Ngay khi Hoa Thiên Cốt, Sóc Phong và Tử Mạch tới đảo Bồng Lai thì Đông Phương Úc Khanh cũng vội chạy đến, Hoa Thiên Cốt tỏ vẻ kinh ngạc, "Đông Phương đấy à?"

Đông Phương Úc Khanh thở lấy hơi, "Cốt Đầu ơi, mấy người đi nhanh quá, làm ta mất công tìm rõ lâu."

"Đông Phương, thế còn Tôn thượng thì sao?" Hoa Thiên Cốt lo lắng hỏi.

"Nàng yên tâm đi, Bạch Tử Họa đã bị giữ chân rồi." Đông Phương Úc Khanh bật cười tự tin, sau đó anh chàng trông thấy dáng vẻ như sắp sửa hành động của bọn họ bèn lấy quạt giấy chỉ từ trên xuống dưới, "Các người... chẳng lẽ định trực tiếp công chiến sao?"

Ba người đám Hoa Thiên Cốt trố mắt nhìn nhau, Đông Phương Úc Khanh lấy tay đỡ trán, "Được rồi, ta tới cũng là muốn ngăn mấy người hành xử lỗ mãng mà."

"Ngươi có cách gì?" Mặt Sóc Phong không hề biến sắc.

"Vào rồi nói." Đông Phương Úc Khanh cứ thế bước vào nhà trọ, bọn Hoa Thiên Cốt dành phải lại quay trở về.

Đảo Bồng Lai, nghĩa như tên, là một hòn đảo nằm giữa biển, trên đảo trồng rất nhiều trúc, ngập tràn sắc xanh. Hoa Thiên Cốt, Sóc Phong và Tử Mạch phi thân lên đảo, đột nhiên Hoa Thiên Cốt dừng lại, Sóc Phong thắc mắc. "Sao thế, sợ à?"

"Làm vậy có thật là sẽ được không?" Hoa Thiên Cốt đắn đo.

"Đảo Bồng Lai sở hữu vô số kết giới, là môn phái đứng thứ hai chỉ sau Trường Lưu, nếu như chúng ta muốn lấy Thần Khí mà bức hiếp xâm nhập thì nhất định sẽ khiến toàn bộ Bồng Lai hỗn loạn, tới lúc đó chẳng thể tiến thêm bước nữa được đâu." Sóc Phong bình tĩnh phân tích.

Hoa Thiên Cốt vẫn thấp thỏm trong lòng, Sóc Phong trông thấy bộ dạng sốt ruột của nàng bèn bảo, "Nếu cô không còn lời nào muốn nói thì ta đi đây..."

"Hả?" Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Không, ta chuẩn bị xong xuôi rồi." Hoa Thiên Cốt hít một hơi thật sâu, nàng tới bên cạnh Tử Mạch và Sóc Phong, nhìn hắn một cái rồi cùng theo vào.

Tới cổng Bồng Lai, trước mặt chợt xuất hiện bốn đệ tử, bọn họ chỉ về phía đám Hoa Thiên Cốt, "Ai đang tới?"

Hoa Thiên Cốt chắp tay lại, "Chưởng môn phái Thục Sơn - Hoa Thiên Cốt, đến đây là để bái kiến Chưởng môn, xin sư huynh hãy mau đi truyền đạt."

Một đệ tử trong số đó có vẻ suy ngẫm một lát mới chắp tay lại, "Xin ba vị chờ một lát, ta đi truyền đạt ngay đây." Dứt lời bèn xoay người tiến vào.

Nghê Thiên Trượng tiếp kiến ba người đám Hoa Thiên Cốt trong đại điện, lão ta ngồi ở bên trên mà không hiểu gì, Hoa Thiên Cốt chắp tay hành lễ, "Chưởng môn Thục Sơn - Hoa Thiên Cốt bái kiến Nghê Chưởng môn!" Sóc Phong với Tử Mạch cũng chắp tay hành lễ chung.

Nghê Thiên Trượng bật cười, vuốt ve chòm râu ngắn của mình, "Hóa ra Chưởng môn Thục Sơn danh tiếng lẫy lừng, Hoa Thiên Cốt?" Sau đó lão tỏ ra mất kiên nhẫn, "Nói đi,các người tới đảo Bồng Lai của ta làm gì?"

"Tôn thượng có phong thư muốn đệ tử đích thân đưa đến cho ngài." Hoa Thiên Cốt đáp với vẻ trấn định.

Bấy giờ Nghê Thiên Trượng mới nhìn thẳng vào mắt Hoa Thiên Cốt, thắc mắc, "Thường thì nếu hai phái có liên lạc vẫn luôn sử dụng chim bồ câu mà, sao tự dưng lần này lại phải xuất quân khởi binh, để cho ba đứa phải tự mình tới chứ?"

Hoa Thiên Cốt cúi đầu, "Đệ tử không biết, có điều Tôn thượng đã đặc biệt giao phó thì nhất định là chuyện quan trọng." sau đấy nàng quay người, nhận lấy phong thư trên tay Sóc Phong, dâng lên, "Muốn con nhất định phải tự tay giao cho ngài."

Nghê Thiên Trượng cau mày, "Chẳng lẽ điện Thất Sát bắt đầu rục rịch hòng ăn to?" Đám Hoa Thiên Cốt im lặng không đáp, Nghê Thiên Trượng duỗi tay ra, "Đưa đây."

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu, vội vàng tiến đến, đưa phong thư cho Nghê Thiên Trượng, Nghê Thiên Trượng mở phong thư ra lại thấy trống không, lão giận dữ, "To gan!"

Hoa Thiên Cốt nhanh chóng lấy chuông Huyễn Tư ra, làm phép lên Nghê Thiên Trượng, dần dà lão ta cũng mơ mơ hồ hồ, lộ ra vẻ mặt dịu dàng khó thấy, lão nhìn Hoa Thiên Cốt, nhẹ giọng bảo, "Sư muội, là muội à, sao muội lại tới đây?"

Sóc Phong đứng đằng sau Hoa Thiên Cốt thấy Nghê Thiên Trượng đã bị chuông Huyễn Tư khống chế bèn thúc giục, "Được, mau bảo ông ta mở khư đỉnh ra, lấy ngọc Phù Trầm thôi."

Hoa Thiên Cốt không ngừng lay động chuông Huyễn Tư trước mặt Nghê Thiên Trượng, nàng nói, "Sư huynh, ta sẽ tha thứ hết thảy cho huynh, chỉ cần huynh mở khư đỉnh ra."

"Sư muội, cuối cùng muội cũng chịu tha thứ cho ta, sư muội à, con gái của chúng ta đã lớn nên người rồi, càng ngày con bé càng giống muội, ta cũng biết là không nên quá ép buộc Thiên Nhi, biết là nên để con bé sống cuộc đời mà nó mong muốn, nhưng sư muội à, muội thấy ta làm như vậy là đúng hay sai?"

Hoa Thiên Cốt quay đầu nhìn Sóc Phong và Tử Mạch, rồi nàng nói tiếp, "Sư huynh, Mạn Thiên nên có cuộc sống của chính con bé."

"Đúng nhỉ, lần trước ở Trường Lưu, bọn ta còn chia tay trong không khí chẳng vui vẻ gì, ta cũng thường hay hối hận, thật muốn có thể đền bù cho những oán giận của con gái chúng ta." Nghê Thiên Trượng thở dài, Sóc Phong nghe xong cũng lộ vẻ có phần xúc động, hắn vẫn luôn biết mối quan hệ giữa Mạn Thiên với Nghê Thiên Trượng, từ khi Mạn Thiên thay đổi tới nay, lão vẫn luôn tỏ ra nghiêm khắc, hóa ra Nghê Thiên Trượng vẫn quan tâm Mạn Thiên, nếu Mạn Thiên mà biết, không rõ nàng sẽ mừng rỡ đến nhường nào.

Tử Mạch tiến tới rỉ tai Hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt, mau lên, mau bảo lão mở khư đỉnh ra."

Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Sư huynh, huynh mở khư đỉnh ra đi."

Nghê Thiên Trượng gật đầu lia lịa, "Được, ta mở khư định ngay đây." Sau đó gã nhắm mắt lại.

Hoa Thiên Cốt phi thân tiến vào trong khư đỉnh của Nghê Thiên Trượng, Sóc Phong và Tử Mạch ở lại trông lão, phòng ngừa có kẻ tiến vào.

Hoa Thiên Cốt phi hành một hồi trong khư đỉnh của Nghê Thiên Trượng, nàng tiếp đất xuống một cái đài bát quái, Sóc Phong ở ngoài lo lắng nhìn ra cửa, Tử Mạch hỏi, "Thiên Cốt, làm sao thế, muội ở bên trong thế nào rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu."

Hoa Thiên Cốt nhìn cái đài bát quái, nàng lại lơ lửng trên không, "Nơi này có trận pháp ngũ hành, chỉ cần chân ta vừa chạm đất thì sẽ có rất nhiều chùm sáng công kích ta."

Sóc Phong nhíu mày, "Chẳng lẽ Nghê Thiên Trượng giữ ngọc Phù Trầm phân tán bên trong trận pháp ngũ hành ấy?"

"Nói cách khác, chỉ cần đưa năm năng lượng tương tụ cùng một chỗ thì ngọc Phù Trầm sẽ xuất hiện?!" Hoa Thiên Cốt trở nên vui vẻ, dứt lời, nàng bèn bắt đầu mò mẫm trên trận địa bát quái.

Sóc Phong và Tử Mạch đồng thanh, "Thiên Cốt!" Mặt họ lộ vẻ lo âu.

Hoa Thiên Cốt tới phần trung tâm của đài Bát Quái, ngũ hành ở bốn phía cùng hóa thành một chùm sáng tấn công nàng, Hoa Thiên Cốt nhân cơ hội lách người né tránh khiến ngũ hành tập trung ở ngay chính giữa, ngọc Phù Trầm xuất hiện trên không trung. Hoa Thiên Cốt mừng rỡ, "Ngọc Phù Trầm!" Nàng phi thân tiến tới, đưa tay bắt lấy ngọc Phù Trầm rồi rời khỏi khư đỉnh của Nghê Thiên Trượng, đưa ngọc Phù Trầm vào trong khư đỉnh của mình.

"Chúng ta đi mau thôi, Nghê Thiên Trượng sắp tỉnh lại rồi." Sóc Phong bảo.

Hoa Thiên Cốt với Tử Mạch gật đầu, bọn họ lập tức rời khỏi đại điện. Mà sau khi bọn họ rời đi, bóng người Thiện Xuân Thu lại xuất hiện đằng sau một cây cột, gã dõi theo Hoa Thiên Cốt với ánh mắt độc ác xong quay sang nhìn Nghê Thiên Trượng còn đang ngồi hôn mê bất tỉnh trên ghế, bật cười ngoan hiểm.

Ba người Hoa Thiên Cốt vừa mới bay đến cổng đảo Bồng Lai thì bị một đám đệ tử bao vây, lấy kiếm chỉ về phía cả ba, một đệ tử trong số đó tức giận nói, "Hoa Thiên Cốt, nếu ngươi còn coi mình là đệ tử Trường Lưu, là Chưởng môn Thục Sơn thì hãy tự kết liễu để tạ tội đi, nếu không Bồng Lai của chúng ta sẽ dồn toàn lực để thắt cổ ngươi."

Bọn Hoa Thiên Cốt không hiểu, Hoa Thiên Cốt hỏi, "Các vị sư huynh à, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì ư?" Một đệ tử bực bội, "Đã đến nước này rồi mà ngươi còn tỏ vẻ thản nhiên như vậy, ma đầu nhà ngươi giết ngươi không chớp mắt, ngươi giết Chưởng môn Bồng Lai của chúng ta, chúng ta sẽ khiến ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"

Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng lập tức giải thích, "Sao có thể chứ, các vị sư huynh à, ta không hề giết Chưởng môn của các người, đã có hiểu nhầm trong việc này rồi."

"Còn dám cãi! Trước khi chết, Chưởng môn còn để lại huyết thư, ngài chỉ viết mỗi một chữ "hoa", không là ngươi thì là ai?"

"Nhưng mà, thật sự không phải ta giết Nghê Chưởng môn đâu." Hoa Thiên Cốt thanh minh.

Sau đó ba người đám Hoa Thiên Cốt bị vây trong trận pháp Tru Tiên, công phá mãi chưa thoát, bất đắc dĩ lắm, Hoa Thiên Cốt đành phải lấy chuông Huyễn Tư ra, mượn Thần Khí để gây nhiễu loạn tâm trí của đệ tử Bồng Lai, còn bọn họ tranh thủ chạy khỏi hòn đảo.

Đệ tử Bồng Lai chậm rãi đứng dậy, một đệ tử có bối phận khá lớn lên tiếng, "Các vị sư đệ, mau đi thông báo cho Chưởng môn các phái, Chưởng môn phái ta đã bị hại, ngọc Phù Trầm đã bị cướp."

"Dạ!" Mấy đệ tử bên cạnh y đồng thanh rồi lập tức rời đi.

Bạch Tử Họa đang triệu tập đệ tử tại đại điện Trường Lưu, cũng là lần đầu tiên Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc thấy sắc mặt Bạch Tử Họa nghiêm nghị đến như vậy, họ thắc mắc không biết rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì. Bạch Tử Họa hồi tưởng, ngày hôm qua chàng bị vây trong trận pháp mà chỉ có đánh bại Đông Hoa mới có thể thoát thân, nhưng Đông Hoa và chàng lại không phân cao thấp nên rất khó phân thắng bại.

Tử Huân nghe đồn Thiều Nguyệt bị trúng độc bèn chạy tới điện Tuyệt Tình, nàng vừa đến thì thấy nơi này đang thiết lập trận pháp. Tử Huân không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nàng lên tiếng, "Tử Họa, Tử Họa..."

Mãi vẫn không có ai trả lời, Tử Huân bất an nên xuất chưởng đánh lên trận pháp, kết quả lại bị cắn ngược trở lại, Tử Huân thầm giật mình, trong lòng nàng lại càng lo cho Bạch Tử Họa, thế là nàng lại tiếp tục làm phép công kích.

Đông Hoa Nghe thấy giọng Tử Huân bèn ngưng lại một chút, nếu bị phát hiện thì hãy rút lui, đó là lời Dị Hủ Quân đã nói với y. Y đấu tay với Bạch Tử Họa rồi song phương cùng bị đánh văng, Đông Hoa dứt khoát quay người mở kết giới, rời khỏi điện Tuyệt Tình.

Tử Huân vẫn luôn công kích kết giới lại không đề phòng trường hợp giới đột nhiên biến mất, nàng lảo đảo về phía trước một chút, một kẻ diện đồ đen lao ra khỏi điện Tuyệt Tình, lướt qua vai Tử Huân. Trong nháy mắt ấy, Tử Huân và Đông Hoa nhìn nhau một lần, ánh mắt Đông Hoa lộ vẻ hốt hoảng, y mải mốt quay đầu biến mất, còn Tử Huân đứng tại chỗ, nghi hoặc, tại sao lại có cảm giác thân quen đến như vậy? Bạch Tử Họa đi ra, thấy Tử Huân còn đứng ở đằng kia, "Tử Huân."

Tử Huân hoàn hồn, nàng tiến đến, lo lắng hỏi, "Tử Họa à, chàng không sao chứ, kẻ diện đồ đen ban nãy..."

Bạch Tử Họa trầm mặc, chuyện về Đông Hoa tạm thời không nên dính thêm rắc rối, chàng lo cho Thiều Nguyệt bèn vội vàng đi vào trong phòng cô, thấy Thiều Nguyệt vẫn đang yên ổn nằm trên giường, không hề hấn, chàng mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tử Huân bám theo sau chàng, thấy chàng lo lắng đi thăm Thiều Nguyệt thì ghen tị không thôi.

Tử Huân nhìn Thiều Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, "Thiều Nguyệt che chở cho đồ đệ của cô ta thật, đến cả tính mạng cũng không thiết, ta không tin cô ta không có tình cảm với Hoa Thiên Cốt đâu!"

Bạch Tử Họa trầm tư, chàng vẫn chưa hiểu tại sao Hoa Thiên Cốt lại phải lấy trộm Thần Khí, thường thì khi Tử Huân vừa đề cập đến đề tài này, Bạch Tử Họa sẽ cau mày, nghiêm nghị ngăn nàng lại, nhưng hôm nay đợi mãi chưa nghe thấy Bạch Tử Họa lên tiếng, Tử Huân thắc mắc quay sang, chỉ thấy Bạch Tử Họa đang cau mày suy ngẫm cái gì đó, hình như không hề để ý tới lời của nàng.

Tử Huân gọi, "Tử Họa à, Tử Họa..."

Bạch Tử Họa hoàn hồn, chàng trực tiếp rời khỏi điện Tuyệt Tình, đi đến đại điện triệu tập toàn bộ đệ tử Trường Lưu, cần phải bảo bọn họ tìm Hoa Thiên Cốt quay về.

Bạch Tử Họa đứng trên đại điện, nghiêm giọng nói, "Hoa Thiên Cốt lấy trộm Thần Khí, hiện đang không biết tung tích, đệ tử Trường Lưu mau chóng hạ sơn tìm nó về đây."

"Cái gì?" Lạc Thập Nhất, Đường Bảo và Nghê Mạn Thiên giật mình không thôi, họ khó tin mà quay sang nhìn nhau.

Ma Nghiêm tức giận hơn cả, "Sư muội còn đang hôn mê bất tỉnh, Hoa Thiên Cốt lại dám đánh cắp Thần Khí! Uổng công sư muội nhận nó làm đồ đệ!"

"Ai da, sư huynh à, còn chưa tra rõ ngọn ngành thì đừng vội kết luận chứ, nhỡ đâu nhỡ đầu Hoa Thiên Cốt có nỗi khổ bất đắc dĩ thì sao?" Sênh Tiêu Mặc khuyên nhủ, Đường Bảo đứng phía dưới gật đầu lia lịa, vô cùng đồng ý với cách giải thích của Nho tôn.

"Lấy trộm Thần Khí thì khổ dĩ cái quái gì, chẳng lẽ nó muốn thả lực Hồng Hoang khiến thiên hạ đại loạn hay sao?" Ma Nghiêm lạnh lùng đáp.

Bạch Tử Họa bấy giờ lên tiếng, "Đợi đưa Hoa Thiên Cốt về Trường Lưu rồi nói sau, tuyệt đối không thể để Thần Khí rơi vào tay điện Thất Sát," Chàng nghiêng đầu nhìn Sênh Tiêu Mặc, "Sư đệ, thời khắc này hãy chú ý động tĩnh bên Thất Sát đi."

"Được, Chưởng môn sư huynh." Sênh Tiêu Mặc cũng lộ vẻ nghiêm túc.

"Dạ, Tôn thượng!" Đám đệ tử đồng thanh.

Ba người bọn Hoa Thiên Cốt quay về nhà trọ, Đông Phương Úc Khanh lo lắng chờ đợi, vừa thấy cả ba quay về đã tiến lại gần, "Cuối cùng cũng đã về, thế nào rồi?"

Bọn họ vào trong phòng, vẻ mặt nặng nề, Đông Phương Úc Khanh thắc mắc, "Không lấy được ư?"

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, Đông Phương Úc Khanh lại càng thắc mắc, "Lấy được thì sao lại trông như thế này, hay bị phát hiện rồi?"

Mấy người đám Hoa Thiên Cốt nhìn nhau, xong lại nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Nghê Chưởng môn đã chết."

"Chết?" Đông Phương Úc Khanh cả kinh.

"Chúng ta chưa kịp rời khỏi đảo Bồng Lai thì đã bị đệ tử Bồng Lai ngăn cản, báo cho chúng ta biết Nghê Chưởng môn qua đời, hơn nữa còn bảo, Nghê Chưởng môn để lại huyết thư, nói là bị ta giết chết. Nhưng lúc mà bọn ta rời đi, ông ấy chỉ bị trúng ảo thuật của chuông Huyễn Tư mà thôi, chỉ là ngất đi thôi mà."

"Thế thì rõ rồi, có kẻ muốn vu oan giáng họa cho nàng, có điều ta không hiểu, rốt cuộc kẻ ấy hận nàng đến nhường nào chứ, một kế này như muốn đẩy nàng vào chỗ chết vậy." Đông Phương Úc Khanh phân tích.

"Vu oan giáng họa cho ta ư," Đông Phương Úc Khanh gật đầu, Hoa Thiên Cốt kinh hãi, "Thế thì cũng quá độc ác, cái giá phải trả lại là một mạng người."

"Nàng cũng không cần gấp, đã bắn cung thì không thể quay đầu mũi tên, bây giờ việc duy nhất chúng ta có thể làm là cứu Thiều Nguyệt." Đông Phương Úc Khanh an ủi.

Tử Mạch đồng ý, "Không sai, bây giờ việc quan trọng nhất là cứu chủ nhân."

Hoa Thiên Cốt như nhớ ra điều gì đó, nàng quay sang nói với Sóc Phong, "Sóc Phong à, huynh quay về Trường Lưu trước đi, bây giờ chắc chắn Mạn Thiên đang rất cần huynh."

"Nhưng..." Sóc Phong do dự, "Nếu cô không có ta thì sẽ không thể thu thập được toàn bộ Thần Khí đâu."

Hoa Thiên Cốt nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, những lần trước Sóc Phong cũng đã nói như vậy, ý huynh ấy là gì chứ?

Đông Phương Úc Khanh vội khuyên nhủ Hoa Thiên Cốt, "Đúng đấy, Sóc Phong cũng không cần về, dù gì thì Nghê Mạn Thiên cũng chẳng cần hắn ta, bây giờ hẳn là cô ả chỉ một lòng muốn báo thù cho cha, cho nên chúng ta tiếp tục bàn bạc kế sách đi."

Hoa Thiên Cốt đành gật đầu, vất vả lắm nàng mới có thể làm hòa với Mạn Thiên, chẳng lẽ bây giờ lại để xích mích thành thù hận hay sao? Sư tôn ơi, người hãy nói cho Tiểu Cốt biết đi, rằng con nên làm gì bây giờ?

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện