Không ngờ trưởng lão hộ sơn sẽ xuất hiện ở đây.
Hơn nữa còn là Đại trưởng lão hàng năm đi theo Văn Phù, hắn tới đây làm gì?
Mặc kệ vì sao hắn tới, chủ ý đánh cướp Chử Hoài của hai người Trần Nhan Linh nhất định không thể thành công. Xem trưởng lão vui vẻ nói chuyện với Chử Hoài, hiển nhiên là tới đón Chử Hoài.
Trần Nhan Linh không cam lòng nhìn Chử Hoài, nàng hầu như xác định người được chọn làm đại đệ tử thủ tịch chính là Chử Hoài. Văn Phù phái Đại trưởng lão tới bảo hộ Chử Hoài, hẳn là sợ Chử Hoài bị cướp đoạt.
Có người giúp hắn tìm lá cờ, còn có người chuyên môn đón đưa, thật là vô cùng nuông chiều.
Trần Nhan Linh vừa định bảo Chử Giáng rời đi, Chử Giáng lại hệt mũi tên mà phóng ra. Cùng lúc đó, linh hồ cũng thét dài nhào về phía đại trưởng lão.
Đại trưởng lão không biết nơi này có người mai phục, nhưng hắn cũng không hoảng hốt. Hắn là đại trưởng lão hộ sơn, đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, tự nhận tư lịch thâm hậu, không đặt hai người Trần Nhan Linh vào mắt.
Lúc Chử Giáng xuất hiện, Chử Hoài ngây ra mấy giây, rồi mới châm chọc cười nhạo nói: “Ngươi dám tới đoạt ta? Chỉ bằng hai thứ Nguyên Anh rác rưởi các ngươi?”
Linh hồ theo sau, chiếc đuôi tuyết trắng to lớn vung lên, vô số tên băng bắn về phía Chử Hoài.
Đại trưởng lão thấy Chử Giáng liền hơi khựng lại. Nếu giờ hắn ra tay, vậy chẳng khác nào thừa nhận hắn đang giúp Chử Hoài. Việc này mặc kệ thế nào cũng không thể truyền ra, nếu không Vô Uyên môn sẽ mất hết uy nghiêm. Hai người Chử Giáng vừa rồi ở cách xa không nghe thấy lời hắn nói với Chử Hoài, hắn vẫn có thể đánh chết không thừa nhận. Hiện giờ hắn có hai lựa chọn, một là khoanh tay đứng nhìn không giúp Chử Hoài, hai là ra tay giúp Chử Hoài, nhưng nếu vậy chuyện hôm nay tuyệt đối không thể truyền ra.
Chỉ có người chết mới có thể cố thủ bí mật.
Trần Nhan Linh vô cùng quen thuộc sát ý, ánh mắt Đại trưởng lão nhìn về phía Chử Giáng rõ ràng là động sát tâm. Một khi đã như vậy, nàng cũng không khách khí.
Nguyên Anh với Hóa Thần, chênh lệch này đủ để nghiền áp phe Trần Nhan Linh, nhưng nếu thêm vào linh hồ, áp lực của các nàng lập tức biến mất.
Kiếm trong tay Đại trưởng lão khẽ run, hắn nhíu mày nhìn bọn Trần Nhan Linh. Kia rõ ràng là linh hồ, hơn nữa còn là một con linh hồ Hóa Thần hậu kỳ, tương đương với một tu sĩ Luyện Hư trung kỳ, cũng chính là tương đương với một Văn Phù.
Hai tiểu bối lần đầu tiên nhìn thấy hồ ly lớn như vậy, bị dọa ngây người, Trần Nhan Linh nhân cơ hội này tấn công Chử Hoài, hét lớn: “Đại trưởng lão! Đây là đại bỉ, để chúng đệ tử tự tỷ thí được không?”
Đại trưởng lão vừa rồi trong tích tắc kia thật sự muốn giết Chử Giáng, chẳng qua nếu cho Trần Nhan Linh hắn bậc thang đi xuống, hắn không thể không nhận. Trần Nhan Linh không chọc thủng việc hắn giúp Chử Hoài, hiển nhiên cũng quyết ý đoạt được lá cờ.
Hắn tuy đủ sức đấu một trận với linh hồ, nhưng chỉ sợ không hộ được Chử Hoài. Thay vì đánh một trận chiến bại, không bằng ngay từ đầu liền từ bỏ, biết cân nhắc lợi hại là kỹ năng cơ bản nhất của người trưởng thành.
Trần Nhan Linh thấy Đại trưởng lão lui lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đối thủ của nàng là Chử Hoài, còn Chử Giáng thì đối đầu Mạnh Tử Đạm. Bọn họ tu vi kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng thân pháp của Chử Giáng ít ai đối phó được, Mạnh Tử Đạm không thể đánh thắng nàng, chỉ có thể bám trụ.
Mà Chử Hoài đánh với Trần Nhan Linh chưa được mười mấy chiêu đã chống đỡ không nổi, bị Trần Nhan Linh một chân đá bay vào thân cây thô tráng, rồi cả người trượt xuống đất, bụi bặm bắn đầy.
Trần Nhan Linh lấy dây Khổn Tiên trói chặt Chử Hoài, hắn gân cổ hô to với Chử Giáng: “Chử Giáng! Ta là đệ đệ ngươi! Là người thừa kế duy nhất của Chử gia, ngươi còn dám giúp người ngoài!”
Chử Giáng mặt không cảm xúc mà nói: “Được làm vua thua làm giặc, ngươi tài cán không bằng người ta, không xứng đạt được tiền tam giáp* đại bỉ lần này, thậm chí tiền thập giáp* cũng không xứng.”
*Tiền tam giáp: Top 3; Tiền thập giáp: Top 10.
Chử Hoài cắn răng căm tức nhìn Trần Nhan Linh: “Dù ngươi đoạt cờ của ta cũng không chiếm được chức đại đệ tử! Trưởng lão hộ sơn chắc chắn sẽ không cho các ngươi thắng!”
Đúng thật như thế, không phải người được chọn, trưởng lão hộ sơn sẽ không hạ thấp độ khó khiêu chiến. Đã liên tục mấy lần đại bỉ không thể tuyển ra đại đệ tử thủ tịch, nguyên nhân đều do Văn Phù còn chưa muốn nhường chức chưởng môn, hắn vẫn chưa chọn được người nối nghiệp.
Nhưng không hiểu vì sao hắn lại coi trọng Chử Hoài. Thiên phú của Chử Hoài không cần phải nói, tuy rằng không tồi, nhưng Trần Nhan Linh Chử Giáng ai cũng lợi hại hơn hắn, ngay cả Thịnh Vũ Ca cùng thế hệ thiên phú cũng tốt hơn, hắn ngoại trừ thân thế quả thật hai bàn tay trắng.
Trần Nhan Linh lười nghe hắn lảm nhảm, đoạt túi Càn Khôn từ lòng ngực hắn, lấy ra lá cờ, phi thân qua giúp Chử Giáng.
Trần Nhan Linh hất kiếm của Mạnh Tử Đạm ra, nhẹ giọng nói: “Đi, đừng ham chiến.”
Hai người liền nhanh chóng chạy về phía linh hồ, ngồi lên lưng nó, linh hồ sải chân mấy cái liền chạy mất không còn bóng dáng.
Đại trưởng lão đen mặt tới cởi trói cho Chử Hoài.
Chử Hoài còn đang mắng to: “Chử Giáng tiện nhân này! Thứ đồ ăn cây táo, rào cây sung. Quả nhiên cha nói không sai, nữ nhân chính là tiện, còn dám coi mình là cao quý lắm!”
Mạnh Tử Đạm nhíu mày không nói lời nào, hắn bị thương rất nhiều, nhưng một tiếng đau cũng chưa kêu. Dù sao cờ đã bị đoạt, hắn khom mình hành lễ với Đại trưởng lão, sau đó cáo từ.
Đại trưởng lão cũng không để ý Chử Hoài chửi bậy, hắn ngưng thần nhìn chăm chú vào con đường lên núi, hồi tưởng lại linh hồ vừa rồi. Đã bao nhiêu năm trong rừng Sương Mù không xuất hiện linh hồ mạnh mẽ như vậy? Hắn không nhớ nổi. Tư lịch của hắn còn cao hơn Văn Phù, hắn vẫn luôn bảo hộ Vô Uyên môn, rừng Sương Mù sau núi xưa nay luôn yên bình, nhưng hẳn là từ hôm nay, sẽ không yên bình như trước nữa.
Càng không ngờ là linh hồ thế mà lại nguyện ý cho hai người Trần Chử cưỡi trên lưng, trong các nàng ít nhất có một người được linh hồ thừa nhận.
Linh hồ chở hai người Trần Nhan Linh chạy thẳng lên đỉnh núi, bấy giờ Thịnh Vũ Ca đã cắm cờ, nàng là người đứng hạng nhất trong tỷ thí.
Trần Nhan Linh lấy cờ của Chử Hoài, thêu rồng vàng ba vuốt, đứng hạng ba. Cờ của Chử Giáng là rồng bốn vuốt, đứng hạng hai.
Sắc mặt Văn Phù lúc nhìn thấy Trần Nhan Linh và Chử Giáng mỗi người lấy ra một lá cờ quả thật đen tới cực điểm.
Trưởng lão hộ sơn đi tới đứng sau lưng hắn, thấp giọng nói điều gì.
Lúc Trần Nhan Linh xuất hiện, Trác Tân liền tự giác mà đứng về bên người Trần Nhan Linh.
Linh hồ nhe răng uy hiếp Trác Tân, Chử Giáng cũng không ngăn lại. Linh hồ này quả thật hơi giống loài chó, luôn bày ra vẻ hộ chủ.
Các đệ tử ở đây đều sợ hãi kêu lên, bị linh hồ hình thể khổng lồ hù dọa. Một con hồ ly trắng lớn như vậy, còn tản ra linh khí vô cùng nồng đậm, muốn không chú ý cũng khó.
“Đó là linh hồ sao? Trời ạ, ta gặp linh thú!”
“Đại sư tỷ ngồi trên linh hồ? Linh hồ nhận chủ sao?”
Nhiều người nhìn như vậy, Văn Phù đương nhiên bày ra vẻ mặt kinh hỉ. Không Trần nhăn chặt mày, Trần Nhan Linh thật là hoàn toàn không nghe lời hắn nói.
Tuy sắc mặt Chúc Vân cũng khó coi, nhưng lúc thấy Chử Giáng lấy ra lá cờ, nàng vẫn cho Chử Giáng một cái gật đầu khẳng định.
Chử Hoài chật vật mà chạy lên núi, nhưng không ai chú ý tới hắn, ai mà chú ý một kẻ thất bại chứ?
Huống chi linh hồ trăm năm khó gặp ở trước mặt họ, ai lại quan tâm Chử Hoài.
Thịnh Vũ Ca vui vẻ chạy tới chỗ Trần Nhan Linh: “Sư tỷ! Oa, tọa kỵ của ngươi thật xinh đẹp!”
Trần Nhan Linh đỡ trán: “Không phải tọa kỵ của ta, đây là linh hồ, linh thú không nhận chủ.”
Linh hồ vốn đang dữ dằn, thấy Thịnh Vũ Ca đến gần lại lập tức cúi người xuống, dáng vẻ mặc người xâu xé.
Tuy tư thái không thấp kém như lúc đối mặt Chử Giáng, nhưng rõ ràng là thái độ đối với Thịnh Vũ Ca khá hơn những người khác nhiều, ngay cả Trần Nhan Linh cũng từng bị linh hồ bắn một mũi tên.
Thịnh Vũ Ca vươn tay hỏi: “Ta có thể sờ sờ nó không?”
Chử Giáng lười để ý nàng, vẫy vẫy tay: “Tùy ngươi, bị cắn đừng trách ta không nhắc ngươi.”
Nói xong, nàng liền lôi kéo Trần Nhan Linh đi cắm cờ. Trần Nhan Linh nhìn Chử Giáng nắm tay mình, nàng có thể cảm nhận thật rõ độ ấm từ lòng bàn tay Chử Giáng.
Không Trần tuyên bố tiền tam giáp đại bỉ lần này, sau đó bảo tiền tam giáp theo thứ tự lên đài lựa chọn phần thưởng.
Thịnh Vũ Ca nhìn nửa ngày, cuối cùng ngón tay dừng trên Huyết ngọc, một món đồ nghe rất lợi hại nhưng lại không ai biết có tác dụng gì.
Chử Giáng duỗi tay chọn nhẫn Hỗn Độn, bên trên khảm một viên đá quý màu lam bóng loáng.
Trần Nhan Linh chọn vòng Kim Thiền. Nàng cảm thấy nó thật không tồi, tương đương với ị cái mạng thứ hai. Người dùng chỉ cần bóp nát vòng là có thể thoát hồn khỏi xác, hồn phách chạy trốn ra ngoài ngàn dặm.
Cửa ải cuối cùng là khiêu chiến trưởng lão hộ sơn, nửa tháng sau mới tiến hành, thời gian chuẩn bị của ba người các nàng không nhiều lắm.
Trần Nhan Linh ngẩng đầu nhìn Đại trưởng lão và Văn Phù, hai người đều ánh mắt không ý tốt, bọn họ phỏng chừng đang nghĩ cách dày vò nàng.
Kỳ thật kết quả kém nhất là ba người các nàng bị trưởng lão hộ sơn đánh cho một trận, chức đại đệ tử thủ tịch lại bỏ không, Văn Phù giữ lại vị trí này cho Chử Hoài.
Nhưng Trần Nhan Linh nghĩ tới chuyện Thịnh Vũ Ca chọn Huyết ngọc. Đó là lựa chọn của nữ chính, Huyết ngọc nói không chừng thật sự có thể giúp ích Thịnh Vũ Ca.
Tỷ thí kết thúc, Trần Nhan Linh tĩnh tâm suy xét mối liên hệ giữa Chử Giáng và Vân Hi. Nói thật, nàng rất thưởng thức Chử Giáng, người lớn lên đẹp thực lực lại cao, tuy hơi bị ngạo kiều, nhưng vẫn coi như một bằng hữu đáng tin cậy.
Nhưng nàng ấy thật sự là Vân Hi sao? Trần Nhan Linh không rõ tình cảm của mình đối với Chử Giáng là gì, cộng thêm việc người ta có thể là Vân Hi, nàng liền thấy phức tạp. Rốt cuộc nàng là do động tình với Chử Giáng nên mới cảm thấy Chử Giáng là Vân Hi, hay là do hoài nghi Chử Giáng là Vân Hi nên mới cảm thấy mình động tình với nàng?
Tạm thời không làm rõ được, Trần Nhan Linh đành chuyển sang nghĩ về việc công. Thực lực nàng vẫn chưa đủ nắm chắc hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến bảo hộ nữ chính, còn nhiệm vụ chi nhánh giết chết Ma Tôn… nàng ngay cả Ma Tôn là ai Ma Tôn ở đâu cũng không biết.
Nàng chỉ biết trong trận chiến làm thượng thần ngã xuống, Ma Tôn và các thượng thần đồng quy vu tận. Nhưng hệ thống đã tuyên bố nhiệm vụ như vậy, chứng tỏ Ma Tôn chưa chết hoàn toàn, nếu thượng thần có thể chuyển thế sống lại, vậy Ma Tôn hẳn cũng làm được.
Ma đạo đã yên lặng mấy trăm năm, tuy thỉnh thoảng sẽ có chuyện ma tu giết người, nhưng đều là hành vi cá nhân, rất ít xảy ra cử động trên phạm vi lớn. Chuyện Hoàng cốc hẳn là minh chứng ma đạo không an ổn, mà điều có thể làm ma đạo đột nhiên náo nhiệt, ắt phải liên quan tới Ma Tôn.
Còn việc trong Vô Uyên môn có ma vật, Trần Nhan Linh cũng không cảm thấy Vô Uyên môn chính phái thế nào. Văn Phù thân là chưởng môn đã thoải mái làm việc trái đạo nghĩa, người phía dưới càng miễn bàn. Chử Hoài chỉ là một tên đệ tử mới nhập môn đã dám ỷ vào gia thế khi dễ đồng môn. Tình trạng này, trong Vô Uyên môn có phản đồ hoặc nằm vùng cũng không lạ.
Trần Nhan Linh xem như xé rách mặt với Khúc Duyệt trong rừng Sương Mù, ít nhất nàng nghĩ vậy, nhưng không ngờ ngày hôm sau Khúc Duyệt lại ôn hoà tươi cười tới tìm nàng, cùng theo còn có Thịnh Vũ Ca vẻ mặt không vui bộ dáng lườm Khúc Duyệt.
“Sư tỷ hôm nay dậy thật sớm, đang muốn cùng đi nghe giảng?”
Nụ cười của Khúc Duyệt không chút sơ hở, tuy Trần Nhan Linh đã trải qua ba thế giới nhưng vẫn không nhìn thấu người này.
Chử Giáng nhìn sân cách vách sáng sớm đã náo nhiệt như vậy, làm nàng thật phiền lòng. Trần Nhan Linh này sao mới xuống núi lịch luyện một chuyến đã được người ta hoan nghênh như vậy? Còn thu một tiểu sư muội dính người.
Nàng nhớ lại vẻ Trần Nhan Linh vờ mù đường, không khỏi cười lạnh một tiếng. Nàng thật không tin chỉ xuống núi lịch luyện liền khiến một người thay đổi lớn như vậy.
Dáng vẻ lạnh nhạt của Trần Nhan Linh khi đối đãi người khác không khác gì nguyên thân, nhưng Chử Giáng cứ cảm thấy không thích hợp. Ánh mắt Trần Nhan Linh nhìn người không bình thường, tư thái không thèm để ý bất kỳ ai đó Trần Nhan Linh trước kia hoàn toàn không có.
Mỗi lần thấy Trần Nhan Linh nhìn những người khác tựa như nhìn người tầm thường xa lạ, Chử Giáng liền không nhịn được muốn mở miệng dỗi nàng, bởi vì mỗi lần nàng móc mỉa, ánh mắt Trần Nhan Linh nhìn nàng liền hơi khác đi, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào nàng không nói được.
Nàng không muốn trở thành một người trong muôn nghìn chúng sinh trong mắt Trần Nhan Linh, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
-----
Dany: Tạm ngừng ở đây. Hẹn gặp lại~
Linh bối rối, Giáng cũng bối rối (+tờ sún).