Chiếc xe việt dã màu bạc rời khỏi bệnh viện lại lái vào thành phố lần nữa, Quý Hạo cầm lấy tay Nguyễn Minh Trì, cảm nhận được sự phản cảm đến từ cậu.

Rõ ràng ghét đến thế nhưng vì tiền mà nhẫn nhịn. Không ngờ sâu trong lòng Nguyễn thượng tiên, em cũng chỉ là một người phàm tục.

Quý Hạo nghĩ đến người nằm bên ngoài, lại nhìn người trước mắt, nụ cười treo bên môi, cúi đầu ngậm ngón áp út gầy guộc, lúc này mới buông ra.

Nguyễn Minh Trì vất vả lắm mới thu tay về, cố nén khó chịu, cố gắng tập trung lái xe nhưng nơi ngón áp út bị mút còn đọng lại nước bọt của Quý Hạo, dưới luồng khí lạnh vờn quanh thổi ra từ điều hòa như một vòng sắt lạnh lẽo bao vây lấy cậu từng lớp một, khiến cậu không tài nào thở nổi.

Muốn chạy trốn, muốn chạy thật xa, quá buồn nôn.

Song, Nguyễn Minh Trì không thể trốn thoát.

Sau khi trở lại khách sạn với Quý Hạo, cậu chẳng những phải chăm sóc người ta mà còn phải xoa bóp chân cho hắn, sau đó bị tên này kéo lên giường, lăn qua lộn lại một hồi, lúc này mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, Quý Hạo vẫn còn đang ngủ.

Từ nhỏ Quý Hạo đã yếu ớt, không phải bị bệnh thì cũng sắp sinh bệnh, sau khi chân bị thương thì căn cơ càng bị hủy hoại nên thời gian ngủ của Quý Hạo ngày nào cũng nhiều hơn người bình thường ba bốn tiếng.

Nguyễn Minh Trì không muốn đối mặt với Quý Hạo, trà nhài mà cậu pha cho hắn đa số là thành phần hỗ trợ giấc ngủ nên giờ nghỉ trưa của Quý Hạo bình thường đều kéo dài bốn năm tiếng.

Hôm nay Nguyễn Minh Trì chỉ ngủ được nửa tiếng, bộ não buộc phải đánh thức cậu từ giấc ngủ, mới vừa mở mắt ra mà không buồn ngủ, cậu rón rén từ trên giường trở xuống, tìm quần áo định mặc vào.

Nhưng lúc trước bị Quý Hạo xoa nắn một hồi, quần áo cũng hơi nhăn nhúm, nghĩ tới chuyện mình phải làm kế tiếp, Nguyễn Minh Trì thoáng nhìn Quý Hạo, mở tủ quần áo, tìm quần áo lần này cậu đặc biệt chuẩn bị, mặc vào rồi mở cửa đi ra ngoài.

Nguyễn Minh Trì lấy lý do Quý Hạo đang ngủ say, gặp người quản lý phụ trách tiếp đón họ lần này tại quán cà phê ở tầng dưới của khách sạn, cũng lấy thân phận người phát ngôn của Quý Hạo hỏi về sản nghiệp địa phương, sau đó chủ đề rơi vào việc chia sẻ cổ phần của thương hiệu xe hơi “WB”, bắt đầu thu thập thêm thông tin tiến thêm một bước.

Cậu cũng không nói mình muốn giúp Quý Hạo tiến hành thanh lý sản nghiệp, vì trước khi nhận được nhiều thông tin và quyền quyết định hơn, thì cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ mong sao một đòn thành công ngay.

Tất nhiên, cổ phần của thương hiệu “WB” rất phù hợp với nhu cầu của cậu, giá trị không cao nhưng lại có lợi nhuận, nếu có thể chuyển 30% cổ phần đó sang một phần nhỏ đứng tên mình thì ít nhất cuộc sống không cần phải lo lắng nữa.

Nguyễn Minh Trì mặc âu phục ngồi ở vị trí gần cửa sổ quán cà phê, ghế ngồi ngăn cách ánh mắt nhìn trộm xung quanh rất tốt, cậu rất gầy nhưng lại có vẻ đẹp độc đáo của người phương Đông, thậm chí phù hợp với hình tượng quý tộc phương Đông trong tưởng tượng của người phương Tây. Hơn nữa cậu thường ở bên cạnh Quý Hạo, người ngoài không biết cũng không đoán được thân phận chính xác của cậu nên lời của cậu thốt ra đã trở thành chính Quý Hạo lên tiếng.

Sau khi Nguyễn Minh Trì hiểu rõ về cổ phần của WB, cơ cấu quản lý,… thì cũng thử tìm ra mức độ tin tưởng của người quản lý đối với cậu, tiến thêm một bước đưa ra quyết định muốn đến công ty xem xét.

Cũng có chút mạo hiểm, dù sao nán lại ở quán cà phê có hơi lâu, nhưng nếu không thể tận mắt nhìn thấy xí nghiệp này, cậu cũng không dám manh động, nhưng lỡ trở về quá muộn, Quý Hạo tỉnh thì làm sao bây giờ? Tỉnh dậy…… thì cứ tỉnh thôi.

Họ đã rời khỏi biệt thự đi ra bên ngoài, Quý Hạo chỉ dám giở thói thô bạo trước mặt cậu, nếu cậu có đầy đủ lý do, chắc hắn sẽ dễ nói chuyện hơn khi ở biệt thự.

Nguyễn Minh Trì liếm môi, đứng dậy thúc giục người quản lý dẫn cậu đến nhà máy xem xét, dù suốt cả quá trình có nhanh đến cỡ nào cũng không chần chừ ở nhà máy quá lâu thì khi Nguyễn Minh Trì trở về vẫn chậm.

Lúc này đã qua giờ ăn tối, màn đêm đang dần buông xuống.

Nửa giờ trước, Quý Hạo gọi điện thoại tới, khi đó Nguyễn Minh Trì đang thông qua video nói chuyện với hai cổ đông khác của “WB”, nói được một nửa thì đối diện với ánh mắt u ám của Quý Hạo, cậu đành phải dừng mọi việc, vội trở về khách sạn.



Dọc đường, Quý Hạo gọi không dưới mười cuộc điện thoại.

Một cú điện thoại còn thiếu kiên nhẫn hơn một cú điện thoại, kiểu tức giận bị kìm nén đó như con dao lớn kề sát đang từng chút một đè xuống vào cổ Nguyễn Minh Trì.

“Chết tiệt! Nguyễn Minh Trì, tốt nhất em cho tôi một lý do! Tôi có bảo em đến nhà máy không? Tôi đã nói những thứ không cần thiết thì cứ vứt đi mà! Tôi có bảo em rời xa tôi không? Em dám rời khỏi tôi lúc tôi đang ngủ, em có tin tôi tìm người làm xiềng xích riêng cho em hay không, em không thể đi đâu, cho dù tôi không cần em, em cũng phải ở chân giường của tôi!”

“Đúng, dây xích, bây giờ tôi sẽ gọi điện đặt làm dây xích, gần đây tôi dễ dãi với em quá, đến nỗi khiến em cảm thấy rời xa tôi cũng không sao cả. Tôi phải cho em biết thân biết phận, em về rồi thì phải trả giá cho cái thói ngạo mạn của em, đời này đừng hòng rời khỏi biệt thự một bước!”

“Nguyễn Minh Trì…”

Nguyễn Minh Trì lái xe với tốc độ rất nhanh, nghe giọng nói từ điện thoại vang lên trong xe, có ảo giác mình bị ác quỷ theo dõi, nhịp tim tăng nhanh, hơi thở gấp gáp, đôi mắt rưng rưng suýt không nhìn rõ con đường phía trước.

Quý Hạo tức giận muốn nhốt cậu lại, cậu muốn nhân cơ hội này chạy trốn, sau đó tìm đại một chỗ trốn, trốn tám năm mười năm… Không, không, Quý Hạo có độc mãn tính trong người, nhiều nhất nửa năm sẽ chết nên cậu cũng không cần trốn lâu như vậy, chỉ cần một năm là đủ, trốn đi một năm là có thể hoàn toàn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Quý Hạo.

Cậu muốn rời đi, không đi không được, nhưng có thứ gì đang kéo cậu về phía khách sạn, khi nhìn thấy tòa nhà cao tầng của khách sạn từ xa, bất chợt cậu cảm thấy bản thân mình quá bi ai.

Bị tiền bạc dụ dỗ?

Không phải.

Cậu nghĩ, mình biết đáp án, trong những năm tháng bị giam cầm đó, cậu mắc phải một căn bệnh nan y, loại bệnh đó kéo cậu phải chạy về phía Quý Hạo, cảm giác sợ hãi và gần gũi dường như đã khắc sâu vào trong gen của cậu, cậu không còn chỗ nào để trốn.

Nhưng.

Làm sao cam lòng!

Nguyễn Minh Trì hận sự do dự của mình, hận sự hèn nhát của mình, ánh mắt cậu hoảng loạn lao đi với tốc độ nhanh hơn cho đến khi một biển báo đường hình chữ “T” xuất hiện ở cuối đường.

Nguyễn Minh Trì như đột nhiên đứng ở ngã rẽ.

Đi về bên trái, trốn thoát được tự do, đi về bên phải trở lại bên cạnh Quý Hạo, sống không bằng chết. Nguyễn Minh Trì liếm môi, đạp ga, tốc độ ngày càng tăng, cậu không quay sang bên trái cũng không rẽ phải mà nắm chặt vô lăng lao thẳng về phía trước.

Cuối tầm nhìn là địa ngục.

Chiếc xe sang trọng màu bạc với vận tốc 80/h đâm đầu vào bồn hoa ven đường, rồi đâm vào lan can cầu mà không hề giảm tốc độ.

Tiếng “ầm ầm” như sấm sét, nổ vang bên tai Nguyễn Minh Trì, cậu nắm chặt tay lái, cắn chặt hàm răng, trong giây phút nảy lên, buông lỏng chân ga rồi nín thở.

Cuối địa ngục là một đường hầm, một chiếc xe tải màu xanh lá cây chạy qua trước mắt Nguyễn Minh Trì, đuôi xe tải chất đầy hàng hóa suýt chút nữa va vào đầu chiếc xe sang màu bạc, đúng như dự đoán, một chấn động dữ dội ập đến, cơ thể Nguyễn Minh Trì bị trói vào dây an toàn, đập đầu vào túi khí bơm hơi, lúc này túi khí mềm đập thẳng vào đầu cậu như một viên gạch, vừa đập đầu về phía sau thì gáy cậu cũng bị chấn động, nội tạng cũng theo đó xê dịch.

“Bùm” một tiếng vang thật lớn dường như giây phút này mới truyền vào màng nhĩ, kèm theo tiếng thủy tinh vỡ vụn, vang vọng trong đầu óc hỗn loạn của Nguyễn Minh Trì.

Còn sống?

Sẽ sống chứ?

Làm thế chắc sẽ khiến Quý Hạo ngậm cái miệng khó chịu đó lại đúng không?



Bóng tối nhanh chóng ập xuống trong những dòng suy nghĩ miên man, chẳng mấy chốc Nguyễn Minh Trì đã bất tỉnh.

Quý Hạo đang mắng tích cực trong điện thoại khi nghe thấy tiếng nổ bên kia vang lên, hắn cũng cảm nhận được thế giới này rung chuyển dữ dội.

Có chút giống động đất, tầm nhìn rung chuyển dữ dội, thậm chí những vật thể nhỏ hơn cũng biến thành tro bụi tan biến ngay lập tức, nhân loại cũng vô thức dừng lại mọi động tác như đánh mất sức sống sinh tồn.

Nhưng Quý Hạo còn chưa kịp phản ứng nhanh hơn, thế giới lại khôi phục yên tĩnh, những biến hóa trong nháy mắt đó dường như bị thời gian nuốt chửng, không còn tồn tại nữa.

Thế giới yên tĩnh trở lại, Quý Hạo lại đột nhiên đứng lên.

Sức mạnh thiên ma vô tư tác động đến hai chân, dễ dàng chữa các dây thần kinh bị đứt, thậm chí ngay cả cơ bắp bị héo rút cũng tràn đầy sức sống trở lại, thần kinh ở trong thân thể như mới mọc rễ, nhanh chóng phát triển cho đến khi chạm đến đầu dây thần kinh, thế nên ngay cả tri giác cũng được phục hồi.

Tấm vải sẫm màu từ trên người Quý Hạo tuột xuống, hắn tiến lên một bước, vượt qua không gian và thời gian, khi đáp xuống đã đứng trước chiếc xe sang màu bạc méo mó, nát vụn đó.

Khi hắn vịn cửa xe chậm rãi cúi người xuống, tấm chăn nỉ trong khách sạn mới chậm rãi rơi xuống đất.

Sau đó Quý Hạo thấy một thanh niên nhếch nhác đang bất tỉnh.

Tất nhiên là còn sống.

Thế giới này còn tồn tại, chính là minh chứng tốt nhất.

Nhưng thế giới hỗn loạn vào lúc đó cũng chứng minh chủ nhân của thế giới trong khoảnh khắc đó quả thật cũng đang đi qua cánh cổng địa ngục, thế giới mất kiểm soát ngay lập tức chỉ lát nữa là sụp đổ, nhưng Nguyễn Minh Trì còn sống đã nhanh chóng duy trì sự cân bằng của thế giới.

Quý Hạo hơi nheo mắt, trong bóng tối nhìn khuôn mặt hôn mê của Nguyễn Minh Trì, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm.

Vì chưa từng trải qua nên không thể kết luận, nhưng Quý Hạo phải suy nghĩ, nếu dây đàn chết trong thế giới nhỏ, có phải sẽ chết thật, không bao giờ có thể sữa được nữa hay không? Còn Nguyễn Minh Trì thì sao? Người nằm bên ngoài kia, có phải cũng đi theo hoàn toàn binh giải hay không.

“A ——” Tiếng hét của một người phụ nữ và tiếng đàn ông gọi cảnh sát vang lên từ phía bên kia cửa sổ.

Quý Hạo xua đi những suy đoán này, thân thể nghiêng về phía trước, khi sắp đụng vào xe, một giây sau cơ thể đã biến mất, lúc xuất hiện lại đã đứng trong phòng khách sạn.

Xoay người tiện tay nhặt chăn len đắp lên, cúi đầu nhìn xuống hai chân khỏe mạnh của mình, ngón tay bắn ra một tiếng giòn vang, vì thế hai chân đó mắt thường có thể thấy lại lần nữa sụp bẹp xuống.

Làm xong những thứ này Quý Hạo dựa vào xe lăn, nhắm hai mắt, nở nụ cười.

Lúc này đây, mình gióng trống khua chiêng sử dụng sức mạnh thiên ma, ngay cả phản ứng cũng không có sao?

Hơn nữa, thế giới này lại giống như thế giới trước, hắn đều không có cha mẹ.

Lần trước có thể là trùng hợp, lần này thì sao?

Chẳng lẽ vẫn là trùng hợp? Hoặc có người cố tình?

Hắn lẳng lặng suy nghĩ, hồi tưởng lại chậm rãi phân tích, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa có người nói: “Cậu Quý, cậu Nguyễn đã xảy ra tai nạn xe cộ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện