Đã ba ngày rồi, Nguyễn Minh Trì thỉnh thoảng nhìn thấy Quý Hạo, cảm thấy có chút không thích hợp.
Biết rõ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nó dường như in sâu vào trong đầu, trở thành hình ảnh không bao giờ phai mờ, chỉ cần cậu muốn, chỉ cần cậu sẵn lòng, cậu có thể “thấy” rõ ràng người đàn ông đang ngủ say đó, những chi tiết rõ mồn một trước mắt. Mái tóc đen dài xõa ra sau lưng, bồng bềnh trên dung nham màu cam sáng, bọt khí đột nhiên vỡ tung như hoa sen nở rộ, bao quanh cơ thể trưởng thành cường tráng. Cơ thể đó là sự hoàn hảo duy nhất mà Nguyễn Minh Trì từng thấy trong đời, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy rõ… sức mạnh đang ẩn nấp đó.
Không hiểu sao Nguyễn Minh Trì lại không thể quên được.
Một người đàn ông rất giống Quý Hạo, nhưng lại không quá giống, chỉ cần cậu cẩn thận nhớ lại, sẽ cảm giác có nỗi sợ khó mà giải thích được, thậm chí còn hoài nghi có phải dạo gần đây Quý Hạo hiện diện mạnh hơn, nên mới khiến cậu nằm mơ cũng mơ tới hắn.
Cậu ngước mắt nhìn Quý Hạo, thanh niên nhìn chăm chú ngoài cửa sổ lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, ánh nắng chiếu vào đôi mắt như pháo hoa đang nhảy múa, đường nét bên mặt sắc nét lạ thường.
Có hơi giống người trong giấc mơ, nhưng cũng không giống lắm, cho nên đó là Quý Hạo đã trưởng thành, để tóc dài ngủ trong dung nham nóng chảy… Quái gì thế, hình ảnh này chỉ xuất hiện trong mơ thôi.
Nguyễn Minh Trì nghĩ thế, thoáng do dự bèn nói: “Đội thiếu niên không có nhiều như vậy.”
“Hả?” Quý Hạo vờ như nghe không rõ, áp tai bên môi cậu.
Nguyễn Minh Trì phả ra hơi nóng, lặp lại bên tai hắn: “Đội thiếu niên 5000.”
“Đội thanh niên đã tăng rồi, vậy sao đội thiếu niên lại không?” Quý Hạo nhướng mày: “Nếu không nhóc nói với thầy Dư, phá kỷ lục quốc gia thì cho nhóc 20.000 làm phần thưởng.”
Nguyễn Minh Trì không nói lời nào, để cậu nói ra lời này, đúng là làm khó cậu.
“Vậy để anh nói.” Quý Hạo cười, nháy mắt: “Xem anh đây.”
Quý Hạo cười rạng rỡ, khác hoàn toàn với dáng vẻ ngủ say trong mơ, Nguyễn Minh Trì lại ngẩn ra, hồi lâu mới “ừm” một tiếng.
Khi đến sân bay, mọi người nhanh chóng làm thủ tục kiểm tra an ninh, còn nửa giờ nữa là lên máy bay, mấy cô gái hẹn nhau ghé thăm cửa hàng miễn thuế, Trương Tiến và Huống Viễn đi vệ sinh, những người còn lại thì chơi điện thoại.
Quý Hạo ném ba lô lên ghế, ngồi xuống cạnh Dư Vũ, hai người xì xào bàn tán về tiền thưởng. Khi các cô gái quay lại, Quý Hạo đã nói xong, trở về bên cạnh Nguyễn Minh Trì.
Hắn nói: “Đội thanh niên, quán quân có thể xin 15.000, phần thưởng cho phá kỷ lục là 20.000. Với đội thiếu niên, quán quân nâng lên 10.000, phần thưởng phá kỷ lục cũng là 20.000. Thế nào?”
Nguyễn Minh Trì còn chưa kịp nói chuyện, Trương Tiến đang nghịch điện thoại di động cũng không ngẩng đầu lên nói một câu: “Kiếm tiền thưởng không thành vấn đề, nhưng miệng cậu rộng thế, nếu không làm được thì sao?”
Tuy thầy Dư không nói lời nào, nhưng trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Quý Hạo nói: “Sao không làm được, Nguyễn Minh Trì, nhóc nói xem nhóc làm được không?”
Nguyễn Minh Trì đột nhiên bị điểm tên, thoáng ngây ra, thấy Quý Hạo bị người ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hoài nghi, bỗng dưng lúc này quên béng thói quen khiêm tốn của mình, lên tiếng: “Tôi sẽ… cố gắng hết sức.”
Quý Hạo không nói nữa, chỉ dựa vào Nguyễn Minh Trì, cười híp mắt nhìn Trương Tiến.
Trương Tiến cúi đầu, tiếp tục chơi điện thoại di động như không nhìn thấy, chỉ khi ánh sáng trong trò chơi chiếu vào mắt anh ta, mới có thể nhìn rõ sự u ám sâu thẳm bên trong.
Suy cho cùng, không phải ai cũng có đủ tự tin nói với người khác rằng mình nhắm chức quán quân, thậm chí có thể phá kỷ lục… Sự tự tin này, ít nhất anh ta không có.
Dư Vũ vui vẻ cười, vẫy tay với Nguyễn Minh Trì: “Em tới đây.”
Nguyễn Minh Trì vừa mới cố thốt ra lời đó thì cảm thấy hơi hối hận, cậu cứng đờ ngồi xuống bên cạnh Dư Vũ, nghe ông nói: “Quý Hạo tích cực phấn đấu để có đãi ngộ cao hơn, mà đó cũng là điều tốt với em, nắm bắt cơ hội đi, thành tích của em lấy một thứ hạng chẳng hề khó.”
Nguyễn Minh Trì gật đầu.
Dư Vũ vỗ vào lưng cậu một cái, ông nói: “Tự tin lên!”
“Vâng…” Câu trả lời ngập ngừng trở nên kiên định trong ánh mắt ngầm dọa dẫm của Dư Vũ: “Vâng!”
…
Máy bay hạ cánh ở thành phố A sau 3 tiếng đồng hồ.
Thành phố A là thủ đô của Trung Quốc, trung tâm chính trị và kinh tế. Thành phố toàn nhà cao tầng, đại lộ tấp nập xe cộ qua lại, lại đúng lúc nghỉ trưa, đoàn người bị kẹt trên đường khoảng hai giờ mới tới nơi.
Khách sạn Thiên Kiện.
Đi bộ năm phút là có thể đến trung tâm huấn luyện thể thao quốc gia, các vận động viên cả nước tham gia trại huấn luyện sẽ được bố trí tạm thời tại đây trong thời gian huấn luyện, mọi người ký tên, nhận bảng tên có ảnh của mình trên đó, cuối cùng đến quầy lễ tân để đăng ký thông tin cá nhân rồi lấy thẻ phòng.
Khỏi phải nghi ngờ, Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì ở chung một phòng.
Một nhóm tám người lấy thẻ phòng cùng nhau đi về phía thang máy, cửa khách sạn lại mở ra, một đội bước vào, đội ngũ đó chỉ có năm người, kể cả huấn luyện viên, hai người cao, ba người thấp, ba nam hai nữ, người đàn ông cao lớn bụng phệ ở phía trước chắc chắn là huấn luyện viên, còn lại xét về vóc dáng đều là vận động viên.
Nghe nói khách sạn này chỉ tiếp đãi thành viên của các đội thể thao.
“Khuông Uy Triết!” Một nữ đội viên bên cạnh hưng phấn nhỏ giọng hô lên, gọi tên thanh niên cao lớn đối diện.
“Người đứng sau cậu ấy là Chu Ải phải không?”
“Bọn họ không phải đội của thành phố A à? Cũng định ở khách sạn sao?”
“Không biết…” Đàn chị dứt lời đã lấy điện thoại di động ra chụp một bức: “Tách tách”, cũng không chụp mấy bức, thanh niên tên Khuông Uy Triết đó nhìn thấy thì đi thẳng tới, bắt lấy điện thoại di động của cô, lạnh lùng nói: “Ai cho chụp, cô có hỏi tôi chưa?”
Mặt đàn chị đỏ bừng, buông di động xuống nói câu xin lỗi.
Khuông Uy Triết trông khá ưa nhìn, trắng trẻo sạch sẽ, cao ráo đẹp trai, đôi mắt hai mí tiêu chuẩn thoạt nhìn rất có sức sống, nhưng lúc mở to mắt thì tròng đen lại hơi nhỏ, lòng trắng nhiều làm cho cậu ta trông rất hung dữ, dù cô gái có xin lỗi thì cậu ta vẫn trừng mắt, nói: “Đừng có tùy tiện chụp tôi, thôi, cô xóa hết ảnh của tôi đi.”
“À.” Đàn chị bị nạt tay chân luống cuống, chỉ biết đỏ mặt gật đầu.
Khuông Uy Triết nhìn cô: “Xóa đi.”
“Bây giờ?”
“Ừ.”
Đàn chị chỉ có thể giơ điện thoại lên, chớp đôi mắt đang dần ươn ướt, mở khóa màn hình điện thoại.
“Đàn chị, thang máy tới rồi.” Quý Hạo ở một bên đột nhiên lên tiếng, nắm lấy tay đàn chị kéo về phía thang máy: “Đi trước đi.”
“Nhưng…” Đàn chị quay đầu nhìn Khuông Uy Triết.
Quý Hạo chỉ kéo cô đi, vừa đi vừa nói: “Ảnh ở đâu xóa mà chả được?“
“…” Đàn chị bị kéo vào thang máy, Nguyễn Minh Trì buông tay đang nhấn nút thang máy, thang máy đóng lại trước mắt, trong tầm nhìn dần dần thu hẹp của Quý Hạo, tầm mắt của hắn không hề nể nang chạm với một ánh nhìn lạnh lẽo khác bắn tới.
Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì ra khỏi thang máy ở tầng chín trước, còn đàn chị đang cắn môi ở trong góc xóa ảnh, cửa thang máy đóng lại, Nguyễn Minh Trì do dự hỏi: “Anh ta là ai?”
Anh ta là ai? Khuông Uy Triết, vận động viên bơi lội của thành phố A.
Đừng nhìn chỉ là một đội thành phố, nhưng dân thủ đô thì khác, trình độ từng môn thể thao đều trên mức trung bình cả nước. Khuông Uy Triết hơn Quý Hạo một tuổi, từng giành chức vô địch 200m và 400m hỗn hợp ở nhóm thiếu niên. Cũng không biết do cậu ta may mắn thật, hay có người nâng đỡ, bản tin tối của thành phố A đưa tin về cậu ta, sau đó lại lên bản tin truyền hình của thành phố A, sau đó còn được báo thể thao của đài truyền hình lớn đưa tin, hàng triệu người hâm mộ trên mạng gọi cậu ta là “em trai quốc dân”, tuổi trẻ nổi tiếng, thậm chí còn nhận quay quảng cáo.
Cậu ta cũng xem như idol giới trẻ trong nhóm thanh thiếu niên của họ.
Một người khác là Chu Ải cũng là thiên tài, là quán quân cả nước của nhóm thiếu niên, năm ngoái cậu ta đã đại diện cho đất nước tham gia giải vô địch bơi lội trẻ thế giới ở nước Y, cuối cùng giành hạng ba thế giới.
Cũng sau cuộc thi này, trên mạng xã hội cá nhân của Khuông Uy Triết xuất hiện nhiều tin tức về Chu Ải hơn, hở chút là đăng ảnh cuộc sống cá nhân của hai người, bài đăng nổi tiếng nhất trên mạng xã hội của Khuông Uy Triết là bài về cậu ta và Chu Ải cùng nhau uống trà sữa, fan xếp hàng “A~a~a” trong khu bình luận, bầu không khí kỳ lạ, nội dung bình thường, làm ai nấy cũng thấy khó hiểu chỉ biết ghê gớm thôi.
Không biết Chu Ải nghĩ sao, nhưng hiển nhiên Khuông Uy Triết rất rõ đó là ý gì, giả gay bú fame vô cùng vui vẻ.
Quý Hạo gì cũng biết nhưng lại lắc đầu nói: “Không biết.”
Nguyễn Minh Trì lẩm bẩm: “Lo chuyện không đâu.”
“Gì cơ?” Quý Hạo biết rõ còn cố hỏi.
“Không phải anh giúp đàn chị à?”
“Giúp đàn chị gì? Anh đâu biết cổ, cổ chụp lung tung liên quan gì đến anh, anh muốn giúp thì chỉ giúp nhóc thôi.”
“… Còn nói không biết.” Nguyễn Minh Trì mím môi, không hiểu sao lại có hơi vui, nhưng cũng không rõ vì sao, xoay người thu dọn hành lý.
Hôm nay là ngày báo danh tập huấn, buổi tối tất cả thành viên trong đội huấn luyện đang dùng cơm ở nhà hàng của khách sạn, thức ăn rất ngon, “nghèo khó” khiến khẩu vị của Quý Hạo cũng thay đổi theo.
Thời gian dùng bữa tối giới hạn trong hai giờ, tiệc buffet có người đến sớm có người đến muộn, khi Khuông Uy Triết và Chu Ải đi xuống là lúc có nhiều người nhất, lập tức trở thành tiêu điểm của nhà hàng, xung quanh đều là tiếng nói bàn tán về Khuông Uy Triết, khen ngợi thành tích của cậu ta tốt, vẻ ngoài đẹp trai và cảm giác CP của cậu ta khi ở bên Chu Ải.
Đội viên nữ trong đội giúp đàn chị giải tỏa cơn tức giận nên nói một câu: “Thành tích tốt, đó là do chưa gặp Quý Hạo của chúng ta, cậu ta còn đẹp trai là do Quý Hạo không đứng trước mặt cậu ta, nếu muốn nói cảm giác CP thì Quý Hạo và Minh Trì ngồi cùng nhau còn có cảm giác CP ngàn lần.”
Nguyễn Minh Trì đột nhiên bị điểm danh kinh ngạc ngẩng đầu.
Đội viên nữ bị ánh mắt này chọt trúng, sợ dạy hư đứa nhỏ, mơ hồ giải thích: “Không có gì đâu, em không cần biết, chỉ cần ngồi yên bên cạnh Quý Hạo, phụ trách xinh đẹp như hoa là đủ rồi.”
“…” Thế càng tò mò hơn đó!
Nguyễn Minh Trì nhìn Quý Hạo, hắn suy nghĩ một lát, sau đó chạm tay với người bên cạnh: “Cho tôi mượn điện thoại tí.”
Nghèo đến mức điện thoại cũng không có.
Trương Tiến im lặng đưa điện thoại cho Quý Hạo, hắn cầm lấy rồi thao tác, cuối cùng đưa cho Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Minh Trì hoang mang nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại.
CP: Ghép hai nhân vật với nhau, tức là CP, hay còn được gọi là cặp đôi.
(*) Cửa hàng miễn thuế (Duty-free shop) là cửa hàng bán những mặt hàng nhập khẩu (từ nước ngoài, khu phi thuế quan, kho ngoại quan) không thuộc đối tượng chịu thuế tiêu thụ đặc biệt, thuế giá trị gia tăng và thuế nhập khẩu. Ngoài hàng nhập khẩu, tùy vào pháp luật quốc gia, cửa hàng miễn thuế có thể bán các mặt hàng khác.
Biết rõ đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nó dường như in sâu vào trong đầu, trở thành hình ảnh không bao giờ phai mờ, chỉ cần cậu muốn, chỉ cần cậu sẵn lòng, cậu có thể “thấy” rõ ràng người đàn ông đang ngủ say đó, những chi tiết rõ mồn một trước mắt. Mái tóc đen dài xõa ra sau lưng, bồng bềnh trên dung nham màu cam sáng, bọt khí đột nhiên vỡ tung như hoa sen nở rộ, bao quanh cơ thể trưởng thành cường tráng. Cơ thể đó là sự hoàn hảo duy nhất mà Nguyễn Minh Trì từng thấy trong đời, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy rõ… sức mạnh đang ẩn nấp đó.
Không hiểu sao Nguyễn Minh Trì lại không thể quên được.
Một người đàn ông rất giống Quý Hạo, nhưng lại không quá giống, chỉ cần cậu cẩn thận nhớ lại, sẽ cảm giác có nỗi sợ khó mà giải thích được, thậm chí còn hoài nghi có phải dạo gần đây Quý Hạo hiện diện mạnh hơn, nên mới khiến cậu nằm mơ cũng mơ tới hắn.
Cậu ngước mắt nhìn Quý Hạo, thanh niên nhìn chăm chú ngoài cửa sổ lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, ánh nắng chiếu vào đôi mắt như pháo hoa đang nhảy múa, đường nét bên mặt sắc nét lạ thường.
Có hơi giống người trong giấc mơ, nhưng cũng không giống lắm, cho nên đó là Quý Hạo đã trưởng thành, để tóc dài ngủ trong dung nham nóng chảy… Quái gì thế, hình ảnh này chỉ xuất hiện trong mơ thôi.
Nguyễn Minh Trì nghĩ thế, thoáng do dự bèn nói: “Đội thiếu niên không có nhiều như vậy.”
“Hả?” Quý Hạo vờ như nghe không rõ, áp tai bên môi cậu.
Nguyễn Minh Trì phả ra hơi nóng, lặp lại bên tai hắn: “Đội thiếu niên 5000.”
“Đội thanh niên đã tăng rồi, vậy sao đội thiếu niên lại không?” Quý Hạo nhướng mày: “Nếu không nhóc nói với thầy Dư, phá kỷ lục quốc gia thì cho nhóc 20.000 làm phần thưởng.”
Nguyễn Minh Trì không nói lời nào, để cậu nói ra lời này, đúng là làm khó cậu.
“Vậy để anh nói.” Quý Hạo cười, nháy mắt: “Xem anh đây.”
Quý Hạo cười rạng rỡ, khác hoàn toàn với dáng vẻ ngủ say trong mơ, Nguyễn Minh Trì lại ngẩn ra, hồi lâu mới “ừm” một tiếng.
Khi đến sân bay, mọi người nhanh chóng làm thủ tục kiểm tra an ninh, còn nửa giờ nữa là lên máy bay, mấy cô gái hẹn nhau ghé thăm cửa hàng miễn thuế, Trương Tiến và Huống Viễn đi vệ sinh, những người còn lại thì chơi điện thoại.
Quý Hạo ném ba lô lên ghế, ngồi xuống cạnh Dư Vũ, hai người xì xào bàn tán về tiền thưởng. Khi các cô gái quay lại, Quý Hạo đã nói xong, trở về bên cạnh Nguyễn Minh Trì.
Hắn nói: “Đội thanh niên, quán quân có thể xin 15.000, phần thưởng cho phá kỷ lục là 20.000. Với đội thiếu niên, quán quân nâng lên 10.000, phần thưởng phá kỷ lục cũng là 20.000. Thế nào?”
Nguyễn Minh Trì còn chưa kịp nói chuyện, Trương Tiến đang nghịch điện thoại di động cũng không ngẩng đầu lên nói một câu: “Kiếm tiền thưởng không thành vấn đề, nhưng miệng cậu rộng thế, nếu không làm được thì sao?”
Tuy thầy Dư không nói lời nào, nhưng trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Quý Hạo nói: “Sao không làm được, Nguyễn Minh Trì, nhóc nói xem nhóc làm được không?”
Nguyễn Minh Trì đột nhiên bị điểm tên, thoáng ngây ra, thấy Quý Hạo bị người ta nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hoài nghi, bỗng dưng lúc này quên béng thói quen khiêm tốn của mình, lên tiếng: “Tôi sẽ… cố gắng hết sức.”
Quý Hạo không nói nữa, chỉ dựa vào Nguyễn Minh Trì, cười híp mắt nhìn Trương Tiến.
Trương Tiến cúi đầu, tiếp tục chơi điện thoại di động như không nhìn thấy, chỉ khi ánh sáng trong trò chơi chiếu vào mắt anh ta, mới có thể nhìn rõ sự u ám sâu thẳm bên trong.
Suy cho cùng, không phải ai cũng có đủ tự tin nói với người khác rằng mình nhắm chức quán quân, thậm chí có thể phá kỷ lục… Sự tự tin này, ít nhất anh ta không có.
Dư Vũ vui vẻ cười, vẫy tay với Nguyễn Minh Trì: “Em tới đây.”
Nguyễn Minh Trì vừa mới cố thốt ra lời đó thì cảm thấy hơi hối hận, cậu cứng đờ ngồi xuống bên cạnh Dư Vũ, nghe ông nói: “Quý Hạo tích cực phấn đấu để có đãi ngộ cao hơn, mà đó cũng là điều tốt với em, nắm bắt cơ hội đi, thành tích của em lấy một thứ hạng chẳng hề khó.”
Nguyễn Minh Trì gật đầu.
Dư Vũ vỗ vào lưng cậu một cái, ông nói: “Tự tin lên!”
“Vâng…” Câu trả lời ngập ngừng trở nên kiên định trong ánh mắt ngầm dọa dẫm của Dư Vũ: “Vâng!”
…
Máy bay hạ cánh ở thành phố A sau 3 tiếng đồng hồ.
Thành phố A là thủ đô của Trung Quốc, trung tâm chính trị và kinh tế. Thành phố toàn nhà cao tầng, đại lộ tấp nập xe cộ qua lại, lại đúng lúc nghỉ trưa, đoàn người bị kẹt trên đường khoảng hai giờ mới tới nơi.
Khách sạn Thiên Kiện.
Đi bộ năm phút là có thể đến trung tâm huấn luyện thể thao quốc gia, các vận động viên cả nước tham gia trại huấn luyện sẽ được bố trí tạm thời tại đây trong thời gian huấn luyện, mọi người ký tên, nhận bảng tên có ảnh của mình trên đó, cuối cùng đến quầy lễ tân để đăng ký thông tin cá nhân rồi lấy thẻ phòng.
Khỏi phải nghi ngờ, Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì ở chung một phòng.
Một nhóm tám người lấy thẻ phòng cùng nhau đi về phía thang máy, cửa khách sạn lại mở ra, một đội bước vào, đội ngũ đó chỉ có năm người, kể cả huấn luyện viên, hai người cao, ba người thấp, ba nam hai nữ, người đàn ông cao lớn bụng phệ ở phía trước chắc chắn là huấn luyện viên, còn lại xét về vóc dáng đều là vận động viên.
Nghe nói khách sạn này chỉ tiếp đãi thành viên của các đội thể thao.
“Khuông Uy Triết!” Một nữ đội viên bên cạnh hưng phấn nhỏ giọng hô lên, gọi tên thanh niên cao lớn đối diện.
“Người đứng sau cậu ấy là Chu Ải phải không?”
“Bọn họ không phải đội của thành phố A à? Cũng định ở khách sạn sao?”
“Không biết…” Đàn chị dứt lời đã lấy điện thoại di động ra chụp một bức: “Tách tách”, cũng không chụp mấy bức, thanh niên tên Khuông Uy Triết đó nhìn thấy thì đi thẳng tới, bắt lấy điện thoại di động của cô, lạnh lùng nói: “Ai cho chụp, cô có hỏi tôi chưa?”
Mặt đàn chị đỏ bừng, buông di động xuống nói câu xin lỗi.
Khuông Uy Triết trông khá ưa nhìn, trắng trẻo sạch sẽ, cao ráo đẹp trai, đôi mắt hai mí tiêu chuẩn thoạt nhìn rất có sức sống, nhưng lúc mở to mắt thì tròng đen lại hơi nhỏ, lòng trắng nhiều làm cho cậu ta trông rất hung dữ, dù cô gái có xin lỗi thì cậu ta vẫn trừng mắt, nói: “Đừng có tùy tiện chụp tôi, thôi, cô xóa hết ảnh của tôi đi.”
“À.” Đàn chị bị nạt tay chân luống cuống, chỉ biết đỏ mặt gật đầu.
Khuông Uy Triết nhìn cô: “Xóa đi.”
“Bây giờ?”
“Ừ.”
Đàn chị chỉ có thể giơ điện thoại lên, chớp đôi mắt đang dần ươn ướt, mở khóa màn hình điện thoại.
“Đàn chị, thang máy tới rồi.” Quý Hạo ở một bên đột nhiên lên tiếng, nắm lấy tay đàn chị kéo về phía thang máy: “Đi trước đi.”
“Nhưng…” Đàn chị quay đầu nhìn Khuông Uy Triết.
Quý Hạo chỉ kéo cô đi, vừa đi vừa nói: “Ảnh ở đâu xóa mà chả được?“
“…” Đàn chị bị kéo vào thang máy, Nguyễn Minh Trì buông tay đang nhấn nút thang máy, thang máy đóng lại trước mắt, trong tầm nhìn dần dần thu hẹp của Quý Hạo, tầm mắt của hắn không hề nể nang chạm với một ánh nhìn lạnh lẽo khác bắn tới.
Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì ra khỏi thang máy ở tầng chín trước, còn đàn chị đang cắn môi ở trong góc xóa ảnh, cửa thang máy đóng lại, Nguyễn Minh Trì do dự hỏi: “Anh ta là ai?”
Anh ta là ai? Khuông Uy Triết, vận động viên bơi lội của thành phố A.
Đừng nhìn chỉ là một đội thành phố, nhưng dân thủ đô thì khác, trình độ từng môn thể thao đều trên mức trung bình cả nước. Khuông Uy Triết hơn Quý Hạo một tuổi, từng giành chức vô địch 200m và 400m hỗn hợp ở nhóm thiếu niên. Cũng không biết do cậu ta may mắn thật, hay có người nâng đỡ, bản tin tối của thành phố A đưa tin về cậu ta, sau đó lại lên bản tin truyền hình của thành phố A, sau đó còn được báo thể thao của đài truyền hình lớn đưa tin, hàng triệu người hâm mộ trên mạng gọi cậu ta là “em trai quốc dân”, tuổi trẻ nổi tiếng, thậm chí còn nhận quay quảng cáo.
Cậu ta cũng xem như idol giới trẻ trong nhóm thanh thiếu niên của họ.
Một người khác là Chu Ải cũng là thiên tài, là quán quân cả nước của nhóm thiếu niên, năm ngoái cậu ta đã đại diện cho đất nước tham gia giải vô địch bơi lội trẻ thế giới ở nước Y, cuối cùng giành hạng ba thế giới.
Cũng sau cuộc thi này, trên mạng xã hội cá nhân của Khuông Uy Triết xuất hiện nhiều tin tức về Chu Ải hơn, hở chút là đăng ảnh cuộc sống cá nhân của hai người, bài đăng nổi tiếng nhất trên mạng xã hội của Khuông Uy Triết là bài về cậu ta và Chu Ải cùng nhau uống trà sữa, fan xếp hàng “A~a~a” trong khu bình luận, bầu không khí kỳ lạ, nội dung bình thường, làm ai nấy cũng thấy khó hiểu chỉ biết ghê gớm thôi.
Không biết Chu Ải nghĩ sao, nhưng hiển nhiên Khuông Uy Triết rất rõ đó là ý gì, giả gay bú fame vô cùng vui vẻ.
Quý Hạo gì cũng biết nhưng lại lắc đầu nói: “Không biết.”
Nguyễn Minh Trì lẩm bẩm: “Lo chuyện không đâu.”
“Gì cơ?” Quý Hạo biết rõ còn cố hỏi.
“Không phải anh giúp đàn chị à?”
“Giúp đàn chị gì? Anh đâu biết cổ, cổ chụp lung tung liên quan gì đến anh, anh muốn giúp thì chỉ giúp nhóc thôi.”
“… Còn nói không biết.” Nguyễn Minh Trì mím môi, không hiểu sao lại có hơi vui, nhưng cũng không rõ vì sao, xoay người thu dọn hành lý.
Hôm nay là ngày báo danh tập huấn, buổi tối tất cả thành viên trong đội huấn luyện đang dùng cơm ở nhà hàng của khách sạn, thức ăn rất ngon, “nghèo khó” khiến khẩu vị của Quý Hạo cũng thay đổi theo.
Thời gian dùng bữa tối giới hạn trong hai giờ, tiệc buffet có người đến sớm có người đến muộn, khi Khuông Uy Triết và Chu Ải đi xuống là lúc có nhiều người nhất, lập tức trở thành tiêu điểm của nhà hàng, xung quanh đều là tiếng nói bàn tán về Khuông Uy Triết, khen ngợi thành tích của cậu ta tốt, vẻ ngoài đẹp trai và cảm giác CP của cậu ta khi ở bên Chu Ải.
Đội viên nữ trong đội giúp đàn chị giải tỏa cơn tức giận nên nói một câu: “Thành tích tốt, đó là do chưa gặp Quý Hạo của chúng ta, cậu ta còn đẹp trai là do Quý Hạo không đứng trước mặt cậu ta, nếu muốn nói cảm giác CP thì Quý Hạo và Minh Trì ngồi cùng nhau còn có cảm giác CP ngàn lần.”
Nguyễn Minh Trì đột nhiên bị điểm danh kinh ngạc ngẩng đầu.
Đội viên nữ bị ánh mắt này chọt trúng, sợ dạy hư đứa nhỏ, mơ hồ giải thích: “Không có gì đâu, em không cần biết, chỉ cần ngồi yên bên cạnh Quý Hạo, phụ trách xinh đẹp như hoa là đủ rồi.”
“…” Thế càng tò mò hơn đó!
Nguyễn Minh Trì nhìn Quý Hạo, hắn suy nghĩ một lát, sau đó chạm tay với người bên cạnh: “Cho tôi mượn điện thoại tí.”
Nghèo đến mức điện thoại cũng không có.
Trương Tiến im lặng đưa điện thoại cho Quý Hạo, hắn cầm lấy rồi thao tác, cuối cùng đưa cho Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Minh Trì hoang mang nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại.
CP: Ghép hai nhân vật với nhau, tức là CP, hay còn được gọi là cặp đôi.
(*) Cửa hàng miễn thuế (Duty-free shop) là cửa hàng bán những mặt hàng nhập khẩu (từ nước ngoài, khu phi thuế quan, kho ngoại quan) không thuộc đối tượng chịu thuế tiêu thụ đặc biệt, thuế giá trị gia tăng và thuế nhập khẩu. Ngoài hàng nhập khẩu, tùy vào pháp luật quốc gia, cửa hàng miễn thuế có thể bán các mặt hàng khác.
Danh sách chương