Em gái kia biến sắc trong nháy mắt: "Mẹ?"
Diệp Huyền cũng quay đầu nhìn lại.
Một người phụ nữ trung niên cầm túi đồ ăn đứng phía sau, bà đang kinh ngạc nhìn mình.
Hóa là mẹ em gái mua thức ăn về!
Diệp Huyền nhìn lại tư thế của mình và em gái.
Có vẻ như •••
Diệp Huyền đưa tay chống cửa, đè Tiểu Ái lên trên?
Trời đất!
Lớn chuyện rồi!
Có khi nào mẹ người ta báo cảnh sát luôn không?
Diệp Huyền nhanh tránh ra, xấu hổ giải thích: "Dì nghe tôi giải thích, chuyện này không phải như dì thấy ••• "
Rất sợ đó, mình thì có lòng tốt, không có làm gì Tiểu Ái cả, nếu như bị đưa đến đồn công an, thì đúng là quá oan uổng rồi!
Tiểu Ái cũng cố nén ngượng ngùng, giải thích thay Diệp Huyền: "Mẹ, không phải vậy đâu, mẹ đừng nghĩ oan cho anh ấy."
Ai ngờ, chuyện mà Diệp Huyền lo lắng lại không hề xảy ra.
Nhìn thấy con gái mình vội vàng che chở anh chàng đẹp trai này, trên mặt mẹ của cô tỏ ra thái độ “người từng trải, hiểu hết mà”, bà nhìn về phídìệp Huyền, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
Sau khi quan sát Diệp Huyền từ trên xuống dưới, ý cười của bà cũng rõ hơn.
"Ha ha! Cháu là bạn trai của Tiểu Ái đúng không? Mau vào, mau vào..."
Diệp Huyền: "Meo meo meo????"
Bạn, bạn trai?
Cái gì thế này?
Dì không hiểu lầm cái này, sao lại hiểu lầm chuyện khác kinh khủng hơn?
Nhưng Diệp Huyền và Tiểu Ái đều không kịp phản ứng, mẹ Tiểu Ái đã bay rất nhanh với tốc độ làm cho người khó có thể tin nổi, nhiệt tình kéo Diệp Huyền vào trong!
Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng đã đi vào trong phòng.
"Dì ơi, là như thế này ••• "
Diệp Huyền cảm thấy mình nên giải thích lại.
Ai ngờ, mẹ Tiểu Ái lại đẩy hắn ngồi trên ghế sa lon, cười tủm tỉm nói: "Dì cũng là người từng trải, dì hiểu! Đều hiểu!"
Sau đó, mẹ Tiểu Ái nhiệt tình mang hoa quả và trà đến trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền: "••• "
Khóc không ra nước mắt.
Đây là chuyện gì vậy?
Tiểu Ái ở một bên, càng ngượng ngùng không thể nói thành lời, cô chỉ biết dậm chân gắt giọng: "Mẹ! Mẹ nghe con nói, không phải như mẹ nghĩ đâu."
"Cái gì mà không phải như mẹ nghĩ?"
Mẹ Tiểu Ái hài lòng nhìn Diệp Huyền, mừng rỡ không ngậm miệng được, trừng Tiểu Ái một cái rồi nói: "Chuyện tốt như vậy mà còn giấu diếm mẹ nữa. Lát sẽ tính sổ với con!"
Tiểu Ái: "••• "
Mẹ, trí tưởng tượng của mẹ quá phong phú, tự động nhập vào kịch luôn rồi!
Tôi ••
Mẹ Tiểu Ái cười tủm tỉm, kéo tay Diệp Huyền, nhiệt tình vỗ, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
"Ôi, Tiểu Ái nhà mình rốt cục cũng có người muốn."
Diệp Huyền: "Meo meo meo?"
Làm sao đây?
Tiểu Ái mắt mũi tối sầm.
Hai mươi năm qua!
Sống hơn hai mươi tuổi, đây là lần mất mặt nhất trên đời! Không có lần thứ hai!
Với một anh trai chuyển phát nhanh mới quen không đến 10 phút, mẹ tôi đã nói ra bí mật lớn nhất của tôi.
Không ai muốn!
A a a!
Ghê tởm nhất là anh trai chuyển phát nhanh này lại đẹp trai như vậy! Nhan sắc thần tiên!
Tiểu thịt tươi gì đó đều là cặn bã.
Tôi vừa thấy đã yêu rồi •••
Kết quả, mẹ tôi lại nói thế với người ta!
Cứ như vậy, tôi còn hi vọng gì nữa sao?
Tiểu Ái dậm chân nói: "Mẹ, đừng nói vậy!"
"Đi đi đi!"
Mẹ Tiểu Ái xem cô như con nít ngượng ngùng, trừng cô một cái rồi bình tĩnh nói: "Con nít như con lần đầu trải qua chuyện này thì biết cái gì? Cứ giao cho mẹ!"
Trước mắt Tiểu Ái đã biến thành màu đen, không biết nói cái gì cho phải.
Mẹ của tôi ơi, mẹ là mẹ ruột của con à!
Lại nói con gái mình như vậy!
Mẹ Tiểu Ái hiền từ, yêu thích đến không muốn buông, bà nắm chặt tay Diệp Huyền.
Lực sát thương của Diệp Huyền không chỉ giới hạn ở những cô gái nhỏ như Tiểu Ái, ngay cả mẹ Tiểu Ái cũng bị hắn bắt làm tù binh!
Sát thủ sư cô!!
"Yên tâm, dì không cần tiền biếu, dì có hai căn nhà, có thể cho hai đứa một căn, thêm 100 vạn làm đồ cưới..."
"Dì ủng hộ hai đứa 100%!"
"Đúng rồi, lúc nào thì kết hôn? Tiệc cưới khách sạn đã chọn chưa? Phải chọn trước nửa năm, nếu không thì không kịp mất.”
"Con người của dì, cái khác thì không nói, nhưng con cái hai đứa thì dì sẽ nhận thầu!"
"Đúng rồi, còn mấy bức tranh chữ nổi danh dì có thể không cần..."
Mẹ Tiểu Ái càng nhìn Diệp Huyền lại càng thấy hài lòng.
Diệp Huyền đầu đầy mồ hôi •••
Cái này ••
Mẹ có tầm nhìn quá.
Chỉ mới gặp mặt một lần mà đã nghĩ đến chuyện nuôi cháu rồi?
Hiếm ai có tầm nhìn xa như vậy!
Em gái ngực lớn nghe mẹ của mình nói đến cả chuyện nuôi cháu tương lai, cô lập tức xấu hổ chạy thẳng vào phòng!
Cái này ai mà gánh vác được?
Diệp Huyền đổ mồ hôi.
Đều là vì tôi không đúng, đều là tôi sai!
Tự dưng không đâu lại đưa tay giữ cửa cho em gái kia làm gì?
Một giây đồng hồ trời xui đất khiến, kết quả bị mẹ của người ta nhìn thấy, vừa vào cửa chưa được ba phút đã muốn nói chuyện cưới xin, đặt trước tiệc rượu, sinh con cả rồi!
"Ha ha, để dì đi xem hoàng lịch, chọn ngày hoàng đạo cho hai đứa kết hôn mới được!"
Mẹ Tiểu Ái đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Diệp Huyền nhân cơ hội này vội chạy đi!
Chạy •••
Chịu không được, chịu không được!
Hồng hộc •••
Rốt cục cũng trốn ra được.
Diệp Huyền lau vệt mồ hôi lạnh, hăn ngồi lên chiếc Suriname đạp ga đi mất.
Gia đình của Tiểu Ái, hắn được lĩnh giáo rồi.
Nhưng mà, Tiểu Ái như vậy sao lại không có ai theo đuổi?
Nhất định là vì cô em gái này quáthẹn thùng.
Vừa rồi Diệp Huyền đã thấy ham muốn nhỏ mấy lần xấu hổ ngại ngùng. Những cô gái hay xấu hổ như vậy đúng là rất phòng bị đàn ông.
Nếu không phải nhờ cơn gió thần đó, thêm mẹ của Tiểu Ái ép buộc trợ công, Diệp Huyền và Tiểu Ái cũng không thành như vậy.
Ừ, Tiểu Ái cũng là rất đáng yêu.
Diệp Huyền lại tiếp tục đi đưa chuyển phát nhanh, làm nhiệm vụ thăng cấp.
Diệp Huyền cũng quay đầu nhìn lại.
Một người phụ nữ trung niên cầm túi đồ ăn đứng phía sau, bà đang kinh ngạc nhìn mình.
Hóa là mẹ em gái mua thức ăn về!
Diệp Huyền nhìn lại tư thế của mình và em gái.
Có vẻ như •••
Diệp Huyền đưa tay chống cửa, đè Tiểu Ái lên trên?
Trời đất!
Lớn chuyện rồi!
Có khi nào mẹ người ta báo cảnh sát luôn không?
Diệp Huyền nhanh tránh ra, xấu hổ giải thích: "Dì nghe tôi giải thích, chuyện này không phải như dì thấy ••• "
Rất sợ đó, mình thì có lòng tốt, không có làm gì Tiểu Ái cả, nếu như bị đưa đến đồn công an, thì đúng là quá oan uổng rồi!
Tiểu Ái cũng cố nén ngượng ngùng, giải thích thay Diệp Huyền: "Mẹ, không phải vậy đâu, mẹ đừng nghĩ oan cho anh ấy."
Ai ngờ, chuyện mà Diệp Huyền lo lắng lại không hề xảy ra.
Nhìn thấy con gái mình vội vàng che chở anh chàng đẹp trai này, trên mặt mẹ của cô tỏ ra thái độ “người từng trải, hiểu hết mà”, bà nhìn về phídìệp Huyền, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
Sau khi quan sát Diệp Huyền từ trên xuống dưới, ý cười của bà cũng rõ hơn.
"Ha ha! Cháu là bạn trai của Tiểu Ái đúng không? Mau vào, mau vào..."
Diệp Huyền: "Meo meo meo????"
Bạn, bạn trai?
Cái gì thế này?
Dì không hiểu lầm cái này, sao lại hiểu lầm chuyện khác kinh khủng hơn?
Nhưng Diệp Huyền và Tiểu Ái đều không kịp phản ứng, mẹ Tiểu Ái đã bay rất nhanh với tốc độ làm cho người khó có thể tin nổi, nhiệt tình kéo Diệp Huyền vào trong!
Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng đã đi vào trong phòng.
"Dì ơi, là như thế này ••• "
Diệp Huyền cảm thấy mình nên giải thích lại.
Ai ngờ, mẹ Tiểu Ái lại đẩy hắn ngồi trên ghế sa lon, cười tủm tỉm nói: "Dì cũng là người từng trải, dì hiểu! Đều hiểu!"
Sau đó, mẹ Tiểu Ái nhiệt tình mang hoa quả và trà đến trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền: "••• "
Khóc không ra nước mắt.
Đây là chuyện gì vậy?
Tiểu Ái ở một bên, càng ngượng ngùng không thể nói thành lời, cô chỉ biết dậm chân gắt giọng: "Mẹ! Mẹ nghe con nói, không phải như mẹ nghĩ đâu."
"Cái gì mà không phải như mẹ nghĩ?"
Mẹ Tiểu Ái hài lòng nhìn Diệp Huyền, mừng rỡ không ngậm miệng được, trừng Tiểu Ái một cái rồi nói: "Chuyện tốt như vậy mà còn giấu diếm mẹ nữa. Lát sẽ tính sổ với con!"
Tiểu Ái: "••• "
Mẹ, trí tưởng tượng của mẹ quá phong phú, tự động nhập vào kịch luôn rồi!
Tôi ••
Mẹ Tiểu Ái cười tủm tỉm, kéo tay Diệp Huyền, nhiệt tình vỗ, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
"Ôi, Tiểu Ái nhà mình rốt cục cũng có người muốn."
Diệp Huyền: "Meo meo meo?"
Làm sao đây?
Tiểu Ái mắt mũi tối sầm.
Hai mươi năm qua!
Sống hơn hai mươi tuổi, đây là lần mất mặt nhất trên đời! Không có lần thứ hai!
Với một anh trai chuyển phát nhanh mới quen không đến 10 phút, mẹ tôi đã nói ra bí mật lớn nhất của tôi.
Không ai muốn!
A a a!
Ghê tởm nhất là anh trai chuyển phát nhanh này lại đẹp trai như vậy! Nhan sắc thần tiên!
Tiểu thịt tươi gì đó đều là cặn bã.
Tôi vừa thấy đã yêu rồi •••
Kết quả, mẹ tôi lại nói thế với người ta!
Cứ như vậy, tôi còn hi vọng gì nữa sao?
Tiểu Ái dậm chân nói: "Mẹ, đừng nói vậy!"
"Đi đi đi!"
Mẹ Tiểu Ái xem cô như con nít ngượng ngùng, trừng cô một cái rồi bình tĩnh nói: "Con nít như con lần đầu trải qua chuyện này thì biết cái gì? Cứ giao cho mẹ!"
Trước mắt Tiểu Ái đã biến thành màu đen, không biết nói cái gì cho phải.
Mẹ của tôi ơi, mẹ là mẹ ruột của con à!
Lại nói con gái mình như vậy!
Mẹ Tiểu Ái hiền từ, yêu thích đến không muốn buông, bà nắm chặt tay Diệp Huyền.
Lực sát thương của Diệp Huyền không chỉ giới hạn ở những cô gái nhỏ như Tiểu Ái, ngay cả mẹ Tiểu Ái cũng bị hắn bắt làm tù binh!
Sát thủ sư cô!!
"Yên tâm, dì không cần tiền biếu, dì có hai căn nhà, có thể cho hai đứa một căn, thêm 100 vạn làm đồ cưới..."
"Dì ủng hộ hai đứa 100%!"
"Đúng rồi, lúc nào thì kết hôn? Tiệc cưới khách sạn đã chọn chưa? Phải chọn trước nửa năm, nếu không thì không kịp mất.”
"Con người của dì, cái khác thì không nói, nhưng con cái hai đứa thì dì sẽ nhận thầu!"
"Đúng rồi, còn mấy bức tranh chữ nổi danh dì có thể không cần..."
Mẹ Tiểu Ái càng nhìn Diệp Huyền lại càng thấy hài lòng.
Diệp Huyền đầu đầy mồ hôi •••
Cái này ••
Mẹ có tầm nhìn quá.
Chỉ mới gặp mặt một lần mà đã nghĩ đến chuyện nuôi cháu rồi?
Hiếm ai có tầm nhìn xa như vậy!
Em gái ngực lớn nghe mẹ của mình nói đến cả chuyện nuôi cháu tương lai, cô lập tức xấu hổ chạy thẳng vào phòng!
Cái này ai mà gánh vác được?
Diệp Huyền đổ mồ hôi.
Đều là vì tôi không đúng, đều là tôi sai!
Tự dưng không đâu lại đưa tay giữ cửa cho em gái kia làm gì?
Một giây đồng hồ trời xui đất khiến, kết quả bị mẹ của người ta nhìn thấy, vừa vào cửa chưa được ba phút đã muốn nói chuyện cưới xin, đặt trước tiệc rượu, sinh con cả rồi!
"Ha ha, để dì đi xem hoàng lịch, chọn ngày hoàng đạo cho hai đứa kết hôn mới được!"
Mẹ Tiểu Ái đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Diệp Huyền nhân cơ hội này vội chạy đi!
Chạy •••
Chịu không được, chịu không được!
Hồng hộc •••
Rốt cục cũng trốn ra được.
Diệp Huyền lau vệt mồ hôi lạnh, hăn ngồi lên chiếc Suriname đạp ga đi mất.
Gia đình của Tiểu Ái, hắn được lĩnh giáo rồi.
Nhưng mà, Tiểu Ái như vậy sao lại không có ai theo đuổi?
Nhất định là vì cô em gái này quáthẹn thùng.
Vừa rồi Diệp Huyền đã thấy ham muốn nhỏ mấy lần xấu hổ ngại ngùng. Những cô gái hay xấu hổ như vậy đúng là rất phòng bị đàn ông.
Nếu không phải nhờ cơn gió thần đó, thêm mẹ của Tiểu Ái ép buộc trợ công, Diệp Huyền và Tiểu Ái cũng không thành như vậy.
Ừ, Tiểu Ái cũng là rất đáng yêu.
Diệp Huyền lại tiếp tục đi đưa chuyển phát nhanh, làm nhiệm vụ thăng cấp.
Danh sách chương