Bên cạnh Diệp Huyền là Lục Viễn Bác, đại lão trong giới kinh doanh, khí thế phi phàm.
Nhưng lúc này, Lục Viễn Bác đang cười hiền lành, xưng anh gọi em với Diệp Huyền, vô cùng khách khí, còn...
Cố ý đi đằng sau!
Helena hóa đá!
┻┻ ( ̄ *  ̄) ┻┻!
Ai cũng biết, trước mặt đại lão trong giới kinh doanh, đẳng cấp thứ tự là vô cùng quan trọng.
Lục Viễn Bác là đại lão, tuyệt đối không sai được.
Lúc đi đường, người đi trước người đi sau, rõ ràng là tượng trưng cho địa vị.
Lục Viễn Bác dù có khiêm tốn, cũng không thể cố ý đi sau một thằng nhóc chẳng có thực lực gì được.
Điều này chứng tỏ…
Trong lòng Lục Viễn Bác, địa vị của Diệp Huyền cao hơn cả hắn!
Sắc mặt Helena càng ngày càng trắng bệch như tờ giấy.
Ngô Mỹ Lệ đứng bên cạnh, làm thư ký nên ánh mắt cũng rất nhạy bén, lập tức nhận ra Helena không được bình thườn: “Sao vậy?”
"Chuyện này, không có gì đâu."
Helena cười còn khó coi hơn cả khóc.
Ngô Mỹ Lệ lập tức nhìn thấu cô ta, nụ cười trên mặt biến mất: “Anh trai chuyển phát nhanh mà cậu đắc tội, chính là Diệp Huyền phải không?"
"Chuyện này…"
Helena khóc không ra nước mắt, ấp úng: "Mình cũng không biết hắn lại lợi hại như vậy, không ngờ lại có thể xưng anh gọi em với chủ tịch của cậu…"
"Ha ha.. "
Ngô Mỹ Lệ bật cười, sau đó dừng lại, nhìn thoáng qua Lục Viễn Bác và Diệp Huyền đang đi tới, ánh mắt đanh lại, quyết định.
Trong công việc, lúc cần quyết đoán thì phải quyết đoán!
Nếu như để Lục Viễn Bác và Diệp Huyền nhìn thấy mình đang ở cùng với Helena từng khinh thường Diệp Huyền, thì sợ là công việc một năm 100 vạn của mình sẽ...
Ánh mắt Ngô Mỹ Lệ trở nên lạnh lùng, lớn tiếng nói với Helena: “Xin lỗi, Helena, tôi cảm thấy người như cô tam quan có vấn đề! Vậy mà lại dám khinh thường anh em của chủ tịch! Tôi đúng là không biết chọn bạn, nhìn nhầm cô rồi! Bây giờ mong cô ra ngoài cho, chúng ta không còn là bạn nữa!"
"Cái gì?"
Sắc mặt Helena lập tức tái nhợt.
Cô ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ, mình hao tâm tổn trí nịnh bợ Ngô Mỹ Lệ lâu như vậy, chỉ vì đắc tội với Diệp Huyền mà lập tức bị tuyệt giao!
"Cậu vì một tên Diệp Huyền, một tên chuyển phát nhanh mà đuổi mình đi?"
Ngô Mỹ Lệ cãi nhau với Helena khiến Lục Viễn Bác và Diệp Huyền chú ý.
"Có chuyện gì vậy?" Lục Viễn Bác đi tới, hỏi Ngô Mỹ Lệ.
Ngô Mỹ Lệ hít sâu, cung kính nói với Diệp Huyền: "Diệp tiên sinh, tôi xin lỗi, là tôi không biết chọn bạn, từng là bạn thân của Helena. Tôi nghe cô ta nói đã đắc tội với anh liền tuyệt giao với cô ta rồi!"
Diệp Huyền gật đầu, nhưng ánh mắt không hề dừng lại trên người Helena mà đi thẳng ra cổng.
Loại phụ nữ như Helena chỉ có thể coi là tên hề thôi, đến tư cách để Diệp Huyền mắng chửi, cô ta cũng không có.
Ngô Mỹ Lệ nhẹ nhàng thở ra, cũng may là quyết định nhanh, tuyệt giao với Helena, không khiến Diệp Huyền phản cảm.
Lục Viễn Bác cũng lạnh lùng nhìn Helena, nói với Ngô Mỹ Lệ một câu: "Sau này kết bạn phải cẩn thận một chút. Đừng có kết giao với loại người tầm nhìn hạn hẹp, mắt chó coi thường người khác nữa!"
"Dạ!"
Ngô Mỹ Lệ cung kính nói: "Chủ tịch dạy phải!!"
Đám bạn của cô ta cũng đều nhìn thấy đại lão Lục Viễn Bác ghét bỏ Helena…
(Lục Viễn Bác: Là tôi thấy đại lão Diệp ghét bỏ cô ta, cho nên tôi mới ghét bỏ…)
Lấy chỗ ngồi của Helena làm trung tâm, mấy cô gái kia đều lặng lẽ dời chỗ…
Giữ một khoảng cách!
2m quanh Helena không có một ai cả.
Helena bối rối trong gió…
Thảm hại!
“Mạng lưới quan hệ” mà cô ta khổ công xây dựng, chỉ vì Diệp Huyền mà toàn bộ đều đổ sập!
"Bây giờ, mời cô ra ngoài!"
Ngô Mỹ Lệ quả quyết nói.
Lục Viễn Bác đã nói đến mức không thể rõ ràng hơn rồi.
Ngô Mỹ Lệ cảm thấy vô cùng may mắn vì mình phản ứng kịp thời, nếu không thì giờ người xui xẻo sẽ chính là cô ta.
Dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, mặt Helena đỏ như máu heo, bụm mặt chạy ra ngoài.
Diệp Huyền căn bản không nhìn thấy cảnh này.
Trong lòng hắn, Helena chỉ là một tên hề thôi…
Lái xe quay trở về Kỳ Vương phủ.
Nhìn đèn trong hậu viện của Kỳ Vương phủ vẫn sáng, Diệp Huyền cảm giác vô cùng ấm áp.
Diệp Huyền nhớ tới một câu thế này, trong bóng đêm lạnh lùng của thành phố, nhà nhà bật đèn, luôn có một ngôi nhà sáng đèn chờ bạn.
Cảm giác ấm áp vô cùng.
Diệp Huyền cũng nhớ tới đám hồng nhan tri kỷ của mình.
Jessica, Tô Thiển Thiển, Lộ Trì Trì, Thanh Nịnh…
(phi, cặn bã nam!)
Diệp Huyền: Không biết nên chọn ai bây giờ nhỉ?
Khó ghê!
Giờ phút này, các cô ấy đang làm gì ta?
Diệp Huyền dừng xe lại, gọi điện thoại cho các cô gái của mình.
Quả nhiên, nhận được được thoại của Diệp Huyền, mấy nữ thần đều mừng rỡ vô cùng. Thanh Nịnh đang làm váy cổ trang, lấy “Gương mặt hồi ức” làm chủ đề, Tô Thiển Thiển đang chơi với con thỏ mà Diệp Huyền tặng, Jessica thì tập yoga, thậm chí còn gửi cho Diệp Huyền một video.
Về chuyện bước tiếp theo thế nào, Diệp Huyền vẫn chưa nghĩ tới, tóm lại...
Tuổi trẻ, liền có gan muốn nếm thử!
Cuộc sống, không thể bỏ qua những đặc sắc!
Hơn nữa, không phải vẫn còn hệ thống trải nghiệm cuộc sống sao?
Hệ thống: "…"
Nhưng lúc này, Lục Viễn Bác đang cười hiền lành, xưng anh gọi em với Diệp Huyền, vô cùng khách khí, còn...
Cố ý đi đằng sau!
Helena hóa đá!
┻┻ ( ̄ *  ̄) ┻┻!
Ai cũng biết, trước mặt đại lão trong giới kinh doanh, đẳng cấp thứ tự là vô cùng quan trọng.
Lục Viễn Bác là đại lão, tuyệt đối không sai được.
Lúc đi đường, người đi trước người đi sau, rõ ràng là tượng trưng cho địa vị.
Lục Viễn Bác dù có khiêm tốn, cũng không thể cố ý đi sau một thằng nhóc chẳng có thực lực gì được.
Điều này chứng tỏ…
Trong lòng Lục Viễn Bác, địa vị của Diệp Huyền cao hơn cả hắn!
Sắc mặt Helena càng ngày càng trắng bệch như tờ giấy.
Ngô Mỹ Lệ đứng bên cạnh, làm thư ký nên ánh mắt cũng rất nhạy bén, lập tức nhận ra Helena không được bình thườn: “Sao vậy?”
"Chuyện này, không có gì đâu."
Helena cười còn khó coi hơn cả khóc.
Ngô Mỹ Lệ lập tức nhìn thấu cô ta, nụ cười trên mặt biến mất: “Anh trai chuyển phát nhanh mà cậu đắc tội, chính là Diệp Huyền phải không?"
"Chuyện này…"
Helena khóc không ra nước mắt, ấp úng: "Mình cũng không biết hắn lại lợi hại như vậy, không ngờ lại có thể xưng anh gọi em với chủ tịch của cậu…"
"Ha ha.. "
Ngô Mỹ Lệ bật cười, sau đó dừng lại, nhìn thoáng qua Lục Viễn Bác và Diệp Huyền đang đi tới, ánh mắt đanh lại, quyết định.
Trong công việc, lúc cần quyết đoán thì phải quyết đoán!
Nếu như để Lục Viễn Bác và Diệp Huyền nhìn thấy mình đang ở cùng với Helena từng khinh thường Diệp Huyền, thì sợ là công việc một năm 100 vạn của mình sẽ...
Ánh mắt Ngô Mỹ Lệ trở nên lạnh lùng, lớn tiếng nói với Helena: “Xin lỗi, Helena, tôi cảm thấy người như cô tam quan có vấn đề! Vậy mà lại dám khinh thường anh em của chủ tịch! Tôi đúng là không biết chọn bạn, nhìn nhầm cô rồi! Bây giờ mong cô ra ngoài cho, chúng ta không còn là bạn nữa!"
"Cái gì?"
Sắc mặt Helena lập tức tái nhợt.
Cô ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ, mình hao tâm tổn trí nịnh bợ Ngô Mỹ Lệ lâu như vậy, chỉ vì đắc tội với Diệp Huyền mà lập tức bị tuyệt giao!
"Cậu vì một tên Diệp Huyền, một tên chuyển phát nhanh mà đuổi mình đi?"
Ngô Mỹ Lệ cãi nhau với Helena khiến Lục Viễn Bác và Diệp Huyền chú ý.
"Có chuyện gì vậy?" Lục Viễn Bác đi tới, hỏi Ngô Mỹ Lệ.
Ngô Mỹ Lệ hít sâu, cung kính nói với Diệp Huyền: "Diệp tiên sinh, tôi xin lỗi, là tôi không biết chọn bạn, từng là bạn thân của Helena. Tôi nghe cô ta nói đã đắc tội với anh liền tuyệt giao với cô ta rồi!"
Diệp Huyền gật đầu, nhưng ánh mắt không hề dừng lại trên người Helena mà đi thẳng ra cổng.
Loại phụ nữ như Helena chỉ có thể coi là tên hề thôi, đến tư cách để Diệp Huyền mắng chửi, cô ta cũng không có.
Ngô Mỹ Lệ nhẹ nhàng thở ra, cũng may là quyết định nhanh, tuyệt giao với Helena, không khiến Diệp Huyền phản cảm.
Lục Viễn Bác cũng lạnh lùng nhìn Helena, nói với Ngô Mỹ Lệ một câu: "Sau này kết bạn phải cẩn thận một chút. Đừng có kết giao với loại người tầm nhìn hạn hẹp, mắt chó coi thường người khác nữa!"
"Dạ!"
Ngô Mỹ Lệ cung kính nói: "Chủ tịch dạy phải!!"
Đám bạn của cô ta cũng đều nhìn thấy đại lão Lục Viễn Bác ghét bỏ Helena…
(Lục Viễn Bác: Là tôi thấy đại lão Diệp ghét bỏ cô ta, cho nên tôi mới ghét bỏ…)
Lấy chỗ ngồi của Helena làm trung tâm, mấy cô gái kia đều lặng lẽ dời chỗ…
Giữ một khoảng cách!
2m quanh Helena không có một ai cả.
Helena bối rối trong gió…
Thảm hại!
“Mạng lưới quan hệ” mà cô ta khổ công xây dựng, chỉ vì Diệp Huyền mà toàn bộ đều đổ sập!
"Bây giờ, mời cô ra ngoài!"
Ngô Mỹ Lệ quả quyết nói.
Lục Viễn Bác đã nói đến mức không thể rõ ràng hơn rồi.
Ngô Mỹ Lệ cảm thấy vô cùng may mắn vì mình phản ứng kịp thời, nếu không thì giờ người xui xẻo sẽ chính là cô ta.
Dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, mặt Helena đỏ như máu heo, bụm mặt chạy ra ngoài.
Diệp Huyền căn bản không nhìn thấy cảnh này.
Trong lòng hắn, Helena chỉ là một tên hề thôi…
Lái xe quay trở về Kỳ Vương phủ.
Nhìn đèn trong hậu viện của Kỳ Vương phủ vẫn sáng, Diệp Huyền cảm giác vô cùng ấm áp.
Diệp Huyền nhớ tới một câu thế này, trong bóng đêm lạnh lùng của thành phố, nhà nhà bật đèn, luôn có một ngôi nhà sáng đèn chờ bạn.
Cảm giác ấm áp vô cùng.
Diệp Huyền cũng nhớ tới đám hồng nhan tri kỷ của mình.
Jessica, Tô Thiển Thiển, Lộ Trì Trì, Thanh Nịnh…
(phi, cặn bã nam!)
Diệp Huyền: Không biết nên chọn ai bây giờ nhỉ?
Khó ghê!
Giờ phút này, các cô ấy đang làm gì ta?
Diệp Huyền dừng xe lại, gọi điện thoại cho các cô gái của mình.
Quả nhiên, nhận được được thoại của Diệp Huyền, mấy nữ thần đều mừng rỡ vô cùng. Thanh Nịnh đang làm váy cổ trang, lấy “Gương mặt hồi ức” làm chủ đề, Tô Thiển Thiển đang chơi với con thỏ mà Diệp Huyền tặng, Jessica thì tập yoga, thậm chí còn gửi cho Diệp Huyền một video.
Về chuyện bước tiếp theo thế nào, Diệp Huyền vẫn chưa nghĩ tới, tóm lại...
Tuổi trẻ, liền có gan muốn nếm thử!
Cuộc sống, không thể bỏ qua những đặc sắc!
Hơn nữa, không phải vẫn còn hệ thống trải nghiệm cuộc sống sao?
Hệ thống: "…"
Danh sách chương