Thời gian trôi đi thật nhanh. Trong chớp mắt đã hai năm trôi qua.

Ngày hôm nay, nhị công tử Tư Đồ Ngạo Nguyệt của Tư Đồ thế gia cuối cùng cũng đã luyện thành tầng thứ mười một võ công gia truyền " Minh Nguyệt tâm kinh" khiến cho Tư Đồ Kinh Vân rất cao hứng nắm lấy tay Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Hài nhi, con năm nay mới mười chin tuổi mà đã luyện thần công gia truyền tới tầng thứ mười một. Tronggia tộc của chúng ta trong một trăm năm trở lại đây rất ít ai được như vậy. Cứ theo tốc độ này mà nói thì có lẽ tới khoảng năm mươi tuổi là con hoàn toàn có thể luyện được cảnh giới tối cao tầng thứ mười tám của "Minh Nguyệt tâm kinh". Khi đó con sẽ đứng vào hang ngũ đế cấp cao thủ. Tương lai của gia tộc chúng ta tất cả sẽ do chính tay con phát dương quang đại"

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nhìn thấy bộ dạng kích động của phụ thân, trong lòng dâng tràn hào khí. Ngang dọc giang hồ, tung hoành đại lục ai dám không theo. Đặc biệt là với tuổi của hắn đích thực là rất sung bái anh hung, luôn muốn trở thành một anh hung chân chánh

"Cha, con sẽ làm cho Tư Đồ thế gia danh chấn cả đại lục"

"Tốt, có chí khí. Ta thật sự rất mừng. Ngạo Nguyệt, hôm nay ta để cho ba huynh đệ các con đi chơi ba ngày. Đi đi"

"Thật là quá tốt. Cám ơn cha. Để con đi nói với đại ca và tam đệ" Nói xong liền quay người chạy vào hậu điện của luyện võ đường

Điều này kể cũng không có gì lạ. Cả ba huynh đệ bọn họ ba tháng nay không hề bước ra khỏi cửa nhà. Tư Đồ thế gia đối với từng năm đều đặt ra một yêu cầu rất nghiêm ngặt . Nếu như không đạt được tiêu chuẩn thì không được phép rời khỏi nhà nửa bước. Đó cũng chính là nguyên do vì sao người của Tư Đồ thế gia khi hành tẩu giang hồ ai nấy cũng đều có võ công cao cường.

Kỳ thật ba người con của Tư Đồ Kinh Vân ai nấy cũng đều có tư chất bất phàm. Võ công của bọn họ đều đã vựơt qua tiêu chuẩn. Chỉ có điều Tư Đồ Kinh Vân thân làm gia chủ cho nên đã đặt ra yêu cầu đối với con của mình cực cao. Vì vậy cả ba người đều không giống những người đồng bối khác trong gia tộc.

Lão đại Tư Đồ Hạo Nguyệt năm nay hai mươi tuổi, đã luyện tới tầng thứ mười một của "Minh Nguyệt tâm kinh", là đệ nhất cao thủ của đám thanh niên trong gia tộc. Lão nhị Tư Đồ Ngạo Nguyệt mười chin tuổi, vừa mới luyện thành tầng thứ mười một "Minh Nguyệt tâm kinh", là một kỳ tài trong tương lai. Lão tam Tư Đồ Mẫn Nguyệt là là an hem song sinh với Tư Đồ Minh Nguyệt, sinh trễ hơn khoảng nửa giờ . Cũng do tuổi con nhỏ nên chỉ luyện "Minh Nguyệt tâm kinh" tới tầng thứ chin. Mặc dù vậy cũng có thể coi là cao thủ trong lớp trẻ hiện tại.

Không lâu sau ba huynh đệ từ hậu viện bước ra ngoài đại sảnh. Lão đại khôi ngô, lạo nhị thì anh tuấn phi phàm, Còn lão tam thì giống hệt như Tư Đồ Minh Nguyệt tuần mỹ phi thường. Nếu như hắn hóa trang thành nữ nhân thì thật đúng là một đại mỹ nhân

"Bái kiến phụ thân" Cả ba hướng về Tư Đồ Kinh Vân hành lễ, trên mặt ai đó đều lộ vẻ vui mừng

"Đi đi"

"Dạ"

"Ba người các ngươi có ra ngoài cũng không được đi kiếm Bại Thiên"

Cả ba đều gật gật đầu

"Nếu như thằng bé đó muốn rủ các ngươi đánh nhau thì các ngươi nhầt định phải phong bế lấy sáu thành công lực của bản than. Cái tên tiểu tử đó mặc dù than thể cường hãn nhưng ngày hôm nay các ngươi đã khác rất nhiều. Vì vậy cần phải cẩn thận đừng làm nó bị thương"

Ba ba huynh đệ đều gật đầu. Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Bọn con biết rồi. Lần trước ba huynh đệ bọn con cũng vì nhường hắn. Nhưng tên tiểu tử đó thật đáng ghét. Bọn con vì nhương hắn mà nhận thua, hắn lại còn ngang nhiên cười nhạo che võ công của bọn con là vô dụng. Lần này nhất định phải cho hắn nếm mùi khổ sở mới được"

Tư Đồ Kinh Vân nói " Bại Thiên cái đứa bé này tư chất rất tốt, là một người trời sinh để học võ. Trước đây ta còn vì nó không chịu học võ mà nuối tiếc, nay xem ra ta đã quá lo xa rồi"

Tư Đồ Hạo Nguyệt"Chỉ là đánh nhau điên khùng thôi"

Tư Đồ Kinh Vân nói" Không phải vậy. Bằng vào tu vi hiện tại của ta cảm giác thấy được trong người của nó có một cỗ chiến ý cực mạnh. Đúng ra nó phải đi theo con đường võ đạo. Chỉ có điều nó vẫn chưa nhận ra thôi"

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Hắn thật sự lợi hại vậy sao? Chỉ đáng tiếc là tuổi của hắn đã quá cao, tập võ có lẽ đã muộn rồi?"

Tưu Đồ Kinh Vân nói " Hắn từ nhỏ chỉ toàn đánh nhau, thân thể căn cơ đã được tôi luyện căn bản không muộn chút nào. Huống chi hắn lại không phải là người bình thường. Độc Cô gia không có người bình thường"

Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói " Con biết tỷ phu không phải là một người bình thường. Nhưng còn Độc Cô thúc thúc và Độc Cô gia gia không lẽ cũng không phải là người bình thường sao?"

Tư Đồ Kinh Vân cất tiếng quở trách " Tỷ tỷ của ngươi vẫn còn chưa gả cho tiểu tử đó" Sau đó tiếp tục nói tiếp " Đám hài tử các ngươi, cao thủ thật sự thường không có tiếng tăm gì cả. Các ngươi nhất định phải ghi nhớ. Được rồi, các ngươi hãy ra ngoài đi"

Ba huynh đệ hơn ba tháng này ở trong nhà. Hôm nay giống như chim sổ khỏi lồng, không cần nói cũng biết vui mừng tới mức nào. Đi trên con đường nhìn thấy cái gì cũng có cảm giác vui sướng.

Độc Cô gia là hàng xóm vớ i họ, hai nhà chỉ cách nhau một con đường. Tư Đồ Hạo Nguyệt cùng Tư Đồ Ngạo Nguyệt tiến tới trước cửa gọi lớn " Tên khùng". Tư Đồ Mẫn Nguyệt thì lại khác " Tỷ phu, đệ tới thăm huynh đây"

Đám người hầu nhìn thấy ba vị công tử của Tư Đồ thế gia vội chạy vào trong bẩm báo. Bọn họ đối cách xưng hộ quái lạ của ba người đã trở nên quen thuộc.

Không lâu sau, một thanh niên cao lớn từ trong bước ra. Người này cao hơn người bình thường nửa cái đầu, bộ dạng chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi. Hai hàng mi nhập vào giữa, cái mũi nằm vuông góc với miệng. Đặc biệt là hai con mắt đen nhánh như hàn tinh phát sáng trong ban đêm. Người thanh niên này chỉ mặc một cái khố, lõa thể ở phía trên. Cả người đen bóng như cổ đồng, cơ bắp trên người kết lại như một con rồng uốn quanh người tạo cảm giác lực lưỡng. Một sợi dây đen quấn quanh đầu, tua dây bay phất phơ tạo ra cảm giác phóng túng, mang theo một khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, một khí thế duy ngã độc tôn.

Đó chính là Độc Cô Bại Thiên. Hắn cũng vừa mới ngủ trưa dậy xong

Độc Cô Bại Thiên cười một cách đểu giả nói " Thì ra là ba chú em vợ. Xin thứ cho tỷ phu nghên đón chậm trễ"

Tư Đồ Hạo Nguyệt giận dữ nói " Tên đánh nhau điên khùng kia, muội muội của ta vẫn chưa gả cho ngươi. Mà giả có gả cho ngươi thì ngươi củng phải cung kính gọi ta một tiếng "đại củư tử"

Tư Đồ Mẫn Nguyệt lúc này cũng chạy qua cười " Tỷ phu, ba tháng không gặp xem ra huynh càng ngày càng anh vũ bất phàm nha"

Tư Đồ Mẫn Nguyệt cùng tỷ tỷ đều giống nhau. Từ nhỏ đã rất là sung bái Độc Cô Bại Thiên. Mặc dù trong những năm gần đây công lực đại tiến, công phu đánh nhau chưa chắc đã dưới Độc Cô Bại Thiên nhưng hắn vẫn rất sùng bái

"Đúng là em vợ ngoan. Lúc nào cũng biết dáng vẻ anh minh thần võ của ta"

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Thằng khùng kia, ngươi chỉ có biết yêu với đương thôi. Hãy cẩn thận hôm nay bọn ta phải làm cho ngươi quỳ xuống cầu xin bọn ta đó"

Độc Cô Bại Thiên nói " Nhị tiểu cửu tử, ngươi đúng ra không nên nói như vậy. Ta thật sự đang muốn đánh nhau đây. Ta vừa mới học võ công nên cũng muốn tìm một ai đó để động chân động tay. Bọn ngươi tới lúc này thật là quá tốt. Đại cửu tử, nhìn người có vẻ đang rất giận dữ. Có phải muốn ta giúp cho hạ hoả không"

Cả ba người đều lấy làm kinh ngạc. Không ai ngờ là một người không thích tập võ mà chỉ thích đánh nhau như điên lại đột nhiên bắt đầu học võ.

Tư Đồ Hạo Nguyệt không kim được hỏi " Ngươi học võ? Học từ hồi nào? Học với ai thế"

"Chỉ là học mấy thứ võ công thông dụng trên đại lục, cái gì mà gọi là tam lưu võ công thôi. Như vậy đối phó với các ngươi cũng đủ rồi"

Tư Đồ Hạo Nguyệt giận dữ nói " Thằng khùng kia, chúng ta lập tức ra ngoài thành thử sức"

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Nguyên bọn ta muốn bái kiến Độc Cô thúc thúc và Độc Cô gia gia trước. Bây giờ xem ra phải tính chuyện này trước rồi bái kiến sau vậy"

Tư Đồ Mẫn Nguyệt hiển nhiên đối với những cảnh như thế này rất là quen thuộc, chỉ đứng bên cạnh cười hì hì

Độc Cô Bại Thiên nói " Được , bọn ngươi đứng đây chờ ta"

Nói xong liền chạy vào trong hậu viện. Một lúc sau trên người mặc thêm một cái áo khoác chạy ra.

Hôm nay là một ngày của mùa xuân. Cảnh sắc hòa cùng ánh nắng tạo thành một cảnh tượng đẹp mê người. Cả bầu trời không hề có chút mây. Gió xuân thổi nhè nhẹ qua thân người khiến cho người ta có một cảm giác thoải mái

Hai bên đường cỏ non mọc lên mang một màu xanh mướt như tơ chứa dayy962 sức sống. Không khí xung quanh pha trộn với hơi đất, hơi cỏ cây tạo thành một cảnh tượng đầy sắc xuân.

Độc Cô Bại Thiên bốn người cùng đi ra ngoài theo ven đường.

Thật ra cả bốn người đều chơi với nhau rất thân mặc dù Tư Đồ Hạo Nguyệt và Tư Đồ Ngạo Nguyệt đều lớn hơn Độc Cô Bại Thiên nhưng chưa bao giờ bọn họ dám chế nhạo hắn là " nhược tiểu nhi đồng". Huống chi sau này quan hệ giữa Tư Đồ Minh Nguyệt với hắn lại lạ " hữu thượng gia than". Vì vậy, mặc dù giữa bọn họ nếu không đấu miệng thì cũng đánh nhau nhưng giữa bọn họ giao tình rất sâu đậm

Tư Đồ Mẫn Nguyệt nói „ Tỷ phu, rốt cuộc huynh đã học được chiêu thức gì thế"

"Nhiều lắm, tỉ như là dã mã phân tong, kim kê độc lập. Đối phó với đại tiểu cửu từ thì là Úng trung tróc miết(vò bắt con ba ba), còn nhị tiểu cửu tử thì là thủ chu đãi thỏ(ôm cây đợi thỏ)

Tư Đồ Hạo Nguyệt giận dữ" Độc Cô Bại Thiên, ta nói lại lần nữa. Muội muội của ta vẫn chưa gả cho ngươi. Giả sử sau này có gả cho ngươi thì ngươi cũng phải gọi ta một tiếng "đại cửu ca" chứ không phải là "tiểu cửu tử""

Tư Đồ Ngạo Nguyệt cũng giận dữ nói "Độc Cô Bại Thiên, hiện tại ngươi cũng chỉ có nói thôi. Để lát nữa bọn ta nhất định phải làm ngươi quỳ xuống van xin cho coi"

"Được thôi, ta cũng đang sốt ruột lắm đây"

CẢ đám liền kéo nhau ra khu rừng ngoài thành, thánh địa đánh nhau của bọn chúng.

Lúc này, bọn họ cũng phát hiện ra có một đôi nam nữ đang ngồi bên cạnh khu rừng. Nữ nhi đó tỏ ra rất than cận vơi thiếu niên. Nhìn bộ dạng hai người đó tỏ ra rất hạnh phúc

Độc Cô Bại Thiên ban đầu hoàn toàn không để ý. Nhưng đột nhiên hắn phát hiện ba huynh đệ Tư Đồ đột nhiên tắt tiếng cười liền tò mò nhìn về phía đôi nam nữ đó. Đôi nam nữ lúc này cũng nhìn về bọn họ.

"Oanh"

Độc Cô Bại Thiên giống như bị sét đánh trúng, cả đầu như ong ong, trong đầu hoàn toàn trống rỗng phải khoảng một lúc sau mới tỉnh lại.Thiếu nữ đó chẳng phải là Nguyệt nhi mà hắn ngày đêm mong nhớ sao.Hai năm không gặp, Tư Đồ Minh Nguyệt ngày càng xinh đẹp và diễm lệ. Từ một tiểu nha đầu nay đã trở thành một thiếu nữ tuyệt sắc.Tuy nhiên, Nguyệt nhi mà hắn ngày đêm mong nhớ lại đang ngồi rất thân mật bên cạnh một thanh niên. Người thanh niên này tuấn mĩ dị thường, anh khí bức nhân. Độc Cô Bại Thiên lúc này liền hiểu rõ, phản bội, người yêu của hắn đã phản bội hắn.

Tư Đồ Minh Nguyệt lúc này cũng đã nhìn thấy bốn người, trên khuôn mặt lộ vẻ lúng túng liền đứng dậy. Nàng ta vừa muốn đưa tay đỡ thanh niên kia đứng lên thì lập tức rút tay về. Người thanh niên kia bình thản đứng dậy.

"Đại ca, nhị ca, tam đệ"

"Hừm"

Cả ba người cùng hừm một tiếng. Ba người bọn họ không thể ngờ rằng sẽ gặp mặt Tư Đồ Minh Nguyệt dưới tình huống như thế này. Tư Đồ Hạo Nguyệt cùng Tư Đồ Ngạo Nguyệt trong mắt đã xem Độc Cô Bại Thiên là muội phu, Tư Đồ Mẫn Nguyệt thì trước mặt hay sau lưng mọi người đều gọi Độc Cô Bại Thiên là tỷ phu. Độc Cô Bại Thiên chính là nữ tế tương lai của Tư Đồ thế gia. Chuyện này cơ bản không là bí mật gì. Tuy nhiên sự thật trước mắt lại khiến cho bọn họ khó mà chấp nhận được.

"Bại Thiên ca ca, muội, muội…."

Tư Đồ Minh Nguyệt thật sự lúng túng không biết phải nói cái gì

Tình cảnh như thế này khiến cho trái tim của Độc Cô Bại Thiên tan nát. Đây chính là nữ tử mà hắn yêu rất sâu đậm sao?Thật sự là nữ tử mà hắn yêu hay sao?Cả hai năm qua lúc nào hắn cũng tự nhủ với mình là phải chờ cô ấy trở về lại chính là nữ tử này sao? Người mà từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng nói với hắn " Bại Thiên ca ca, ta sau này lên nhất định phải gả cho nguơi" là nữ tử này sao?

Độc Cô Bại Thiên như nghe trong tim mình vỡ ra. Từng chuyện khi xưa lại hiện dra trước mắt.

Một tiểu nữ hài đẹp như ngọc đang đuổi theo sau một thiếu niên, cất giọng trong trẻo gọi " Bại Thiên ca ca, huynh chậm lại đã. Muội không theo kịp huynh rồi"

"Bại Thien ca ca, huynh cõng muội đi" Tiểu nữ hai nhảy lên lưng hắn cưòi cưòi nói

"Bại Thiên ca ca, sau này lớn lên nhất định muội phải gả cho huynh" Ngữ khí của tiểu nữ hài rất kiên định, thần tình khả ái

Vụt một cái, tiểu nữ hài đó biến thành một thiếu nữ sáng rực rỡ. Thiếu nữ đó tới sát sau lưng hắn, lấy tay bịt lấy mắt hắn hỏi "Đoán xem muội là ai"

Mùi hương của thiếu nữ ngày càng tiến sát đến người hắn, một âm thanh yêu kiều vang lên" Bai Thiên ca ca, đừng đánh nhau với bọn họ nữa. Đi chơi với muội đi"

Giọng nói yêu kiều của thiếu nữ lại thỏ thẻ bên tai hắn " Bại Thiên ca ca, ta sau này nhất định phải được gả cho huynh"

Bỗng trong nháy mắt cảnh vật thay đổi. Vị thiếu nữ đó bỗng trở thành một cô gái xinh đẹp mỹ lệ đang ngồi sát bên cạnh một người thanh niên. Nhưng người thanh niên đó lại không phải là hắn là lại chính là hình bóng của người thanh niên lạ kia.

Hai mắt của Độc Cô Bại Thiên dần đỏ

"A…"

Hắn thét lớn lên một tiếng rồi chạy nhanh về tiểu trấn. Bên tai hắn vẫn nghe thấy rõ Tư Đồ Minh Nguyệt đang lớn tiếng gọi " Bại Thiên ca ca", đang kêu hắn dừng lại. Nhưng hắn không dám dừng. Hắn sợ Tư Đồ Minh Nguyệt sẽ nhìn thấy hắn khóc, sợ cô ta nghe thấy thanh âm vỡ tan trong lòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện