ói đến vấn đề ăn thịt, trong nhiều kinh Đại thừa Phật từng giảng rất rõ.
Như trong “Kinh Phạm Võng” ghi: “Tất cả thịt đều không nên ăn.
Nếu Phật tử cố ăn thịt, tà đoạn dứt chủng tử đại từ bi, khiến tất cả chúng sinh, vừa thấy tiền tánh xa.
Bồ-tát không nên ăn thịt chúng sinh, vì ăn thịt có vô tượng tội!”… Còn trong “Kinh Lăng Già” Phật giảng: “Ta xem tất cả chúng sinh như con, nếu nghe lấy thịt làm thức ăn, cũng chẳng tùy hỉ, huống nữa tà tự ăn.
Đại Huệ, tất cả các toại ngũ tân: hành, hẹ, tỏi, nén… thường xông hơi xú uế bất tịnh, làm chướng thánh đạo, chướng cả chỗ cư trú thanh tịnh của trời, người, thế gian… huống chi là cõi tịnh của chư Phật? Rượu cũng thế, hay làm chướng thánh đạo, gây tổn thiện nghiệp, thường khiến sinh nhiều lỗi… Đại Huệ! Thế nên người hành thánh đạo thì các thứ đồ mặn, rượu, thịt, hành, tỏi… tanh hôi đều chẳng nên dùng”…Những kinh điển có nội dung liên quan đến từ việc bỏ ăn mặn, trong Đại Tạng ghi rất nhiều.
Bản thân tôi cũng từng trải qua kinh nghiệm đối với việc ăn thịt.Ngày nọ, tôi tụng xong khóa tối thì bắt đầu tĩnh tọa.
Những gì trải qua trong đêm đó là một kỉnh nghiệm không thể nào quên!Lúc ấy lưng tôi phát đau lâm râm, song tôi vẫn cắn răng ngồi thiền, nhưng trong đầu tôi bỗng khởi lên ý nghĩ: “Năm nay tôi 26 tuổi, ăn chay đã hai năm, nhưng từ 26 tuổi về trước, tôi đã làm thương hại biết bao chúng sinh?”…Trong phút chốc, trước mắt tôi bỗng hiện ra màn ảnh:Có con sông rất to rộng, trong chứa đầy tôm, cá, rùa, rắn… phía trên bờ có đủ loài như: trâu, bò, dê, heo, chó, gà, vịt v.v… hợp lại thành bầy, thành đoàn… Còn có những động vật mà tôi chưa từng thấy qua… Thật kỳ quái, những con vật lạ này tôi chưa bao giờ gặp, thế thì lảm sao tôi có thể gây thương hại cho chúng chứ?Đang lúc tôi thắc mắc thầm như thế, thì giống như phím điện ảnh đang chiếu, tôi thay hiện rõ ràng cảnh tôi đang chiêu đãi thực khách và một âm thanh vang lên: -“Trong quá khứ, mỗi lần ngươi tổ chức sinh nhật đều thết tiệc to, mời người đến dự, dù bản thân ngươi ăn rất ít, nhưng tại vì ngươi chiêu đãi khách, hoặc khi ngươi kết hôn… thì các yến tiệc này đã sát hại vô số mạng loài vật! Mặc dù ngươi ăn không nhiều nhưng đã có biết bao chúng sinh bị giết vì ngươi… Chưa hết, ngươi còn giới thiệu các nhà hàng ngon, khuyến khích người đi ăn, nhậu hải sản, tôm cua đủ loại… Những người này ăn rồi lại giới thiệu kẻ khác đến ăn, nên nghiệp sát ngươi phạm tất nhiên càng chất chổng, gia tăng vạn bội”…Một hoạt cảnh yến tiệc cưới hỏi, sát sinh, ăn thịt, uống rượu… hiện trước mắt tôi rõ ràng mồn một, sinh động từng nét… Giống hệt như máy chiếu phim, quay lại những hình ảnh ban sơ và trinh chiếu lại thật mới mẻ sống động.Nhận ra mình đã tạo vô số ác nghiệp, tôi khẩn trương sám hối, niệm Phật… cầu siêu cho những chúng sinh minh từng sát hại.Lúc này tôi nhìn thấy rất nhiều cá, tôm… (đủ loại thủy tộc) nhờ uy lực niệm Phật, đồng nương không trung mà đi mất.
Nhưng còn một số lớn động vật (bò, dê heo, chó v.v…) vẫn không chịu đi.
Trên lưng tôi còn xuất hiện mấy con ba ba và rắn, chúng quyết trì lại không đi.
Tôi ngay đây bỗng hiểu rõ nguyên nhân đau nhức nơi lưng mình: thế là tôi hạ quyết tâm, nhất định chí thành sám hối, tụng kinh niệm chú cầu cho những chúng sinh tôi từng làm hại, sớm được ly khổ, an vui…Ngay đêm đó tôi bắt đầu tụng Kinh Kim Cang, chú Lăng Nghiêm, thành tâm sám hối các ác nghiệp xa xưa.
Hồi hướng cho những chúng sinh từng bị tôi giết hại…Hai tháng sau, một ngày nọ, lúc tôi tụng đến văn phát nguyện, hồi hướng, thì đột nhiên nơi bắp đùi phải cảm thấy tê nhức sưng to, cơn đau lan xuống cổ chân, ban chân..
rồi biến mất.
Liên tục ba ngày, tình trạng này cứ tái diễn như thế… sau đó thì lưng tôi lành hẳn.
Do vậy tôi tin rằng, những chúng sinh nương vào uy lực tụng kinh hồi hướng, đã được vãng sinh thiện cảnh.Việc này khiến tôi thể ngộ sâu sắc rằng: người tu theo pháp Phật chẳng những không nên ăn thịt chúng sình, mà cũng chẳng nên mời, hay xúi, giới thiệu chỗ bán đồ mặn cho người ăn, lại càng không nên khuyên người ăn thịt.
Hơn nữa, mỗi khởi tâm động niệm phải hoàn toàn không được có chút ý niệm sát sinh.Hiện nay trên thế giới có rất nhiều người không tin nhân quả, chỉ biết ăn uống cho khoái khẩu, mặc tình hưởng thụ những thứ được cho là sơn hào hải vị, thậm chí còn xuất hiện quái cảnh ăn thịt người (ăn thai vừa sinh hoặc bị xẩy), kiểu sát sinh tạo nghiệp không sợ hãi, không kiêng dè chi như thế này, sẽ chiêu cảm đủ loại tật dịch quái lạ bộc phát và lây nhiễm tràn lan…Vì vậy tôi kính cẩn khuyên mọi người: hãy mau sớm hồi đầu, làm một Phật tử chân chánh, nghiêm trì giới luật và nhất là không nên ăn thịt chúng sinh.Giải thích thêm:Người xưa thấy có gì không đúng, không hợp… liền đóng cửa gẫm suy, tự kiểm điểm bản thân, cho nên bệnh tật thường không thuốc mà tự khỏi.
Còn ngày nay con người hiện đại luôn thấy mình không có lỗi, thường nói mình “không có làm gì ác”, đâu biết rằng: sát sinh ăn thịt chính là đại tội!Hiện nay thiên tai nhân họa như (động đất, sóng thần, lụt lội, lửa cháy, đụng xe, rớt máy bay…) xảy ra liên miên, đủ thứ bệnh lạ phát sinh, đa số đều do nguyên nhân ăn thịt mà sinh khởi.
Nếu có thể làm như cư sĩ Quả Hồng: sám hối sửa lỗi, tụng kinh tu thiện, nhất định sẽ an khang cát tường.Hơn nữa trong các kinh Đại thừa luôn khuyên người từ bỏ ăn thịt, như trong “Kinh Đại Bát Niết Bàn”, Bồ-tát Ca Diếp thưa: – Bạch Thế Tôn, con thấy không nên bố thí thịt cho người ăn mặn.
Vì sao? Bởi không ăn thịt, công đức rất lớn.Phật khen: – Lành thay! ông hiểu rõ ý ta, Bồ-tát hộ pháp cần phải như thế.
Bắt đầu từ nay trở đi, không cho phép các đệ tử Thinh văn ăn thịt, vì ăn thịt là đoạn hạt giống đại từ (nếu thọ đàn việt hiến cúng, cần phải quán như đang ăn thịt con)…Bồ-tát Ca Diếp lại thưa: – Bạch Thế Tôn! Sao trước đây con nghe có cho Tỳ-kheo ăn tam tịnh nhục?– Tam tịnh nhục là phương tiện tạm đặt… Kể từ hôm nay ta chế định cho các đệ tử: – Không được ăn tất cả thịt – Người ăn thịt, khiến tất cả chúng sinh vừa nghe hơi đều hoảng sợ… Chúng sẽ bảo nhau: Kẻ này là oán thù của ta!Vì vậy Bồ-tát nên từ bỏ ăn mặn, là đệ tử Phật chân chính phải y giáo phụng hành, dứt tuyệt ăn thịt!.
Như trong “Kinh Phạm Võng” ghi: “Tất cả thịt đều không nên ăn.
Nếu Phật tử cố ăn thịt, tà đoạn dứt chủng tử đại từ bi, khiến tất cả chúng sinh, vừa thấy tiền tánh xa.
Bồ-tát không nên ăn thịt chúng sinh, vì ăn thịt có vô tượng tội!”… Còn trong “Kinh Lăng Già” Phật giảng: “Ta xem tất cả chúng sinh như con, nếu nghe lấy thịt làm thức ăn, cũng chẳng tùy hỉ, huống nữa tà tự ăn.
Đại Huệ, tất cả các toại ngũ tân: hành, hẹ, tỏi, nén… thường xông hơi xú uế bất tịnh, làm chướng thánh đạo, chướng cả chỗ cư trú thanh tịnh của trời, người, thế gian… huống chi là cõi tịnh của chư Phật? Rượu cũng thế, hay làm chướng thánh đạo, gây tổn thiện nghiệp, thường khiến sinh nhiều lỗi… Đại Huệ! Thế nên người hành thánh đạo thì các thứ đồ mặn, rượu, thịt, hành, tỏi… tanh hôi đều chẳng nên dùng”…Những kinh điển có nội dung liên quan đến từ việc bỏ ăn mặn, trong Đại Tạng ghi rất nhiều.
Bản thân tôi cũng từng trải qua kinh nghiệm đối với việc ăn thịt.Ngày nọ, tôi tụng xong khóa tối thì bắt đầu tĩnh tọa.
Những gì trải qua trong đêm đó là một kỉnh nghiệm không thể nào quên!Lúc ấy lưng tôi phát đau lâm râm, song tôi vẫn cắn răng ngồi thiền, nhưng trong đầu tôi bỗng khởi lên ý nghĩ: “Năm nay tôi 26 tuổi, ăn chay đã hai năm, nhưng từ 26 tuổi về trước, tôi đã làm thương hại biết bao chúng sinh?”…Trong phút chốc, trước mắt tôi bỗng hiện ra màn ảnh:Có con sông rất to rộng, trong chứa đầy tôm, cá, rùa, rắn… phía trên bờ có đủ loài như: trâu, bò, dê, heo, chó, gà, vịt v.v… hợp lại thành bầy, thành đoàn… Còn có những động vật mà tôi chưa từng thấy qua… Thật kỳ quái, những con vật lạ này tôi chưa bao giờ gặp, thế thì lảm sao tôi có thể gây thương hại cho chúng chứ?Đang lúc tôi thắc mắc thầm như thế, thì giống như phím điện ảnh đang chiếu, tôi thay hiện rõ ràng cảnh tôi đang chiêu đãi thực khách và một âm thanh vang lên: -“Trong quá khứ, mỗi lần ngươi tổ chức sinh nhật đều thết tiệc to, mời người đến dự, dù bản thân ngươi ăn rất ít, nhưng tại vì ngươi chiêu đãi khách, hoặc khi ngươi kết hôn… thì các yến tiệc này đã sát hại vô số mạng loài vật! Mặc dù ngươi ăn không nhiều nhưng đã có biết bao chúng sinh bị giết vì ngươi… Chưa hết, ngươi còn giới thiệu các nhà hàng ngon, khuyến khích người đi ăn, nhậu hải sản, tôm cua đủ loại… Những người này ăn rồi lại giới thiệu kẻ khác đến ăn, nên nghiệp sát ngươi phạm tất nhiên càng chất chổng, gia tăng vạn bội”…Một hoạt cảnh yến tiệc cưới hỏi, sát sinh, ăn thịt, uống rượu… hiện trước mắt tôi rõ ràng mồn một, sinh động từng nét… Giống hệt như máy chiếu phim, quay lại những hình ảnh ban sơ và trinh chiếu lại thật mới mẻ sống động.Nhận ra mình đã tạo vô số ác nghiệp, tôi khẩn trương sám hối, niệm Phật… cầu siêu cho những chúng sinh minh từng sát hại.Lúc này tôi nhìn thấy rất nhiều cá, tôm… (đủ loại thủy tộc) nhờ uy lực niệm Phật, đồng nương không trung mà đi mất.
Nhưng còn một số lớn động vật (bò, dê heo, chó v.v…) vẫn không chịu đi.
Trên lưng tôi còn xuất hiện mấy con ba ba và rắn, chúng quyết trì lại không đi.
Tôi ngay đây bỗng hiểu rõ nguyên nhân đau nhức nơi lưng mình: thế là tôi hạ quyết tâm, nhất định chí thành sám hối, tụng kinh niệm chú cầu cho những chúng sinh tôi từng làm hại, sớm được ly khổ, an vui…Ngay đêm đó tôi bắt đầu tụng Kinh Kim Cang, chú Lăng Nghiêm, thành tâm sám hối các ác nghiệp xa xưa.
Hồi hướng cho những chúng sinh từng bị tôi giết hại…Hai tháng sau, một ngày nọ, lúc tôi tụng đến văn phát nguyện, hồi hướng, thì đột nhiên nơi bắp đùi phải cảm thấy tê nhức sưng to, cơn đau lan xuống cổ chân, ban chân..
rồi biến mất.
Liên tục ba ngày, tình trạng này cứ tái diễn như thế… sau đó thì lưng tôi lành hẳn.
Do vậy tôi tin rằng, những chúng sinh nương vào uy lực tụng kinh hồi hướng, đã được vãng sinh thiện cảnh.Việc này khiến tôi thể ngộ sâu sắc rằng: người tu theo pháp Phật chẳng những không nên ăn thịt chúng sình, mà cũng chẳng nên mời, hay xúi, giới thiệu chỗ bán đồ mặn cho người ăn, lại càng không nên khuyên người ăn thịt.
Hơn nữa, mỗi khởi tâm động niệm phải hoàn toàn không được có chút ý niệm sát sinh.Hiện nay trên thế giới có rất nhiều người không tin nhân quả, chỉ biết ăn uống cho khoái khẩu, mặc tình hưởng thụ những thứ được cho là sơn hào hải vị, thậm chí còn xuất hiện quái cảnh ăn thịt người (ăn thai vừa sinh hoặc bị xẩy), kiểu sát sinh tạo nghiệp không sợ hãi, không kiêng dè chi như thế này, sẽ chiêu cảm đủ loại tật dịch quái lạ bộc phát và lây nhiễm tràn lan…Vì vậy tôi kính cẩn khuyên mọi người: hãy mau sớm hồi đầu, làm một Phật tử chân chánh, nghiêm trì giới luật và nhất là không nên ăn thịt chúng sinh.Giải thích thêm:Người xưa thấy có gì không đúng, không hợp… liền đóng cửa gẫm suy, tự kiểm điểm bản thân, cho nên bệnh tật thường không thuốc mà tự khỏi.
Còn ngày nay con người hiện đại luôn thấy mình không có lỗi, thường nói mình “không có làm gì ác”, đâu biết rằng: sát sinh ăn thịt chính là đại tội!Hiện nay thiên tai nhân họa như (động đất, sóng thần, lụt lội, lửa cháy, đụng xe, rớt máy bay…) xảy ra liên miên, đủ thứ bệnh lạ phát sinh, đa số đều do nguyên nhân ăn thịt mà sinh khởi.
Nếu có thể làm như cư sĩ Quả Hồng: sám hối sửa lỗi, tụng kinh tu thiện, nhất định sẽ an khang cát tường.Hơn nữa trong các kinh Đại thừa luôn khuyên người từ bỏ ăn thịt, như trong “Kinh Đại Bát Niết Bàn”, Bồ-tát Ca Diếp thưa: – Bạch Thế Tôn, con thấy không nên bố thí thịt cho người ăn mặn.
Vì sao? Bởi không ăn thịt, công đức rất lớn.Phật khen: – Lành thay! ông hiểu rõ ý ta, Bồ-tát hộ pháp cần phải như thế.
Bắt đầu từ nay trở đi, không cho phép các đệ tử Thinh văn ăn thịt, vì ăn thịt là đoạn hạt giống đại từ (nếu thọ đàn việt hiến cúng, cần phải quán như đang ăn thịt con)…Bồ-tát Ca Diếp lại thưa: – Bạch Thế Tôn! Sao trước đây con nghe có cho Tỳ-kheo ăn tam tịnh nhục?– Tam tịnh nhục là phương tiện tạm đặt… Kể từ hôm nay ta chế định cho các đệ tử: – Không được ăn tất cả thịt – Người ăn thịt, khiến tất cả chúng sinh vừa nghe hơi đều hoảng sợ… Chúng sẽ bảo nhau: Kẻ này là oán thù của ta!Vì vậy Bồ-tát nên từ bỏ ăn mặn, là đệ tử Phật chân chính phải y giáo phụng hành, dứt tuyệt ăn thịt!.
Danh sách chương