Đêm đến, vương cung sâu trong Minh Giới âm u tịch liêu.

Mặt ao lát đá cẩm thạch cạnh vườn hoa gợn sóng lăn tăn, một chiếc đuôi cá chép nhẹ nhàng nổi lên khỏi mặt nước, đôi mắt trong suốt tựa như đang lặng lẽ dò xét xung quanh.

Lúc này đã qua canh ba giờ Hợi, vương cung đặc biệt tĩnh mịch, xuyên qua cánh cổng tò vò xa xa, hành lang dài thăm thẳm cùng từng lớp cổng trăng trùng điệp, tuyệt nhiên không thấy một bóng người.

Lập tức hào quang màu lam từ dưới ao sáng lên, một nữ tử tuyệt sắc đạp bước đi ra, khuôn mặt có phần tái nhợt, cước bộ chậm chạp tựa như rất mệt mỏi. Lông mày nữ tử nhíu chặt, một tay đè lên ngực, thở hổn hển một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có gì bất thường bèn nhanh chóng hướng cửa chạy ra ngoài.

Đến khi sắp đặt chân lên cửa, chợt vụt một tiếng, một bức chắn ánh sáng xuất hiện ngay trước mặt nữ tử. Nàng sửng sốt khựng người lại nhưng không còn kịp nữa, thân thể vừa tiếp xúc với tấm chắn liền bị đánh bật ngược về, té nhào xuống đất.

"Hộc! Khụ khụ!" Lam y nữ tử choáng váng, che ngực ho khan vài tiếng, vệt máu đỏ nhạt chảy dọc khóe miệng. Nàng gắng gượng bò dậy, bỗng một thân ảnh cao lớn từ từ đi ra, lập tức nữ tử trợn tròn mắt, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Thì ra người đó đã chờ nàng tự chui đầu vào lưới... Xem ra không thoát được rồi.

Diêm U đều bước lại gần Lan Cẩm, ngọn đèn thưa thớt chiếu sáng dung nhan u ám giá lạnh. Nàng trầm mặc nhìn nữ tử xinh đẹp yếu ớt trước mặt, đôi mắt tím tràn ngập thất vọng cùng phẫn nộ.

"Lan Cẩm, quả nhiên là ngươi..." Diêm U nhìn con cá chép hóa hình cùng khí tức thân thuộc, đáy lòng ngổn ngang trăm mối. Nàng lạnh lùng mở miệng, thanh âm như kết băng: "Ngươi phản bội ta... hoặc có lẽ ngay từ đầu, ngươi đã có ý định tiếp cận ta, đúng không?" Giọng điệu cực kỳ giận dữ, khí tức lạnh lẽo đến tận xương tủy. Nữ tử đối diện lùi lại vài bước, gương mặt lộ vẻ sợ hãi: "Ta không hiểu ngài đang nói gì."

"Không hiểu sao?" Diêm U cười khẩy, nàng vung tay lên, bức chắn trong suốt rải rác trước cổng rơi vào tay Diêm U. Lan Cẩm trông thấy vật trong tay nàng, chợt biến sắc.

"Tại sao mảnh vỡ kết giới Uổng Tử Thành có phản ứng với ngươi, hả?" Diêm U tới gần đối phương, ánh mắt sắc bén kinh người. "Tại sao ngươi đã hóa hình rồi nhưng vẫn giấu ta, cố ý ẩn linh tức?"

Lan Cẩm lùi lại từng bước, cắn chặt răng, vệt máu bên mép chảy xuống hàm dưới, nhỏ giọt lên vạt áo xanh nhạt.

"Ồ, hiện giờ ngươi đang tìm cách rời đi là bởi vì bị năng lượng phong ấn phản phệ, hàn khí xâm nhập khắp người nên không thể tiếp tục ở đây được." Diêm U chợt tiến sát lại, nắm lấy cổ tay nữ tử, lớn tiếng tra hỏi: "Nói cho ta biết tại sao, hả? Trả lời ta đi!"

"Ta không còn lời nào để nói."

"Được... Ha hả... Hay cho câu không còn lời nào để nói." Diêm U tự giễu cười, viền mắt ửng đỏ. Đây chính là con cá chép nàng mang về từ biên cảnh... Nàng vẫn luôn để nó ở bên mình, luôn luôn tin tưởng, không hề nghi kị, nhưng kết quả là gì đây? Cảm giác giống như một người đang co ro giữa trời tuyết tìm được một chùm dương quang ấm áp, muốn đến gần để sưởi ấm, nhưng cuối cùng lại phát hiện tất cả chỉ là ảo tưởng. Vì vậy, niềm hi vọng gom góp từng chút một lại vỡ tan lần nữa, cộng thêm sương mù vừa dày vừa nặng che phủ, khiến nàng như lạc lối giữa vùng âm u, không xác định được phương hướng.

Diêm U nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, ánh mắt hoàn toàn vô hồn.

"Cẩm lý tộc am hiểu kỹ thuật vận dụng khí tức, che giấu linh lực, thôi miên đọc tâm, bắt chước chiêu thức pháp thuật của người khác. Cho nên ngươi tiếp cận ta, mục đích là để làm quen với khí tức của ta, sau đó bắt chước linh lực của ta để mở phong ấn Uổng Tử Thành, dẫn Thanh Giao tới chỗ Mạnh Vãn Yên?" Lúc nói ra những lời này, đáy lòng Diêm U lại trầm xuống.

"Chẳng phải ngài đã sớm đoán được rồi sao." Lan Cẩm không còn trốn tránh, thản nhiên đối mặt với Diêm U, bình tĩnh trả lời, nở nụ cười thê lương.

"Đúng vậy, ngươi khiến bản vương hoàn toàn thất vọng." Diêm U lạnh lùng nhìn lam y nữ tử, siết chặt cổ tay nàng. "Nói cho ta biết, người sau lưng ngươi là ai?"

"Ta không thể nói được."

"Ngươi bị ép phải không?"

"Ta cam tâm tình nguyện." Lan Cẩm cắn răng cố nén cơn đau trên cổ tay, đáy mắt lộ tia áy náy cùng không đành lòng.

Cam tâm tình nguyện... Diêm U khẽ lặp lại câu này, bỗng cảm nhận được mạch đập trên cổ tay đối phương rối loạn, chợt nổi giận: "Ngươi có biết làm vậy là sẽ chết không!?"

Cẩm lý tộc sở hữu tuyệt kỹ diệu kì nhưng lại rất hiếm khi dùng, nguyên nhân là nếu sử dụng thì chắc chắn sẽ tổn thương nguyên thần, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.

Lan Cẩm cúi đầu, khàn giọng nói: "Ta biết..."

"Biết mà còn dám làm vậy... Rốt cục là vì gì? Ngươi có biết bao nhiêu người đã biến mất nhờ cuộc biến động này không hả?!" Diêm U buông nữ tử kia ra, siết chặt đôi tay, đột nhiên nàng thấy mệt mỏi vô cùng. Mạnh Vãn Yên như vậy, Lan Cẩm cũng thế...

Trong ngực như bị vật gì đè nặng chồng chất, hầu như không thở nổi. Diêm U lùi lại một bước, thanh âm trầm thấp tựa như đang lẩm bẩm: "Nực cười làm sao... Trước đây ta luôn luôn mường tưởng ngươi biến hóa thành người sẽ như thế nào, tưởng tượng giọng nói của ngươi sẽ như thế nào, khi ngươi nhìn người khác không chớp mắt, vẻ mặt sẽ ra sao. Sau đó ta lại đi tìm ngươi, liệu ngươi còn ở bên cạnh bầu bạn với ta, vẫn yên lặng nghe ta kể chuyện, giống như trước kia... Nhưng ta không ngờ, tất cả đều là giả dối. Rốt cục ta có thể thấy được ngươi biến thân thành người, đồng thời nếm được cả vị đắng của sự phản bội."

"Đừng nói nữa..." Lan Cẩm quay mặt đi chỗ khác, không rõ từ khi nào mà đôi mắt nàng đã ướt đẫm, nước mắt rơi thẳng xuống vạt áo nhuốm máu. Cơn đau đớn tràn khắp lục phủ ngũ tạng báo cho nàng biết, nàng sắp đến cực hạn rồi. Có lẽ... đây cũng là một loại giải thoát. Có điều... nàng vẫn còn nợ nữ tử trước mặt này.

"Giá như ta được gặp ngài sớm hơn... Ta luôn hi vọng khi đó, không cần phải dày công bày mưu tính kế..." Lan Cẩm cố kìm nén vị tanh nơi cổ họng, run run nói: "Diêm U à, kiếp này ta nợ ngài, nhưng mà... dường như ta không có cơ hội đền bù được rồi..." Chợt lồng ngực như bị tê liệt, Lan Cẩm đau đớn kêu lên, cuối cùng ngã hẳn về phía sau.

Diêm U biến sắc, nàng đỡ lấy Lan Cẩm rồi ngồi xổm xuống, để Lan Cẩm dựa vào lòng mình, chập hai ngón tay dò xét nội tức giữa mi tâm đối phương, một khắc sau, động tác trên tay Diêm U dừng lại.

"Ngươi... không ngờ ngươi..." Nguyên thần bể nát! Diêm U khó tin nhìn Lan Cẩm, nhưng chỉ thấy đối phương khổ sở cười khẽ. "Tại sao phải khổ như vậy... Kẻ đó đáng giá để ngươi làm vậy sao?"

Người trong lòng cười càng lớn hơn: "Đáng giá..."

Ánh mắt Diêm U trầm xuống, nàng cắn răng ngưng tụ linh lực vào giữa lòng bàn tay, chậm rãi đẩy vào bụng Lan Cẩm, nhưng đối phương bắt lại tay nàng, lắc đầu: "Vô ích thôi, đừng nên lãng phí linh lực lên người ta. Ta chết chưa hết tội, ngài không cần phải cứu ta..."

"Bây giờ ngươi chưa thể chết được! Ta không cho phép ngươi chết..." Diêm U không để ý đến nữ tử trong lòng giãy giụa, vẫn tiếp tục truyền linh lực vào cơ thể đối phương. "Ngươi phản bội ta, đã phạm tội nghiệt mà còn dám nghĩ đến cái chết hả? Ta không cho phép, không cho phép! Ngươi có nghe không hả?" Lúc này đôi mắt Diêm U đỏ bừng, hoàn toàn mất bình tĩnh, nàng liên tục vận chuyển linh lực như điên, thế nhưng nhiệt độ trên người đối phương vẫn giảm dần.

Linh lực này không khác gì cát chảy, trôi xuyên qua trái tim vỡ vụn, không đọng lại bất cứ thứ gì...

"Diêm U..." Khuôn mặt nữ tử tím tái, bắt đầu thở gấp, nàng dùng toàn bộ sức lực cuối cùng cầm tay Diêm U, chậm rãi đưa lên trán mình, chạm vào vết bớt chu sa giữa mi tâm.

Diêm U giật mình, ngước mắt nhìn nàng. Chợt Lan Cẩm cong môi, nụ cười xinh đẹp nhưng buồn bã. Đôi môi khẽ mở thành khẩu hình...

Xin lỗi.

Lập tức ánh mắt Lan Cẩm tan rã, hai tay buông thõng...

... Xoảng!

Bên trong quỷ thành nơi Hoang Uyên xa xôi, chiếc gương hình con cá dựng trước tấm bình phong đột nhiên vỡ tan, từng mảnh thủy tinh rơi đầy đất, óng ánh khắp nơi, có phần chói mắt. Hồng y nữ tử khẽ giật mình, nàng chậm rãi đi tới, khom người nhặt miếng vỡ, chợt bị nó cứa đứt ngón tay.

Đầu ngón tay tứa máu hơi nhức nhói, nối thành một đường rơi xuống sàn gỗ đàn hương, hồng y nữ tử chợt thất thần.

Một lúc lâu, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Cẩm nhi..."

Còn bên này, Lan Cẩm trong lòng Diêm U đã không còn hơi ấm. Trên gương mặt tái nhợt vẫn còn lưu lại vết nước mắt, nhưng nhìn vẫn rất mỹ lệ. Diêm U ngẩn ngơ hồi lâu, nàng đưa tay định xoa dung nhan người trong lòng, đầu ngón tay vừa chạm vào thì lập tức trên mặt Lan Cẩm xuất hiện từng vết nứt. Vết rạn kéo dài khắp người nàng, cuối cùng nổ tung, hệt như pháo hoa.

Diêm U trơ mắt nhìn nữ tử dần tan biến, vô số mảnh vụn tỏa sáng từ từ bay lên cao, hòa vào bóng đêm u tối, giống như cánh hoa lụi tàn bị gió cuốn đi.

Cho đến khi bóng hình xinh đẹp cuối cùng hóa thành mảnh vụn nhỏ bé, tiêu tán trong gió rồi mất hẳn. Diêm U cứ thế cúi đầu, nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, đôi mắt dần dần mơ hồ. Những hồi ức trong trí nhớ chợt xông thẳng vào đầu nàng, từng câu nói, từng biểu cảm trên gương mặt chạy vụt qua, cuối cùng hóa thành vết sẹo khó phai trong đáy lòng nàng.

Mi... nguyện ý theo ta không?

Thật tốt vì có mi ở đây.

Lan Cẩm à, mi thấy có đúng hay không?

Nếu Lan nhi có thể tu luyện thành người, nhất định sẽ là một mỹ nhân đấy!

...

"A, thật đáng hận..."

——————————————————————————————————

Diêm U: Mạnh Vãn Yên, nếu nàng không trở lại thì ta sẽ không cần nàng nữa.

Mạnh Vãn Yên: Ngươi nói cái gì?

Diêm U: Ta nói... nếu nàng không trở lại...

Mạnh Vãn Yên: ... Hả? Ngươi lặp lại lần nữa xem!

Diêm U: Ư... Nàng mau mau trở về nhé...

Phong Vô Nhai: Sặc?! Vương thượng à, sao ngài lại sợ vợ đến mức như vậy? (Lo lắng) Thật thất bại... Ta đau lòng quá!

Trì Hàn: Vô Nhai! Qua đây chế thuốc giúp ta đi.

Phong Vô Nhai: Ô ô, được được, tới đây tới đây (≧▽≦)~...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện