đê tiện này thần kỳ bám theo tóc tù nhân.
Có lẽ cảm thấy tính khiêu chiến quá thấp, đám tù nhân đột nhiên mất hứng thú phá máy ghi âm, ngoại trừ thỉnh thoảng giơ ngón giữa trước cái máy, gần như coi 138 thiết bị là cái rắm, tự động đi nghiên cứu những thứ khác.
Điều này làm cho mấy cái máy ghi âm khốn nạn trường thọ sống lâu.
Sau lời nhắc nhở của Tát Ách, Sở Tư nghĩ đến mấy tên khốn có mặt khắp nơi này.
Anh ngay lập tức ném Kim Ô Nha lại trong lồng sắt, sải bước về phía bên kia nhà ăn đi qua cánh cửa, nơi đó chính là trung tâm giám sát số 2.
Cổng kết nối giữa đĩa bay này với các bộ phận khác của Thái Không Giam Ngục nằm ở vị trí tương đối phía bắc, một phần lớn bộ phận ngoài của trung tâm giám sát số 2, khi bị tách ra không ít chỗ bị bắn phá, cho nên trung tâm giám sát hiện tại giống như bị một cơn bão quét qua, toàn bộ bức tường hình vòng cung bị oanh tạc.
Bức tường kim loại không bị thổi bay, nhưng phía trong bị nhô lên, đè ép va chạm vào một phần điều khiển.
Không biết sao xui xẻo, vừa vặn là chỗ xử lý thông minh.
Tát Ách đi theo Sở Tư vào cửa, huýt sáo, nói: “Bọn họ cũng thật biết chọn nơi để bắn nha.”
Sở Tư thuận tay sửa bàn điều khiển, kết nối lại chỗ bị bắn, nói mà không thèm ngoảnh lại: “Làm phiền nhân sĩ không liên quan tránh tôi xa một chút.”
“Ồ, xém chút xíu thì quên, trưởng quan của chúng ta bình sinh hận nhất là phải dọn rác, nói vậy xem ra bây giờ tâm tình nhất định không tốt rồi.” Vẻ mặt Tát Ách như thông tình đạt lý, quay đầu hướng hai người phía sau nhướng mày nói: “Nhân sĩ không liên quan, sao không ra ngoài đi? Để tôi đóng cửa.”
Cây lau nhà: “…” Tôi có nên nói một câu không biết xấu hổ hay không đây.
Gã thiếu chút nữa mở miệng la mắng, nhớ tới người đứng trước mặt mình là ai, lại nuốt trở vào, khó khăn đổi giọng nói: “Tôi… chỉ đứng dựa tường, không nói lời nào gây rắc rối, đừng đuổi tôi ra ngoài, bên ngoài có nhiều sói lắm.”
Tát Ách so với gã cao hơn nửa cái đầu, lúc rũ mắt nhìn, vẻ mặt hắn đặc biệt lười nhác ngạo mạn: “Tôi có nên tốt bụng nhắc nhở anh rằng, bên ngoài bọn họ còn có lồng sắt chống đỡ, mà trước mắt anh có một phạm nhân đã vượt ngục, không có trói buộc.”
Cây lau nhà: “……”
Không nói hai lời, quay đầu liền chạy.
Tát Ách vừa lòng nhìn gã túm cây lau nhà nhỏ dán vào tường chạy biến, đóng sầm cửa lại, nhân tiện khoá luôn.
Sở Tư cười lạnh một tiếng: “Tát Ách, thứ cho tôi nói thẳng, tôi lớn đến chừng rồi chưa thấy ai không biết xấu hổ hơn anh nữa.”
Tát Ách nhướn mày: “Tôi đã thấy rồi.”
Sở Tư theo bản năng trả về câu: “Ai?”
Không đợi Tát Ách mở miệng, anh lại đột nhiên phản ứng lại, kịp thời chấm dứt cuộc trò chuyện: “Được rồi, vẫn nên câm miệng đi.”
Tát Ách nở nụ cười.
Sở Tư cau mày, kết nối hàng tá cổng, từ trong đống lộn xộn như mạng nhện tìm ra dây bị đứt, bởi vì quá gần bức tường, ngay lúc bị bắn đã bị kim loại cứa đứt, trên bề mặt có vết, có thể thấy trăm cái kim loại mỏng như sợi tóc lòi ra.
Vẻ mặt Sở trưởng quan bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy trăm dây kim loại thuộc dây kết nối trong hai giây, lại bình tĩnh ném sợi dây đứt trở lại bàn.
Anh luôn rất khó chịu với những thứ như thế này, thay vì ngồi yên xử lý tín hiệu dữ liệu chip cổng, anh thà vào công viên lưu trữ xử lý phản vật chất có thể phát nổ bất cứ lúc nào còn hơn.
Sở trưởng quan hai tay chống mặt bàn, trầm mặc một lát, đột nhiên treo lên nụ cười nho nhã lễ độ, quay đầu lại nói với Tát Ách: “Chúng ta làm một giao dịch nhé??”
Khi anh nói, hai tay vẫn chống mặt bàn, lưng tựa vào mép, chân dài thẳng hơi cong, nụ cười có vẻ thanh lịch thả lỏng.
Tát Ách đặt một ngón tay lên môi: “Đừng giả trang nữa trưởng quan, không kể thời gian sau khi hành tinh nổ tung, tôi đã biết anh 45 năm, 7 tháng 3 ngày rồi, sao không biết anh đang nghĩ gì, không bằng nói thẳng đi.”
Sở Tư lúc này thật sự sửng sốt một chút, anh không nghĩ Tát Ách có thể nói ra thời gian họ gặp nhau cụ thể đến từng “Ngày”, có lẽ bởi vì có chút ngoài ý muốn, có lẽ là bởi vì thật sự có việc cầu người giúp đỡ, ‘Miệng không buông tha người’ Sở trưởng quan mím môi, lần đầu không vòng vo, khô khan nói: “Dây kết nối bị cắt đứt, sợi kim loại bên trong bị lòi ra.”
Chỉ cần nối sai một dây, hệ thống thông minh sẽ không hoạt động bình thường.
Muốn làm anh kết nối tất cả, anh có thể ngồi ở đây đến cuối vũ trụ.
Tát Ách mỉm cười vui vẻ, nâng cằm nhìn Sở Tư, nói đùa: “Nói chung, tôi sẽ để bên kia quỳ xuống cầu xin tôi.”
Sở Tư cũng mỉm cười vui vẻ: “Nói chung, tôi chỉ quỳ khi xuống mộ, hơn nữa là khi chỉ còn một cái đầu gối.”
“Động tác quỳ một đầu gối rất thích hợp để cầu hôn nha.” Tát Ách nói.
Sở Tư nói: “Động tác quỳ một đầu gối, tôi dùng để hy sinh”.
Tát Ách: “…”
Mặc dù ngoài miệng chuẩn bị cãi nhau, Tát Ách vẫn bước tới, Sở Tư khó có được hạ mình, thành thành thật thật bước sang một bên, dựa bên cạnh Tát Ách, nhìn ngón tay hắn chọn ra sợi dây điện đứt.
Ngón tay Tát Ách dài và đẹp, khi hắn nghịch nghịch các góc tiếp xúc của sợi dây mảnh mai đó, giống như đang chơi đàn.
Nói thật ra có lẽ không có ai tin, phần tử khủng bố số 1 của Thái Không Giam Ngục, Tát Ách · Dương, thực sự biết chơi đàn, chỉ có một số ít người từng thấy, thậm chí có thể không đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có một mình Sở Tư.
Tất nhiên, chỉ đánh bậy đánh bạ mà thôi.
Đó là chuyện của 40 năm trước ở Bạch Ưng viện điều dưỡng, nếu tính thêm 50 năm ngủ trong khoang thuyền đông lạnh, thì cũng gần 100 năm rồi.
100 năm chỉ là một khoảnh khắc như một cái nháy mắt.
Tát Ách tinh tế sắp xếp các sợi dây kết nối, trông rất chăm chú, nhãn cầu gần như trong suốt của hắn không chuyển động, mí mắt hơi rũ xuống, có vẻ an tĩnh cực kỳ, thậm chí có một loại khí chất trầm ổn xa cách.
Một lúc sau, hắn dựa vào bàn, ngước mắt lên nhìn Sở Tư, cong miệng nói: “Nói thật ra, có đôi khi tôi cảm thấy anh…”
Đang nói, đột nhiên lại nhún vai, hạ mắt tiếp tục kết nối dây bị đứt: “Quên đi, vì lợi ích mà anh hiếm khi không chèn ép người, không đùa anh nữa.”
Sở Tư nghi ngờ nói: “Cảm thấy tôi cái gì?”
Tát Ách vừa vặn kết nối cái cuối cùng, dễ dàng xoắn toàn bộ vỏ sợi kim loại hai lần để củng cố, nhàn nhã cầm một đầu thiết bị, lưu manh cầm sợi dây chạm vào khóe miệng, đưa cho Sở Tư: “Thôi nào, tặng anh một nụ hôn nha trưởng quan yêu dấu.”
Sở Tư: “…..”
Loại bệnh thần kinh lời nói nửa vời không thể đoán trước này nên được nhét vào phòng giam đặc biệt, giật điện một tối cho thanh tỉnh đầu óc.
Sở Tư dây nối mạch điện, cắm chính xác cổng.
Đinh ——
“Thiên Nhãn, hệ thống thông minh của Thái Không Giam Ngục, sẽ vì ngài phục phục phục phục phục vụ.”
Sở Tư: “…” Loại máy móc bị mắc kẹt này còn có thể dùng được sao? !
Anh nhếch khóe miệng, gõ một vài cái trên bàn điều khiển, sau đó thử đưa ra mệnh lệnh: “Có bất kỳ ghi chép nào vào ngày hành tinh nổ tung không? Đưa ra đi.”.
“Ok, tìm kiếm cơ sở dữ liệu mất khoảng ba giây, đếm ngược 3——2——2——2——2——”
Sở Tư: “…” Đây có phải là 2 đến thế kỷ tới không? Tát Ách nhướn mày, đấm vào lớp vỏ ngoài bộ não trung tâm hệ thống thông minh.
“Ai da ——2——1—— dữ liệu được xuất.”
Sở Tư: “…”
Anh đặc biệt muốn nói: Nếu không phải cần dùng đến, nhìn thứ nói lắp này liền cảm thấy đau gan.
Kết quả, giây tiếp theo màn hình xuất hiện hình ảnh và dữ liệu ghi lại văn bản bên cạnh khiến anh trầm mặc ——
Hệ thống Thiên Nhãn nói lắp này cũng khá nhanh nhẹn, video đầu tiên xuất là thời điểm kênh liên lạc nhận được mệnh lệnh, có thể thấy trên biểu đồ sao không gian được kết nối đồng bộ, mã ngắn thông báo mệnh lệnh là: 50001
Nguồn được đánh dấu có màu đỏ cực kỳ dễ thấy.
50001 là mã ngắn của kênh truyền thông công cộng của Sở Tư, đại diện cho người lãnh đạo văn phòng số 5 của Tòa nhà An ninh.
Dấu chấm đỏ là tín hiệu độc quyền của Sở Tư.
Danh sách chương