Nguyên thần của Dư Minh bị Lâm Dịch bóp vỡ, thân thể cũng biến thành một đống thịt nhão, trực tiếp ngã xuống.

Lâm Dịch nhìn trận văn dưới chân một chút, nâng cằm suy nghĩ một phen, sau đó nhẹ nhàng điểm ra vài cái.

Tiếng nứt nẻ vang vọng, đại trận tiêu tán, lộ ra mấy khối Linh thạch thượng phẩm đã bị vỡ vụn.

Tuy rằng loại trận pháp này là do tu sĩ Kim Đan bố trí, nhưng so với Diễn Thiên đại trận trong Thần ma chi địa lại giống như trận pháp do đứa trẻ ba tuổi bày ra để chơi đùa vậy.

Đối với trận pháp nhất đạo, vốn Lâm Dịch đã có nghiên cứu qua, cho dù không có trải qua Diễn Thiên đại trận, chỉ cần phí chút thời gian thì hắn cũng có thể phá vỡ được trận pháp này.

Trải qua Diễn Thiên đại trận rèn luyện, Lâm Dịch không cảm giác được lĩnh ngộ đối với trận pháp của hắn lại càng khắc sâu hơn. Loại khốn trận này chỉ trong chốc lát đã bị hắn khám phá ra huyền cơ.

Lâm Dịch nhìn thi thể dưới chân, dần dần rơi vào trong trầm tư.

Sau khi thương thế của sư phụ khôi phục, Hàn Nguyên Cốc đã không đủ để gây ra sợ hãi. Nhưng mối họa Công Tôn Hoàng tộc này lại khiến cho Lâm Dịch đứng ngồi không yên, trong lòng dâng lên từng trận cảm giác nguy cơ.

Trải qua chuyện của Đan Hà Phái, trong lòng Lâm Dịch đã biết, nếu như không ra nghĩ một sách lược vẹn toàn. Chờ đám người Công Tôn Hoàng tộc tìm tới cửa, khi đó chính là lúc Dịch Kiếm Tông bị huỷ diệt.

Hắn không sợ chết, chỉ là sợ làm liên lụy tới sư phụ, Uyển Nhi và Dịch Kiếm Tông.

Ánh mắt Lâm Dịch lóe lên, sắc mặt âm tình bất định.

Một đêm dần dần trôi qua, ánh sáng mặt trời bắt đầu xuất hiện.

Lâm Dịch vẫn đứng yên trầm tư ở chỗ này, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ngây ngô của hắn, dần dần bao phủ toàn thân.

Hắn cảm thấy ấm áp, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng lạnh lẽo.

Sau đó Lâm Dịch hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời thở dài, dường như đã hạ quyết tâm gì đó vậy. Sau đó hắn sải bước đi ra ngoài.

Lúc này, đại đa số tu sĩ Dịch Kiếm Tông đã tỉnh lại từ lâu, nhưng trong tông môn vắng ngắt, trên đường đi hắn cũng không nhìn thấy được mấy người.

Lâm Dịch mặt không thay đổi gặp mấy vị tu sĩ đồng môn, cũng không chào hỏi.

Mấy người kia nhìn thoáng qua Lâm Dịch, nửa ngày sau mới phản ứng kịp. Vẻ mặt kinh hãi, chỉ vào bóng lưng của Lâm Dịch, nghị luận ầm ĩ.

- Ta không nhìn nhầm đó chứ? Đó không phải là Lâm Dịch sao, không phải hắn đã chết ở trong Thần ma chi địa sao? - Hình như thực sự là hắn, không ngờ hắn lại không chết, nhưng mà vẻ mặt lại giống như đằng đằng sát khí, hắn muốn tìm ai gây phiền phức sao?

- Đúng vậy, Lâm sư đệ ngày thường hòa khí thân mật, chưa bao giờ đỏ mặt với chúng ta, lần này ngay cả bắt chuyện cũng không thèm nói.

- Mau đi theo hắn, hình như hắn đi tới nơi ở của đại sư tỷ Tống Hàm Yên a.

Lâm Dịch vừa tới gần phòng của Tống Hàm Yên thì đã nghe được từ bên trong truyền đến tiềng ồn ào náo loạn.

- Hừ, tiểu nữ nhà ngươi, tính tình rất quật cường a. Đại sư tỷ bảo ngươi qua đây, ngươi còn không nghe, không phải ngươi muốn chúng ta dùng sức mạnh đó chứ?

- Đúng vậy, ngươi từ bỏ Trúc Phong, hoặc là gia nhập với chúng ta, hoặc là cũng chỉ có thể làm những việc vặt vãnh này mà thôi!

Lâm Dịch cau mày, trong lòng dấy lên lửa giận. Trúc Phong chỉ còn lại có một mình Uyển Nhi. Không ngờ bọn họ lại để Uyển Nhi làm việc vặt vãnh!

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì đã nghe Diệp Uyển Nhi lớn tiếng nói:

- Các ngươi quá đáng rồi đó. Những y phục này ta sẽ giặt, nhưng ta phải đi chăm sóc cho sư phụ trước đã. Các ngươi buông ra, ta phải đi chăm sóc cho sư phụ!

Lúc này một đạo thanh âm ôn nhu vang lên, nhưng lời nói lại rất lạnh lẽo, chính là Tống Hàm Yên.

- Trước tiên ngươi làm xong việc này đã, mạng của sư phụ ngươi không còn lâu nữa, còn đi cái gì nữa chứ? Làm xong những việc vặt vãnh này, sau đó mới được về!

Thanh âm của Diệp Uyển Nhi có một tia cầu xin, thấp giọng nói:

- Đại sư tỷ, ta van cầu ngươi, sư phụ ta không có ai chăm sóc. Ngươi để ta trở lại chăm sóc cho sư phụ trước, sau đó lại tới giúp ngươi làm những việc vặt vãnh này, được không?

Một trận tiếng bạt tai đột nhiên vang lên, một nữ tu sĩ mắng:

- Ta bảo ngươi làm thì ngươi làm, còn nhiều lời làm gì!

Lâm Dịch đâu còn nhịn được nữa mà chân bước một bước từ phía xa vọt tới, miệng hét lớn một tiếng.

- Cút ngay!

Sắc mặt Lâm Dịch âm trầm, híp hai mắt lại, trong mắt có một tia hàn mang.

Hai nữ tu sĩ đang dùng tay ép Diệp Uyển Nhi xuống, hai người bọn họ thấy ánh mắt của Lâm Dịch, chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo lan tràn ra toàn thân. Giống như bị một đầu ma quỷ nhìn chằm chằm vào người vậy.

Tay của hai người run lên, buông lỏng Diệp Uyển Nhi ra, sau đó thối lui đến bên cạnh Tống Hàm Yên.

Diệp Uyển Nhi quỳ trên mặt đất, sắc mặt có một dấu bàn tay rất rõ ràng, gương mặt sưng đỏ.

Nàng nhìn thấy Lâm Dịch, hai mắt chớp chớp, sửng sốt một chút, sau đó tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi. Nàng run giọng nói:

- Tiểu Lâm Tử, ngươi đã về rồi sao?

Trong nháy mắt Tống Hàm Yên thấy Lâm Dịch, trong lòng nàng cả kinh, mặt xám như tro tàn.

Nhưng nghĩ lại, nàng đã là Trúc Cơ, dường như cũng không cần sợ tên tu sĩ Ngưng Khí trước mắt này, vì vậy trong lòng cũng trở nên bình tĩnh lại.

Lâm Dịch không liếc nhìn nàng lấy một cái mà đi tới trước mặt Diệp Uyển Nhi, đỡ nàng lên, thấp giọng nói:

- Sư tỷ, ngươi đã phải chịu khổ rồi.

Nghe được câu này, Diệp Uyển Nhi cảm thấy đau đớn, nước mắt như suối trào, nhào vào trong lòng Lâm Dịch khóc lớn, nức nở nói:

- Sư phụ...

Lâm Dịch vỗ nhẹ vai của nàng, thấp giọng nói:

- Sư tỷ yên tâm, sư phụ không có việc gì.

Diệp Uyển Nhi còn chưa hiểu rõ những lời này thì đã nghe được Lâm Dịch lạnh lùng nói:

- Ban nãy là ai ra tay?

Cả người Lâm Dịch tản ra từng trận sát khí chấn nhiếp tâm thần người ta. Hắn nhìn mọi người ở chung quanh, ánh mắt tựa như điện.

Ba nữ tu sĩ đứng bên cạnh Tống Hàm Yên đều có tu vi Ngưng Khí tầng chín, trong đó có hai người bị ánh mắt của Lâm Dịch đảo qua, cả người run lên, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía nữ tu sĩ thứ ba.

Nữ tu sĩ kia mắt thấy tránh không thoát, lập tức đứng ra lớn tiếng nói:

- Ngươi là ai mà dám to tiếng ở chỗ này?

Lâm Dịch cười híp mắt nhìn nàng, nhìn qua cả người lẫn vật vô hại, hắn hỏi ngược lại:

- Ngươi là ai, sao trước đây ta chưa gặp qua ngươi.

Diệp Uyển Nhi thấp giọng nói:

- Trước đó vài ngày các nàng bái vào tông môn, đều có tu vi Ngưng Khí tầng chín.

- Lâm sư đệ, ngươi làm vậy là có ý gì, chúng ta chỉ bảo Uyển Nhi sư muội đến giúp một tay mà thôi. Không cần phải tức giận như vậy chứ.

Tống Hàm Yên thản nhiên nói.

Tống Hàm Yên đã len lén bái nhập vào Hàn Nguyên Cốc, Lâm Dịch nghĩ đến chỗ này, hắn âm thầm cười nhạt, miệng nói ra lời rất kinh người:

- Các ngươi là tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc!

Bao gồm cả Tống Hàm Yên, bốn nữ tu sĩ biến sắc, bí mật này ở trong Dịch Kiếm Tông chỉ có Dư Minh Chưởng giáo biết được, sao Lâm Dịch lại biết cơ chứ?

Vài tên tu sĩ Dịch Kiếm Tông ẩn nấp phía xa cũng trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khó hiểu, không khỏi xì xào bàn tán.

- Những tu sĩ mới tới này chỉ biết bắt nạt người cũ Dịch Kiếm Tông chúng ta, chẳng lẽ thực sự là người của Hàn Nguyên Cốc sao?

- Ta thấy mấy nữ tu này sẽ xong đời rồi, kết quả bắt nạt Diệp Uyển Nhi sẽ rất thảm a.

- Tống Hàm Yên đã bước vào Trúc Cơ, sẽ không để cho Lâm Dịch tùy ý xuất thủ đả thương người của nàng.

Một tên tu sĩ khác bĩu môi, mỉm cười nói:

- Trước kia Sở Trường Phi đả thương Diệp Uyển Nhi, Lâm Dịch đã phế hắn đi ở trước mặt đông đảo tu sĩ Kim Đan. Trúc Cơ thì tính là cái lông à. Nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí này của Lâm Dịch, việc này tuyệt đối khó có thể kết thúc một cách bình yên.

Tống Hàm Yên bình tĩnh, sắc mặt khôi phục lại vẻ như thường, nàng quát lên:

- Lâm sư đệ đừng có nói nhăng nói cuội, bịa đặt sinh sự. Ta không chấp nhặt với ngươi, mau lui ra!

Trong lòng Tống Hàm Yên đã cảm thấy bất an, nàng đã mơ hồ cảm giác được, mọi chuyện dường như đã thoát khỏi tầm tay của nàng.

- Nói nhăng nói cuội, bịa đặt sinh sự?

Lâm Dịch liên tục cười lạnh, chậm rãi đi tới trước mặt nữ tu sĩ kia, ôn nhu nói:

- Ta còn nhớ Hàn Nguyên Cốc có một tu sĩ gọi là Sở Trường Phi, ngươi có quen biết hắn hay không?

Nữ tu sĩ nghe thấy thanh âm của Lâm Dịch, nhìn dáng vẻ hắn cười híp mắt như vậy. Nàng đột nhiên cảm thấy kinh hoảng, lui lui ra phía sau vài bước, nói:

- Ta không biết Sở Trường Phi gì cả.

- Ngươi có biết vì sao hắn ta bị phế, lại bị ai phế hay không?

Lâm Dịch lạnh nhạt hỏi.

Nữ tu sĩ này đột nhiên nhớ tới, ban nãy dường như Tống Hàm Yên gọi người này là Lâm sư đệ.

Con ngươi của ả chợt co rút lại, hiện lên vẻ hoảng sợ, kinh hô:

- Ngươi là Lâm Dịch! Ngươi, không phải ngươi đã chết ở trong Thần ma chi địa sao?

- Ta còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt.

Lâm Dịch nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nõn.

- Đồng thời ta còn muốn nói rõ cho ngươi biết một việc.

Lâm Dịch dừng một chút, lạnh giọng nói:

- Ta muốn giết người!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện