Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt lẳng lặng ôm nhau dưới tàng cây cổ thụ, ánh sáng xung quanh nhập nhòe như muốn tô điểm thêm cho hai người. Song một cái bóng trắng bay xuống từ trên cây, phá vỡ cái ôm của hai sư đồ bọn họ. Cậu vừa tiếp đất đã lập tức vui vẻ nói với Hoa Thiên Cốt, "Tỷ tỷ!"
Hoa Thiên Cốt rời khỏi vòng tay của Thiều Nguyệt, nàng quay đầu nhìn thiếu niên kia, đó chẳng phải là người bị phong ấn trên cây hay sao. Hoa Thiên Cốt lại ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, thế nhưng mặt Thiều Nguyệt lại tràn đầy nghi hoặc, sao cô lại cảm giác như cậu chàng kia trông rất quen vậy nhỉ? Thiếu niên kia nói, "Cuối cùng tỷ cũng đến, bọn đệ đợi tỷ đã lâu lắm rồi."
Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "Đệ đợi ta ư?"
"Vâng, bọn đệ đợi tỷ lâu thật lâu," Cậu chàng nhìn xung quanh, "Bên trong động Hoang Phế tối tăm không một ánh mặt trời, song đệ vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một người sẽ mang theo ánh sáng đến bên đệ."
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt quay sang nhìn nhau, họ cùng nghe cậu nói tiếp, "Tỷ có biết không? Đệ đã ở nơi này nhiều năm lắm rồi, ở đây u tối, chẳng có gì hết, chỉ có màn đêm dài thăm thẳm, thực đáng sợ." Cậu thấy Hoa Thiên Cốt không trả lời bèn tỏ ra buồn bã "Sao vậy, chẳng lẽ tỷ cũng như những người khác, hy vọng đệ chết ư? Tỷ cũng không muốn kết bạn với đệ sao? Rốt cuộc đệ đã làm sai chuyện gì vậy?" Vừa nói, cậu vừa rơi nước mắt, ngồi bệt xuống đất.
Vẻ bi thương của người thiếu niên lây sang Hoa Thiên Cốt, nàng không đành lòng phải trông thấy cậu như vậy, nàng vội ngồi xổm xuống bên cậu, hỏi nhỏ, "Đệ là ai?"
"Đệ không có thân nhân, cũng không có bạn bè, cũng chẳng có ai nói cho đệ biết, đệ là ai?" Thiếu niên trở nên sầu thảm.
"Niết?" Cuối cùng Thiều Nguyệt cũng nhớ ra, Hồng Hoang bị phong ấn trong động Hoang Phế, thế thì thiếu niên trước mắt kia nhất định là Yêu Thần. Tuy nhiên, cô đã từng mơ thấy một chàng trai, nhưng chàng trai ấy lại hoàn toàn khác với cậu, đó là một người ngang ngược, còn bộ dạng cậu lại dốt nát vô tri, thoạt trông lại như một đứa trẻ vô hại, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thanh âm của Thiều Nguyệt thu hút hai người, Hoa Thiên Cốt đứng dậy, "Sư tôn, người biết đệ ấy sao?"
"Niết? Tiên nữ tỷ tỷ ơi, đó là tên của đệ ư?" Niết nhìn Thiều Nguyệt diện một thân đồ trắng như tuyết, giọng nói nghe sao thật đơn thuần.
Thiều Nguyệt nhẹ gật đầu, Niết cao hứng đứng dậy, đung đưa đung đưa như một đứa bé vừa được phát kẹo, mừng rỡ mãi không thôi.
"Sư tôn, sao người lại biết tên đệ ấy?" Hoa Thiên Cốt thắc mắc.
"Tiểu Cốt à, cậu ta là Yêu Thần thượng cổ, tên Niết, mười Đại Thần Khí phong ấn linh hồn của cậu ta, bây giờ phong ấn đã bị giải trừ, đương nhiên hồn phách Yêu Thần có thể quay trở về rồi."
Hoa Thiên Cốt nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Niết, "Nhưng mà, đệ ấy..."
"Cũng không biết vì nguyên do gì mà cậu ta lại mất đi trí nhớ, biến thành bộ dạng như bây giờ nữa." Thiều Nguyệt cũng không hiểu.
"Vậy Hồng Hoang ở trên người đệ ấy ư?" Hoa Thiên Cốt chỉ Niết.
Thiều Nguyệt gật đầu, "Không sai, động Hoang Phế không có giới hạn, mà cậu ta lại là người duy nhất tồn tại ở đây, Hồng Hoang không bao giờ chung đụng với kẻ tầm thường, chỉ có thể chất sánh ngang với thần mới có thể hấp thụ được Hồng Hoang thôi," Thiều Nguyệt nhìn về phía Niết, "Hơn nữa cậu ta lại có vẻ bề ngoài trông giống như Yêu Thần, chắc chắn cậu ta là Niết, không sai đâu!"
"Sư tôn, người nói xem, nếu đệ ấy biết mình sở hữu thứ năng lực mạnh mẽ như vậy, liệu đệ ấy có nảy sinh tà niệm hay không?" Hoa Thiên Cốt hỏi.
Thiều Nguyệt lắc đầu, cô cũng không biết, cô chỉ từng thấy Niết trong mộng chứ chưa từng quen biết Niết. Bấy giờ Niết chạy tới, xoay vòng quanh Hoa Thiên Cốt, "Tỷ tỷ ơi, đệ có tên rồi, đệ có tên rồi! Ha ha ha..."
Hoa Thiên Cốt bắt đầu chóng mặt, song nàng thấy nụ cười ngây thơ của Niết thì cũng cười theo, Thiều Nguyệt ngắm cảnh hai người vui đùa với nhau, khóe môi cô khẽ cong.
Niết dừng lại, nói với Hoa Thiên Cốt, "Tỷ tỷ, tỷ có đồng ý làm bạn với đệ không?"
Hoa Thiên Cốt trông thấy ánh mắt mong đợi của Niết, nàng không nỡ từ chối bèn quay sang nhìn Thiều Nguyệt, Niết nhận ra ánh mắt của Hoa Thiên Cốt nên cũng nhìn theo. Sau đó cậu cao hứng chạy đến trước mặt Thiều Nguyệt, định nắm lấy cổ tay cô, "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ cũng... a..." Nhưng khi chạm vào ống tay áo Thiều Nguyệt, cậu lại bị giật bởi sấm sét trên người cô.
Niết rụt tay lại, tủi thân nhìn Thiều Nguyệt, "Tiên nữ tỷ tỷ à, tỷ không muốn kết bạn với đệ ư?"
Hoa Thiên Cốt vội tiến lại gần, "Niết, sư tôn vừa mới bình phục không lâu chứ không phải như đệ nghĩ đâu."
"Thật không?" Niết mở to mắt.
Thiều Nguyệt cũng không hiểu sao sấm sét trên người mình lại bài xích Niết như vậy, cô tạm thời gạt hết nghi vấn trong lòng, "Tiểu Cốt nói không sai, chỉ là ta vẫn chưa bình phục hẳn thôi."
Lúc này Niết mới vui vẻ bật cười, "Vậy, hai người đồng ý làm bạn của đệ chứ? Đệ không muốn lại phải cô độc nữa, chỉ cần hai người đồng ý, đệ sẽ luôn nghe lời hai người mà."
Hoa Thiên Cốt nhìn Niết, nàng nghĩ tới bản thân, nếu không nhờ sư tôn đã che chở cho nàng ngay từ nhỏ, ở bên chăm sóc nàng thì có lẽ nàng cũng sẽ giống như Niết, cô đơn lẻ loi, không người thân, không bè bạn.
Hoa Thiên Cốt tới bên Thiều Nguyệt, nhỏ giọng nói, "Sư tôn à, con cảm thấy không nên vì định kiến mà tự tiện ghép cho một ai đó tội án tử hình, chỉ cần có người dạy bảo đệ ấy thật tốt, dẫn dắt đệ ấy hướng thiện thì dù cho có mang Hồng Hoang trong người, đệ ấy cũng có thể tạo phúc cho chúng sinh."
Thiều Nguyệt mỉm cười hài lòng, "Quả nhiên Tiểu Cốt đã trưởng thành rồi, còn có thể giảng đạo cho người khác nữa."
Hoa Thiên Cốt biết Thiều Nguyệt đã đồng ý, nàng ngượng ngùng cúi đầu, Thiều Nguyệt thấy Niết vẫn còn nhìn chằm chằm bọn họ bèn cười, "Được, chúng ta đồng ý với con."
Hoa Thiên Cốt cũng gật đầu, "Niết, từ giờ trở đi, ta sẽ hết lòng chăm sóc đệ như một người tỷ tỷ, dạy đệ phân biệt phải trái, hiểu rõ thiện ác, thấu hiểu lẽ đời, nhưng mà, nếu đệ dám nảy sinh dù chỉ phân nửa tà niệm, ta cũng sẽ tuyệt đối không rộng lượng đâu."
"Được, được mà, tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ, chỉ cần các tỷ đồng ý kết bạn với đệ, đệ nguyện ý nghe theo hai người, các tỷ nói gì ta cũng sẽ làm."
Niết kéo tay Hoa Thiên Cốt, lắc tới lắc lui, Hoa Thiên Cốt mặc kệ cậu, nàng nghiêng đầu cười với Thiều Nguyệt, còn Thiều Nguyệt chỉ dịu dàng nhìn hai người. Sau đó cô nâng tay phải lên, nhớ lại ban nãy khi Niết chạm vào mình, cậu ta đã bị giật điện, đột nhiên cảnh tượng Lôi Hao cầm thanh Kinh Lôi đâm về phía Niết kia xuất hiện trong tâm trí cô, Thiều Nguyệt cau mày trầm tư.
Tại quảng trường Trường Lưu, Bạch Tử Họa vẫn đang giao chiến với Sát Thiên Mạch, lúc này Mạnh Huyền Lãng dẫn quân tới, Khinh Thủy cũng đi theo hắn, Mạnh Huyền Lãng hét lên, "Mau dừng tay!"
Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch nhìn nhau một cái mới thu tay về, Mạnh Huyền Lãng tiến lên phía trước, "Các ngài hãy bình tĩnh lại đi, nghe Đông Phương tiên sinh nói một chút."
Đông Phương Úc Khanh bước ra, "Cách của ta dựa vào thái độ của điện hạ, của Tôn thượng và các vị Chưởng môn," anh chàng xoay người nhìn Sát Thiên Mạch, "Chỉ cần Thánh quân đồng ý không tranh giành Hồng Hoang, giải thoát Thiên Cốt với Kiếm tôn thì chúng ta cùng chung một đích đến rồi." Sát Thiên Mạch im lặng, Thiện Xuân Thu ngẩng đầu nhìn hắn, gã khá là không cam tâm.
"Theo như ta biết, bảy ngày sau chính là đêm trăng tròn, sau bảy ngày, chúng ta tập hợp lực lượng các giới, vào bằng con đường Thiên Cốt đã vào, lúc ấy sẽ có một lỗ hổng, tới lúc đó..." Đông Phương Úc Khanh bỗng bị cắt lời.
"Tới lúc đó có thể thâm nhập vào động Hoang Phế, cứu Thiều Nguyệt và bé con thoát ra." Sát Thiên Mạch nói, Đông Phương Úc Khanh gật đầu tán thành.
"Như thế cũng có thể phá hủy dứt điểm Hồng Hoang khi nó chưa kịp khôi phục, chấm dứt cuộc chiến tranh giành đã kéo dài hàng nghìn năm qua." Bạch Tử Họa tiếp lời.
"Tôn thượng anh minh." Đông Phương Úc Khanh khẽ cúi đầu.
Bạch Tử họa nghiêng đầu nhìn anh chàng, sau đó tiến tới, "Ngươi đã sớm biết chuyện này nên mới không lo Hồng Hoang sẽ khôi phục, chẳng những thế còn giật dây xui khiến Thiên Cốt đi đánh cắp Thần Khí."
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu bật cười, "Ta không hiểu, những lời này của Tôn thượng là có ý gì vậy?"
"Dị Hủ Quân, ta đã sớm cảnh báo ngươi rồi, nếu ngươi cố tình làm ra loại chuyện trái với đạo trời thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lời của Bạch Tử Họa gây đả kích cho tất cả mọi người, không ai ngờ cái vị Dị Hủ Quân thần thần bí bí nọ lại là Đông Phương Úc Khanh?
"Dị Hủ Quân ư?" Mạnh Huyền Lãng hỏi, "Đại học sĩ, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Bệ hạ, sau này ta sẽ giải thích với ngài sau, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là giải cứu Thiên Cốt và Kiếm tôn." Đông Phương Úc Khanh đáp.
"Được, chỉ cần có thể cứu Thiều Nguyệt và bé con thì ta cũng không ngại việc liên hiệp cùng Trường Lưu." Sát Thiên Mạch gật đầu.
"Thánh quân..." Thiện Xuân Thu muốn khuyên can thì bị Sát Thiên Mạch phất tay chặn họng, gã đành tức giận lùi về.
Bạch Tử Họa cũng lên tiếng, "Chỉ cần có thể loại trừ Yêu Thần, những thứ khác không quan trọng."
"Được," Mạnh Huyền Lãng gật đầu, "Vậy hãy làm như lời Đại học sĩ nói đi."
Trong động Hoang Phế không biết tháng năm, Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt và Niết cùng nhau trải qua biết bao giờ phút, lúc thì Hoa Thiên Cốt kể Niết nghe chuyện thế gian, lúc lại dạy cậu đánh cờ, bây giờ nàng chỉ cậu luyện kiếm. Hai người bay lên không trung, kiếm chạm kiếm, Thiều Nguyệt thì chỉ tĩnh tọa dưới mặt đất, cô quan sát hai người, thi thoảng còn chỉ bảo một chút.
Luyện xong một bộ kiếm pháp, Hoa Thiên Cốt lập tức chạy ngay đến trước mặt Thiều Nguyệt, nàng ngồi xuống, hỏi, "Sư tôn, người thấy con luyện tập thế nào rồi?"
Thiều Nguyệt lắc đầu, bật cười, "Rõ ràng con đang dạy Niết, thế mà con lại hỏi ta con luyện thế nào rồi à?"
"A..." Hoa Thiên Cốt mất một lúc mới phản ứng kịp, nàng cười, "Sư tôn à..."
Niết cũng chạy theo tới, "Tiên nữ tỷ tỷ ơi, vậy đệ luyện thế nào rồi?"
Thiều Nguyệt gật đầu, "Rất tốt, không tệ đâu." Nhận được lời khen ngợi, Niết bèn nở nụ cười hài lòng.
Hoa Thiên Cốt bĩu môi, nàng níu níu ống tay áo của Thiều Nguyệt, hình như đang khá là bất mãn chuyện Thiều Nguyệt không khen nàng. Thiều Nguyệt trông thấy dáng vẻ kỳ quặc ấy mới đưa tay xoa đầu nàng, "Tiểu Cốt cũng luyện rất khác, đã có tiến bộ lớn rồi."
"Ha ha," Giờ Hoa Thiên Cốt chịu cười, Thiều Nguyệt nhìn nàng đầy thương yêu.
Hoa Thiên Cốt vô cùng hưởng thụ cái xoa đầu của Thiều Nguyệt, sau đó nàng mới chợt nhớ ra, Thiều Nguyệt vẫn đang ngồi, thế nên nàng lo lắng hỏi, "Sư tôn, bệnh của người vẫn chưa khỏe hẳn phải không?"
Thiều Nguyệt lắc đầu, "Bệnh của ta đã lành lắm rồi," thấy Hoa Thiên Cốt vẫn bất an, Thiều Nguyệt giải thích, "Có điều linh lực còn thiếu nên chưa hoàn toàn hồi phục thôi, tu dưỡng thêm ít lâu là ổn, Tiểu Cốt à, không cần phải lo."
"Có thật không ạ?" Hoa Thiên Cốt nắm chặt lấy tay Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt gật đầu, bấy giờ Hoa Thiên Cốt mới thở phào nhẹ nhõm.
Niết đứng bên thấy những hành động thân mật giữa Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt thì cũng muốn chen vào, cậu ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Thiều Nguyệt, "Đệ cũng muốn được tiên nữ tỷ tỷ xoa đầu."
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt cùng ngẩn người, quay sang nhìn cậu, còn Niết chỉ mở to đôi mắt ngây thơ, không hiểu vì sao phản ứng của cả hai lại như vậy.
Thiều Nguyệt nghĩ, chỉ cần mình động vào người Niết thì lập tức sấm sét của mình sẽ bắt đầu công kích, còn đang tính xem nên từ chối cậu thế nào thì Hoa Thiên Cốt đã lên tiếng, nàng ra vẻ tận tình khuyên nhủ, "Niết à, sư tôn chỉ có thể xoa đầu ta, không thể xoa đầu đệ."
"Sao lại chỉ có mình tỷ tỷ được thôi vậy?"
"Bởi vì ta là đồ đệ của sư tôn mà!" Hoa Thiên Cốt nói như thể đây là chuyện vô cùng đương nhiên.
"Vậy đệ cũng muốn làm đồ đệ tiên nữ tỷ tỷ!" Niết hưng phấn nói.
"Không được!" Hoa Thiên Cốt lập tức từ chối, "Sư tôn chỉ có mình ta là đồ đệ thôi."
Niết chán nản cúi thấp đầu, Hoa Thiên Cốt thấy vậy bèn an ủi, "Sư tôn không xoa thì để ta nhé, có được không?"
Niết ngẩng đầu suy nghĩ, xong cậu gật một cái, Hoa Thiên Cốt tiến tới xoa đầu Niết, dù sao tính tình Niết cũng trẻ con, cậu chỉ hy vọng có người quan tâm đến mình nên nhanh chóng quên béng mất sự rầu rĩ ban nãy, Thiều Nguyệt chỉ buồn cười ngồi nhìn hai người.
Trên quảng trường Trường Lưu, Đông Phương Úc Khanh cùng tất cả mọi người nhìn lên động Hoang Phế, chờ đợi thời cơ. Tử Trúc dìu Tử Mạch tới, bọn họ cũng rất lo cho Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt.
Tất cả đều đứng tại quảng trường Trường Lưu, thời cơ vừa chín muồi, toàn bộ lập tức xuất hồn hướng về phía lỗ hổng, Đông Phương Úc Khanh dẫn binh lính hộ pháp, vây bọn họ vào trung tâm để canh giữ.
Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch đứng giữa trời, hợp lực làm phép với lỗ hổng, Đông Phương Úc Khanh ở đằng sau, chờ cơ hội để hành động, anh chàng thấy động Hoang Phế vừa mở bèn tranh thủ lúc cả hai không chú ý rồi lẻn phi vào. Sát Thiên Mạch cả kinh, hắn cũng vội thu hồi pháp lực xong bay vào, Bạch Tử Họa phất ống tay áo cũng bám theo.
Thiện Xuân Thu đang làm phép nhưng trong lòng lại thầm tính kế, hừ, nhất định ta phải đoạt được Hồng Hoang, chỉ có như vậy, thiên hạ này mới là của ta!
Trong bí cảnh tại động Hoang Phế, Thiều Nguyệt tĩnh tọa nhập định, lúc Hoa Thiên Cốt dẫn Niết về thì thấy Thiều Nguyệt đang vận công tu dưỡng, nàng liền bỏ rơi Niết, lẳng lặng đi tới ngồi bên Thiều Nguyệt. Niết còn suy nghĩ về bộ kiếm pháp Hoa Thiên Cốt mới dạy mình nên vừa thấy Hoa Thiên Cốt bỏ đi đã tự động ngồi dưới gốc cổ thụ tiếp tục ngẫm nghĩ.
Hoa Thiên Cốt chống cằm, ngơ ngác ngồi ngắm khuôn mặt Thiều Nguyệt, nàng lại bật cười si ngốc, thật muốn mãi mãi có thể ngắm sư tôn như vậy, có thể chăm sóc ở bên người sư tôn.
Niết vừa mới luyện xong một chiêu bèn quay đầu cao hứng gọi, "Tỷ tỷ..." Cậu thấy Hoa Thiên Cốt đang nhìn Thiều Nguyệt, cười rất chi là... ừm, hẳn là hạnh phúc, hơn nữa nàng còn nâng tay lau chút mồ hôi đọng trên trán thay Thiều Nguyệt, động tác dịu dàng lại vô cùng cẩn thận, như rất sợ sẽ quấy rầy Thiều Nguyệt vậy.
Bấy giờ Thiều Nguyệt mở mắt, cô nghiêng đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, tay Hoa Thiên Cốt ngừng cử động, song ngay sau đó nàng lại mỉm cười, để lộ hai cái má lúm đồng tiền, tay lại tiếp tục hoạt động. Thiều Nguyệt cũng không ngăn nàng, cô mặc cho Hoa Thiên Cốt giúp mình lau mồ hôi, nở nụ cười điềm đạm, trong mắt hai người hiện tại chỉ có nhau, tựa hồ như cả đất trời này, không ai, không việc gì có thể ảnh hưởng đến bọn họ.
Niết nhấp nháy mắt, tuy cậu không hiểu nổi bầu không khí vi diệu giữa hai vị tỷ tỷ, nhưng cậu biết bây giờ mình không nên làm phiền hai người, thế là cậu gãi đầu xong tiếp tục luyện kiếm.
Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt vẫn còn thay mình lau mồ hôi, hình như cô mà không nói gì thì Hoa Thiên Cốt vẫn sẽ lau mãi mất, Thiều Nguyệt bèn bắt lấy tay Hoa Thiên Cốt, vẻ mặt khá là bất đắc dĩ, "Được rồi, Tiểu Cốt."
"À? Vâng..." Mặt Hoa Thiên Cốt đỏ ửng, nàng cúi đầu có chút buồn bã, thế nên cũng đành bỏ tay xuống, nhưng Thiều Nguyệt lại chưa buông tay nàng khiến nàng mừng thầm, nàng nắm thật chặt lấy tay Thiều Nguyệt, ngẩng đầu cười cười với cô. Thiều Nguyệt cũng mỉm cười lại, cô thấy Niết đang luyện kiếm dưới tàng cây thì không khỏi thở dài, "Nếu Niết có thể mãi mãi đơn thuần như vậy thì thật tốt biết bao."
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Vâng, Niết thực giống như một đứa bé nhỏ tuổi, nó sợ cô đơn, cũng không có tâm hại người, nhưng Hồng Hoang lại ở trên người đệ ấy, ra ngoài chắc chắn đệ ấy sẽ bị người đời tranh giành, đến lúc đó, con lo đệ ấy sẽ bị tổn thương."
"Ừ, chúng ta không thể ở đây suốt đời được, dù gì cũng sẽ phải ra ngoài đối mặt với những con người khao khát Hồng Hoang, nếu có thể bảo hộ nó chu toàn thì đương nhiên rất tốt, chỉ sợ..." Thiều Nguyệt cau mày, lo lắng nói.
Hoa Thiên Cốt không nỡ nhìn Thiều Nguyệt cau mày, nàng duỗi tay nhẹ nhàng xoa nắn mi tâm Thiều Nguyệt, "Sư tôn à, người đừng cau mày, Tiểu Cốt sẽ nghĩ cách cùng người mà."
Thiều Nguyệt nhoẻn miệng cười, "Được, vậy nghe theo lời Tiểu Cốt đi."
Hoa Thiên Cốt bật cười, nàng liếc thấy Niết đang luyện kiếm bèn nói sang chuyện khác, "Sư tôn, người thử kiếm pháp của con một chút đi."
"Được." Thiều Nguyệt gật đầu.
Lúc Niết đang khổ nào nghĩ xem nên hạ một chiêu như thế nào thì chợt nghe thấy tiếng leng keng của kiếm vang lên sau lưng, cậu quay đầu lại, thấy Thiều Nguyệt đang giao thủ với Hoa Thiên Cốt trên không, cậu chạy lại gần, ngửa đầu hưng phấn theo dõi.
Hai người vừa tiếp đất, Thiều Nguyệt hài lòng gật đầu, "Tiểu Cốt, kiếm pháp của con đã tinh luyện hơn nhiều rồi, chỉ cần thêm chút tu vi nội lực là sẽ có thể phát huy toàn bộ năng lực thật sự của Thanh Tuyền."
Hoa Thiên Cốt trở tay, áp thanh kiếm về phía sau lưng rồi vui vẻ tiến tới bên Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi..."
Niết nhao nhao muốn thử, "Tiên nữ tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ, đệ cũng muốn!"
"Ồ?" Thiều Nguyệt thấy Niết hào hứng như vậy thì gật đầu, "Được, tới đây đi."
Niết mừng rỡ nâng kiếm xông tới, Thiều Nguyệt nhấc Kinh Lôi lên, roẹt, hai thanh kiếm lướt qua nhau, Niết ngẩn người, thanh kiếm kia...
Thiều Nguyệt xoay người lại đâm về phía Niết, còn Niết lại chỉ ngơ ngác đứng bất động, mắt thấy Kinh Lôi sắp đâm trúng cậu, Thiều Nguyệt mải mốt thu hồi thế kiếm, thắc mắc, "Niết, con làm sao thế?"
Một nhát kiếm ban nãy của Thiều Nguyệt vừa kết thúc thì tâm trí Niết đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người đàn ông cầm thanh kiếm sở hữu sấm sét đâm cậu, đầu cậu đau nhức, còn Hồng Hoang trong cậu lại bắt đầu hồi phục.
Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt nhận ra Niết bất thường, mới vừa tiến thêm một bước, đã thấy tự dưng Niết ngửa đầu lên trời hét to, hai tay cậu dang rộng, một luồng linh lực mạnh mẽ thoát khỏi người cậu, đẩy lùi Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt về mấy bước, con ngươi cậu cũng dần chuyển sang màu đỏ, tóc tung bay theo gió, mặt mũi trở nên lạnh lùng cùng ngang ngược.
Thiều Nguyệt nắm chặt lấy tay Hoa Thiên Cốt, hai người cố đứng vững, không hiểu nhìn về phía Niết. Song vừa trông thấy vẻ bề ngoài của Niết lúc này, Thiều Nguyệt lập tức thầm hoảng sợ, đây không phải dáng vẻ của Niết mà cô biết, mà đây là dáng vẻ của Yêu Thần trong giấc mộng.
Hoa Thiên Cốt rời khỏi vòng tay của Thiều Nguyệt, nàng quay đầu nhìn thiếu niên kia, đó chẳng phải là người bị phong ấn trên cây hay sao. Hoa Thiên Cốt lại ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, thế nhưng mặt Thiều Nguyệt lại tràn đầy nghi hoặc, sao cô lại cảm giác như cậu chàng kia trông rất quen vậy nhỉ? Thiếu niên kia nói, "Cuối cùng tỷ cũng đến, bọn đệ đợi tỷ đã lâu lắm rồi."
Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "Đệ đợi ta ư?"
"Vâng, bọn đệ đợi tỷ lâu thật lâu," Cậu chàng nhìn xung quanh, "Bên trong động Hoang Phế tối tăm không một ánh mặt trời, song đệ vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một người sẽ mang theo ánh sáng đến bên đệ."
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt quay sang nhìn nhau, họ cùng nghe cậu nói tiếp, "Tỷ có biết không? Đệ đã ở nơi này nhiều năm lắm rồi, ở đây u tối, chẳng có gì hết, chỉ có màn đêm dài thăm thẳm, thực đáng sợ." Cậu thấy Hoa Thiên Cốt không trả lời bèn tỏ ra buồn bã "Sao vậy, chẳng lẽ tỷ cũng như những người khác, hy vọng đệ chết ư? Tỷ cũng không muốn kết bạn với đệ sao? Rốt cuộc đệ đã làm sai chuyện gì vậy?" Vừa nói, cậu vừa rơi nước mắt, ngồi bệt xuống đất.
Vẻ bi thương của người thiếu niên lây sang Hoa Thiên Cốt, nàng không đành lòng phải trông thấy cậu như vậy, nàng vội ngồi xổm xuống bên cậu, hỏi nhỏ, "Đệ là ai?"
"Đệ không có thân nhân, cũng không có bạn bè, cũng chẳng có ai nói cho đệ biết, đệ là ai?" Thiếu niên trở nên sầu thảm.
"Niết?" Cuối cùng Thiều Nguyệt cũng nhớ ra, Hồng Hoang bị phong ấn trong động Hoang Phế, thế thì thiếu niên trước mắt kia nhất định là Yêu Thần. Tuy nhiên, cô đã từng mơ thấy một chàng trai, nhưng chàng trai ấy lại hoàn toàn khác với cậu, đó là một người ngang ngược, còn bộ dạng cậu lại dốt nát vô tri, thoạt trông lại như một đứa trẻ vô hại, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thanh âm của Thiều Nguyệt thu hút hai người, Hoa Thiên Cốt đứng dậy, "Sư tôn, người biết đệ ấy sao?"
"Niết? Tiên nữ tỷ tỷ ơi, đó là tên của đệ ư?" Niết nhìn Thiều Nguyệt diện một thân đồ trắng như tuyết, giọng nói nghe sao thật đơn thuần.
Thiều Nguyệt nhẹ gật đầu, Niết cao hứng đứng dậy, đung đưa đung đưa như một đứa bé vừa được phát kẹo, mừng rỡ mãi không thôi.
"Sư tôn, sao người lại biết tên đệ ấy?" Hoa Thiên Cốt thắc mắc.
"Tiểu Cốt à, cậu ta là Yêu Thần thượng cổ, tên Niết, mười Đại Thần Khí phong ấn linh hồn của cậu ta, bây giờ phong ấn đã bị giải trừ, đương nhiên hồn phách Yêu Thần có thể quay trở về rồi."
Hoa Thiên Cốt nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Niết, "Nhưng mà, đệ ấy..."
"Cũng không biết vì nguyên do gì mà cậu ta lại mất đi trí nhớ, biến thành bộ dạng như bây giờ nữa." Thiều Nguyệt cũng không hiểu.
"Vậy Hồng Hoang ở trên người đệ ấy ư?" Hoa Thiên Cốt chỉ Niết.
Thiều Nguyệt gật đầu, "Không sai, động Hoang Phế không có giới hạn, mà cậu ta lại là người duy nhất tồn tại ở đây, Hồng Hoang không bao giờ chung đụng với kẻ tầm thường, chỉ có thể chất sánh ngang với thần mới có thể hấp thụ được Hồng Hoang thôi," Thiều Nguyệt nhìn về phía Niết, "Hơn nữa cậu ta lại có vẻ bề ngoài trông giống như Yêu Thần, chắc chắn cậu ta là Niết, không sai đâu!"
"Sư tôn, người nói xem, nếu đệ ấy biết mình sở hữu thứ năng lực mạnh mẽ như vậy, liệu đệ ấy có nảy sinh tà niệm hay không?" Hoa Thiên Cốt hỏi.
Thiều Nguyệt lắc đầu, cô cũng không biết, cô chỉ từng thấy Niết trong mộng chứ chưa từng quen biết Niết. Bấy giờ Niết chạy tới, xoay vòng quanh Hoa Thiên Cốt, "Tỷ tỷ ơi, đệ có tên rồi, đệ có tên rồi! Ha ha ha..."
Hoa Thiên Cốt bắt đầu chóng mặt, song nàng thấy nụ cười ngây thơ của Niết thì cũng cười theo, Thiều Nguyệt ngắm cảnh hai người vui đùa với nhau, khóe môi cô khẽ cong.
Niết dừng lại, nói với Hoa Thiên Cốt, "Tỷ tỷ, tỷ có đồng ý làm bạn với đệ không?"
Hoa Thiên Cốt trông thấy ánh mắt mong đợi của Niết, nàng không nỡ từ chối bèn quay sang nhìn Thiều Nguyệt, Niết nhận ra ánh mắt của Hoa Thiên Cốt nên cũng nhìn theo. Sau đó cậu cao hứng chạy đến trước mặt Thiều Nguyệt, định nắm lấy cổ tay cô, "Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ cũng... a..." Nhưng khi chạm vào ống tay áo Thiều Nguyệt, cậu lại bị giật bởi sấm sét trên người cô.
Niết rụt tay lại, tủi thân nhìn Thiều Nguyệt, "Tiên nữ tỷ tỷ à, tỷ không muốn kết bạn với đệ ư?"
Hoa Thiên Cốt vội tiến lại gần, "Niết, sư tôn vừa mới bình phục không lâu chứ không phải như đệ nghĩ đâu."
"Thật không?" Niết mở to mắt.
Thiều Nguyệt cũng không hiểu sao sấm sét trên người mình lại bài xích Niết như vậy, cô tạm thời gạt hết nghi vấn trong lòng, "Tiểu Cốt nói không sai, chỉ là ta vẫn chưa bình phục hẳn thôi."
Lúc này Niết mới vui vẻ bật cười, "Vậy, hai người đồng ý làm bạn của đệ chứ? Đệ không muốn lại phải cô độc nữa, chỉ cần hai người đồng ý, đệ sẽ luôn nghe lời hai người mà."
Hoa Thiên Cốt nhìn Niết, nàng nghĩ tới bản thân, nếu không nhờ sư tôn đã che chở cho nàng ngay từ nhỏ, ở bên chăm sóc nàng thì có lẽ nàng cũng sẽ giống như Niết, cô đơn lẻ loi, không người thân, không bè bạn.
Hoa Thiên Cốt tới bên Thiều Nguyệt, nhỏ giọng nói, "Sư tôn à, con cảm thấy không nên vì định kiến mà tự tiện ghép cho một ai đó tội án tử hình, chỉ cần có người dạy bảo đệ ấy thật tốt, dẫn dắt đệ ấy hướng thiện thì dù cho có mang Hồng Hoang trong người, đệ ấy cũng có thể tạo phúc cho chúng sinh."
Thiều Nguyệt mỉm cười hài lòng, "Quả nhiên Tiểu Cốt đã trưởng thành rồi, còn có thể giảng đạo cho người khác nữa."
Hoa Thiên Cốt biết Thiều Nguyệt đã đồng ý, nàng ngượng ngùng cúi đầu, Thiều Nguyệt thấy Niết vẫn còn nhìn chằm chằm bọn họ bèn cười, "Được, chúng ta đồng ý với con."
Hoa Thiên Cốt cũng gật đầu, "Niết, từ giờ trở đi, ta sẽ hết lòng chăm sóc đệ như một người tỷ tỷ, dạy đệ phân biệt phải trái, hiểu rõ thiện ác, thấu hiểu lẽ đời, nhưng mà, nếu đệ dám nảy sinh dù chỉ phân nửa tà niệm, ta cũng sẽ tuyệt đối không rộng lượng đâu."
"Được, được mà, tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ, chỉ cần các tỷ đồng ý kết bạn với đệ, đệ nguyện ý nghe theo hai người, các tỷ nói gì ta cũng sẽ làm."
Niết kéo tay Hoa Thiên Cốt, lắc tới lắc lui, Hoa Thiên Cốt mặc kệ cậu, nàng nghiêng đầu cười với Thiều Nguyệt, còn Thiều Nguyệt chỉ dịu dàng nhìn hai người. Sau đó cô nâng tay phải lên, nhớ lại ban nãy khi Niết chạm vào mình, cậu ta đã bị giật điện, đột nhiên cảnh tượng Lôi Hao cầm thanh Kinh Lôi đâm về phía Niết kia xuất hiện trong tâm trí cô, Thiều Nguyệt cau mày trầm tư.
Tại quảng trường Trường Lưu, Bạch Tử Họa vẫn đang giao chiến với Sát Thiên Mạch, lúc này Mạnh Huyền Lãng dẫn quân tới, Khinh Thủy cũng đi theo hắn, Mạnh Huyền Lãng hét lên, "Mau dừng tay!"
Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch nhìn nhau một cái mới thu tay về, Mạnh Huyền Lãng tiến lên phía trước, "Các ngài hãy bình tĩnh lại đi, nghe Đông Phương tiên sinh nói một chút."
Đông Phương Úc Khanh bước ra, "Cách của ta dựa vào thái độ của điện hạ, của Tôn thượng và các vị Chưởng môn," anh chàng xoay người nhìn Sát Thiên Mạch, "Chỉ cần Thánh quân đồng ý không tranh giành Hồng Hoang, giải thoát Thiên Cốt với Kiếm tôn thì chúng ta cùng chung một đích đến rồi." Sát Thiên Mạch im lặng, Thiện Xuân Thu ngẩng đầu nhìn hắn, gã khá là không cam tâm.
"Theo như ta biết, bảy ngày sau chính là đêm trăng tròn, sau bảy ngày, chúng ta tập hợp lực lượng các giới, vào bằng con đường Thiên Cốt đã vào, lúc ấy sẽ có một lỗ hổng, tới lúc đó..." Đông Phương Úc Khanh bỗng bị cắt lời.
"Tới lúc đó có thể thâm nhập vào động Hoang Phế, cứu Thiều Nguyệt và bé con thoát ra." Sát Thiên Mạch nói, Đông Phương Úc Khanh gật đầu tán thành.
"Như thế cũng có thể phá hủy dứt điểm Hồng Hoang khi nó chưa kịp khôi phục, chấm dứt cuộc chiến tranh giành đã kéo dài hàng nghìn năm qua." Bạch Tử Họa tiếp lời.
"Tôn thượng anh minh." Đông Phương Úc Khanh khẽ cúi đầu.
Bạch Tử họa nghiêng đầu nhìn anh chàng, sau đó tiến tới, "Ngươi đã sớm biết chuyện này nên mới không lo Hồng Hoang sẽ khôi phục, chẳng những thế còn giật dây xui khiến Thiên Cốt đi đánh cắp Thần Khí."
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu bật cười, "Ta không hiểu, những lời này của Tôn thượng là có ý gì vậy?"
"Dị Hủ Quân, ta đã sớm cảnh báo ngươi rồi, nếu ngươi cố tình làm ra loại chuyện trái với đạo trời thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lời của Bạch Tử Họa gây đả kích cho tất cả mọi người, không ai ngờ cái vị Dị Hủ Quân thần thần bí bí nọ lại là Đông Phương Úc Khanh?
"Dị Hủ Quân ư?" Mạnh Huyền Lãng hỏi, "Đại học sĩ, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Bệ hạ, sau này ta sẽ giải thích với ngài sau, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là giải cứu Thiên Cốt và Kiếm tôn." Đông Phương Úc Khanh đáp.
"Được, chỉ cần có thể cứu Thiều Nguyệt và bé con thì ta cũng không ngại việc liên hiệp cùng Trường Lưu." Sát Thiên Mạch gật đầu.
"Thánh quân..." Thiện Xuân Thu muốn khuyên can thì bị Sát Thiên Mạch phất tay chặn họng, gã đành tức giận lùi về.
Bạch Tử Họa cũng lên tiếng, "Chỉ cần có thể loại trừ Yêu Thần, những thứ khác không quan trọng."
"Được," Mạnh Huyền Lãng gật đầu, "Vậy hãy làm như lời Đại học sĩ nói đi."
Trong động Hoang Phế không biết tháng năm, Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt và Niết cùng nhau trải qua biết bao giờ phút, lúc thì Hoa Thiên Cốt kể Niết nghe chuyện thế gian, lúc lại dạy cậu đánh cờ, bây giờ nàng chỉ cậu luyện kiếm. Hai người bay lên không trung, kiếm chạm kiếm, Thiều Nguyệt thì chỉ tĩnh tọa dưới mặt đất, cô quan sát hai người, thi thoảng còn chỉ bảo một chút.
Luyện xong một bộ kiếm pháp, Hoa Thiên Cốt lập tức chạy ngay đến trước mặt Thiều Nguyệt, nàng ngồi xuống, hỏi, "Sư tôn, người thấy con luyện tập thế nào rồi?"
Thiều Nguyệt lắc đầu, bật cười, "Rõ ràng con đang dạy Niết, thế mà con lại hỏi ta con luyện thế nào rồi à?"
"A..." Hoa Thiên Cốt mất một lúc mới phản ứng kịp, nàng cười, "Sư tôn à..."
Niết cũng chạy theo tới, "Tiên nữ tỷ tỷ ơi, vậy đệ luyện thế nào rồi?"
Thiều Nguyệt gật đầu, "Rất tốt, không tệ đâu." Nhận được lời khen ngợi, Niết bèn nở nụ cười hài lòng.
Hoa Thiên Cốt bĩu môi, nàng níu níu ống tay áo của Thiều Nguyệt, hình như đang khá là bất mãn chuyện Thiều Nguyệt không khen nàng. Thiều Nguyệt trông thấy dáng vẻ kỳ quặc ấy mới đưa tay xoa đầu nàng, "Tiểu Cốt cũng luyện rất khác, đã có tiến bộ lớn rồi."
"Ha ha," Giờ Hoa Thiên Cốt chịu cười, Thiều Nguyệt nhìn nàng đầy thương yêu.
Hoa Thiên Cốt vô cùng hưởng thụ cái xoa đầu của Thiều Nguyệt, sau đó nàng mới chợt nhớ ra, Thiều Nguyệt vẫn đang ngồi, thế nên nàng lo lắng hỏi, "Sư tôn, bệnh của người vẫn chưa khỏe hẳn phải không?"
Thiều Nguyệt lắc đầu, "Bệnh của ta đã lành lắm rồi," thấy Hoa Thiên Cốt vẫn bất an, Thiều Nguyệt giải thích, "Có điều linh lực còn thiếu nên chưa hoàn toàn hồi phục thôi, tu dưỡng thêm ít lâu là ổn, Tiểu Cốt à, không cần phải lo."
"Có thật không ạ?" Hoa Thiên Cốt nắm chặt lấy tay Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt gật đầu, bấy giờ Hoa Thiên Cốt mới thở phào nhẹ nhõm.
Niết đứng bên thấy những hành động thân mật giữa Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt thì cũng muốn chen vào, cậu ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Thiều Nguyệt, "Đệ cũng muốn được tiên nữ tỷ tỷ xoa đầu."
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt cùng ngẩn người, quay sang nhìn cậu, còn Niết chỉ mở to đôi mắt ngây thơ, không hiểu vì sao phản ứng của cả hai lại như vậy.
Thiều Nguyệt nghĩ, chỉ cần mình động vào người Niết thì lập tức sấm sét của mình sẽ bắt đầu công kích, còn đang tính xem nên từ chối cậu thế nào thì Hoa Thiên Cốt đã lên tiếng, nàng ra vẻ tận tình khuyên nhủ, "Niết à, sư tôn chỉ có thể xoa đầu ta, không thể xoa đầu đệ."
"Sao lại chỉ có mình tỷ tỷ được thôi vậy?"
"Bởi vì ta là đồ đệ của sư tôn mà!" Hoa Thiên Cốt nói như thể đây là chuyện vô cùng đương nhiên.
"Vậy đệ cũng muốn làm đồ đệ tiên nữ tỷ tỷ!" Niết hưng phấn nói.
"Không được!" Hoa Thiên Cốt lập tức từ chối, "Sư tôn chỉ có mình ta là đồ đệ thôi."
Niết chán nản cúi thấp đầu, Hoa Thiên Cốt thấy vậy bèn an ủi, "Sư tôn không xoa thì để ta nhé, có được không?"
Niết ngẩng đầu suy nghĩ, xong cậu gật một cái, Hoa Thiên Cốt tiến tới xoa đầu Niết, dù sao tính tình Niết cũng trẻ con, cậu chỉ hy vọng có người quan tâm đến mình nên nhanh chóng quên béng mất sự rầu rĩ ban nãy, Thiều Nguyệt chỉ buồn cười ngồi nhìn hai người.
Trên quảng trường Trường Lưu, Đông Phương Úc Khanh cùng tất cả mọi người nhìn lên động Hoang Phế, chờ đợi thời cơ. Tử Trúc dìu Tử Mạch tới, bọn họ cũng rất lo cho Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt.
Tất cả đều đứng tại quảng trường Trường Lưu, thời cơ vừa chín muồi, toàn bộ lập tức xuất hồn hướng về phía lỗ hổng, Đông Phương Úc Khanh dẫn binh lính hộ pháp, vây bọn họ vào trung tâm để canh giữ.
Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch đứng giữa trời, hợp lực làm phép với lỗ hổng, Đông Phương Úc Khanh ở đằng sau, chờ cơ hội để hành động, anh chàng thấy động Hoang Phế vừa mở bèn tranh thủ lúc cả hai không chú ý rồi lẻn phi vào. Sát Thiên Mạch cả kinh, hắn cũng vội thu hồi pháp lực xong bay vào, Bạch Tử Họa phất ống tay áo cũng bám theo.
Thiện Xuân Thu đang làm phép nhưng trong lòng lại thầm tính kế, hừ, nhất định ta phải đoạt được Hồng Hoang, chỉ có như vậy, thiên hạ này mới là của ta!
Trong bí cảnh tại động Hoang Phế, Thiều Nguyệt tĩnh tọa nhập định, lúc Hoa Thiên Cốt dẫn Niết về thì thấy Thiều Nguyệt đang vận công tu dưỡng, nàng liền bỏ rơi Niết, lẳng lặng đi tới ngồi bên Thiều Nguyệt. Niết còn suy nghĩ về bộ kiếm pháp Hoa Thiên Cốt mới dạy mình nên vừa thấy Hoa Thiên Cốt bỏ đi đã tự động ngồi dưới gốc cổ thụ tiếp tục ngẫm nghĩ.
Hoa Thiên Cốt chống cằm, ngơ ngác ngồi ngắm khuôn mặt Thiều Nguyệt, nàng lại bật cười si ngốc, thật muốn mãi mãi có thể ngắm sư tôn như vậy, có thể chăm sóc ở bên người sư tôn.
Niết vừa mới luyện xong một chiêu bèn quay đầu cao hứng gọi, "Tỷ tỷ..." Cậu thấy Hoa Thiên Cốt đang nhìn Thiều Nguyệt, cười rất chi là... ừm, hẳn là hạnh phúc, hơn nữa nàng còn nâng tay lau chút mồ hôi đọng trên trán thay Thiều Nguyệt, động tác dịu dàng lại vô cùng cẩn thận, như rất sợ sẽ quấy rầy Thiều Nguyệt vậy.
Bấy giờ Thiều Nguyệt mở mắt, cô nghiêng đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, tay Hoa Thiên Cốt ngừng cử động, song ngay sau đó nàng lại mỉm cười, để lộ hai cái má lúm đồng tiền, tay lại tiếp tục hoạt động. Thiều Nguyệt cũng không ngăn nàng, cô mặc cho Hoa Thiên Cốt giúp mình lau mồ hôi, nở nụ cười điềm đạm, trong mắt hai người hiện tại chỉ có nhau, tựa hồ như cả đất trời này, không ai, không việc gì có thể ảnh hưởng đến bọn họ.
Niết nhấp nháy mắt, tuy cậu không hiểu nổi bầu không khí vi diệu giữa hai vị tỷ tỷ, nhưng cậu biết bây giờ mình không nên làm phiền hai người, thế là cậu gãi đầu xong tiếp tục luyện kiếm.
Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt vẫn còn thay mình lau mồ hôi, hình như cô mà không nói gì thì Hoa Thiên Cốt vẫn sẽ lau mãi mất, Thiều Nguyệt bèn bắt lấy tay Hoa Thiên Cốt, vẻ mặt khá là bất đắc dĩ, "Được rồi, Tiểu Cốt."
"À? Vâng..." Mặt Hoa Thiên Cốt đỏ ửng, nàng cúi đầu có chút buồn bã, thế nên cũng đành bỏ tay xuống, nhưng Thiều Nguyệt lại chưa buông tay nàng khiến nàng mừng thầm, nàng nắm thật chặt lấy tay Thiều Nguyệt, ngẩng đầu cười cười với cô. Thiều Nguyệt cũng mỉm cười lại, cô thấy Niết đang luyện kiếm dưới tàng cây thì không khỏi thở dài, "Nếu Niết có thể mãi mãi đơn thuần như vậy thì thật tốt biết bao."
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Vâng, Niết thực giống như một đứa bé nhỏ tuổi, nó sợ cô đơn, cũng không có tâm hại người, nhưng Hồng Hoang lại ở trên người đệ ấy, ra ngoài chắc chắn đệ ấy sẽ bị người đời tranh giành, đến lúc đó, con lo đệ ấy sẽ bị tổn thương."
"Ừ, chúng ta không thể ở đây suốt đời được, dù gì cũng sẽ phải ra ngoài đối mặt với những con người khao khát Hồng Hoang, nếu có thể bảo hộ nó chu toàn thì đương nhiên rất tốt, chỉ sợ..." Thiều Nguyệt cau mày, lo lắng nói.
Hoa Thiên Cốt không nỡ nhìn Thiều Nguyệt cau mày, nàng duỗi tay nhẹ nhàng xoa nắn mi tâm Thiều Nguyệt, "Sư tôn à, người đừng cau mày, Tiểu Cốt sẽ nghĩ cách cùng người mà."
Thiều Nguyệt nhoẻn miệng cười, "Được, vậy nghe theo lời Tiểu Cốt đi."
Hoa Thiên Cốt bật cười, nàng liếc thấy Niết đang luyện kiếm bèn nói sang chuyện khác, "Sư tôn, người thử kiếm pháp của con một chút đi."
"Được." Thiều Nguyệt gật đầu.
Lúc Niết đang khổ nào nghĩ xem nên hạ một chiêu như thế nào thì chợt nghe thấy tiếng leng keng của kiếm vang lên sau lưng, cậu quay đầu lại, thấy Thiều Nguyệt đang giao thủ với Hoa Thiên Cốt trên không, cậu chạy lại gần, ngửa đầu hưng phấn theo dõi.
Hai người vừa tiếp đất, Thiều Nguyệt hài lòng gật đầu, "Tiểu Cốt, kiếm pháp của con đã tinh luyện hơn nhiều rồi, chỉ cần thêm chút tu vi nội lực là sẽ có thể phát huy toàn bộ năng lực thật sự của Thanh Tuyền."
Hoa Thiên Cốt trở tay, áp thanh kiếm về phía sau lưng rồi vui vẻ tiến tới bên Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi..."
Niết nhao nhao muốn thử, "Tiên nữ tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ, đệ cũng muốn!"
"Ồ?" Thiều Nguyệt thấy Niết hào hứng như vậy thì gật đầu, "Được, tới đây đi."
Niết mừng rỡ nâng kiếm xông tới, Thiều Nguyệt nhấc Kinh Lôi lên, roẹt, hai thanh kiếm lướt qua nhau, Niết ngẩn người, thanh kiếm kia...
Thiều Nguyệt xoay người lại đâm về phía Niết, còn Niết lại chỉ ngơ ngác đứng bất động, mắt thấy Kinh Lôi sắp đâm trúng cậu, Thiều Nguyệt mải mốt thu hồi thế kiếm, thắc mắc, "Niết, con làm sao thế?"
Một nhát kiếm ban nãy của Thiều Nguyệt vừa kết thúc thì tâm trí Niết đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người đàn ông cầm thanh kiếm sở hữu sấm sét đâm cậu, đầu cậu đau nhức, còn Hồng Hoang trong cậu lại bắt đầu hồi phục.
Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt nhận ra Niết bất thường, mới vừa tiến thêm một bước, đã thấy tự dưng Niết ngửa đầu lên trời hét to, hai tay cậu dang rộng, một luồng linh lực mạnh mẽ thoát khỏi người cậu, đẩy lùi Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt về mấy bước, con ngươi cậu cũng dần chuyển sang màu đỏ, tóc tung bay theo gió, mặt mũi trở nên lạnh lùng cùng ngang ngược.
Thiều Nguyệt nắm chặt lấy tay Hoa Thiên Cốt, hai người cố đứng vững, không hiểu nhìn về phía Niết. Song vừa trông thấy vẻ bề ngoài của Niết lúc này, Thiều Nguyệt lập tức thầm hoảng sợ, đây không phải dáng vẻ của Niết mà cô biết, mà đây là dáng vẻ của Yêu Thần trong giấc mộng.
Danh sách chương