Virus cương thi, chẳng lẽ không chỉ biến con người trở thành xác sống biết đi, mà còn có ma lực khống chế những thôn dân này? Lữ Minh Dương nhíu mày thật chặc, nếu đúng là như vậy thì, giờ phút này những thôn dân quỷ dị này tuyệt đối rất có thể đã bị lão quái bà bà kia khống chế.
Cũng tức là thời khắc này ở bên trong thôn trang “con người” còn sót lại, đoán chừng cũng chỉ có mình và Hàn Di thôi. Đúng lúc này lại bị bão tuyết phong toả đường núi, căn bản không thể liên lạc được với đội quân dưới chân núi…
Chỉ mới suy nghĩ đến thôi, cũng đã khiến cho mồ lạnh bất chợt bò dọc sống lưng.
“Làm sao bây giờ?” Lữ Minh Dương nhíu hai đầu mày nói, giơ cổ tay lên khẽ liếc qua trị số đồng hồ EMF, trị số không phải quá cao, xem ra điện thoại không phải là do ác linh quấy nhiễu làm cho mất sóng.
“ Tháp thu phát tín hiệu điện thoại được lắp đặt ở trên đỉnh ngọn núi kia.” Hàn Di đưa tay chỉ một ngọn núi nhỏ ở đối diện nói,” Ở đó tín hiệu sẽ rất mạnh, rất có thể sẽ liên lạc được với chân núi.”
Đỉnh núi kia thoạt nhìn cũng không cách thôn trang quá xa, nhưng đường núi không thể dùng mắt quan sát mà xác định chính xác khoảng cách được, nhìn lên hoặc nhìn xuống một chút, lộ trình tuyệt đối khác xa, hơn nữa hiện tại bão tuyết lấp núi, chỉ sợ quãng đường đến đỉnh núi này tuyệt đối không phải dễ dàng như lúc này nhìn thấy.
Hai người ẩn kín thân mình, vòng qua con đường nhỏ cạnh thôn vội vã đi vào. Nếu muốn đi đến đỉnh núi đối diện kia, thì trước hết phải xuống núi, nhưng đường xuống núi chỉ có một đường, đó chính là băng qua quãng trường nhỏ ở thôn trước, sau đó đi dọc theo một thềm đá nhỏ ở thôn trước xuống núi.
Bất quá giờ phút này thôn dân trên căn bản đã bị cuốn đến bên trong căn nhà nhỏ ở thôn sau kia, hoặc là vẫn còn đợi ở quãng trường trước nhà tổ, thôn trước ngược lại không có bóng người.
Hai người vội vã băng qua mảnh đất trống, sau đó theo bậc thang chạy xuống chân núi.
Ai cũng nói lên núi dễ xuống núi khó, lời này quả đúng không sai, huống chi lúc này trên đường núi đã bị tuyết đọng lấp kín thì còn khó thế nào? May là Lữ Minh Dương và Hàn Di thân thủ nhanh nhẹn, mà di chuyển còn gặp không ít khó khăn, mặc dù trong lòng rất gấp, nhưng chân bước không thể nhanh nổi, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ trượt chân, nếu như từ trên thềm đá giữa sườn núi này đột nhiên ngã lăn xuống, tình huống đó tuyệt đối hơn cả nguy hiểm chứ không phải đùa.
Nhưng dù đường có khó đi hơn nữa, thì cuối cùng cũng phải kết thúc. Khi đến chân núi, hai người toàn thân thấm đẫm mồ hôi, trước mắt là một khe núi, chỉ cần qua khỏi khe núi này là có thể đến chân ngọn núi có đặt tháp thu phát tín hiệu điện thoại rồi.
Nhưng tình hình trước mắt lại làm cho hai người vô cùng sửng sốt, trên khe núi vốn là có một cầu gỗ nhỏ, nhưng giờ phút này chiếc cầu gỗ đó đã không còn bóng dáng, bên cạnh khe núi chỉ còn lại hai cái cọc gỗ gãy lìa vùi sâu dưới lớp tuyết đọng.
Lữ Minh Dương nhíu mày, cẩn thận đi lên một bước, phủi đi lớp tuyết đọng bên trên cọc gỗ, nhìn một chút miệng vết cắt, thở dài nói:” Là bẻ gãy, khí lực thật cường đại…”
Miệng vết cắt không ngay ngắn, mà lại nham nhở lởm chởm, hiển nhiên miệng vết cắt này không phải do lợi khí sắt bén chém đứt, mà giống như bị người ta cường ngạnh bẻ gãy. Nhưng cái cọc gỗ này lớn cỡ một cái bát to, ai lại có lực đạo khổng lồ đến như thế?
Một nỗi sợ hãi vô hình lần nữa ập tới. Rất hiển nhiên, bất luận kẻ bẻ gãy cầu gỗ này là ai, thì mục đích của y rất rõ ràng, chính là muống phòng ngừa người trong thôn xuống núi.
Trong hoàn cảnh thời tiết thế này đâu có ai tuỳ tiện xuống núi, hơn nữa thôn dân cũng đã bị quái bà bà kia khống chế, cần gì phải đề phòng nữa đây? Mục đích của y hiển nhiên là vì đề phòng Hàn Di và Lữ Minh Dương.
Điện thoại di động vẫn không có tín hiệu, nhìn lên đỉnh núi đã gần ngay trước mắt, Lữ Minh Dương bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Khe núi mặc dù không rộng bao nhiêu, nhưng nếu muốn nhảy qua e là không phải chuyện dễ dàng, cộng thêm hiện tại tuyết đọng đầy đất, muốn nhảy sợ là càng thêm gian nan. Một khi thất thủ, rơi xuống khe núi… Khe núi dù không sâu, nhưng người mà té xuống cũng đủ bể đầu chảy máu, tứ chi toàn thân sợ là gãy hết cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
“ Tôi thấy hay là chúng ta tìm một chỗ trốn trước, bên dưới núi không liên lạc được với chúng ta, sẽ phải đi lên tìm chúng ta thôi.” Lữ Minh Dương cười khổ nói.
Hàn Di quét mắt quan sát hoàn cảnh chung quanh, nơi này địa thế cao chót vót, địa phương có thể ẩn thân cũng không có nhiều, nếu như những thôn dân kia đuổi đến, e là rất dễ dàng bắt được hai người bọn cô. Cô khẽ thở dài, nói:” Xem ra cũng chỉ còn cách như vậy.”
Hai người hít một hơi thật sâu, giương mắt nhìn thềm đá cheo leo kia, lần nữa cất bước đi trở về.
Thềm đá dốc đứng vòng quanh theo thế núi, cộng thêm lớp tuyết đọng thật dày, khiến cho người ta cảm thấy thật ra lên núi cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Một lát sau hai người lần nữa trở lại mảnh đất trống nho nhỏ ở thôn trước, lặng lẽ nhìn vào bên trong thôn, nhưng giờ phút này toàn bộ cả thôn trang đều khôi phục sự tĩnh lặng, ngay cả một chút tạp âm cũng không có, thậm chí ánh đuốc đỏ rực cả nửa bầu trời cũng biến mất không còn.
Cả thôn tựa hồ bỗng nhiên trong chớp mắt khôi phục không gian yên tĩnh, cũng giống như thời điểm lúc hai người vừa mới tới nơi này, tựa hồ cả thôn lại đã chìm vào trong giấc ngủ say.
Lữ Minh Dương nhíu mày lại, trao đổi với Hàn Di một ánh mắt. Chẳng lẽ chỉ trong chốc lát thời gian hai người mình xuống núi, trong thôn đã phát sinh thêm những biến cố khác? Hoặc là những thôn dân kia ăn no thịt cương thi rồi, bây giờ đều đã ấm bụng ngủ say?
Hai người ẩn giấu thân hình, lần nữa vòng qua phía đông thôn, chậm rãi đi về phía thôn sau.
Trong căn nhà nhỏ ở thôn sau kia vẫn không có bóng dáng thôn dân nào, phảng phất mấy thôn dân điên cuồng mới vừa rồi căn bản chưa từng tới đây.
Hai người giấu mình ở sau những bụi rậm, cau mày thật chặc, hiện tại cả thôn trang lần nữa lại bị thứ không khí quỷ dị đó bao phủ. Yên tĩnh, yên tĩnh đến cực hạn khiến cho cả thôn trang bất chợt trở nên quỷ dị.
Bọn họ rốt cục đi đâu rồi? Sao lại đột nhiên chẳng còn ai?
Hai người cau mày, tựa hồ quên mất mục đích trở về là vì tìm một chỗ trốn, đợi cứu viện ở dưới chân núi, bọn họ lần nữa nhắm hướng trung tâm thôn khẽ bước tới.
Đống lửa ở quảng trường trước nhà tổ cơ hồ đã bị dập tắt, chỉ còn lại một đống than củi dưới đất, bên trên đống than củi chính là thanh thép dài. Nhưng Ngưu Nhị Xuyên trên thanh thép đã không thấy đâu nữa, chỉ thấy bên cạnh đống lửa rơi vãi mấy khúc xương trên mặt đất.
Mùi hôi thối lan toả trong không khí, như muốn nhắc cho Lữ Minh Dương và Hàn Di nhớ rằng nơi này vừa mới phát sinh những chuyện kinh khủng thế nào, nhưng những thôn dân điên cuồng khi nãy bây giờ tất cả đều đã biến mất, thậm chí ngay cả cửa lớn nhà tổ cũng không có đóng.
Không khí chung quanh hai người vô cùng nặng nề và ngập tràn nguy cơ, Hàn Di chợt cắn răng, tiểu nỏ đã nằm trong tay, kéo dây lắp tên, sau đó nhẹ nhàng đứng lên, khẽ vặn eo kiễng chân nhắm phía nhà tổ tiến tới.
Lữ Minh Dương thầm than một tiếng, chỉ đành phải nhẹ nhàng đi theo phía sau của cô.
Ghế thái sư trước nhà tổ vẫn ở chỗ cũ, cây đuốc cắm phía sau ghế thái sư đã cháy gần tàn, ánh lửa soi đỏ cánh cửa lớn nhà tổ, nhưng căn bản lại không thể lọt vào bên trong nhà một chút tia sáng nào. Cửa lớn nhà tổ lúc này nhìn không khác gì một cái miệng mãnh thú khổng lồ, giống như đang chờ Lữ Minh Dương và Hàn Di tự động hiến thân…
Lữ Minh Dương và Hàn Di khom người chia ra ở hai bên cửa, nín thở lắng nghe động tĩnh bên trong nhà tổ, thế nhưng trong căn nhà to lớn này căn bản chẳng có gì truyền ra dù là một hơi thở, nơi này giống hệt như một cổ mộ hoang vắng, căn bản không có một chút sinh khí nào, hơn nữa còn mơ hồ thoang thoảng một mùi hôi thối mục rữa.
Lữ Minh Dương nhíu mày, giơ tay rút cây đuốc gắn trên tường xuống, tiện tay liền ném vào bên trong nhà.
Ánh lửa lập loè chiếu rọi căn nhà lớn, nhà tổ mặc dù rất rộng lớn, nhưng bố cục cũng giống như căn nhà ba gian mà Lữ Minh Dương đã ở, đều là phòng khách ở chính giữa, có hai cửa nhỏ thông sang hai gian phòng ngủ bên cạnh.
Gian phòng ngủ hai bên treo rèm vải xanh, không thể nhìn thấy tình hình bên trong, gian phòng chính thì lại hết sức trống trãi, chỉ để mấy cái ghế ở chân tường, vách tường cuối phòng có đặt một hương án khổng lồ, trên hương án có mấy hàng linh vị, chẳng lẽ nhà tổ này còn kiêm luôn từ đường?
Dừng lại một chút, trong nhà tổ vẫn như cũ không có động tĩnh gì truyền ra, Lữ Minh Dương và Hàn Di lúc này mới cẩn thận rón rén bước vào bên trong nhà. Cây đuốc rơi trên mặt đất phát ra ánh sáng yếu ớt, Lữ Minh Dương và Hàn trao đổi ánh mắt với nhau, bất chợt kéo mở tấm rèm của gian phòng ngủ bên trái, còn Hàn Di đã nâng tiểu nỏ lên nhắm ngay cửa gian phòng, nhưng trong phòng vẫn như cũ không hề có bất cứ động tĩnh gì.
Cẩn thận quan sát, bên trong gian phòng ngủ này có đặt một cái giường gỗ, trên giường có một đống chăn gối lộn xộn, bốc lên mùi ẩm mốc, nhưng trong gian phòng này cũng không có một bóng người nào.
Thoáng thở phào nhẹ nhõm, hai người lần nữa kéo mở tấm rèm gian phòng ngủ đối diện, vẫn như cũ không có bất cứ bóng dáng người nào, bố cục gần giống với gian phòng đối diện.
Lữ Minh Dương và Hàn Di trao đổi ánh mắt, xem ra thôn dân cũng không phải quay trở về nhà của mình ngủ, mà là toàn bộ thôn dân đều đột nhiên mất tích một cách không thể giải thích được, bao gồm cả lão quái bà bà thần bí này…
Nhặt lên cây đuốc dưới mặt đất, Lữ Minh Dương thở dài một tiếng nói:” Đúng là quái sự, cô nói mấy người này đi đâu cả rồi?”
Hàn Di nhíu mày lại, quan sát khắp căn phòng lớn này, chậm rãi lắc nhẹ đầu, không trả lời.
Lữ Minh Dương đương nhiên không hy vọng Hàn Di có thể cho mình đáp án, hắn cười bất lực, cũng bắt đầu đảo mắt quan sát khắp phòng.
Nếu lão quái bà sống ở nơi này, tất nhiên ở đây sẽ lưu lại một chút dấu vết, nói không chừng chính là đầu mối trọng yếu có thể làm sáng tỏ sự thần bí của thôn trang này.
Nếu như nói bà ta thật sự là người đã chết qua rồi, thì sinh hoạt của bà ta nhất định sẽ có điểm khác biệt với những thôn dân khác. Lữ Minh Dương âm thầm nghĩ ngợi.
Nhưng trong gian phòng này tựa hồ chẳng có điểm gì khác biệt so với một gian phòng nhà nông bình thường nơi sơn dã cả. Bố cục đơn giản, gian phòng trống trãi, căn bản không có địa phương có thể che giấu bí mật gì. Lữ Minh Dương cầm lấy cây đuốc dự định vào bên trong phòng ngủ để kiểm tra một cái, Hàn Di chợt kêu hắn một tiếng.
Lữ Minh Dương xoay người lại, thì nhìn thấy Hàn Di đang nhìn chằm chằm linh vị trên hương án.
Trên hương án có để mười mấy linh vị, nhưng ở chính giữa hàng cuối cùng, có một linh bài hoàn toàn khác biệt so với những cái còn lại, chẳng những to lớn hơn những linh bài khác rất nhiều, mà màu sắc cũng bất đồng.
Linh bài bằng gỗ đỏ nhưng chữ chạm khắc lại là màu vàng kim: ân công Cổ thiên sư linh vị.
Cũng tức là thời khắc này ở bên trong thôn trang “con người” còn sót lại, đoán chừng cũng chỉ có mình và Hàn Di thôi. Đúng lúc này lại bị bão tuyết phong toả đường núi, căn bản không thể liên lạc được với đội quân dưới chân núi…
Chỉ mới suy nghĩ đến thôi, cũng đã khiến cho mồ lạnh bất chợt bò dọc sống lưng.
“Làm sao bây giờ?” Lữ Minh Dương nhíu hai đầu mày nói, giơ cổ tay lên khẽ liếc qua trị số đồng hồ EMF, trị số không phải quá cao, xem ra điện thoại không phải là do ác linh quấy nhiễu làm cho mất sóng.
“ Tháp thu phát tín hiệu điện thoại được lắp đặt ở trên đỉnh ngọn núi kia.” Hàn Di đưa tay chỉ một ngọn núi nhỏ ở đối diện nói,” Ở đó tín hiệu sẽ rất mạnh, rất có thể sẽ liên lạc được với chân núi.”
Đỉnh núi kia thoạt nhìn cũng không cách thôn trang quá xa, nhưng đường núi không thể dùng mắt quan sát mà xác định chính xác khoảng cách được, nhìn lên hoặc nhìn xuống một chút, lộ trình tuyệt đối khác xa, hơn nữa hiện tại bão tuyết lấp núi, chỉ sợ quãng đường đến đỉnh núi này tuyệt đối không phải dễ dàng như lúc này nhìn thấy.
Hai người ẩn kín thân mình, vòng qua con đường nhỏ cạnh thôn vội vã đi vào. Nếu muốn đi đến đỉnh núi đối diện kia, thì trước hết phải xuống núi, nhưng đường xuống núi chỉ có một đường, đó chính là băng qua quãng trường nhỏ ở thôn trước, sau đó đi dọc theo một thềm đá nhỏ ở thôn trước xuống núi.
Bất quá giờ phút này thôn dân trên căn bản đã bị cuốn đến bên trong căn nhà nhỏ ở thôn sau kia, hoặc là vẫn còn đợi ở quãng trường trước nhà tổ, thôn trước ngược lại không có bóng người.
Hai người vội vã băng qua mảnh đất trống, sau đó theo bậc thang chạy xuống chân núi.
Ai cũng nói lên núi dễ xuống núi khó, lời này quả đúng không sai, huống chi lúc này trên đường núi đã bị tuyết đọng lấp kín thì còn khó thế nào? May là Lữ Minh Dương và Hàn Di thân thủ nhanh nhẹn, mà di chuyển còn gặp không ít khó khăn, mặc dù trong lòng rất gấp, nhưng chân bước không thể nhanh nổi, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ trượt chân, nếu như từ trên thềm đá giữa sườn núi này đột nhiên ngã lăn xuống, tình huống đó tuyệt đối hơn cả nguy hiểm chứ không phải đùa.
Nhưng dù đường có khó đi hơn nữa, thì cuối cùng cũng phải kết thúc. Khi đến chân núi, hai người toàn thân thấm đẫm mồ hôi, trước mắt là một khe núi, chỉ cần qua khỏi khe núi này là có thể đến chân ngọn núi có đặt tháp thu phát tín hiệu điện thoại rồi.
Nhưng tình hình trước mắt lại làm cho hai người vô cùng sửng sốt, trên khe núi vốn là có một cầu gỗ nhỏ, nhưng giờ phút này chiếc cầu gỗ đó đã không còn bóng dáng, bên cạnh khe núi chỉ còn lại hai cái cọc gỗ gãy lìa vùi sâu dưới lớp tuyết đọng.
Lữ Minh Dương nhíu mày, cẩn thận đi lên một bước, phủi đi lớp tuyết đọng bên trên cọc gỗ, nhìn một chút miệng vết cắt, thở dài nói:” Là bẻ gãy, khí lực thật cường đại…”
Miệng vết cắt không ngay ngắn, mà lại nham nhở lởm chởm, hiển nhiên miệng vết cắt này không phải do lợi khí sắt bén chém đứt, mà giống như bị người ta cường ngạnh bẻ gãy. Nhưng cái cọc gỗ này lớn cỡ một cái bát to, ai lại có lực đạo khổng lồ đến như thế?
Một nỗi sợ hãi vô hình lần nữa ập tới. Rất hiển nhiên, bất luận kẻ bẻ gãy cầu gỗ này là ai, thì mục đích của y rất rõ ràng, chính là muống phòng ngừa người trong thôn xuống núi.
Trong hoàn cảnh thời tiết thế này đâu có ai tuỳ tiện xuống núi, hơn nữa thôn dân cũng đã bị quái bà bà kia khống chế, cần gì phải đề phòng nữa đây? Mục đích của y hiển nhiên là vì đề phòng Hàn Di và Lữ Minh Dương.
Điện thoại di động vẫn không có tín hiệu, nhìn lên đỉnh núi đã gần ngay trước mắt, Lữ Minh Dương bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Khe núi mặc dù không rộng bao nhiêu, nhưng nếu muốn nhảy qua e là không phải chuyện dễ dàng, cộng thêm hiện tại tuyết đọng đầy đất, muốn nhảy sợ là càng thêm gian nan. Một khi thất thủ, rơi xuống khe núi… Khe núi dù không sâu, nhưng người mà té xuống cũng đủ bể đầu chảy máu, tứ chi toàn thân sợ là gãy hết cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
“ Tôi thấy hay là chúng ta tìm một chỗ trốn trước, bên dưới núi không liên lạc được với chúng ta, sẽ phải đi lên tìm chúng ta thôi.” Lữ Minh Dương cười khổ nói.
Hàn Di quét mắt quan sát hoàn cảnh chung quanh, nơi này địa thế cao chót vót, địa phương có thể ẩn thân cũng không có nhiều, nếu như những thôn dân kia đuổi đến, e là rất dễ dàng bắt được hai người bọn cô. Cô khẽ thở dài, nói:” Xem ra cũng chỉ còn cách như vậy.”
Hai người hít một hơi thật sâu, giương mắt nhìn thềm đá cheo leo kia, lần nữa cất bước đi trở về.
Thềm đá dốc đứng vòng quanh theo thế núi, cộng thêm lớp tuyết đọng thật dày, khiến cho người ta cảm thấy thật ra lên núi cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Một lát sau hai người lần nữa trở lại mảnh đất trống nho nhỏ ở thôn trước, lặng lẽ nhìn vào bên trong thôn, nhưng giờ phút này toàn bộ cả thôn trang đều khôi phục sự tĩnh lặng, ngay cả một chút tạp âm cũng không có, thậm chí ánh đuốc đỏ rực cả nửa bầu trời cũng biến mất không còn.
Cả thôn tựa hồ bỗng nhiên trong chớp mắt khôi phục không gian yên tĩnh, cũng giống như thời điểm lúc hai người vừa mới tới nơi này, tựa hồ cả thôn lại đã chìm vào trong giấc ngủ say.
Lữ Minh Dương nhíu mày lại, trao đổi với Hàn Di một ánh mắt. Chẳng lẽ chỉ trong chốc lát thời gian hai người mình xuống núi, trong thôn đã phát sinh thêm những biến cố khác? Hoặc là những thôn dân kia ăn no thịt cương thi rồi, bây giờ đều đã ấm bụng ngủ say?
Hai người ẩn giấu thân hình, lần nữa vòng qua phía đông thôn, chậm rãi đi về phía thôn sau.
Trong căn nhà nhỏ ở thôn sau kia vẫn không có bóng dáng thôn dân nào, phảng phất mấy thôn dân điên cuồng mới vừa rồi căn bản chưa từng tới đây.
Hai người giấu mình ở sau những bụi rậm, cau mày thật chặc, hiện tại cả thôn trang lần nữa lại bị thứ không khí quỷ dị đó bao phủ. Yên tĩnh, yên tĩnh đến cực hạn khiến cho cả thôn trang bất chợt trở nên quỷ dị.
Bọn họ rốt cục đi đâu rồi? Sao lại đột nhiên chẳng còn ai?
Hai người cau mày, tựa hồ quên mất mục đích trở về là vì tìm một chỗ trốn, đợi cứu viện ở dưới chân núi, bọn họ lần nữa nhắm hướng trung tâm thôn khẽ bước tới.
Đống lửa ở quảng trường trước nhà tổ cơ hồ đã bị dập tắt, chỉ còn lại một đống than củi dưới đất, bên trên đống than củi chính là thanh thép dài. Nhưng Ngưu Nhị Xuyên trên thanh thép đã không thấy đâu nữa, chỉ thấy bên cạnh đống lửa rơi vãi mấy khúc xương trên mặt đất.
Mùi hôi thối lan toả trong không khí, như muốn nhắc cho Lữ Minh Dương và Hàn Di nhớ rằng nơi này vừa mới phát sinh những chuyện kinh khủng thế nào, nhưng những thôn dân điên cuồng khi nãy bây giờ tất cả đều đã biến mất, thậm chí ngay cả cửa lớn nhà tổ cũng không có đóng.
Không khí chung quanh hai người vô cùng nặng nề và ngập tràn nguy cơ, Hàn Di chợt cắn răng, tiểu nỏ đã nằm trong tay, kéo dây lắp tên, sau đó nhẹ nhàng đứng lên, khẽ vặn eo kiễng chân nhắm phía nhà tổ tiến tới.
Lữ Minh Dương thầm than một tiếng, chỉ đành phải nhẹ nhàng đi theo phía sau của cô.
Ghế thái sư trước nhà tổ vẫn ở chỗ cũ, cây đuốc cắm phía sau ghế thái sư đã cháy gần tàn, ánh lửa soi đỏ cánh cửa lớn nhà tổ, nhưng căn bản lại không thể lọt vào bên trong nhà một chút tia sáng nào. Cửa lớn nhà tổ lúc này nhìn không khác gì một cái miệng mãnh thú khổng lồ, giống như đang chờ Lữ Minh Dương và Hàn Di tự động hiến thân…
Lữ Minh Dương và Hàn Di khom người chia ra ở hai bên cửa, nín thở lắng nghe động tĩnh bên trong nhà tổ, thế nhưng trong căn nhà to lớn này căn bản chẳng có gì truyền ra dù là một hơi thở, nơi này giống hệt như một cổ mộ hoang vắng, căn bản không có một chút sinh khí nào, hơn nữa còn mơ hồ thoang thoảng một mùi hôi thối mục rữa.
Lữ Minh Dương nhíu mày, giơ tay rút cây đuốc gắn trên tường xuống, tiện tay liền ném vào bên trong nhà.
Ánh lửa lập loè chiếu rọi căn nhà lớn, nhà tổ mặc dù rất rộng lớn, nhưng bố cục cũng giống như căn nhà ba gian mà Lữ Minh Dương đã ở, đều là phòng khách ở chính giữa, có hai cửa nhỏ thông sang hai gian phòng ngủ bên cạnh.
Gian phòng ngủ hai bên treo rèm vải xanh, không thể nhìn thấy tình hình bên trong, gian phòng chính thì lại hết sức trống trãi, chỉ để mấy cái ghế ở chân tường, vách tường cuối phòng có đặt một hương án khổng lồ, trên hương án có mấy hàng linh vị, chẳng lẽ nhà tổ này còn kiêm luôn từ đường?
Dừng lại một chút, trong nhà tổ vẫn như cũ không có động tĩnh gì truyền ra, Lữ Minh Dương và Hàn Di lúc này mới cẩn thận rón rén bước vào bên trong nhà. Cây đuốc rơi trên mặt đất phát ra ánh sáng yếu ớt, Lữ Minh Dương và Hàn trao đổi ánh mắt với nhau, bất chợt kéo mở tấm rèm của gian phòng ngủ bên trái, còn Hàn Di đã nâng tiểu nỏ lên nhắm ngay cửa gian phòng, nhưng trong phòng vẫn như cũ không hề có bất cứ động tĩnh gì.
Cẩn thận quan sát, bên trong gian phòng ngủ này có đặt một cái giường gỗ, trên giường có một đống chăn gối lộn xộn, bốc lên mùi ẩm mốc, nhưng trong gian phòng này cũng không có một bóng người nào.
Thoáng thở phào nhẹ nhõm, hai người lần nữa kéo mở tấm rèm gian phòng ngủ đối diện, vẫn như cũ không có bất cứ bóng dáng người nào, bố cục gần giống với gian phòng đối diện.
Lữ Minh Dương và Hàn Di trao đổi ánh mắt, xem ra thôn dân cũng không phải quay trở về nhà của mình ngủ, mà là toàn bộ thôn dân đều đột nhiên mất tích một cách không thể giải thích được, bao gồm cả lão quái bà bà thần bí này…
Nhặt lên cây đuốc dưới mặt đất, Lữ Minh Dương thở dài một tiếng nói:” Đúng là quái sự, cô nói mấy người này đi đâu cả rồi?”
Hàn Di nhíu mày lại, quan sát khắp căn phòng lớn này, chậm rãi lắc nhẹ đầu, không trả lời.
Lữ Minh Dương đương nhiên không hy vọng Hàn Di có thể cho mình đáp án, hắn cười bất lực, cũng bắt đầu đảo mắt quan sát khắp phòng.
Nếu lão quái bà sống ở nơi này, tất nhiên ở đây sẽ lưu lại một chút dấu vết, nói không chừng chính là đầu mối trọng yếu có thể làm sáng tỏ sự thần bí của thôn trang này.
Nếu như nói bà ta thật sự là người đã chết qua rồi, thì sinh hoạt của bà ta nhất định sẽ có điểm khác biệt với những thôn dân khác. Lữ Minh Dương âm thầm nghĩ ngợi.
Nhưng trong gian phòng này tựa hồ chẳng có điểm gì khác biệt so với một gian phòng nhà nông bình thường nơi sơn dã cả. Bố cục đơn giản, gian phòng trống trãi, căn bản không có địa phương có thể che giấu bí mật gì. Lữ Minh Dương cầm lấy cây đuốc dự định vào bên trong phòng ngủ để kiểm tra một cái, Hàn Di chợt kêu hắn một tiếng.
Lữ Minh Dương xoay người lại, thì nhìn thấy Hàn Di đang nhìn chằm chằm linh vị trên hương án.
Trên hương án có để mười mấy linh vị, nhưng ở chính giữa hàng cuối cùng, có một linh bài hoàn toàn khác biệt so với những cái còn lại, chẳng những to lớn hơn những linh bài khác rất nhiều, mà màu sắc cũng bất đồng.
Linh bài bằng gỗ đỏ nhưng chữ chạm khắc lại là màu vàng kim: ân công Cổ thiên sư linh vị.
Danh sách chương