Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Khi Tần Dĩ Hằng về tới nhà, Sở Nghĩa và Triệu Tín đang chơi game đến đoạn đặc sắc nhất. Cả gian phòng khách bị âm thanh của trò chơi nhấn chìm. Vì quá kích động nên Triệu Tín liên tục ngả nghiêng theo nhân vật trên màn hình TV. Nhân vật vọt sang trái cậu liền nghiêng sang trái, nhân vật né sang phải cậu liền ngả sang phải.

Thế nên vừa bước vào phòng khách, Tần Dĩ Hằng đã bắt gặp cảnh tượng Triệu Tín đang nhào về phía Sở Nghĩa, miệng còn hú hét nhiều câu mà anh không thể hiểu nổi. Thấy vậy, anh vội vàng vươn tay tóm áo cậu lại trước khi động tác của cậu hoàn thành.

“A a a! Ai đấy hả!!! Đừng đụng vào tôi!” Gào xong một tràng, Triệu Tín mới quay đầu nhìn, thấy Tần Dĩ Hằng, cậu ta đổi giọng kêu ca: “Anh họ, không chơi với anh đâu, anh đừng đụng vào em.”

Sở Nghĩa ở cạnh đó cũng nghe thấy, vội vàng quay sang nhìn Tần Dĩ Hằng, nói: “Anh về rồi ạ.”

Tần Dĩ Hằng “ừ” một tiếng, mạnh tay kéo Triệu Tín ra xa Sở Nghĩa. Kế đó, anh đứng phía sau, xem hai người họ chơi game, nhìn lâu cũng quan sát được vài đường cơ bản. Tốc độ tay của Sở Nghĩa rất nhanh nhưng vẫn kém hơn Triệu Tín một chút xíu, vậy mà thằng nhóc kia còn núp sau lưng cậu, để cậu chắn đòn cho. Thái độ khi chơi game của Sở Nghĩa luôn điềm tĩnh. Lần trước chơi cùng Chương Khải cũng vậy, người kia kích động hú hét điên cuồng, cậu vẫn bình tĩnh như không. Bây giờ cũng tương tự, chỉ có mình Triệu Tín to mồm mà thôi.

Nhìn chằm chằm màn hình TV một lúc lâu, Tần Dĩ Hằng mới chuyển tầm mắt lên người Sở Nghĩa. Có lẽ vì chơi quá nghiêm túc nên cậu nhíu chặt lông mày, lưỡi cũng hơi thè ra kẹp giữa môi dưới và răng cửa hàm trên, mắt nhìn TV vô cùng chăm chú. Ngắm Sở Nghĩa một lúc, anh quyết định thay đổi góc nhìn, chầm chậm đi sang bên cạnh cậu.

Đúng vào lúc này, tay Sở Nghĩa đột nhiên hoạt động nhanh hơn, miệng cũng bật ra mấy câu khó hiểu như Triệu Tín. Cuối cùng, màn hình TV lóe ra ánh sáng màu xanh lam.

“Thắng rồi! Thắng rồi! Thắng rồi!” Triệu Tín vui sướng reo lên, dang rộng cánh tay định ôm chầm lấy Sở Nghĩa. Nhưng bắt gặp ánh nhìn của ông anh họ nhà mình nên cậu lập tức thu tay, tự ôm lấy bản thân.

“Lợi hại lợi hại lợi hại, anh lợi hại quá!” Dứt lời cậu liền đứng bật dậy: “Giữa hiệp đã có lúc em nghĩ chúng ta sắp thua rồi, thế mà đoạn cuối anh lại nhanh tay như vậy, lợi hại quá đi.”

Sở Nghĩa: “Chơi nhiều sẽ quen thôi. Cậu còn muốn chơi tiếp không?” Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, tựa như không phải đang hỏi Triệu Tín, mà là đang xin ý kiến của anh.

Triệu Tín nở nụ cười: “Anh đã thoát rồi mà còn hỏi em có chơi không!”

Sở Nghĩa lắc tay cầm trò chơi: “Muốn thì lại vào thôi.”

“Ồ” một tiếng, Triệu Tín quay sang hỏi người đứng sau lưng Sở Nghĩa: “Có được chơi nữa không anh họ?”

Tần Dĩ Hằng: “Không.”

Triệu Tín: “…” Biết ngay mà.

Sở Nghĩa bỏ tay cầm xuống rồi đứng dậy. Tần Dĩ Hằng vươn tay nắm lấy tay cậu: “Tay em lạnh vậy.” Anh cúi đầu nhìn sàn nhà, tiếp tục nói: “Lần trước bảo mua thảm trải sàn cho em mà em không đồng ý.”

Cậu lập tức lắc đầu: “Em có lạnh đâu.”

Tần Dĩ Hằng chạm vào quần cậu, khẳng định: “Lạnh.”

Sở Nghĩa tiếp tục lắc đầu: “Không lạnh thật mà.”

Giơ tay gõ nhẹ lên trán cậu, Tần Dĩ Hằng mới nói: “Ngày mai bớt chút thời gian đi chọn thảm cùng anh.”

Hơi ngửa đầu cân nhắc một lát, cuối cùng Sở Nghĩa đành thỏa hiệp: “Vậy cũng được ạ.”

Bên này hai người thản nhiên nói chuyện, bên kia Triệu Tín đứng nghe với một nụ cười cực kỳ quái dị. Lúc quay đầu để lấy trang bị game, suýt nữa Sở Nghĩa đã bị cậu ta dọa cho chết khiếp: “Cậu làm sao vậy?”

Triệu Tín vui vẻ lắc đầu: “Không có gì, không có gì, không có gì đâu ạ.”

Không được chơi tiếp nữa, Triệu Tín bèn giúp Sở Nghĩa thu dọn thiết bị game rồi chuẩn bị về phòng dành cho khách. Trong suốt quá trình này, Tần Dĩ Hằng vẫn không thể chen chân y như ban nãy, bởi vì Triệu Tín luôn lôi kéo Sở Nghĩa, hỏi cách đánh những chiêu thức vừa rồi. Sở Nghĩa cứ trả lời một câu, Triệu Tín lại tiếp tục hỏi một câu. Và cứ thế một chuỗi hỏi đáp, hỏi đáp, hỏi đáp… lần lượt ra đời.

“Triệu Tín.” Cuối cùng, Tần Dĩ Hằng đành lên tiếng cắt lời cậu em họ tào lao này. Anh chỉ vào đồng hồ, nói: “Mười rưỡi rồi.”

Đối phương “dạ” một tiếng, nói: “Anh họ hạ lệnh đuổi khách kìa.” Dù vậy, cậu vẫn mặt dày, bất chấp hỏi: “Buổi tối em có thể ở lại đây không?”

Tần Dĩ Hằng: “Nhà cậu xa lắm à?”

Triệu Tín cười đến là vui vẻ: “Không phải xa, mà là giờ này không tiện gọi xe nữa anh ơi.”

Là một người rất biết cảm thông, Tần Dĩ Hằng nói: “Tôi gọi Tiểu Trần tới đưa cậu về.”

“Ha ha ha không cần, không cần.” Triệu Tín cười to rồi quay sang nháy mắt với Sở Nghĩa: “Mấy ngày tới em đều ở thành phố A, nếu anh có thời gian em sẽ đến chơi với anh.”

Tần Dĩ Hằng giúp Sở Nghĩa trả lời: “Em ấy không rảnh.”

Triệu Tín: “Thì chờ anh ấy rảnh em mới đến chơi.”

Tần Dĩ Hằng: “Em ấy còn phải làm việc.”

Triệu Tín nhìn Tần Dĩ Hằng: “Một ngày 24 giờ đều phải làm việc sao? Cũng phải có thời gian nghỉ ngơi chứ.”

Tần Dĩ Hằng nói: “Thời gian nghỉ ngơi, em ấy sẽ ở bên tôi.”

“Ồ~” một tiếng, Triệu Tín đột nhiên lui về phía sau một bước dài, chăm chú nhìn Tần Dĩ Hằng và Sở Nghĩa: “Nói vậy, giờ em đang quấy rầy hai anh hả?”

“Đúng.” Tần Dĩ Hằng đáp.

Triệu Tín bị trách cứ nhưng không hề tức giận, trái lại còn cười vô cùng vui vẻ: “Ok ok, em đi ngay bây giờ đây.” Dứt lời, cậu quay đầu, chỉ vào chiếc hộp đặt trên mặt bàn: “Nhất định phải dùng đấy, thích lắm, anh cứ thử mà xem.”

Sở Nghĩa nhìn theo ngón tay Triệu Tín, sau đó trông thấy hộp quà đối phương mới tặng chiều nay: “…”

Đúng lúc này, Triệu Tín lại bồi thêm một câu: “Dựa vào biểu hiện hôm nay của anh họ em, có vẻ anh ấy không biết gì về mấy thứ này. Anh dâu, anh phải phổ cập một chút, món này người nào dùng thì người ấy tự biết thôi.” Dứt lời, cậu lập tức cúi chào rồi chạy đi như tia chớp.

Triệu Tín đã nói thế, hiển nhiên Tần Dĩ Hằng sẽ rất tò mò. Vì vậy, anh liền đi tới cạnh bàn, cầm cái hộp giơ lên trước mặt Sở Nghĩa khiến cậu đơ ra tại trận. Giây phút đó, cậu thật sự không biết mình có nên đi qua xem với anh không. Thôi, mình anh nghiên cứu là được rồi, cùng xem xấu hổ lắm.

Quãng thời gian sau đó, Sở Nghĩa trừng mở nhìn vẻ mặt biến hóa của Tần Dĩ Hằng sau khi đọc hết đống chữ in trên vỏ hộp. Anh quay đầu nhìn cậu rồi mới lấy tờ giới thiệu sản phẩm ra. Sở Nghĩa không biết trên đó viết tỉ mỉ cỡ nào, nhưng Tần Dĩ Hằng đã xem lâu thật là lâu. Đến lúc này tay cậu đã không còn lạnh nữa, ngược lại toàn thân còn nóng bừng như lửa.

“Lại đây.” Cuối cùng Tần Dĩ Hằng cũng xem xong, anh ngẩng đầu, cất tiếng gọi.

Sở Nghĩa nuốt một ngụm nước bọt, chầm chậm đi qua.

Tần Dĩ Hằng giơ món đồ trên tay, hỏi cậu: “Em có biết đây là cái gì không?”

Sở Nghĩa: “À, chắc là biết ạ.”

Người đối diện hết sức ngạc nhiên: “Sao em lại biết?”

“Em chỉ nghe nói đến thôi.” Sở Nghĩa bỏ tay vào túi áo: “Hồi Đại học, bạn cùng ký túc xá đã nói cho em biết.” Dừng một chút, cậu mỉm cười với anh: “Nam sinh mà, đôi khi sẽ chia sẻ những chuyện như thế này với nhau.”

Tần Dĩ Hằng gật đầu, sau đó hỏi cậu: “Muốn dùng không?”

Sở Nghĩa run rẩy toàn thân: “Em… ặc…”

Không cần nghe hết câu trả lời của cậu, Tần Dĩ Hằng đã nở nụ cười: “Anh biết rồi.”

“Anh biết?” Sở Nghĩa giật mình kinh hãi: “Anh biết cái gì cơ ạ?”

“Không thẳng thừng từ chối anh, nghĩa là em có thể tiếp thu.” Tần Dĩ Hằng tỏ vẻ “anh hiểu em mà” rồi đột nhiên mở công tắc. Khi tiếng ong ong vang lên, anh lại nói: “Trên tờ giới thiệu có viết: sảng khoái cực kỳ, tức thì lên đỉnh.”

Sở Nghĩa bị đùa giỡn đến đỏ cả mặt lẫn tai, nhưng Tần Dĩ Hằng lại không hề xấu hổ. Anh cực kỳ mong đợi đêm nay. Đối với tất cả những chuyện có thể khống chế Sở Nghĩa, anh đều vô cùng hào hứng, huống chi, hôm nay còn có một thứ mới mẻ thế này.

Tờ giới thiệu sản phẩm chỉ ghi vài tính năng nổi bật và một số điều cần chú ý. Nhưng đêm ấy, các tính năng kia được Tần Dĩ Hằng sử dụng phong phú đa dạng hơn nhiều. Cũng vì thế mà từng tế bào thần kinh của Sở Nghĩa liên tục được đưa lên mây cao rồi lại bị kéo về mặt đất. Giữa lúc hăng say, Tần Dĩ Hằng còn hỏi cậu: “Chơi có thích không?”

Sở Nghĩa không thể đáp lại được, mà sự im lặng của cậu lại được Tần Dĩ Hằng lý giải thành “không nói lời nào tức là rất thích.” Đúng là cực kỳ ấm ức.

Tần Dĩ Hằng hỏi: “Hôm qua lúc nhắn tin WeChat, em mắng anh là gì?”

Sở Nghĩa nhớ ra ngay: “Đồ xấu xa!”

Tần Dĩ Hằng cười rộ lên: “Đủ xấu chưa nào?”

Sở Nghĩa sắp khóc thành tiếng: “Xấu lắm luôn rồi.”

Có lẽ vì sợ cậu không chịu nổi, Tần Dĩ Hằng thu quân khi chưa quá muộn, sau đó tự mình xông lên. Vừa hoạt động nửa người dưới, anh vừa hỏi: “Có thích cái đồ chơi kia không?”

Sở Nghĩa: “Không, em thích anh.”

Chẳng biết do Sở Nghĩa bị kích thích quá mức, hay Tần Dĩ Hằng bị cậu kích động quá mạnh, sau đó mọi thứ bắt đầu trở nên điên cuồng. Lúc xong việc, Sở Nghĩa nằm thở dốc trên giường, toàn thân rã rời, không thể nhúc nhích nổi. Thậm chí khi Tần Dĩ Hằng ra khỏi phòng tắm, cậu vẫn nắm úp sấp y như cũ.

Tần Dĩ Hằng đi qua, vỗ lưng cậu: “Tắm đi em, anh thay ga trải giường.”

Sở Nghĩa ậm ừ qua loa vài tiếng, bảo: “Em muốn nằm thêm một lát.”

Thấy cậu mệt như vậy, Tần Dĩ Hằng cũng không giục nữa, anh kéo chăn lại, đắp lên cho cậu rồi nói: “Mai đi mua thảm, tiện mua ga trải giường luôn.”

Sở Nghĩa: “Vâng.”

Tần Dĩ Hằng: “Mua nhiều một chút.”

Sở Nghĩa: “Vâng.”

Nhặt quần áo rơi rụng trên mặt đất để mặc lại, Tần Dĩ Hằng xuống giường rót một cốc nước. Sở Nghĩa vẫn đang nằm bẹp. Anh để gọn chăn lại, ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt cậu: “Mệt thế cơ à?”

Sở Nghĩa hé mắt ra một chút, sau đó liền nhắm lại: “Vâng.”

Tần Dĩ Hằng chớp mắt, hỏi: “Sảng khoái cực kỳ, tức thì lên đỉnh, có thật không?”

Nghe thế, Sở Nghĩa liền mở to hai mắt nhìn anh rồi mới quay mặt về hướng khác. Tần Dĩ Hằng nở nụ cười, sờ má cậu: “Em uống nước không?”

Giọng Sở Nghĩa đầy biếng nhác: “Em không uống đâu.”

Tần Dĩ Hằng lại trêu đùa cằm cậu: “Quay sang đây, anh nói em nghe chuyện này.”

Bấy giờ Sở Nghĩa mới chịu quay về phía anh. Nở nụ cười, Tần Dĩ Hằng hỏi: “Buổi tối chơi game có vui không?”

Sở Nghĩa: “Vui lắm ạ.”

Tần Dĩ Hằng: “Chơi game vui hay là chơi anh vui?”

Nghe anh hỏi thế, Sở Nghĩa lập tức cười rộ lên: “Đây là một câu hỏi ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Buổi tối, đối tác ngồi cạnh anh đã nhắn tin nói chuyện với vợ cậu ta suốt. Em có biết điều ấy thể hiện cái gì không?”

Sở Nghĩa suy nghĩ: “Thể hiện vợ anh ta rất quan tâm đến anh ta.”

Tần Dĩ Hằng: “Còn gì nữa?”

Sở Nghĩa: “Vợ anh ta buồn chán.”

Tần Dĩ Hằng dừng một chút, tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không?”

Sở Nghĩa tiếp tục nghĩ: “Thể hiện… vợ anh ta rất yêu anh ta.”

Tần Dĩ Hằng: “Gì nữa?”

Sở Nghĩa: “Vợ anh ta rất nhớ anh ta.”

Tần Dĩ Hằng nhìn thẳng vào mắt Sở Nghĩa: “Đấy là vợ người ta.”

Xung quanh không còn tiếng động nào ngoài câu hỏi của Tần Dĩ Hằng và câu trả lời của Sở Nghĩa. Giữa không gian tĩnh mịch thế này, những lời thấm sâu vào lòng như thế khiến trái tim Sở Nghĩa mềm nhũn. Cậu đột nhiên hiểu được điều anh muốn nói.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Tần Dĩ Hằng liền cất tiếng hỏi: “Khi chúng ta không ở cạnh nhau, em có nhớ anh không?”

Sở Nghĩa chớp mắt: “Em sợ quấy rầy lúc anh làm việc.”

Gõ lên trán cậu, anh nói: “Anh hỏi em có nhớ anh không?”

Sở Nghĩa lập tức gật đầu: “Có chứ ạ.”

Tần Dĩ Hằng mỉm cười, nắm nhẹ cằm cậu: “Sau này, nếu nhớ thì cứ liên lạc với anh, em không bao giờ làm phiền anh cả.” Ngừng một chút, anh lại tiếp lời: “Anh cũng muốn thường xuyên nhận được tin nhắn của em mà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện