Vừa rồi bàn đến hai vị thần Đồng Sinh và Đồng Danh, nhờ nhân duyên đặc biệt, tôi cũng đã nhìn thấy họ, vóc dáng giống như đứa bé 7-8 tuổi (hèn gì mà Phật gọi họ là đồng tử).Đó là vào năm Dân Quốc 56 (1967) lúc ấy tôi đang làm Giáo sư Chủ nhiệm, giảng dạy tại Phật học viện Từ Minh Tự.
Trường khai giảng vào ngày 14 tháng giêng.
Nhưng trước đó một hôm là ngày 13, thì tôi bị bệnh trĩ phát tác, gây đau đớn không cùng, đáng lo hơn nữa là vì sáng mai là lễ khai giảng.Phật học viện Từ Minh tổ chức Lễ khai giảng rất long trọng, có nhiều Sư trưởng và các Nghị viên cùng quan chức chính quyền đến tham dự.
Tôi phải giới thiệu mọi người diện kiến và thuyết giảng.Nhưng tôi bệnh thế này làm sao mà dự lễ đây? Thôi thì xức thuốc cho ổn, hi vọng ngày mai có thể đứng, có thể nói.
Thế là tôi đi tìm thuốc cao dán.
Không ngờ lại lấy lộn thuốc, nên khi vừa thoa vào, nghe đau thấu trời đất, lại còn đứng lên hết nổi, máu mủ chảy tùm lum.
Ôi chao! Cơn đau hành hạ nửa ngày, tôi phải cắn răng chịu, ráng lết về phòng dỗ giấc, nhưng suốt đêm không tài nào ngủ được.Sáng hôm sau, khi thức dậy, vừa nhìn thì thấy ngay một đống máu mủ bầy nhầy nằm ướt nhẹp trên giường, nghe trong người rất khó chịu, tôi vẫn cố gắng đi dự lễ.
Trong buổi lễ, tôi chỉ nói được mấy câu thì ngồi xuống.Đến trưa, ăn cơm xong thì nghỉ ngơi.
Tôi cởi áo tràng ra, vừa nhìn vô tà áo phía mông, thấy một đống ướt nhẹp, thiệt là xấu hổ và thất lễ biết bao.
Ai biết tôi bệnh thì có thể thông cảm, còn người không biết thì sẽ đánh giá tôi thế nào đây? Tôi từng phẫu thuật, cũng đã uống thuốc, nhưng vẫn không lành.
Lần này phải nhờ tới Phật pháp chữa trị thôi.
Thế là tôi bảo đồ đệ:Tối nay xong khóa tối, các ngươi lui ra hết đi.
Ta muốn ở lại chánh điện bái Phật, xem như liều mạng với mụt trĩ nghiệp chướng này! Nếu như qua được thì sáng mai ta sẽ dự tiếp khóa lễ sáng, còn chẳng qua nổi, thì ngày mai các con lên đại điện khiêng xác ta xuống!Tụng khóa tối xong, mình tôi ở đại điện lễ bái.
Tôi thưa với chư Phật, Bồ tát:– Cầu xin chư Phật, Bồ tát gia hộ cho bệnh con được lành, nếu không thì con chẳng cách chi tiếp tục nhiệm vụ giảng dạy của mình.
Nếu bệnh không lành thì con quyết không lui ra, giả như con phải chết, thì xin chết ở đây!Hạ quyết tâm xong, tôi một mực lễ bái.
Bái đến hơn mười giờ thì muốn hôn mê, nhưng tôi vẫn ráng để tỉnh mà lễ, hơn 10h30 thì đứng hết nổi, bởi vì hôm trước mất ngủ, hôm sau bị cơn đau hành hạ cả ngày, cho nên không còn cầm cự nổi và té nhào ra trên đất.Sau đó thân tôi hết động đậy, chỉ miệng là còn động đậy được thôi.
Tôi nhủ thầm: Mình nên đến chỗ Hải Triều Quan Âm, nơi đó có vách ngăn đỡ, dù có ngã xuống cũng sẽ không bị thương!Thế là tôi lết đến Hải Triều Quan Âm, ở trước Bồ tát Quan Thế Âm một bề xướng niệm: “Nam mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ tát!”… Tôi niệm mãi cho tới khi miệng hết động đậy.
Đến nước này thì tôi đành đánh cược với số mệnh, miệng hết niệm nổi thì vẫn còn tâm để đối phó, tôi tập trung toàn lực hướng về Bồ tát Quan Âm khẩn cầu:Thưa Bồ tát, xin Ngài đáp ứng cho con, khiến mụt trĩ của con được lành, nếu không thì hôm nay con… chết tại đây cho Ngài xem.Đang khấn thầm như thế, thì tôi bỗng nghe choáng váng, hình như có trận gió đang thổi tới, tiếp theo là một âm thanh vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy trước tượng Bồ tát Quan Âm ngồi trên bàn, có hai vị thần đang quỳ, đầu họ khoảng ngang gối Bồ tát.
Hai người này chính là thần Đồng Sinh và Đồng Danh.
Họ trình báo gì đó và Bồ tát Quan Âm đang giảng nói.
Tôi nhìn bọn họ chăm chăm, thầm nghĩ: “Hóa ra Bồ tát Quan Âm cho gọi hai vị này tới trình sổ báo cáo về tôi đây mà!”.Bất kể họ nói thế nào, trong lòng tôi đã thầm tính trước, tôi tin mình thiện nhiều ác ít, như vậy bệnh nhất định sẽ được lành.
Do nghĩ như thế, nên tâm tôi trở nên cao hứng, tôi quay lại nhìn thì thấy hai vị thần đã biến mất tiêu.
Tôi bèn hướng Bồ tát Quan Âm, xin phép trở về phòng mình.Tôi sờ mụt trĩ của mình kiểm tra, thấy nó thực sự đã tiêu mất rồi, xem như bệnh tôi hoàn toàn lành rồi.Ái chà chà! Khi đó tâm tôi rất vui, vô cùng cảm kích Phật Bồ tát gia ân, nỗi niềm này không sao diễn tả được, bởi tôi đã dẹp xong cái mụt trĩ quỷ quái kia.Đây là việc tôi tự thân trải qua, chứng kiến…Tôi kể lại cho quý vị nghe, là mong mọi người đều biết và tin rằng, phút giây nào trên thân mỗi chúng ta cũng đều có thần giám sát và ghi lại đủ hết thiện ác của ta, nên tương lai mỗi người sẽ tùy theo nghiệp thiện ác mình đã tạo mà thọ nhận khổ vui, điều này chẳng sai mảy may.Vì vậy quý vị phải tuân thủ lời Phật dạy, hành đúng theo pháp, phải hết sức cẩn trọng giữ gìn giới luật của mình đã thọ, lúc nào cũng phòng vệ, cẩn thận không để tạo lỗi.
Phải ghi vào lòng câu: Dù có chết cũng không được phạm giới.
Vì Giới là đạo sư, giới còn là Phật pháp còn.Trích “Quảng Hóa Luật sư hoằng pháp cổ sự”.
Trường khai giảng vào ngày 14 tháng giêng.
Nhưng trước đó một hôm là ngày 13, thì tôi bị bệnh trĩ phát tác, gây đau đớn không cùng, đáng lo hơn nữa là vì sáng mai là lễ khai giảng.Phật học viện Từ Minh tổ chức Lễ khai giảng rất long trọng, có nhiều Sư trưởng và các Nghị viên cùng quan chức chính quyền đến tham dự.
Tôi phải giới thiệu mọi người diện kiến và thuyết giảng.Nhưng tôi bệnh thế này làm sao mà dự lễ đây? Thôi thì xức thuốc cho ổn, hi vọng ngày mai có thể đứng, có thể nói.
Thế là tôi đi tìm thuốc cao dán.
Không ngờ lại lấy lộn thuốc, nên khi vừa thoa vào, nghe đau thấu trời đất, lại còn đứng lên hết nổi, máu mủ chảy tùm lum.
Ôi chao! Cơn đau hành hạ nửa ngày, tôi phải cắn răng chịu, ráng lết về phòng dỗ giấc, nhưng suốt đêm không tài nào ngủ được.Sáng hôm sau, khi thức dậy, vừa nhìn thì thấy ngay một đống máu mủ bầy nhầy nằm ướt nhẹp trên giường, nghe trong người rất khó chịu, tôi vẫn cố gắng đi dự lễ.
Trong buổi lễ, tôi chỉ nói được mấy câu thì ngồi xuống.Đến trưa, ăn cơm xong thì nghỉ ngơi.
Tôi cởi áo tràng ra, vừa nhìn vô tà áo phía mông, thấy một đống ướt nhẹp, thiệt là xấu hổ và thất lễ biết bao.
Ai biết tôi bệnh thì có thể thông cảm, còn người không biết thì sẽ đánh giá tôi thế nào đây? Tôi từng phẫu thuật, cũng đã uống thuốc, nhưng vẫn không lành.
Lần này phải nhờ tới Phật pháp chữa trị thôi.
Thế là tôi bảo đồ đệ:Tối nay xong khóa tối, các ngươi lui ra hết đi.
Ta muốn ở lại chánh điện bái Phật, xem như liều mạng với mụt trĩ nghiệp chướng này! Nếu như qua được thì sáng mai ta sẽ dự tiếp khóa lễ sáng, còn chẳng qua nổi, thì ngày mai các con lên đại điện khiêng xác ta xuống!Tụng khóa tối xong, mình tôi ở đại điện lễ bái.
Tôi thưa với chư Phật, Bồ tát:– Cầu xin chư Phật, Bồ tát gia hộ cho bệnh con được lành, nếu không thì con chẳng cách chi tiếp tục nhiệm vụ giảng dạy của mình.
Nếu bệnh không lành thì con quyết không lui ra, giả như con phải chết, thì xin chết ở đây!Hạ quyết tâm xong, tôi một mực lễ bái.
Bái đến hơn mười giờ thì muốn hôn mê, nhưng tôi vẫn ráng để tỉnh mà lễ, hơn 10h30 thì đứng hết nổi, bởi vì hôm trước mất ngủ, hôm sau bị cơn đau hành hạ cả ngày, cho nên không còn cầm cự nổi và té nhào ra trên đất.Sau đó thân tôi hết động đậy, chỉ miệng là còn động đậy được thôi.
Tôi nhủ thầm: Mình nên đến chỗ Hải Triều Quan Âm, nơi đó có vách ngăn đỡ, dù có ngã xuống cũng sẽ không bị thương!Thế là tôi lết đến Hải Triều Quan Âm, ở trước Bồ tát Quan Thế Âm một bề xướng niệm: “Nam mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ tát!”… Tôi niệm mãi cho tới khi miệng hết động đậy.
Đến nước này thì tôi đành đánh cược với số mệnh, miệng hết niệm nổi thì vẫn còn tâm để đối phó, tôi tập trung toàn lực hướng về Bồ tát Quan Âm khẩn cầu:Thưa Bồ tát, xin Ngài đáp ứng cho con, khiến mụt trĩ của con được lành, nếu không thì hôm nay con… chết tại đây cho Ngài xem.Đang khấn thầm như thế, thì tôi bỗng nghe choáng váng, hình như có trận gió đang thổi tới, tiếp theo là một âm thanh vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy trước tượng Bồ tát Quan Âm ngồi trên bàn, có hai vị thần đang quỳ, đầu họ khoảng ngang gối Bồ tát.
Hai người này chính là thần Đồng Sinh và Đồng Danh.
Họ trình báo gì đó và Bồ tát Quan Âm đang giảng nói.
Tôi nhìn bọn họ chăm chăm, thầm nghĩ: “Hóa ra Bồ tát Quan Âm cho gọi hai vị này tới trình sổ báo cáo về tôi đây mà!”.Bất kể họ nói thế nào, trong lòng tôi đã thầm tính trước, tôi tin mình thiện nhiều ác ít, như vậy bệnh nhất định sẽ được lành.
Do nghĩ như thế, nên tâm tôi trở nên cao hứng, tôi quay lại nhìn thì thấy hai vị thần đã biến mất tiêu.
Tôi bèn hướng Bồ tát Quan Âm, xin phép trở về phòng mình.Tôi sờ mụt trĩ của mình kiểm tra, thấy nó thực sự đã tiêu mất rồi, xem như bệnh tôi hoàn toàn lành rồi.Ái chà chà! Khi đó tâm tôi rất vui, vô cùng cảm kích Phật Bồ tát gia ân, nỗi niềm này không sao diễn tả được, bởi tôi đã dẹp xong cái mụt trĩ quỷ quái kia.Đây là việc tôi tự thân trải qua, chứng kiến…Tôi kể lại cho quý vị nghe, là mong mọi người đều biết và tin rằng, phút giây nào trên thân mỗi chúng ta cũng đều có thần giám sát và ghi lại đủ hết thiện ác của ta, nên tương lai mỗi người sẽ tùy theo nghiệp thiện ác mình đã tạo mà thọ nhận khổ vui, điều này chẳng sai mảy may.Vì vậy quý vị phải tuân thủ lời Phật dạy, hành đúng theo pháp, phải hết sức cẩn trọng giữ gìn giới luật của mình đã thọ, lúc nào cũng phòng vệ, cẩn thận không để tạo lỗi.
Phải ghi vào lòng câu: Dù có chết cũng không được phạm giới.
Vì Giới là đạo sư, giới còn là Phật pháp còn.Trích “Quảng Hóa Luật sư hoằng pháp cổ sự”.
Danh sách chương