Edit: DL – Beta: Chi

*****

Sở Nghĩa rất hiểu cảm xúc của Tần Dĩ Hằng.

Nếu cậu tới tham gia buổi họp bạn bè của Tần Dĩ Hằng, lại nghe bạn bè gọi anh là bảo bối hết câu này sang câu khác, chắc chắn cậu sẽ phát điên.

Cho nên cậu cảm thấy bản thân không thể cứ ôm cái suy nghĩ chỉ cần mình đi ngay ngồi thẳng là sẽ chẳng có chuyện gì.

Tần Dĩ Hằng giận là đúng.

Khi chồng mình giận phải làm thế nào? Đương nhiên là phải dỗ chứ sao.

“Ha ha.” Sở Nghĩa cười, xua tan bầu không khí xấu hổ.

Sở Nghĩa cảm thấy với cảm xúc như hiện tại, có lẽ anh sẽ không bước lên và đè cậu vào ván cửa. Thế nên cậu liền rời khỏi cửa, lấy di động ra.

Mở group chat, cậu chỉ vào tin nhắn bên trên của Tiểu Kiệt, nói: “Thật ra bọn họ cũng hiểu không nên gọi em như thế, chỉ là họ đã quen miệng thôi.”

Sở Nghĩa quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng, thấy anh không có vẻ mất kiên nhẫn liền tiếp tục lướt xuống.

“Anh nhìn mấy bao lì xì này xem, đây đều là tiền phạt của bọn họ đấy.”

Nói rồi cậu lướt thẳng đến cuối, sau đó nhắn thêm một câu trong nhóm.

Sở Nghĩa: Sau này không được gọi tao là bảo bối nữa.

Không biết mọi người đang chờ Sở Nghĩa lên tiếng hay vừa lúc cả nhóm đều đang nghịch di động, thấy cậu nhắn câu này, chưa tới mười giây sau, những người bạn tham gia buổi tụ họp tối nay đều xuất hiện trả lời.

Tiểu Kiệt: Đã rõ.

Vương Lực: Đã rõ.

Bạn học 1: Đã rõ.

Bạn học 2: Đã rõ.



Tiểu Kiệt: Mày giải thích với chồng mày đi.

Tiểu Kiệt: Bọn tao chỉ gọi bừa thôi.

Tiểu Kiệt: Sau này sẽ không gọi nữa.

Tiểu Kiệt: Bây giờ mày là bảo bối của người khác rồi.

Tiểu Kiệt: Bảo bối chính hiệu.

Vương Lực: Nhưng cũng đừng bảo bối quá. (*)

(*) Ý của Vương Lực là anh Tần đừng cưng chồng anh quá không chó FA khóc ròng.

Vương Lực: Chó FA khóc hết nước mắt.

Bạn học 1: Nước mắt còn có vị chua.



Sở Nghĩa thoải mái chia sẻ đoạn hội thoại cho Tần Dĩ Hằng xem.

Ở cùng anh lâu như vậy, Sở Nghĩa cảm thấy mình đã thành thạo một kĩ năng mới.

Cậu có thể nhìn ra tâm trạng Tần Dĩ Hằng từ gương mặt vạn năm bất biến của anh, khi nào anh nghiêm túc, lúc nào thì tức giận, khi nào thì trêu ghẹo, cả khi tâm trạng anh đang tốt nữa.

Nhìn biểu cảm hiện giờ, xem ra tâm trạng của anh đang rất tốt.

Nếu Tần Dĩ Hằng không còn tức giận, cậu liền không khách sáo nữa, tự kiếm đường ăn.

Cất di động, cậu nở nụ cười với Tần Dĩ Hằng, dùng giọng nói mà cậu cho là hết sức tự nhiên để hỏi: “Anh giận à?”

Tần Dĩ Hằng đang trong giai đoạn biến đổi cảm xúc, nghe Sở Nghĩa hỏi như vậy, anh liền không nhịn được nữa.

Ôm lấy vai Sở Nghĩa, anh cắn lên cằm cậu.

“A a a, Tần Dĩ Hằng! Em đau quá.”

Tần Dĩ Hằng cắn vài giây rồi mới buông cậu ra, nói: “Anh đâu chỉ giận.”

Sở Nghĩa nghe xong liền cười ra thành tiếng, để lộ tâm trạng vui vẻ của mình.

Cậu hỏi: “Thế anh còn sao nữa ạ?”

Tần Dĩ Hằng không trả lời được, chỉ đành cắn xuông thêm một miếng nữa.

Hai người thay giày bước vào, Sở Nghĩa lấy điện thoại ra ngắm nghía cằm mình, phát hiện trên cằm hiện ra bốn vết răng rõ mồn một.

Ai đó ra tay ác thật.

Ồn ào suốt một buổi tối, lúc hai người trở về đã đêm muộn. Sau khi lên tầng, cả hai không câu giờ nữa, đi vào tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường luôn.

Chờ Tần Dĩ Hằng nằm xuống, Sở Nghĩa tự giác lăn vào trong ngực anh.

Cậu định tắt đèn, anh lại vươn tay ngăn cậu lại.

“Sao vậy ạ?” Sở Nghĩa hỏi anh: “Mình không ngủ luôn ạ?”

Tần Dĩ Hằng kéo tay cậu về, ôm vào trong ngực mình: “Nói chuyện một lát rồi hẵng ngủ.”

Sở Nghĩa thu tay về: “Anh muốn nói chuyện gì ạ?”

Anh hỏi: “Vì sao đêm nay em không hát?”

Cậu đáp: “Bởi vì…”

Sở Nghĩa còn chưa kịp nói xong, anh đã cắt lời: “Mấy người đó nói em hát rất hay.”

Sở Nghĩa hít sâu một hơi.

Tối nay, khi mọi người uống rượu, ca hát, chơi game, Tần Dĩ Hằng đều không tham gia.

Một phần vì anh không quen thân với bạn của cậu, phần khác là do Sở Nghĩa lo nếu anh đột ngột tham gia, mọi người sẽ cảm thấy mất tự nhiên.

Ca hát là một trong những hoạt động của tối nay, suốt khoảng thời gian ấy, Sở Nghĩa lại chỉ ngồi nghe, không tham gia.

Cậu ngoan ngoãn ngồi bên Tần Dĩ Hằng, nói chuyện với anh, làm một khán giả vô cảm.

Trong lúc ca hát, một người bạn bỗng nảy ra ý tưởng kêu Sở Nghĩa lên hát, mọi người cũng nháo nhào hùa theo.

Đương nhiên là cậu từ chối, sau đó người bạn kia cười nói, bảo bối à, cậu hát hay thế mà không cho chồng cậu tận hưởng một chút à.

Lúc ấy, Tần Dĩ Hằng đang cúi đầu xem điện thoại.

“Em còn tưởng khi đó anh không nghe được chứ.” Sở Nghĩa định làm anh phân tâm.

Tần Dĩ Hằng từ tốn đáp lại một câu: “Suốt cả tối nay, anh nghe không sót một câu bảo bối nào.”

Sở Nghĩa: “Ha ha ha.”

Anh hỏi tiếp: “Thế em sẽ hát chứ?”

Sở Nghĩa chau mày: “Nếu anh nghe được, mà anh không hiểu ẩn ý trong lời cậu ấy ạ?”

Tần Dĩ Hằng ngẫm nghĩ: “Anh tưởng cậu ta chỉ đơn thuần khen em thôi, nhưng em đã nói thế.” Anh hỏi lại Sở Nghĩa: “Cậu ta khen đểu em à?”

Sở Nghĩa gật đầu nghiêm túc: “Tần Dĩ Hằng, em chính là người duy nhất trong số họ có giọng hát bò rống.”

Tần Dĩ Hằng “à” một tiếng thật dài.

“Thôi xong rồi.” Anh nói: “Nghe thế, anh lại càng muốn em hát hơn.”

Sở Nghĩa tỏ vẻ khó xử.

Thậm chí, cậu cảm thấy cái kiểu “thôi xong” này của Tần Dĩ Hằng là học được từ nhóm bạn cậu.

Sở Nghĩa bắt đầu tự hỏi một cách nghiêm túc.

Nếu anh đã muốn nghe, chắc chắn một lúc nào đó, cậu sẽ phải hát cho anh nghe, chẳng thà cậu hát luôn hôm nay đi.

Hát cho một mình anh nghe cũng chẳng có gì to tát.

Sở Nghĩa tự làm công tác tư tưởng một lúc rồi mới gật đầu: “Anh chọn bài đi ạ.”

Tần Dĩ Hằng đáp luôn không cần suy nghĩ: “Anh ít nghe nhạc lắm, em giỏi hát nhạc gì?”

Sở Nghĩa đùa: “Em không giỏi gì hết.”

Tần Dĩ Hằng: “Vậy “Hai con hổ” (*) nhé?”

(*) “Hai con hổ”: bạn nào muốn có thể nghe thử ở đây, nó tương tự “Kìa con bướm vàng” phiên bản tiếng Trung đó.

Sở Nghĩa bật cười.

Quả nhiên.

Mỗi lần đột nhiên nảy ra ý muốn ca hát, hầu như ai cũng nghĩ tới “Hai con hổ”.

Từ bé tới lớn, cậu đã hát “Hai con hổ” rất nhiều lần, nhưng cũng chẳng có ích gì.

“Khụ khụ.” Sở Nghĩa hắng giọng, từ từ cất tiếng hát: “Hai con hổ, hai con hổ, chạy trốn mau chạy trốn mau, một con không có mắt, một con không có tai, thật là lạ thật là lạ.”

Nghe cậu hát xong, Tần Dĩ Hằng đột nhiên hỏi: “Sao anh nhớ là không có đuôi mà nhỉ?”

Sở Nghĩa nghi ngờ: “Vậy ạ? Thế con còn lại thì sao? Không có mắt hay không có tai ạ?”

Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Anh cũng không biết.”

Sở Nghĩa nuốt nước bọt, e dè nhìn anh: “Anh không nhận xét giọng hát của em sao?”

Tần Dĩ Hằng: “Quả là giọng hát như bò rống.”

Sở Nghĩa: “…”

Ngài nói đúng trọng tâm thật đấy.

Tần Dĩ Hằng nói tiếp: “Nhưng đáng yêu lắm, em hát như đang học thuộc lòng vậy.”

Sở Nghĩa cười: “Anh không cần an ủi em đâu, học thuộc lòng có gì mà đáng yêu chứ.”

Tần Dĩ Hằng: “Anh thấy đáng yêu.”

Sở Nghĩa không tranh luận nữa: “Dạ.”

Anh lại nói: “Em hát thêm một lần nữa đi.”

Sở Nghĩa bối rối: “Sao thế ạ? Em không muốn hát nữa đâu mà.”

Tần Dĩ Hằng thản nhiên đáp: “Anh thấy đáng yêu mà, hơn nữa hôm nay em còn làm anh giận.”

“Ơ.” Sở Nghĩa cảm thán, không ngờ anh còn học được cả chiêu này.

Tần Dĩ Hằng nắm cằm cậu: “Em có hát không nào?”

Sở Nghĩa gật đầu: “Hát chứ, em hát.”

Hát một bài là hát, mà hát 100 bài cũng vẫn là hát.

Đã là đàn ông, cậu liền hát 100 bài.

Lần này Sở Nghĩa vẫn hát “Hai con hổ”, đến câu cuối cùng, cậu hát đi hát lại tới ba lần, một lần hát phiên bản cũ của mình, một lần hát phiên bản “một con không có đuôi” của Tần Dĩ Hằng.

Hát xong, Sở Nghĩa còn búng tay một cái, nói: “Anh nghe thấy không, còn đó phần outro nữa đấy.” (*)

(*) Phần outro: phần cuối cùng của 1 video, là phần hiển thị danh sách diễn viên, đôi khi là các cảnh quay hậu trường, cảnh tập phim sau…

Anh bị Sở Nghĩa chọc cười, vươn tay vỗ nhẹ lên người cậu.

“Đợi anh.” Tần Dĩ Hằng khẽ đẩy cậu ra, lấy di động ở đầu giường lại, nói với cậu: “Em hát thêm một lần nữa đi, để anh ghi âm lại.”

Sở Nghĩa hoảng hốt: “Anh ghi âm cái này làm gì ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Để sau này nếu muốn nghe, anh không cần bảo em hát lại nữa, nghe bản ghi âm là được rồi.”

Sở Nghĩa: “…” Cũng rất hợp lý đấy.

Nhưng cậu vẫn đáp: “Anh mau từ bỏ suy nghĩ này đi, sau này nếu anh muốn, em sẽ hát lại cho anh nghe.”

Sở Nghĩa đã từng xấu hổ muốn chết khi nghe được bản ghi âm giọng mình.

Càng đừng nói đến việc để anh ghi âm cậu hát.

Tần Dĩ Hằng vẫn không bỏ điện thoại xuống, anh từ tốn đáp lại bằng giọng điệu như ban nãy: “Hôm nay anh giận.”

Sở Nghĩa: “…”

Sở Nghĩa: “Em hát, em hát vậy.”

Sao lại thích nghe cậu hát như vậy chứ.

Trời ơi.

Sở Nghĩa chủ động vươn tay mở phần mềm ghi âm trên điện thoại của Tần Dĩ Hằng ra, ấn bắt đầu, sau đó mới hát.

Bởi vì đang ghi âm, cậu hát nghiêm túc hơn hẳn chứ không bông đùa nữa. Cậu hát từng chữ một, cuối cùng cả phần outro của Tần Dĩ Hằng cũng không bỏ qua.

Hát xong, Sở Nghĩa nói vào di động của anh: “Cảm ơn.”

Sau đó, cậu tắt phần mềm ghi âm.

Trả lại di động cho Tần Dĩ Hằng, cậu nói với vẻ ghét bỏ: “Xong rồi đấy, anh có thể giữ lại nhưng đừng có bật cho em nghe.”

Tần Dĩ Hằng bấm bấm vài cái trên điện thoại, sau đó bỗng dưng thốt lên: “Không xong rồi.”

Sở Nghĩa có dự cảm không lành lắm: “Sao vậy ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Anh có thể cài thành chuông báo thức không?”

Sở Nghĩa ngạc nhiên: “Đương nhiên là không được!”

Tần Dĩ Hằng suy nghĩ, nói: “Mấy hôm trước, trong khi đang họp, có tiếng báo thức bỗng vang lên từ di động của một quản lí bộ phận, âm báo là giọng vợ anh ta ghi âm, lặp đi lặp lại câu “chồng ơi, rời giường thôi”, còn kèm cả nhạc nền nữa.”

Tần Dĩ Hằng tỏ vẻ mặt anh cũng muốn có, Sở Nghĩa cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

Anh tiếp tục đề xuất: “Hay em cũng ghi âm một đoạn như vậy cho anh đi, “chồng ơi, dậy thôi”.”

Sở Nghĩa hít sâu một hơi.

Đột nhiên, cậu chợt nhận ra có gì đó sai sai.

Tại sao Tần Dĩ Hằng nói gì, cậu cũng phải làm theo?

Hẳn là vì tối nay cậu khiến anh tức giận.

Nhưng anh cũng không được làm khó cậu chứ.

Dựa vào đâu mà Tần Dĩ Hằng nói gì, cậu cũng phải làm theo chứ!

Sở Nghĩa: “Không được đâu, ha ha.”

Cậu nhìn anh, bày ra vẻ mặt cầu buông tha.

Vừa sợ sệt lại vừa kiên quyết.

Đúng như cái tên Sở Nghĩa.

Tần Dĩ Hằng quyết không lùi bước: “Nếu anh nhất định muốn như thế thì sao?”

Sở Nghĩa nuốt nước bọt, chỉ vào di động của anh: “Vậy em cũng muốn, anh ghi âm cho em, em ghi âm cho anh.”

Nghe cực kỳ chính đáng, nhưng cậu không ngờ, Tần Dĩ Hằng lại đáp ứng vô cùng sảng khoái: “Được.”

Thậm chí không chờ cậu ra tay, anh đã tự cầm di động của cậu lại.

Tần Dĩ Hằng nhanh chóng tìm được phần mềm ghi âm trong điện thoại của Sở Nghĩa, ấn bắt đầu: “Chồng nhỏ ơi, dậy thôi nào.”

Sở Nghĩa nằm cứng ngắc trên giường.

Chuỗi hành động nhanh gọn lẹ của Tần Dĩ Hằng khiến cậu giật mình.

Thậm chí anh còn bật đoạn ghi âm vừa rồi của mình để nghe lại.

“Chồng nhỏ ơi, dậy thôi nào.”

“Chồng nhỏ ơi, dậy thôi nào.”

Nghe xong, anh còn hỏi Sở Nghĩa: “Em thấy được chưa? Không được thì anh ghi âm lại lần nữa.”

Sở Nghĩa: “…” Cậu không thể đấu lại Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng bây giờ không còn là Tần Dĩ Hằng của ngày trước. Hiện giờ anh có tình người hơn, đôi lúc sẽ phối hợp làm chuyện này chuyện kia với cậu, thỉnh thoảng còn nói vài câu ngọt lịm.

Tuy vậy, sự chân thành, tha thiết và hết mình của anh vẫn như cũ.

Giờ anh cũng tiến bộ hơn, không hề biết xấu hổ, thẹn thùng, cái gì cũng dám làm, điều gì cũng dám nói.

Trước một Tần Dĩ Hằng như vậy, cậu cảm thấy sự ngượng ngùng xoắn xuýt của mình thật chẳng ra sao.

Không tìm được lí do để từ chối nữa, cậu gật đầu: “Được ạ. Anh đưa em di động của anh để em ghi âm nào.”

Tần Dĩ Hằng đưa điện thoại của mình cho cậu.

Sở Nghĩa tự giác mở phần mềm ghi âm ra: “Chồng ơi, dậy thôi.”

Nói xong, cậu trả điện thoại cho anh, nhưng anh không nhận lại.

“Em nói không tình cảm chút nào.” Anh đánh giá.

Sở Nghĩa cười gượng hai tiếng, lấy lại di động, xóa đoạn ghi âm vừa nãy đi, hắng giọng nói: “Chồng ơi, dậy thôi nào.”

Ghi âm xong, Tần Dĩ Hằng vẫn không chấp nhận.

Sở Nghĩa nhướng mày chờ anh đánh giá.

Tần Dĩ Hằng suy nghĩ, lắc đầu: “Anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng.”

Sở Nghĩa cũng không ngại ngùng nữa, mở luôn đoạn ghi âm vừa rồi lên, nhưng nghe chưa được một giây, cậu đã phải ấn tạm dừng.

Sở Nghĩa: “Buồn nôn vậy mà còn chưa được ạ?”

Anh lắc đầu: “Chưa được.”

Cậu nhún vai: “Em chỉ có thể như vậy thôi.”

Tần Dĩ Hằng chăm chú nhìn cậu, ngẫm nghĩ một hồi rồi đột nhiên nở nụ cười.

Sở Nghĩa nổi da gà: “Sao vậy ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Anh có cách rồi.”

Cậu chưa kịp hỏi là cách gì, Tần Dĩ Hằng đã đột nhiên xốc chăn lên, kéo Sở Nghĩa vào trong ngực.

Sở Nghĩa còn đang bối rối chưa hiểu chuyện gì, nhưng thấy động tác của Tần Dĩ Hằng, cậu đã nhận ra ngay.

Không… không… không phải chứ?

Tần Dĩ Hằng muốn cậu nói câu này vào lúc đó hả?

Còn ghi âm lại.

Làm…

Làm chuông báo thức?

Cứu vớiiiii!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện