Đầu tiên là chế tạo ảo giác, khiến cho hai người chúng ta cho rằng bên trong này chỉ là một căn phòng trống; sau đó ác linh lại bao vây rình rập ở xung quanh, nhưng không xông lên công kích... Là ý gì, không lẽ mấy con ác linh này chính là vì kéo dài thời gian? “ Ra khỏi chỗ này!” Hàn Di nhíu mày, trầm giọng nói.

Lữ Minh Dương vội cầm lấy khẩu súng huyết tương, từ từ tiến về phía cửa ra vào. Ngay lúc đó, cánh cửa đang khóa chặt bỗng két một tiếng mở ra.

Lữ Minh Dương cảnh giác nhìn ra cửa, chỉ thấy một thiếu nữ ước chừng hai mươi tuổi chậm rãi từ ngoài cửa tiến vào. Khuôn mặt của cô không hẳn là xinh đẹp, nhưng nó toát lên khí chất thanh nhã dịu dàng, một bộ váy trắng dài càng tăng thêm phần tao nhã thoát tục, khóe miệng cô dường như khẽ hé ra một nụ cười, làm cho người ta không khỏi sinh ra lòng yêu thích.

Quan trọng hơn là toàn thân cô tản mát ra một vầng hào quang nhàn nhạt, làm người ta không khỏi nảy sinh ảo giác, cô có phải chính là tiên nữ từ trên trời giáng xuống trần gian?

Nhưng đó tuyệt đối không phải là tiên nữ!

Đó rõ ràng là Hoắc Linh Linh – một “quỷ mẫu” đã giết ít nhất hơn ba mươi mạng người!

Lữ Minh Dương lắc mình chuyển đến chắn trước người Hàn Di, khẩn trương giương mắt nhìn Hoắc Linh Linh tiến đến gần, khẩu súng huyết tương cũng đã nhắm chuẩn gương mặt đang khẽ mỉm cười của ả ta.

“ Xem ra ta đã chậm rồi.” Hàn Di sau lưng bỗng nhiên lên tiếng.

“ Quả thực đã chậm một chút xíu.” Hoắc Linh Linh dừng bước ở khoảng cách không xa trước mặt hai người, mỉm cười nhàn nhạt nói.

“ Xem ra hôm nay chỉ dựa vào hai bọn ta thì không thể diệt được cô.” Hàn Di thản nhiên thở dài nói.

“ Chuyện gì?” Lữ Minh Dương nghe mà chẳng hiểu gì, hắn vừa chăm chú nhìn Hoắc Linh Linh, vừa hỏi vọng ra phía sau.

Lữ Minh Dương lời còn chưa dứt, đột nhiên một tia sáng bạc đã xẹt qua bên hông hắn, bay thẳng về phía mi tâm của Hoắc Linh Linh.

Lữ Minh Dương giật mình, Hàn Di ra tay quá nhanh, cũng không thèm quan tâm có thể làm hắn bị thương hay không. Hắn vội vàng nâng khẩu súng huyết tương lên, cũng chuẩn bị bắn, lại đột nhiên phát hiện Hoắc Linh Linh rõ ràng đã biến mất. Ả chỉ trơ mắt đứng nhìn, ngay một khắc lúc nỏ tiễn chạm tới thì ả đã tan biến vào hư không.

Thuấn di?

“ Haìz, các ngươi sao phải tự làm khổ mình chứ?”

Một thanh âm thở dài tao nhã mà nhu mỹ ở sau lưng truyền đến, Lữ Minh Dương quay phắc đầu, thì thấy Hoắc Linh Linh trong khoảnh khắc đã xuất hiện ở bức tường sau lưng. Ả tao nhã phiêu bồng ở đó, nói là phiêu bồng bởi vì hai chân ả chính là đang lơ lửng cách mặt đất một chút, cả thân thể cứ thế mà trôi nổi giữa không trung, vạt áo không cần đến gió cũng lay động, ấn tượng hơn chính là hào quang mờ ảo trên người đang tản mác ra xung quanh, khoảnh khắc đó làm cho người ta có một loại ý niệm buông bỏ tất cả vũ khí đang nắm trong tay xuống.

Lữ Minh Dương cắn môi, càng nắm chặc khẩu súng huyết tương trong tay mình hơn.

“ Haìz, ta cũng không muốn gây khó dễ gì cho các ngươi, sao các ngươi lại cứ bám lấy ta mà làm phiền như thế?” Hoắc Linh Linh thở dài làm ra vẻ vô cùng thương tiếc.

“ Ngươi hại chết bao nhiêu người? Không trừ ngươi làm sao được?” Hàn Di nhàn nhạt trả lời, nếu so với Hoắc Linh Linh, thì thanh âm của cô có phần lạnh lùng hơn, nhưng mà đồng dạng đều vô cùng quyến rũ. Cô vừa nói, tay đã nhanh chóng lắp xong nỏ tiễn.

“ Đó là bọn họ đáng chết!” Hoắc Linh Linh căm phẫn kêu lên, sau đó ả ngừng lại một chút, trong giây lát liền phục hồi phong thái tao nhã điềm đạm, cười nói:” Ta đây cũng có thể gọi là trừ gian diệt ác đó, haha.”

“ Ta thấy ngươi là thu hồn luyện quỷ thì có!” Hàn Di nâng tiểu nỏ trong tay lên, lại nhắm tới Hoắc Linh Linh, nói:” Mặc kệ nói thế nào, bọn họ tội không đáng chết, ngươi chỉ vì dục vọng cá nhân, giết hại sinh linh.”

“ Tùy ngươi muốn nói sao cũng được...” Hoắc Linh linh tỏ vẻ không thèm để ý, vũ mị cười, nói, “ Dù sao đi nữa, xem ra hôm nay ngươi quyết không buông tay. Mấy lần trước thấy các ngươi cũng không có ác ý, ta cũng không nghĩ sẽ đả thương các ngươi, nhưng xem ra các ngươi là quyết tâm chống đối với ta tới cùng rồi.”

Hàn Di lạnh lùng cười, đột nhiên siết lấy lẫy nỏ, nỏ tiễn nhất thời hóa thành một tia sáng bạc, nhắm thẳng Hoắc Linh Linh bay tới. Cô cũng không thèm quay đầu lại, đã la lên một tiếng:” Chạy!” xoay người lập tức phóng về phía cửa ra vào.

Lữ Minh Dương thoáng ngây người, rồi vội vã chạy theo, nhưng hai người mới chạy được hai bước, cửa chính đã rầm một tiếng sập lại, cùng lúc đó, đèn pin trong tay Lữ Minh Dương và Hàn Di cũng lập tức tắt ngóm.

Bóng tối, lại chìm trong bóng tối vô tận.

Đột nhiên từ trong ánh sáng chìm vào bóng tối, trong lúc nhất thời mắt người căn bản không kịp thích nghi, trước mắt hoàn toàn là bóng tối đen kịt, đến một chút bóng ảnh yếu ớt cũng không thể nhìn thấy.

Hô hấp đã bắt đầu nặng nề hơn, chung quanh có ít nhất hơn mười con ác linh rình rập, mà Hoắc Linh Linh phát ra hào quang mờ ảo cũng không thấy bóng dáng, không biết đã bỏ ra ngoài phòng, hay là đã thu lại hào quang, ẩn nấp đằng sau một cái tủ tro cốt nào đó.

Lữ Minh Dương và Hàn Di lại không chút chậm trễ tiếp tục huy động đôi chân, bằng cảm giác mà tiếp tục chạy về phía cửa chính.

Đột nhiên một cơn gió lạnh lẽo từ ngoài cửa đánh úp lại, Lữ Minh Dương giơ tay bắn ra một phát, huyết thủy nồng đậm bắn vào trong bóng tối vô hình, chỉ nghe được một trận tiếng nổ lốp ba lốp bốp nhanh chóng chạy xa, Lữ Minh Dương một chút cũng không dám mất cảnh giác, chỉa khẩu súng huyết tương về phía trước mặt bắn thêm một loạt huyết thủy, sau đó chạy nhanh tới trước hai bước, nhớ lại trong đầu vị trí nắm cửa, dùng tay nắm lấy kéo mạnh, cửa chính lại không hề có phản ứng.

Trên cửa chính có ổ khóa, Lữ Minh Dương vội vàng rà tìm chốt khóa, dùng sức vặn, nhưng căn bản là chẳng vặn được phân nào.

“ Cửa chính bị khóa trái rồi!” Lữ Minh Dương vội la lên.

Hàn Di dựa lưng vào cửa chính, vừa nhanh chóng lắp xong tên, vừa cảnh giác xung quanh. Đôi mắt đã dần thích nghi với ánh sáng yếu ớt bên trong phòng, nhưng như cũ vẫn chỉ có thể tạm phân biệt đâu là tủ tro cốt đâu là đất trống, chứ đừng nói đến phát hiện thân ảnh của những con ác linh đang lẫn trốn.

Trong bóng đêm truyền đến một trận tiếng cười của Hoắc Linh Linh:” Ha ha, các ngươi trốn không thoát đâu...”

Đột nhiên một luồng sáng chói mắt bắn ra, là Lữ Minh Dương mở đèn đồng hồ trên cổ tay, ngọn đèn trên mặt thiết bị EMF hoàn toàn không bị từ trường của ác linh làm nhiễu.

Phía cuối ánh đèn, đúng là một thân bạch y Hoắc Linh Linh, cũng vào lúc đó, nỏ tiễn của Hàn Di đã bắn ra.

Nhưng Hoắc Linh Linh lại đột nhiên biến mất. Lúc này Lữ Minh Dương đã nhìn thấy rõ, Hoắc Linh Linh cũng không hẳn là biến mất ngay tức khắc, mà là bởi vì tốc độ của ả quá nhanh, nhanh đến nỗi mắt người gần như không theo kịp.

Ở Tam Hà thôn, tốc độ của Lưu thúc đã khiến cho Lữ Minh Dương phải giật mình, nhưng nếu so với tốc độ của Hoắc Linh Linh lúc này, đó căn bản không tính là gì.

Bất quá...

Lữ Minh Dương bỗng nhiên nghĩ đến một điểm, Hoắc Linh Linh này và Lưu thúc liệu có quan hệ gì với nhau hay không? Nếu cẩn thận suy nghĩ, thì hai người đó đều có tốc độ gần như thuấn di, đều có thể sau khi hại chết người, lại khống chế không cho hồn phách nạn nhân bị tiêu tán.

Còn một điểm chung vô cùng trọng yếu, chính là những quỷ hồn bị hai người họ hại chết đều không thể nói chuyện...

Điểm khác nhau duy nhất giữa bọn họ chính là những đứa nhỏ bị Lưu thúc hại chết thực tế không có bị ông ấy khống chế, còn Hoắc Linh Linh thì lại khống chế những ác linh này...

Lữ Minh Dương nhíu mày rất chặt. Theo những hiểu biết của hắn thì từ trước đến giờ chưa hề có ác linh tự nhiên nào có năng lực như vậy, Hoắc Linh Linh là do người tạo ra, mà do lúc trước bản thân mình không có ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nên quả thực không có đi điều tra chi tiết lai lịch của Lưu thúc.

Hắn liếc mắt nhìn Hàn Di bên cạnh, cô ấy vì sao lại biết rõ lai lịch của Hoắc Linh Linh, và vì sao lại không hề thông tri cho lão Mã mà lại bí mật tiến nhập Tam Hà thôn?

---------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện