Đêm qua Phong Tĩnh mất ngủ đến hai giờ sáng, lúc sáng dậy thì trạng thái tinh thần không tốt lắm.

Tham gia cuộc họp sáng xong, cô đến phòng rửa tay dùng nước lạnh rửa mặt, muốn dùng nước lạnh xua tan mỏi mệt.

Quay về phòng khám, cô gặp chủ nhiệm Lý trên đường đi.

"Chủ nhiệm Lý."

"Tiểu Phong, cô tới vừa lúc.

Chủ nhiệm Lý đi về phía cô, vẻ mặt vui mừng: "Tuần sau trong thành phố tổ chức hội thảo nghiên cứu y học, tôi tranh thủ được cho cô một suất."

"Cụ thể là lúc nào?"

Chủ nhiệm Lý cười híp mắt nói: "Thứ ba tuần sau, bệnh viện sắp xếp xe riêng, đến lúc đó cô xuất phát cùng những người khác. Còn công việc của cô thì tôi sẽ sắp xếp ổn thoả cho."

Phong Tĩnh: "Được, cảm ơn chủ nhiệm Lý."

"Lần hội thảo nghiên cứu này rất khó chiếm được, cơ hội học tập này rất tốt, cô nhớ chuẩn bị cẩn thận."

Tâm trạng chủ nhiệm Lý không tồi, dặn dò vài câu xong mới để cô đi.

*

Sau giờ nghỉ trưa, Phong Tĩnh đi đến khoa hành chính tìm chủ nhiệm Lâm, định tìm ông ấy xác nhận lưu trình.

Lúc đi ra thang máy, cô nhận được tin nhắn Nghiêm Khải Trạch gửi.

Anh ấy nói trong tin nhắn là mình sắp quay về Bắc Kinh, trước khi rời đi lại muốn hẹn cô ăn một bữa.

Nhìn điện thoại, các loại suy nghĩ trong đầu Phong Tĩnh rối rắm phức tạp.

Ngày đó cô nghe theo đề nghị của Tần Tranh, tìm đàn chị trực hệ của họ để tìm hiểu tình huống.

Đàn chị nói cho cô: "Hai người chia tay hình như là bởi vì Lâm không chịu nổi việc trong lòng Nghiêm vẫn luôn có một ánh trăng sáng."

Ánh trăng sáng?

*Ánh trăng sáng: Một người in dấu trong lòng khó quên (dù có hay chưa từng yêu đương), ấn tượng về người đó trong lòng rất tốt đẹp.

Đàn chị nói: "Hồi đại học Nghiêm đã thích một người, Lâm cũng biết nhưng cô ấy vẫn chủ động theo đuổi Nghiêm. Về sau hai người ở bên nhau, từ đầu đến cuối Nghiêm vẫn không quên được người cậu ta thích."

Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Phong Tĩnh vẫn chưa trả lời tin nhắn của Nghiêm Khải Trạch.

Phong Tĩnh bước vào khoa hành chính, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã truyền ra từ trong phòng.

... Trong cuộc cãi cọ, có người nhắc tới tên cô.

"Chủ nhiệm Lâm, chuyện đó là sao, không phải nói cạnh tranh dựa vào lý lịch và tư chất à? Sao danh ngạch lần này lại cho khoa đông y." Là giọng của Từ Thi Nhân khoa gây mê.

"Nếu như là bác sĩ Trương, bác sĩ Dịch hay những bác sĩ có thâm niên cao hơn tôi ở những khoa khác thì tôi cũng phục. Phong Tĩnh mới đến bệnh viện chúng ta không đến ba tháng, cho dù tính cả thời gian cô ấy ở Bắc Kinh thì dựa theo lý lịch hay dựa theo kinh nghiệm cũng không tới phiên cô ấy mà?"

Giọng của cô ấy rất không vừa ý: "Hay là nói, danh ngạch lần này đã dự định từ sớm? Cũng bởi vì cô ấy quen biết mấy chuyên gia tới từ Bắc Kinh kia?"

Giọng của chủ nhiệm Lâm truyền đến: "Tiểu Từ, cô biết tên của bác sĩ Phong là ai duyệt không?"

Ông ấy dừng một lát, mới nói: "Là viện phó Lưu."

Từ Thi Nhân bỗng tịt giọng.

Chủ nhiệm Lâm nói tiếp: "Viện phó Lưu đặc biệt thưởng thức kinh nghiệm gìn giữ hoà bình cô ấy từng trải qua, còn nữa hạng mục châm tê được triển khai dạo gần đây ở bệnh viện chúng ta, đều nhờ vào kinh nghiệm bác sĩ Phong mang đến mới có tiến triển lớn như vậy. Ở tuổi này của cô ấy có thể có thành tựu như vậy thực sự rất hiếm có."

Từ Thi Nhân thử tranh luận: "Không, chủ nhiệm Lâm, không chỉ là nguyên nhân này. Cô ấy thân là một bác sĩ lại có vấn đề về đạo đức, tôi cho rằng cô ấy không có tư cách..."

Chủ nhiệm Lâm ngắt lời: "Được rồi, Tiểu Từ, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng danh sách này là các lãnh đạo trong viện nhất trí đồng ý thông qua, tôi cũng không có quyền can thiệp. Cô có vấn đề gì thì có thể trực tiếp tìm họ phản ánh."

Từ Thi Nhân vẻ mặt không cam lòng quay người rời đi.

Cô ấy tức giận mở cửa, nhưng mà một giây sau, sắc mặt lại cứng đờ.

Phong Tĩnh giống như không có việc gì đi ngang qua cô, lễ phép gõ lên cánh cửa đang khép hờ: "Chủ nhiệm Lâm, tôi là Phong Tĩnh khoa đông y."

Giọng nói sau cánh cửa trở nên nhẹ nhàng: "Mời vào."

*

Rời khỏi toà nhà khoa hành chính, y tá trưởng phòng phẫu thuật tìm đến Phong Tĩnh, nói có một ca mổ cần cô qua hỗ trợ.

Trong phòng mổ, cô lại gặp Từ Thi Nhân.

Hai người không nói một lời, phối hợp với nhau hoàn thành ca phẫu thuật.

Mãi đến khi kết thúc giải phẫu, Phong Tĩnh đi ra phòng mổ, đuổi theo: "Bác sĩ Từ, có phải cô có hiểu lầm gì với tôi không?"

Từ Thi Nhân lạnh lùng liếc cô một cái: "Tôi không có gì để nói với một người thích đào góc tường của người khác."

Phong Tĩnh nhíu mày, nhưng vẫn duy trì lễ phép: "Có thể xin cô nói rõ không?"

"Lâm Tiêu Tinh quen không? Cô chắc là không nghĩ đến, chúng tôi là bạn thân quen biết từ nhỏ..." Từ Thi Nhân dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mỉa mai: "Có phải là cảm thấy chuyển đến nơi khác thì không ai biết chuyện cô đã từng làm không?"

Phong Tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi từng làm chuyện gì?"

Từ Thi Nhân hừ lạnh một tiếng: "Cô từng làm gì chính cô rõ, chính chủ đã đến tận cửa tìm cô, còn không thừa nhận?"

"Cô nói đàn anh Nghiêm?" Phong Tĩnh nháy mắt hiểu ra: "Cô hiểu lầm, tôi với đàn anh Nghiêm chỉ là đàn anh đàn em cùng thầy bình thường."

"Bình thường? Bình thường sẽ giấu ảnh của người khác trong ví..."

Từ Thi Nhân đột nhiên ngừng lại. Cô nhìn về phía sau lưng Phong Tĩnh rồi cười lạnh quay người rời đi.

Phong Tĩnh có điều phát hiện, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Nghiêm Khải Trạch đứng ở phía sau, ánh mắt nhìn cô đầy bối rối.

Anh ấy bước nhanh lên trước.

"Xin lỗi, đàn em Phong, là anh giải quyết không tốt liên luỵ đến em." Nghiêm Khải Trạch vội vàng giải thích: "Mọi chuyện cũng không phải như em nghĩ..."

Phong Tĩnh ngắt lời: "Đàn anh Nghiêm, mặc dù rất xin lỗi nhưng anh thế này sẽ khiến cho em cảm thấy rất buồn nôn."

Cô hít sâu một hơi, chịu đựng cảm giác khó chịu đang quay cuồng trong lồng ngực, nói: "Chúng ta vẫn nên cố tránh gặp mặt riêng thì hơn."

*

Phong Tĩnh: [Bỗng nhiên hơi khó chịu.]

J: [?]

Phong Tĩnh: [Giống như đã mất đi một người bạn tôi vốn cho rằng rất tốt.]

Phong Tĩnh: [Ra ngoài uống một chén?]

Phong Tĩnh gửi định vị một quán rượu sang.

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô mới phát hiện gửi nhầm người, thế là lại thu hồi: [Xin lỗi, gửi nhầm.]

J: [Cô có tâm sự?]

Phong Tĩnh không trả lời, một lần nữa gửi định vị cho Mạch Dĩnh Thi.

Đêm khuya.

Quán rượu ngoài trời gần bờ sông, gió nóng thổi đến, tăng thêm chút phiền muộn.

Phong Tĩnh ngắm nhìn cảnh sông nơi xa, chậm chạp mở miệng: "Hồi ở Bắc Kinh, ngoại trừ việc giao lưu trong học tập và công việc ra mình và đàn anh Nghiêm gần như không có giao lưu gì khác, mình không nghĩ tới anh ấy sẽ có suy nghĩ này."

"Cậu có biết gì đâu, cái nồi này đã ụp lên đầu cậu, thế này thì quá bất hợp lý rồi nhỉ?" Mạch Dĩnh Thi cảm thấy bất bình thay cô.

Phong Tĩnh nhấp một hớp bia, cười tản mạn một tiếng: "Ai biết được?"

Cô thật sự rất phiền cái loại quan hệ giữa người với người này.

"Không phải ngày mai còn phải đi làm à?" Mạch Dĩnh Thi nhìn cô lại nốc một hớp bia, không nhịn được khuyên can: "Cậu vẫn nên uống ít tý đi."

Phong Tĩnh nghiêng đầu nhìn về phía cô nàng, cười một tiếng: "Không phải nói một say quên ân thù à?"

"... Mình cũng chỉ nói nói thôi."

Nhưng mà Phong Tĩnh tửu lượng kém, mới uống được nửa lon bia mà men say đã xông thẳng lên đầu.

"Tĩnh Tĩnh?"

Mạch Dĩnh Thi vừa kéo nắp bia ra đã phát hiện Phong Tĩnh đối diện đã nằm xuống.

Cô nàng và Phong Tĩnh đều không phải người biết uống rượu, bởi vậy cô nàng cố ý gọi hai lon bia dứa, loại bia này có hàm lượng cồn rất thấp, cùng lắm chỉ có thể coi là đồ uống vị hoa quả.

Nhưng hiển nhiên cô nàng đánh giá thấp tửu lượng của bạn thân.

Mạch Dĩnh Thi giơ lon bia, nhìn xem dòng giới thiệu "hàm lượng cồn 2%" bên trên, không khỏi câm nín: "Như vậy cũng say được, không thể nào?"

Cô gọi phục vụ: "Waiter, làm phiền mang hai cốc nước mật ong tới, phải ấm nhé."

Ngẩng đầu một cái, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Tần Tranh? Sao cậu ta lại ở đây?

Trong đầu Mạch Dĩnh Thi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, vội vàng ngồi xổm xuống, rón rén trốn đến gầm bàn bên cạnh.

Sau khi bảo đảm bản thân đã nấp kỹ, cô nhìn xuyên qua khe hở dưới gầm bàn, lén lút quan sát tình huống bên kia.

Hình như là Tần Tranh chạy đến, hô hấp hơi nặng.

Anh đảo mắt một vòng, khóa chặt vị trí của Phong Tĩnh, trực tiếp đi về phía cô: "Phong Tĩnh?"

Nghe được thanh âm, Phong Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu.

"Sao chỉ có mình cô? Cô chỉ ngồi một mình ở chỗ này..."

Phong Tĩnh chậm rãi đứng lên, dường như ngờ vực đánh giá anh, bỗng nhiên vui vẻ nâng tay ôm eo anh, ngửa đầu cười với anh: "Cậu đến rồi."

Cả người Tần Tranh cứng đờ, qua mấy giây mới nhỏ giọng nói: "Phong Tĩnh, cô nhận nhầm người, tôi không phải bạn trai cô."

"Không, tôi không có nhận nhầm." Giọng điệu Phong Tĩnh rất chắc chắn, nhìn anh bằng ánh mắt mông lung, lại nhỏ giọng nói: "Chúng ta làm hoà, được không?"

Tần Tranh hít sâu một hơi, kìm nén nói: "Cô uống say rồi, tôi thực sự không phải..."

Tần Tranh cúi đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Phong Tĩnh.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh không chớp mắt, gương mặt ửng đỏ nhuộm men say, ánh mắt đen sáng trong, ánh sáng rơi vào trong mắt cô, hoá thành sao trời lấp lánh.

Phong Tĩnh nhẹ nhàng cười.

Sau đó cô nhón chân, hôn lên.

Trong nháy mắt, giống như là mấy trăm quả pháo hoa bay lên bầu trời rộng lớn, cùng nhau nở rộ trong đêm tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện