Ăn xong cơm tối, thời gian vẫn dư giả, mọi người khó có dịp tụ hội nên đều nhất trí bảo chưa chơi thỏa, thế là thảo luận tìm chỗ nào đi high tiếp. Đoàn người ra khỏi quán, vừa đi thang máy xuống vừa trao đổi ý kiến xem làm tí rượu với đồ ăn nhẹ hay chơi boardgame, bầu không khí hòa hợp. Cảnh Doãn an nhiên đứng góc, theo lệ thường chỉ nghe không nói, bóc cái kẹo bạc hà, ngậm thanh miệng.

Hầu hết mỗi quán lẩu đều sẽ bày một hũ kẹo kiểu này trên quầy thu ngân, để người ra tính tiền tự bốc, dùng làm sạch vị đồ ăn còn lại trong miệng. Hãng kẹo phổ biến thường gặp, hình đóa hoa mai, rỗng một lỗ ở giữa, nghe bảo còn huýt được sáo. Y thử rồi thử, chẳng ra gì hết. Cũng có khi tại y ngốc. Ngoại trừ đọc sách, còn nhiều chuyện y không làm được lắm.

Thừa dịp mọi người đang nghỉ nói chuyện, y cất lời: “Tôi xin phép không đi ha, vừa nhớ ra có quyển sách chưa đọc xong.”

Quyển “Swimming Home” y gác đấy phải hơn tháng rồi, còn hai quyển “Sí quỷ” với “Phi hành gia” của Song Tuyết Đào hôm nọ vừa chuyển phát nhanh tới vẫn chưa có thời gian khui ra, chất đống dưới bàn sách. Y cười cười: “Lần sau nhé, hôm nay hơi mệt thật. Mọi người cũng đừng muộn quá ha, ngày mai tôi mang bánh cánh bướm cho cả nhà.”

Trên đường về nhà Cảnh Doãn có cửa tiệm bánh cánh bướm lâu năm cực kỳ nổi danh, dân bản địa không ai không biết tới. Nguyễn Nghiên bảo chỗ ấy có từ khi bà còn trẻ là đủ thấy độ lâu đời của nó. Hồi bé Cảnh Doãn ăn rồi, ký ức vẫn khắc sâu. Lúc lên tiểu học, y, Khang Sùng với Trần Mật Cam tan học xong toàn về nhà cùng nhau, mỗi lần đi ngang qua tiệm này đều ngửi thấy tầng hương ngọt ngào phiêu đãng cả phố. Lúc tiền tiêu vặt eo hẹp thi ba đứa mua chung một cái. Phân lượng mỗi cái như nhau, chủng loại thì chọn qua lại mấy kiểu, chia ba ăn, cơ mà Khang Sùng không thích ngọt lắm nên thường ăn hương ăn hoa hai miếng rồi đưa tất phần to cho hai đứa, cực kỳ có phong độ của anh trai.

Thời đại biến hóa, xưởng bánh nhỏ năm ấy sửa chữa lại mấy lần, mở rộng mặt tiền, quảng cáo cao cấp hơn, nhiều loại bánh được cải biên, chủ cũng sang tên, còn ra mấy loại bánh đang hot trên mạng. Giờ nhìn từ ngoài vào thấy toàn bánh là bánh xếp trong tủ kính, nhưng Cảnh Doãn tự cảm nhận, có khi cả một thế hệ cũng đều thấy thế, bánh cánh bướm của tiệm vẫn là ngon nhất.

( 蝴蝶酥 Bánh cánh bướm: Tên gốc là Palmier có nghĩa là lá cọ/ lá thốt nốt, xuất xứ từ Pháp.)

Y đặt đơn đêm hôm trước, sáng hôm sau ra sớm lấy, tiện để cho Trần Mật Cam một phần, đặt trong hộp chứa sữa ngoài cửa nhà con bé, gửi một tin wexin nhắc nó nhớ lấy.

Đến đơn vị, Trần Mật Cam rep: “Giờ em đoạt anh khỏi tay Khang Sùng còn kịp không???”

Y ở đầu bên này cứ cười miết: “Muộn rồi.”

Đọc xong “Swimming Home”, từ cái này nghĩ đến cái khác, tự nhiên nổi hứng muốn đi bơi, thế là tối thứ bảy đi phòng thể thao với Khang Sùng. Kể ra nhập hạ tới giờ, y chưa bơi được lần nào cả.

Mà Khang Sùng đúng là tên đàn ông cứ thi thoảng lại ngốc nghếch, yêu vào chỉ số thông minh càng giảm gấp bội, chẳng coi ai ra gì cả mà đi giỡn y: “Nâng tạ hay là nâng em.”chọc Cảnh Doãn ngượng chạy trối chết, huấn luyện viên bị bắt nhìn một màn tú ân ái cấp thấp này tỏ vẻ “căm thù khôn kể”, mắt đảo như quả bóng sổ xố Song Sắc Cầu ấy.

(双色球 Song Sắc Cầu: Hãng sổ xố được quan tâm nhiều nhất trong phạm vi Trung Quốc Đại lục đến thời điểm hiện tại, mỗi tuần quay thưởng ba lần vào thứ 3,5, CN, giá mỗi vé số là 2 tệ. Khi quay số giải thưởng sử dụng hai loại bóng màu đỏ và xanh nên gọi là song sắc cầu.)

Hai đứa hẹn bốn mươi phút nữa gặp.

Dụng cụ ở lầu hai, bể bơi trên lầu ba rộng rãi, người cũng vắng, gợn nước màu u lam, phản bóng đỉnh lầu hình vòm, âm vang vọng ảo, yên tĩnh lạ lùng. Cảnh Doãn phải đến nửa năm rồi chưa xuống nước, thay quần áo làm nóng thân thể, bơi hai lượt dãn gân quen hơi xong là vào guồng rồi.

Y không ghét cũng chẳng ham vận động, chắc do thần kinh mặt này không phát triển cho lắm, nổi bật hơn tí trong chỗ yếu điểm này chỉ có bơi lội. Y thích nước, nước giúp y thả lỏng, giải tỏa áp lực, thư giãn tinh thần, lẫn loại cảm giác an toàn rất huyền diệu.

Bơi qua lại mười lượt, y nổi lên mặt, dựa lưng vào thành bể tạm nghỉ. Gạch men sứ lạnh băng, quang người dập dềnh mùi nước tẩy, trong bể chỉ còn y với một cô gái đội mũ bơi mặc bộ đồ liền người, vóc dáng đẫy đà, bơi hết sức chuyên tâm, trông như một chú cá vậy.

Bơi thêm một vòng về, nổi lên lần nữa đã thấy Khang Sùng chẳng biết vào bên bể từ lúc nào, ôm chiếc khăn khô ngồi xuống dựa vào thang leo, không cho hẳn hai cẳng chân vào nước mà chỉ quậy qua quẫy lại.

Cảnh Doãn bơi tới trước người gã.

Dưới ánh đèn sáng trắng lành lạnh, đuôi tóc ướt nước của em càng thêm đen đặc, dán thuận theo cổ, rìa tóc xẹp ép thành hình răng cưa tinh tế như của chiếc lá, xương vai hõm lại, bao phủ một lớp bọt nước to to nhỏ nhỏ, chúng gặp nhau, xuôi xuống theo thân thể hay trũng vào trên người em, tan rã.

Khang Sùng cười gọi em: “Ei mỹ nhân ngư ơi.”

Em không đáp, chống thẳng tay bật người lên, sáp lại cực gần, ngửi ngửi hõm cổ và bên tai người ta.

Hôm nay nước hoa của Khang Sùng hương da thuộc, mới ngửi hơi xộc, gay mũi đầy tính công kích, sau quyện với mùi mồ hôi lại biến thành thơm nồng nàn thuần chất, tưởng như ôm lấy người, đầy mê hoặc dụ dỗ.

Khang Sùng hỏi em: “Làm gì đấy?”

Em chìm lại về nước, bảo: “Mỹ nhân ngư chưa thấy nhân loại trên đất liền bao giờ.”

“Thế à.” Khang Sùng khẽ chọn đuôi mắt, nói như thật: “Vậy em thấy nhân loại thế nào?”

“Thơm ghê.”

Y vuốt tóc bên thái dương ra sau tai, để lộ góc nghiêng.

“Mùi pheromone đấy.”

Theo động tác em, Khang Sùng cũng vươn tay lau hết nước còn trên mặt em, em hấp háy mắt, trong mi mắt ưng ửng đỏ.

“Được rồi. Đừng trộm khóc dưới biển.” Khang Sùng bảo: “Không có chân vẫn gả cho tôi được mà.”

Cảnh Doãn cười không nói, nhận khăn tắm trùm lên đầu, trở tay cọ nước lên người Khang Sùng.

Hai người xuống lầu tắm rửa.

Đến cửa nhà tắm công cộng, còn cố ý nhìn quanh thăm dò một lần, thấy toàn gian tắm vòi sen đơn có vách ngăn, thế là buông được cõi lòng lửng lơ xuống.

Hồi còn bé đi theo hai ông bố trần nhồng nhộng nô đùa trong nhà tắm có bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó cần tránh “tị hiềm” đâu.

Cảnh Doãn vốn mặc quần bơi nên chẳng cần cởi quần áo gì, cầm đồ rửa mặt vào luôn. Lúc mở vòi hoa sen thử độ ấm thì nghe thấy tiếng mở, chốt cửa cách vách, Khang Sùng cũng vào rồi, ở gian bên tai trái y.

Lục tục có mấy người khác tập xong qua tắm, làm quen rồi pha trò, âm thanh vang khắp các phòng tắm, còn có người hát lạc điệu thế là rước lấy một tràng cười.

Chỉ có hai người bọn y bên này im lặng, ngầm hiểu trong lòng.

Cảnh Doãn tắm xong trước, lúc ra ngoài gõ gõ cửa phòng người ta, bảo: “Em chờ anh bên ngoài.”

Khang Sùng ứng tiếng.

Y thay quần áo sạch, ra ngoài phòng thay đồ lấy máy sấy công cộng sấy tóc.

Chờ Khang Sùng thay quần áo xong ra tìm y, bảo gã lấy cái ghế dựa ngồi xuống, thế là nhân tiện sấy luôn.

“Cúi thấp đầu chút nữa.” Y chỉ huy, đưa luồng gió về phía sau, sấy cái gáy.

“Ò.” Tay trái Khang Sùng gõ di động trả lời tin nhắn, tay phải quơ một phát, ôm trọn chân người ta.

Sắc mặt Cảnh Doãn chẳng hề gì, sấy xong rút phích cắm, cuộn bừa dây điện đưa cho một tên đang đứng lo trước lo sau xem có nên lại đây mượn dùng hay không. “Cho này.”

“Em thấy nhà to bao nhiêu thì vừa.” Khang Sùng căn bản chẳng quan tâm, nhấn app xem nhà lướt lướt.

“Hai người à… Bảy tám chục mét vuông?” Cảnh Doãn nói: “Trả trước thì chúng ta mỗi người một nửa.”

“Trên giấy tờ bất động sản viết tên cả hai đi.” Khang Sùng tiếp: “Thay cho giấy chứng nhận kết hôn.”

Gã với Cảnh Doãn đập tay một phát.

“Kế hoạch thông qua.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện