Đây là kinh nghiệm Lý cư sĩ đích thân trải qua.
Chúng ta hãy nghe bà kể:Tôi tên Lý Mẩn Huệ, mặc dù chỉ 30 tuổi nhưng cuộc sống đầy ắp tai nạn thống thiết khiến tôi cảm thấy bơ vơ không được ai cứu giúp, nên càng chán chường tuyệt vọng vạn bội.
Cho đến khi gặp Phật pháp, cuộc đời tôi mới có được những thay đổi hi hữu (xưa nay chưa từng có).Mẹ tôi có mười người con nên cuộc sống rất chật vật.
Tôi là đứa thứ ba, còn thằng em thứ tám sinh ra rồi thì đem cho người ta nuôi.
Cha tôi sớm đã qua đời, tôi học đến lớp ba thì bị ép thôi học.
Sau đó tôi đi làm vú em, làm công…Được “lò đời” mài dũa khiến bản tính vốn kiên cường bất khuất không chịu thua của tôi càng tăng thêm nghị lực.Tôi kinh doanh một công ty, thu nhập khả quan, 19 tuổi thì gặp ông chồng hiện giờ.
Bởi vì hoàn cảnh gia đình đôi bên chênh lệch khác xa nhau, hơn nữa tôi còn nhiệm vụ phải chăm sóc các em (trai lẫn gái).
Do nhiều nguyên nhân mà chồng tôi phải đồng cư với chúng tám năm, bởi cha mẹ đôi bên phản đối nên chúng tôi không thể chính thức đăng ký kết hôn (trong thời gian này tôi đã làm một việc khiến lòng vô cùng ăn năn, đó là tôi từng đi nạo thai một lần.
Chính lần phá thai ấy đã để lại di chứng xấu, khiến nhiều năm sau tôi khó thể mang thai.
Đến 2002 chúng tôi mới chính thức cưới nhau.Sau khi kết hôn xong, chúng tôi một bề muốn có con, đã khám rất nhiều bác sĩ, nghĩ hết cách, nhưng không thể như nguyện.
Sau đó vợ chồng tôi xin hai bé gái (là chị em ruột) về làm con nuôi.Trước khi biết Phật pháp, tôi thường hay phiền não, bản thân luôn có cảm giác mịt mờ; không rõ phương hướng.
Hằng ngày sau khi tan sở về nhà, tôi chẳng biết đi đâu (nên về hay không về mới tốt?), vì vậy cứ lái xe loanh quanh trên đường, tay nắm vô lăng mà không biết mình nên đi đâu, về đâu? Vì không lấp được khoảng trống (cảm giác hụt hẫng) trong tâm tư, nên chỉ trong 5 năm tôi đã thay tới 5 cái xe mới… Tôi tiêu xài phung phí, trong khi tâm không ngừng loạn động rối bời.
Tôi nghĩ minh cũng là một người tốt, vì sao không được hảo báo? Trái lại còn phải đối mặt với quá nhiều phiền lụy, đau buồn…Gia đình tôi đang nằm bên bờ vực tan vỡ, tôi khổ tâm vắt sức kinh doanh, nhưng lại bị người lập mưu chiếm của, còn các cô em thì không biết điều, cứ liên tục kiếm chuyện gây họa…Tóm lại, đời tôi là một cuộc sống hỏng bét rối bời, hằng ngày tâm tư luôn bị thống khổ nung nấu.Một lần ngồi trên xe người bạn, tôi tình cờ đọc cuốn “Báo ứng hiện đời” và được những câu chuyện nhân quả trong đó khai thị, khiến tôi như bừng tỉnh cơn mơ.
Cuộc sống tôi từ đây bắt đầu có phương hướng…Thế là tôi lập tức từ bỏ ăn mặn, thậm chí hễ nhìn đến thịt cá là phát nôn mửa… Ngày trước tôi đi khắp nơi khám bệnh, bốc thuốc… sau khi dứt ăn mặn rồi thì chẳng cần dùng thuốc nữa… Ngược lại toàn thân cảm thấy rất nhẹ nhõm khinh an.
Tôi cũng không còn tiêu xài phung phí bừa bãi, mà đã biết tiết kiệm và dùng tiền đó để cứu giúp cho người…Tháng 10 năm 2007 tôi may mắn được hội kiến cư sĩ Quả Khanh, ông là người bình dị rất dễ gần.
Vừa gặp tôi đã có cảm giác cực kỳ thân quen, giống như tương ngộ thâm tình vậy.
Tôi kể lể mọi khổ đau mình đã từng trải qua cho ông nghe, đến lúc ông thuyết giảng cho mọi người thì tôi lặng lẽ ngồi vào dự thính.
Không ngờ việc lạ lại phát sinh…Trong lúc tôi đang ngồi xếp bằng trên ghế sô-pha, thì bỗng có cảm giác giống như “mình đang… rơi vào ổ gà! Trong đó có rất nhiều gà, vừa dơ vừa thúi! Dường như tôi cũng là… một con gà trong đó? Lúc ấy toàn thân tôi phát run, tiếp đến tôi không ngừng nôn mửa, mà bản thân hoàn toàn không hay biết”…Lúc này, mấy người bạn tại hiện trường phát hoảng, vội chạy đến hỗ trợ, họ nhanh nhẹn đỡ dìu tôi và giúp dọn sạch những ô uế.
Khi tỉnh lại, tôi hoàn toàn chẳng biết là có việc gì vừa xảy ra.Tôi vừa mới tiếp xúc với Phật giáo đã nảy sinh cảm giác rất kỳ diệu, đồng thời cũng khiến bạn bè tại đó tăng thêm tín tâm.Tôi bỗng nhớ lại, chính trong lúc mang thai, vì muốn tẩm bổ thân thể, nên suốt thời gian dài mỗi ngày tôi ăn một con gà, nhưng rồi tôi cũng không giữ được thai.
“Đúng là nhân quả báo ứng, như bóng theo hình” vậy.Từ hồi xảy ra sự tình không thể tưởng này rồi, tôi bắt đầu tụng Kinh Địa Tạng, lễ Phật và tĩnh tọa… có lần ngồi suốt 8 tiếng… Cuộc sống tôi dần dần xuất hiện sự thay đổi.
Công việc dần dần thuận lợi, người em gái bỏ nhà ra đi nay đã quay về.
Tôi là cột trụ cho các anh chị em trong nhà.
Không chỉ có công ty, tôi còn có một tiệm thời trang nữa, nhưng trước đây chỉ kinh doanh qua loa.Sau khi gặp Phật pháp rồi, tôi tiến hành quy hoạch đổi mới tiệm thời trang, việc làm dần phát đạt… nhưng tôi nhận ra thu hoạch lớn nhất chính là niềm an tĩnh tâm linh, vì lòng tôi chẳng còn chấp trước nữa.
Ngày xưa những vật không thuộc của mình tôi cứ nắm chặt không buông, khiến tâm lực mệt mỏi… Từ lúc hiểu đạo rồi thì tôi buông dễ dàng, đối với những gì đã mất đi, lòng cũng chẳng còn canh cánh nhớ hoài nữa.
Nhờ vậy mà tâm tư ung dung thoải mái rất nhiều, quan hệ cùng chồng cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi còn dự tính cuối tháng 12 năm 2007 sẽ đến bệnh viện tính thực hiện phương pháp thụ thai trong ống nghiệm.
Nhờ đã hiểu nhân quả, nên hễ cỏ phiền não là tôi tự hóa giải.Sau đó xảy ra một chuyện lạ.
Đầu xuân năm 2008, tôi mơ một điềm mộng: thấy trong nhà có một vị mặc hoàng bào, đầu trọc, toàn thân phóng quang chói lòa…Tôi thấy mình là một trong hai thường nhân đang quỳ trước ông, người kia chẳng biết nói gì mà bị ông đuổi ra ngoài? Còn lại một minh tôi thì vị tỏa hào quang đó bảo:– Ngươi muốn cầu ta điều gỉ?Tôi thưa: – Muốn cầu con…Ngài nói:– Được, ta cho ngươi như nguyện…Rồi tôi thức giấc.
Sau đó cảm thấy thân thể có biến chuyển khác lạ (tôi đã ngưng uống thuốc nửa năm nay, ăn chay cũng đã hơn nửa năm), và chuyện kỳ diệu xuất hiện: cuối cùng tôi đã mang thai! Điều này lạ lùng đến tôi khó mà tin nổi.
Vì vậy tôi liên tục đến bệnh viện khám, để bảo đảm chắc chắn là mình có thai…Sau khi tôi mang thai, dù thân thể phản ứng rất lớn, nhưng tâm vui mừng khôn tả…Cảm tạ Phật pháp, cảm tạ chư Phật Bồ-tát gia hộ, dẫn dắt tôi vào con đường chánh tín, tu theo Phật pháp.
Phật pháp đã đem đến cho tôi lợi lạc khôn cùng..
Chúng ta hãy nghe bà kể:Tôi tên Lý Mẩn Huệ, mặc dù chỉ 30 tuổi nhưng cuộc sống đầy ắp tai nạn thống thiết khiến tôi cảm thấy bơ vơ không được ai cứu giúp, nên càng chán chường tuyệt vọng vạn bội.
Cho đến khi gặp Phật pháp, cuộc đời tôi mới có được những thay đổi hi hữu (xưa nay chưa từng có).Mẹ tôi có mười người con nên cuộc sống rất chật vật.
Tôi là đứa thứ ba, còn thằng em thứ tám sinh ra rồi thì đem cho người ta nuôi.
Cha tôi sớm đã qua đời, tôi học đến lớp ba thì bị ép thôi học.
Sau đó tôi đi làm vú em, làm công…Được “lò đời” mài dũa khiến bản tính vốn kiên cường bất khuất không chịu thua của tôi càng tăng thêm nghị lực.Tôi kinh doanh một công ty, thu nhập khả quan, 19 tuổi thì gặp ông chồng hiện giờ.
Bởi vì hoàn cảnh gia đình đôi bên chênh lệch khác xa nhau, hơn nữa tôi còn nhiệm vụ phải chăm sóc các em (trai lẫn gái).
Do nhiều nguyên nhân mà chồng tôi phải đồng cư với chúng tám năm, bởi cha mẹ đôi bên phản đối nên chúng tôi không thể chính thức đăng ký kết hôn (trong thời gian này tôi đã làm một việc khiến lòng vô cùng ăn năn, đó là tôi từng đi nạo thai một lần.
Chính lần phá thai ấy đã để lại di chứng xấu, khiến nhiều năm sau tôi khó thể mang thai.
Đến 2002 chúng tôi mới chính thức cưới nhau.Sau khi kết hôn xong, chúng tôi một bề muốn có con, đã khám rất nhiều bác sĩ, nghĩ hết cách, nhưng không thể như nguyện.
Sau đó vợ chồng tôi xin hai bé gái (là chị em ruột) về làm con nuôi.Trước khi biết Phật pháp, tôi thường hay phiền não, bản thân luôn có cảm giác mịt mờ; không rõ phương hướng.
Hằng ngày sau khi tan sở về nhà, tôi chẳng biết đi đâu (nên về hay không về mới tốt?), vì vậy cứ lái xe loanh quanh trên đường, tay nắm vô lăng mà không biết mình nên đi đâu, về đâu? Vì không lấp được khoảng trống (cảm giác hụt hẫng) trong tâm tư, nên chỉ trong 5 năm tôi đã thay tới 5 cái xe mới… Tôi tiêu xài phung phí, trong khi tâm không ngừng loạn động rối bời.
Tôi nghĩ minh cũng là một người tốt, vì sao không được hảo báo? Trái lại còn phải đối mặt với quá nhiều phiền lụy, đau buồn…Gia đình tôi đang nằm bên bờ vực tan vỡ, tôi khổ tâm vắt sức kinh doanh, nhưng lại bị người lập mưu chiếm của, còn các cô em thì không biết điều, cứ liên tục kiếm chuyện gây họa…Tóm lại, đời tôi là một cuộc sống hỏng bét rối bời, hằng ngày tâm tư luôn bị thống khổ nung nấu.Một lần ngồi trên xe người bạn, tôi tình cờ đọc cuốn “Báo ứng hiện đời” và được những câu chuyện nhân quả trong đó khai thị, khiến tôi như bừng tỉnh cơn mơ.
Cuộc sống tôi từ đây bắt đầu có phương hướng…Thế là tôi lập tức từ bỏ ăn mặn, thậm chí hễ nhìn đến thịt cá là phát nôn mửa… Ngày trước tôi đi khắp nơi khám bệnh, bốc thuốc… sau khi dứt ăn mặn rồi thì chẳng cần dùng thuốc nữa… Ngược lại toàn thân cảm thấy rất nhẹ nhõm khinh an.
Tôi cũng không còn tiêu xài phung phí bừa bãi, mà đã biết tiết kiệm và dùng tiền đó để cứu giúp cho người…Tháng 10 năm 2007 tôi may mắn được hội kiến cư sĩ Quả Khanh, ông là người bình dị rất dễ gần.
Vừa gặp tôi đã có cảm giác cực kỳ thân quen, giống như tương ngộ thâm tình vậy.
Tôi kể lể mọi khổ đau mình đã từng trải qua cho ông nghe, đến lúc ông thuyết giảng cho mọi người thì tôi lặng lẽ ngồi vào dự thính.
Không ngờ việc lạ lại phát sinh…Trong lúc tôi đang ngồi xếp bằng trên ghế sô-pha, thì bỗng có cảm giác giống như “mình đang… rơi vào ổ gà! Trong đó có rất nhiều gà, vừa dơ vừa thúi! Dường như tôi cũng là… một con gà trong đó? Lúc ấy toàn thân tôi phát run, tiếp đến tôi không ngừng nôn mửa, mà bản thân hoàn toàn không hay biết”…Lúc này, mấy người bạn tại hiện trường phát hoảng, vội chạy đến hỗ trợ, họ nhanh nhẹn đỡ dìu tôi và giúp dọn sạch những ô uế.
Khi tỉnh lại, tôi hoàn toàn chẳng biết là có việc gì vừa xảy ra.Tôi vừa mới tiếp xúc với Phật giáo đã nảy sinh cảm giác rất kỳ diệu, đồng thời cũng khiến bạn bè tại đó tăng thêm tín tâm.Tôi bỗng nhớ lại, chính trong lúc mang thai, vì muốn tẩm bổ thân thể, nên suốt thời gian dài mỗi ngày tôi ăn một con gà, nhưng rồi tôi cũng không giữ được thai.
“Đúng là nhân quả báo ứng, như bóng theo hình” vậy.Từ hồi xảy ra sự tình không thể tưởng này rồi, tôi bắt đầu tụng Kinh Địa Tạng, lễ Phật và tĩnh tọa… có lần ngồi suốt 8 tiếng… Cuộc sống tôi dần dần xuất hiện sự thay đổi.
Công việc dần dần thuận lợi, người em gái bỏ nhà ra đi nay đã quay về.
Tôi là cột trụ cho các anh chị em trong nhà.
Không chỉ có công ty, tôi còn có một tiệm thời trang nữa, nhưng trước đây chỉ kinh doanh qua loa.Sau khi gặp Phật pháp rồi, tôi tiến hành quy hoạch đổi mới tiệm thời trang, việc làm dần phát đạt… nhưng tôi nhận ra thu hoạch lớn nhất chính là niềm an tĩnh tâm linh, vì lòng tôi chẳng còn chấp trước nữa.
Ngày xưa những vật không thuộc của mình tôi cứ nắm chặt không buông, khiến tâm lực mệt mỏi… Từ lúc hiểu đạo rồi thì tôi buông dễ dàng, đối với những gì đã mất đi, lòng cũng chẳng còn canh cánh nhớ hoài nữa.
Nhờ vậy mà tâm tư ung dung thoải mái rất nhiều, quan hệ cùng chồng cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi còn dự tính cuối tháng 12 năm 2007 sẽ đến bệnh viện tính thực hiện phương pháp thụ thai trong ống nghiệm.
Nhờ đã hiểu nhân quả, nên hễ cỏ phiền não là tôi tự hóa giải.Sau đó xảy ra một chuyện lạ.
Đầu xuân năm 2008, tôi mơ một điềm mộng: thấy trong nhà có một vị mặc hoàng bào, đầu trọc, toàn thân phóng quang chói lòa…Tôi thấy mình là một trong hai thường nhân đang quỳ trước ông, người kia chẳng biết nói gì mà bị ông đuổi ra ngoài? Còn lại một minh tôi thì vị tỏa hào quang đó bảo:– Ngươi muốn cầu ta điều gỉ?Tôi thưa: – Muốn cầu con…Ngài nói:– Được, ta cho ngươi như nguyện…Rồi tôi thức giấc.
Sau đó cảm thấy thân thể có biến chuyển khác lạ (tôi đã ngưng uống thuốc nửa năm nay, ăn chay cũng đã hơn nửa năm), và chuyện kỳ diệu xuất hiện: cuối cùng tôi đã mang thai! Điều này lạ lùng đến tôi khó mà tin nổi.
Vì vậy tôi liên tục đến bệnh viện khám, để bảo đảm chắc chắn là mình có thai…Sau khi tôi mang thai, dù thân thể phản ứng rất lớn, nhưng tâm vui mừng khôn tả…Cảm tạ Phật pháp, cảm tạ chư Phật Bồ-tát gia hộ, dẫn dắt tôi vào con đường chánh tín, tu theo Phật pháp.
Phật pháp đã đem đến cho tôi lợi lạc khôn cùng..
Danh sách chương