Nguyễn Minh Trì chớp mắt, thản nhiên hỏi: “Không cần, rốt cuộc chúng ta phải làm gì?”
“Đi mật thất trước, e là hơi lâu.”
“Không bằng nói trước cho ta biết.”
“Nhìn qua là em biết ngay thôi.”
Khóe miệng Nguyễn Minh Trì mím chặt, không nói gì nữa.
Sau khi họ đi đến mật thất, Quý Hạo chưa từng mở ra cấm chế trong mật thất, lần đầu tiên kích hoạt tất cả cấm chế.
Người quan trọng nhất trong đời hắn đều ở chỗ này, cẩn thận hơn một chút mới có thể yên tâm.
Sau đó Quý Hạo đặt Nguyễn Tiên Nhi lên giường rồi tự ngồi xuống, nhưng Nguyễn Minh Trì vẫn bình tĩnh suốt quãng đường không nhúc nhích nữa.
Nguyễn Minh Trì hoang mang: “Không biết ma tôn có ý gì? Khóe miệng Quý Hạo nhếch lên, nói một cách xâu sa: “Giường lớn như vậy…”
Nguyễn Minh Trì thẳng thừng từ chối: “Tuy hôm nay ta tới đây, nhưng…”
Quý Hạo lại nói: “Cũng đủ cho ba người chúng ta khoanh chân ngồi xuống, dẫn em đi xem bí mật của thế giới này.”
Nguyễn Minh Trì chớp mắt, cuối cùng mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng đáp xuống giường, khoanh chân ngồi xuống.
Quý Hạo nhìn Nguyễn Minh Trì cười.
Nguyễn Tiên Nhi cũng đang cười.
Khuôn mặt Nguyễn Minh Trì vô cảm cũng không thấy rõ cảm xúc thay đổi, sau khi ngồi xếp bằng một cách bình tĩnh rồi nhắm mắt lại.
Quý Hạo thấy dáng vẻ nghiêm túc của y thì muốn chơi xấu, ôm Nguyễn Tiên Nhi hôn lên môi cậu rồi thủ thỉ: “Lát nữa em và người không có tình này nhập thành một, nhất định phải cho y biết tác dụng thực sự của chiếc giường này.”
Sắc mặt Nguyễn Tiên Nhi đỏ bừng, còn có chút ngượng ngùng, nhưng cậu chưa bao giờ từ chối Quý Hạo, khi tay Quý Hạo sờ lên, eo cậu theo bản năng mềm nhũn.
Nguyễn Minh Trì bất đắc dĩ mở mắt, nói: “Ma tôn có cần ta tạm thời tránh mặt.”
Quý Hạo buông Nguyễn Tiên Nhi ra, quay đầu oán giận nói với Nguyễn Minh Trì: “Giờ em vô vị quá.”
“Ta chỉ là tò mò lời ma tôn nói.”
“Nguyễn Minh Trì, chúng ta cược đi.”
Nguyễn Minh Trì nhìn hắn.
Quý Hạo cười nói: “Khi em viên mãn, ta chỉ cần đụng nhẹ vào em, em sẽ không thể đứng vững nữa, em có tin không?”
“…” Nguyễn Minh Trì im lặng mấy giây, ánh mắt thẳng thắn, nói: “Ta tin, nhưng hiện tại, Nguyễn Minh Trì vẫn là Nguyễn Minh Trì.”
Quý Hạo nhìn chằm chằm Nguyễn Minh Trì một hồi, sau đó lại vươn tay giữ chặt tay Nguyễn Minh Trì, bên này cũng để cho Nguyễn Tiên Nhi ngồi xuống, nắm tay y.
Ba người nhanh chóng nhắm mắt lại, dưới sự dẫn dắt và bảo vệ của Quý Hạo lần theo mạch thế giới, tìm kiếm bức tranh khởi nguyên của thế giới bằng thần thức.
Đó là một không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Vốn không nên bị người thế giới này tìm thấy.
Song giờ phút này Nguyễn Minh Trì lại thật sự đứng ở đây.
Đây chính là khởi nguyên của thế giới.
Sự thật chân chính.
Y kinh ngạc nhìn bức tranh cuộn đang mở ra trong không gian tối tăm yên tĩnh, núi sông trên đó đẹp đẽ rất sống động, nếu thần thức tiến vào sẽ trực tiếp nhìn thấy thế giới của chính mình từ trong cuộn tranh.
Đồng thời trên bức tranh đó, một nam nhân tóc đen mặc đồ đen đang ngủ yên tình, ôm một nam tử cả người đồ trắng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nam nhân tóc đen là Quý Hạo.
Mà nam tử đồ trắng đó, chính là bản thân… Nguyễn Minh Trì nhìn kỹ rồi lại cảm thấy “bản thân” này rất kỳ quái, hơi thở đoan chính, tiên khí lượn lờ, không giống như bản thân mình hiện tại, cũng không giống với Nguyễn Tiên Nhi hiện tại, ngược lại giống như mình trước khi đọa tiên, thậm chí còn chưa tu đạo Vô Tình.
Ngay cả trong giấc ngủ cũng có nhiệt độ ấm áp, nằm gọn trong lòng nam nhân một tư thế thoải mái tự nhiên.
Quý Hạo đứng ở bên ngoài bức tranh, quay đầu nhìn sang Nguyễn Minh Trì, nói: “Ta và em sáng tạo ra thế giới này, chúng ta là một đôi nhưng khi chúng ta sáng tạo thế giới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thể của chúng ta rơi vào giấc ngủ say, mà ở thế giới trong tranh ta và em lại vì xuất thân mà đứng ở mặt đối lập, trải qua kiếp nạn xong mới lần nữa sánh bước cùng nhau.”
“Ta dẫn em tới đây, chính là muốn xem có cách nào tỉnh lại.”
Quý Hạo đứng bên ngoài cuộn tranh, cười khổ với Nguyễn Minh Trì.
Hắn nói rất chân thành thật lòng, mọi thứ đều có vẻ hợp lý nhưng những lời này có nửa thật nửa giả.
Hắn muốn ra ngoài.
Song không thể hoàn toàn đánh cược tình cảm của Nguyễn Minh Trì dành cho hắn.
Tình yêu vĩ đại trong lòng Nguyễn Minh Trì lớn hơn tất cả, trong tình huống mất trí nhớ còn có thể chọn đạo Địa Tạng Bồ Tát, nói rõ y là một người có ý chí kiên định.
Nếu để cho y một mình phi thăng ra ngoài, nói không chừng mình chẳng những không có biện pháp rời đi mà còn có thể tiếp tục bị phong ấn.
Cho nên Quý Hạo dẫn Nguyễn Minh Trì tới đây, hắn muốn hoàn thành quá trình dung hợp giữa Nguyễn Minh Trì và Nguyễn Tiên Nhi, đồng thời muốn phi thăng cùng Nguyễn Minh Trì, trong lúc này, mình nhất định có thể tìm ra được sơ hở, phá vỡ phong ấn, lang bạc trong thế giới rộng lớn chân chính!
Nhưng Quý Hạo đã đánh giá thấp sự thông minh của Nguyễn Minh Trì.
Khi Nguyễn Minh Trì thấy cảnh này, trong lòng đã có nghi ngờ rồi nói: “Đây là không gian tiên khí, tự thành một thế giới nhỏ, quả thật trên bức tranh này có hơi thở của ta, song không có của ngươi…”
Phần còn lại y chưa nói hết.
Cảnh tượng ở đây có vẻ như hai người yêu nhau bất ngờ bị mắc kẹt, nhưng mơ hồ lại khiến Nguyễn Minh Trì có cảm giác rằng dường như có thứ gì đó bị phong ấn.
Nhưng Nguyễn Tiên Nhi lại không có chỉ số thông minh như vậy.
Trong lúc Nguyễn Minh Trì đang nghĩ rốt cuộc có chỗ nào không đúng, hốc mắt Nguyễn Tiên Nhi đã đỏ lên.
Nguyễn Tiên Nhi là “cảm tính” mà Nguyễn Minh Trì tách ra, cậu nhanh chóng mất sức phán đoán, hốc mắt đỏ hoe nói với Quý Hạo: “Thảo nào em yêu chàng như vậy thì ra trước dây, chúng ta đã ở bên nhau rồi sao?”
Ngón tay Quý Hạo vén một sợi tóc trên trán Nguyễn Tiên Nhi, cúi đầu dịu dàng nhìn cậu rồi nói: “Mối quan hệ của chúng ta còn sâu sắc hơn em nghĩ rất nhiều, chúng ta đã kết duyên ba đời, làm người yêu ba đời, sau đó phi thăng tới thế giới này, đáng tiệc lại gặp nguy hiểm khắp nơi khiến chúng ta bí quá hóa liều rồi bị nhốt trong đây.”
“Sao chàng không nói sớm.”
“Ta cũng mới biết gần đây.”
“Em nên làm thế nào đây?”
“Ta cũng không biết, vậy nên mới đưa cả hai tới đây bàn cách giải quyết.”
Nguyễn Tiên Nhi nóng lòng nhìn sang Nguyễn Minh Trì.
Suy nghĩ của Nguyễn Minh Trì rối tung lên, trong lòng y nảy sinh nghi ngờ, nhưng còn chưa kịp lý giải rõ ràng đã bị “cảm tình của mình” tràn ngập chờ mong nhìn y.
Giờ phút này, đầu óc vô cùng bình tĩnh của y như bị rối tung lên, y nhìn hai người nhìn nhau bằng ánh mắt tin tưởng, nghe cuộc đối thoại tình cảm của họ, vì vậy suy nghĩ bị rối loạn như có kéo cắt qua, trong chốc lát trở nên rối bời.
Vừa nhìn, thật giống như y đã khôi phục lại khả năng cảm xúc của mình.
Nghi ngờ của Nguyễn Minh Trì là đúng, đúng là Quý Hạo đang lừa y.
Nhưng y lại không biết.
Sau khi ký ức bị phong ấn, y đã trải qua kiếp nạn của chính mình, giờ phút này y cảm thấy mọi chuyện đã sáng tỏ, Quý Hạo chính là “viên mãn” là niềm tiếc nuối cuối cùng của y.
Y hoài nghi bản thân không dám phi thăng là vì mất đi “cảm tính”, khiến cho y tính toán quá nhiều với tương lai, còn ngược lại không cách nào tiến thêm một bước về phía trước.
“Cảm tính và lý trí” cùng tồn tại mới là một con người!
Nguyễn Minh Trì tạm thời đè nén sự khó hiểu trong lòng, hỏi Quý Hạo: “Ta nên làm gì?”
Quý Hạo dời ngón tay khỏi tai Nguyễn Tiên Nhi, lúc dời xuống nhẹ nhàng lướt qua vành tai, Nguyễn Tiên Nhi bị cảm giác tê dại này làm mềm nửa người, Nguyễn Minh Trì cũng có cảm giác, ánh sáng đỏ thoáng hiện trong mắt.
Tuy ánh sáng đó nhanh chóng biến mất, nhưng vẫn bị Quý Hạo bắt được.
Quý Hạo nói: “Ta không biết, có lẽ cần ba người chúng ta cố gắng.”
Nguyễn Minh Trì suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thử xem.”
Lúc này Quý Hạo để Nguyễn Minh Trì và Nguyễn Tiên Nhi đứng cùng một chỗ, còn mình thì nắm tay Nguyễn Minh Trì.
Hắn nói: “Em và Tiên Nhi dung hợp đi, sau đó ta và em cùng trở lại bức tranh kia, tự nhiên sẽ trở lại trong cơ thể của mình.”
Nguyễn Minh Trì gật đầu.
Nguyễn Tiên Nhi lộ ra nụ cười, cậu nhìn thoáng qua Quý Hạo nói: “Chờ em.”
Quý Hạo gật đầu.
Bản thân Nguyễn Tiên Nhi là một sợi thần hồn của Nguyễn Minh Trì, sau khi tách ra thì đầu thai, vì hồn phách không được đầy đủ cho nên không thể tu hành, không có thức hải của Nguyễn Minh Trì thì chỉ có thể hôn mê.
So với Nguyễn Minh Trì, hiển nhiên Nguyễn Tiên Nhi càng nóng lòng muốn dung hợp với Nguyễn Minh Trì hơn.
Để theo đuổi “viên mãn”, Nguyễn Minh Trì cũng phải dung hợp với sợi thần hồn này của Nguyễn Tiên Nhi.
Hai người đã hạ quyết tâm, cho nên không chậm trễ nữa.
Ngón tay Nguyễn Minh Trì bấn pháp quyết, miệng lẩm bẩm, Nguyễn Tiên Nhi nhắm mắt lại mỉm cười, cơ thể phát ra ánh sáng yếu ớt, dần dần tiêu tán.
Quý Hạo vốn mang theo thần thức của hai người, cho nên thần hồn Nguyễn Tiên Nhi lập tức tiêu tán, bay về phía Nguyễn Minh Trì.
Mà ở trong mật thất hiện thực, thân thể Nguyễn Tiên Nhi lại mềm nhũn, thần hồn rời khỏi mà chết.
Mà lúc này, ý thức bản ngã của Nguyễn Minh Trì đều tạm thời biến mất kể cả là hiện thực hay bên cạnh cuộn tranh, y bị cuống vào một lượng lớn hình ảnh, bị tác động mạnh sâu vào bên trong, khó mà tự mình làm chủ.
Một ngàn năm này, Quý Hạo ít khi bế quan gần như lúc nào cũng ở bên cạnh với Nguyễn Tiên Nhi, thứ nhất là bản thân hắn không cần tu hành, thứ hai làm bạn với người yêu vốn là xuất phát từ thật lòng, hơn nữa vì để cho Nguyễn Minh Trì chịu đủ tác động mạnh vào lúc này, vậy nên hắn và Nguyễn Tiên Nhi như hình với bóng ít khi nào tách xa, hầu như 99% ký ức đều có liên quan đến hắn.
Trong thức hải của Nguyễn Minh Trì, vô số ký ức ùa về, tất cả đều thuộc về Quý Hạo.
Quý Hạo nắm tay y.
Quý Hạo nhẹ nhàng ôm y.
Quý Hạo nâng cằm hôn y.
Còn có.
Ngàn năm nay cả hai dắt tay nhau đi qua rất nhiều nơi, tam giới đều in dấu chân của họ, đâu chỉ mỗi ân ái, thỉnh thoảng còn lóe lên cảnh tượng lệch lạc.
Nhưng đúng là những trải nghiệm mà y và Quý Hạo đã cùng nhau trải qua.
Cùng với những ký ức này còn có tình cảm của Nguyễn Tiên Nhi, tình yêu sâu đậm đối với Quý Hạo gần như cảm động trời đất, sâu đậm đến mức liên tục gột rửa tâm hồn khô héo của Nguyễn Minh Trì.
Trong thời gian ngắn, y cứ như vậy trơ mắt nhìn nơi sâu thẳm trong trái tim khô héo của y được nhanh chóng làm ấm, dòng nước trong vắt chảy ra, có hoa nở rộ bên sông, có cây lá đâm cành trải rộng khắp thung lũng.
Tất cả những thứ này là do yêu.
Trong lòng Nguyễn Minh Trì dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, còn chưa kịp tiêu hóa đã bị người ta ôm hôn.
Y mở mắt ra đã thấy Quý Hạo.
Quý Hạo đứng ngay trước mặt y, nhìn chằm chằm y, ánh mắt dịu dàng, ngón tay vuốt nhẹ sợi tóc của y, sau đó cúi đầu chậm rãi hôn y.
Nguyễn Minh Trì thầm than một tiếng, nhắm mắt lại theo bản năng, chủ động nghênh đón.
Trong ký ức, rõ ràng đây là hành động thân mật rất quen thuộc, nhưng vì nhận ra rõ ràng rằng đây là lần đầu tiên y làm điều này trong cơ thể nguyên bản của mình, cảm giác xa lạ biến thành một kích thích thầm kín hơn.
Trái tim Nguyễn Minh Trì đập loạn xạ, trời đất quay cuồng, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, giống như trân bảo mà y mong mỏi, thèm muốn nhiều năm cuối cùng cũng thuộc về mình.
Quá phấn khích và hồi hộp, cơ thể Nguyễn Minh Trì khẽ run lên.
Tu vi của y cao thâm cỡ nào, chỉ sợ cả đời cũng chưa từng kích động như vậy.
Trong lòng Quý Hạo sinh ra thương tiếc, chỉ muốn ôm chặt người này, không bao giờ buông tay.
Nhưng hắn còn có việc phải làm.
Vô cùng không nỡ ngừng nụ hôn này, hắn tựa vào trán Nguyễn Minh Trì nói: “Đi thôi, cùng nhau về nhà.”
Nguyễn Minh Trì đã bao giờ thân thiết với người khác như vậy, đầu óc hoàn toàn bị “cảm tình” của Nguyễn Tiên Nhi chiếm giữ, đầu óc rối bời, Quý Hạo nói gì thì y nghe đó.
Trong lúc Nguyễn Minh Trì mơ màng đã bị Quý Hạo ôm, đi về phía cuộn tranh kia.
Khi lần này Quý Hạo rốt cuộc thành công vượt qua cấm chế của bức tranh, nụ cười bên môi của hắn phai nhạt đi đôi chút, ánh mắt lập tức trở nên đen như mực.
Hắn đến thế giới bức tranh này không chỉ một hai lần, nhưng bức tranh này chưa bao giờ đáp lại hắn, thậm chí còn dựng lên cấm chế, không cho gắn hắn tới gần.
Thậm chí, hắn có thể cảm giác được một loại triệu hoán, hệt như đang kêu gọi hắn mau trở về.
Là thứ gì, đang gọi hắn?
Khi hắn đuổi theo ở thế giới thứ ba, khi Nguyễn Minh Trì mở phong ấn không gian, cố gắng chạy trốn, hắn đã từng bị triệu hoán.
Hơn nữa cùng với triệu hoán đó còn kèm theo sức mạnh hùng mạnh.
Lúc này cũng giống như vậy.
Quý Hạo gần như có thể nghe thấy xương cốt của mình đang vang lên.
Mỗi hơi thở đều trở nên mạnh mẽ hơn.
Bên ngoài có thứ gì?
Vô cùng quan trọng với hắn.
Hắn phải ra ngoài.
Quý Hạo chớp mắt, che đi ánh sáng tối tăm trong mắt, kiên nhẫn dỗ dành Nguyễn Minh Trì: “Chúng ta cùng nhau triệu hồi bức tranh này về đây.”
Nguyễn Minh Trì hoàn toàn không nhận ra Quý Hạo không thể đột phá cấm chế của bức tranh, đương nhiên cũng chẳng thể ngờ Quý Hạo vốn không thể khống chế bức tranh cuộn đó.
Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn này, y bị ký ức ngàn năm làm chấn động, gần như hoàn toàn mất đi sức phán đoán vốn có của Nguyễn Minh Trì mà biến thành Nguyễn Tiên Nhi, Quý Hạo nói gì nghe nấy.
Nguyễn Minh Trì không nói gì, chỉ giơ tay vẫy bức tranh.
Bức tranh giống như một đứa bé ngoan, xoay tròn một vòng, nhào vào trong lòng Nguyễn Minh Trì.
Ngay cả Nguyễn Minh Trì và “nguyên thân” của Quý Hạo cũng bị cuốn lại.
Sau đó y nhanh chóng phát hiện, mình không vào được.
Thay vì nói là không vào được, không bằng nói là sau khi thử theo cách này, y mới cảm giác được “Nguyễn Minh Trì” này cũng là phân thân của mình.
Sao lại thế…
Nguyễn Minh Trì không hiểu.
Mình mới là chân thân sao?
Vậy thì…
“Quý Hạo, sao…” Nguyễn Minh Trì nhíu mày, nhìn sang Quý Hạo.
Nhưng chỉ thấy một đôi mắt đen như mực đang lạnh lùng nhìn mình.
“Nguyễn Minh Trì, ra ngoài rồi ta tính sổ với em!”
Vừa nói xong Quý Hạo vận dụng một chiêu đã tích lũy bao lâu nay, nhắm vào điểm yếu của thế giới bên ngoài mà vỗ mạnh xuống.
Sức mạnh của thiên ma bộc phát trong nháy mắt, dưới tiếng vang từ trong ra ngoài, phong ấn lập tức không chịu nổi gánh nặng mà sụp đổ.
Cả không gian chấn động!
Ở chỗ sâu trong bóng tối, có một khe hở nhỏ dài bằng ngón tay, một luồng sáng đỏ nhạt chiếu vào, một luồng linh khí nồng đậm ập vào, lần này Quý Hạo biết rõ triệu hoán hắn là thứ gì.
Không chút do dự, Quý Hạo hóa thành một ánh sáng đen, bay nhanh ra ngoài.
Trong nháy mắt đó, Quý Hạo cảm thấy xung quanh mình là một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, đáng sợ đến mức có thể dễ dàng hủy diệt thế giới, thậm chí vô cùng vô tận.
Giống như thế giới tranh cuộn kia, hắn chỉ giơ tay lên là cả thế giới bị hủy diệt.
Sức mạnh!
Nhanh chóng lấp đầy cơ thể!
Hùng mạnh vô cùng!
Cùng lúc đó, Quý Hạo chậm rãi mở to mắt, trong sự đan xen giữa lửa và đỏ, cuối cùng cũng lần tiên thấy thế giới này.
Thiên ma.
Xuất thế.
“Đi mật thất trước, e là hơi lâu.”
“Không bằng nói trước cho ta biết.”
“Nhìn qua là em biết ngay thôi.”
Khóe miệng Nguyễn Minh Trì mím chặt, không nói gì nữa.
Sau khi họ đi đến mật thất, Quý Hạo chưa từng mở ra cấm chế trong mật thất, lần đầu tiên kích hoạt tất cả cấm chế.
Người quan trọng nhất trong đời hắn đều ở chỗ này, cẩn thận hơn một chút mới có thể yên tâm.
Sau đó Quý Hạo đặt Nguyễn Tiên Nhi lên giường rồi tự ngồi xuống, nhưng Nguyễn Minh Trì vẫn bình tĩnh suốt quãng đường không nhúc nhích nữa.
Nguyễn Minh Trì hoang mang: “Không biết ma tôn có ý gì? Khóe miệng Quý Hạo nhếch lên, nói một cách xâu sa: “Giường lớn như vậy…”
Nguyễn Minh Trì thẳng thừng từ chối: “Tuy hôm nay ta tới đây, nhưng…”
Quý Hạo lại nói: “Cũng đủ cho ba người chúng ta khoanh chân ngồi xuống, dẫn em đi xem bí mật của thế giới này.”
Nguyễn Minh Trì chớp mắt, cuối cùng mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng đáp xuống giường, khoanh chân ngồi xuống.
Quý Hạo nhìn Nguyễn Minh Trì cười.
Nguyễn Tiên Nhi cũng đang cười.
Khuôn mặt Nguyễn Minh Trì vô cảm cũng không thấy rõ cảm xúc thay đổi, sau khi ngồi xếp bằng một cách bình tĩnh rồi nhắm mắt lại.
Quý Hạo thấy dáng vẻ nghiêm túc của y thì muốn chơi xấu, ôm Nguyễn Tiên Nhi hôn lên môi cậu rồi thủ thỉ: “Lát nữa em và người không có tình này nhập thành một, nhất định phải cho y biết tác dụng thực sự của chiếc giường này.”
Sắc mặt Nguyễn Tiên Nhi đỏ bừng, còn có chút ngượng ngùng, nhưng cậu chưa bao giờ từ chối Quý Hạo, khi tay Quý Hạo sờ lên, eo cậu theo bản năng mềm nhũn.
Nguyễn Minh Trì bất đắc dĩ mở mắt, nói: “Ma tôn có cần ta tạm thời tránh mặt.”
Quý Hạo buông Nguyễn Tiên Nhi ra, quay đầu oán giận nói với Nguyễn Minh Trì: “Giờ em vô vị quá.”
“Ta chỉ là tò mò lời ma tôn nói.”
“Nguyễn Minh Trì, chúng ta cược đi.”
Nguyễn Minh Trì nhìn hắn.
Quý Hạo cười nói: “Khi em viên mãn, ta chỉ cần đụng nhẹ vào em, em sẽ không thể đứng vững nữa, em có tin không?”
“…” Nguyễn Minh Trì im lặng mấy giây, ánh mắt thẳng thắn, nói: “Ta tin, nhưng hiện tại, Nguyễn Minh Trì vẫn là Nguyễn Minh Trì.”
Quý Hạo nhìn chằm chằm Nguyễn Minh Trì một hồi, sau đó lại vươn tay giữ chặt tay Nguyễn Minh Trì, bên này cũng để cho Nguyễn Tiên Nhi ngồi xuống, nắm tay y.
Ba người nhanh chóng nhắm mắt lại, dưới sự dẫn dắt và bảo vệ của Quý Hạo lần theo mạch thế giới, tìm kiếm bức tranh khởi nguyên của thế giới bằng thần thức.
Đó là một không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Vốn không nên bị người thế giới này tìm thấy.
Song giờ phút này Nguyễn Minh Trì lại thật sự đứng ở đây.
Đây chính là khởi nguyên của thế giới.
Sự thật chân chính.
Y kinh ngạc nhìn bức tranh cuộn đang mở ra trong không gian tối tăm yên tĩnh, núi sông trên đó đẹp đẽ rất sống động, nếu thần thức tiến vào sẽ trực tiếp nhìn thấy thế giới của chính mình từ trong cuộn tranh.
Đồng thời trên bức tranh đó, một nam nhân tóc đen mặc đồ đen đang ngủ yên tình, ôm một nam tử cả người đồ trắng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nam nhân tóc đen là Quý Hạo.
Mà nam tử đồ trắng đó, chính là bản thân… Nguyễn Minh Trì nhìn kỹ rồi lại cảm thấy “bản thân” này rất kỳ quái, hơi thở đoan chính, tiên khí lượn lờ, không giống như bản thân mình hiện tại, cũng không giống với Nguyễn Tiên Nhi hiện tại, ngược lại giống như mình trước khi đọa tiên, thậm chí còn chưa tu đạo Vô Tình.
Ngay cả trong giấc ngủ cũng có nhiệt độ ấm áp, nằm gọn trong lòng nam nhân một tư thế thoải mái tự nhiên.
Quý Hạo đứng ở bên ngoài bức tranh, quay đầu nhìn sang Nguyễn Minh Trì, nói: “Ta và em sáng tạo ra thế giới này, chúng ta là một đôi nhưng khi chúng ta sáng tạo thế giới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thể của chúng ta rơi vào giấc ngủ say, mà ở thế giới trong tranh ta và em lại vì xuất thân mà đứng ở mặt đối lập, trải qua kiếp nạn xong mới lần nữa sánh bước cùng nhau.”
“Ta dẫn em tới đây, chính là muốn xem có cách nào tỉnh lại.”
Quý Hạo đứng bên ngoài cuộn tranh, cười khổ với Nguyễn Minh Trì.
Hắn nói rất chân thành thật lòng, mọi thứ đều có vẻ hợp lý nhưng những lời này có nửa thật nửa giả.
Hắn muốn ra ngoài.
Song không thể hoàn toàn đánh cược tình cảm của Nguyễn Minh Trì dành cho hắn.
Tình yêu vĩ đại trong lòng Nguyễn Minh Trì lớn hơn tất cả, trong tình huống mất trí nhớ còn có thể chọn đạo Địa Tạng Bồ Tát, nói rõ y là một người có ý chí kiên định.
Nếu để cho y một mình phi thăng ra ngoài, nói không chừng mình chẳng những không có biện pháp rời đi mà còn có thể tiếp tục bị phong ấn.
Cho nên Quý Hạo dẫn Nguyễn Minh Trì tới đây, hắn muốn hoàn thành quá trình dung hợp giữa Nguyễn Minh Trì và Nguyễn Tiên Nhi, đồng thời muốn phi thăng cùng Nguyễn Minh Trì, trong lúc này, mình nhất định có thể tìm ra được sơ hở, phá vỡ phong ấn, lang bạc trong thế giới rộng lớn chân chính!
Nhưng Quý Hạo đã đánh giá thấp sự thông minh của Nguyễn Minh Trì.
Khi Nguyễn Minh Trì thấy cảnh này, trong lòng đã có nghi ngờ rồi nói: “Đây là không gian tiên khí, tự thành một thế giới nhỏ, quả thật trên bức tranh này có hơi thở của ta, song không có của ngươi…”
Phần còn lại y chưa nói hết.
Cảnh tượng ở đây có vẻ như hai người yêu nhau bất ngờ bị mắc kẹt, nhưng mơ hồ lại khiến Nguyễn Minh Trì có cảm giác rằng dường như có thứ gì đó bị phong ấn.
Nhưng Nguyễn Tiên Nhi lại không có chỉ số thông minh như vậy.
Trong lúc Nguyễn Minh Trì đang nghĩ rốt cuộc có chỗ nào không đúng, hốc mắt Nguyễn Tiên Nhi đã đỏ lên.
Nguyễn Tiên Nhi là “cảm tính” mà Nguyễn Minh Trì tách ra, cậu nhanh chóng mất sức phán đoán, hốc mắt đỏ hoe nói với Quý Hạo: “Thảo nào em yêu chàng như vậy thì ra trước dây, chúng ta đã ở bên nhau rồi sao?”
Ngón tay Quý Hạo vén một sợi tóc trên trán Nguyễn Tiên Nhi, cúi đầu dịu dàng nhìn cậu rồi nói: “Mối quan hệ của chúng ta còn sâu sắc hơn em nghĩ rất nhiều, chúng ta đã kết duyên ba đời, làm người yêu ba đời, sau đó phi thăng tới thế giới này, đáng tiệc lại gặp nguy hiểm khắp nơi khiến chúng ta bí quá hóa liều rồi bị nhốt trong đây.”
“Sao chàng không nói sớm.”
“Ta cũng mới biết gần đây.”
“Em nên làm thế nào đây?”
“Ta cũng không biết, vậy nên mới đưa cả hai tới đây bàn cách giải quyết.”
Nguyễn Tiên Nhi nóng lòng nhìn sang Nguyễn Minh Trì.
Suy nghĩ của Nguyễn Minh Trì rối tung lên, trong lòng y nảy sinh nghi ngờ, nhưng còn chưa kịp lý giải rõ ràng đã bị “cảm tình của mình” tràn ngập chờ mong nhìn y.
Giờ phút này, đầu óc vô cùng bình tĩnh của y như bị rối tung lên, y nhìn hai người nhìn nhau bằng ánh mắt tin tưởng, nghe cuộc đối thoại tình cảm của họ, vì vậy suy nghĩ bị rối loạn như có kéo cắt qua, trong chốc lát trở nên rối bời.
Vừa nhìn, thật giống như y đã khôi phục lại khả năng cảm xúc của mình.
Nghi ngờ của Nguyễn Minh Trì là đúng, đúng là Quý Hạo đang lừa y.
Nhưng y lại không biết.
Sau khi ký ức bị phong ấn, y đã trải qua kiếp nạn của chính mình, giờ phút này y cảm thấy mọi chuyện đã sáng tỏ, Quý Hạo chính là “viên mãn” là niềm tiếc nuối cuối cùng của y.
Y hoài nghi bản thân không dám phi thăng là vì mất đi “cảm tính”, khiến cho y tính toán quá nhiều với tương lai, còn ngược lại không cách nào tiến thêm một bước về phía trước.
“Cảm tính và lý trí” cùng tồn tại mới là một con người!
Nguyễn Minh Trì tạm thời đè nén sự khó hiểu trong lòng, hỏi Quý Hạo: “Ta nên làm gì?”
Quý Hạo dời ngón tay khỏi tai Nguyễn Tiên Nhi, lúc dời xuống nhẹ nhàng lướt qua vành tai, Nguyễn Tiên Nhi bị cảm giác tê dại này làm mềm nửa người, Nguyễn Minh Trì cũng có cảm giác, ánh sáng đỏ thoáng hiện trong mắt.
Tuy ánh sáng đó nhanh chóng biến mất, nhưng vẫn bị Quý Hạo bắt được.
Quý Hạo nói: “Ta không biết, có lẽ cần ba người chúng ta cố gắng.”
Nguyễn Minh Trì suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thử xem.”
Lúc này Quý Hạo để Nguyễn Minh Trì và Nguyễn Tiên Nhi đứng cùng một chỗ, còn mình thì nắm tay Nguyễn Minh Trì.
Hắn nói: “Em và Tiên Nhi dung hợp đi, sau đó ta và em cùng trở lại bức tranh kia, tự nhiên sẽ trở lại trong cơ thể của mình.”
Nguyễn Minh Trì gật đầu.
Nguyễn Tiên Nhi lộ ra nụ cười, cậu nhìn thoáng qua Quý Hạo nói: “Chờ em.”
Quý Hạo gật đầu.
Bản thân Nguyễn Tiên Nhi là một sợi thần hồn của Nguyễn Minh Trì, sau khi tách ra thì đầu thai, vì hồn phách không được đầy đủ cho nên không thể tu hành, không có thức hải của Nguyễn Minh Trì thì chỉ có thể hôn mê.
So với Nguyễn Minh Trì, hiển nhiên Nguyễn Tiên Nhi càng nóng lòng muốn dung hợp với Nguyễn Minh Trì hơn.
Để theo đuổi “viên mãn”, Nguyễn Minh Trì cũng phải dung hợp với sợi thần hồn này của Nguyễn Tiên Nhi.
Hai người đã hạ quyết tâm, cho nên không chậm trễ nữa.
Ngón tay Nguyễn Minh Trì bấn pháp quyết, miệng lẩm bẩm, Nguyễn Tiên Nhi nhắm mắt lại mỉm cười, cơ thể phát ra ánh sáng yếu ớt, dần dần tiêu tán.
Quý Hạo vốn mang theo thần thức của hai người, cho nên thần hồn Nguyễn Tiên Nhi lập tức tiêu tán, bay về phía Nguyễn Minh Trì.
Mà ở trong mật thất hiện thực, thân thể Nguyễn Tiên Nhi lại mềm nhũn, thần hồn rời khỏi mà chết.
Mà lúc này, ý thức bản ngã của Nguyễn Minh Trì đều tạm thời biến mất kể cả là hiện thực hay bên cạnh cuộn tranh, y bị cuống vào một lượng lớn hình ảnh, bị tác động mạnh sâu vào bên trong, khó mà tự mình làm chủ.
Một ngàn năm này, Quý Hạo ít khi bế quan gần như lúc nào cũng ở bên cạnh với Nguyễn Tiên Nhi, thứ nhất là bản thân hắn không cần tu hành, thứ hai làm bạn với người yêu vốn là xuất phát từ thật lòng, hơn nữa vì để cho Nguyễn Minh Trì chịu đủ tác động mạnh vào lúc này, vậy nên hắn và Nguyễn Tiên Nhi như hình với bóng ít khi nào tách xa, hầu như 99% ký ức đều có liên quan đến hắn.
Trong thức hải của Nguyễn Minh Trì, vô số ký ức ùa về, tất cả đều thuộc về Quý Hạo.
Quý Hạo nắm tay y.
Quý Hạo nhẹ nhàng ôm y.
Quý Hạo nâng cằm hôn y.
Còn có.
Ngàn năm nay cả hai dắt tay nhau đi qua rất nhiều nơi, tam giới đều in dấu chân của họ, đâu chỉ mỗi ân ái, thỉnh thoảng còn lóe lên cảnh tượng lệch lạc.
Nhưng đúng là những trải nghiệm mà y và Quý Hạo đã cùng nhau trải qua.
Cùng với những ký ức này còn có tình cảm của Nguyễn Tiên Nhi, tình yêu sâu đậm đối với Quý Hạo gần như cảm động trời đất, sâu đậm đến mức liên tục gột rửa tâm hồn khô héo của Nguyễn Minh Trì.
Trong thời gian ngắn, y cứ như vậy trơ mắt nhìn nơi sâu thẳm trong trái tim khô héo của y được nhanh chóng làm ấm, dòng nước trong vắt chảy ra, có hoa nở rộ bên sông, có cây lá đâm cành trải rộng khắp thung lũng.
Tất cả những thứ này là do yêu.
Trong lòng Nguyễn Minh Trì dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, còn chưa kịp tiêu hóa đã bị người ta ôm hôn.
Y mở mắt ra đã thấy Quý Hạo.
Quý Hạo đứng ngay trước mặt y, nhìn chằm chằm y, ánh mắt dịu dàng, ngón tay vuốt nhẹ sợi tóc của y, sau đó cúi đầu chậm rãi hôn y.
Nguyễn Minh Trì thầm than một tiếng, nhắm mắt lại theo bản năng, chủ động nghênh đón.
Trong ký ức, rõ ràng đây là hành động thân mật rất quen thuộc, nhưng vì nhận ra rõ ràng rằng đây là lần đầu tiên y làm điều này trong cơ thể nguyên bản của mình, cảm giác xa lạ biến thành một kích thích thầm kín hơn.
Trái tim Nguyễn Minh Trì đập loạn xạ, trời đất quay cuồng, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, giống như trân bảo mà y mong mỏi, thèm muốn nhiều năm cuối cùng cũng thuộc về mình.
Quá phấn khích và hồi hộp, cơ thể Nguyễn Minh Trì khẽ run lên.
Tu vi của y cao thâm cỡ nào, chỉ sợ cả đời cũng chưa từng kích động như vậy.
Trong lòng Quý Hạo sinh ra thương tiếc, chỉ muốn ôm chặt người này, không bao giờ buông tay.
Nhưng hắn còn có việc phải làm.
Vô cùng không nỡ ngừng nụ hôn này, hắn tựa vào trán Nguyễn Minh Trì nói: “Đi thôi, cùng nhau về nhà.”
Nguyễn Minh Trì đã bao giờ thân thiết với người khác như vậy, đầu óc hoàn toàn bị “cảm tình” của Nguyễn Tiên Nhi chiếm giữ, đầu óc rối bời, Quý Hạo nói gì thì y nghe đó.
Trong lúc Nguyễn Minh Trì mơ màng đã bị Quý Hạo ôm, đi về phía cuộn tranh kia.
Khi lần này Quý Hạo rốt cuộc thành công vượt qua cấm chế của bức tranh, nụ cười bên môi của hắn phai nhạt đi đôi chút, ánh mắt lập tức trở nên đen như mực.
Hắn đến thế giới bức tranh này không chỉ một hai lần, nhưng bức tranh này chưa bao giờ đáp lại hắn, thậm chí còn dựng lên cấm chế, không cho gắn hắn tới gần.
Thậm chí, hắn có thể cảm giác được một loại triệu hoán, hệt như đang kêu gọi hắn mau trở về.
Là thứ gì, đang gọi hắn?
Khi hắn đuổi theo ở thế giới thứ ba, khi Nguyễn Minh Trì mở phong ấn không gian, cố gắng chạy trốn, hắn đã từng bị triệu hoán.
Hơn nữa cùng với triệu hoán đó còn kèm theo sức mạnh hùng mạnh.
Lúc này cũng giống như vậy.
Quý Hạo gần như có thể nghe thấy xương cốt của mình đang vang lên.
Mỗi hơi thở đều trở nên mạnh mẽ hơn.
Bên ngoài có thứ gì?
Vô cùng quan trọng với hắn.
Hắn phải ra ngoài.
Quý Hạo chớp mắt, che đi ánh sáng tối tăm trong mắt, kiên nhẫn dỗ dành Nguyễn Minh Trì: “Chúng ta cùng nhau triệu hồi bức tranh này về đây.”
Nguyễn Minh Trì hoàn toàn không nhận ra Quý Hạo không thể đột phá cấm chế của bức tranh, đương nhiên cũng chẳng thể ngờ Quý Hạo vốn không thể khống chế bức tranh cuộn đó.
Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn này, y bị ký ức ngàn năm làm chấn động, gần như hoàn toàn mất đi sức phán đoán vốn có của Nguyễn Minh Trì mà biến thành Nguyễn Tiên Nhi, Quý Hạo nói gì nghe nấy.
Nguyễn Minh Trì không nói gì, chỉ giơ tay vẫy bức tranh.
Bức tranh giống như một đứa bé ngoan, xoay tròn một vòng, nhào vào trong lòng Nguyễn Minh Trì.
Ngay cả Nguyễn Minh Trì và “nguyên thân” của Quý Hạo cũng bị cuốn lại.
Sau đó y nhanh chóng phát hiện, mình không vào được.
Thay vì nói là không vào được, không bằng nói là sau khi thử theo cách này, y mới cảm giác được “Nguyễn Minh Trì” này cũng là phân thân của mình.
Sao lại thế…
Nguyễn Minh Trì không hiểu.
Mình mới là chân thân sao?
Vậy thì…
“Quý Hạo, sao…” Nguyễn Minh Trì nhíu mày, nhìn sang Quý Hạo.
Nhưng chỉ thấy một đôi mắt đen như mực đang lạnh lùng nhìn mình.
“Nguyễn Minh Trì, ra ngoài rồi ta tính sổ với em!”
Vừa nói xong Quý Hạo vận dụng một chiêu đã tích lũy bao lâu nay, nhắm vào điểm yếu của thế giới bên ngoài mà vỗ mạnh xuống.
Sức mạnh của thiên ma bộc phát trong nháy mắt, dưới tiếng vang từ trong ra ngoài, phong ấn lập tức không chịu nổi gánh nặng mà sụp đổ.
Cả không gian chấn động!
Ở chỗ sâu trong bóng tối, có một khe hở nhỏ dài bằng ngón tay, một luồng sáng đỏ nhạt chiếu vào, một luồng linh khí nồng đậm ập vào, lần này Quý Hạo biết rõ triệu hoán hắn là thứ gì.
Không chút do dự, Quý Hạo hóa thành một ánh sáng đen, bay nhanh ra ngoài.
Trong nháy mắt đó, Quý Hạo cảm thấy xung quanh mình là một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, đáng sợ đến mức có thể dễ dàng hủy diệt thế giới, thậm chí vô cùng vô tận.
Giống như thế giới tranh cuộn kia, hắn chỉ giơ tay lên là cả thế giới bị hủy diệt.
Sức mạnh!
Nhanh chóng lấp đầy cơ thể!
Hùng mạnh vô cùng!
Cùng lúc đó, Quý Hạo chậm rãi mở to mắt, trong sự đan xen giữa lửa và đỏ, cuối cùng cũng lần tiên thấy thế giới này.
Thiên ma.
Xuất thế.
Danh sách chương