Bắt đầu từ đầu
Hoa Thiên Cốt thấy vậy, quyết định bước lên phía trước, xoay người gọi, "Vân Ẩn nghe lệnh!"
Vân Ẩn quỳ xuống hành lễ, "Đệ tử xin nghe!"
"Từ nay trử đi, Thục Sơn là do ngươi cai quản."
"Cái gì? Chưởng môn, người..."
Hoa Thiên Cốt không trả lời Vân Ẩn, nàng nhìn sang phía đệ tử Thục Sơn, "Đệ tử Thục Sơn nghe lệnh!"
"Dạ!" Đám đệ tử đồng loạt quỳ gối hô.
"Mọi người mau chóng rời khỏi Thục Sơn, đừng cố gắng tiếp tục chống cự để rồi tránh không khỏi hy sinh."
Đám đệ tử không thể hiểu nổi, Đông Phương Úc Khanh bất an nói, "Cốt Đầu, muội định làm gì?"
"Ta phải đi ứng chiến, kéo dài thời gian, mọi người nhanh chóng rời đi đi."
"Mẹ à, không thể như vậy đâu!" Đường Bảo chui ra khỏi tai nàng, Hoa Thiên Cốt duỗi tay giữ chặt Đường Bảo, không cho nó nói tiếp.
"Cốt Đầu..." Đông Phương Úc Khanh còn muốn khuyên ngăn, song anh chàng lại bị Hoa Thiên Cốt làm bất tỉnh bằng pháp thuật, Vân Ẩn vội tiến tới đỡ lấy, "Đông Phương tiên sinh!" Hắn nhìn Hoa Thiên Cốt, "Chưởng môn...."
Hoa Thiên Cốt bắt lấy Đường Bảo ở trên vai, đưa Vân Ẩn, dặn dò, "Vân Ẩn, giúp ta chăm sóc hai người bọn họ."
Ngay sau đó, Hoa Thiên Cốt dứt khoát bước ra khỏi cung Vạn Phúc, Thiện Xuân Thu thấy nàng chỉ đi một thân một mình bèn cười bảo, "Con nhãi ranh, cuối cùng mày cũng chịu hiện thân, nếu bây giờ mày ngoan ngoãn quỳ xuống, cầu ta tha thứ thì ta sẽ đại phát từ bi, không giết mày."
Hoa Thiên Cốt không hề sợ hãi, nàng lấy ra cung vũ, "Thiện Xuân Thu, cung vũ Thục Sơn ở đây, không phải ông muốn nó sao? Tới đây dùng bản lĩnh để mà lấy đi?"
"Hoa Thiên Cốt! Chỉ mỗi mày mà cần đến Thiện hộ pháp xuất thủ ư?" Khoáng Dã Thiên gào lên.
"Sao vậy, chẳng lẽ các ông sợ? Thế thì ta nhận của các ông ba chưởng, nếu sau ba chưởng các ông đánh ngã được ta, ta sẽ dâng cung vũ và cả Thục Sơn bằng cả hai tay, ta đảm bảo, tất cả đệ tử Thục Sơn khi ấy, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không bước vào Thục Sơn nửa bước! Nhưng nếu sau ba chưởng này, ta vẫn còn có thể đứng dậy, thì các ông phải cút khỏi Thục Sơn cho ta, tuyệt đối không đượcbước vào Thục Sơn nửa bước!"
Thiện Xuân Thu vô cùng hứng thu nhìn Hoa Thiên Cốt, cười lớn, sau đó bất ngờ đánh một chưởng về phía nàng. Hoa Thiên Cốt đưa tay ngăn cũng không địch lại, lùi sau vài bước, Thiện Xuân Thu nói, "Chưởng đầu tiên, ta mới chỉ dùng đến ba phần công lực mà thôi."
"Phải không thế, ta mới chỉ dùng một phần mà thôi." Hoa Thiên Cốt thở mạnh, giận dữ.
"Được, vậy thì tiếp chưởng thứ hai đi." Thiện Xuân Thu càng dùng sức đánh về phía Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt cố gắng ngăn cản, xong cuối cùng cũng không địch nổi, ngã bay xuống nền đất, song nàng lại phát hiện ra bản thân không hề có chút thương tích nào. Thiện Xuân Thu giật mình nhìn Hoa Thiên Cốt, toàn thân nàng hiện đang được bao bọc trong một lớp hào quang màu bạc, gã chưa biết nó là thứ sức mạnh gì, nhưng gã sẽ chẳng thèm quan tâm nó như thế nào.
"Chưởng thứ ba, chuẩn bị tiếp nhận." Thiện Xuân Thu dồn lực vào hai tay, Hoa Thiên Cốt cũng lấy hai tay để đỡ, sấm sét quanh thân nàng từ từ tụ ở hai tay, Thiện Xuân Thu thấy Hoa Thiên Cốt dựa dẫm vào thứ năng lực kỳ quái thì ánh mắt chợt lạnh, gã vận toàn bộ pháp lực đánh về phía nàng.
Một ánh sáng bạc thoáng lướt qua, Hoa Thiên Cốt bị đánh bay, máu tươi chảy qua khóe miệng, còn Thiện Xuân Thu cũng bị ánh sáng bàng bạc kia đánh ngược trở về, trên tay còn có cảm giác tê tê rần rần, gã nhìn Hoa Thiên Cốt đầy hung ác, đánh tiếp một chưởng về phía nàng.
Bấy giờ đột nhiên xuất hiện một tia tiên lực từ trên không trung, đánh tan pháp lực của Thiện Xuân Thu, còn Hoa Thiên Cốt đang từ không trung rơi xuống cũng ngã vào một vòng tay ấm áp, nàng yếu ớt mở mắt ra, trông thấy gò má trong trẻo mà lạnh lùng của Thiều Nguyệt, "Kiếm Tôn..."
Thiều Nguyệt cúi đầu nhìn nàng, "Tiểu Cốt, có chị ở đây, em hãy yên tâm đi." Dứt lời bèn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ánh mắt Hoa Thiên Cốt để nàng nghỉ ngơi. Hoa Thiên Cốt cảm giác một bàn tay ấm áp đang đặt trên mắt mình, nàng không biết tại sao bỗng nhiên nàng cảm thấy thật an tâm, chậm rãi rơi vào cơn mê.
Thiện Xuân Thu hung tợn gọi, "Thiều Nguyệt!"
Thiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thiện Xuân Thu, mặt không biến sắc, "Xem ra, hôm nay nơi này sẽ là chỗ chết của ngươi."
Hoa Thiên Cốt thấy vậy, quyết định bước lên phía trước, xoay người gọi, "Vân Ẩn nghe lệnh!"
Vân Ẩn quỳ xuống hành lễ, "Đệ tử xin nghe!"
"Từ nay trử đi, Thục Sơn là do ngươi cai quản."
"Cái gì? Chưởng môn, người..."
Hoa Thiên Cốt không trả lời Vân Ẩn, nàng nhìn sang phía đệ tử Thục Sơn, "Đệ tử Thục Sơn nghe lệnh!"
"Dạ!" Đám đệ tử đồng loạt quỳ gối hô.
"Mọi người mau chóng rời khỏi Thục Sơn, đừng cố gắng tiếp tục chống cự để rồi tránh không khỏi hy sinh."
Đám đệ tử không thể hiểu nổi, Đông Phương Úc Khanh bất an nói, "Cốt Đầu, muội định làm gì?"
"Ta phải đi ứng chiến, kéo dài thời gian, mọi người nhanh chóng rời đi đi."
"Mẹ à, không thể như vậy đâu!" Đường Bảo chui ra khỏi tai nàng, Hoa Thiên Cốt duỗi tay giữ chặt Đường Bảo, không cho nó nói tiếp.
"Cốt Đầu..." Đông Phương Úc Khanh còn muốn khuyên ngăn, song anh chàng lại bị Hoa Thiên Cốt làm bất tỉnh bằng pháp thuật, Vân Ẩn vội tiến tới đỡ lấy, "Đông Phương tiên sinh!" Hắn nhìn Hoa Thiên Cốt, "Chưởng môn...."
Hoa Thiên Cốt bắt lấy Đường Bảo ở trên vai, đưa Vân Ẩn, dặn dò, "Vân Ẩn, giúp ta chăm sóc hai người bọn họ."
Ngay sau đó, Hoa Thiên Cốt dứt khoát bước ra khỏi cung Vạn Phúc, Thiện Xuân Thu thấy nàng chỉ đi một thân một mình bèn cười bảo, "Con nhãi ranh, cuối cùng mày cũng chịu hiện thân, nếu bây giờ mày ngoan ngoãn quỳ xuống, cầu ta tha thứ thì ta sẽ đại phát từ bi, không giết mày."
Hoa Thiên Cốt không hề sợ hãi, nàng lấy ra cung vũ, "Thiện Xuân Thu, cung vũ Thục Sơn ở đây, không phải ông muốn nó sao? Tới đây dùng bản lĩnh để mà lấy đi?"
"Hoa Thiên Cốt! Chỉ mỗi mày mà cần đến Thiện hộ pháp xuất thủ ư?" Khoáng Dã Thiên gào lên.
"Sao vậy, chẳng lẽ các ông sợ? Thế thì ta nhận của các ông ba chưởng, nếu sau ba chưởng các ông đánh ngã được ta, ta sẽ dâng cung vũ và cả Thục Sơn bằng cả hai tay, ta đảm bảo, tất cả đệ tử Thục Sơn khi ấy, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không bước vào Thục Sơn nửa bước! Nhưng nếu sau ba chưởng này, ta vẫn còn có thể đứng dậy, thì các ông phải cút khỏi Thục Sơn cho ta, tuyệt đối không đượcbước vào Thục Sơn nửa bước!"
Thiện Xuân Thu vô cùng hứng thu nhìn Hoa Thiên Cốt, cười lớn, sau đó bất ngờ đánh một chưởng về phía nàng. Hoa Thiên Cốt đưa tay ngăn cũng không địch lại, lùi sau vài bước, Thiện Xuân Thu nói, "Chưởng đầu tiên, ta mới chỉ dùng đến ba phần công lực mà thôi."
"Phải không thế, ta mới chỉ dùng một phần mà thôi." Hoa Thiên Cốt thở mạnh, giận dữ.
"Được, vậy thì tiếp chưởng thứ hai đi." Thiện Xuân Thu càng dùng sức đánh về phía Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt cố gắng ngăn cản, xong cuối cùng cũng không địch nổi, ngã bay xuống nền đất, song nàng lại phát hiện ra bản thân không hề có chút thương tích nào. Thiện Xuân Thu giật mình nhìn Hoa Thiên Cốt, toàn thân nàng hiện đang được bao bọc trong một lớp hào quang màu bạc, gã chưa biết nó là thứ sức mạnh gì, nhưng gã sẽ chẳng thèm quan tâm nó như thế nào.
"Chưởng thứ ba, chuẩn bị tiếp nhận." Thiện Xuân Thu dồn lực vào hai tay, Hoa Thiên Cốt cũng lấy hai tay để đỡ, sấm sét quanh thân nàng từ từ tụ ở hai tay, Thiện Xuân Thu thấy Hoa Thiên Cốt dựa dẫm vào thứ năng lực kỳ quái thì ánh mắt chợt lạnh, gã vận toàn bộ pháp lực đánh về phía nàng.
Một ánh sáng bạc thoáng lướt qua, Hoa Thiên Cốt bị đánh bay, máu tươi chảy qua khóe miệng, còn Thiện Xuân Thu cũng bị ánh sáng bàng bạc kia đánh ngược trở về, trên tay còn có cảm giác tê tê rần rần, gã nhìn Hoa Thiên Cốt đầy hung ác, đánh tiếp một chưởng về phía nàng.
Bấy giờ đột nhiên xuất hiện một tia tiên lực từ trên không trung, đánh tan pháp lực của Thiện Xuân Thu, còn Hoa Thiên Cốt đang từ không trung rơi xuống cũng ngã vào một vòng tay ấm áp, nàng yếu ớt mở mắt ra, trông thấy gò má trong trẻo mà lạnh lùng của Thiều Nguyệt, "Kiếm Tôn..."
Thiều Nguyệt cúi đầu nhìn nàng, "Tiểu Cốt, có chị ở đây, em hãy yên tâm đi." Dứt lời bèn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ánh mắt Hoa Thiên Cốt để nàng nghỉ ngơi. Hoa Thiên Cốt cảm giác một bàn tay ấm áp đang đặt trên mắt mình, nàng không biết tại sao bỗng nhiên nàng cảm thấy thật an tâm, chậm rãi rơi vào cơn mê.
Thiện Xuân Thu hung tợn gọi, "Thiều Nguyệt!"
Thiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thiện Xuân Thu, mặt không biến sắc, "Xem ra, hôm nay nơi này sẽ là chỗ chết của ngươi."
Danh sách chương