Nghê Mạn Thiên bám theo Thiều Nguyệt, dọc đường, mỗi nơi Thiều Nguyệt đi qua, cây cối hoa cỏ đều trở nên khô héo, nàng tránh không khỏi thắc mắc nên ngồi xổm xuống quan sát, hẳn là bởi vì máu đã thấm đất nên mới gây ra tình trạng như vậy, song đây là máu của ai? Nghê Mạn Thiên xuống núi, lập tức nàng trông thấy Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt đang nằm trong ngực của Đường Bảo với Tử Mạch, mà mặt mày Tử Mạch cùng Đường Bảo ai cũng trông ủ dột, nàng vội vã bước tới.
Đường Bảo ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới, vui vẻ nói, "Nha đầu hung dữ! Mau mau cứu Cốt Đầu đi!"
Tử Mạch bảo, "Mạn Thiên à, chủ nhân và Thiên Cốt đã hôn mê cả rồi, bây giờ chúng ta không biết nên đưa bọn họ đi đâu nữa?"
Nghê Mạn Thiên ngồi xổm xuống xem xét thương thế của Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt, nàng chau mày, đinh Tiêu Hồn làm cho bọn họ bị thương không hề nhẹ, Kiếm tôn lại có thể kiên trì nhẫn nại lâu như vậy mới đổ rạp, thật sự khiến người người bội phục nghị lực của Kiếm tôn.
"Tới đảo Bồng Lai của ta đi, đảo Bồng Lai có rất nhiều dược liệu trân quý, có thể sẽ có tác dụng hữu hiệu đối với vết thương của hai người." Nghê Mạn Thiên cũng vô cùng lo lắng.
"Được!" Đường Bảo và Tử Mạch cùng bế Hoa Thiên Cốt với Thiều Nguyệt đi theo Nghe Mạn Thiên tới đảo Bồng Lai, sau khi bọn họ rời đi, đằng sau một thân cây cách đó không xa, Đông Phương Úc Khanh xuất đầu lộ diện, anh chàng dõi theo bóng lưng của các nàng, thầm lẩm bẩm, "Cốt Đầu, hy vọng sau này nàng sẽ sống thật tốt, sống như nàng mong muốn vậy, nàng sẽ được ở lại bên người mà nàng yêu. Còn về sự báo thù ta dành cho Bạch Tử Họa, ta vẫn phải tiếp tục, nhưng từ nay về sau, ta sẽ không lợi dụng nàng nữa, sẽ không..."
Bạch Tử Họa quay về điện Tuyệt Tình, nhìn toàn viện vắng vẻ không một bóng người, đột nhiên chàng cảm thấy cô đơn. Bạch Tử Họa nhìn phòng của Thiều Nguyệt một lát rồi xoay người bỏ đi. Quay về phòng mình, chàng lấy ra hộp đá Nghiệm Sinh có cất giữ đá của Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt, đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt đã hoàn toàn biến thành màu vàng, còn đá Nghiệm Sinh của chàng đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Bạch Tử Họa nhíu mày, thầm nhủ, xem ra Tiểu Nguyệt đã không thể tránh thoát khỏi kiếp sinh tử, dù cho chàng có khiến Hoa Thiên Cốt cách xa Thiều Nguyệt cỡ nào đi chăng nữa, Thiều Nguyệt cũng tự tìm được đường quay trở về bên Hoa Thiên Cốt. Bạch Tử Họa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sư phụ, ngài hãy nói xem, thì ra cách để Tiểu Nguyệt giúp con hóa giải kiếp sinh tử là như thế ư? Vậy thì con thà không thể hóa giải được còn hơn."
Bạch Tử Họa cúi đầu đóng hộp gấm lại, lúc bấy giờ Tử Huân đi tới, "Tử Họa!"
Bạch Tử Họa trầm mặc chốc lát, sau đó chàng ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn nàng, "Có chuyện gì không?"
Tử Huân cười nhăn nhó, "Tử Họa à, không có gì thì ta không thể đến tìm chàng được sao?" Bạch Tử Họa không đáp, Tử Huân đi tới trước bàn Bạch Tử Họa, lời nói đầy ám chỉ, "Tử Họa, không ngờ Thiều Nguyệt lại bao bọc cho đồ đệ Hoa Thiên Cốt của cô ta như vậy, chàng còn tưởng rằng giữa bọn họ có tồn tại tình sư đồ sâu nặng hay sao?"
"Đủ rồi!" Bạch Tử Họa đứng dậy, vẻ mặt có phần tức giận nhìn nàng, "Tử Huân, nếu như muội tới chỉ để nói những lời này..." Bạch Tử Họa nhìn về phía cửa, ý gì thì không cần nói cũng biết.
"Tử Họa..." Tử Huân hơi rùng mình trước sắc mặt của Bạch Tử Họa, nàng đành phất ống tay áo rồi xoay người rời đi.
Bạch Tử Họa lại ngồi xuống, trên một tay của chàng huyễn hóa ra những mảnh vụn chàng đã nhặt tại quảng trường Trường Lưu. Đó là từ ngọc tiêu chàng tặng Thiều Nguyệt, giờ nó đã tan nát rồi, và cả cái túi gấm, là thứ Hoa Thiên Cốt đeo quanh cổ, Bạch Tử Họa lắc đầu thở dài, chàng cầm túi gấm lên, bên trong còn sót lại một lọn tóc của Thiều Nguyệt, chàng nắm chặt lọn tóc ấy, dường như đang có điều nghĩ suy.
Trên đảo Bồng Lai, Nghê Mạn Thiên đang lựa chọn dược liệu, nàng chỉ chỉ những thứ dược liệu trân quý, sảng khoái hết thứ này đến thứ khác, "Cái này, cái này... và cả cái đó nữa, lấy hết ra!"
"Ối..." Đệ tử Bồng Lai trông chừng phòng thuốc lau mồ hôi trán, hỏi, "Chưởng môn ơi, người ta bị bệnh gì mà ngài phải dùng nhiều thuốc thế ạ, đây toàn là dược liệu quý báu đảo Bồng Lai chúng ta cất giữ bao nhiêu năm đấy ạ."
"Đồ vô dụng, ngươi nói nhiều thế, bảo ngươi lấy thì ngươi cứ lấy đi!" Nghê Mạn Thiên mất kiên nhẫn.
"Dạ, vâng..." Anh chàng đệ tử kia không dám hỏi nhiều bèn vội vàng chạy đi lấy thuốc.
Nghê Mạn Thiên hài lòng mang theo dược liệu tới phòng Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt, nàng bước vào, lo lắng hỏi, "Thế nào rồi?"
Dạ Vô Ngân rời khỏi mép giường Thiều Nguyệt, y cau mày, "Không lạc quan lắm!"
"Cái gì?" Nghê Mạn Thiên sốt sắng giữ lấy ống tay áo Dạ Vô Ngân, Tử Mạch cũng sợ hãi nhìn y, Đường Bảo thì gấp đến độ sắp khóc rồi, "Sao vậy, Cốt Đầu, chẳng lẽ Cốt Đầu sẽ..."
Dạ Vô Ngân lắc đầu, Nghê Mạn Thiên luống cuống hỏi, "Sư thúc, thúc mau nói đi, rốt cuộc thì làm sao rồi?"
Dạ Vô Ngân đáp, "Hoa Thiên Cốt bị bốn mươi chín đinh Tiêu Hồn ghim, không hồn bay phách lạc đã là may lắm rồi, nhưng... tu vi của con bé, sợ là đã mất."
"Không sao hết, tu vi không còn thì vẫn có thể tu luyện lại, có Kiếm tôn ở đây thì người nhất định sẽ còn dạy cho cô ấy." Nghê Mạn Thiên nói.
"Mấu chốt là ở Kiếm tôn, thương cũ của ngài ấy còn chưa lành, nay lại thêm thương mới, hơn nữa..." Dạ Vô Ngân quay lại nhìn Thiều Nguyệt, Nghê Mạn Thiên kinh hãi thúc giục, "Thêm nữa gì ạ, sư thúc, thúc đừng thừa nước đục thả câu nữa."
Dạ Vô Ngân chỉ chỉ bả vai trái của mình, "Ở trên vai trái Kiếm tôn có một vết thương do kiếm, hơn nữa còn đâm xuyên qua thân thể, bây giờ lại có một cây đinh Tiêu Hồn đâm đúng vào vết thương, khá là khó giải quyết đấy!"
"Cái gì?!" Tử Mạch đứng dậy, cả kinh, "Liệu có cách nào để cứu chủ nhân không?"
"Thương tổn thì có thể trị hết, chỉ sợ.. sẽ để lại hậu họa về sau." Dạ Vô Ngân thở dài.
"Sư thúc, ý thúc là..." Nghê Mạn Thiên lo lắng.
"Giờ Kiếm tôn sẽ không thể dùng quá sức vai trái, cũng không thể quá mệt mỏi, đến khi nào thời tiết ẩm ướt hay đổ mưa, bị nhiễm lạnh thì nhất định sẽ còn đau nhức, nửa đời sau sẽ cần phải luôn luôn điều dưỡng." Dạ Vô Ngân đáp.
"Ôi..." Nghê Mạn Thiên giục, "Sư thúc à, trước thúc cứ giúp hai người tỉnh lại đi đã."
"Thương tổn nặng như vậy, sao có thể tỉnh dậy nhanh chóng được, trừ khi có một người tu vi cực kỳ cao giúp truyền lại những dược liệu kia vào cơ thể bọn họ thì may ra mới tốt hơn." Dạ Vô Ngân trả lời.
"Tu vi rất cao, thế phải cao bao nhiêu ạ?" Đường Bảo chạy lại.
"Sư thúc, thúc không được ư?" Nghê Mạn Thiên nhìn Dạ Vô Ngân.
Dạ Vô Ngân lắc đầu, "Ta sợ rằng ta không đủ sức, chỉ cần kiếm được người tu vi cao như Kiếm tôn, tầm Thượng tiên ấy, thì có thể." Mọi người nhất trí nghĩ đến Bạch Tử Họa, họ cùng trố mắt nhìn nhau, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
"Nhưng mà..." Tử Mạch cau mày khổ não, "Tôn thượng vừa mới đuổi Thiên Cốt ra khỏi Trường Lưu xong, liệu ngài ấy có muốn giúp chúng ta không?"
"Giúp chuyện gì?" Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng của Bạch Tử Họa vang lên, khiến mọi người trong phòng sợ hết hồn, bọn họ vội vàng hành lễ, "Tôn thượng!"
Bạch Tử Họa gật đầu, chàng tới bên mép giường Thiều Nguyệt, "Tiểu Nguyệt thế nào rồi?"
Ba người đám Nghê Mạn Thiên đều nhìn Dạ Vô Ngân, Dạ Vô Ngân đành nhắm mắt, tiến lên hành lễ, sau đó thuật lại hết những lời ban nãy với Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa hiểu, "Được, giao lại nơi này cho ta."
Sau khi mọi người rời khỏi, Bạch Tử Họa lấy ra ngọc Viêm Thủy, làm phép đưa nó đến giữa mi của Thiều Nguyệt, chỉ một lát sau, Thiều Nguyệt đột nhiên lơ lửng, linh khí xung quanh không ngừng tràn vào người cô, còn sắc mặt Thiều Nguyệt cũng dần hồng hào trở lại, Bạch Tử Họa lấy những dược liệu kia, truyền vào trong cơ thể Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt mở mắt, nhìn trần nhà xa lạ, cô nghi ngờ ngồi dậy, trong nháy mắt bỗng cảm thấy vai trái đau đớn, cô che vai nhíu mặt mày.
Một bóng người tiến tới ngồi cạnh, Thiều Nguyệt ngẩng mặt lên, kinh ngạc, "Sư huynh?" Bạch Tử Họa đỡ cô ngồi dựa vào đầu giường, "Sao huynh lại ở đây? Đây là?"
"Đây là đảo Bồng Lai, Mạn Thiên đã đưa muội đến đây." Bạch Tử Họa đáp.
"Sư huynh, ta..." Thiều Nguyệt khá là áy náy, bản thân vô âu vô lo rời khỏi Trường Lưu, để lại hết toàn bộ trách nhiệm nặng nề lên người sư huynh, cô vẫn luôn biết sư huynh thật sự vẫn luôn sống chẳng dễ dàng gì, cho tới tận bây giờ, huynh ấy chưa từng có việc muốn làm hay không muốn làm, mà chỉ có việc nên làm hay không nên làm.
"Tiểu Nguyệt, sư phụ từng bảo muội không cần phải tuân thủ theo môn quy của Trường Lưu, sư huynh không muốn trói buộc muội, muội có thể làm những việc mà muội muốn làm." Giọng điệu Bạch Tử Họa nồng đậm tình thương.
"Sư huynh..." Thiều Nguyệt hết sức cảm động, cô nhoẻn miệng cười với Bạch Tử Họa, "Thật sự cảm tạ sư huynh!"
Khóe miệng Bạch Tử Họa khẽ cong, Thiều Nguyệt liếc nhìn thấy Hoa Thiên Cốt nằm ở giường đối diện bèn lo lắng hỏi, "Sư huynh, Tiểu Cốt..."
"Yên tâm, ta đã chữa trị cho con bé rồi."
Thiều Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô nhớ ra đây là đảo Bồng Lai, do dự một chút mới nói, "Sư huynh à, huynh có thể giao lại ngọc Viêm Thủy cho ta được không?"
Bạch Tử Họa nghĩ một lát, "Là vì Sóc Phong?"
"Vâng," Thiều Nguyệt gật đầu, "Tuy Sóc Phong chỉ là một mảnh vụn của ngọc Viêm Thủy, nhưng cậu ta đã tồn tại một ý thức độc lập, ta không biết cậu ấy có thể hóa thành người được nữa hay không, nhưng để ngọc Viêm Thủy ở lại bên Mạn Thiên, thì đối với Sóc Phong mà nói, đây mới là nơi chốn tốt đẹp nhất."
Bạch Tử Họa lấy ngọc Viêm Thủy ra, "Yêu Thần đã xuất thế, Niết thì đã bị nhốt trong tiên lao tại núi Trường lưu, Thần Khí Mười Phương cũng tụ hội đầy đủ, không có gì hết, muội hãy tự xử trí nó đi."
Thiều Nguyệt nhận lấy ngọc Viêm Thủy, "Đa tạ sư huynh."
Bạch Tử Họa lại lấy ra một cái hộp gấm, "Tiểu Nguyệt à, muội có biết vì sao ta lại phải đuổi Hoa Thiên Cốt ra khỏi Trường Lưu không?"
Thiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, cô lắc đầu, trong nguyên tác, quả thật Bạch Tử Họa chưa từng đuổi Hoa Thiên Cốt ra khỏi Trường Lưu, "Tại sao ạ?"
Bạch Tử Họa lấy ra viên đá Nghiệm Sinh của mình, "Hoa Thiên Cốt đã không còn là kiếp sinh tử của ta nữa rồi."
"Cái gì?" Thiều Nguyệt cả kinh, sau đó cô vui vẻ nói, "Tốt quá, sư huynh, vậy thì ta cũng không phải lo lắng cho huynh và Tiểu Cốt nữa." Thiều Nguyệt vô cùng hưng phấn, xong lại tò mò, "Đúng rồi, sư huynh, chúng ta vẫn chưa tìm ra biện pháp hóa giải kiếp sinh tử mà, huynh hóa giải kiểu gì thế?"
Bạch Tử Họa đưa túi gấm khác cho Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt nhận lấy, thắc mắc, "Cho ta?" Bạch Tử Họa gật đầu, ý bảo cô mở nó ra.
Thiều Nguyệt từ từ mở hộp gấm, bên trong đặt hai viên đá Nghiệm Sinh sắc vàng, cô nâng một viên lên, kinh ngạc, "Đây là, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Bạch Tử Họa chỉ im lặng, Thiều Nguyệt vỡ lẽ, "Sư huynh, vì Tiểu Cốt đã là kiếp sinh tử của ta cho nên huynh mới đuổi con bé ra khỏi Trường Lưu ư?"
"Tiểu Nguyệt, ta chỉ lo cho..." Bạch Tử Họa áy náy.
"Sư huynh à," Thiều Nguyệt ngắt lời chàng, "Còn nhớ lúc huynh biết Tiểu Cốt là kiếp sinh tử của huynh, ta đã khuyên huynh thế nào không?"
Bạch Tử Họa nhìn Thiều Nguyệt, chàng nhớ lại lời của cô, muốn tránh cũng không tránh được, vậy thì cần gì phải tránh, "Ta biết, xem ra sư huynh vẫn chưa thể thoải mái được như Tiểu Nguyệt." Bạch Tử Họa quay đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, "Vậy Tiểu Nguyệt liệu có biết, Hoa Thiên Cốt với muội..."
Thiều Nguyệt thắc mắc nhìn Bạch Tử Họa, cô không hiểu rõ lắm ý của chàng, "Tiểu Cốt? Tiểu Cốt làm sao thế?"
Bạch Tử Họa thấy Thiều Nguyệt chẳng phát giác được gì thì không nói nữa, "Bảo trọng nhé!"
"Vâng," Thiều Nguyệt gật đầu, "Chờ chút, sư huynh!"
Bạch Tử Họa đang định đứng dậy rời đi, chàng xoay người lại, Thiều Nguyệt trả hộp gấm cho chàng, "Sư huynh à, huynh vẫn nên giữ số đá Nghiệm Sinh này đi, ta mong huynh sẽ không nói gì với Tiểu Cốt."
Bạch Tử Họa gật đầu, lúc này mới rời đi. Thiều Nguyệt đứng dậy, bước đến bên giường Hoa Thiên Cốt, cô mỉm cười nhẹ vuốt tóc nàng, cô không để chuyện kiếp sinh tử vào trong lòng, bởi vì cô từng nghe Tiểu Vũ nói về nó rồi. Cậu ấy bảo, kiếp sinh tử giống như kiếp tình, sống vì tình, chết cũng vì tình, hết thảy cũng đều vì người trong cuộc.
Thiều Nguyệt lại ngẩn người, cô lắc đầu lia lịa, "Không đúng, không đúng rồi, mình và Tiểu Cốt là sư đồ mà, cũng cùng là con gái, sao có thể là kiếp tình chứ? Nhất định là do mình đã biết trước kịch bản nên mới chuyển hết bi kịch giữa sư huynh và Tiểu Cốt lên người, đúng, nhất định là do mình suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều rồi..." Thiều Nguyệt lại lắc đầu, sau đó nằm lên giường nghỉ ngơi.
--- -------
Đường Bảo ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới, vui vẻ nói, "Nha đầu hung dữ! Mau mau cứu Cốt Đầu đi!"
Tử Mạch bảo, "Mạn Thiên à, chủ nhân và Thiên Cốt đã hôn mê cả rồi, bây giờ chúng ta không biết nên đưa bọn họ đi đâu nữa?"
Nghê Mạn Thiên ngồi xổm xuống xem xét thương thế của Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt, nàng chau mày, đinh Tiêu Hồn làm cho bọn họ bị thương không hề nhẹ, Kiếm tôn lại có thể kiên trì nhẫn nại lâu như vậy mới đổ rạp, thật sự khiến người người bội phục nghị lực của Kiếm tôn.
"Tới đảo Bồng Lai của ta đi, đảo Bồng Lai có rất nhiều dược liệu trân quý, có thể sẽ có tác dụng hữu hiệu đối với vết thương của hai người." Nghê Mạn Thiên cũng vô cùng lo lắng.
"Được!" Đường Bảo và Tử Mạch cùng bế Hoa Thiên Cốt với Thiều Nguyệt đi theo Nghe Mạn Thiên tới đảo Bồng Lai, sau khi bọn họ rời đi, đằng sau một thân cây cách đó không xa, Đông Phương Úc Khanh xuất đầu lộ diện, anh chàng dõi theo bóng lưng của các nàng, thầm lẩm bẩm, "Cốt Đầu, hy vọng sau này nàng sẽ sống thật tốt, sống như nàng mong muốn vậy, nàng sẽ được ở lại bên người mà nàng yêu. Còn về sự báo thù ta dành cho Bạch Tử Họa, ta vẫn phải tiếp tục, nhưng từ nay về sau, ta sẽ không lợi dụng nàng nữa, sẽ không..."
Bạch Tử Họa quay về điện Tuyệt Tình, nhìn toàn viện vắng vẻ không một bóng người, đột nhiên chàng cảm thấy cô đơn. Bạch Tử Họa nhìn phòng của Thiều Nguyệt một lát rồi xoay người bỏ đi. Quay về phòng mình, chàng lấy ra hộp đá Nghiệm Sinh có cất giữ đá của Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt, đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt đã hoàn toàn biến thành màu vàng, còn đá Nghiệm Sinh của chàng đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Bạch Tử Họa nhíu mày, thầm nhủ, xem ra Tiểu Nguyệt đã không thể tránh thoát khỏi kiếp sinh tử, dù cho chàng có khiến Hoa Thiên Cốt cách xa Thiều Nguyệt cỡ nào đi chăng nữa, Thiều Nguyệt cũng tự tìm được đường quay trở về bên Hoa Thiên Cốt. Bạch Tử Họa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sư phụ, ngài hãy nói xem, thì ra cách để Tiểu Nguyệt giúp con hóa giải kiếp sinh tử là như thế ư? Vậy thì con thà không thể hóa giải được còn hơn."
Bạch Tử Họa cúi đầu đóng hộp gấm lại, lúc bấy giờ Tử Huân đi tới, "Tử Họa!"
Bạch Tử Họa trầm mặc chốc lát, sau đó chàng ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn nàng, "Có chuyện gì không?"
Tử Huân cười nhăn nhó, "Tử Họa à, không có gì thì ta không thể đến tìm chàng được sao?" Bạch Tử Họa không đáp, Tử Huân đi tới trước bàn Bạch Tử Họa, lời nói đầy ám chỉ, "Tử Họa, không ngờ Thiều Nguyệt lại bao bọc cho đồ đệ Hoa Thiên Cốt của cô ta như vậy, chàng còn tưởng rằng giữa bọn họ có tồn tại tình sư đồ sâu nặng hay sao?"
"Đủ rồi!" Bạch Tử Họa đứng dậy, vẻ mặt có phần tức giận nhìn nàng, "Tử Huân, nếu như muội tới chỉ để nói những lời này..." Bạch Tử Họa nhìn về phía cửa, ý gì thì không cần nói cũng biết.
"Tử Họa..." Tử Huân hơi rùng mình trước sắc mặt của Bạch Tử Họa, nàng đành phất ống tay áo rồi xoay người rời đi.
Bạch Tử Họa lại ngồi xuống, trên một tay của chàng huyễn hóa ra những mảnh vụn chàng đã nhặt tại quảng trường Trường Lưu. Đó là từ ngọc tiêu chàng tặng Thiều Nguyệt, giờ nó đã tan nát rồi, và cả cái túi gấm, là thứ Hoa Thiên Cốt đeo quanh cổ, Bạch Tử Họa lắc đầu thở dài, chàng cầm túi gấm lên, bên trong còn sót lại một lọn tóc của Thiều Nguyệt, chàng nắm chặt lọn tóc ấy, dường như đang có điều nghĩ suy.
Trên đảo Bồng Lai, Nghê Mạn Thiên đang lựa chọn dược liệu, nàng chỉ chỉ những thứ dược liệu trân quý, sảng khoái hết thứ này đến thứ khác, "Cái này, cái này... và cả cái đó nữa, lấy hết ra!"
"Ối..." Đệ tử Bồng Lai trông chừng phòng thuốc lau mồ hôi trán, hỏi, "Chưởng môn ơi, người ta bị bệnh gì mà ngài phải dùng nhiều thuốc thế ạ, đây toàn là dược liệu quý báu đảo Bồng Lai chúng ta cất giữ bao nhiêu năm đấy ạ."
"Đồ vô dụng, ngươi nói nhiều thế, bảo ngươi lấy thì ngươi cứ lấy đi!" Nghê Mạn Thiên mất kiên nhẫn.
"Dạ, vâng..." Anh chàng đệ tử kia không dám hỏi nhiều bèn vội vàng chạy đi lấy thuốc.
Nghê Mạn Thiên hài lòng mang theo dược liệu tới phòng Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt, nàng bước vào, lo lắng hỏi, "Thế nào rồi?"
Dạ Vô Ngân rời khỏi mép giường Thiều Nguyệt, y cau mày, "Không lạc quan lắm!"
"Cái gì?" Nghê Mạn Thiên sốt sắng giữ lấy ống tay áo Dạ Vô Ngân, Tử Mạch cũng sợ hãi nhìn y, Đường Bảo thì gấp đến độ sắp khóc rồi, "Sao vậy, Cốt Đầu, chẳng lẽ Cốt Đầu sẽ..."
Dạ Vô Ngân lắc đầu, Nghê Mạn Thiên luống cuống hỏi, "Sư thúc, thúc mau nói đi, rốt cuộc thì làm sao rồi?"
Dạ Vô Ngân đáp, "Hoa Thiên Cốt bị bốn mươi chín đinh Tiêu Hồn ghim, không hồn bay phách lạc đã là may lắm rồi, nhưng... tu vi của con bé, sợ là đã mất."
"Không sao hết, tu vi không còn thì vẫn có thể tu luyện lại, có Kiếm tôn ở đây thì người nhất định sẽ còn dạy cho cô ấy." Nghê Mạn Thiên nói.
"Mấu chốt là ở Kiếm tôn, thương cũ của ngài ấy còn chưa lành, nay lại thêm thương mới, hơn nữa..." Dạ Vô Ngân quay lại nhìn Thiều Nguyệt, Nghê Mạn Thiên kinh hãi thúc giục, "Thêm nữa gì ạ, sư thúc, thúc đừng thừa nước đục thả câu nữa."
Dạ Vô Ngân chỉ chỉ bả vai trái của mình, "Ở trên vai trái Kiếm tôn có một vết thương do kiếm, hơn nữa còn đâm xuyên qua thân thể, bây giờ lại có một cây đinh Tiêu Hồn đâm đúng vào vết thương, khá là khó giải quyết đấy!"
"Cái gì?!" Tử Mạch đứng dậy, cả kinh, "Liệu có cách nào để cứu chủ nhân không?"
"Thương tổn thì có thể trị hết, chỉ sợ.. sẽ để lại hậu họa về sau." Dạ Vô Ngân thở dài.
"Sư thúc, ý thúc là..." Nghê Mạn Thiên lo lắng.
"Giờ Kiếm tôn sẽ không thể dùng quá sức vai trái, cũng không thể quá mệt mỏi, đến khi nào thời tiết ẩm ướt hay đổ mưa, bị nhiễm lạnh thì nhất định sẽ còn đau nhức, nửa đời sau sẽ cần phải luôn luôn điều dưỡng." Dạ Vô Ngân đáp.
"Ôi..." Nghê Mạn Thiên giục, "Sư thúc à, trước thúc cứ giúp hai người tỉnh lại đi đã."
"Thương tổn nặng như vậy, sao có thể tỉnh dậy nhanh chóng được, trừ khi có một người tu vi cực kỳ cao giúp truyền lại những dược liệu kia vào cơ thể bọn họ thì may ra mới tốt hơn." Dạ Vô Ngân trả lời.
"Tu vi rất cao, thế phải cao bao nhiêu ạ?" Đường Bảo chạy lại.
"Sư thúc, thúc không được ư?" Nghê Mạn Thiên nhìn Dạ Vô Ngân.
Dạ Vô Ngân lắc đầu, "Ta sợ rằng ta không đủ sức, chỉ cần kiếm được người tu vi cao như Kiếm tôn, tầm Thượng tiên ấy, thì có thể." Mọi người nhất trí nghĩ đến Bạch Tử Họa, họ cùng trố mắt nhìn nhau, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
"Nhưng mà..." Tử Mạch cau mày khổ não, "Tôn thượng vừa mới đuổi Thiên Cốt ra khỏi Trường Lưu xong, liệu ngài ấy có muốn giúp chúng ta không?"
"Giúp chuyện gì?" Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng của Bạch Tử Họa vang lên, khiến mọi người trong phòng sợ hết hồn, bọn họ vội vàng hành lễ, "Tôn thượng!"
Bạch Tử Họa gật đầu, chàng tới bên mép giường Thiều Nguyệt, "Tiểu Nguyệt thế nào rồi?"
Ba người đám Nghê Mạn Thiên đều nhìn Dạ Vô Ngân, Dạ Vô Ngân đành nhắm mắt, tiến lên hành lễ, sau đó thuật lại hết những lời ban nãy với Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa hiểu, "Được, giao lại nơi này cho ta."
Sau khi mọi người rời khỏi, Bạch Tử Họa lấy ra ngọc Viêm Thủy, làm phép đưa nó đến giữa mi của Thiều Nguyệt, chỉ một lát sau, Thiều Nguyệt đột nhiên lơ lửng, linh khí xung quanh không ngừng tràn vào người cô, còn sắc mặt Thiều Nguyệt cũng dần hồng hào trở lại, Bạch Tử Họa lấy những dược liệu kia, truyền vào trong cơ thể Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt mở mắt, nhìn trần nhà xa lạ, cô nghi ngờ ngồi dậy, trong nháy mắt bỗng cảm thấy vai trái đau đớn, cô che vai nhíu mặt mày.
Một bóng người tiến tới ngồi cạnh, Thiều Nguyệt ngẩng mặt lên, kinh ngạc, "Sư huynh?" Bạch Tử Họa đỡ cô ngồi dựa vào đầu giường, "Sao huynh lại ở đây? Đây là?"
"Đây là đảo Bồng Lai, Mạn Thiên đã đưa muội đến đây." Bạch Tử Họa đáp.
"Sư huynh, ta..." Thiều Nguyệt khá là áy náy, bản thân vô âu vô lo rời khỏi Trường Lưu, để lại hết toàn bộ trách nhiệm nặng nề lên người sư huynh, cô vẫn luôn biết sư huynh thật sự vẫn luôn sống chẳng dễ dàng gì, cho tới tận bây giờ, huynh ấy chưa từng có việc muốn làm hay không muốn làm, mà chỉ có việc nên làm hay không nên làm.
"Tiểu Nguyệt, sư phụ từng bảo muội không cần phải tuân thủ theo môn quy của Trường Lưu, sư huynh không muốn trói buộc muội, muội có thể làm những việc mà muội muốn làm." Giọng điệu Bạch Tử Họa nồng đậm tình thương.
"Sư huynh..." Thiều Nguyệt hết sức cảm động, cô nhoẻn miệng cười với Bạch Tử Họa, "Thật sự cảm tạ sư huynh!"
Khóe miệng Bạch Tử Họa khẽ cong, Thiều Nguyệt liếc nhìn thấy Hoa Thiên Cốt nằm ở giường đối diện bèn lo lắng hỏi, "Sư huynh, Tiểu Cốt..."
"Yên tâm, ta đã chữa trị cho con bé rồi."
Thiều Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô nhớ ra đây là đảo Bồng Lai, do dự một chút mới nói, "Sư huynh à, huynh có thể giao lại ngọc Viêm Thủy cho ta được không?"
Bạch Tử Họa nghĩ một lát, "Là vì Sóc Phong?"
"Vâng," Thiều Nguyệt gật đầu, "Tuy Sóc Phong chỉ là một mảnh vụn của ngọc Viêm Thủy, nhưng cậu ta đã tồn tại một ý thức độc lập, ta không biết cậu ấy có thể hóa thành người được nữa hay không, nhưng để ngọc Viêm Thủy ở lại bên Mạn Thiên, thì đối với Sóc Phong mà nói, đây mới là nơi chốn tốt đẹp nhất."
Bạch Tử Họa lấy ngọc Viêm Thủy ra, "Yêu Thần đã xuất thế, Niết thì đã bị nhốt trong tiên lao tại núi Trường lưu, Thần Khí Mười Phương cũng tụ hội đầy đủ, không có gì hết, muội hãy tự xử trí nó đi."
Thiều Nguyệt nhận lấy ngọc Viêm Thủy, "Đa tạ sư huynh."
Bạch Tử Họa lại lấy ra một cái hộp gấm, "Tiểu Nguyệt à, muội có biết vì sao ta lại phải đuổi Hoa Thiên Cốt ra khỏi Trường Lưu không?"
Thiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, cô lắc đầu, trong nguyên tác, quả thật Bạch Tử Họa chưa từng đuổi Hoa Thiên Cốt ra khỏi Trường Lưu, "Tại sao ạ?"
Bạch Tử Họa lấy ra viên đá Nghiệm Sinh của mình, "Hoa Thiên Cốt đã không còn là kiếp sinh tử của ta nữa rồi."
"Cái gì?" Thiều Nguyệt cả kinh, sau đó cô vui vẻ nói, "Tốt quá, sư huynh, vậy thì ta cũng không phải lo lắng cho huynh và Tiểu Cốt nữa." Thiều Nguyệt vô cùng hưng phấn, xong lại tò mò, "Đúng rồi, sư huynh, chúng ta vẫn chưa tìm ra biện pháp hóa giải kiếp sinh tử mà, huynh hóa giải kiểu gì thế?"
Bạch Tử Họa đưa túi gấm khác cho Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt nhận lấy, thắc mắc, "Cho ta?" Bạch Tử Họa gật đầu, ý bảo cô mở nó ra.
Thiều Nguyệt từ từ mở hộp gấm, bên trong đặt hai viên đá Nghiệm Sinh sắc vàng, cô nâng một viên lên, kinh ngạc, "Đây là, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Bạch Tử Họa chỉ im lặng, Thiều Nguyệt vỡ lẽ, "Sư huynh, vì Tiểu Cốt đã là kiếp sinh tử của ta cho nên huynh mới đuổi con bé ra khỏi Trường Lưu ư?"
"Tiểu Nguyệt, ta chỉ lo cho..." Bạch Tử Họa áy náy.
"Sư huynh à," Thiều Nguyệt ngắt lời chàng, "Còn nhớ lúc huynh biết Tiểu Cốt là kiếp sinh tử của huynh, ta đã khuyên huynh thế nào không?"
Bạch Tử Họa nhìn Thiều Nguyệt, chàng nhớ lại lời của cô, muốn tránh cũng không tránh được, vậy thì cần gì phải tránh, "Ta biết, xem ra sư huynh vẫn chưa thể thoải mái được như Tiểu Nguyệt." Bạch Tử Họa quay đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, "Vậy Tiểu Nguyệt liệu có biết, Hoa Thiên Cốt với muội..."
Thiều Nguyệt thắc mắc nhìn Bạch Tử Họa, cô không hiểu rõ lắm ý của chàng, "Tiểu Cốt? Tiểu Cốt làm sao thế?"
Bạch Tử Họa thấy Thiều Nguyệt chẳng phát giác được gì thì không nói nữa, "Bảo trọng nhé!"
"Vâng," Thiều Nguyệt gật đầu, "Chờ chút, sư huynh!"
Bạch Tử Họa đang định đứng dậy rời đi, chàng xoay người lại, Thiều Nguyệt trả hộp gấm cho chàng, "Sư huynh à, huynh vẫn nên giữ số đá Nghiệm Sinh này đi, ta mong huynh sẽ không nói gì với Tiểu Cốt."
Bạch Tử Họa gật đầu, lúc này mới rời đi. Thiều Nguyệt đứng dậy, bước đến bên giường Hoa Thiên Cốt, cô mỉm cười nhẹ vuốt tóc nàng, cô không để chuyện kiếp sinh tử vào trong lòng, bởi vì cô từng nghe Tiểu Vũ nói về nó rồi. Cậu ấy bảo, kiếp sinh tử giống như kiếp tình, sống vì tình, chết cũng vì tình, hết thảy cũng đều vì người trong cuộc.
Thiều Nguyệt lại ngẩn người, cô lắc đầu lia lịa, "Không đúng, không đúng rồi, mình và Tiểu Cốt là sư đồ mà, cũng cùng là con gái, sao có thể là kiếp tình chứ? Nhất định là do mình đã biết trước kịch bản nên mới chuyển hết bi kịch giữa sư huynh và Tiểu Cốt lên người, đúng, nhất định là do mình suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều rồi..." Thiều Nguyệt lại lắc đầu, sau đó nằm lên giường nghỉ ngơi.
--- -------
Danh sách chương