Khi Nguyễn Minh Trì trả lại hộp y tế rồi quay lại, Quý Hạo đã đẩy xe lăn ngồi sau bàn làm việc, ánh sáng từ chiếc laptop đang mở chiếu vào mặt hắn, trong biệt thự yên tĩnh này, trông hắn u ám lạ thường.

Lông mi Nguyễn Minh Trì run lên, sau đó đi đến trước mặt người nọ, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, cậu phải phục hồi chức năng, nước sắp lạnh rồi.”

Quý Hạo cũng không để ý tới cậu, chỉ tìm trang web đọc tin tức, ánh sáng xoay chuyển theo con chuột của hắn, trong mắt hắn hiện lên ánh sáng chập chờn.

Nguyễn Minh Trì kiên nhẫn một hồi, chỉ có thể thúc giục lần nữa: “Cậu chủ…”

“Bốp!”

Con chuột bị Quý Hạo ném ra ngoài, sát qua trán Nguyễn Minh Trì bay về phía sau, cuối cùng đập vào tường vỡ thành hai nửa.

Sức lớn thế này, Nguyễn Minh Trì nhìn “xác chuột” trên đất, không hề nghi ngờ nếu mình bị đập trúng, chắc chắn đầu sẽ chảy máu, thậm chí có thể bị chấn động não.

“Im đi.” Quý Hạo ngước mắt, âm trầm nhìn cậu bèn nói: “Thứ đó có ích lợi hay không, tôi và em đều biết rõ, sau này nếu để tôi ngâm nước, tôi sẽ ném em vào đó, dìm chết em.”

Lần này, Nguyễn Minh Trì đã không thể bình tĩnh được nữa, con ngươi nhanh chóng lóe lên, sau đó lặng lẽ siết chặt tay, khuyên bảo: “Bác sĩ nói, chân của cậu vẫn còn hy vọng, chỉ cần mỗi ngày đúng giờ hồi phục…”

“Tôi đã nói không hồi phục rồi?” Quý Hạo lại ngắt lời cậu, điều khiển xe lăn chậm rãi vòng qua bàn, đi tới trước mặt Nguyễn Minh Trì, ngửa đầu nhìn cậu vài giây, sau đó đẩy nút điều khiển trên xe lăn, trong tiếng động ù ù đó, cũng không quay đầu lại nói: “Vào phòng ngủ, lên giường, giúp tôi hồi phục chức năng.”

“Nhưng cậu vẫn chưa có tắm thuốc.” Giọng Nguyễn Minh Trì có hơi gấp gáp.

“Lại đây.” Quý Hạo đổi giọng, không nhiều lời mà trầm giọng ra lệnh.

Nguyễn Minh Trì cắn môi dưới, đôi mắt vừa mới tối tăm và chết lặng cuối cùng cũng có chút sáng ngời, nhanh chóng lóe lên, lo lắng thường xuyên hiện ra.

Nhà của Quý Hạo rất lớn, nhưng không gian sống của một người cũng chỉ có bấy nhiêu, nếu một người nằm trên một chiếc giường, thì một phần ba cuộc đời sẽ mất đi theo thời gian.

Hắn điều khiển xe lăn đi tới bên giường, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Minh Trì, cậu không nói một lời tiến lên ôm ngang hắn.

Sắc mặt Nguyễn Minh Trì bình tĩnh, động tác thành thạo, nhưng Quý Hạo đã mất đi hai chân cũng không nhẹ, cơ thể Nguyễn Minh Trì cũng gầy yếu cần nín thở mới có thể ôm người lên, trong giây phút thân thể kề sát, cậu cảm giác nhận được cái mùi khiến cậu căm ghét trên người đối phương, thậm chí có lúc muốn ném hắn ra ngoài.

Nhưng cậu nhịn được.

Giả vờ ngoan ngoãn nhẹ nhàng bế người đó lên rồi cẩn thận đặt người lên giường, sau khi đặt người xuống cậu mới chậm rãi rút tay ra.

Song hôm nay cậu không rời đi được.

Một tay quấn quanh cổ cậu, người nằm trên giường tuy ốm yếu lại tàn tật, nhưng do ăn ngon mặc đẹp kẻ hầu người hạ tắm rửa thay quần áo, thậm chí còn luôn có nhân viên y tế túc trực nên phần thân trên có thể cử động được không hề thiếu sức lực.

Ngay cả khuôn mặt đó cũng giữ được vẻ ngoài đẹp trai.

Nhưng thế thì sao?


Cổ bị ôm lấy, cậu không nhúc nhích bị đôi mắt đột nhiên đong đầy tình cảm đó nhìn chăm chú lại nhìn không thấu tâm can của mình.

Nguyễn Minh Trì muốn nói: Thì sao, tóm lại hắn là một tên cặn bã.

Quý Hạo ôm vai cậu, đôi mắt ấm áp nhìn Nguyễn Minh Trì, không hề giả vờ vì đó giờ hắn luôn nhìn cậu như vậy, nói lời yêu thương một cách tự nhiên: “Vừa nãy tôi mất bình tĩnh, tôi xin lỗi, đừng giận tôi nữa, tôi như thế đã khổ lắm rồi, em biết không, tôi khổ lắm sắp sụp gục ngã rồi. Vậy, em có thể tha thứ cho tôi không? Đừng rời xa tôi, tôi không còn ai khác ngoài em cả, chỉ có em.”

Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Nguyễn Minh Trì cuối cùng cũng có chút cảm xúc.

Đó là kinh tởm.

Vô cùng kinh tởm.

Vậy do kỹ năng diễn xuất của cậu chưa đến nơi đến chốn, đổi thành bé Tiên kiếp trước, từng giây từng phút sẽ khiến bạn cảm thấy mình được yêu sâu đậm.

Ghì cậu hôn nhẹ một chốc, Quý Hạo liền buông cậu ra.

Hắn hoài nghi nếu mình định hôn sâu, Nguyễn Minh Trì chắc sẽ dùng tay đâm chồng… móng tay của người đẹp rắn rết này cũng dài lắm đấy.

“Em còn giận à?” Quý Hạo buông Nguyễn Minh Trì, trông mong nhìn cậu.

“Không có.” Nguyễn Minh Trì cố nén xúc động lau miệng bằng tay áo, tiếng đáp trả không hề dao động.

Quý Hạo cười, vỗ bên người: “Đi lên giường.”

Nguyễn Minh Trì chưa hết lòng gian: “Bây giờ còn sớm, hôm nay cậu chủ còn chưa tắm rửa, em đi ngâm nước nóng rồi phục hồi chức năng cho cậu.”

Nụ cười trên mặt Quý Hạo thoáng cái tắt ngấm, đôi mắt vừa nãy còn ấm áp tràn đầy sắc nhọn ác độc: “Tôi nói em không nghe à? Có phải cảm thấy tôi què quặt không cha không mẹ nên định càn rỡ khinh thị tôi đúng không?” Quý Hạo dừng một lát, ẩn ý nói: “Vườn hoa lớn thế nên thêm chút phân bón nhỉ?”

Lồng ngực Nguyễn Minh Trì phập phòng mấy lần, cuối cùng ẩn nhẫn trèo lên giường, rúc vào trong cánh tay Quý Hạo, gối lên vai hắn, nằm bất động.

Quý Hạo cũng theo đó yên tĩnh trở lại.

Hắn nhẹ nhàng ôm bé Tiên gầy nhất mà hắn từng ôm, trong lòng thì thương nhưng suy nghĩ tồi thế nào cũng không thể dừng lại được, cơn đau rát bỏng theo từng hơi thở của hắn biến thành một loại hưng phấn bí ẩn, khiến hắn nóng lòng muốn làm một ít việc mà hắn chưa từng làm với bé Tiên trước đây.

Bắt nạt.

Bắt nạt theo nghĩa đen.

Cho nên khi ngón tay sờ đến xương sống quá mức rõ ràng đó, ngón tay Quý Hạo dừng lại, hơi ấn mạnh vào, Nguyễn Minh Trì vừa mới giống như con cá chết bị đau đến giật nảy, dán chặt vào lòng Quý Hạo thêm một chút.

“Đau không? Tốt thật, chỗ này của em vẫn khỏe mạnh.” Quý Hạo ẩn ý nói: “Nghe nói nước ngoài có viện nghiên cứu đang nghiên cứu kỹ thuật thay thế cột sống, nếu thành công, em sẽ đổi xương sống cho tôi chứ? Khi đó chúng ta sẽ bên nhau thật sự.”

Trong lòng không có âm thanh, Quý Hạo hơi nghiêng đầu, nhìn cậu đầy ẩn ý.

Cột sống Nguyễn Minh Trì bị Quý Hạo ấn đến đau không chịu nổi, nhưng cậu ráng nhẫn nhịn, ngước mắt lên nhìn Quý Hạo, hàng mi dày như bướm bay lượn, cuối cùng thu lại màu sắc thật trong đôi mắt, “dạ” một tiếng không rõ.



Quý Hạo được lấy lòng nở nụ cười: “Nếu tính mạng cũng có thể cho tôi, sao tình yêu lại không cho tôi? Tôi thích em đến thế, bằng lòng dùng xương cốt của em, em lại luôn làm tôi không vui, vì tôi là người què nên không thể cho em hạnh phúc?”

“Tại sao?” Nguyễn Minh Trì lại ngước mắt lên, gương mặt lộ ra nụ cười thẫn thờ: “Sao cậu chủ lại cảm thấy em không yêu người?”

“Vì trong mắt em không có ánh sáng.”

“Tình yêu của em, không có ánh sáng.”

“Vì sao lại không có ánh sáng? Tôi còn nhớ rõ khi lần đầu tiên thấy em, dáng vẻ em đứng dưới ánh nắng cười bẽn lẽn, tôi thích em như vậy. Em xem, em càng ngày càng gầy, nhìn em như nhìn bản thân, hệt như đang soi gương, tôi không thích bóng tối, tôi muốn thấy dáng vẻ em đứng dưới ánh mặt trời.”

Cuộc đối thoại như vậy trước đây chưa từng có, Nguyễn Minh Trì nghe ra thâm ý trong đó, tim đập thình thịch, thậm chí nghĩ Quý Hạo nhất định cảm thấy cậu không thể chờ được nữa.

Cho nên vì đè nén tham vọng đang lớn dần đó, cậu chủ động ôm chặt eo của Quý Hạo bèn nói: “Cậu muốn đuổi em đi à? Em không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở cạnh cậu.”

“Bé ngốc, sao tôi lại đuổi em đi được?” Quý Hạo mỉm cười: “Sức khỏe của tôi ngày càng xấu, không biết sẽ ra đi lúc nào, gia tài to như vậy thay vì giao cho một họ hàng mà tôi chưa từng gặp mặt, không bằng em giúp tôi giải quyết, dự án không kiếm được tiền thì bán đi, sắp xếp lại những dự án kiếm được tiền giao cho quỹ làm từ thiện. Biết đâu Diêm Vương thấy những việc thiện tôi làm, kiếp sau cho tôi một cơ thể khỏe mạnh.”

Quý Hạo xoay người muốn ôm Nguyễn Minh Trì bằng hai tay lại phát hiện không thể dùng sức bèn tự giễu cười khổ: “Em thấy đấy tôi chẳng khác gì kẻ vô dụng, sống còn ích lợi gì, em thay tôi giải quyết, sau khi làm xong thì tôi giao lại căn nhà này cho em, tôi đi rồi, ít nhất sau này em còn chốn nương thân.”

Yết hầu Nguyễn Minh Trì trượt xuống, gần như không kiềm nén sự run rẩy trong giọng nói: “Cậu chủ, cậu sẽ sống lâu trăm tuổi, em sẽ luôn bên cậu.”

Nguyễn Minh Trì dừng lại một chút lại sợ Quý Hạo đổi ý nên vờ ra vẻ vừa từ chối vừa chấp nhận: “Nhưng làm nhiều từ thiện một chút cũng tốt, bà nội từng nói, phúc báo ít thì kiếp sau sẽ trả lại cho cậu, phúc báo nhiều hơn đương thời sẽ trả lại. Viện nghiên cứu mà cậu nói… có lẽ một ngày nào đó, nghiên cứu sẽ thành công.”

“Vậy đến lúc em đưa xương sống cho tôi được không?” Quý Hạo hỏi cậu lần nữa.

Nguyễn Minh Trì cũng gật đầu lần nữa: “Dạ.”

Lần này nụ cười của Quý Hạo thực sự chạm đến đáy mắt, ngay cả ngón tay ấn vào sống lưng của Nguyễn Minh Trì cũng biến thành an ủi dịu dàng, Nguyễn Minh Trì thở phào, mồ hôi trên trán lúc này mới rịn ra.

“Vậy thì tôi phải cố gắng mới được, được rồi, em đẩy tôi đi tắm, tôi sẽ cố chờ đến ngày em nói.”

“Vậy em đi đổi nước.” Nguyễn Minh Trì vội vàng đứng dậy khỏi người Quý Hạo, đi ra ngoài.

Quý Hạo nằm ở trên giường sau khi cửa đóng lại thì lộ ra nụ cười suy ngẫm, hắn dùng sức mạnh thiên ma áp chế chất độc trong người vào một góc nhỏ, cũng không quan tâm đến hai chân què của mình.

Tuy hắn có dự cảm, cho dù bản thân có dùng sức mạnh thiên ma thì thế giới này cũng sẽ không sụp đổ, nhưng hắn vẫn không dám thử, hơn nữa giữ lại hai chân không thể động đậy vẫn còn hữu dụng.

Khi Nguyễn Minh Trì đổi nước xong, Quý Hạo nhìn chất lỏng màu xanh trong thùng tắm, nở nụ cười.

Vậy nên, con cá cắn câu vì có dã tâm lớn hơn, không còn dám chơi chiêu cá chết lưới rách nữa à?

Chính miệng hắn đã trao cho Nguyễn Minh Trì một tương lai tươi sáng hơn, cũng tương đương với việc quấn một sợi dây thừng quanh cổ cậu, kéo cậu, khống chế cậu rồi lại để mặc cậu chạy như điên về phía trước.

Nhìn đi, chất độc trong nước đã không còn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện