Trong tia sáng phóng ra từ chiếc đồng hồ, một bóng người trắng toát đang nhắm thẳng mặt mình mà bay đến, Lữ Minh Dương lập tức há miệng đem búng máu phun ra, nhất thời một màn sương đỏ nhanh chóng loan rộng ra trước mặt.

Nhưng lần này lại không nghe được tiếng tru thảm thiết nào, Lữ Minh Dương nhíu chặt chân mày, vừa ra sức hút máu từ đầu lưỡi, vừa quét ngọn đèn trên cổ tay thật nhanh để kiểm tra.

Cái gì cũng không có, cả bức tường đều là một mảng trống không, bóng trắng kia tựa hồ chính là một ảo ảnh, đã tan biến trong hư không.

Chẳng lẻ bạch y nữ quỷ kia đã lại xuyên tường, thoát ra ngoài căn phòng? Trường hợp này hẳn là không thể, bởi vì phe mình hoàn toàn ở vào thế bất lợi, tuy tiểu nỏ trong tay Hàn Di cũng có chút uy hiếp đối với ả, nhưng trong hoàn cảnh tối đen như thế này, thì căn bản là không thể phát huy chút uy lực nào, hơn nữa mục đích của ả vẫn chưa đạt được…

Suy nghĩ như vậy, Lữ Minh Dương vội vàng cúi đầu, bên dưới tia sáng nhỏ nhưng lại vô cùng chói mắt, Hầu Khánh Ba như trước vẫn nằm thẳng trên mặt đất, như trước không hề lên tiếng hay động đậy!

Lữ Minh Dương nhất thời trong lòng cả kinh, hắn giơ chân đá nhẹ vào người Hầu Khánh Ba một cái, Hầu Khánh Ba như trước nằm ngay đơ, không có bất cứ phản ứng nào

Chẳng lẻ? Lữ Minh Dương vội vàng ngồi xổm xuống, muốn kiểm tra hô hấp của Hầu Khánh Ba một chút, trong nháy mắt thời điểm hắn ngồi xổm xuống, bỗng nhiên một đạo âm phong đánh úp lại.

May mắn là Lữ Minh Dương từ nhỏ đã trải qua huấn luyện đặc biệt, tốc độ phản ứng tuyệt đối có thể nói là cực nhanh, hắn thuận thế điều chỉnh trọng tâm cơ thể, lộn một vòng dưới đất, khó khăn tranh thoát trận âm phong tập kích mình. Thân trên nhanh chóng ổn định, một ngụm huyết thủy đã bắn ra.

Nhưng bạch y nữ quỷ cũng không chậm, thân hình ngay lúc đó đã lóe lên, lại tan biến vào bóng tối.

Lữ Minh Dương thầm lo lắng trong lòng, Hầu Khánh Ba nằm im bất động, chẳng lẻ hắn đã trúng độc thủ? Nếu thật sự là như vậy, thì tình thế chỉ sợ càng thêm hung hiểm. “Quỷ mẫu” nếu đã đạt được mục đích – bịt miệng Hầu Khánh Ba – mà vẫn như trước không bỏ đi, chỉ có thể lý giải là mục tiêu của ả không chỉ có Hầu Khánh Ba, chỉ sợ chính mình và Hàn Di cũng đã bị liệt vào danh sách tử vong của ả.

Lữ Minh Dương nâng cổ tay lên, chiếu đèn lên trên người Hầu Khánh Ba vẫn nằm bất động giống như người chết trên mặt đất, hắn tập trung tinh thần cảm ứng từng biến hóa nhỏ nhất trong không gian chung quanh.

Trong hoàn cảnh tối đen và cực kỳ tĩnh lặng, thính giác con người sẽ đặc biệt nhạy bén, Lữ Minh Dương đã nghe được tiếng hô hấp đều đặn nhè nhẹ của Hàn Di, tiếp theo lại cảm ứng được một tia hô hấp ngắt quãng lúc có lúc không, nhất thời trong lòng có chút thở phào nhẹ nhỏm, không thể sai được đây chính là hô hấp của Hầu Khánh Ba, còn hô hấp cũng liền chứng minh anh ta chưa chết, anh ta có lẽ chỉ bị hôn mê mà thôi.

Ngay sau đó Lữ Minh Dương bỗng nhiên cảm ứng được từ phía cửa loáng thoáng truyền đến một trận tiếng vang như có như không, cẩn thận nghe ngóng thì lại không còn nghe thấy được thanh âm gì nữa, đang nghi hoặc trong lòng, bỗng nhiên ngọn đèn trong phòng sáng bừng lên.

Không gian tối đen như mực lại đột ngột sáng bừng lên, khiến cho Lữ Minh Dương không khỏi nheo chặt mắt lại, trong lúc đang nheo chặt mắt thì lại thoáng nhìn thấy một bóng trắng mơ hồ bay lướt qua, tiếp theo chỉ nghe thấy một tiếng dây cung nhẹ vang lên, cơ hồ là ngay lập tức, một tiếng tru đau đớn của nữ nhân vang lên.

Đây không phải là tiếng tru của bạch y nữ quỷ kia, thanh âm tru lên đau đớn của ả tuyệt đối dễ dàng nhận ra vì nó khiến cho người ta nghe được sẽ thấy rất nhẹ nhõm.

Là Hàn Di! Lữ Minh Dương nhất thời căng thẳng trong lòng, nhắm ngay hướng cửa phòng, há miệng phun ra một ngụm huyết thủy, nhất thời lại có một tiếng tru đau đớn truyền tới, lần này thanh âm thê lương mà bén nhọn, đây mới là tiếng bạch y nữ quỷ kia tru lên!

Ánh mắt đã dần dần thích nghi với ánh sáng, Lữ Minh Dương vừa lo lắng, vừa dùng con mắt trái nhìn tới, chỉ thấy bạch y nữ quỷ đang tru lên thân thể xiêu vẹo nhanh chóng hướng bức tường đối diện phóng đi, chớp mắt cả thân thể liền nhập vào trong bức tường không còn bóng dáng.

Lữ Minh Dương nhíu chặt mày, theo đạo lý mà nói, một ngụm nước bọt pha máu này của mình tuyệt đối không có uy lực lớn như vậy. Cho dù là dùng máu đầu lưỡi nguyên chất mà giội lên người “quỷ mẫu” này đi nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng đả thương ả ta nghiêm trọng, chứ đừng nói sau vài lần phun máu, cái hỗn dịch nước miếng và máu lưỡi này đã vô cùng loãng, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm ả cảm thấy giống như bị phỏng nhẹ, khiến cho ả cảm thấy một chút đe dọa mà thôi.

Lữ Minh Dương trong lòng nghi hoặc, xoay người chạy nhanh tới cửa, Hàn Di sắc mặt tái nhợt đang vỗ vỗ ngực ngồi dưới đất, tiểu nỏ cũng đã rơi xuống bên cạnh, hiển nhiên vừa rồi cô đã bị bạch y nữ quỷ tập kích, đã thụ nội thương.

“ Cô không sao chứ?” Lữ Minh Dương tiến lên đỡ lấy Hàn Di đang lảo đảo muốn ngã, lo lắng hỏi.

Hàn Di nhíu chặt chân mày, hít một hơi thật sâu, nói:” Nhanh, coi anh ta sao rồi.”

Lữ Minh Dương quay đầu nhìn, chỉ thấy Hầu Khánh Ba như trước nằm ngay đơ trên mặt đất, vẫn tư giữ nguyên tư thế cũ, một chút cũng không hề động đậy. Hắn đi tới cẩn thận kiểm tra một chút, xem ra Hầu Khánh Ba là lúc ngã xuống đã bị đập trúng đầu, chẳng qua chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi.

Hắn dùng sức bấm vào nhân trung anh ta một cái, Hầu Khánh Ba liền lập tức tỉnh lại, trừng trừng cặp mắt hoảng sợ, vô cùng kích động la lên:” Chuyện gì! Vừa rồi là chuyện gì!”

Lữ Minh Dương thầm than một tiếng, dùng sức lắc lắc đầu vai anh ta, nhìn thẳng vào mắt anh ta, gằn từng tiếng nói:” Đem mấy câu vừa rồi anh muốn nói lập tức nói cho tôi!”

Hầu Khánh Ba tinh thần vẫn còn hoảng loạn như trước la lên:” Vừa rồi là chuyện gì? Các người đến tột cùng là ai?”

Lữ Minh Dương hết cách, chỉ đành thẳng tay tát một cái vào mặt Hầu Khánh Ba, Hầu Khánh Ba nhất thời ngây ngốc, rốt cục bình tĩnh trở lại.

“ Đem mấy câu vừa rồi anh muốn nói nói hết ra!” Lữ Minh Dương trầm giọng nói.

“ Vừa rồi…” Hầu Khánh Ba dường như có chút ngu ngốc, nghi hoặc nói.

Lữ Minh Dương hết cách đành nói lại:” Chính là chuyện phát sinh hai tuần trước khi tai nạn xảy ra, chuyến xe buýt cuối cùng…”

“ A, cậu là nói chuyện kia a.” Hầu Khánh Ba nhất thời phục hồi tinh thần, tiếp lời nói,” Buổi tối hôm đó, chuyến xe cuối cùng, thời điểm chạy đến đầu đường Thiên Hà, tôi bỗng nhiên nghe được trên xe có người cãi lộn, thì ra là một nữ…”

Bỗng nhiên truyền đến tiếng cửa sắt chuyển động, Hầu Khánh Ba nhất thời ngừng lời, Lữ Minh Dương quay đầu nhìn ra cửa, thấy hàn Di đã đứng lên, nhanh chóng thu hồi mấy mũi tên tán loạn trong phòng, tiếp theo là nhẹ nhàng nhảy lên một cái, đem mũi tên đang cắm trên nóc nhà cũng thu về nốt, thân hình cô vừa đáp xuống đất, cửa sắt cũng chậm rãi bị đẩy ra hết.

Ngoài cửa là gã cai ngục kia, gã liếc mắt vào phòng ngó dáo dác một vòng, chỉ thấy Lữ Minh Dương đang ngồi xổm dưới mặt đất nhìn Hầu Khánh Ba, còn mỹ nữ kia thì phủi phủi tay đứng một bên, trên mặt lại dính vài vết bẩn hồng hồng trắng trắng, ba người đều có bộ dạng rất chật vật, không khỏi khiến gã có chút nhăn mày.

“ Các ngươi…A a…” Cai ngục cười khan hai tiếng, trong lòng không khỏi hoài nghi, nhìn tình hình này, hay là hai người này ở đây tiến hành hình phạt bức cung? Cái này cũng không đúng a, nếu là bức cung thì cũng chỉ có Hầu Khánh Ba thê thảm thôi, đằng này nhìn hai người này còn muốn thê thảm hơn cả Hầu Khánh Ba.

Lữ Minh Dương nhìn cai ngục cười, nói:” Anh cai, có thể cho thêm chút thời gian không?”

“ Chuyện này…” Cai ngục làm ra vẻ khó xử nói.

Lữ Minh Dương bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứng thẳng người lên rồi móc từ trong người ra một xấp tiền, hướng phía cửa đi tới, ngay lúc giơ tay về phía cai ngục, lại bỗng nhiên cảm giác được một cổ âm phong sắc bén đập thẳng vào mặt…

-----------------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện