Phong Tĩnh nháy mắt mấy cái, tiếp tục phủ nhận: "Vừa nãy em bận mặc tạp dề giúp anh, làm gì rảnh rỗi mà cười anh?"
Tần Tranh quan sát cô, bỗng lại lộ ra vẻ mặt như sực nhớ tới điều gì: "Anh hiểu rồi."
"Hả?" Phong Tĩnh thắc mắc: "Anh hiểu gì cơ?"
"Vừa nãy là em... định quấy rối anh hả?" Tần Tranh nói vừa chậm vừa thấp, còn dắt theo ý cười tản mạn.
Phong Tĩnh nháy mắt kinh ngạc ngớ cả người: "Em, không phải em nào có..."
Cô vừa dứt lời đã bị Tần Tranh bám lấy cánh tay kéo thẳng vào trong lòng mình.
Phong Tĩnh bất ngờ không kịp chuẩn bị rơi vào lòng anh, không nhịn được sửng sốt. Cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, hơi thở của anh, độ ấm của anh, và cả tiếng tim đập truyền đến từ trong lồng ngực anh.
"Anh..."
Cô nhất thời chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy Tần Tranh chậm rì rì nói: "Muốn quấy rối thì hào phóng vào, anh cũng sẽ không từ chối em."
Sắc mặt Phong Tĩnh đỏ lên: "Em không có!"
"Anh có thể chứng minh." Mặt Tần Tranh không đổi sắc.
Phong Tĩnh nhìn anh chằm chằm: "Chứng minh như thế nào?"
Đôi mắt Tần Tranh lấp loé, cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi buông cô ra, đứng thẳng người.
Anh nhìn cái tạp dề trên người mình rồi lại nhìn Phong Tĩnh ở bên cạnh, rất bình tĩnh nói: "Chính là như vậy, rõ ràng là em có."
Phong Tĩnh đứng ngây tại trận, tim đập bình bịch.
Thế, thế này cũng phạm quy quá rồi đó?
Cô bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm khiến tim đập loạn nhịp, vô ý thức lui về sau một bước, quay đầu nhìn chằm chằm vào cái nơ bướm sau lưng anh, gương mặt đỏ bừng.
Tần Tranh mỉm cười, xoay người sang chỗ khác rồi nói: "Đồ ăn sắp nấu xong rồi, qua hỗ trợ bưng đồ ra đi."
"...Ừm."
***
Bưng đồ ăn ra bàn giúp Tần Tranh, ăn cơm.
Tần Tranh làm ba món ăn một món canh.
Cà chua xào trứng, đùi gà hầm nồi đất, rau xà lách xào tỏi, còn có canh sườn củ cải bắp ngô, những món ăn rất đời thường.
"Giờ hài lòng rồi chứ?" Tần Tranh múc một bát canh cho cô rồi hỏi: "Bạn gái?"
Phong Tĩnh ra vẻ rụt rè gật đầu: "Tạm được."
Tần Tranh hỏi: "Vậy thì có thể cộng điểm không?"
Anh vừa nhắc tới đây, cô ngược lại lại nhớ tới chuyện chưa xong vừa rồi: "Xuýt nữa quên mất, vừa rồi không trừ điểm anh."
"Trừ điểm?" Tần Tranh nhíu mày.
Phong Tĩnh bắt đầu đếm tội của anh: "Lúc em gọi điện thoại anh cố ý quấy rối em, trừ 10 điểm."
"Vừa nãy anh còn đổi trắng thay đen, nói xấu em mưu đồ quấy rối anh, lại trừ 10 điểm."
Tần Tranh bật cười: "Em cho rằng đó là nói xấu à?"
"Chẳng lẽ không phải chắc?" Phong Tĩnh hỏi lại.
Tần Tranh nhìn cô, màu mắt rất thâm: "Thế em nói thật cho anh biết, em chưa từng có mưu đồ quấy rối với anh hả?"
"Em..."
Phong Tĩnh bị anh hỏi khó thì bỗng chốc nghẹn lời.
Cô đột nhiên kịp phản ứng: "Đây là anh trộm thay đổi khái niệm."
"Thế thì là có." Tần Tranh nói ra đáp án thay cô.
Anh gắp một cái đùi gà cho cô rồi nói sang chuyện khác: "Ăn cơm trước đi, nếu không thì nguội mất."
Phong Tĩnh cúi đầu ăn cơm, che giấu màu đỏ trên mặt, giống như cực kỳ miễn cưỡng, ậm ừ nói: "Nể mặt bữa cơm này, cộng cho anh thêm 10 điểm."
Trong mắt Tần Tranh đầy ý cười: "Thế… cảm ơn bạn gái?"
*
Cơm nước xong xuôi, Tần Tranh thu dọn chén đũa vào phòng bếp rồi mở máy rửa bát.
Lúc anh đi ra khỏi bếp thì Phong Tĩnh đang ngồi trong phòng khách xem tivi, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía phòng bếp.
Nhìn thấy Tần Tranh bước ra, cô lập tức thu tầm mắt lại, ngồi thẳng người giả vờ như đang tập trung xem tivi.
Tần Tranh đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô: "Bây giờ cũng ăn cơm xong rồi, bát cũng rửa rồi, thế tối nay làm thế nào đây?"
"Anh nói gì cơ?" Phong Tĩnh xem tivi rất tập trung, không ngẩng đầu.
Tần Tranh cười khẽ, hỏi rất thẳng thắn: "Ý của anh là, đêm nay em định sắp xếp cho anh thế nào?"
Phong Tĩnh làm như mới nhớ tới, nhìn sang anh: "Đúng nhỉ, cơm ăn xong rồi, việc nhà cũng làm xong rồi, trời cũng tối rồi, có phải anh nên về rồi không?"
Tần Tranh nhướng mày: "Em cứ muốn anh về thế à?"
Phong Tĩnh ra vẻ kinh ngạc: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh còn muốn ở lại qua đêm hả?"
"Được, thế anh đi nhé?" Tần Tranh đứng dậy, ra vẻ như muốn rời đi.
Phong Tĩnh thu tầm mắt lại, ôm lấy cái gối ôm bên cạnh rồi gật đầu: "Đi thong thả."
Không có chút nào không nỡ.
Tần Tranh đi ra ngoài mấy bước, lại quay đầu: "Em không tiễn anh à? Bạn gái?"
Phong Tĩnh quay đầu nhìn về phía anh, dường như không hiểu: "Anh cũng lớn thế rồi, chẳng lẽ còn sợ lạc đường à?"
"Ừ, buổi tối anh mù đường, không nhận ra đường." Tần Tranh nói cực hùng hồn.
"..."
"Thế được rồi, em tiễn anh."
Phong Tĩnh ném gối ôm, đứng dậy đi theo anh.
Hai người cùng đi ra ngoài, đi về phía ngoài khu chung cư.
Nói là tiễn nhưng càng giống hai người cùng nhau đi dạo trong đêm.
Bóng đêm như nước, ánh trăng trong sáng, đèn đường mờ nhạt.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng phía trước, cây cối hai bên lung lay trong ánh đèn, tiếng côn trùng trên cây kêu vàng cũng lọt vào tai càng rõ ràng.
Ánh đèn đường yếu ớt, dưới ánh đèn góc nghiêng của Tần Tranh càng có vẻ lập thể thâm thúy.
Ánh trăng mông lung, gió nhẹ thổi qua, bóng cây lắc lư, hai người sóng vai đi bên cạnh nhau.
Đi đến ngoài khu chung cư, Phong Tĩnh liếc nhìn sang anh: "Đều đã tiễn anh đến dưới lầu rồi, còn không được à?"
Tần Tranh nhìn thẳng phía trước, thái độ tản mạn: "Không phải đã nói với em là buổi tối anh không nhìn rõ đường rồi à, khả năng không cẩn thận là lạc đường luôn."
"Cho dù anh cố ý thì cũng không cẩn biểu hiện rõ ràng như thế chứ?" Phong Tĩnh tức giận.
"Ồ, bị em nhận ra rồi."
"Này."
Tần Tranh bỗng nhiên nắm lấy tay cô.
Phong Tĩnh khẽ giật mình, không gian chung quanh cũng trở nên yên tĩnh.
Trong mắt Tần Tranh không còn vẻ lười biếng tản mạn như lúc trước, anh chân thành hỏi: "Anh chỉ là, muốn ở cùng nhau lâu thêm chút nữa."
Mặt Phong Tĩnh hơi đỏ, không nhịn được nhìn sang chỗ khác: "Thế… đi thôi."
Nói xong, cô lại tiếp tục đi về phía trước.
Tần Tranh nhếch miệng, đuổi theo bước chân cô.
Anh đi vài bước rồi bỗng ngừng lại, nhìn về phía trước không chớp mắt.
"Sao thế?"
Phong Tĩnh khó hiểu quay đầu, lại thấy trên mặt anh không còn chút ý cười nào.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, có một đôi vợ chồng trung niên đang đi thẳng đến, chỉ cách bọn họ hơn hai mét, chạm thẳng mặt với họ.
Phong Tĩnh bỗng cảm thấy bất ngờ.
Đôi vợ chồng kia, đúng là hai bác mà cô gặp trong bệnh viện Đông Y lúc mẹ Phong nằm viện lần trước.
Phong Tĩnh thắc mắc: "Anh quen hả?"
Câu thắc mắc vừa hỏi ra lời, sắc mặt của bác gái đối diện đã thay đổi ngay lập tức.
"Cậu, mợ."
Tần Tranh rất bình tĩnh nói ra hai xưng hô này.
Mắt Phong Tĩnh hơi trợn lên, nhìn sang Tần Tranh đầy khó tin.
Trong giây lát này, trong lòng cô cũng có một suy đoán không thể tưởng nổi.
Vẻ mặt Tần Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt lạnh như đá, không có bất kỳ cảm xúc và tỉnh cảm nào.
"Đừng gọi tao là mợ! Đã nói rồi, tao không phải mợ mày!"
Mợ nháy mắt không kiểm soát được cảm xúc, muốn nhào tới phía anh: "Cái đồ sao chổi nhà mày, sao mày lại ở đây?"
"Có phải mày cố ý không, vì sao mày còn muốn xuất hiện trước mặt bọn tao? Cái đồ sao chổi nhà mày! Đều do mày! Nếu như không phải mày xúi giục Đồng Đồng nhà tao thì sao nó lại thi rớt đại học, sao lại bị ngã gãy chân? Đều do mày, đều do đồ sao chổi nhà mày!"
Bà ta nhào lên, nổi khùng lên lao vào đánh Tần Tranh.
Tần Tranh đứng im không nhúc nhích, giống như con rối gỗ giật dây mất đi linh hồn, mặc cho đối phương cào đánh.
Phong Tĩnh bỗng chốc phản ứng lại, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Cô, xin cô hãy bình tĩnh..."
Cậu cũng giật nảy mình, cũng chạy lên trước giữ chặt bà ta: "Mau dừng tay!"
Ông ấy kéo bà ta về.
Mợ ra sức giãy dụa, trừng mắt nhìn Tần Tranh, hai mắt đỏ lừ: "Cái đồ tang môn tinh* khắc chết bố mẹ! Vì sao hồi đó người chết không phải..."
*Tang môn tinh: ám chỉ hung tinh trong năm, là ẩn dụ cho người mang đến tai họa hoặc xui xẻo.
Cậu ngắt lời: "Đủ rồi!"
Ông ấy lại ngẩng đầu nhìn Tần Tranh, sốt ruột thúc giục: "Hai đứa mau đi đi."
Lúc này Phong Tĩnh mới như vừa tỉnh mộng, vội vàng lôi kéo Tần Tranh rời đi.
Vào cái giây phút cô nắm lấy tay Tần Tranh, cô chỉ cảm thấy tay của anh rất lạnh. Anh để mặc cô kéo đi, giống như đã đánh mất tư tưởng và linh hồn của mình.
"Ông giúp nó! Sao ông lại giúp nó! Ông chỉ biết giúp nó thôi!"
Mợ kêu gào ầm ĩ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cách nào thoát khỏi giam cầm, bà ta nổi điên lên, đột nhiên gào về phía bóng lưng Phong Tĩnh: "Cô gái, tôi cho cô một lời khuyên, người bên cạnh cô chính là một ngôi sao chổi, cô không muốn xui xẻo thì mau rời xa nó ra, bởi vì nó không chỉ khắc chết..."
Phong Tĩnh rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh cứng đờ lại.
Cậu của Tần Tranh vội vàng kéo bà ta lại: "Được rồi được rồi, chúng ta về thôi?"
Mợ không nghe, kêu gào ầm ĩ, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu lôi đi.
Có gió thổi qua, bóng cây lắc lư, lá cây vang xào xạc, giống như là tâm trạng rất lâu cũng không thể bình tĩnh của Phong Tĩnh hiện tại.
Cô chần chờ, vài lần động môi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám mở lời.
Mãi đến khi Tần Tranh đánh vỡ sự im lặng: "Có phải em có chuyện muốn hỏi anh không?"
Phong Tĩnh nhìn về phía vừa rồi, ngập ngừng hỏi: "Hai người vừa rồi, là cậu và mợ anh à?"
"Ừ." Tần Tranh rũ mắt.
"Vì sao? Mọi người không phải là người thân ư?" Phong Tĩnh nhìn về phía hai người kia rời đi, dường như không thể nào hiểu nổi.
Tần Tranh đột nhiên cười một tiếng, giống như là tự giễu, chậm rãi mở miệng: "Ngay từ lúc anh còn rất nhỏ mợ đã không thích anh. Một thầy bói bà ấy quen biết nói mệnh anh phạm cô tinh*, sẽ mang đến bất hạnh cho người xung quanh."
*Cô tinh: Ngôi sao xấu trong phong thuỷ, người có mệnh phạm cô tinh thường có số phận cô độc, không có duyên người thân bạn đời.
"Sau khi bố mẹ anh qua đời, dường như bà ấy càng khẳng định điểm này, cũng không cho phép cả nhà cậu qua lại với anh nữa."
Trái tim Phong Tĩnh run rẩy: "Thế Đồng Đồng là ai? Bà ấy nói anh hại Đồng Đồng... là xảy ra chuyện gì?"
"Đồng Đồng là biệt danh của em họ anh. Quan hệ giữa anh và em họ vẫn luôn rất không tồi, em họ anh thích khoa học xã hội, muốn làm một luật sư, nhưng mợ anh cho rằng con trai hẳn là học khoa học tự nhiên, tốt nhất là học máy tính để sau này dễ vào nghề. Mợ anh là người cứng đầu, từ nhỏ đã kiểm soát tất cả mọi chuyện của em họ, cho nên ép nó sửa lại phiếu nguyện vọng chia lớp của nó, ép nó học khoa học tự nhiên. Vì muốn chống lại mà trong kỳ thi đại học em họ anh cố ý thi rớt. Nửa tháng trước giữ nó và mợ xảy ra cuộc cãi vã lớn rồi chạy ra khỏi nhà tìm anh, nhưng không nghĩ tới lại bị ngã gãy chân ở trên đường. Mợ cảm thấy đều do anh mà đứa con trai nghe lời từ nhỏ tới lớn của bà ấy mới phản nghịch như thế, bà cho rằng tất cả đều là lỗi của anh."
Anh kể về quá khứ của mình một cách rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện chẳng có nghĩa lý gì.
"Tần Tranh, anh..." Phong Tĩnh nghe mà trong lòng chua xót khổ sở, giơ tay ôm lấy anh: "Anh đừng buồn, em..."
"Không có việc gì, anh đã quen rồi."
Tần Tranh cúi người, vùi đầu vào vai cô, giọng khàn khàn có vẻ cực kỳ ủ rũ: "Có lẽ tất cả đều là lỗi của anh."
Phong Tĩnh không nhịn được ngắt lời: "Không, đây không phải là lỗi của anh."
Trái tim cô bỗng co rút đau đớn, giơ tay xoa xoa đầu anh: "Đừng buồn, anh..."
Động tác của cô rất vụng về, cũng không biết nên an ủi anh như thế nào.
Tần Tranh khẽ nói: "Anh đâu có buồn, cho anh ôm một lát là được."
Hai người cứ ôm lấy nhau như vậy.
Rất yên tĩnh, không tiếng động.
"Bác sĩ Phong, anh không có nhà để về, có thể chứa chấp anh một đêm không?" Anh tựa vào vai cô, lại thấp giọng mở miệng, đáng thương giống một chú cún con sắp bị vứt bỏ.
Phong Tĩnh đang chìm trong cảm xúc khổ sở, không chút suy nghĩ: "Được."
"Thế chúng ta quay về đi, trời đã tối rồi."
"Ừm."
Mãi đến lúc về nhà, vào cái giây bước vào nhà này, Phong Tĩnh nhìn sang người bên cạnh, bỗng dưng chợt tỉnh ra.
Từ từ, cô vừa đồng ý cái gì?
Lại nhìn Tần Tranh, nào còn vẻ vô cùng đáng thương vừa rồi?
Tần Tranh hỏi như không có việc gì: "Đêm nay anh ngủ chỗ nào?"
"Vừa rồi không phải anh cố ý đâu nhỉ?" Vẻ mặt Phong Tĩnh đầy nghi ngờ.
Tần Tranh nhẹ nhướng chân mày, vẻ mặt cực kỳ khó hiểu: "Cố ý gì cơ?"
Phong Tĩnh: "..."
Giống như chỉ lượn một vòng quanh khu chung cư rồi lại về lại điểm xuất phát.
Nhưng chuyện đã đồng ý với Tần Tranh thì cũng không thể đổi ý.
"Anh chờ chút."
Phong Tĩnh vào phòng, một lát sau lại đi ra: "Đêm nay anh ngủ ở phòng cho khách đi, chăn ga gối em đều chuẩn bị cho anh xong hết rồi."
Tần Tranh nhìn cô không nói một lời.
Phong Tĩnh hỏi: "Sao thế? Em đã đồng ý chứa chấp anh, còn không hài lòng hả?"
"... Không, anh rất hài lòng."
"Thế thì tốt, giờ cũng không còn sớm nữa, em đi ngủ trước mai còn phải đi làm, anh cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Phong Tĩnh tinh thần sảng khoái vào phòng, nhốt anh ngoài cửa phòng.
"..."
Tần Tranh đứng trước cửa phòng cô mấy giây, cuối cùng bật cười rồi quay người đi vào phòng cho khách.
Lúc sửa sang lại giường đệm, anh bất ngờ phát hiện một tờ giấy đè dưới chăn.
Tần Tranh cầm lấy tờ giấy kia.
Trên tờ giấy vẽ một mặt cười to, bên trên là chữ của Phong Tĩnh: [Đừng không vui, chỗ em mãi mãi là cảng tránh gió của anh. ^-^]
Anh ngẩn ra, khoé môi nhếch lên.
Tần Tranh quan sát cô, bỗng lại lộ ra vẻ mặt như sực nhớ tới điều gì: "Anh hiểu rồi."
"Hả?" Phong Tĩnh thắc mắc: "Anh hiểu gì cơ?"
"Vừa nãy là em... định quấy rối anh hả?" Tần Tranh nói vừa chậm vừa thấp, còn dắt theo ý cười tản mạn.
Phong Tĩnh nháy mắt kinh ngạc ngớ cả người: "Em, không phải em nào có..."
Cô vừa dứt lời đã bị Tần Tranh bám lấy cánh tay kéo thẳng vào trong lòng mình.
Phong Tĩnh bất ngờ không kịp chuẩn bị rơi vào lòng anh, không nhịn được sửng sốt. Cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, hơi thở của anh, độ ấm của anh, và cả tiếng tim đập truyền đến từ trong lồng ngực anh.
"Anh..."
Cô nhất thời chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy Tần Tranh chậm rì rì nói: "Muốn quấy rối thì hào phóng vào, anh cũng sẽ không từ chối em."
Sắc mặt Phong Tĩnh đỏ lên: "Em không có!"
"Anh có thể chứng minh." Mặt Tần Tranh không đổi sắc.
Phong Tĩnh nhìn anh chằm chằm: "Chứng minh như thế nào?"
Đôi mắt Tần Tranh lấp loé, cúi đầu hôn lên trán cô một cái rồi buông cô ra, đứng thẳng người.
Anh nhìn cái tạp dề trên người mình rồi lại nhìn Phong Tĩnh ở bên cạnh, rất bình tĩnh nói: "Chính là như vậy, rõ ràng là em có."
Phong Tĩnh đứng ngây tại trận, tim đập bình bịch.
Thế, thế này cũng phạm quy quá rồi đó?
Cô bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm khiến tim đập loạn nhịp, vô ý thức lui về sau một bước, quay đầu nhìn chằm chằm vào cái nơ bướm sau lưng anh, gương mặt đỏ bừng.
Tần Tranh mỉm cười, xoay người sang chỗ khác rồi nói: "Đồ ăn sắp nấu xong rồi, qua hỗ trợ bưng đồ ra đi."
"...Ừm."
***
Bưng đồ ăn ra bàn giúp Tần Tranh, ăn cơm.
Tần Tranh làm ba món ăn một món canh.
Cà chua xào trứng, đùi gà hầm nồi đất, rau xà lách xào tỏi, còn có canh sườn củ cải bắp ngô, những món ăn rất đời thường.
"Giờ hài lòng rồi chứ?" Tần Tranh múc một bát canh cho cô rồi hỏi: "Bạn gái?"
Phong Tĩnh ra vẻ rụt rè gật đầu: "Tạm được."
Tần Tranh hỏi: "Vậy thì có thể cộng điểm không?"
Anh vừa nhắc tới đây, cô ngược lại lại nhớ tới chuyện chưa xong vừa rồi: "Xuýt nữa quên mất, vừa rồi không trừ điểm anh."
"Trừ điểm?" Tần Tranh nhíu mày.
Phong Tĩnh bắt đầu đếm tội của anh: "Lúc em gọi điện thoại anh cố ý quấy rối em, trừ 10 điểm."
"Vừa nãy anh còn đổi trắng thay đen, nói xấu em mưu đồ quấy rối anh, lại trừ 10 điểm."
Tần Tranh bật cười: "Em cho rằng đó là nói xấu à?"
"Chẳng lẽ không phải chắc?" Phong Tĩnh hỏi lại.
Tần Tranh nhìn cô, màu mắt rất thâm: "Thế em nói thật cho anh biết, em chưa từng có mưu đồ quấy rối với anh hả?"
"Em..."
Phong Tĩnh bị anh hỏi khó thì bỗng chốc nghẹn lời.
Cô đột nhiên kịp phản ứng: "Đây là anh trộm thay đổi khái niệm."
"Thế thì là có." Tần Tranh nói ra đáp án thay cô.
Anh gắp một cái đùi gà cho cô rồi nói sang chuyện khác: "Ăn cơm trước đi, nếu không thì nguội mất."
Phong Tĩnh cúi đầu ăn cơm, che giấu màu đỏ trên mặt, giống như cực kỳ miễn cưỡng, ậm ừ nói: "Nể mặt bữa cơm này, cộng cho anh thêm 10 điểm."
Trong mắt Tần Tranh đầy ý cười: "Thế… cảm ơn bạn gái?"
*
Cơm nước xong xuôi, Tần Tranh thu dọn chén đũa vào phòng bếp rồi mở máy rửa bát.
Lúc anh đi ra khỏi bếp thì Phong Tĩnh đang ngồi trong phòng khách xem tivi, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía phòng bếp.
Nhìn thấy Tần Tranh bước ra, cô lập tức thu tầm mắt lại, ngồi thẳng người giả vờ như đang tập trung xem tivi.
Tần Tranh đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô: "Bây giờ cũng ăn cơm xong rồi, bát cũng rửa rồi, thế tối nay làm thế nào đây?"
"Anh nói gì cơ?" Phong Tĩnh xem tivi rất tập trung, không ngẩng đầu.
Tần Tranh cười khẽ, hỏi rất thẳng thắn: "Ý của anh là, đêm nay em định sắp xếp cho anh thế nào?"
Phong Tĩnh làm như mới nhớ tới, nhìn sang anh: "Đúng nhỉ, cơm ăn xong rồi, việc nhà cũng làm xong rồi, trời cũng tối rồi, có phải anh nên về rồi không?"
Tần Tranh nhướng mày: "Em cứ muốn anh về thế à?"
Phong Tĩnh ra vẻ kinh ngạc: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh còn muốn ở lại qua đêm hả?"
"Được, thế anh đi nhé?" Tần Tranh đứng dậy, ra vẻ như muốn rời đi.
Phong Tĩnh thu tầm mắt lại, ôm lấy cái gối ôm bên cạnh rồi gật đầu: "Đi thong thả."
Không có chút nào không nỡ.
Tần Tranh đi ra ngoài mấy bước, lại quay đầu: "Em không tiễn anh à? Bạn gái?"
Phong Tĩnh quay đầu nhìn về phía anh, dường như không hiểu: "Anh cũng lớn thế rồi, chẳng lẽ còn sợ lạc đường à?"
"Ừ, buổi tối anh mù đường, không nhận ra đường." Tần Tranh nói cực hùng hồn.
"..."
"Thế được rồi, em tiễn anh."
Phong Tĩnh ném gối ôm, đứng dậy đi theo anh.
Hai người cùng đi ra ngoài, đi về phía ngoài khu chung cư.
Nói là tiễn nhưng càng giống hai người cùng nhau đi dạo trong đêm.
Bóng đêm như nước, ánh trăng trong sáng, đèn đường mờ nhạt.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng phía trước, cây cối hai bên lung lay trong ánh đèn, tiếng côn trùng trên cây kêu vàng cũng lọt vào tai càng rõ ràng.
Ánh đèn đường yếu ớt, dưới ánh đèn góc nghiêng của Tần Tranh càng có vẻ lập thể thâm thúy.
Ánh trăng mông lung, gió nhẹ thổi qua, bóng cây lắc lư, hai người sóng vai đi bên cạnh nhau.
Đi đến ngoài khu chung cư, Phong Tĩnh liếc nhìn sang anh: "Đều đã tiễn anh đến dưới lầu rồi, còn không được à?"
Tần Tranh nhìn thẳng phía trước, thái độ tản mạn: "Không phải đã nói với em là buổi tối anh không nhìn rõ đường rồi à, khả năng không cẩn thận là lạc đường luôn."
"Cho dù anh cố ý thì cũng không cẩn biểu hiện rõ ràng như thế chứ?" Phong Tĩnh tức giận.
"Ồ, bị em nhận ra rồi."
"Này."
Tần Tranh bỗng nhiên nắm lấy tay cô.
Phong Tĩnh khẽ giật mình, không gian chung quanh cũng trở nên yên tĩnh.
Trong mắt Tần Tranh không còn vẻ lười biếng tản mạn như lúc trước, anh chân thành hỏi: "Anh chỉ là, muốn ở cùng nhau lâu thêm chút nữa."
Mặt Phong Tĩnh hơi đỏ, không nhịn được nhìn sang chỗ khác: "Thế… đi thôi."
Nói xong, cô lại tiếp tục đi về phía trước.
Tần Tranh nhếch miệng, đuổi theo bước chân cô.
Anh đi vài bước rồi bỗng ngừng lại, nhìn về phía trước không chớp mắt.
"Sao thế?"
Phong Tĩnh khó hiểu quay đầu, lại thấy trên mặt anh không còn chút ý cười nào.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, có một đôi vợ chồng trung niên đang đi thẳng đến, chỉ cách bọn họ hơn hai mét, chạm thẳng mặt với họ.
Phong Tĩnh bỗng cảm thấy bất ngờ.
Đôi vợ chồng kia, đúng là hai bác mà cô gặp trong bệnh viện Đông Y lúc mẹ Phong nằm viện lần trước.
Phong Tĩnh thắc mắc: "Anh quen hả?"
Câu thắc mắc vừa hỏi ra lời, sắc mặt của bác gái đối diện đã thay đổi ngay lập tức.
"Cậu, mợ."
Tần Tranh rất bình tĩnh nói ra hai xưng hô này.
Mắt Phong Tĩnh hơi trợn lên, nhìn sang Tần Tranh đầy khó tin.
Trong giây lát này, trong lòng cô cũng có một suy đoán không thể tưởng nổi.
Vẻ mặt Tần Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt lạnh như đá, không có bất kỳ cảm xúc và tỉnh cảm nào.
"Đừng gọi tao là mợ! Đã nói rồi, tao không phải mợ mày!"
Mợ nháy mắt không kiểm soát được cảm xúc, muốn nhào tới phía anh: "Cái đồ sao chổi nhà mày, sao mày lại ở đây?"
"Có phải mày cố ý không, vì sao mày còn muốn xuất hiện trước mặt bọn tao? Cái đồ sao chổi nhà mày! Đều do mày! Nếu như không phải mày xúi giục Đồng Đồng nhà tao thì sao nó lại thi rớt đại học, sao lại bị ngã gãy chân? Đều do mày, đều do đồ sao chổi nhà mày!"
Bà ta nhào lên, nổi khùng lên lao vào đánh Tần Tranh.
Tần Tranh đứng im không nhúc nhích, giống như con rối gỗ giật dây mất đi linh hồn, mặc cho đối phương cào đánh.
Phong Tĩnh bỗng chốc phản ứng lại, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Cô, xin cô hãy bình tĩnh..."
Cậu cũng giật nảy mình, cũng chạy lên trước giữ chặt bà ta: "Mau dừng tay!"
Ông ấy kéo bà ta về.
Mợ ra sức giãy dụa, trừng mắt nhìn Tần Tranh, hai mắt đỏ lừ: "Cái đồ tang môn tinh* khắc chết bố mẹ! Vì sao hồi đó người chết không phải..."
*Tang môn tinh: ám chỉ hung tinh trong năm, là ẩn dụ cho người mang đến tai họa hoặc xui xẻo.
Cậu ngắt lời: "Đủ rồi!"
Ông ấy lại ngẩng đầu nhìn Tần Tranh, sốt ruột thúc giục: "Hai đứa mau đi đi."
Lúc này Phong Tĩnh mới như vừa tỉnh mộng, vội vàng lôi kéo Tần Tranh rời đi.
Vào cái giây phút cô nắm lấy tay Tần Tranh, cô chỉ cảm thấy tay của anh rất lạnh. Anh để mặc cô kéo đi, giống như đã đánh mất tư tưởng và linh hồn của mình.
"Ông giúp nó! Sao ông lại giúp nó! Ông chỉ biết giúp nó thôi!"
Mợ kêu gào ầm ĩ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cách nào thoát khỏi giam cầm, bà ta nổi điên lên, đột nhiên gào về phía bóng lưng Phong Tĩnh: "Cô gái, tôi cho cô một lời khuyên, người bên cạnh cô chính là một ngôi sao chổi, cô không muốn xui xẻo thì mau rời xa nó ra, bởi vì nó không chỉ khắc chết..."
Phong Tĩnh rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh cứng đờ lại.
Cậu của Tần Tranh vội vàng kéo bà ta lại: "Được rồi được rồi, chúng ta về thôi?"
Mợ không nghe, kêu gào ầm ĩ, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu lôi đi.
Có gió thổi qua, bóng cây lắc lư, lá cây vang xào xạc, giống như là tâm trạng rất lâu cũng không thể bình tĩnh của Phong Tĩnh hiện tại.
Cô chần chờ, vài lần động môi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám mở lời.
Mãi đến khi Tần Tranh đánh vỡ sự im lặng: "Có phải em có chuyện muốn hỏi anh không?"
Phong Tĩnh nhìn về phía vừa rồi, ngập ngừng hỏi: "Hai người vừa rồi, là cậu và mợ anh à?"
"Ừ." Tần Tranh rũ mắt.
"Vì sao? Mọi người không phải là người thân ư?" Phong Tĩnh nhìn về phía hai người kia rời đi, dường như không thể nào hiểu nổi.
Tần Tranh đột nhiên cười một tiếng, giống như là tự giễu, chậm rãi mở miệng: "Ngay từ lúc anh còn rất nhỏ mợ đã không thích anh. Một thầy bói bà ấy quen biết nói mệnh anh phạm cô tinh*, sẽ mang đến bất hạnh cho người xung quanh."
*Cô tinh: Ngôi sao xấu trong phong thuỷ, người có mệnh phạm cô tinh thường có số phận cô độc, không có duyên người thân bạn đời.
"Sau khi bố mẹ anh qua đời, dường như bà ấy càng khẳng định điểm này, cũng không cho phép cả nhà cậu qua lại với anh nữa."
Trái tim Phong Tĩnh run rẩy: "Thế Đồng Đồng là ai? Bà ấy nói anh hại Đồng Đồng... là xảy ra chuyện gì?"
"Đồng Đồng là biệt danh của em họ anh. Quan hệ giữa anh và em họ vẫn luôn rất không tồi, em họ anh thích khoa học xã hội, muốn làm một luật sư, nhưng mợ anh cho rằng con trai hẳn là học khoa học tự nhiên, tốt nhất là học máy tính để sau này dễ vào nghề. Mợ anh là người cứng đầu, từ nhỏ đã kiểm soát tất cả mọi chuyện của em họ, cho nên ép nó sửa lại phiếu nguyện vọng chia lớp của nó, ép nó học khoa học tự nhiên. Vì muốn chống lại mà trong kỳ thi đại học em họ anh cố ý thi rớt. Nửa tháng trước giữ nó và mợ xảy ra cuộc cãi vã lớn rồi chạy ra khỏi nhà tìm anh, nhưng không nghĩ tới lại bị ngã gãy chân ở trên đường. Mợ cảm thấy đều do anh mà đứa con trai nghe lời từ nhỏ tới lớn của bà ấy mới phản nghịch như thế, bà cho rằng tất cả đều là lỗi của anh."
Anh kể về quá khứ của mình một cách rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện chẳng có nghĩa lý gì.
"Tần Tranh, anh..." Phong Tĩnh nghe mà trong lòng chua xót khổ sở, giơ tay ôm lấy anh: "Anh đừng buồn, em..."
"Không có việc gì, anh đã quen rồi."
Tần Tranh cúi người, vùi đầu vào vai cô, giọng khàn khàn có vẻ cực kỳ ủ rũ: "Có lẽ tất cả đều là lỗi của anh."
Phong Tĩnh không nhịn được ngắt lời: "Không, đây không phải là lỗi của anh."
Trái tim cô bỗng co rút đau đớn, giơ tay xoa xoa đầu anh: "Đừng buồn, anh..."
Động tác của cô rất vụng về, cũng không biết nên an ủi anh như thế nào.
Tần Tranh khẽ nói: "Anh đâu có buồn, cho anh ôm một lát là được."
Hai người cứ ôm lấy nhau như vậy.
Rất yên tĩnh, không tiếng động.
"Bác sĩ Phong, anh không có nhà để về, có thể chứa chấp anh một đêm không?" Anh tựa vào vai cô, lại thấp giọng mở miệng, đáng thương giống một chú cún con sắp bị vứt bỏ.
Phong Tĩnh đang chìm trong cảm xúc khổ sở, không chút suy nghĩ: "Được."
"Thế chúng ta quay về đi, trời đã tối rồi."
"Ừm."
Mãi đến lúc về nhà, vào cái giây bước vào nhà này, Phong Tĩnh nhìn sang người bên cạnh, bỗng dưng chợt tỉnh ra.
Từ từ, cô vừa đồng ý cái gì?
Lại nhìn Tần Tranh, nào còn vẻ vô cùng đáng thương vừa rồi?
Tần Tranh hỏi như không có việc gì: "Đêm nay anh ngủ chỗ nào?"
"Vừa rồi không phải anh cố ý đâu nhỉ?" Vẻ mặt Phong Tĩnh đầy nghi ngờ.
Tần Tranh nhẹ nhướng chân mày, vẻ mặt cực kỳ khó hiểu: "Cố ý gì cơ?"
Phong Tĩnh: "..."
Giống như chỉ lượn một vòng quanh khu chung cư rồi lại về lại điểm xuất phát.
Nhưng chuyện đã đồng ý với Tần Tranh thì cũng không thể đổi ý.
"Anh chờ chút."
Phong Tĩnh vào phòng, một lát sau lại đi ra: "Đêm nay anh ngủ ở phòng cho khách đi, chăn ga gối em đều chuẩn bị cho anh xong hết rồi."
Tần Tranh nhìn cô không nói một lời.
Phong Tĩnh hỏi: "Sao thế? Em đã đồng ý chứa chấp anh, còn không hài lòng hả?"
"... Không, anh rất hài lòng."
"Thế thì tốt, giờ cũng không còn sớm nữa, em đi ngủ trước mai còn phải đi làm, anh cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Phong Tĩnh tinh thần sảng khoái vào phòng, nhốt anh ngoài cửa phòng.
"..."
Tần Tranh đứng trước cửa phòng cô mấy giây, cuối cùng bật cười rồi quay người đi vào phòng cho khách.
Lúc sửa sang lại giường đệm, anh bất ngờ phát hiện một tờ giấy đè dưới chăn.
Tần Tranh cầm lấy tờ giấy kia.
Trên tờ giấy vẽ một mặt cười to, bên trên là chữ của Phong Tĩnh: [Đừng không vui, chỗ em mãi mãi là cảng tránh gió của anh. ^-^]
Anh ngẩn ra, khoé môi nhếch lên.
Danh sách chương