Chương 8: Chủ Thượng

Ở lúc nghe thấy âm thanh, mọi người ngưng thần nhìn, chỉ thấy một người nam kỳ lạ lại có thể xuất hiện từ hư không ở chỗ không xa, một mái tóc màu bạc đang tung bay trong gió, mắt màu lam thẫm đang khinh thường quét qua quần người này, người bị hắn liếc qua đều có loại cảm giác mình là con heo đang bị đồ tể lựa chọn.

Người nam này lại không phải là cái người già như Keisy tưởng tượng, trái là là một người nam anh tuấn, xem ra không quá mười bảy, mười tám tuổi, mà người nam anh tuấn này hình như chẳng bó buộc chút nào, trên mặt còn mang theo thần tình ngạo nghễ không ai bì được, trên người vừa lại mặc bào tử kỳ quái, bào tử chỉ dài nửa người, phía dưới để lộ ra trang phục bó.

Một người thế này, cảm giác trên bề ngoài xem ra không khác Âu Dương Nhật lắm, chỉ là dưới so sánh, Âu Dương Nhật ít nhất còn sẽ làm cái công phu khiêm tốn trên biểu hiện, người này thì căn bản không hề che giấu, cả mặt biểu tình "Ta chính là hoàng đế, các ngươi quỳ xuống đi".

"Ông chính là Chủ Thượng?" Keisy không nhịn được thốt lên hỏi, shit! Đây căn bản là con em nhà giàu đi? Làm sao chẳng có một chút cảm giác của cao nhân tiền bối gì hết!

"Ngươi thì lại là cái gì!" Chủ Thượng nhíu mày, sau đó nói: "Sóng ma lực trên người làm sao quen thuộc như thế?"

Vừa nghe thấy hai chữ ma lực, miệng của Keisy há rất lớn, lúc này mới phát hiện, trên thân người trước mắt đang truyền đến đúng mà ma lực cường đại, chỉ là vừa rồi Keisy có quan niệm ấn tượng ban đầu là chính, cho rằng người đi tới hẳn là sư phụ của Leola, bởi thế cho rằng mình tưởng nhầm lực lượng gì kia là ma lực.

"Ông, ông là ai?" Keisy lắp ba lắp bắp hỏi.

"Ta? Nếu ngươi và Le xưng huynh xưng đệ, thì nên gọi ta là Chủ Thượng theo." Chủ Thượng nhướn nhướn mày.

"Ý tôi là, ông vì sao lại biết ma lực?" Keisy cũng nhướn nhướn mày, động tác của hai người này làm ra giống nhau một cách bất ngờ.

"Ta vì sao không thể biết ma lực, ha ha ha, nếu ta không biết ma lực, trên đời này không còn ai biết nữa!" Chủ Thượng cuồng vọng cười lớn nói, tiếng cười lớn này, vậy mà thấp thoáng khiến trái tim mọi người đau buốt, nhất là Long Vũ Điệp và Keisy công lực tương đối yếu, mặt gần như có chút tái nhợt rồi. Lần này, mọi người mới chân chính cảm giác thấy sự tình không hay rồi, người nam giống như con cháu nhà giàu trước mắt này, công lực vậy mà cao như thế.

Chủ Thượng sau khi cười một hồi, không chút đắn đo nói: "Ta đang định thay thế tên rác rưởi kia, tự mình lên làm minh chủ, uổng phí ta còn đặc biệt bán nhiều triệu hồi trận như thế, dùng thuốc ta đã nghiên cứu rất lâu với lũ ngu xuẩn kia, kết quả ngươi tiểu tử này sớm muộn không về, cứ một mực chọn ngay cái trường hợp này trở về, còn mang theo đồng bạn kỳ quái, hại ta không thể không trước hết bỏ mặc bên kia, chạy tới tìm ngươi."

"Ha ha, vậy ông hay là mau trở lại đi làm võ lâm minh chủ của ông đi." Keisy sắc mặt tái nhợt cười khan hai tiếng: "Ông biết đó, không cần vội, hôm nào tới bắt bọn tôi sau cũng không muộn ha?"

Trên mặt Chủ Thượng xuất hiện biểu tình không cao hứng, môi vừa mím, không trung xuất hiện mười mấy quả hỏa cầu, toàn bộ ầm về phía Keisy, Keisy biến sắc, lập tức giơ súng lớn, dốc hết sức lực của mình, ầm ra số lượng hỏa cầu như nhau, đánh rớt từng hỏa cầu bắn về phía cậu ở không trung, chỉ là tốc độ của Keisy thế nhưng không bằng Chủ Thượng, cho dù Chủ Thượng chỉ là muốn cho Keisy một cái giáo huấn, tùy tiện nổ ra mấy quả hỏa cầu mà thôi.

Mười mấy cụm lửa nổ tung ở bên cạnh Keisy, đồng thời lại vẫn có hai quả "cầu lọt lưới", đấu khí Leola phát ra, chặn hai quả hỏa cầu kia lại, mà hành động của Leola trái lại khiến Chủ Thượng lộ ra biểu tình hứng thú.

Mặt Leola lại tái nhợt một chút, khi Chủ Thượng lộ ra biểu tình như thế, thường thường đều là mở đầu của một cái thí nghiệm kỳ quái, hơn nữa rất bất hạnh, chuột bạch của những thí nghiệm đó thường thường chính là trẻ con mà Chủ Thượng bảo thuộc hạ bắt tới, mà những đứa trẻ kia sau khi trải qua nhiều lần thí nghiệm, kẻ sống sót chỉ còn lại một đứa, cái đứa mà về sau trở thành đệ nhất sát thủ kia.

"Ngươi học được đấu khí rồi?" Chủ Thượng cười cười: "Không phải là học với Long Hoàng chứ? Hm, đứa trẻ bên chân ngươi cũng rất đáng nghi, thoạt nhìn không giống người bình thường."

Lời này vừa ra, Leola trợn lớn mắt, mà miệng của Keisy cũng biến thành một chữ O thật lớn, trong lòng hai người đồng thời nghĩ đến, Chủ Thượng này rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết những chuyện này? Nhất là Leola, hắn đột nhiên phát giác, mình mặc dù ở chung với Chủ Thượng gần hai mươi năm, lại chưa từng chân chính hiểu rõ cái người này.

Chủ Thượng lộ ra nụ cười cao thâm khó lường, chầm chậm vươn tay trái ra, tay áo vừa kéo, bàn tay như vuốt chim ưng mười phần uy hiếp mở ra với mọi người, tất cả mọi người đều hít một hơi, hỏa cầu vừa rồi chỉ là mím môi một cái liền xuất ra, bây giờ ngay cả tay cũng vươn ra rồi, rốt cuộc là tuyệt chiêu kiểu gì, mình có thể thoát được một kiếp này hay không... rất nhiều ý nghĩ thập tử bất sinh chạy tán loạn trong lòng mọi người.

Ánh mắt Chủ Thượng lóe lên, nhìn hướng cổ tay của mình: "Hm, mười hai giờ bốn mươi phút, xấp xỉ nên trở về rồi, nếu còn không về, hiệu quả của thuốc sẽ qua mất."

Một cái đồng hồ đeo tay nạm đầy bảo thạch đang đeo ở cổ tay trái của Chủ Thượng.

Mọi người sửng sốt, Keisy thì chửi ầm lên: "Này! Ông có nhầm hay không hả! Đây là thế giới võ hiệp, võ hiệp! Ông lấy đồng hồ ra làm gì? Ông cũng quá không chuyên nghiệp rồi đi?"

Trên mặt Chủ Thượng lóe qua một tia mất kiên nhẫn: "Ta cũng đã ầm ra hỏa cầu thuật rồi, lấy đồng hồ ra có gì phải lớn chuyện, ngươi chẳng phải cũng lấy súng ra rồi? Thế nào, chỉ cho ngươi nổ súng, không cho ta xem đồng hồ hả?"

Keisy gãi gãi đầu, nhìn khẩu súng trên tay mình, nói như thế cũng không sai...

"Dài dòng! Hôn mê trận." Chủ Thượng cũng không kiên nhẫn nữa, tiện tay là một cái hôn mê trận ập xuống.

Mọi người ở lúc đồ văn phức tạp ập xuống, tất cả đều nằm ngã ngổn ngang, ngay cả Keisy sử dụng ma lực cũng chống đỡ không quá mấy giây, lập tức tuyên bố không được mà ngã xuống, cuối cùng cả hiện trường chỉ còn lại hai người một rồng vẫn đứng.

"Le, Jasia đâu?" Chủ Thượng lần nữa không kiên nhẫn hỏi.

"Ở thế giới khác." Leola vô thức khôi phục âm thanh lạnh giá vô cảm tình, khiến Bảo Lợi Long bên chân có chút bất an kéo góc áo của hắn.

Chủ Thượng nhíu mày, chẳng qua thoạt nhìn hình như cũng không phải rất phiền não, chỉ là chỉ vào người trên mặt đất với Leola: "Mang toàn bộ trở lại."

Sau đó, thân ảnh của Chủ Thượng vừa lại trong chớp mắt biến mất, Leola lúc này mới đột nhiên có liên tưởng, mặc dù dĩ vãng Chủ Thượng từng dùng qua ma pháp ở trước mặt hắn, như là hỏa cầu thuật và hôn mê trận lần này, nhưng dáng vẻ biến mất và xuất hiện này không phải y như đúc với Misery hay Jones sao? Mình trước kia hình như chẳng bao giờ nghĩ qua Chủ Thượng rốt cuộc là ai, sắc mặt của Leola tái nhợt một chút.

"Sát Long... Lâu..." Keisy bên cạnh đột nhiên nói một câu, Leola giật mình, vừa nhìn mới phát hiện Keisy vẫn là nhắm mắt, ngủ đến nước dãi chảy thẳng, xem ra là đang nói mớ.

Đợi đến sau khi Leola chia ba lần mang mọi người từ cửa sau tiến vào tiểu lầu, mới ở dưới vẫy tay của Chủ Thượng, đi lên ban công, lúc này, Chủ Thượng đã thay thế vị trí của Tân Yết Thiên, đang ở trên tiểu lầu thuyết minh cách cử hành của võ lâm đại hội với mọi người, nhìn thấy Leola về rồi, Chủ Thượng cũng không kinh ngạc, chỉ là cười cười nói: "Đồ nhi của ta trở về rồi."

Mọi người nhao nhao tán thán lên: "Thì ra Leola thiếu hiệp trở về rồi." ..."Nhất định vừa lại là bởi vì hành hiệp trượng nghĩa mới đến muộn."...

Nghe thấy những bình luận này, sắc mặt của Leola chỉ là hơi hơi thay đổi, ngay sau đó lại là mặt vô biểu tình.

Chủ Thượng quay đầu qua, vẻ mặt băng hàn: "Làm ra dáng vẻ thân thiện, ngươi muốn làm hỏng chuyện của ta sao?"

Leola cười lên, đồng thời vẫy tay với quần người dưới ban công, hệt như là hoa hậu XX vừa mới đoạt giải quán quân cuộc thi sắc đẹp, quang vinh trở về nước, mà người dưới ban công cũng không khỏi hò hét lên. Trong quần người, Âu Dương Nhật mặc dù lộ ra ánh mắt có chút bối rối, nhưng cũng vỗ tay lên theo.

"Tại đây tuyên bố, võ lâm đại hội chính thức bắt đầu."

Chủ Thượng vừa mới dùng âm thanh hùng hậu hô xong, lập tức vừa lại khôi phục ngữ khí băng lãnh nói với Leola: "Theo ta đi vào."

Leola lặng lẽ đi theo Chủ Thượng tiến vào tiểu lầu, Chủ Thượng cũng mặc kệ đầy đất đều là người ngủ mê, tỉnh bơ giẫm qua một mạch, lúc đến bên bàn, Chủ Thượng vẫy tay một cái, Tân Yết Thiên ánh mắt đờ đẫn bên cạnh liền đi tới, động tác lưu loát pha trà.

"Nói đi! Ngươi hơn một năm qua ở bên đó đã làm chuyện gì." Chủ Thượng bộ dạng biếng nhác chuẩn bị nghe một câu chuyện.

Leola giống như cái đứa trẻ ngoan ngoãn, bắt đầu một năm một mười đem chuyện mình rơi vào thế giới khác nói rõ ra hết... có lẽ không phải rõ lắm, đối với chuyện Leola cho rằng không trọng yếu, tính hay quên của hắn là rất lớn, Chủ Thượng đại khái cũng biết điểm này của Leola, chuyện nghe đến một nửa, liền vươn chân ra đạp đạp Keisy đang ngủ một cách cao hứng trên mặt đất.

"Đừng có ồn nữa."

Keisy lăn lộn hai vòng, sau khi cách xa cái chân kia, tiếp tục nỗ lực ngủ...

"Oaa! Cay quá... miệng của mình sắp bốc cháy rồi!" Keisy lập tức nhảy dựng lên, lè lưỡi bạt mạng quạt gió, cuối cùng phóng đến bên cạnh bàn lấy trà của Tân Yết Thiên pha, thình lình trút xuống, sau đó vừa lại phun ra, kêu lên: "Nóng nóng nóng!"

Chủ Thượng hình như nhìn màn biểu diễn này nhìn một cách cũng rất cao hứng, ngửa đầu cười ầm ầm.

"Ông, ông làm cái gì vậy?" Keisy hình như đã nhận định mình đột nhiên bị cay tỉnh, chắc chắn là cái gã đang cười ầm ầm trước mắt làm.

"Tìm ngươi kể chuyện, kể mau lên, Le căn bản không biết kể chuyện." Chủ Thượng hình như có chút nóng lòng muốn "nghe kể chuyện".

"Kể chuyện?" Keisy ngẩn người, không hiểu người trước mắt rốt cuộc là sư phụ của đệ nhất sát thủ khủng bố, hay là con cháu nhà giàu nhàm chán muốn nghe kể chuyện.

Leola hơi nhắc nhở nói: "Chuyện của chúng ta."

Keisy nhìn nhìn Leola, vừa lại nhìn nhìn Chủ Thượng vẻ mặt đang nóng ruột, đột nhiên gian gian cười lên: "Muốn nghe chuyện à? Được thôi! Tôi thế nhưng được gọi là vua kể chuyện, chuyện đươc tôi kể ra chắc chắn đều là vô cùng tuyệt luân, khiến người nghe xong lại muốn nghe tiếp."

"Oh?" Chủ Thượng nhướn nhướn mày: "Vậy thì mau kể."

"Nguyên tắc của Keisy tôi chính là... chuyện không có chỗ tốt không làm!" Keisy hừ một tiếng, vậy mà quay ngoắt mặt đi không nhìn Chủ Thượng nữa.

Con ngươi của Leola cũng hơi hơi mở lớn, hắn không ngờ Keisy to gan đến mức độ này, vậy mà dám uy hiếp Chủ Thượng!

"Chỗ tốt? Không kể thì đòi mạng ngươi!" Chủ Thượng lạnh mặt.

"Đòi mạng tôi thì đòi mạng tôi đi!" Keisy vậy mà vẫn là bộ dạng lưu manh: "Chẳng qua nếu như thế, ông liền phải đi nghe Leola kể chuyện thôi, gã này tôi hiểu rõ quá rồi, chuyện của anh ta chắc chắn kể một cách quên trước quên sau, khiến ông nghe chẳng hiểu gì hết, chán chết đi."

Chủ Thượng phẫn nộ đứng lên, đập tay một cái, cả cái bàn gỗ rắn chắc bị đánh nát, Leola cùng lúc này, gần như là trực tiếp lách đến phía trước Keisy, trực tiếp đối đầu với Chủ Thượng.

Khuôn mặt cứng ngắc của Chủ Thượng chậm rãi hòa hoãn lại, một đôi mắt lam nhìn muốn đánh tò mò xoay chuyển ở trên thân hai người, sau đó cười lên: "Xem ra chuyện của ngươi sẽ rất thú vị, thời gian mới hơn một năm đã có thể khiến Le vì ngươi mà dám trực tiếp đối kháng với ta? Xem ra bản lĩnh của ngươi còn muốn cao hơn Anse."

Chủ Thượng lần nữa ngồi xuống, ung dung hỏi: "Ngươi muốn chỗ tốt gì?"

Keisy thần sắc có chút phức tạp hỏi: "Ông là ai? Ông làm võ lâm minh chủ để làm cái gì?"

Chủ Thượng nhướn nhướn mày, lộ ra mỉm cười thần bí: "Chỉ có thế? Được thôi, vậy ta nói trước cho ngươi, ta làm võ lâm minh chủ chủ yếu là bởi vì chơi vui."

Chơi... chơi vui? Keisy lộ ra biểu tình có chút đờ đẫn.

Nhưng Leola lại không làm sao nhạ dị, Chủ Thượng trước giờ chính là tự cho mình là trung tâm, vì để "chế tạo" ra một cái đệ nhất sát thủ, phái ra mọi thuộc hạ đến khắp nơi bắt trẻ con căn cốt tốt, mà hàng trăm đứa trẻ căn cốt cực tốt lúc đó, đến cuối cùng còn sống sót chỉ còn lại một người, đây vẫn là cái đứa Chủ Thượng tự mình nhặt về.

"Bây giờ tới lượt ngươi nói rồi." Chủ Thượng nhếch khóe miệng: "Nhưng cẩn thận một chút, nếu làm cho ta không hài lòng, đừng nói là cái đáp án kia, ngay cả mạng của ngươi cũng đừng mong Le có thể giúp ngươi bảo trụ."

Keisy nhún vai, bắt đầu kể lên một ngày nào đó của một tháng nào đó của một năm nào đó, một cái lỗ đen đột nhiên mở ra ở nhà cậu, một cái tai họa từ đó cùng cậu dây dưa không rõ...

Trí nhớ của Keisy quả nhiên là tốt hơn Leola rất nhiều, đồng thời vừa lại gia nhập rất nhiều quan điểm cá nhân, cho dù là tràng diện cậu không có mặt, lúc để cho Leola kể, Keisy cũng sẽ ở bên cạnh nhắc nhở, có phải là như thế không? Anh hình như quên cái gì vân vân, khiến cho Leola nhớ lại không ít chuyện "không trọng yếu", khiến cho cả cái quá trình nghe lên càng tốt đẹp hoàn chỉnh.

Mà Keisy cũng vừa quan sát phản ứng của Chủ Thượng, hắn mới đầu nghe một cách say sưa, lúc nghe đến tên của Misery, trong mắt lóe lên tia sáng, Keisy không khỏi cảm thấy người trước mắt tuyệt đối biết được Misery, tên của Barbarise cũng khiến Chủ Thượng giơ lên khóe miệng, nhưng nói đến lúc xuất hiện của Huyết Lang và Lancelot, mặt của Chủ Thượng lại xuất hiện thần sắc khinh thường, minh hiển nhất, chẳng có gì bằng lúc tên của Long Hoàng xuất hiện, mặt của Chủ Thượng chừng như rét buốt như tảng băng, một đôi mắt lam cũng sắp phun ra ngọn lửa rồi.

Hắn và Long Hoàng có thù, chắc chắn là vậy! Ngay cả người mù cũng có thể từ trên thay đổi của nhiệt độ cảm giác ra sự thực như sắt thép này, Keisy âm thầm suy nghĩ.

Đợi đến khi kể xong chuyện, Keisy vội vàng nói: "Thế nào, câu chuyện không tệ chứ."

Chủ Thượng lại nhíu mày, hình như đang khổ tư chuyện gì, sau đó đột nhiên túm một phát về phía ngực của Leola, lúc này dây chuyền Long Thập Tự cũng hơi hơi phát ra ánh sáng trắng.

Leola có chút ngạc nhiên, nhưng thấy Chủ Thượng chỉ là đang xem xét dây chuyền Long Thập Tự, cũng không có ý định phá hỏng, Leola cũng chỉ đành mặc cho Chủ Thượng quan sát dây chuyền, nếu không đến tuyệt cảnh, hắn một chút cũng không muốn động thủ với Chủ Thượng.

Bởi vì... đó là một cuộc chiến đấu không có phần thắng.

Keisy ở bên cạnh thì tò mò nhìn động tác của Chủ Thượng, cậu cảm giác Chủ Thượng hình như đang chuyển một tia ma lực vào trong dây chuyền, mà bản thân dây chuyền cũng bắt đầu phát ra một cỗ ma lực... hai bên đang giao tiếp? Keisy không khỏi có loại ý nghĩ quái dị này, một người cùng một sợi dây chuyền giao tiếp?

Lúc này ánh mắt của Chủ Thượng đột nhiên thay đổi, thay đổi nhanh như thế, ngay cả Leola cũng ở dưới tình huống không kịp phản ứng, bị Chủ Thượng một chưởng đánh văng đi, Leola vốn sắp tông vỡ tường rớt xuống vừa lại ở trong chớp mắt bị Chủ Thượng kéo về, lực đạo của một đi một về này khiến sát thủ nặng nề té xuống đất, trong miệng gần như là lập tức phun ra một ngụm máu lớn.

"Papa!" Bảo Lợi Long vẫn luôn rất an tĩnh giật nảy mình, nhưng lại bất ngờ không có đi cắn Chủ Thượng, chỉ là ôm lấy vai của sát thủ, trong đôi mắt to rớt ra từng viên nước mắt lớn.

"Ông làm gì vậy, chê chuyện không hay cũng nên là đánh tôi chứ? Đánh anh ta làm gì!"

Nhìn thấy Chủ Thượng còn muốn tiếp tục hạ trọng thủ, Keisy vội vàng hét lớn, biết rõ đối mặt với Chủ Thượng, mình cho dù ra tay cũng vô dụng, Keisy đành thử dùng miệng để giúp đỡ.

Chủ Thượng lạnh lùng nhìn Keisy một cái, dưới chân cũng không nhàn rỗi, vẫn cứ đá mạnh vào Leola mấy cước. Leola mặc dù không phải tránh không được, nhưng lại cũng biết không thể tránh, bây giờ Chủ Thượng chỉ là vì lý do nào đó đang giáo huấn hắn, nếu hắn thật sự đánh trả, vậy sẽ biến thành một trận tử đấu, hơn nữa Leola xác tín, mình sẽ không phải là bên thắng lợi.

"Chính bởi vì hắn là con trai của Long Hoàng, lại có thể để ta nuôi con trai của lão tặc đó, còn dạy hắn võ công!" Chủ Thượng nói đến nổi giận, thậm chí tay đấm chân đá vào sát thủ dưới đất, mỗi một chiêu đều đầy ắp chân khí, cũng không phải đánh giả.

Leola cũng không

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện