Bạch Tử Họa nhìn Thiều Nguyệt, khóe miệng nhẹ cong, xem ra một khi Tiểu Nguyệt đã trở thành Chưởng môn kế nhiệm thì chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn cả mình; Tử Huân trông thấy biểu hiện của Bạch Tử Họa thì ngọn lửa giận càng bùng cháy dữ dội.

Phi Nhan kịp thời can thiệp, "Được rồi, mọi người cùng uống rượu nào, uống rượu thôi." Sau đó ông nâng ly rượu với Bạch Tử Họa, "Mời Tôn thượng."

Bạch Tử Họa uống xong lại ngồi xuống, Thiều Nguyệt ngồi theo, những đệ tử Trường Lưu thấy thế mới rút lui, thu hồi lại khí thế ban nãy, bầu không khí tại đại điện khôi phục trong nháy mắt. Vân Ẩn ngồi uống rượu một mình nơi góc phòng, Hoa Thiên Cốt thắc mắc đi tới hỏi hắn, "Vân Ẩn à, huynh làm sao thế, nhìn huynh trông thật buồn bã quá?"

Vân Ẩn đứng dậy, "Thưa Chưởng môn, thực ra thì..."

Hoa Thiên Cốt nhìn hắn đầy thắc mắc, ý bảo hắn hãy cứ nói tiếp.

Vân Ẩn muốn kể xong lại thôi, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm, "Chưởng môn ơi, thật ra trên đường lên núi, đệ tử đã gặp lại Vân Ế."

"Cái gì cơ?" Hoa Thiên Cốt cả kinh, "Chả trách khi ấy không còn thấy bóng dáng Vân Ế đâu nữa, sau đó thì sao?"

"Sau đó, sau đó thì chúng ta giao chiến, đệ tử đã nhìn thấy khuôn mặt thật của Vân Ế rồi." Vân Ẩn vô cùng khó hiểu, "Không ngờ vẻ bề ngoài đệ ấy lại giống đệ tử như đúc, Vân Ế bảo đệ tử, đệ ấy là anh em sinh đôi với đệ tử, không ngờ gia quy nhà họ Mộng chúng ta lại đáng sợ như thế, đệ ấy đã phải trở thành cái bóng cho đệ tử, cả đời này, Vân Ế đã phải thay đệ tử chịu đựng mọi thương tổn, đệ tử còn phải chứng kiến cảnh đệ ấy nhảy xuống vực tự vẫn, trong lòng đệ tử...." Vân Ẩn nghẹn ngào.

"Vân Ế tự vẫn ư?" Trông thấy phản ứng đau lòng của Vân Ẩn, Hoa Thiên Cốt an ủi hắn, "Vân Ẩn à, đây không phải là lỗi của huynh, huynh đừng tự trách chứ."

"Cảm ơn Chưởng môn đã quan tâm," Vân Ẩn đáp, "Có thể tâm sự với ngài, tâm trạng đệ tử đã tốt lên nhiều rồi."

"Đúng đấy Vân Ẩn ạ, chuyện phục hưng lại Thục Sơn vẫn còn cần đến huynh mà." Hoa Thiên Cốt vỗ bả vai Vân Ẩn.

Vân Ẩn chắp tay hành lễ, đột nhiên hắn phát hiện ra trên tay trái có một vết thương bèn mải mốt lấy tay phải che lại, "Cảm ơn Chưởng môn nhiều!"

Hoa Thiên Cốt chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, song nàng cũng chẳng bận tâm cho lắm, bèn xoay người quay về vị trí của mình, Vân Ẩn ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên chút ưu tư khó diễn tả.

Nghê Mạn Thiên rời khỏi đại điện, tức giận đá tung cỏ dại bên đường, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Mặt mũi, mặt mũi, suốt ngày chỉ biết đến mặt mũi, cha có bao giờ quan tâm đến con không?" Nghê Mạn Thiên hít một hơi thật sâu, đột nhiên hét to, "Aaaaa...."

Sóc Phong vội vã chạy tới, "Cô, cô có ổn không?"

"Huynh nói thử xem?" Nghê Mạn Thiên tức giận, Sóc Phong không đáp, hắn chỉ lẳng lặng đứng bên nàng, Nghê Mạn Thiên thấy hắn chẳng nói chẳng rằng lại hỏi, "Này, sao huynh không nói gì hả?"

"Tâm trạng cô giờ đang không tốt." Sóc Phong lời ít mà ý nhiều.

Lời này khiến cho Nghê Mạn Thiên thấy buồn cười, "Ha ha, Sóc Phong à, huynh quả thật là một thanh gỗ cỡ bự đấy."

Sóc Phong nhìn nàng đầy  bất đắc dĩ, trong lòng thầm nhủ, sao con gái lại trở mặt nhanh như thế nhỉ? Nghê Mạn Thiên cười ứa cả nước mắt, cũng không biết nàng cười vì vui, hay cười vì buồn nữa, nàng lau nước mắt đi, thở dài, "Sóc Phong à, luyện kiếm với ta đi."

Sóc Phong trực tiếp lôi ra hai thanh kiếm, ném một cái cho Nghê Mạn Thiên, nhìn nàng nâng kiếm, Nghê Mạn Thiên mỉm cười, rút kiếm so tài với Sóc Phong, hai bóng người diện đạo bào Trường Lưu không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện trong khu rừng.

Tại đại điện, Phi Nhan nâng ly rượu kính Chưởng môn Thiên Sơn - Doãn Hồng Uyên, Doãn Chưởng môn mải mốt đáp rượu, sau đó thở dài, "Chưởng môn Phi Nhan à, Thái Bạch của ông quả là một vùng đất tốt đấy!"

"Ai da, Doãn Chưởng môn quá khen rồi." Phi Nhan khiêm tốn trả lời.

Doãn Hồng Uyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa, "Biết làm sao đây, Chưởng môn Phi Nhan à, ông nhìn xem, hôm qua sân bãi Thái Bạch vẫn còn thây người chất đống, khắp nơi đầu rơi máu chảy, thế mà bữa tiệc ngày hôm nay lại ngập tràn mùi hương thanh nhã thoang thoảng, chẳng còn sót bất kì một dấu tích nào của trận chiến trước đó, quả là hiếm thấy, vô cùng hiếm thấy."

Phi Nhan bật cười, "Doãn Chưởng môn quá khen rồi, việc đó đều nhờ cả vào Thượng tiên Tử Huân mà." Dứt lời, ông tới trước bàn Tử Huân, khom người hành lễ, "Việc này chẳng thể dựa vào bản lĩnh của đệ tử Thái Bạch chúng ta, nhờ Thượng tiên Tử Huân ban cho hương, không thì sao mọi người có thể có tâm trạng tận hưởng bữa tiệc chứ."

Mọi người cùng phụ họa, "Phải đấy, phải đấy..."

Tử Huân ngồi yên, khẽ gật đầu, sau đó liếc sang phía Bạch Tử Họa ở bên kia, đứng dậy đi về hướng Thiều Nguyệt, "Thiều Nguyệt, để ta kính muội một chén."

"Được." Thiều Nguyệt nâng ly trà lên, Tử Huân nhìn cô chằm chằm, không nhúc nhích nữa, Thiều Nguyệt hiểu ý bèn đặt lại ly trà xuống, nâng ly rượu ban nãy lên, Bạch Tử Họa vội cản, "Tiểu Nguyệt à..."

Thiều Nguyệt nhìn Bạch Tử Họa đầy bất đắc dĩ, Bạch Tử Họa không hiểu, chàng nói với Tử Huân, "Tử Huân, Tiểu Nguyệt vừa mới lành thương xong, không nên uống rượu, muội cũng biết mà..."

"Cũng đâu đến mức không thể uống dù chỉ một chén chứ?" Tử Huân nhìn Thiều Nguyệt, lời nói ra vô cùng hàm xúc. 

Thiều Nguyệt càng thắc mắc hơn, tại sao Tử Huân lại luôn khó chịu về mình nhỉ, theo lẽ thường thì mình có động chạm gì đến cô ấy đâu? Cô nén nghi vấn trong lòng lại, "Sư huynh à, ta không sao đâu, chỉ một chén thôi mà." Dứt lời bèn nâng ly rượu lên.

Đột nhiên Hoa Thiên Cốt đứng dậy, đoạt lấy ly rượu trên tay Thiều Nguyệt, cười hì hì, "Thượng tiên Tử Huân ơi, sư tôn không thể uống được đâu, chén này để thân làm đồ đệ người như con thay sư tôn uống nhé." Nói xong, Hoa Thiên Cốt ngửa cổ uống cạn.

Tử Huân còn chưa kịp phản ứng thì Hoa Thiên Cốt đã uống hết, nàng cũng chỉ đành uống cạn ly rượu trong tay. Uống rồi, Tử Huân lại nâng chén kính Thiều Nguyệt, "Chén thứ hai."

Hoa Thiên Cốt mải mốt rót đầy chén, "Để con."

"Chén thứ ba."

"Để con." Hoa Thiên Cốt uống xong lại bắt đầu ngả nghiêng, Thiều Nguyệt vội đỡ lấy nàng, "Tiểu Cốt à, con đừng uống nữa." Hoa Thiên Cốt đắc ý dựa vào lồng ngực Thiều Nguyệt.

Bạch Tử Họa cau mày nhìn Tử Huân, Tử Huân chớp chớp mắt, nàng đành buông ly rượu xuống, lơ đãng bảo, "Nghe đồn Kiếm tôn là do một tay Tử Họa dạy dỗ, không biết có phải hay không?"

Thiều Nguyệt gật đầu, Bạch Tử Họa đứng dậy, "Tiểu Nguyệt sở hữu thiên phú tu luyện, ta có dạy dỗ được bao nhiêu, những thành tựu mà Tiểu Nguyệt đạt được ngày hôm nay cũng là do mình con bé tạo ra."

Tử Huân quay sang nhìn Bạch Tử Họa, "Ồ, Tử Họa à, chàng đánh giá cao sư muội của mình thế."

Hoa Thiên Cốt lảo đảo giữ lấy ống tay áo Thiều Nguyệt, nàng hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm, "Lá quất xanh, phơi khô đón gió, còn cả gỗ cây bách, đặt các vị ở chung một chỗ, chắc chắn sẽ tạo nên hương thơm hài hòa."

Mọi người trong đại điện đều nhìn Hoa Thiên Cốt, Tử Huân cũng hơi giật mình, không ngờ nhóc ranh này lại có thể ngửi ra? Thiều Nguyệt cúi đầu vỗ mặt nàng, "Tiểu Cốt, Tiểu Cốt..."

Nghê Thiên Trượng thấy thế bèn cho rằng đây là cơ hội tốt để bêu xấu Thiều Nguyệt, lão đặt ly rượu xuống, đứng dậy bảo, "Ha ha, không ngờ đồ đệ của Kiếm tôn lại có thể phát ngôn lung tung như vậy, mùi hương trên người Thượng tiên Tử Huân sao có thể ngửi ra dễ dàng như thế?"

Hoa Thiên Cốt bật khỏi lòng Thiều Nguyệt, vỗ ngực đáp một cách tự tin, "Chỉ cần là hương thơm có tồn tại thì ta đều có thể nhận biết được."

"Ừ, to mồm đấy." Nghê Thiên Trượng nhìn Tử Huân, "Tay nghề của Thượng tiên Tử huân ảo diệu, có thể tạo ra vô vàn mùi hương trên đời này, mà thủ pháp điều chế hương cũng thuộc vào danh hiệu đệ nhất thiên hạ, nếu so với đám vãn bối như ngươi, ngươi nghĩ ngươi sánh bằng sao? Ha ha...."

"Đúng vậy, sau trận chiến lớn, ai ai cũng mệt mỏi, đau thương không đếm xuể, vậy mà chỉ cần mùi hương này, lòng mọi người cũng được an ủi hơn rất nhiều." Ôn Phong Dư cũng cảm thấy đây là thời điểm tốt để đả kích Thiều Nguyệt, nhìn xem đệ tử của ả ta bị chê bai thế này thì ả ta còn phách lối được không.

Tử Huân cũng nghĩ Hoa Thiên không biết tự lượng sức mình, nàng vốn dĩ cũng chẳng thèm để bụng, "Được," Nàng nhìn Thiều Nguyệt, "Không ngờ con bé cũng biết điều chế hương thơm, do Tử Họa dạy ư?" Bạch Tử Họa nghiêng đầu nhìn Tử Huân.

Thiều Nguyệt lắc đầu, "Là do Tiểu Cốt tự đọc phổ Thất Tuyệt."

"Ồ? Tự học à?" Tử Huân bật cười, "Thế thì càng hay, đã là đồ đệ của muội thì ta cũng không cần khách khí, coi muội như sư muội của Tử Họa, ta sẽ chỉ điểm cho cả hai người một lần."

Đại điện nhất thời chìm trong im lặng, mọi ánh mắt đặt hết lên người Hoa Thiên Cốt, vẻ mặt Hoa Thiên Cốt hớn ha hớn hả vì cơn say, Thiều Nguyệt lại vô cùng lo lắng, "Tiểu Cốt ơi..."

Thiều Nguyệt thấy Tiểu Cốt quá hứng thú thì hơi do dự, cô nhớ rằng trong nguyên tác, quả thật Tiểu Côt có so tài luyện hương ở đây với Tử Huân, và cũng chính vào lúc đó, em ấy đã phát hiện ra tình cảm của mình với sư huynh, song đến bây giờ Thiều Nguyệt vẫn chưa thấy Tiểu Cốt tiếp xúc gì nhiều với sư huynh chứ đừng nói gì đến sinh lòng mến mộ, cô chần chừ nhìn Tiểu Cốt, dù sao việc này vẫn chưa thể quá chắn chắn được.

"Thiều Nguyệt, muội thương yêu bé đồ đệ này quá mức rồi đấy, chỉ là dạy bảo một chút thôi mà, sao phải sốt sắng như vậy?" Tử Huân không ngờ phản ứng của Thiều Nguyệt đối với đồ đệ của mình lại gấp gáp như thế.

"Thượng tiên Tử Huân à, Tiểu Cốt đang say, chi bằng..." Thiều Nguyệt định khuyên can Tử Huân."

"Ai da, Kiếm tôn ơi, Thượng tiên Tử Huân cũng đã đồng ý rồi, ngài cần chi phải từ chối chứ, chẳng lẽ ngài sợ bị đồ đệ làm mất mặt ư?" Nghê Thiên Trượng vuốt râu, lạnh lùng lên tiếng.

"Đúng thế đấy, chẳng lẽ Kiếm tôn cũng biết sợ sao?" Ôn Phong Du tranh thủ phụ họa.

"..." Thiều Nguyệt nhìn hai người bọn họ, cô không muốn Tiểu Cốt bị nói xấu, thế nên cô càng không thể đáp ứng, Bạch Tử Họa gọi, "Tiểu Nguyệt...."

"Sư huynh, bọn họ..." Thiều Nguyệt tức tối, dám lợi dụng Tiểu Cốt để đối phó với mình à, Bạch Tử Họa ngăn nàng lại thì Hoa Thiên Cốt đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, Tiểu Cốt... muốn thử..."

Thiều Nguyệt cúi xuống nhìn ánh mắt năn nỉ của Hoa Thiên Cốt, cuối cùng cô đành bất đắc dĩ đáp, "Haizzz, được rồi, vi sư đồng ý."

"Ôi, sư tôn là tốt nhất..." Hoa Thiên Cốt cao hứng.

Trở lại chỗ ngồi, Bạch Tử Họa thắc mắc, "Tiểu Nguyệt à, muội lo lắng cái gì, Tử Huân sẽ không làm khó Thiên Cốt đâu."

Thiều Nguyệt thở dài, "Sư huynh ơi, ta không lo về Thượng tiên Tử Huân, mà ta..." Cô nhìn Bạch Tử Họa xong lại không biết nên trả lời ra sao, chẳng lẽ bảo ta sợ Tiểu Cốt thật sự yêu huynh sao? Đoán chắc mặt sẽ huynh sẽ lập tức lạnh như cục băng cho mà xem.

Hoa Thiên Cốt và Tử Huân mặt đối mặt ở giữa đại điện, Hoa Thiên Cốt đứng đằng này, thoạt trông còn ngà ngà say, Tử Huân nhìn nàng, nói, "Hoa Thiên Cốt, nhóc muốn ta dạy nhóc thế nào đây?"

Hoa Thiên Cốt bật cười, nàng quay đầu nhìn Thiều Nguyệt, "Thế thì, thế thì, mỗi người đưa ra ba loại hương liệu của mình, nếu đối phương nói đúng thành phần cùng phương pháp chế biến thì coi như thắng cuộc, nói sai sẽ thua, có được hay không ạ?"

"Hóa ra nhóc muốn tỷ thí với ta, tốt, can đảm lắm." Dứt lời, Tử Huân bắt đầu khiêu vũ giữa đại điện, hương thơm lan truyền khắp nơi trong nháy mắt, "Tên của hương này là Tháp Ba Đời."

Mùi hương truyền đến, Hoa Thiên Cốt hít một hơi thật sâu, mọi người trong điện ai cũng ngửi thấy, đột nhiên tất cả vui vẻ bật cười, Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, hồi tưởng lại quãng thời gian mình vượt qua trăm ngàn đắng cay để lên đến Trường Lưu, và cả về điện Tuyệt Tình, Tử Huân phất ống tay áo, thu hồi lại hương thơm, mọi người khôi phục lại trạng thái bình thường.

"Hay cho cái tên Tháp Ba Đời, đây quả là một giấc mộng tuyệt mỹ!" Hoa Thiên Cốt mở mắt cảm thán.

"Nhóc thử phân tích ta nghe xem nào." Tử Huân quay sang, nhìn nàng vẻ đoan trang.

"Để con nghĩ một chút," Hoa Thiên Cốt nhắm lại nhớ lại mùi hương ban nãy, "Hai lạng gỗ bạch đàn, bốn lạng hoa mộc lan, nhựa hương trầm, nhánh trầm hương, hoắc hương, kim mị mỗi loại một lạng, sau đó nghiền nhỏ nửa lạng thanh lô, trộn vào với nhau, khuấy đều xong bỏ thêm bột lá trà với thược dược một loại cũng một lạng, rót vào mật ong, lại rót thêm nước tường vi ép, lấy lá vàng và quả nghiêm gói hết lại cất vào lọ sứ, đun cho sôi lên, sau đó niêm phong, tính đến bây giờ cũng đã được bảy ngày rồi, có phải không ạ?" Hoa Thiên Cốt huơ tay múa chân.

Đông Phương Úc Khanh thở dài, "Cứ như được nhìn thấy tận mắt vậy."

"Không sai!" Tử Huân nhìn Bạch Tử Họa, "Tử Họa à, điện Tuyệt Tình của chàng dạy đệ tử được như thế này thì đúng là không làm chàng mất thể diện được."

Hoa Thiên Cốt ngoảnh lại nhìn Thiều Nguyệt, mỉm cười, "Không mất thể diện, không mất thể diện..."

Mặt Bạch Tử Họa không cảm xúc, Tử Huân tiếp tục thi triển hương thơm thứ hai, nàng phiêu diêu giữa không trung, ánh mắt mọi người đều dõi theo nàng, theo từng hành vi cử chỉ của nàng, mọi người lại bật cười si ngốc, có kẻ còn bắt đầu múa may quay cuồng.

Nàng vừa tiếp đất đã bảo, "Đây là Gió Ấm Phương Nam, mùi hương sinh gió, gió sinh hương."

Hoa Thiên Cốt cũng ngất ngây vì hương thơm này, nàng khiêu vũ tại chỗ, vừa múa vừa nói, "Trong hai mươi tư tiết có hai mươi tư loài hoa, lúc thịnh lúc suy, hai mươi tư loại hoa này được hái vào từng tiết, chế thành tinh dầu, cộng thêm năm chỉ trầm thủy, phú lãnh, huân lục, thanh mộc, cam tùng mỗi loại nửa lượng, mài thành phấn thả vào trong rượu, ủ trong bình sứ, lấy sáp đèn trước gió, chôn sâu dưới tàng cây hoa mai, đợi đông chí mới đào lên," Hoa Thiên Cốt bật cười, "Thượng tiên Tử Huân à, con thích mùi vị này lắm!"

Tử Huân không còn vẻ bình tĩnh nữa, nàng hơi nhíu mày, "Tử Họa à, chàng dạy dỗ sư muội thật tỉ mỉ đấy, ngay cả đồ đệ muội ấy cũng rất khá, hương thơm này là bí quyền gia truyền của ta, cây mai ấy cũng là cái cây trồng trong viện của chàng, con bé nói đúng cả rồi."

Bạch Tử Họa rũ mi mắt, Hoa Thiên Cốt rất ít khi tới viện của chàng, đây hẳn là do Tiểu Nguyệt đã bảo với con bé. Nghê Thiên Trượng nắm chặt ly rượu, lão thấy Hoa Thiên Cốt từ nãy đến giờ vẫn đáp đúng những câu hỏi của Tử Huân thì vô cùng tức giận quay sang nhìn Thiều Nguyệt, Ôn Phong Dư cũng bực bội giống lão, y liếc mắt nhìn Thiều Nguyệt, song Thiều Nguyệt giả bộ không trông thấy, cô mải ngắm Tiểu Cốt quay lại cười với mình, vui vẻ gật đầu một cái.

Tử Huân cau mày suy tư trong chốc lát, cuối cùng như đã ra quyết định, nàng thả một mùi hương ra, mọi người trong điện ngửi xong bỗng chốc thương tâm tới rơi lệ, thậm chí có người khóc lóc nức nở, Hoa Thiên Cốt bất an quan sát bốn phía, ai cũng có biểu cảm vô cùng sầu khổ, mình Bạch Tử Họa chẳng hiểu gì cứ ngồi nhìn mọi người xung quanh, Thiều Nguyệt che ngực, ở đó nhức nhối thứ cảm giác khó chịu, cô cau mày, chẳng lẽ là do động phải nội thương? Tử Huân thi triển xong quay người nói, "Loại hương Thùy Mị Tang Thương này sở hữu muôn hình vạn trạng, phản ứng với mỗi người là khác nhau, chỉ có kẻ từng bị tổn thương mới có thể ngửi thấy, người chưa từng đau lòng chỉ nhìn mà không thể ngửi, nhóc có thể nhận biết được hay không?"

Hoa Thiên Cốt im lặng, nhắm mắt suy nghĩ, sau đó bỗng dưng lên tiếng, "Con biết rồi, trong này có đến hơn trăm loại hoa, trăm loại cỏ, và hơn trăm loại thảo mộc, tất cả hòa trộn cùng với rượu Quên Lãng, lại dùng lửa ba chân nung nấu nửa năm, sau đó giấu ở nơi cực hàn ở vùng Bắc Cực, tinh chế ra tinh dầu, xong lấy loại tinh dầu này ngày ngày tưới hoa thùy mị, chờ hoa nở, lại phải lọc ra giọt sương đầu tiên của bông hoa ấy, thế là ta có Thùy Mị Tang Thương rồi!"

Tuy Tử Huân thật sự giật mình, song nàng nhanh chóng bình tâm lại, "Đúng, nhưng thiếu một thứ rồi?"

"Thiếu rồi?" Hoa Thiên Cốt kinh ngạc.

Tử Huân tự tin đáp, "Thiếu một thứ!" Nghê Thiên Trượng mỉm cười, xem ra Hoa Thiên Cốt thua chắc, Ôn Phong Dư cũng nâng ly rượu cười với Thiều Nguyệt.

Hoa Thiên Cốt xoa gáy, cẩn thận nhớ lại mùi hương, không biết rốt cuộc thì thiếu mất thứ gì, nàng quay sang nhìn Thiều Nguyệt, tiện đà nhìn luôn cả Bạch Tử Họa đang ngồi cạnh cô, nàng chợt thốt lên, "Chả trách cảm nhận được sự thương tâm của người người, hóa ra là thiếu mất thứ này, đấy là giọt nước mắt lưu lại lúc trăng tròn của Thượng tiên Tử Huân mà."

Tử Huân kinh ngạc nói không nên lời nhìn Hoa Thiên Cốt, những người khác cũng nhìn Tử Huân, chờ đợi câu trả lời của nàng, cuối cùng Tử Huân đành bảo, "Không tệ."

Lời vừa dứt, đệ tử Trường Lưu đồng loạt đứng dậy, hoan hô, "Thiên Cốt, cô quá tuyệt vời!"

Những đệ tử Thục Sơn ngồi đối diện và đệ tử môn phái khác cũng đứng lên vỗ tay, vô cùng bội phục, "Thật lợi hại, được lắm..."

"Đến lượt nhóc, ra đề đi." Tử Huân khinh thường tất cả âm thanh vui mừng náo nhiệt xung quanh.

Hoa Thiên Cốt giờ mới phản ứng kịp, nàng suy nghĩ một lát rồi bật cười, sau đó bắt đầu khiêu vũ giữa đại điện, mặc dù không đẹp như tư thế của Tử Huân, song cũng rất nhanh nhẹn, mùi hương tản ra, Tử Huân vừa ngửi đã đáp, "Một lạng vỏ bưởi, vỏ quýt, vỏ đào, hai lạng vỏ táo, năm lạng cây bạch phụ từ với hương cỏ và trúc xanh, trà Long Tĩnh Tây Hồ, Bích Loa Xuân, trà Mông Đính ở Quân Sơn Ngân Châm, măng tím Cố Chử, thêm trà Phổ Đà Phật mỗi loại năm lạng, cùng mài thành viên to, đặt vào một chiếc túi, thả vào hồ sen băng, ngâm một đêm, mai lấy lên đun nóng bảy bảy bốn chín ngày, lại gột rửa bằng nước trong áo Tam Sinh, chờ trà thấm thì phủ một tầng hoa đào, niêm phong cất kín một trăm ngày, sau đó, sau đó thì..." là mùi hương mà Tử Huân chưa từng ngửi qua, nàng thắc mắc, "Nói cho ta biết, đây là mùi gì?"

"Thượng tiên à..."

"Nói cho ta, ta nhận thua rồi." Tuy Tử Huân không cam lòng, song nàng đành chịu thua.

Hoa Thiên Cốt xua tay lia lịa, "Không cần thế đâu, Thượng tiên ơi, người không cần nhận thua, hai hương vị này đảm bảo người chưa từng ngửi qua thôi, người không biết là đúng."

"Hay lắm, ta không biết là đúng rồi," Lời vô tư của Hoa Thiên Cốt lại khiến Tử Huân khó có thể chấp nhận nổi, nàng vội hỏi, "Mau nói cho ta, hai hương vị kia là gì thế?"

Hoa Thiên Cốt cười cười, vỗ ngực mình đáp, "Một cái là hương thương khác thường trên người con," sau đó nàng nhìn Thiều Nguyệt, "Còn một cái là hương thơm gối đầu sư tôn."

Tử Huân giật mình nhìn Thiều Nguyệt, "Gối đầu của sư tôn nhà nhóc?" Chả trách nàng có thể ngửi được hương Thùy Mị Tang Thương, nhưng nhìn phản ứng mới vừa rồi của Thiều Nguyệt thì cũng không đặc biệt lắm, nàng lén quan sát bạch Tử Họa, thầm nhủ, sư muội chàng luôn tự hào lại dạy dỗ ra một con nhóc đệ tử đại nghịch bất đạo thế này đây. Bạch Tử Họa cau mày khó hiểu, sao Tử Huân lại nhìn mình như thế?

"Đúng vậy, chế thành hương thơm, xong đóng bọc thành gối, đặt vào trong gối ngủ của sư tôn, ước chừng trăm ngày mới lấy ra." Hoa Thiên Cốt trả lời một cách đương nhiên, song nàng lại khiến cho cả đại điện trố mắt nhìn nhau, Nghê Thiên Trường và Ôn Phong Dư lộ vẻ giận dữ, không ngờ Hoa Thiên Cốt lại có thể qua mặt Tử Huân, làm cho Thiều Nguyệt càng thêm vẻ vang, hai người cúi đầu uống rượu giải sầu, còn Bạch Tử Họa quay sang phía Thiều Nguyệt. Chàng đột nhiên nhớ lại cảnh tượng Tiểu Nguyệt với Thiên Cốt ôm nhau, nghi ngờ trong lòng lại càng thêm sâu đậm. Thiều Nguyệt thì thắc mắc, Tiểu Cốt bỏ vào gối mình lúc nào mà sao mình không biết nhỉ?

Bạch Tử Họa thấy bầu không khí trong đại điện hơi trầm bèn đứng dậy, "Thiên Cốt, con mau đa tạ Thượng tiên Tử Huân đã hạ thủ lưu tình đi."

Hoa Thiên Cốt xoay người gật đầu, "Dạ vâng, thưa Tôn thượng!" Sau đó cười hì hì nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt cũng đứng lên, "Đa tạ Thượng tiên Tử Huân đã chỉ bảo cho Tiểu Cốt."

Lúc này Hoa Thiên Cốt mới xoay người, đi đến trước mặt Tử Huân, nói, "Thượng tiên Tử Huân à, là Tiểu Cốt thất lễ." Nàng khom người hành lễ, Tử Huân nhìn Hoa Thiên Cốt, mỉm cười châm chọc, "Hoa Thiên Cốt, Thùy Mị Tang Thượng của ta là nỗi đau về tình yêu," Hoa Thiên Cốt giật mình ngẩng đầu, "Nhóc lại có thể ngửi thấy ư? Vậy chứng tỏ là nhóc đã yêu rồi," Hoa Thiên Cốt kinh ngạc bật dậy nhìn Tử Huân, "Nhóc yêu ai không yêu, lại đi yêu sư tôn của nhóc, ha ha, hai người đều là nữ, thật là trò đùa cho toàn dân thiên hạ mà, không biết Thiều Nguyệt có thấu tâm tư của học trò mình không, muội ấy sao có thể ngờ nhỉ? Hoa Thiên Cốt, nhóc quả thật đã đại nghịch bất đạo, coi thường luân lí!"

Hoa Thiên Cốt ngây người đứng như trời trồng, nàng chưa thể tiêu hóa kịp lời của Tử Huân truyền âm tới cho nàng ban nãy, nàng rung động trước sư tôn ư? Nàng yêu sư tôn? Bên tai Hoa Thiên Cốt không ngừng văng vẳng lời Tử Huân vừa rồi, đại nghịch bất đạo, coi thường luân lí, thiên hạ cười chê....

--- -------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện