Ngu Hạ nằm trên giường đợi gần hai khắc, buồn ngủ đến mức mắt mở không lên, nàng không chịu nổi nữa nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lưu Tứ đi tắm nước lạnh, vừa tắm rửa xong Lý Đại Cát ở bên cạnh nói: "Một canh giờ trước Thái Hậu đích thân tới Tử Thần Điện."
"Bà ta đến làm gì?"
Lý Đại Cát cúi đầu không dám nhìn Lưu Tứ, ông nói: "Nô tài không biết, Thái Hậu nương nương nói có chuyện muốn nói riêng với hoàng hậu nương nương."
Nhưng lúc đó Lưu Tứ đang ở cùng Ngu Hạ, cho dù là tiên đế sống lại ông cũng không thể cho người vào.
Một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Lưu Tứ.
Kỳ thật hắn cũng biết Thái Hâu muốn giết hắn, nâng đỡ người khác lên địa vị.
Trong mắt Thái hậu, Lưu Tứ có lẽ không phải là con của bà, mà là kẻ thù của bà. Lưu Tứ đã hại chết hai người quan trọng nhất của bà.
Nếu thái hậu biết được tầm quan trọng của Vu Hạ đối với hắn, Lưu Tứ không nghi ngờ gì Thái Hậu sẽ trút giận lên người nàng.
Trong lúc ngủ Ngu Hạ cảm thấy lồng ngực thở không ra hơi, cảm giác ngột ngạt tích tụ trong lồng ngực khiến nàng ngạt thở.
Khi nàng mở mắt ra, bầu trời vẫn còn tối, trong phòng càng tối hơn, Ngu Hạ dựa vào gối, nàng cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này nữa.
Nàng muốn biết một số điều, không muốn trở thành người không có quá khứ. Nhưng cứ khi nào nàng nghĩ tới nó thì đầu cô lại vô cùng đau nhức.
Tại sao? Tại sao ai cũng có quá khứ, nhưng nàng lại không thể nhớ gì?
Nàng là ai? Danh tính của nàng cũng là do những người xung quanh nói. Quá khứ của nàng như thế nào? Thật sự không có ai thích nàng sao, chỉ có Lưu Tứ thích nàng?
Hà Tuyết luôn luôn né tránh ánh mắt nàng, cho dù Ngu Hạ hỏi gì nàng ấy cũng không nói cho nàng biết.
Ngu Hạ nâng tay xoa trán, cánh tay đột nhiên bị giữ chặt. Nàng quay lại liền nhìn thấy Lưu Tứ.
Trong bóng tối mờ mịt, khuôn mặt nam nhân nhàn nhạt, Vu Hạ nghiêng người vòng tay qua cổ hắn: "Bệ hạ..."
Lưu Tứ vỗ vỗ lưng Ngu Hạ: "Sao nàng không ngủ?"
Ngu Hạ dựa vào lồng ngực nóng bỏng của Lưu Tứ, hơi thở thơm tho nhẹ nhàng, giọng nói nhẹ nhàng, thoang thoảng hương hoa súng.
Làm lòng người gợn sóng.
Lưu Tứ thở phì phò mấy phút liền đè lên eo Ngu Hạ: "Nàng trước kia rất thích ngủ, hiện tại sao không ngủ được?"
Ngu Hạ không biết, nàng nắm góc áo của Lưu Sí: "Bệ hạ kêu thái y đến khám cho ta đi. Ta muốn nhanh chóng khôi phục ký ức. Nhớ được những chuyện trước đây ta sẽ cảm thấy an tâm hơn.". "
Lưu Tứ "ừ" một tiếng "Ta so với nàng còn lo lắng hơn, cũng đang nghĩ biện pháp."
Ngu Hạ nói: "Không biết Thái hậu có kêu ta đi bái kiến bà không, ta vừa thấy bà liền sợ."
Lưu Tứ vuốt ve mái tóc dài dày của nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
Ngu Hạ ngẩng đầu nhìn cái cằm tinh xảo của hắn, khuôn mặt Lưu Tứ rất nổi bật, có một người phu quân anh tuấn như vậy nàng vô cùng thích.
Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn: "Không muốn tới nơi đó? Bà ta kêu người tới cung tìm nàng, nàng trực tiếp đuổi người ra ngoài là được."
Ngu Hạ nói: "Làm sao có thể có như vậy a......"
Nói cho cùng, mẫu hậu là trưởng bối cùng mẫu thân, trưởng bối kêu nàng qua đó nàng không chịu thì không tốt lắm.
Lưu Tứ ôm nàng chặt hơn, Ngu Hạ cảm thấy thở không ra hơi, thật lâu sau hắn mới hôn lên mi tâm nàng "Công chúa..."
Ngu Hạ mơ hồ "ừm".
Lưu Tứ nói: "Lúc đó chỉ thấy đau sao?"
Khuôn mặt Ngu Hạ lại đỏ lên, nàng nói: " Đừng nói chuyện này nữa."
Tiểu cô nương da mặt mỏng, một mình cũng không muốn nghĩ tới, huống chi là bị người khác hỏi.
Lưu Tứ nhéo nhéo ngón tay Ngu Hạ: "Hử?"
Ngu Hạ vùi mặt vào ngực hắn lẩm bẩm nói: "Tất cả đều là lỗi của chàng... Đừng nói nữa, ta đau lắm..."
Lưu Tứ cười tủm tỉm vỗ lưng Ngu Hạ: "Được rồi, đều là lỗi của ta. Công chúa ngốc, ta xin lỗi nàng được không?"
Ngu Hạ hiển nhiên không muốn nhắc tới đề tài này nữa, nàng nhắm mắt lại hai má ửng hồng, "Bệ hạ nói chuyện khác đi."
"Nói chuyện gì?"
Ngu Hạ suy nghĩ một chút nhưng không nghĩ nên nói gì.
Lưu Tứ nói: "Được rồi, ngủ đi, ta thích nhất là tiểu công chúa."
Ngu Hạ lại nằm trong vòng tay Lưu Tứ chìm vào giấc ngủ.
Thấy nàng đã ngủ Lưu Tứ liền sờ soạng đầu giường, quả nhiên có một lọ thuốc.
Mở lọ thuốc ra, thuốc mỡ bên trong vẫn còn đầy, Ngu Hạ đã hoàn toàn ngủ say, Lưu Tứ vén chăn bôi thuốc cho nàng.
Ngày hôm sau, Ngu Hạ tỉnh lại, bên cạnh đã không có người, cung nữ ở Phượng Nghi cung mang quần áo đến cho nàng, sau khi tắm rửa xong, Ngu Hạ trở lại Phượng Nghi cung.
Nàng vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp ăn điểm tâm đã có người của Thái Hậu qua nhắc nhở nàng qua thỉnh an thái hậu.
Ngu Hạ uống một hớp trà, Xảo Nhụy tiễn thái giám trong cung Thái hậu ra ngoài, đi ra bên ngoài Xảo Nhụy liền lấy ra cái hà bao nhét vào tay thái giám kia “Nương nương chúng ta hai ngày nay không khỏe. Không thể qua đó được."
Thái giám nói: "Không phải hoàng hậu nên đến thỉnh an thái hậu sao? Những người khác đều đi hai ngày một lần, còn Diễm Phi nương nương thì ngày nào cũng đi. Hoàng hậu tịnh dưỡng trong cung lâu như vậy, quy tắc vẫn phải làm. "
Sau khi sai thái giám rời đi, Hà Tuyết đi vào nói: "Thái hậu hình như là nhằm vào công chúa."
Ngu Hạ trầm mặc uống trà, thật lâu không nói lời nào. Vẫn luôn ở Phượng Nghi cung cũng không thỏa đáng, thân thể nàng đang từ từ tốt lên, bây giờ so với tháng trước đã tốt hơn nhiều rồi. Thái hậu là chủ hậu cung, trong tay bà có thực quyền.
Cho dù ngày hôm qua Lưu Tứ đã nói không muốn có thể không đi, nhưng nàng không thể làm theo lời Lưu Tứ. Thái hậu là mẹ ruột của Lưu Tứ, khi đối xử với mẫu thân của mình Lưu Tứ phải kính trên nhường dưới, nếu không kính trọng Thái Hậu sẽ ảnh hưởng thanh danh Lưu Tứ.
Ngu Hạ sợ ánh mắt u ám ảm đạm của Thái hậu. Haizz, thật không muốn đi chút nào.
Hà Tuyết kêu các cung nữ khác ra khỏi phòng, đến trước gương chỉnh lại tóc cho Vu Hạ, nàng ấy thì thào: "Công chúa, hậu cung của bệ hạ không có nữ nhân nào đơn giản. Đừng tin những lời họ nói với ngài. Đừng xem họ là người tốt. "
Ngu Hạ nói: "Ta hiểu được."
Sau khi mặc lại quần áo, Ngu Hạ đến Vĩnh Thọ cung.
Khi nàng đến Vĩnh Thọ cung, Hiền Thục phi cũng đã ở đây, còn có Tề Quý Phi Ngu Hạ chưa từng gặp qua, vừa bước vào đại sảnh đã thấy một nữ nhân ăn mặc sang trọng đang quỳ trên mặt đất.
Thái hậu ném thứ gì đó xuống, một chung trà vỡ nát rơi xuống trước mặt nữ nhân.
Xảo Nhụy thì thầm vào tai Ngu Hạ: "Đây là Tề Quý Phi, tỷ tỷ của Diễm Phi."
Tề thái hậu là đang dạy dỗ Tề Quý Phi, nàng phát điên xử tử hai cung nữ, giết hai cung nữ cũng không phải chuyện gì to tát mà điều quan trọng là hai cung nữ này không phạm sai lầm gì đã bị đánh chết, nếu truyền đến tai Lưu Tứ nó sẽ thành cơ hội cho Lưu Tứ xuống tay với Tề gia.
Vốn dĩ Tề gia càng ngày càng kém, Tề Quý phi còn suốt ngày mắc lỗi.
Bà không ngờ Ngu Hạ đến sớm như vậy, Ngu Hạ cúi đầu: "Thỉnh an Thái hậu."
Thái hậu Tề nhẹ giọng nói: "Lấy ghế cho Hoàng Hậu, thân thể cao quý so có thể đứng mãi."
Tề Quý Phi dùng khăn che kín mặt, chỉ để hở một đôi mắt, nàng nỗi mẫn đỏ đầy mặt, cũng không biết làm gì khiến da bị dị ứng. Tề quý phi xưa nay chưa từng bị dị ứng với thứ gì, thái y không đoán ra được nguyên nhân liền kê cho nàng một ít thuốc.
Nhìn thấy Ngu Hạ đi tới, Tề Quý Phi miễn cưỡng thi lễ với Vu Hạ.
Tề Thái hậu nói: "Ai gia nghĩ hôm nay ngươi sẽ không qua. Ngày hôm qua ngươi ở lại Tử Thần Điện, trong hậu cung còn chưa có ai được Bệ Hạ gọi tới đó đâu."
Ngu Hạ nói: "Có lẽ gần đây Bệ Hạ bận quá không thể vào hậu cung."
"Hai ngày nữa hoàng thượng sẽ đến suối nước nóng Hành cung. Mọi người chuẩn bị một chút.", Thái hậu nói, "Hoàng thượng không biết sẽ mang theo phi tần nào. Các ngươi cũng phải tới đó.” Sau còn bồi thêm một câu." Ngươi thuyết phục hoàng thượng cho hắn mưa móc cùng dính, đừng chỉ có hưởng một mình. "
Đây là lần thứ hai Thái hậu nhắc nhở Ngu Hạ thuyết phục Lưu Tứ sủng hạnh cung phi khác.
Ngu Hạ chỉ gật đầu, Thái hậu có nói gì thì bề ngoài cũng chỉ đồng ý.
Sau một thời gian là đại thọ phụ thân của Tề Thái hậu, bà tất nhiên sẽ chuẩn bị quà tặng hào phóng. Tề Thái hậu nói: "Sắp tới đại thọ của Tề Quốc công, ai gia có vẽ một bức tranh chúc thọ. Ta nghe nói ngươi thông thạo cầm kỳ thi họa, ngươi lại xem xem ai gia vẽ như thế nào."
Ngu Hạ gật đầu: "Vâng."
Cung nữ đỡ Thái hậu đứng dậy, Ngu Hạ cũng đứng dậy, lúc đi ngang qua Tề Quý phi, Thái hậu lạnh lùng nói: "Ngươi về trước đi, lời nói cùng việc làm phải cẩn trọng, tránh gây phiền phức trong hậu cung."
Tề Quý phi thi lễ: "Vâng."
Tề Quý Phi tài nghệ thường thường, luyện chữ cũng tạm, kỳ nghệ cùng thi nghệ miễng cưỡng tạm được.
Tề Thêu thông minh hơn Tề Quý Phi, tài nghệ Tề Thêu đều hơn Tề Quý Phi. Đây cũng là lý do tại sao Thái hậu đánh giá cao Tề Thêu hơn.
Sau khi rời khỏi Vĩnh Thọ cung, Tề Quý Phi nói: "Nàng cũng biết thư pháp cùng vẽ tranh? Còn dám ra vẻ trước mặt cô cô. Hừ, cũng chỉ được vẻ ngoài xinh đẹp."
Cung nữ nhanh mồn nhanh miệng: "Nữ tử Lan Quốc danh tiếng rất tốt."
Tề Quý Phi trừng mắt nhìn cung nữ, càng ngày càng cảm thấy buồn chán, chỉ muốn trở về tẩm cung bôi thuốc, nhớ tới hai cung nữ hôm qua lại càng thêm buồn bực.
Thái hậu không đoái hoài đến nàng, không coi nàng là cháu gái, chỉ tin vào lời nói của Tề Thêu, Tề Thêu nhiều tính kế nàng, Tề Thêu sớm muộn cũng chết dưới chốn thâm cung này.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Tề Quý phi mặc một chiếc áo choàng dày, lúc đến bên hồ từ xa đã nhìn thấy một bóng người thấp bé.
Là Đức Phi.
Đức phi là một mỹ nhân nhỏ nhắn, trước đây Tề quý phi luôn chế nhạo ngoại hình của Đức Phi, bây giờ mặt mày nàng nổi đầy mẩn đỏ, vừa nhìn thấy Đức phi chỉ muốn mau chóng rời đi.
Ai biết, Đức phi ngăn Tề Quý phi lại " Quý phi nương nương."
Tề Quý phi đi cũng không được, ở lại cũng không xong, nàng đành phải quay đầu lại.
Đức Phi bước lên thi lễ: " Đã lâu không gặp ngài."
Tề quý phi đang bị giam lỏng, nếu không phải vì giết hai cung nữ nàng đã không thể đến bái kiến Thái hậu.
Nàng hừ lạnh một tiếng: "Thời tiết không tốt lắm, ngươi cứ thong thả dạo chơi."
Đức phi nói: " Sao Quý Phi nương nương lại đeo khăn che mặt?"
Tề Quý Phi cáu kỉnh nói: "Ta bị phát ban."
“Bây giờ sắp vào đông rồi. Làm sao có thể vô cớ phát ban được?” Đức Phi tiến lại gần, nói bên tai Tề Quý Phi, “Quý Phi nương nương là bị người khác hại sao?
Tề Quý phi vốn cho rằng mình gặp xui xẻo, nghe lời Đức Phi nói lông mày liền cau lại.
Đức Phi mỉm cười: "Chỉ thuận miệng thôi. Chỗ thần thiếp có một loại thuốc mỡ gia truyền, có tác dụng trị bệnh mẩn ngứa thần kỳ. Quý phi nương nương không phiền có thể đến chỗ thần thiếp lấy một lọ."
Tề quý phi nghi ngờ, nhưng vẫn để cung nữ tới cung của Đức Phi lấy một lọ.
Đức Phi luôn có mối quan hệ tốt với Hiền Phi. Tề Quý Phi không thích Hiền Phi. Sau khi lấy một lọ trở về Tề Quý phi kêu một cung nữ tự dùng thử, thấy cung nữ dùng không có việc gì lúc này mới bôi lên mặt mình.
Không nghĩ đến lại có chuyển biến tốt.
Tề Quý phi quý nhất khuôn mặt của mình, lần này không cần điều tra, dùng ngón chân cũng có thể đoán được đây là do Tề Thêu làm.
Lần này đi suối nước nóng Hành cung mọi người đều biết hoàng hậu nhất định sẽ được đi, những phi tần còn lại có vài người được đi cùng. Dù Tề Thêu lòng dạ thâm sâu nhưng nàng đã ở trong cung lâu, tiếp xúc nhiều người hơn Tề Thêu, Đức Phi lần này giúp nàng, nàng cũng sẵn sàng đứng về phía Đức Phi.
Tối hôm sau, Tề Thêu không đề phòng bị đẩy xuống bật thang, thái y chuẩn đoán gãy một chân.
Lần này đi cung tự nhiên không đến lượt Tề Thêu. Tề Quý Phi cũng xem như hả giận, cũng xem Đức Phi thành tỷ muội tốt của mình.
Lưu Tứ đi tắm nước lạnh, vừa tắm rửa xong Lý Đại Cát ở bên cạnh nói: "Một canh giờ trước Thái Hậu đích thân tới Tử Thần Điện."
"Bà ta đến làm gì?"
Lý Đại Cát cúi đầu không dám nhìn Lưu Tứ, ông nói: "Nô tài không biết, Thái Hậu nương nương nói có chuyện muốn nói riêng với hoàng hậu nương nương."
Nhưng lúc đó Lưu Tứ đang ở cùng Ngu Hạ, cho dù là tiên đế sống lại ông cũng không thể cho người vào.
Một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Lưu Tứ.
Kỳ thật hắn cũng biết Thái Hâu muốn giết hắn, nâng đỡ người khác lên địa vị.
Trong mắt Thái hậu, Lưu Tứ có lẽ không phải là con của bà, mà là kẻ thù của bà. Lưu Tứ đã hại chết hai người quan trọng nhất của bà.
Nếu thái hậu biết được tầm quan trọng của Vu Hạ đối với hắn, Lưu Tứ không nghi ngờ gì Thái Hậu sẽ trút giận lên người nàng.
Trong lúc ngủ Ngu Hạ cảm thấy lồng ngực thở không ra hơi, cảm giác ngột ngạt tích tụ trong lồng ngực khiến nàng ngạt thở.
Khi nàng mở mắt ra, bầu trời vẫn còn tối, trong phòng càng tối hơn, Ngu Hạ dựa vào gối, nàng cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này nữa.
Nàng muốn biết một số điều, không muốn trở thành người không có quá khứ. Nhưng cứ khi nào nàng nghĩ tới nó thì đầu cô lại vô cùng đau nhức.
Tại sao? Tại sao ai cũng có quá khứ, nhưng nàng lại không thể nhớ gì?
Nàng là ai? Danh tính của nàng cũng là do những người xung quanh nói. Quá khứ của nàng như thế nào? Thật sự không có ai thích nàng sao, chỉ có Lưu Tứ thích nàng?
Hà Tuyết luôn luôn né tránh ánh mắt nàng, cho dù Ngu Hạ hỏi gì nàng ấy cũng không nói cho nàng biết.
Ngu Hạ nâng tay xoa trán, cánh tay đột nhiên bị giữ chặt. Nàng quay lại liền nhìn thấy Lưu Tứ.
Trong bóng tối mờ mịt, khuôn mặt nam nhân nhàn nhạt, Vu Hạ nghiêng người vòng tay qua cổ hắn: "Bệ hạ..."
Lưu Tứ vỗ vỗ lưng Ngu Hạ: "Sao nàng không ngủ?"
Ngu Hạ dựa vào lồng ngực nóng bỏng của Lưu Tứ, hơi thở thơm tho nhẹ nhàng, giọng nói nhẹ nhàng, thoang thoảng hương hoa súng.
Làm lòng người gợn sóng.
Lưu Tứ thở phì phò mấy phút liền đè lên eo Ngu Hạ: "Nàng trước kia rất thích ngủ, hiện tại sao không ngủ được?"
Ngu Hạ không biết, nàng nắm góc áo của Lưu Sí: "Bệ hạ kêu thái y đến khám cho ta đi. Ta muốn nhanh chóng khôi phục ký ức. Nhớ được những chuyện trước đây ta sẽ cảm thấy an tâm hơn.". "
Lưu Tứ "ừ" một tiếng "Ta so với nàng còn lo lắng hơn, cũng đang nghĩ biện pháp."
Ngu Hạ nói: "Không biết Thái hậu có kêu ta đi bái kiến bà không, ta vừa thấy bà liền sợ."
Lưu Tứ vuốt ve mái tóc dài dày của nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
Ngu Hạ ngẩng đầu nhìn cái cằm tinh xảo của hắn, khuôn mặt Lưu Tứ rất nổi bật, có một người phu quân anh tuấn như vậy nàng vô cùng thích.
Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn: "Không muốn tới nơi đó? Bà ta kêu người tới cung tìm nàng, nàng trực tiếp đuổi người ra ngoài là được."
Ngu Hạ nói: "Làm sao có thể có như vậy a......"
Nói cho cùng, mẫu hậu là trưởng bối cùng mẫu thân, trưởng bối kêu nàng qua đó nàng không chịu thì không tốt lắm.
Lưu Tứ ôm nàng chặt hơn, Ngu Hạ cảm thấy thở không ra hơi, thật lâu sau hắn mới hôn lên mi tâm nàng "Công chúa..."
Ngu Hạ mơ hồ "ừm".
Lưu Tứ nói: "Lúc đó chỉ thấy đau sao?"
Khuôn mặt Ngu Hạ lại đỏ lên, nàng nói: " Đừng nói chuyện này nữa."
Tiểu cô nương da mặt mỏng, một mình cũng không muốn nghĩ tới, huống chi là bị người khác hỏi.
Lưu Tứ nhéo nhéo ngón tay Ngu Hạ: "Hử?"
Ngu Hạ vùi mặt vào ngực hắn lẩm bẩm nói: "Tất cả đều là lỗi của chàng... Đừng nói nữa, ta đau lắm..."
Lưu Tứ cười tủm tỉm vỗ lưng Ngu Hạ: "Được rồi, đều là lỗi của ta. Công chúa ngốc, ta xin lỗi nàng được không?"
Ngu Hạ hiển nhiên không muốn nhắc tới đề tài này nữa, nàng nhắm mắt lại hai má ửng hồng, "Bệ hạ nói chuyện khác đi."
"Nói chuyện gì?"
Ngu Hạ suy nghĩ một chút nhưng không nghĩ nên nói gì.
Lưu Tứ nói: "Được rồi, ngủ đi, ta thích nhất là tiểu công chúa."
Ngu Hạ lại nằm trong vòng tay Lưu Tứ chìm vào giấc ngủ.
Thấy nàng đã ngủ Lưu Tứ liền sờ soạng đầu giường, quả nhiên có một lọ thuốc.
Mở lọ thuốc ra, thuốc mỡ bên trong vẫn còn đầy, Ngu Hạ đã hoàn toàn ngủ say, Lưu Tứ vén chăn bôi thuốc cho nàng.
Ngày hôm sau, Ngu Hạ tỉnh lại, bên cạnh đã không có người, cung nữ ở Phượng Nghi cung mang quần áo đến cho nàng, sau khi tắm rửa xong, Ngu Hạ trở lại Phượng Nghi cung.
Nàng vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp ăn điểm tâm đã có người của Thái Hậu qua nhắc nhở nàng qua thỉnh an thái hậu.
Ngu Hạ uống một hớp trà, Xảo Nhụy tiễn thái giám trong cung Thái hậu ra ngoài, đi ra bên ngoài Xảo Nhụy liền lấy ra cái hà bao nhét vào tay thái giám kia “Nương nương chúng ta hai ngày nay không khỏe. Không thể qua đó được."
Thái giám nói: "Không phải hoàng hậu nên đến thỉnh an thái hậu sao? Những người khác đều đi hai ngày một lần, còn Diễm Phi nương nương thì ngày nào cũng đi. Hoàng hậu tịnh dưỡng trong cung lâu như vậy, quy tắc vẫn phải làm. "
Sau khi sai thái giám rời đi, Hà Tuyết đi vào nói: "Thái hậu hình như là nhằm vào công chúa."
Ngu Hạ trầm mặc uống trà, thật lâu không nói lời nào. Vẫn luôn ở Phượng Nghi cung cũng không thỏa đáng, thân thể nàng đang từ từ tốt lên, bây giờ so với tháng trước đã tốt hơn nhiều rồi. Thái hậu là chủ hậu cung, trong tay bà có thực quyền.
Cho dù ngày hôm qua Lưu Tứ đã nói không muốn có thể không đi, nhưng nàng không thể làm theo lời Lưu Tứ. Thái hậu là mẹ ruột của Lưu Tứ, khi đối xử với mẫu thân của mình Lưu Tứ phải kính trên nhường dưới, nếu không kính trọng Thái Hậu sẽ ảnh hưởng thanh danh Lưu Tứ.
Ngu Hạ sợ ánh mắt u ám ảm đạm của Thái hậu. Haizz, thật không muốn đi chút nào.
Hà Tuyết kêu các cung nữ khác ra khỏi phòng, đến trước gương chỉnh lại tóc cho Vu Hạ, nàng ấy thì thào: "Công chúa, hậu cung của bệ hạ không có nữ nhân nào đơn giản. Đừng tin những lời họ nói với ngài. Đừng xem họ là người tốt. "
Ngu Hạ nói: "Ta hiểu được."
Sau khi mặc lại quần áo, Ngu Hạ đến Vĩnh Thọ cung.
Khi nàng đến Vĩnh Thọ cung, Hiền Thục phi cũng đã ở đây, còn có Tề Quý Phi Ngu Hạ chưa từng gặp qua, vừa bước vào đại sảnh đã thấy một nữ nhân ăn mặc sang trọng đang quỳ trên mặt đất.
Thái hậu ném thứ gì đó xuống, một chung trà vỡ nát rơi xuống trước mặt nữ nhân.
Xảo Nhụy thì thầm vào tai Ngu Hạ: "Đây là Tề Quý Phi, tỷ tỷ của Diễm Phi."
Tề thái hậu là đang dạy dỗ Tề Quý Phi, nàng phát điên xử tử hai cung nữ, giết hai cung nữ cũng không phải chuyện gì to tát mà điều quan trọng là hai cung nữ này không phạm sai lầm gì đã bị đánh chết, nếu truyền đến tai Lưu Tứ nó sẽ thành cơ hội cho Lưu Tứ xuống tay với Tề gia.
Vốn dĩ Tề gia càng ngày càng kém, Tề Quý phi còn suốt ngày mắc lỗi.
Bà không ngờ Ngu Hạ đến sớm như vậy, Ngu Hạ cúi đầu: "Thỉnh an Thái hậu."
Thái hậu Tề nhẹ giọng nói: "Lấy ghế cho Hoàng Hậu, thân thể cao quý so có thể đứng mãi."
Tề Quý Phi dùng khăn che kín mặt, chỉ để hở một đôi mắt, nàng nỗi mẫn đỏ đầy mặt, cũng không biết làm gì khiến da bị dị ứng. Tề quý phi xưa nay chưa từng bị dị ứng với thứ gì, thái y không đoán ra được nguyên nhân liền kê cho nàng một ít thuốc.
Nhìn thấy Ngu Hạ đi tới, Tề Quý Phi miễn cưỡng thi lễ với Vu Hạ.
Tề Thái hậu nói: "Ai gia nghĩ hôm nay ngươi sẽ không qua. Ngày hôm qua ngươi ở lại Tử Thần Điện, trong hậu cung còn chưa có ai được Bệ Hạ gọi tới đó đâu."
Ngu Hạ nói: "Có lẽ gần đây Bệ Hạ bận quá không thể vào hậu cung."
"Hai ngày nữa hoàng thượng sẽ đến suối nước nóng Hành cung. Mọi người chuẩn bị một chút.", Thái hậu nói, "Hoàng thượng không biết sẽ mang theo phi tần nào. Các ngươi cũng phải tới đó.” Sau còn bồi thêm một câu." Ngươi thuyết phục hoàng thượng cho hắn mưa móc cùng dính, đừng chỉ có hưởng một mình. "
Đây là lần thứ hai Thái hậu nhắc nhở Ngu Hạ thuyết phục Lưu Tứ sủng hạnh cung phi khác.
Ngu Hạ chỉ gật đầu, Thái hậu có nói gì thì bề ngoài cũng chỉ đồng ý.
Sau một thời gian là đại thọ phụ thân của Tề Thái hậu, bà tất nhiên sẽ chuẩn bị quà tặng hào phóng. Tề Thái hậu nói: "Sắp tới đại thọ của Tề Quốc công, ai gia có vẽ một bức tranh chúc thọ. Ta nghe nói ngươi thông thạo cầm kỳ thi họa, ngươi lại xem xem ai gia vẽ như thế nào."
Ngu Hạ gật đầu: "Vâng."
Cung nữ đỡ Thái hậu đứng dậy, Ngu Hạ cũng đứng dậy, lúc đi ngang qua Tề Quý phi, Thái hậu lạnh lùng nói: "Ngươi về trước đi, lời nói cùng việc làm phải cẩn trọng, tránh gây phiền phức trong hậu cung."
Tề Quý phi thi lễ: "Vâng."
Tề Quý Phi tài nghệ thường thường, luyện chữ cũng tạm, kỳ nghệ cùng thi nghệ miễng cưỡng tạm được.
Tề Thêu thông minh hơn Tề Quý Phi, tài nghệ Tề Thêu đều hơn Tề Quý Phi. Đây cũng là lý do tại sao Thái hậu đánh giá cao Tề Thêu hơn.
Sau khi rời khỏi Vĩnh Thọ cung, Tề Quý Phi nói: "Nàng cũng biết thư pháp cùng vẽ tranh? Còn dám ra vẻ trước mặt cô cô. Hừ, cũng chỉ được vẻ ngoài xinh đẹp."
Cung nữ nhanh mồn nhanh miệng: "Nữ tử Lan Quốc danh tiếng rất tốt."
Tề Quý Phi trừng mắt nhìn cung nữ, càng ngày càng cảm thấy buồn chán, chỉ muốn trở về tẩm cung bôi thuốc, nhớ tới hai cung nữ hôm qua lại càng thêm buồn bực.
Thái hậu không đoái hoài đến nàng, không coi nàng là cháu gái, chỉ tin vào lời nói của Tề Thêu, Tề Thêu nhiều tính kế nàng, Tề Thêu sớm muộn cũng chết dưới chốn thâm cung này.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Tề Quý phi mặc một chiếc áo choàng dày, lúc đến bên hồ từ xa đã nhìn thấy một bóng người thấp bé.
Là Đức Phi.
Đức phi là một mỹ nhân nhỏ nhắn, trước đây Tề quý phi luôn chế nhạo ngoại hình của Đức Phi, bây giờ mặt mày nàng nổi đầy mẩn đỏ, vừa nhìn thấy Đức phi chỉ muốn mau chóng rời đi.
Ai biết, Đức phi ngăn Tề Quý phi lại " Quý phi nương nương."
Tề Quý phi đi cũng không được, ở lại cũng không xong, nàng đành phải quay đầu lại.
Đức Phi bước lên thi lễ: " Đã lâu không gặp ngài."
Tề quý phi đang bị giam lỏng, nếu không phải vì giết hai cung nữ nàng đã không thể đến bái kiến Thái hậu.
Nàng hừ lạnh một tiếng: "Thời tiết không tốt lắm, ngươi cứ thong thả dạo chơi."
Đức phi nói: " Sao Quý Phi nương nương lại đeo khăn che mặt?"
Tề Quý Phi cáu kỉnh nói: "Ta bị phát ban."
“Bây giờ sắp vào đông rồi. Làm sao có thể vô cớ phát ban được?” Đức Phi tiến lại gần, nói bên tai Tề Quý Phi, “Quý Phi nương nương là bị người khác hại sao?
Tề Quý phi vốn cho rằng mình gặp xui xẻo, nghe lời Đức Phi nói lông mày liền cau lại.
Đức Phi mỉm cười: "Chỉ thuận miệng thôi. Chỗ thần thiếp có một loại thuốc mỡ gia truyền, có tác dụng trị bệnh mẩn ngứa thần kỳ. Quý phi nương nương không phiền có thể đến chỗ thần thiếp lấy một lọ."
Tề quý phi nghi ngờ, nhưng vẫn để cung nữ tới cung của Đức Phi lấy một lọ.
Đức Phi luôn có mối quan hệ tốt với Hiền Phi. Tề Quý Phi không thích Hiền Phi. Sau khi lấy một lọ trở về Tề Quý phi kêu một cung nữ tự dùng thử, thấy cung nữ dùng không có việc gì lúc này mới bôi lên mặt mình.
Không nghĩ đến lại có chuyển biến tốt.
Tề Quý phi quý nhất khuôn mặt của mình, lần này không cần điều tra, dùng ngón chân cũng có thể đoán được đây là do Tề Thêu làm.
Lần này đi suối nước nóng Hành cung mọi người đều biết hoàng hậu nhất định sẽ được đi, những phi tần còn lại có vài người được đi cùng. Dù Tề Thêu lòng dạ thâm sâu nhưng nàng đã ở trong cung lâu, tiếp xúc nhiều người hơn Tề Thêu, Đức Phi lần này giúp nàng, nàng cũng sẵn sàng đứng về phía Đức Phi.
Tối hôm sau, Tề Thêu không đề phòng bị đẩy xuống bật thang, thái y chuẩn đoán gãy một chân.
Lần này đi cung tự nhiên không đến lượt Tề Thêu. Tề Quý Phi cũng xem như hả giận, cũng xem Đức Phi thành tỷ muội tốt của mình.
Danh sách chương