Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

Hoa Tịch Uyển mới vừa trang điểm xong, Yến Tấn Khâu đã từ bên ngoài đi vào, trên mặt giày vì dính hoa tuyết mà ướt một mảng nhỏ. Hoa Tịch Uyển thấy thế, bảo nha hoàn lấy một đôi giày khác cho Yến Tấn Khâu, rồi bưng một chén trà ấm đưa cho chàng, "Hôm nay không phải đại triều sao, sao chàng lại về sớm vậy?"

Yến Tấn Khâu được Mộc Thông hầu hạ thay một đôi giày khác, sau khi phất tay để những người khác lui ra, mới uống một ngụm trà nóng rồi nói: "Hôm nay hoàng thượng vì kết quả vụ án đại lý tự đang điều tra, bị chọc tức ngất đi rồi."

Có đứa con trai như vậy, một năm không ngất xỉu vài lần mới là phản khoa học đó.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hoa Tịch Uyển vẫn ân cần hỏi: "Vậy ngự y nói như thế nào rồi?"

"Còn có thể nói như thế nào nữa, chỉ là nộ khí công tâm mà thôi," Yến Tấn Khâu thấy cách ăn mặc của Hoa Tịch Uyển, mới nhớ ra hôm nay Hoa Tịch Uyển phải về Hầu phủ thăm nhạc phụ nhạc mẫu, nên nói, "Bên ngoài tuyết lớn, để ta đi cùng nàng về thăm hai vị trưởng bối, tuy rằng hôm nay không phải đại thọ lão phu nhân, nhưng làm hậu bối, vẫn nên đi chúc thọ, huống chi cũng lâu rồi ta được không chơi cờ cùng nhạc phụ đại nhân."

"Được" Hoa Tịch Uyển cười híp mắt nói, "Trước đó vài ngày mẫu thân còn nói với ta, từ sau khi phụ thân chơi cờ với chàng thì đã bắt đầu ghét bỏ kỳ nghệ của hai vị huynh trưởng, hôm nay chàng đến, cuối cùng cũng có thể thỏa mãn cơn nghiện đánh cờ của phụ thân rồi."

Vương gia và vương phi xuất hành, cho dù giản lược tối đa, thì ở trong mắt người khác cũng như ra chiến trận, may mà dân chúng ở kinh thành đã sớm quen nhìn đội ngũ xuất hành của người hoàng tộc. Với hiện trạng quý tộc nhiều như cẩu, giữa ngày tuyết rơi thế này gặp phải một đội ngũ xuất hành xa hoa, thì cùng lắm cũng chỉ là bàn tán sau lưng vài chuyện bát quái mình biết mà thôi.

"Ta nghe nói Hiển vương vì để lấy lòng Hiển vương phi mà đã từng tặng nàng một viên dạ minh châu lớn như nắm tay, quả là một việc hiếm thấy."

"Nói bậy bạ gì đó, nhà ta có một người bà con xa làm một chức quan nhỏ trong triều đình, nghe nói Hiển vương phi hoàn toàn không thích dạ minh châu, cho nên khi đưa lễ vật đến cho Hiển vương phi cũng phải bỏ mấy vật có dạ minh châu ra."

"Việc này ta cũng có nghe qua, dạ minh châu gì chứ, thứ tầm thường như vậy, một mỹ nhân tuyệt sắc như Hiển vương phi sao có thể để mắt tới?"

Một đám thường dân bên cạnh bắt đầu tưởng tượng đến cách sống của người hoàng thất, trong tưởng tượng của họ, những người như vương gia vương phi, thì chắc toàn thân đều không giống người thường. Huống chi Hiển vương đã sớm nổi danh phong nhã, Hiển vương phi có thể được hắn yêu thích như vậy, dung mạo nhất định cũng sẽ không chỉ xinh đẹp bình thường.

Mặc dù trong xe ngựa rộng lớn có đặt lò than, nhưng Hoa Tịch Uyển vẫn cảm thấy hơi lạnh, góc màn bị bay lên gió lạnh liền ùa vào xe ngựa, nàng dịch lại gần Yến Tấn Khâu, thở ra một hơi khí lạnh, quấn bộ cung trang lông cáo trên người lại nói, "Năm nay càng ngày càng lạnh."

"Không biết năm sau làm sao thu hoạch được," Yến Tấn Khâu cau mày, "Mùa đông năm nay quá lạnh, không biết người dân nghèo khó làm sao chịu được đây."

"Hàng năm, khí hậu kinh thành đến mùa đông đều như vậy, may mà có vài thế gia vào đông sẽ bố thí cơm cháo quần áo, hoặc phát trang phục mùa đông dày cho vài gia đình bần hàn, không thì những người dân này thật sự sẽ rất khổ." Hoa Tịch Uyển không nói gì nữa, ở dưới chân thiên tử, sẽ không có chuyện dân chúng thiếu thốn đến mức chết đói vào mùa đông, còn ở những vùng xa xôi nghèo khổ, trời cao hoàng đế ở xa, thì mỗi năm hộ bộ ban hành kinh phí chống lạnh không biết có bao nhiêu phần đến được tay của những người thực sự cần.

Hoa Tịch Uyển không nói gì nữa, nhưng không có nghĩa là Yến Tấn Khâu không nghĩ tới, chỉ là với thân phận của hai người thì không thích hợp quan tâm đến vấn đề này, hoàng thất triều Đại Chiêu hôm nay thật sự đã quá mức hỗn loạn rồi.

Hoàng đế lớn tuổi, vốn từ minh quân đã dần biến thành một người đa nghi bảo thủ hồ đồ, con nối dõi ít ỏi, thái tử thì ngu muội hoang đường, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn triều Đại Chiêu sẽ rối loạn, đến lúc đó khổ nhất vẫn là dân chúng vô tội.

Tuy rằng lão phu nhân sống với Hoa tam gia, nhưng ngày sinh thần vẫn do trưởng tử Hoa Hòa Thịnh tổ chức ở Hầu phủ. Mặc kệ nội bộ ba huynh đệ Hoa gia thế nào, ở trong mắt người ngoài bọn họ vẫn là huynh đệ thâm tình, làm chuyện huyên náo khó coi chỉ tổ cho người khác chê cười mà thôi.

Cũng may ba huynh đệ coi như hòa thuận, tuy Hoa Chi Tuần là do kế thất sinh ra, thế nhưng về mặt học vấn rất có thành tựu và thiên phú, ông lại là một người hiểu lẽ phải, cho nên giữa ông và hai huynh trưởng do nguyên phối sinh ra cũng không có mâu thuẫn gì lớn, về phần những ồn ào của phụ nữ hậu trạch nam nhân bọn họ không để ý tới, đó hoàn toàn là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.

Tuy rằng Hầu phủ sớm có nói rõ đây không phải là đại thọ của lão phu nhân, cho nên sẽ không làm lớn, thế nhưng nhiều người trong kinh thành vẫn nể tình tặng lễ vật đến đây, làm tăng thể diện cho gia tộc Hoa thị.

Nhưng La phu nhân cũng biết thân phận của mình, hơn nữa lão thái thái chỉ là kế phu nhân của lão Hầu gia, hiện tại chủ nhân Hoa gia chính là trưởng tử của nguyên phối, cho nên bà cũng không dám ỷ vào thân phận người nhà mẹ đẻ lão thái thái mà làm ra chuyện gì thất lễ, trong mọi lời nói đều có ý nịnh bợ ba huynh đệ Hoa gia, không hề thiên vị bên nào.

Hoa lão phu nhân cũng rất vừa lòng điểm này của bà, thức thời, thông minh, lại khéo miệng, cho nên những năm gần đây trong số nữ quyến nhà mẹ đẻ, bà gặp mặt nhiều nhất chính là đứa cháu dâu làm đương gia chủ mẫu này.

"Lão phu nhân, Hiển vương và Hiển vương phi đến rồi." Một tiểu nha hoàn vui mừng báo lại, "Nghe nói đã đến cửa chính."

"Tuyết lớn như vậy, sao hai đứa nhỏ này cũng tới, không phải đã nói không phải đại thọ sao, bị lạnh thì làm sao bây giờ". Tuy miệng lão phu nhân nói lời trách cứ, nhưng nụ cười trên mặt hết sức rõ ràng, tính ra Hoa Tịch Uyển cũng không phải là tôn nữ ruột của bà, thế nhưng vào ngày tuyết lớn thế này vẫn nguyện ý mang theo Hiển vương đến lễ chúc thọ bà, xem như đã cho bà thể diện rất lớn rồi.

"Cô cũng không thể nói vậy được, có ai trong kinh thành không biết Hiển vương và Hiển vương phi là người hiếu thảo chân thành, bọn họ đội tuyết lớn như vậy đến chúc thọ người, đó là tấm lòng hiếu thảo của bọn họ, sao người có thể vì quan tâm mà trách cứ, vậy không phải sẽ làm tổn thương tụi nhỏ sao?" Lời này của La phu nhân vô cùng khéo léo, không chỉ tâng bốc Hiển vương và Hiển vương phi là đại hiếu tử, mà còn có ý khen lão phu nhân là một trưởng bối nhân ái yêu thương hậu bối.

Vị công tử trong tộc được Trương gia nhận làm con thừa tự ngồi bên cạnh cũng tâng bốc vài câu, nhưng thân phận của hắn có chút gượng gạo, cho nên sau khi ứng phó vài câu thì không tùy ý lên tiếng nữa, phu nhân của hắn cũng không phải là người giỏi ăn nói, cho nên có vài người ngồi trong đại sảnh phớt lờ hai người.

Nhị phu nhân Hoa gia Trương thị không mấy nhiệt tình với người đệ đệ thừa tự và em dâu này, theo bà, người đệ đệ là con thừa tự này hoàn toàn không đáng được lọt vào mắt xanh của bà, nếu không phải nể mặt nhà mẹ đẻ, thì ngay cả ánh mắt bà cũng không muốn bố thí cho hai vợ chồng họ.

Bây giờ nghe Hiển vương cùng Hiển vương phi đến, sắc mặt Trương thị hơi phức tạp, Hoa Tịch Uyển đã cứu nữ nhi bà, thế nhưng lại chặt đứt con đường công danh bà đã an bài cho nhi tử, cho nên muốn bà cảm kích Hoa Tịch Uyển, bà trăm ngàn lần không thể làm được.

Lô thị cũng không thèm để ý việc này, liền quay đầu dẫn con dâu đi tới cổng trong nghênh đón nữ nhi của mình, mọi người đang ngồi trong đại sảnh cũng đứng dậy đi ra ngoài theo, ở đây còn ai có thân phận cao quý hơn Hiển vương và Hiển vương phi sao? Sau khi đi tới cổng trong, xa xa đã nhìn thấy một đám nha hoàn bà tử vây quanh mấy người họ đi đến, dẫn đầu là hai huynh đệ Hoa Trường Bảo và Hoa Định Thần.

"Mẫu thân" Hoa Tịch Uyển nhìn thấy Lô thị, lập tức đi nhanh hơn, kết quả do tuyết trên sân hơi trơn khiến chân nàng lảo đảo một cái, nếu không phải Yến Tấn Khâu nhanh tay lẹ mắt ôm chặt nàng thì nàng đã té trên mặt đất rồi.

"Cẩn thận một chút" Yến Tấn Khâu đưa tay chỉnh lại làn váy cho nàng, "Tuyết đang rơi, té một cái về nhà nhất định sẽ bị đau mấy ngày liền."

Hoa Tịch Uyển vội ho một tiếng, chỉnh cây trâm bên tai nói: "Ta biết rồi."

Lô thị mỉm cười nhìn động tác thân mật của nữ nhi và con rể, đợi sau khi hai người đứng vững mới tiến lên phía trước nói: "Trước mặt bao nhiêu người, sao lại đi đứng lỗ mãng vậy."

"Gặp qua nhạc mẫu đại nhân," Yến Tấn Khâu cung kính làm một lễ vãn bối, Lô thị đỡ vào khoảng không nói, "Hiền tế không cần đa lễ, bên ngoài tuyết lớn, chúng ta đi vào rồi nói."

Mọi người thi lễ rồi lại hoàn lễ, cuối cùng trở lại đại sảnh, Yến Tấn Khâu cự tuyệt chiếc ghế đầu tiên Lô thị mời, cùng Hoa Tịch Uyển ngồi bên cạnh vị trí đầu tiên.

Những người khác thấy Yến Tấn Khâu rất mực lễ phép với Lô thị, cứ như một người con rể bình thường đối đãi với nhạc mẫu vậy, trong lòng họ âm thầm cảm khái, nuôi một nữ nhi có năng lực như vậy còn có lợi hơn nuôi ra một tiểu tử lêu lổng, nhìn người có thân phận như Hiển vương lại đối xử với nhạc phụ nhạc mẫu kính trọng như vậy, đủ để thấy hắn thương yêu người vương phi là Hoa Tịch Uyển đến cỡ nào.

Trương thị thấy thế, không kìm lòng được liếc nhìn nữ nhi bộ dạng tiều tụy đang ngồi bên cạnh, trong lòng vừa căm hận lại vừa hâm mộ cực kì, trên gương mặt cũng không khống chế được lộ ra vài phần ghen ghét, sau đó lại bị trượng phu Hoa Trị Minh bên cạnh lạnh mặt trừng một cái mới thu liễm lại.

Bởi vì hôn sự của nữ nhi thất bại, bà bị trượng phu một mực chia phòng ngủ, hai đứa con cũng lạnh nhạt với bà. Bị nữ nhi phớt lờ cũng không sao, thế nhưng bà làm tất cả chỉ vì nhi tử, vì sao đến cuối cùng nhi tử cũng không hiểu cho bà?

Trương thị không hiểu, cũng không cam lòng, khi thấy phu thê Lô thị tình cảm mặn nồng, gia đình hòa thuận, con cái hiếu thảo, trong lòng bà càng không cam tâm, giống như ngọn lửa lan ra đồng cỏ, làm sao cũng không dập được.

Con thừa tự của Trương gia và phu nhân của hắn sau khi thấy Hoa Tịch Uyển xuất hiện, càng thêm câu nệ, Trương phu nhân khẩn trương đến mức không biết đặt tay chân ở đâu, khi Hoa Tịch Uyển hỏi đến, nàng lắp bắp nói: "Không, không dám nhận lời thăm hỏi của vương phi, mọi người trong nhà đều khỏe."

"Vậy là tốt rồi, Trương hầu gia là một người thanh quý hiếm thấy, lão phu nhân cũng là người hiền đức, sức khỏe của hai lão nhân gia tốt thì còn gì bằng," Hoa Tịch Uyển nhìn thấy vị Trương phu nhân này mất tự nhiên, lại dịu giọng hỏi vài câu, mới chuyển đề tài sang người khác.

Nghe nói người con thừa tự này của Trương gia là con thứ xuất của chi bên, hiện tại xem ra hai phu thê này so với các công tử tiểu thư thế gia khác mà nói thì có hơi dè dặt, nhưng trông hai người họ khá thành thật, như vậy đối với hai lão Trương gia mà nói lại là chuyện tốt, ít nhất lúc tuổi già sẽ có người chăm sóc.

"Được rồi, nghe nói hôn sự của nhị tỷ đã được định xuống, không biết là nhà ai lại có phúc khí như vậy, có thể may mắn cưới được nhị tỷ tỷ?" Quan hệ của Hoa Tịch Uyển và Hoa Sở Vũ rất thân thiết, cho nên sau khi nói mấy câu khách sáo xong nàng liền hỏi tới chuyện nhà.

Diêu thị nghe vậy, có chút tự đắc nói: "Là trưởng tử của Hợp Văn hầu, nghe nói là một đứa trẻ có chí cầu tiến."

Hợp Văn hầu của Lâm gia?

Đó không phải là người nhà mẹ đẻ của em dâu hoàng hậu sao?

Nàng không có ấn tượng tốt với người của Phương gia, đệ đệ Phương Thừa Húc của hoàng hậu ở trong mắt nàng càng không phải là hạng người tốt lành gì, nhưng nàng có gặp qua Lâm thị vài lần, có vẻ là một người dịu dàng, thế nhưng không có giao tình gì nên cũng không biết đến tột cùng nàng ta là một người thế nào.

Trưởng tử Lâm gia của Hợp Văn hầu phủ lại cầu cưới Hoa Sở Vũ sao?

Nụ cười trên mặt Hoa Tịch Uyển không đổi, nhưng trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, hy vọng là do nàng suy nghĩ nhiều thôi.

"Lâm Chứng Đức là người đoan chính," Hoa Trường Bảo bên cạnh đột nhiên mở miệng nói, "Nghe nói có thể đầu xuân năm sau cũng sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân, đúng là một người biết vươn lên."

Lâm gia có một tước vị tam đẳng ở kinh thành, mặc dù không được tính là một gia tộc quá hiển hách trong kinh, thế nhưng địa vị trên triều không có gì đáng ngại, nhị đường tỷ gả đến Lâm gia cũng rất tốt.

Hoa Sở Vũ nghe vậy cười cười, xem bộ dạng dường như không hứng thú lắm với vị hôn phu Lâm Chứng Đức này, trái lại còn nói tránh đi: "Sao muội muội hứng thú với việc của ta vậy, đã nhiều ngày không gặp, muội đúng là càng ngày càng tinh nghịch."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện