- Á, dừng tay, mau dừng tay!
Dương Mộc đau đến mức kêu oai oái. Mà không biết là vô tình hay cố ý, hai cái huyệt vị Hoàng Hậu ấn vào khiến cho hắn cảm thấy như có một luồng khí lưu chảy vào trong thân thể, còn dằn vặt hơn cả tra tấn.
- Biết sai rồi sao? Hoàng Hậu nhàn nhạt hỏi.
- Cái gì mà sai hay không sai? Ta thân mật với lão bà của mình cũng không được sao? Á, đừng đừng… ta sai rồi!
Dương Mộc vừa mạnh miệng đã cảm thấy toàn thân đau đớn, tựa như có vạn con côn trùng cắn xé. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng yếu thế.
Nên sợ thì vẫn phải sợ. Dương Mộc thầm mặc niệm trong lòng, mọi việc nhường lão bà một chút mới là đàn ông năm tốt của thời đại mới.
Sau khi hắn nhận sai, quả nhiên lực ép trên lưng nhỏ hơn rất nhiều, Dương Mộc đã có thể khẽ nhúc nhích một chút, nhưng vẫn không thể tự giải thoát, giống như một đứa trẻ bị người lớn đè xuống ghế đánh đòn vậy.
Tư thế này, thật sự rất khuất nhục.
- Rốt cuộc nàng muốn thế nào?
Dương Mộc đau đến toát mồ hôi lạnh, khẽ gầm lên:
- Bên ngoài ta có người giúp đỡ đó, nếu nàng không buông tay ta sẽ gọi người!
- Ngươi có thể gọi, dù có gọi rách cổ cũng vô dụng!
Giọng nói của Hoàng Hậu dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng nghe có vẻ rất xem thường lời uy hiếp của Dương Mộc.
Dương Mộc nghẹn lời, sao câu này nghe quen tai thế nhỉ? Giống như trong một bộ phim truyền hình nào đó, một đại hán hở ngực lộ lưng cười hắc hắc xấu xa với một tiểu cô nương, từng bước áp sát, sau đó nói “Em kêu đi, dù có kêu rách cổ họng cũng không ai đến cứu đâu. Không bằng cứ ngoan ngoãn đi theo anh, đảm bảo em ăn ngon uống say…”
Hình ảnh như vậy hiện lên trong đầu, Dương Mộc không nhịn được rùng mình một cái. Sau đó lấy lại tinh thần, một luồng nhiệt huyết dâng lên đầu, cắn răng phồng má không nói gì nữa. Hắn không tin Hoàng Hậu lại dám giết mình thật.
- Hừ, có tiền đồ hơn lần trước một chút, hơi hơi giống một người đàn ông rồi.
Một lúc sau, Hoàng Hậu khẽ nhếch miệng tạo thành một đường cong duyên dáng, bỏ tay ra.
Dương Mộc được tự do, cẩn thận xoa xoa cánh tay, xoa xoa mồ hôi trán, trong lòng có mười ngàn cái oan ức. Không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương, đường đường là Hoàng Đế một nước lại bị vợ bắt nạt. Ngươi nói xem, có mất mặt hay không?
Còn nữa, cái gì mà hơi hơi giống một người đàn ông? Nếu không phải đàn ông thì ta sẽ chạy đến đây nhảy vào hố à?
- Nói đi, lần này ngươi lĩnh hình phạt gì?
Hoàng Hậu thản nhiên hỏi.
- Cái gì? Hình phạt?
Dương Mộc sững sờ hỏi:
- Trẫm không biết nàng đang nói gì, lặp lại lần nữa… Á... đau, có chuyện gì thì thong thả nói. Ta nói thật, ta mất trí nhớ rồi, không nhớ gì hết!
- Mất trí nhớ?
Hoàng Hậu hờ hững hỏi, lướt qua một tia ngờ vực.
- Giữa trưa hôm qua trẫm mới tỉnh lại, không nhớ chuyện gì hết, bao gồm cả chuyện xảy ra ở chỗ này. Hôm nay là bị mẫu hậu thúc giục gấp nên trẫm mới tới.
Dương Mộc ném hết trách nhiệm cho Thái Hậu, vừa lặng lẽ lùi lại phía sau. Tuy mỹ nữ khó có được nhưng lại là cọp cái, sớm chạy trốn mới là chính đạo.
Hoàng Hậu nghe vậy tỏ vẻ phải như thế, sau đó khẽ gật đầu:
- Thế thì đúng rồi. Khi ấy ta đã điểm mấy huyệt đạo của ngươi, không thể hồi phục sớm như vậy được, chắc hẳn đã có sự cố ở đâu đấy, cũng có thể là mất trí nhớ. Đến đây, ngươi qua đây, để cho ta xem qua một chút.
Dương Mộc lùi về phía sau theo bản năng. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh như băng kia, hắn liền sợ hãi. Hắn lén phân tích chỉ số nguy hiểm ở trong lòng rồi rón rén bước từng bước nhỏ đi đến, đưa tay ra.
Ngón tay như ngọc đặt lên mạch của Dương Mộc. Một mùi hương thơm ngát thấm ruột thấm gan chui vào mũi hắn, làm cho lòng hắn trở nên khô nóng.
- Được rồi, không sao, ngươi có thể đi.
Hoàng Hậu thu ngón tay về, thản nhiên nói.
Rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Dương Mộc cũng được thả xuống. Hắn đứng dậy, co cẳng chạy ra ngoài.
- Chờ một chút.
Đột nhiên Hoàng Hậu gọi hắn lại.
Dương Mộc mới bước qua được nửa ngưỡng cửa thì khựng lại, lảo đảo suýt ngã, sắc mặt khó coi quay đầu lại hỏi:
- À mà, vị Lỗ Tấn tiên sinh kia còn nói, xúc động là ma quỷ, lùi một bước trời cao biển rộng. Không, không đúng, ý là nàng tốt mà ta cũng tốt. Thế nàng gọi ta lại làm gì?
- Sai người đưa tới mấy bộ quần áo, còn cả bộ váy lụa ta mặc hôm đó cũng mang tới đây.
Hoàng Hậu nói.
Dương Mộc thở dài. Còn tưởng là chuyện gì ghê gớm chứ, không phải chỉ là mấy bộ quần áo thôi sao? Chuyện nhỏ như thế, nhất định phải khiến người ta giật mình kinh sợ, thêm vài lần chắc có khi dọa ra bệnh tim mất.
Nhưng nghĩ lại, hắn bèn dừng chân. Trong đầu luôn kìm nén một bụng nghi vấn, thế là không nhanh không chậm nói:
- Nàng thật không sợ sau này ta sẽ tìm nàng trả thù sao?
Hoàng Hậu nhàn nhạt liếc hắn rồi đáp:
- Chỉ bằng cái cung đình nát này của ngươi, còn không giữ được ta.
Dương Mộc á khẩu.
Hắn rất tò mò. Sau một lát tiếp xúc ngắn ngủi, trực giác nói cho hắn biết, vị Hoàng Hậu này của mình không đơn giản như mặt ngoài. Chí ít là dưới vẻ bề ngoài này còn ẩn giấu một bí mật không muốn người khác biết.
Sau đó Dương Mộc bắt đầu nhõng nhẽo đòi hỏi, nghĩ đủ phương pháp nói bóng nói gió.
Hắn vẫn rất hứng thú với thế giới xa lạ này. Dù sao Hoàng Hậu cũng không có tâm tư muốn giết mình, da mặt dày một chút cũng không quan trọng.
Nhưng dù hắn có tìm mọi cách, thậm chí dùng đến cả uy hiếp hạ thuốc mê vào đồ ăn, Hoàng Hậu vẫn giữ thái độ thờ ơ. Hoàn toàn chỉ có mình Dương Mộc diễn vai thằng hề, nàng chẳng buồn ngẩng đầu lên lấy một chút, không thèm quan tâm.
Cuối cùng, có lẽ thực sự bị Dương Mộc quấy phiền, Hoàng Hậu khẽ nhếch mày phượng, hơi có vẻ không kiên nhẫn.
Dương Mộc tinh mắt nhìn thấy, lập tức như hít thuốc lắc:
- Thế này đi, trao đổi nhé. Ta sẽ kể chuyện cho nàng, được không? Này, không nói gì coi như đồng ý rồi đó. Ngày xửa ngày xưa, bên ngoài Đông Thắng Thần Châu có một quốc gia tên là Ngạo Lai quốc ở gần biển, trong biển có một ngọn núi tên là Ngạo Lai Sơn. Không, tên là Hoa Quả Sơn… Trên đỉnh núi có một khối tiên thạch, đột nhiên một ngày tiên thạch vỡ nát, một con Thạch Hầu từ trong tiên thạch nhảy ra, hai mắt loé kim quang, chiếu xạ trời đất…
Hầu Vương xuất thế, bái sư Bồ Đề, mượn bảo Long Cung, đại náo Địa Phủ… trầm bổng du dương, tình cảm dạt dào.
Cuối cùng đã nói đến chỗ đặc sắc nhất, Hầu Tử sắp đại náo Thiên Cung. Dương Mộc dừng một chút, bưng một chén trà trên bàn lên ừng ực uống hết.
Ở trong đầu, hắn lặng lẽ khép lại phiên bản đơn giản hoá của bộ “Tây Du Ký”, sau đó dùng khoé mắt liếc qua Hoàng Hậu ở bên cạnh. Chỉ thấy trên mặt nàng có chút gợn sóng, có vẻ không thoải mái.
Ừ, có hiệu quả rồi.
Thấy Dương Mộc thật lâu không nói lời nào, Hoàng Hậu vẫn luôn nghiêm túc rốt cuộc không nhịn được, ra vẻ bình tĩnh nói:
- Trong câu chuyện này của ngươi có chỗ không hợp lý. Trên thế giới này không có nơi nào tên là Đông Thắng Thần Châu, càng không có Ngạo Lai Quốc.
- Có lẽ nó ở một nơi hẻo lánh nào đó không ai biết đến… Hoặc là quá xa xưa rồi, đã sớm mai táng theo năm tháng.
Mặt ngoài Dương Mộc giải thích, nhưng trong lòng rất vui, biết Hoàng Hậu đã mắc câu rồi. Nếu biết đây là một câu chuyện, tại sao còn xoắn xuýt tên của một nơi nào đó, hiển nhiên là không muốn mất mặt nên cố ý tìm chủ đề.
Bất tri bất giác, Hoàng Hậu đã đắm chìm trong câu chuyện của thế giới kỳ lạ kia. Có thể chính nàng cũng không ý thức được mình đã hoàn toàn bị “Tây Du Ký” hấp dẫn.
Chỉ có điều, Dương Mộc cũng khá bất ngờ. Câu chuyện có lực sát thương cực mạnh với mọi đứa trẻ ở trái đất lại có hiệu quả với một mỹ nữ băng lãnh đạm mạc của thế giới này.
Ài, tuổi thơ… Trẻ con ở thế giới này đều không có tuổi thơ.
- Thế nào? Câu chuyện của ta thế nào? Đây chỉ là một đoạn ngắn thôi, phía sau còn rất dài, đoạn sau còn đặc sắc hơn cả đoạn trước, kể tiếp mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Dương Mộc dẫn dắt từng bước một, nhưng trong lòng lại thấy là lạ, cảm giác mình giống như một ông chú cầm kẹo dụ hoặc một cô bé ngây thơ thiên chân vô tà.
Có lẽ ý thức được sự thất thố của mình, Hoàng Hậu rất nhanh đã điều chỉnh lại thái độ, khẽ gật đầu nói:
- Chuyện này cũng được. Do ai viết?
- Đương nhiên là do ta viết!
Hai mắt Dương Mộc sáng lên, nghiêm trang đáp.
- Rốt cuộc là do ai viết?
Khuôn mặt Hoàng Hậu tràn đầy vẻ không tin và xem thường.
- Lỗ Tấn! Chính là Lỗ Tấn!
Dương Mộc hơi chột dạ, bật thốt lên.
- -------------------------
Dương Mộc đau đến mức kêu oai oái. Mà không biết là vô tình hay cố ý, hai cái huyệt vị Hoàng Hậu ấn vào khiến cho hắn cảm thấy như có một luồng khí lưu chảy vào trong thân thể, còn dằn vặt hơn cả tra tấn.
- Biết sai rồi sao? Hoàng Hậu nhàn nhạt hỏi.
- Cái gì mà sai hay không sai? Ta thân mật với lão bà của mình cũng không được sao? Á, đừng đừng… ta sai rồi!
Dương Mộc vừa mạnh miệng đã cảm thấy toàn thân đau đớn, tựa như có vạn con côn trùng cắn xé. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng yếu thế.
Nên sợ thì vẫn phải sợ. Dương Mộc thầm mặc niệm trong lòng, mọi việc nhường lão bà một chút mới là đàn ông năm tốt của thời đại mới.
Sau khi hắn nhận sai, quả nhiên lực ép trên lưng nhỏ hơn rất nhiều, Dương Mộc đã có thể khẽ nhúc nhích một chút, nhưng vẫn không thể tự giải thoát, giống như một đứa trẻ bị người lớn đè xuống ghế đánh đòn vậy.
Tư thế này, thật sự rất khuất nhục.
- Rốt cuộc nàng muốn thế nào?
Dương Mộc đau đến toát mồ hôi lạnh, khẽ gầm lên:
- Bên ngoài ta có người giúp đỡ đó, nếu nàng không buông tay ta sẽ gọi người!
- Ngươi có thể gọi, dù có gọi rách cổ cũng vô dụng!
Giọng nói của Hoàng Hậu dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng nghe có vẻ rất xem thường lời uy hiếp của Dương Mộc.
Dương Mộc nghẹn lời, sao câu này nghe quen tai thế nhỉ? Giống như trong một bộ phim truyền hình nào đó, một đại hán hở ngực lộ lưng cười hắc hắc xấu xa với một tiểu cô nương, từng bước áp sát, sau đó nói “Em kêu đi, dù có kêu rách cổ họng cũng không ai đến cứu đâu. Không bằng cứ ngoan ngoãn đi theo anh, đảm bảo em ăn ngon uống say…”
Hình ảnh như vậy hiện lên trong đầu, Dương Mộc không nhịn được rùng mình một cái. Sau đó lấy lại tinh thần, một luồng nhiệt huyết dâng lên đầu, cắn răng phồng má không nói gì nữa. Hắn không tin Hoàng Hậu lại dám giết mình thật.
- Hừ, có tiền đồ hơn lần trước một chút, hơi hơi giống một người đàn ông rồi.
Một lúc sau, Hoàng Hậu khẽ nhếch miệng tạo thành một đường cong duyên dáng, bỏ tay ra.
Dương Mộc được tự do, cẩn thận xoa xoa cánh tay, xoa xoa mồ hôi trán, trong lòng có mười ngàn cái oan ức. Không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương, đường đường là Hoàng Đế một nước lại bị vợ bắt nạt. Ngươi nói xem, có mất mặt hay không?
Còn nữa, cái gì mà hơi hơi giống một người đàn ông? Nếu không phải đàn ông thì ta sẽ chạy đến đây nhảy vào hố à?
- Nói đi, lần này ngươi lĩnh hình phạt gì?
Hoàng Hậu thản nhiên hỏi.
- Cái gì? Hình phạt?
Dương Mộc sững sờ hỏi:
- Trẫm không biết nàng đang nói gì, lặp lại lần nữa… Á... đau, có chuyện gì thì thong thả nói. Ta nói thật, ta mất trí nhớ rồi, không nhớ gì hết!
- Mất trí nhớ?
Hoàng Hậu hờ hững hỏi, lướt qua một tia ngờ vực.
- Giữa trưa hôm qua trẫm mới tỉnh lại, không nhớ chuyện gì hết, bao gồm cả chuyện xảy ra ở chỗ này. Hôm nay là bị mẫu hậu thúc giục gấp nên trẫm mới tới.
Dương Mộc ném hết trách nhiệm cho Thái Hậu, vừa lặng lẽ lùi lại phía sau. Tuy mỹ nữ khó có được nhưng lại là cọp cái, sớm chạy trốn mới là chính đạo.
Hoàng Hậu nghe vậy tỏ vẻ phải như thế, sau đó khẽ gật đầu:
- Thế thì đúng rồi. Khi ấy ta đã điểm mấy huyệt đạo của ngươi, không thể hồi phục sớm như vậy được, chắc hẳn đã có sự cố ở đâu đấy, cũng có thể là mất trí nhớ. Đến đây, ngươi qua đây, để cho ta xem qua một chút.
Dương Mộc lùi về phía sau theo bản năng. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh như băng kia, hắn liền sợ hãi. Hắn lén phân tích chỉ số nguy hiểm ở trong lòng rồi rón rén bước từng bước nhỏ đi đến, đưa tay ra.
Ngón tay như ngọc đặt lên mạch của Dương Mộc. Một mùi hương thơm ngát thấm ruột thấm gan chui vào mũi hắn, làm cho lòng hắn trở nên khô nóng.
- Được rồi, không sao, ngươi có thể đi.
Hoàng Hậu thu ngón tay về, thản nhiên nói.
Rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Dương Mộc cũng được thả xuống. Hắn đứng dậy, co cẳng chạy ra ngoài.
- Chờ một chút.
Đột nhiên Hoàng Hậu gọi hắn lại.
Dương Mộc mới bước qua được nửa ngưỡng cửa thì khựng lại, lảo đảo suýt ngã, sắc mặt khó coi quay đầu lại hỏi:
- À mà, vị Lỗ Tấn tiên sinh kia còn nói, xúc động là ma quỷ, lùi một bước trời cao biển rộng. Không, không đúng, ý là nàng tốt mà ta cũng tốt. Thế nàng gọi ta lại làm gì?
- Sai người đưa tới mấy bộ quần áo, còn cả bộ váy lụa ta mặc hôm đó cũng mang tới đây.
Hoàng Hậu nói.
Dương Mộc thở dài. Còn tưởng là chuyện gì ghê gớm chứ, không phải chỉ là mấy bộ quần áo thôi sao? Chuyện nhỏ như thế, nhất định phải khiến người ta giật mình kinh sợ, thêm vài lần chắc có khi dọa ra bệnh tim mất.
Nhưng nghĩ lại, hắn bèn dừng chân. Trong đầu luôn kìm nén một bụng nghi vấn, thế là không nhanh không chậm nói:
- Nàng thật không sợ sau này ta sẽ tìm nàng trả thù sao?
Hoàng Hậu nhàn nhạt liếc hắn rồi đáp:
- Chỉ bằng cái cung đình nát này của ngươi, còn không giữ được ta.
Dương Mộc á khẩu.
Hắn rất tò mò. Sau một lát tiếp xúc ngắn ngủi, trực giác nói cho hắn biết, vị Hoàng Hậu này của mình không đơn giản như mặt ngoài. Chí ít là dưới vẻ bề ngoài này còn ẩn giấu một bí mật không muốn người khác biết.
Sau đó Dương Mộc bắt đầu nhõng nhẽo đòi hỏi, nghĩ đủ phương pháp nói bóng nói gió.
Hắn vẫn rất hứng thú với thế giới xa lạ này. Dù sao Hoàng Hậu cũng không có tâm tư muốn giết mình, da mặt dày một chút cũng không quan trọng.
Nhưng dù hắn có tìm mọi cách, thậm chí dùng đến cả uy hiếp hạ thuốc mê vào đồ ăn, Hoàng Hậu vẫn giữ thái độ thờ ơ. Hoàn toàn chỉ có mình Dương Mộc diễn vai thằng hề, nàng chẳng buồn ngẩng đầu lên lấy một chút, không thèm quan tâm.
Cuối cùng, có lẽ thực sự bị Dương Mộc quấy phiền, Hoàng Hậu khẽ nhếch mày phượng, hơi có vẻ không kiên nhẫn.
Dương Mộc tinh mắt nhìn thấy, lập tức như hít thuốc lắc:
- Thế này đi, trao đổi nhé. Ta sẽ kể chuyện cho nàng, được không? Này, không nói gì coi như đồng ý rồi đó. Ngày xửa ngày xưa, bên ngoài Đông Thắng Thần Châu có một quốc gia tên là Ngạo Lai quốc ở gần biển, trong biển có một ngọn núi tên là Ngạo Lai Sơn. Không, tên là Hoa Quả Sơn… Trên đỉnh núi có một khối tiên thạch, đột nhiên một ngày tiên thạch vỡ nát, một con Thạch Hầu từ trong tiên thạch nhảy ra, hai mắt loé kim quang, chiếu xạ trời đất…
Hầu Vương xuất thế, bái sư Bồ Đề, mượn bảo Long Cung, đại náo Địa Phủ… trầm bổng du dương, tình cảm dạt dào.
Cuối cùng đã nói đến chỗ đặc sắc nhất, Hầu Tử sắp đại náo Thiên Cung. Dương Mộc dừng một chút, bưng một chén trà trên bàn lên ừng ực uống hết.
Ở trong đầu, hắn lặng lẽ khép lại phiên bản đơn giản hoá của bộ “Tây Du Ký”, sau đó dùng khoé mắt liếc qua Hoàng Hậu ở bên cạnh. Chỉ thấy trên mặt nàng có chút gợn sóng, có vẻ không thoải mái.
Ừ, có hiệu quả rồi.
Thấy Dương Mộc thật lâu không nói lời nào, Hoàng Hậu vẫn luôn nghiêm túc rốt cuộc không nhịn được, ra vẻ bình tĩnh nói:
- Trong câu chuyện này của ngươi có chỗ không hợp lý. Trên thế giới này không có nơi nào tên là Đông Thắng Thần Châu, càng không có Ngạo Lai Quốc.
- Có lẽ nó ở một nơi hẻo lánh nào đó không ai biết đến… Hoặc là quá xa xưa rồi, đã sớm mai táng theo năm tháng.
Mặt ngoài Dương Mộc giải thích, nhưng trong lòng rất vui, biết Hoàng Hậu đã mắc câu rồi. Nếu biết đây là một câu chuyện, tại sao còn xoắn xuýt tên của một nơi nào đó, hiển nhiên là không muốn mất mặt nên cố ý tìm chủ đề.
Bất tri bất giác, Hoàng Hậu đã đắm chìm trong câu chuyện của thế giới kỳ lạ kia. Có thể chính nàng cũng không ý thức được mình đã hoàn toàn bị “Tây Du Ký” hấp dẫn.
Chỉ có điều, Dương Mộc cũng khá bất ngờ. Câu chuyện có lực sát thương cực mạnh với mọi đứa trẻ ở trái đất lại có hiệu quả với một mỹ nữ băng lãnh đạm mạc của thế giới này.
Ài, tuổi thơ… Trẻ con ở thế giới này đều không có tuổi thơ.
- Thế nào? Câu chuyện của ta thế nào? Đây chỉ là một đoạn ngắn thôi, phía sau còn rất dài, đoạn sau còn đặc sắc hơn cả đoạn trước, kể tiếp mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Dương Mộc dẫn dắt từng bước một, nhưng trong lòng lại thấy là lạ, cảm giác mình giống như một ông chú cầm kẹo dụ hoặc một cô bé ngây thơ thiên chân vô tà.
Có lẽ ý thức được sự thất thố của mình, Hoàng Hậu rất nhanh đã điều chỉnh lại thái độ, khẽ gật đầu nói:
- Chuyện này cũng được. Do ai viết?
- Đương nhiên là do ta viết!
Hai mắt Dương Mộc sáng lên, nghiêm trang đáp.
- Rốt cuộc là do ai viết?
Khuôn mặt Hoàng Hậu tràn đầy vẻ không tin và xem thường.
- Lỗ Tấn! Chính là Lỗ Tấn!
Dương Mộc hơi chột dạ, bật thốt lên.
- -------------------------
Danh sách chương