Thượng Quan Tố nhìn thấy hận ý trong mắt của Thượng Quan Ngọc, cho nên lập tức làm ra vẻ mà giơ lên ngón tay bị thương cho Long Tử Viễn xem, nói:
- Hu hu...!Tấn Vương điện hạ...!ngón tay của Tố Tố đau quá...
Ngón tay bị thương còn đang chảy máu! Mùi máu tươi lập tức xâm nhập vào mũi Long Tử Viễn.

Bên trong tay áo, hắn nắm chặt tay thành quyền, mắt lộ vẻ quan tâm hỏi han:
- Sao tay lại bị thương thế này?
Thượng Quan Ngọc vừa nghe Long Tử Viễn hỏi như vậy, ả liền tức nghẹn họng, hận không thể lột da rút gân Thượng Quan Tố.
- Là nhị muội vô cớ tự nhiên cắn Tố Tố, phụ thân thế nhưng lại thiên vị nhị muội!
Thượng Quan Tố ngay trước mắt bao người cáo trạng với Long Tử Viễn.
Tất cả mọi người vẻ mặt đều khiếp sợ mà nhìn Thượng Quan Hạo, lại nhìn Thượng Quan Ngọc, cuối cùng lại dừng tầm mắt trên người Thượng Quan Tố đang dựa vào ngực Long Tử Viễn.
Đáy mắt Long Tử Viễn hiện lên vẻ chê cười.
Phế vật chính là phế vật, nàng muốn mượn tay hắn trừng trị Thượng Quan Hạo cùng Thượng Quan Ngọc.

Hắn tất nhiên có thể theo ý muốn của nàng.


Hôm nay trước mặt bao người, hắn chỉ trích Thượng Quan Hạo, chắc chắc sẽ khiến phủ Tướng Quân bất mãn với nàng, e rằng ngày sau ở phủ Tướng Quân nàng khó có thể dễ chịu.
Long Tử Viễn nhìn về phía Thượng Quan Hạo, khuôn mặt ôn nhuận đột nhiên trầm xuống, chất vấn nói:
- Thượng Quan tướng quân, đây là tướng quân không đúng rồi.

Trưởng nữ chính là trưởng nữ, dù cho trưởng nữ có sai thì thứ nữ cũng không thể ức hiếp trưởng nữ.

Hôm nay Tố Tố mới hồi phủ, sao có khả năng đắc tội thứ nữ.
- Huống chi Tố Tố sắp cùng bổn vương đại hôn, đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân? Tố Tố là vương phi sắp vào cửa của bổn vương, còn mong Thượng Quan tướng quân cho Tố Tố một lời công đạo.
Vừa nói, Long Tử Viễn nhìn về phía Thượng Quan Ngọc với ánh mắt lạnh lẽo làm sắc mặt ả trắng bệch, nước mắt rưng rưng.
Bị người nam nhân mình âu yếm vì một thứ phế vật xấu nữ chỉ trích mình ngay trước mắt bao người khiến ả vừa hận lại ấm ức.

Hơn nữa, mẫu thân ngày thường hay an ủi ả còn đang nằm chật vật trên nền tuyết...
Ánh mắt Thượng Quan Hạo tối sầm, khó hiểu mà nhìn về phía Thượng Quan Tố, ngay sau đó quay đầu nói:
- Ngọc Nhi, còn không mau nhận lỗi với đại tỷ ngươi.
- Phụ thân...!rõ ràng là đại tỷ tính kế Ngọc Nhi trước, cái trán sưng u của Ngọc Nhi chính là chứng cứ...
Thượng Quan Ngọc ấm ức biện giải.
- Im miệng! Mau lại đây nhận lỗi với trưởng tỷ.
Thượng Quan Hạo cất cao thanh âm nói.
- Phụ thân...!Ngọc Nhi không sai...
Thượng Quan Ngọc bởi vì ghen ghét trong lòng, không muốn xin lỗi Thượng Quan Tố trước mặt người khác.

Ả quật cường cắn môi, khăng khăng đứng im tại chỗ.
- Tấn Vương...!Tố Tố sợ quá nha...!Ngươi xem, Tấn Vương điện hạ ở đây mà nhị muội còn dám như vậy.

Nếu Tấn Vương điện hạ đi rồi, nhị muội nhất định sẽ "ăn" Tố Tố...
- Tố Tố không muốn ở phủ Tướng Quân, hôm nay Tố Tố liền cùng Tấn Vương đi phủ Tấn Vương.

Dù sao sau đại hôn, Tố Tố cũng phải đến phủ Tấn Vương, muộn mấy ngày cũng là đi, sớm mấy ngày cũng là đi.


Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, liền hôm nay đi...
Thượng Quan Tố nói làm Thượng Quan Ngọc cùng Long Tử Viễn ghê tởm không thôi.
Tố Tố chợt cảm giác được bên hông đau xót, quả nhiên nam nhân ôm nàng đã có chút tức giận, ngầm có ý cảnh cáo.
Nhưng Thượng Quan Tố làm bộ như không biết, ngước mắt nhìn về phía Thượng Quan Hạo, nói:
- Phụ thân, hôm nay nữ nhi liền đi phủ Tấn Vương, lát nữa ngươi kiểm kê lại một chút của hồi môn của nữ nhi rồi chuyển đến phủ Tấn Vương nha.
Mọi người lại lần thứ hai bị lời nói của Thượng Quan Tố doạ sợ.

Mọi người gặp qua nữ nhi không biết xấu hổ, nhưng là chưa thấy thiên kim đại tiểu thư nào không biết xấu hổ như Thượng Quan Tố.
Thượng Quan Ngọc có chút nóng nảy, nguyên bản ả còn tính toán, chỉ cần một ngày Thượng Quan Tố chưa cùng Tấn Vương đại hôn, ả vẫn còn có hi vọng.

Nếu hôm nay xấu nữ này chẳng biết xấu hổ quấn lấy Tấn Vương đi phủ Tấn Vương, vậy ả thực sự liền hết hy vọng!
Thượng Quan Ngọc cân nhắc trong lòng, vội tiến lên "bụp" một tiếng quỳ trên mặt đất, dập đầu tạ lỗi với Thượng Quan Tố, nói:
- Đại tỷ, đều là Ngọc Nhi sai, Ngọc Nhi tại đây nhận lỗi với ngươi.

Đại tỷ đại nhân đại lượng, mong tỷ tha thứ cho Ngọc Nhi.
Thượng Quan Hạo vì không cho Thượng Quan Tố làm ra thêm chuyện chê cười, liền mềm giọng nói:
- Tố Tố, mới vừa rồi là phụ thân không đúng, làm ngươi uỷ khuất.

Phụ thân nhất định trách phạt nhị muội ngươi, ngươi cứ yên tâm, có phụ thân ở, bất luận kẻ nào trong phủ cũng không dám ức hiếp Tố Tố.


Nếu ai dám ức hiếp ngươi, ngươi cứ việc nói cho ta, phụ thân tất nhiên nghiêm trị!
Long Tử Viễn kiềm chế ghê tởm trong lòng, cười nói:
- Tố Tố, Thượng Quan tướng quân đã nói như vậy, phủ Tướng Quân nhất định không có người dám khinh thường ngươi.

Nếu lại có người dám ức hiếp ngươi, dù cho Thượng Quan tướng quân không truy cứu, bổn vương nhất định cũng không thuận theo.
- Ngươi ta rất mau liền sẽ đại hôn, bổn vương cũng hy vọng sớm ngày nghênh thú ngươi vào phủ Tấn Vương.

Nhưng rốt cuộc chưa đại hôn, nếu dọn trước vào phủ khó tránh làm người ngoài nghị luận ngươi.

Bổn vương nhưng không đành lòng khiến Tố Tố bị người khác phê bình.
Long Tử Viễn làm bộ vẻ mặt ôn nhu trấn an Tố Tố.
Thượng Quan Tố lẩm bẩm miệng, ngẩng đầu, liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú Long Tử Viễn, cả người lại sát thêm vài phần, nói:
- Tố Tố đều nghe Tấn Vương điện hạ.
...----------------...!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện