Quý Hạo có chút bối rối, sau đó đẩy xe lăn ra khỏi cửa, đi đến ban công trong nhà ở tầng ba, cúi đầu nhìn những người đã ngồi trong phòng khách mà gọi: “Nguyễn Minh Trì?”
Nguyễn Minh Trì đứng lên, cậu ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười thoải mái và bình tĩnh giống như đóa hoa tulip đang nở rộ, cho người ta cảm giác như đang đối mặt với ánh mặt trời rực rỡ sắc màu.
Cậu nói: “Cậu chủ, bác sĩ Bevin đã đến, em đang tiếp đón họ.”
Quý Hạo dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Nguyễn Minh Trì, trông thấy sương đen trong mắt Bevin, đám người nhiễm hơi thở của mình làm hắn cảm thấy rất yên tâm, gật đầu một cái, nói: “Đừng quấy rầy tôi, giờ tôi cần nghỉ ngơi.”
“Dạ.” Nguyễn Minh Trì nắm chặt tay giao nhau ở bụng, mỉm cười đáp lại hắn.
Lúc lái xe lăn rời đi, chủ ý thức của Quý Hạo đã trở lại thân thể thiên ma bên kia nên bên này chỉ còn lại chút ý thức duy trì khả năng vận động cơ bản nên hắn không quan tâm nữa.
Công việc thị sát sản nghiệp cũng không có gì phiền phức, chỉ là trò giải trí để giết thời gian nên hắn chọn thứ mình cảm thấy có hứng thú, vì vậy lực chú ý của hắn hoàn toàn bị chuyển hướng, chẳng mấy chốc đã không thèm để tới thể xác bên kia.
Chờ đến khi hắn nhận ra không thích hợp bị một mùi máu tươi kích thích mới sực tỉnh.
Dù sao hắn cũng không phải người bình thường, mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí có mùi vị hắn quen thuộc, dễ dàng phân biệt mùi máu tươi này là của ai.
Đợi đến khi ý thức trở về thân thể, mùi máu tươi đột nhiên trở nên nồng nặc, kích thích huyệt thái dương của hắn nhảy lên liên tục, nồng độ này cũng không phải da thịt rách nát, hoặc ngã xuống đơn giản như vậy.
Nguyễn Minh Trì bị thương? Bị thương nặng?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, ý thức của Quý Hạo liền quét qua toàn bộ biệt thự, cho đến khi hắn tìm thấy một không gian biệt lập ở tầng dưới mà hắn chưa từng thấy trước đây, ý thức của hắn lập tức tập trung ở đó, quả nhiên thấy Nguyễn Minh Trì nằm bất tỉnh trên giường mổ giữa đám người.
Các bác sĩ vây quanh Nguyễn Minh Trì, trong mắt tràn ngập sương đen, hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì mà rất tự nhiên dùng dao mổ cắt thịt sau lưng Nguyễn Minh Trì.
Máu tươi ào ạt chảy ra.
Chỉ nhìn cái này thôi.
Quý Hạo không còn ý nghĩ gì khác, tất cả hành vi kỳ quái của Nguyễn Minh Trì trong khoảng thời gian này, lập tức hệt như có một sơi dây liên kết với nhau mang theo mùi máu tanh nồng nặc, cho Quý Hạo một câu trả lời chính xác.
Cậu muốn đưa xương sống cho hắn thật, mạng sống của cậu giao cho hắn.
Song sự thỏa mãn mà hắn tưởng tượng lại không đến như mong đợi, mà theo đó là một cảm giác đau lòng hơn, Quý Hạo vội đứng lên, đôi chân yếu ớt trong nháy mắt tràn đầy các dây thần kinh và cơ bắp hoạt động điều khiển cơ thể của hắn bước về phía trước.
Nhấc chân lên.
Thả xuống.
Bước tiếp theo là không gian vô trùng khép kín.
Hắn mặc thường phục, đứng đấy, đến một cách đột ngột.
Mùi máu tươi nồng nặc hơn, cùng với nhiệt độ và mùi quen thuộc, tràn ngập mọi ngóc ngách trong không gian này, không khí bị lấy đi khiến đầu óc Quý Hạo thoáng chốc ngừng lại.
Thời gian bị đóng băng, hắn xuyên qua đám người giống như pho tượng, thấy tấm lưng yếu ớt bất lực trên bàn mổ, làn da tái nhợt dưới ngọn đèn mổ hiện ra một màu xanh nhạt, mạng sống đang bị tách ra, vết rách da thịt rõ ràng chói mắt, hệt như cắt vào cơ thể của Quý Hạo.
Mắt hắn như có lửa đốt, trái tim như bị ngàn mũi kim thép đâm vào, trong lòng là nỗi đau thấu tâm can, lần đầu tiên hắn cảm thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt lại, cũng muốn chết cùng với người đó.
Sao em…
Tội tình gì phải làm thế?
Quý Hạo giơ tay lên, muốn chữa trị vết thương bị cắt đó lại phát hiện tay mình run rẩy dữ dội, dường như không phải của mình đến nỗi cả người cũng đang run.
Lần đầu tiên trong một cơ thể có tính tự chủ mạnh mẽ, hắn cảm thấy như không còn thuộc về mình nữa, chấn động mãnh liệt và căng thẳng gần như run lên bần bật tận sâu trong linh hồn, khiến hắn khó có thể tự kiểm soát mình.
Hắn hít sâu một hơi để cho mình tỉnh táo lại, không sao, không có việc gì, mình vốn là thiên ma, em ấy chỉ là một dây đàn, mình có trăm cách để cứu em ấy, chỉ chút vết thương ấy chẳng tính là gì!
Tập trung tinh thần.
Ánh mắt chăm chú.
Ma khí màu đen tuôn ra từ đầu ngón tay, lướt qua làn da bị cắt, vết cắt bằng phẳng dễ dàng khép lại, hắn vươn tay vuốt từ đầu đến đuôi, vì thế trên tấm lưng gầy gò ấy không còn chút vết thương hay sẹo nào, chỉ có vết máu đỏ tươi vẫn nhắc nhở Quý Hạo một phút trước đã xảy ra chuyện gì.
Không sao đâu.
Quý Hạo tự nhủ.
Chảy một chút máu mà thôi, sau một thời gian sẽ bổ sung lại, sẽ không ai có ký ức tồi tệ, mọi người sẽ quên “phẫu thuật thay thế cột sống con người” chết tiệt này, Nguyễn Minh Trì sẽ khỏe mạnh, sẽ không bị tổn thương nữa, hệt như kiếp trước, cả hai sẽ bạc đầu đến già.
Sương đen trào ra từ cơ thể Quý Hạo, xâm nhập vào cơ thể của mọi người bao gồm cả Nguyễn Minh Trì, lượn lờ trong đầu các bác sĩ đó, nhanh chóng tước đi ký ức về khoảng thời gian này của bọn họ.
Vừa nghĩ tới hành vi cuồng nhiệt biến thái của những người này đều do một tay mình tạo thành, lần đầu tiên Quý Hạo cảm thấy sợ hãi trước sức mạnh thiên ma của mình, tuy sức mạnh hùng mạnh làm cho mọi việc đều thuận lợi nhưng nếu dùng không đúng cách, nó cũng là con dao hai lưỡi, làm tổn thương người khác, làm tổn thương người hắn quan tâm nhất.
Ý nghĩ như vậy hiện lên trong đầu Quý Hạo, hắn mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, trong phút chốc dường như có một giọng nói lặp lại tiếng Phạn mờ ảo bên tai hắn: “Thiên ma, nếu ngươi không biết khống chế, tự hại mình cũng phá duyên với cậu ấy…”
Quý Hạo ngẩn ra một lúc, chỉ cảm thấy âm thanh này cực kỳ ồn ào, hắn lắc đầu muốn thoát khỏi âm thanh đó nhưng tiếng Phạn bên tai đột nhiên tăng lên,
vang lên như trống chiều chuông sớm (*): “Kẻ mạnh nhân từ, ma không ác, đạo gia…”
(*) Ví với lời nói làm người ta tỉnh ngộ.
Quý Hạo bị những tiếng nói đó làm ngột ngạt trong lòng, một lần nữa hắn rõ ràng cảm thấy cơ thể của mình bị thứ gì đó không chế, hệt như bị nhốt trong một cái lòng sắt chật hẹp, tay không thể cử động cũng không nói được, cả ngày lẫn đêm bị giam cầm khiến hắn thống khổ không thôi, buồn bực bức bối.
Quý Hạo bất đắc dĩ, buộc phải rút toàn bộ sức mạnh của thiên ma trừ Nguyễn Minh Trì, cố gắng hết sức chống lại giọng nói cằn nhằn phiền nhiễu đáng chết đó nhưng giọng nói đó xuyên thấu khắp nơi, hệt như tác động thẳng vào linh hồn của hắn, không cách nào tránh né mà cũng tránh không được.
Phiền chết!
Phiền chết!
Rốt cuộc là ai đang cằn nhằn mấy từ chết tiệt này vậy!
Không phải bảo hắn đừng tùy tiện dùng sức mạnh thiên ma thôi sao? Để hắn học được lòng từ bi của kẻ mạnh thôi sao? Đạo lý đơn giản như vậy hắn không hiểu à? Cần người khác dạy chắc?
Lặp đi lặp lại, càm ràm, tụng kinh hả?
Phiền quá đi!!!
Cảm xúc khó chịu dâng trào vì thế trái tim càng thêm kiên cố, bốn phương tám hướng đều có những âm thanh như vậy, Quý Hạo chỉ cảm thấy mình dường như bị đàn áp trong âm thanh này mà trở nên ngày càng nhỏ bé, còn âm thanh đó từ trên cao phát ra, nhìn xuống hắn.
Tại sao không chặn được?
Tại sao còn có thể nghe thấy?
Tại sao?
Âm thanh từ đâu phát ra…
Tất cả những suy nghĩ hỗn loạn của Quý Hạo đột nhiên lắng xuống, ánh mắt rơi vào trên người Nguyễn Minh Trì.
Âm thanh… phát ra từ cơ thể của Nguyễn Minh Trì, vì vẫn còn sức mạnh của thiên ma kết nối hai người họ nên giọng nói đó đã ảnh hưởng trực tiếp vào sâu thẳm linh hồn hắn.
Có thứ gì đó trong cơ thể của Nguyễn Minh Trì.
Một giây sau khi ý tưởng này vừa nảy sinh, bàn tay hóa thành sương mù của thiên ma của Quý Hạo liền hung ác tóm về phía cơ thể Nguyễn Minh Trì, nhưng lại cẩn thận né tránh cơ thể yếu ớt đó, chộp lấy thứ bên trong định kéo nó ra.
Sau đó một giây sau, một vệt chính khí hào hùng hóa thành ánh sáng trắng, đánh vào lòng bàn tay hắn.
Lòng bàn tay Quý Hạo đau nhói, máu tươi màu đỏ tía chảy ra.
Song Quý Hạo cũng không dừng lại, dường như không cảm nhận được đau đớn, hắn điều động toàn bộ sức lực va chạm với sức mạnh có thể làm hắn bị thương, mặc cho đau đớn thấu tim, mặc cho máu chảy ròng ròng, chỉ muốn cướp lại Nguyễn Minh Trì về trong lòng mình.
Dưới sự va chạm của hai lực lượng, cơ thể của Nguyễn Minh Trì biến thành một chiến trường, tràn ngập những lực lượng đáng sợ va chạm với nhau, trắng và đen xoắn giết nhau ở đây, cả hai đều dùng sức mạnh mà cơ thể người phàm không thể nào chịu nổi giết chết đối phương.
Cuối cùng Nguyễn Minh Trì cũng phát ra âm thanh đau khổ khó nén nổi.
“Ưm…”
Trong lòng Quý Hạo run lên, sức mạnh thiên ma chợt chậm lại, sau đó tản ra một phần bảo hộ Nguyễn Minh Trì, từ bỏ công kích, chuyển sang phòng ngự.
Nhưng ánh sáng trắng đó không quan tâm, hiển nhiên cũng không quan tâm đến thân thể của Nguyễn Minh Trì, vào lúc Quý Hạo lùi bước thì lập tức đuổi theo mãnh liệt, một đường vọt tới linh đài của Quý Hạo.
Thế là tiếng Phạn vang lên lần nữa.
“Ù ù ù…” Quả thực còn khó chịu hơn cả tiếng muỗi vo ve bay lúc nửa đêm.
Quý Hào bị tiếng ồn làm cho hoa mắt, vì hắn đã phân ra sức mạnh để bảo vệ Nguyễn Minh Trì, không thể tạo thành lực cản có hiệu quả với âm thanh này nữa, hắn đau đớn lảo đảo lui về phía sau một bước.
Ánh sáng trắng đó đột nhiên cứng lại, hệt như một tia sáng trắng đang tỏa sáng rực rỡ, sức mạnh của Đạo gia mạnh mẽ, gia tăng tiên khí đáng sợ khiến Quý Hạo từng bước lui về phía sau, suýt chút nữa đa bị đánh bại.
Cho đến khi Quý Hạo không chịu được, gục xuống đất, sức mạnh của ánh sáng trắng cuối cùng cũng phát huy đến cực hạn.
Phàm là sức mạnh đều có lúc co và duỗi, yếu và mạnh không thể tách rời, vì vậy nếu tránh chiến đấu khi nó ra đòn mạnh nhất, sau đó đột ngột tấn công khi nó cạn kiệt thì sao?
Ma bẩm sinh xảo quyệt.
Quý Hạo đang lùi về phía sau, trong mắt đột nhiên có một đám sương đen bộc phát, sức mạnh mạnh mẽ lúc này ngưng tụ thành một đường bén nhọn nhất, đánh thẳng vào “mũi thương” nơi ánh sáng trắng đã có chút rời rạc đó.
“Keng!”
Dường như có âm thanh của giáo sắt phát ra từ hư không.
Ánh sáng đen ngưng tụ thoáng chốc hòa tan ánh sáng trắng, một đường bẻ gãy nghiền nát, phá hủy ánh sáng trắng nát bấy, nhìn vô cùng thê thảm.
Lúc này ánh sáng trắng như mới phát hiện mình bị lừa, vội vàng thu hết sức lực, trở về phòng ngự chống đỡ, nó đang định tập hợp lại, không ngờ một làn sương mỏng màu đen không một tiếng động mở ra từ phía sau, giống như cái miệng lớn của ác ma, một ngụm nuốt vào trong.
Ánh sáng trắng kinh hãi, tông vào bên trái hay phải đều không thể xông ra, sau đó tức tối mình quá sơ ý.
Gì mà bảo vệ canh chừng, gì mà yêu thương chân thành che chở, hóa ra ngay từ đầu khi Quý Hạo phân ra sức mạnh thiên ma để bảo vệ cơ thể Nguyễn Minh Trì, thì hắn đã giăng bẫy sẵn chỉ chờ ánh sáng trắng lao vào cạm bẫy thì một lưới bắt hết.
Ánh sáng trắng bị sương mù đen phong ấn, lại trông thấy sương đen dày đặc biến thành lưỡi kiếm chém về phía mình, nó không có chỗ nào để trốn, tránh cũng không được, chỉ có thể thầm nghĩ rằng ma này quá xảo trá, rốt cuộc vẫn phải từ bỏ cơ hội lần này.
Thân thể nó khởi động lại vài lần, ánh sáng nhanh chóng nhạt đi, mắt thấy sắp rời khỏi thế giới này.
Ánh mắt của Quý Hạo sắc bén, ngón tay hóa thành móng vuốt, trở tay chộp lấy, chẳng những nắm chặt đuôi ánh sáng trắng đó, còn hóa thành một đám sương đen đuổi theo!
Hư không của thế giới nhỏ bị bóp méo, ánh sáng trắng hóa thành một vệt sáng lập tức biến mất ở thế giới này.
Nguyễn Minh Trì đứng lên, cậu ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười thoải mái và bình tĩnh giống như đóa hoa tulip đang nở rộ, cho người ta cảm giác như đang đối mặt với ánh mặt trời rực rỡ sắc màu.
Cậu nói: “Cậu chủ, bác sĩ Bevin đã đến, em đang tiếp đón họ.”
Quý Hạo dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Nguyễn Minh Trì, trông thấy sương đen trong mắt Bevin, đám người nhiễm hơi thở của mình làm hắn cảm thấy rất yên tâm, gật đầu một cái, nói: “Đừng quấy rầy tôi, giờ tôi cần nghỉ ngơi.”
“Dạ.” Nguyễn Minh Trì nắm chặt tay giao nhau ở bụng, mỉm cười đáp lại hắn.
Lúc lái xe lăn rời đi, chủ ý thức của Quý Hạo đã trở lại thân thể thiên ma bên kia nên bên này chỉ còn lại chút ý thức duy trì khả năng vận động cơ bản nên hắn không quan tâm nữa.
Công việc thị sát sản nghiệp cũng không có gì phiền phức, chỉ là trò giải trí để giết thời gian nên hắn chọn thứ mình cảm thấy có hứng thú, vì vậy lực chú ý của hắn hoàn toàn bị chuyển hướng, chẳng mấy chốc đã không thèm để tới thể xác bên kia.
Chờ đến khi hắn nhận ra không thích hợp bị một mùi máu tươi kích thích mới sực tỉnh.
Dù sao hắn cũng không phải người bình thường, mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí có mùi vị hắn quen thuộc, dễ dàng phân biệt mùi máu tươi này là của ai.
Đợi đến khi ý thức trở về thân thể, mùi máu tươi đột nhiên trở nên nồng nặc, kích thích huyệt thái dương của hắn nhảy lên liên tục, nồng độ này cũng không phải da thịt rách nát, hoặc ngã xuống đơn giản như vậy.
Nguyễn Minh Trì bị thương? Bị thương nặng?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, ý thức của Quý Hạo liền quét qua toàn bộ biệt thự, cho đến khi hắn tìm thấy một không gian biệt lập ở tầng dưới mà hắn chưa từng thấy trước đây, ý thức của hắn lập tức tập trung ở đó, quả nhiên thấy Nguyễn Minh Trì nằm bất tỉnh trên giường mổ giữa đám người.
Các bác sĩ vây quanh Nguyễn Minh Trì, trong mắt tràn ngập sương đen, hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì mà rất tự nhiên dùng dao mổ cắt thịt sau lưng Nguyễn Minh Trì.
Máu tươi ào ạt chảy ra.
Chỉ nhìn cái này thôi.
Quý Hạo không còn ý nghĩ gì khác, tất cả hành vi kỳ quái của Nguyễn Minh Trì trong khoảng thời gian này, lập tức hệt như có một sơi dây liên kết với nhau mang theo mùi máu tanh nồng nặc, cho Quý Hạo một câu trả lời chính xác.
Cậu muốn đưa xương sống cho hắn thật, mạng sống của cậu giao cho hắn.
Song sự thỏa mãn mà hắn tưởng tượng lại không đến như mong đợi, mà theo đó là một cảm giác đau lòng hơn, Quý Hạo vội đứng lên, đôi chân yếu ớt trong nháy mắt tràn đầy các dây thần kinh và cơ bắp hoạt động điều khiển cơ thể của hắn bước về phía trước.
Nhấc chân lên.
Thả xuống.
Bước tiếp theo là không gian vô trùng khép kín.
Hắn mặc thường phục, đứng đấy, đến một cách đột ngột.
Mùi máu tươi nồng nặc hơn, cùng với nhiệt độ và mùi quen thuộc, tràn ngập mọi ngóc ngách trong không gian này, không khí bị lấy đi khiến đầu óc Quý Hạo thoáng chốc ngừng lại.
Thời gian bị đóng băng, hắn xuyên qua đám người giống như pho tượng, thấy tấm lưng yếu ớt bất lực trên bàn mổ, làn da tái nhợt dưới ngọn đèn mổ hiện ra một màu xanh nhạt, mạng sống đang bị tách ra, vết rách da thịt rõ ràng chói mắt, hệt như cắt vào cơ thể của Quý Hạo.
Mắt hắn như có lửa đốt, trái tim như bị ngàn mũi kim thép đâm vào, trong lòng là nỗi đau thấu tâm can, lần đầu tiên hắn cảm thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt lại, cũng muốn chết cùng với người đó.
Sao em…
Tội tình gì phải làm thế?
Quý Hạo giơ tay lên, muốn chữa trị vết thương bị cắt đó lại phát hiện tay mình run rẩy dữ dội, dường như không phải của mình đến nỗi cả người cũng đang run.
Lần đầu tiên trong một cơ thể có tính tự chủ mạnh mẽ, hắn cảm thấy như không còn thuộc về mình nữa, chấn động mãnh liệt và căng thẳng gần như run lên bần bật tận sâu trong linh hồn, khiến hắn khó có thể tự kiểm soát mình.
Hắn hít sâu một hơi để cho mình tỉnh táo lại, không sao, không có việc gì, mình vốn là thiên ma, em ấy chỉ là một dây đàn, mình có trăm cách để cứu em ấy, chỉ chút vết thương ấy chẳng tính là gì!
Tập trung tinh thần.
Ánh mắt chăm chú.
Ma khí màu đen tuôn ra từ đầu ngón tay, lướt qua làn da bị cắt, vết cắt bằng phẳng dễ dàng khép lại, hắn vươn tay vuốt từ đầu đến đuôi, vì thế trên tấm lưng gầy gò ấy không còn chút vết thương hay sẹo nào, chỉ có vết máu đỏ tươi vẫn nhắc nhở Quý Hạo một phút trước đã xảy ra chuyện gì.
Không sao đâu.
Quý Hạo tự nhủ.
Chảy một chút máu mà thôi, sau một thời gian sẽ bổ sung lại, sẽ không ai có ký ức tồi tệ, mọi người sẽ quên “phẫu thuật thay thế cột sống con người” chết tiệt này, Nguyễn Minh Trì sẽ khỏe mạnh, sẽ không bị tổn thương nữa, hệt như kiếp trước, cả hai sẽ bạc đầu đến già.
Sương đen trào ra từ cơ thể Quý Hạo, xâm nhập vào cơ thể của mọi người bao gồm cả Nguyễn Minh Trì, lượn lờ trong đầu các bác sĩ đó, nhanh chóng tước đi ký ức về khoảng thời gian này của bọn họ.
Vừa nghĩ tới hành vi cuồng nhiệt biến thái của những người này đều do một tay mình tạo thành, lần đầu tiên Quý Hạo cảm thấy sợ hãi trước sức mạnh thiên ma của mình, tuy sức mạnh hùng mạnh làm cho mọi việc đều thuận lợi nhưng nếu dùng không đúng cách, nó cũng là con dao hai lưỡi, làm tổn thương người khác, làm tổn thương người hắn quan tâm nhất.
Ý nghĩ như vậy hiện lên trong đầu Quý Hạo, hắn mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, trong phút chốc dường như có một giọng nói lặp lại tiếng Phạn mờ ảo bên tai hắn: “Thiên ma, nếu ngươi không biết khống chế, tự hại mình cũng phá duyên với cậu ấy…”
Quý Hạo ngẩn ra một lúc, chỉ cảm thấy âm thanh này cực kỳ ồn ào, hắn lắc đầu muốn thoát khỏi âm thanh đó nhưng tiếng Phạn bên tai đột nhiên tăng lên,
vang lên như trống chiều chuông sớm (*): “Kẻ mạnh nhân từ, ma không ác, đạo gia…”
(*) Ví với lời nói làm người ta tỉnh ngộ.
Quý Hạo bị những tiếng nói đó làm ngột ngạt trong lòng, một lần nữa hắn rõ ràng cảm thấy cơ thể của mình bị thứ gì đó không chế, hệt như bị nhốt trong một cái lòng sắt chật hẹp, tay không thể cử động cũng không nói được, cả ngày lẫn đêm bị giam cầm khiến hắn thống khổ không thôi, buồn bực bức bối.
Quý Hạo bất đắc dĩ, buộc phải rút toàn bộ sức mạnh của thiên ma trừ Nguyễn Minh Trì, cố gắng hết sức chống lại giọng nói cằn nhằn phiền nhiễu đáng chết đó nhưng giọng nói đó xuyên thấu khắp nơi, hệt như tác động thẳng vào linh hồn của hắn, không cách nào tránh né mà cũng tránh không được.
Phiền chết!
Phiền chết!
Rốt cuộc là ai đang cằn nhằn mấy từ chết tiệt này vậy!
Không phải bảo hắn đừng tùy tiện dùng sức mạnh thiên ma thôi sao? Để hắn học được lòng từ bi của kẻ mạnh thôi sao? Đạo lý đơn giản như vậy hắn không hiểu à? Cần người khác dạy chắc?
Lặp đi lặp lại, càm ràm, tụng kinh hả?
Phiền quá đi!!!
Cảm xúc khó chịu dâng trào vì thế trái tim càng thêm kiên cố, bốn phương tám hướng đều có những âm thanh như vậy, Quý Hạo chỉ cảm thấy mình dường như bị đàn áp trong âm thanh này mà trở nên ngày càng nhỏ bé, còn âm thanh đó từ trên cao phát ra, nhìn xuống hắn.
Tại sao không chặn được?
Tại sao còn có thể nghe thấy?
Tại sao?
Âm thanh từ đâu phát ra…
Tất cả những suy nghĩ hỗn loạn của Quý Hạo đột nhiên lắng xuống, ánh mắt rơi vào trên người Nguyễn Minh Trì.
Âm thanh… phát ra từ cơ thể của Nguyễn Minh Trì, vì vẫn còn sức mạnh của thiên ma kết nối hai người họ nên giọng nói đó đã ảnh hưởng trực tiếp vào sâu thẳm linh hồn hắn.
Có thứ gì đó trong cơ thể của Nguyễn Minh Trì.
Một giây sau khi ý tưởng này vừa nảy sinh, bàn tay hóa thành sương mù của thiên ma của Quý Hạo liền hung ác tóm về phía cơ thể Nguyễn Minh Trì, nhưng lại cẩn thận né tránh cơ thể yếu ớt đó, chộp lấy thứ bên trong định kéo nó ra.
Sau đó một giây sau, một vệt chính khí hào hùng hóa thành ánh sáng trắng, đánh vào lòng bàn tay hắn.
Lòng bàn tay Quý Hạo đau nhói, máu tươi màu đỏ tía chảy ra.
Song Quý Hạo cũng không dừng lại, dường như không cảm nhận được đau đớn, hắn điều động toàn bộ sức lực va chạm với sức mạnh có thể làm hắn bị thương, mặc cho đau đớn thấu tim, mặc cho máu chảy ròng ròng, chỉ muốn cướp lại Nguyễn Minh Trì về trong lòng mình.
Dưới sự va chạm của hai lực lượng, cơ thể của Nguyễn Minh Trì biến thành một chiến trường, tràn ngập những lực lượng đáng sợ va chạm với nhau, trắng và đen xoắn giết nhau ở đây, cả hai đều dùng sức mạnh mà cơ thể người phàm không thể nào chịu nổi giết chết đối phương.
Cuối cùng Nguyễn Minh Trì cũng phát ra âm thanh đau khổ khó nén nổi.
“Ưm…”
Trong lòng Quý Hạo run lên, sức mạnh thiên ma chợt chậm lại, sau đó tản ra một phần bảo hộ Nguyễn Minh Trì, từ bỏ công kích, chuyển sang phòng ngự.
Nhưng ánh sáng trắng đó không quan tâm, hiển nhiên cũng không quan tâm đến thân thể của Nguyễn Minh Trì, vào lúc Quý Hạo lùi bước thì lập tức đuổi theo mãnh liệt, một đường vọt tới linh đài của Quý Hạo.
Thế là tiếng Phạn vang lên lần nữa.
“Ù ù ù…” Quả thực còn khó chịu hơn cả tiếng muỗi vo ve bay lúc nửa đêm.
Quý Hào bị tiếng ồn làm cho hoa mắt, vì hắn đã phân ra sức mạnh để bảo vệ Nguyễn Minh Trì, không thể tạo thành lực cản có hiệu quả với âm thanh này nữa, hắn đau đớn lảo đảo lui về phía sau một bước.
Ánh sáng trắng đó đột nhiên cứng lại, hệt như một tia sáng trắng đang tỏa sáng rực rỡ, sức mạnh của Đạo gia mạnh mẽ, gia tăng tiên khí đáng sợ khiến Quý Hạo từng bước lui về phía sau, suýt chút nữa đa bị đánh bại.
Cho đến khi Quý Hạo không chịu được, gục xuống đất, sức mạnh của ánh sáng trắng cuối cùng cũng phát huy đến cực hạn.
Phàm là sức mạnh đều có lúc co và duỗi, yếu và mạnh không thể tách rời, vì vậy nếu tránh chiến đấu khi nó ra đòn mạnh nhất, sau đó đột ngột tấn công khi nó cạn kiệt thì sao?
Ma bẩm sinh xảo quyệt.
Quý Hạo đang lùi về phía sau, trong mắt đột nhiên có một đám sương đen bộc phát, sức mạnh mạnh mẽ lúc này ngưng tụ thành một đường bén nhọn nhất, đánh thẳng vào “mũi thương” nơi ánh sáng trắng đã có chút rời rạc đó.
“Keng!”
Dường như có âm thanh của giáo sắt phát ra từ hư không.
Ánh sáng đen ngưng tụ thoáng chốc hòa tan ánh sáng trắng, một đường bẻ gãy nghiền nát, phá hủy ánh sáng trắng nát bấy, nhìn vô cùng thê thảm.
Lúc này ánh sáng trắng như mới phát hiện mình bị lừa, vội vàng thu hết sức lực, trở về phòng ngự chống đỡ, nó đang định tập hợp lại, không ngờ một làn sương mỏng màu đen không một tiếng động mở ra từ phía sau, giống như cái miệng lớn của ác ma, một ngụm nuốt vào trong.
Ánh sáng trắng kinh hãi, tông vào bên trái hay phải đều không thể xông ra, sau đó tức tối mình quá sơ ý.
Gì mà bảo vệ canh chừng, gì mà yêu thương chân thành che chở, hóa ra ngay từ đầu khi Quý Hạo phân ra sức mạnh thiên ma để bảo vệ cơ thể Nguyễn Minh Trì, thì hắn đã giăng bẫy sẵn chỉ chờ ánh sáng trắng lao vào cạm bẫy thì một lưới bắt hết.
Ánh sáng trắng bị sương mù đen phong ấn, lại trông thấy sương đen dày đặc biến thành lưỡi kiếm chém về phía mình, nó không có chỗ nào để trốn, tránh cũng không được, chỉ có thể thầm nghĩ rằng ma này quá xảo trá, rốt cuộc vẫn phải từ bỏ cơ hội lần này.
Thân thể nó khởi động lại vài lần, ánh sáng nhanh chóng nhạt đi, mắt thấy sắp rời khỏi thế giới này.
Ánh mắt của Quý Hạo sắc bén, ngón tay hóa thành móng vuốt, trở tay chộp lấy, chẳng những nắm chặt đuôi ánh sáng trắng đó, còn hóa thành một đám sương đen đuổi theo!
Hư không của thế giới nhỏ bị bóp méo, ánh sáng trắng hóa thành một vệt sáng lập tức biến mất ở thế giới này.
Danh sách chương