Sát Thiên Mạch đang bế quan, song tâm trí hắn lại luôn loáng thoáng một số kí ức, lúc thì Lưu Hạ gọi hắn là ca ca, lúc thì Thiều Nguyệt gọi hắn là Sát Thiên Mạch, lúc thì Hoa Thiên Cốt gọi hắn là Sát tỷ tỷ, thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể trông thấy rõ khuôn mặt của bọn họ, hơn nữa hắn cảm thấy bọn họ rất quen, nhưng cũng rất lạ. Sát Thiên Mạch lắc đầu lia lịa, gạt bỏ đi những suy nghĩ kia để chuyên tâm tu luyện, song hắn luôn thấy trái tim mình khuyết mất một mảng.

Thiện Xuân Thu quay về điện Thất Sát, gã cung kính nói, "Cung thỉnh Thánh quân!"

Sát Thiên Mạch phi thân rời khỏi nơi bế quan, "Nói đi!"

"Bên Trường Lưu nhận được tin ngọc Phù Trầm bị đánh cắp, Nghê Thiên Trượng chết rồi." Thiện Xuân Thu cố tình che giấu một số chi tiết.

"Thật vậy à?" Sát Thiên Mạch vuốt tóc mình, không thèm để ý.

"Bây giờ các môn phái đang truy lùng Hoa Thiên Cốt cùng Trường Lưu." Thiện Xuân Thu giương mắt quan sát vẻ mặt của Sát Thiên Mạch.

Sát Thiên Mạch trầm mặc chốc lát mới cau mày, "Hoa Thiên Cốt?" Sao hắn lại cảm thấy cái tên này quen tai như vậy nhỉ.

Thiện Xuân Thu thấy Sát Thiên Mạch không có phản ứng gì bèn đề nghị, "Thánh quân à, Trường Lưu đã lâm đại loạn, tại sao chúng ta không thừa dịp này tấn công Trường Lưu đi?"

"Ồ?" Sát Thiên Mạch như đang suy nghĩ, hắn bật cười khẽ, "Được, ta cũng nhơ nhớ Bạch Tử Họa rồi, để xem thành quả đợt bế quan này ra sao."

Thiện Xuân Thu mừng như điên, gã mải mốt chắp tay hành lễ, "Dạ vâng, Thánh quân, thuộc hạ đi an bài ngay đây."

Năm người đám Hoa Thiên Cốt lên tới tầng thứ tư của tháp Cửu Tiêu song chưa thấy có gì phát sinh, bọn họ lại vội vàng đến tầng thứ năm, rồi lại tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, tầng thứ tám, vẫn chưa có gì.

Hoa Thiên Cốt tránh không khỏi nghi ngờ, "Tại sao đã lên tới tầng thứ tám rồi mà vẫn chưa gặp bẫy nhỉ?"

"Ngoài ba tầng đầu tiên tương đối nguy hiểm ra thì hình như chẳng mấy ai lên được đến những tầng này." Lục Sao nói.

"Từ xưa tới nay chưa từng có ai qua được ải thứ ba chăng?" Sóc Phong suy đoán.

Tử Mạch gật đầu, "Rất có thể."

"Chẳng trách Doãn Hồng Uyên yên tâm như thế, còn không thèm để một lính gác ở trong tháp Cửu Tiêu." Đông Phương Úc Khanh quan sát tứ phía.

"Xem ra liệu có thể lấy được thước Huyền Trấn hay không còn phải dựa vào tầng thứ chín rồi." Hoa Thiên Cốt nói xong bèn nhìn về phía cầu thang dẫn lên trên.

Lên tầng thứ chín, khắp nơi đều có hình điêu khắc thú dữ, ở giữa lại có một cái hố sâu không thấy đáy, xung quanh là những bước tượng binh lính canh giữ bằng đá, còn vật đang lơ lửng bên trên cái hố kia, lại chính là thước Huyền Trấn.

Đông Phương Úc Khanh ngẩng đầu, "Thước Huyền Trấn?" Đám Hoa Thiên Cốt cũng nhìn thấy, song họ lại không để ý thấy có một luồng ánh sáng di động từ bên dưới thước Huyền Trấn tiến xuống dưới hố sâu.

Sóc Phong tiến lên phía trước, "Để ta tới lấy thước Huyền Trần cho."

Đông Phương Úc Khanh vội duỗi tay ngăn hắn lại, "Đợi một lát đi, phái Thiên Sơn sẽ không cho phép chúng ta dễ dàng lấy được thước Huyền Trấn như vậy đâu."

"Không còn thời gian, không thể kéo dài." Sóc Phong lo lắng, sau đó hắn phi thân bay lên.

Ngay lúc bấy giờ, Đông Phương Úc Khanh phát hiện có một con vật trông như rồng vươn ra từ dưới hố sâu, anh chàng hét lên, "Thú Cực Mục, mọi người cẩn thận!"

Sóc Phong vừa mới bay lên thì con thú Cực Mục kia đã há rộng miệng táp về phía Sóc Phong, Sóc Phong nhanh chóng xoay người rơi xuống đất, Hoa Thiên Cốt phi thân tiến đến, công kích nó. Nhưng miệng thú Cực Mục lại phun ra lửa khiến Hoa Thiên Cốt phải thối lui, sau đó nó vẫy đuôi, quét bọn họ đổ rạp xuống đất.

Thú Cực Mục còn không cho cả đám có cơ hội được thở, nó giãy dụa bám đuôi bọn họ, Sóc Phong và Lục Sao nâng kiếm tấn công thì lại bị cản lùi lại, Tử Mạch sử dụng pháp lực công kích cũng lại bị thú Cực Mục quẫy đuôi đánh văng, Hoa Thiên Cốt đâm kiếm tới lại bị thú Cực Mục bật ngược trở về, Đông Phương Úc Khanh cũng chỉ đành dùng tay không tránh né từng đợt tiến công của thú Cực Mục mà thôi. Năm người bọn họ phân tán đi các nơi, đồng thời tấn công từ cả năm hướng mà vẫn không phải đối thủ của thú Cực Mục.

Sóc Phong tranh thủ xông tới hòng đoạt lấy thước Huyền Trấn, thú Cực Mục phát hiện ra bèn xoay người lại, phi về phía hắn, Sóc Phong vội chắn. May thay Hoa Thiên Cốt nhân cơ hội này bay đến đằng sau thú Cực Mục, lấy thước Huyền Trấn xong, thú Cực Mục mới xoay lại thét vang, lao về phía Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt nhanh chóng né tránh, đồng thời ném thước Huyền Trấn trong tay cho Đông Phương Úc Khanh, Đông Phương Úc Khanh đưa tay nhận, thấy thú Cực Mục lại lao về phía mình, anh chàng vội thả thước Huyền Trấn vào trong túi ngực, dáng vẻ như quyết tâm thề phải bảo vệ được thước Huyền Trấn vậy.

Lục Sao đứng cách đó không xa thấy vẫn bèn thốt lên, "Cẩn thận!" rồi phi thân che chắn trước người Đông Phương Úc Khanh, hai tay vận pháp lực chặn lại miệng thú Cực Mục, song cũng chỉ cản được một hồi, thú Cực Mục xuyên phá lớp phòng ngự của Lục Sao, há mồm cắn ngang người ả, Lục Sao đau đớn rên lên, ả vẫn bất động để chặn trước người Đông Phương Úc Khanh.

Đông Phương Úc Khanh hoảng hốt ném thước Huyền Trấn cho Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt nhận lấy xong thì chợt nhớ ra công dụng đặc biệt của máu mình, nàng vội rạch một vết thương trên tay, vẩy máu lên thân hình thú Cực Mục, thú Cực Mục không chịu nổi máu của Hoa Thiên Cốt, giãy dụa một lát rồi quay trở về hố sâu.

Đông Phương Úc Khanh mải mốt chạy tới ôm lấy Lục Sao đang nằm dưới nền đất, "Lục Sao à, Lục Sao..."

Hoa Thiên Cốt, Sóc Phong và Tử Mạch cũng vội vàng tiến lại gần, Lục Sao giữ tay Hoa Thiên Cốt, nói, "Máu của cô có thể phong ấn thứ này."

"Lục Sao tỷ tỷ, tỷ hãy nói cho ta biết đi, ta phải làm gì mới có thể cứu được tỷ đây?" Hoa Thiên Cốt lo lắng, "Máu của ta có thể không?"

Bấy giờ trong tháp Cửu Tiêu vang lên tiếng bước chân rầm rập, Đông Phương Úc Khanh sốt sắng bảo, "Không còn kịp nữa rồi, chúng ta mau đi thôi, trước tiên hãy đưa Lục Sao về lầu Dị Hủ, đi nào!"

Lục Sao lắc đầu, ả ngăn anh chàng lại, "Vô dụng," xong nhìn về phía Hoa Thiên Cốt, "Hoa Thiên Cốt à, thật xin lỗi, lần nào ta gặp cô, không phải hung dữ với cô thì cũng là lạnh như băng, thật ra đó cũng bởi vì số mệnh của cô, ta sợ, ta sợ cô sẽ liên lụy tới các chủ." Khóe miệng Lục Sao ứa ra một dòng máu, Đông Phương Úc Khanh trầm mặc lắng nghe những lời này của Lục Sao.

Hoa Thiên Cốt nghe thấy vậy vội đáp, "Lục Sao tỷ tỷ à," sau đó nàng nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Đông Phương ơi, huynh mau nghĩ cách gì đi, nghĩ một cách gì đó đi?"

"Vô dụng rồi..." Lục Sao lắc đầu, Đông Phương Úc Khanh không khỏi ôm chặt lấy Lục Sao, mím môi chặt tới nỗi bị thương.

"Lục Sao tỷ tỷ, tỷ không thể chết được, các chủ của tỷ nhất định sẽ có cách cứu tỷ thôi, tỷ gắng gượng lên, sẽ không có việc gì hết." Hoa Thiên Cốt trở nên khổ sở.

"Cô chớ buồn, hết thảy đều là nhiệm vụ của ta, ta đã hoàn thành nó rồi, chỉ cần có thể canh giữ ở bên cạnh các chủ, ta - Lục Sao," Lục Sao nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Chết, chết cũng không hối tiếc!"

Đông Phương Úc Khanh bi thương nhắm nghiền mắt lại, Lục Sao nói tiếp, "Đông Phương công tử à," Đông Phương Úc Khanh nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, Lục Sao nâng một chiếc túi thơm có thêu hình cánh bướm lên, Đông Phương Úc Khanh nhận lấy nó, đồng thời nắm chặt lấy tay ả, "Cô còn có tâm nguyện nào chưa thành hiện thực ư?"

Lục Sao nhìn túi thơm trên tay, nở một nụ cười an nhiên, "Đưa cái này cho các chủ của ta nhé."

Đông Phương Úc Khanh gật đầu, Lục Sao dần nhắm mắt lại, tay cũng rủ xuống, cuối cùng ngừng thở, Đông Phương Úc Khanh chau mày, không ngừng gọi, "Lục Sao à, Lục Sao..."

"Lục Sao tỷ tỷ, Lục Sao tỷ tỷ..." Hoa Thiên Cốt với Đông Phương Úc Khanh cứ thay nhau gọi ả.

Doãn Hồng Uyên dẫn đệ tử Thục Sơn chạy đến, Tử Mạch và Sóc Phong vội vàng tiến tới, ngăn trước người Hoa Thiên Cốt, Doãn Hồng Uyên nói, "Hoa Thiên Cốt, ngươi thật to gan, ta khuyên ngươi hãy mau buông Thần Khí xuống, cúi đầu xin hàng, thế thì ta sẽ cầu Tôn thượng tha thứ cho ngươi, tha cho ngươi tội chết."

Hoa Thiên Cốt nhìn đệ tử Thiên Sơn vây xung quanh, "Doãn Chưởng môn, xin lỗi!" Nàng lôi nghiên Bất Quy từ trong khư đỉnh, năm người bọn họ lập tức biến mất khỏi tòa tháp.

Doãn Hồng Uyên hét lên, "Hoa Thiên Cốt, ngươi trốn ở đâu?" Dứt lời, ông xoay người đuổi theo, nhưng lên tận đỉnh tháp, ông vẫn không thấy bất kì một bóng người nào thì tức giận vô cùng, "HOA THIÊN CỐT!"

Trong lầu Dị Hủ, Dị Hủ Quân cầm cây đuốc hỏa táng Lục Sao, Hoa Thiên Cốt, Đông Phương Úc Khanh, Tử Mạch và Sóc Phong đứng một bên, ánh mặt lộ ra vẻ ưu thương, Đông Phương Úc Khanh nhớ lại những lời Lục Sao đã nói trước khi chết, trái tim anh chàng thống khổ không thôi.

Dị Hủ Quân nói, "Đời người sướng khổ thế nào thì cuối cùng rồi cũng sẽ về với cát bụi, kẻ thù của lầu Dị Hủ ta nhiều vô kể, chỉ đành hỏa táng thi thể của ngươi, để tro cốt ngươi quay lại với biển cả, thế thì ngươi mới có thể thực sự an nghỉ, nếu ngươi nghe được những lời này của ta, mong ngươi hãy yên tâm đi đi."

Tang lễ kết thúc, Dị Hủ Quân dẫn bốn người đám Hoa Thiên Cốt đi tới chái nhà, "Các người hãy tạm thời ở lại lầu Dị Hủ của bọn ta một đêm, đợi đến mai khi đã lấy được dù Trích Tiên và lư Bốc Đỉnh rồi, Thiều Nguyệt chắc chắn sẽ được cứu." 2

Hoa Thiên Cốt giật mình, "Sao ngài biết là ta đã lấy được Thần Khí rồi?"

Dị Hủ Quân bật cười, "Cả đất trời này, có bí mật nào lầu Dị Hủ của ta lại không biết? Ha ha ha..." Dị Hủ Quân bỏ đi.

Ngày hôm sau, Đông Phương Úc Khanh từ giã Hoa Thiên Cốt, "Lần này nàng đi, ta thân là mệnh quan triều đình, không thể lui lại với Thất Sát, hơn nữa ta muốn ở lại giúp lầu Dị Hủ, ta cũng có vài trao đổi với lại Dị Hủ Quân..."

"Đông Phương!" Hoa Thiên Cốt kéo tay Đông Phương Úc Khanh lại, "Huynh..."

Đông Phương Úc Khanh xoay người lại nhìn nàng, "Cốt Đầu à, chặng đường kế tiếp chắc nàng phải dựa vào chính bản thân mình rồi." Đông Phương Úc Khanh nhìn cả Sóc Phong và Tử Mạch, "Nhờ hai người giúp ta chăm sóc Cốt Đầu."

Sóc Phong gật đầu, Tử Mạch đáp, "Tất nhiên rồi, Thiên Cốt là đồ đệ duy nhất của chủ nhân ta, nhất định ta sẽ bảo vệ muội ấy."

Bấy giờ Đông Phương Úc Khanh mới yên tâm, anh chàng bảo với Hoa Thiên Cốt, "Lần này những thứ nàng muốn tìm đều ở chỗ Sát Thiên Mạch, không biết liệu hắn có chịu cho nàng hay không, nếu hắn không cho thì nàng phải dùng mưu đấy."

Lúc này, Dị Hủ Quân tiến lại gần, "Ngươi có thể thổi còi xương, gọi hắn tới, nếu hắn không chịu thì ra tay là xong."

"Sẽ không có chuyện ấy đâu, nếu ta nói với Sát tỷ tỷ rằng ta cần nó để cứu mạng người, nhất định tỷ ấy sẽ hiểu." Hoa Thiên Cốt cam đoan.

"Nàng suy nghĩ quá đơn giản, Sát Thiên Mạch hao phí tâm cơ để thu thập Thần Khí, thống nhất thiên hạ, sao có thể dễ dàng nghe theo ý nàng cơ chứ? Mà dù hắn có chịu, thì đám môn đồ cũng chẳng hài lòng, hắn đường đường là Thánh quân, ở trên cao như vậy, có rất nhiều việc dù không muốn nhưng vẫn phải làm." Hoa Thiên Cốt cúi đầu, Đông Phương Úc Khanh lại nói tiếp, "Còn nữa, gặp bọn họ, tuyệt đối không được nói cho bọn họ biết muội đã thu thập được nhiều Thần Khí như vậy, nhất định phải nhớ kĩ, không được phép nói cho ai biết hết, biết chưa? Đây là vì sự an toàn của Thần Khí, cũng là vì sự an nguy của nàng."

Hoa Thiên Cốt gật gù, "Ta biết rồi, lấy được lư Bốc Nguyên và dù Trích Tiên xong, ngọc Viêm Thủy sẽ tự động quay về, đúng không?"

Sóc Phong ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, Tử Mạch phát hiện ra bầu không khí có gì đó bất thường bèn quay sang nhìn hắn, xong lại nhìn Hoa Thiên Cốt, nàng suy tư khổ não, tại sao Sóc Phong lại gấp gáp đến như vậy nhỉ? Đông Phương Úc Khanh liếc nhìn Sóc Phong, lẳng lặng chẳng nói gì, Hoa Thiên Cốt lại nói," Bây giờ thời gian đã không còn nhiều, các môn phái lớn hẳn đều đã biết tin Thần Khí bị đánh cắp."

"Ngọc Viêm Thủy," Đông Phương Úc Khanh nhìn về phía Sóc Phong đứng sau Hoa Thiên Cốt, "Đến lúc đó nàng hãy hỏi Sóc Phong ấy."

"Sóc Phong ư?" Hoa Thiên Cốt quay lại thắc mắc nhìn Sóc Phong, Sóc Phong nghiêng đầu im lặng, Tử Mạch cũng chẳng hiểu gì.

Đông Phương Úc Khanh đáp, "Đúng, sau khi thu thập xong toàn bộ Thần Khí thì hãy lập tức đi cứu sư tôn của nàng, sau đó cất hết Thần Khí khác vào khư đỉnh của cô ta, tận lực giảm bớt khả năng nó tung hoành."

"Được, ta biết rồi, Đông Phương à, ta đi trước nhé." Hoa Thiên Cốt nói.

Đông Phương Úc Khanh gật đầu, "Đi nhanh lên, nhỡ đâu có chuyện gì thì phải tìm cách thông báo cho ta."

"Được, huynh bảo trọng." Đám Hoa Thiên Cốt rời đi.

Sau khi bọn họ bỏ đi, Dị Hủ Quân chợt biến thành một tượng gỗ nhỏ, rơi xuống mặt đất, Đông Hoa diện toàn thân đồ đen che kín mặt đi tới, "Ngay cả điện Thất Sát cũng không đi, ngươi muốn vứt bỏ chính mình ư?"

Đông Phương Úc Khanh chắp hai tay sau lưng, "Thế thì sao?"

"Ngươi nhất thiết phải thanh toán món nợ đó ư?"

"Tất nhiên, ta muốn xem xem Bạch Tử Họa sẽ lựa chọn như thế nào, trong mắt hắn ta, rốt cuộc thế nào mới là sai trái?" Đông Phương Úc Khanh tỏ vẻ khinh thường.

Nghê Mạn Thiên quay về Bồng Lai, quỳ xuống trước linh đường của Nghê Thiên Thượng, nàng vô cùng đau thương, một vị trung niên đứng bên nàng, toàn thân mặc đạo bào xanh đậm, ngay cả bộ râu trông cũng giống của Nghê Thiên Trượng, y tiến lại gần an ủi nàng, "Thiên Nhi à, người chết không thể sống lại, con cố nén bi thương đi."

Nghê Mạn Thiên lau nước mắt, nàng đứng dậy hành lễ với y, "Thiên Nhi còn bé, học nghệ ở Trường Lưu vẫn chưa xong, vì nhất mạch Bồng Lai, khẩn cầu sư thúc hãy tạm thay mặt con nhận chức vị Chưởng môn Bồng Lai đi."

"Ngàn vạn lần không thể đâu," Dạ Vô Ngân lập tức từ chối, "Thiên Nhi à, tuy con còn nhỏ, nhưng võ công và tu vi thừa hưởng của cả Trường Lưu với Bồng Lai, vị trí Chưởng môn Bồng Lai chỉ có thể dành cho mình con thôi."

"Sư thúc..."

Dạ Vô Ngân bước đến giữa linh đường, quỳ xuống, "Tham kiến Chưởng môn!"

Những đệ tử Bồng Lai khác cũng quỳ gối, đồng thanh "Tham kiến Chưởng môn!"

Nghê Mạn Thiên cả kinh, Dạ Vô Ngân dâng bằng hai tay cung vũ Chưởng môn có hình dạng lông vũ khổng tước lên, "Mời ngài tiếp nhận!"

Nghê Mạn Thiên hơi do dự, song nàng nhìn sư thúc và toàn bộ đệ tử Bồng Lai vẫn quả quyết như cũ bèn đưa tay nhận lấy cung vũ, xoay người hướng về phía linh đường Nghê Thiên Trượng, nàng giơ cung vũ lên, giọng điệu kiên định, "Cha à, con nhất định sẽ khiến Bồng Lai thăng tiến, nguyện vọng khi còn sống của cha, con sẽ thay cha thực hiện, cũng nhất định sẽ tìm ra hung thủ đã sát hại cha!"

Dạ Vô Ngân thắc mắc, "Kẻ đã sát hại Chưởng môn không phải là Hoa Thiên Cốt sao?"

Nghê Mạn Thiên xoay người lại, lấy ra một mảnh vải, "Đây là huyết thư của cha trước khi ông ấy qua đời." Nàng mở nó ra, trên đó viết một chữ "hoa".

Dạ Vô Ngân chỉ mảnh vải đó, đáp, "Chưởng môn đang muốn nói với chúng ta rằng ngài đã bị Hoa Thiên Cốt sát hại."

Nghê Mạn Thiên lắc đầu, "Sư thúc, thúc nhìn rõ hơn đi, đây là nét chữ của cha ta ư? Trước khi mất, hẳn là cha con đã phải tức giận khi viết tên hung thủ lại, thế nhưng nhìn nét chữ nắn nót này mà xem, đây là chữ viết của một người sắp chết sao?"

Dạ Vô Ngân vuốt râu trầm tư, "Thiên Nhi à, ý con là, đây không phải huyết thư Chưởng môn viết trước khi chết, mà là huyết thư hung thủ cố tình để lại cho chúng ta hòng lừa gạt ư?"

"Không sai, cho nên, Hoa Thiên Cốt không phải hung thủ giết hại cha con." Nghê Mạn Thiên khẳng định.

Dạ Vô Ngân gật gù đồng ý, "Thế thì rốt cuộc hung thủ là ai?"

Nghê Mạn Thiên lắc đầu, "Vậy thì phải hỏi Hoa Thiên Cốt, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì mà có thể vượt qua thân thủ của cha ta để giết ông ấy, hơn nữa còn không có dấu vết giao chiến trong đại điện."

Dạ Vô Ngân bật cười vui mừng, "Thiên Nhi à, xem ra ở Trường Lưu thật sự giúp con trưởng thành rồi, giờ đây con đã có thể tự mình đảm đương mọi việc đấy."

Nghê Mạn Thiên gượng cười, "Đều là nhờ công ơn Kiếm tôn dạy dỗ, người bảo với con rằng không thể chỉ nhìn về ngoài của bất kể mọi việc, không thể chỉ nghe, chỉ nhìn, mà còn phải biết nghĩ." Nhớ đến Thiều Nguyệt, sinh mạng của người vẫn còn leo lắt, mà Sóc Phong thì chẳng biết sao lại tham gia cướp đoạt Thần Khí cùng với Hoa Thiên Cốt, những chuyện ấy khiến Nghê Mạn Thiên lo âu không thôi.

"Thì ra là vậy, tiếc thay..." Dạ Vô Ngân lắc đầu thở dài, một vị tiên nhân như vậy mà lại phải bỏ mạng.

Nghê Mạn Thiên hiểu tiếng thở dài của Dạ Vô Ngân, nàng cảm thấy hốc mắt ướt át, nàng quay đầu đi, đột nhiên tâm trí thoáng qua một ý nghĩ, chẳng lẽ chuyện Thiên Cốt cướp đoạt Thần Khí có liên quan đến Kiếm tôn? Nàng vội quay sang hỏi Dạ Vô Ngân, "Sư thúc ơi, Bồng Lai của chúng ta có giữ sách về Thần Khí Mười Phương năm xưa hay không?"

Dạ Vô Ngân không hiểu song vẫn gật đầu, "Có thì có, dù sao thì Bồng Lai cũng là một trong những môn phái thủ hộ Thần Khí mà."

"Được, sư thúc mau chỉ đường cho con đi, con muốn kiểm tra một chút." Nghê Mạn Thiên không thể tiếp tục chờ đợi.

"Ừ," Dạ Vô Ngân gật đầu, xoay người lại, "Đi theo ta."

Nghê Mạn Thiên bám theo y, xem chỉ khi biết rõ mục đích Thiên Cốt cướp đoạt Thần Khí thì mới có thể làm sáng tỏ những vướng mắc nghi ngờ khốn khổ kia trong lòng nàng.

--- ------ ----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện