Vừa nghe giọng, người quen thuộc hai chị em lập tức nhận ra đây là Hoắc Dư Húc.



Lúc đó hai cô ở bên ngoài làm bộ đi tới đi lui được một lúc, Hoắc Dư Tịch bỗng nói mình mệt mỏi, bảo Hoắc Dư Húc đỡ cô về phòng. Vừa vào cửa Hoắc Dư Tịch liền đánh vựng Hoắc Dư Húc, Hoắc Dư Húc không hề phòng bị cô, thật dễ dàng liền bị cô cho một gậy sau lưng, ngất xỉu.



Chuyện sau đó Hoắc Dư Húc hoàn toàn không biết, vừa tỉnh cô đã mặc quần áo của Hoắc Dư Tịch, đối mặt đám người trước mắt.



Đầu óc Hoắc Dư Húc còn tính dùng tốt, thật nhanh liền nghĩ ra Hoắc Dư Tịch đã làm gì.



Thấy đám người cầm vũ khí này, cô cũng hiểu bọn Trần Nhan Linh đã làm gì.



Vô Kiên đâm thủng bụng Trần Nhan Linh, máu từ mũi kiếm từng chút chảy xuống, Trình Dương Minh xác nhận Hoắc Dư Húc an toàn rồi mới có nhàn tâm lo lắng Trần Nhan Linh.



Mà Trần Nhan Linh thì được đám Tiêu Hòa Nhàn đỡ nằm lên giường. Mọi người muốn cầm máu cho nàng, nhưng Vô Kiên đâm thật sâu, bọn họ cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp, thật sự không dám động nàng.



Đã sớm có người chạy ra ngoài tìm bác sĩ, Tiêu Hòa Nhàn cuống quít giúp Trần Nhan Linh, chỉ có thể miễn cưỡng lấy quần áo che miệng vết thương, máu vẫn tiếp tục đổ ra ngoài.



Hệ thống trong đầu Trần Nhan Linh thét chói tai.



【 Ký chủ! Vô Kiên dính máu ngài! 】



Trần Nhan Linh đau đến đổ mồ hôi lạnh: “Dính máu tôi thì sao?”



【 Không biết! Ký chủ có thấy khác lạ gì không? 】



Bấy giờ Trần Nhan Linh đau đến cái gì cũng không rảnh lo, chỉ loáng thoáng cảm thấy đại não hỗn độn, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu.



【 Ký chủ? Đừng ngủ! 】



Đáng tiếc Trần Nhan Linh đã không nghe được, mặc cho hệ thống trong đầu nàng thét gào.



Khi Trần Nhan Linh tỉnh lại, mép giường không một bóng người, nàng nằm trong một gian nhà xa lạ.



Vô Kiên không biết bị lấy ra từ khi nào, được đặt bên mép giường, vết máu bên trên đã khô.



Màu lam sáng bắt mắt của Vô Kiên giờ trở nên ám trầm, gần như ngăm đen, nhìn qua như một thanh cổ kiếm.



“01, vô kiên hỏng rồi sao?” Trần Nhan Linh theo bản năng sờ soạng miệng vết thương, được người băng bó thật hoàn hảo.



【 Ký chủ, vô kiên không hư. 】



Giọng hệ thống có chút chần chờ.



Trần Nhan Linh ánh mắt sáng rực: “Không hư thì tốt.”



【 Ký chủ, ngài không muốn biết nữ phụ Hoắc Dư Tịch thế nào sao? 】



Trần Nhan Linh sửng sốt một giây, vội hỏi: “Dư Tịch ở đâu? Bị người bắt đi sao?”



【 Không thể kiểm tra hành tung nữ phụ. 】



Hệ thống rác rưởi, không biết thì đừng nói!



Trần Nhan Linh thấy giờ mình đã miễn dịch với hệ thống, thậm chí không muốn để ý nó.



Căn cứ được trọng chỉnh một phen, náo động bình ổn thật nhanh, khu đông và khu tây được thống nhất, thượng tầng đổi thành đám người Trình Dương Minh và mấy người có quyền lên tiếng bên khu đông, đương nhiên bao gồm Trần Nhan Linh. Vậy nên nàng vừa tỉnh liền bị kêu đi phòng nghị sự.



Xem dấu vết trong nhà, Hoắc Dư Tịch hẳn là bị bắt cóc, mà người bắt cóc cô chỉ có thể là cao tầng căn cứ.



Mấy người lãnh đạo cũ chết hết một phần, phần còn lại đều thức thời, chủ động đưa ra danh sách các nhân vật cao tầng trong căn cứ.



Có một người biến mất không thấy tăm hơi, đó chính là tổng phụ trách phòng thí nghiệm vẫn luôn “làm việc” với Hoắc Dư Húc — tiến sĩ Vu.



Không ai biết cô ta tên thật là gì, chỉ biết hình như cô là tiến sĩ từ đại học chính quy, vô cùng thông thái, Thời đầu tận thế cô ta được mấy người này cứu, từ đó vẫn luôn đi theo đội bọn họ, dồn mọi tâm lực nghiên cứu virus zombie, tính tình cực kỳ cổ quái.



Tiến sĩ Vu quen biết rất nhiều người, bốn nhà khoa học trong căn cứ này đều là bị cô ta nhận ra rồi thuyết phục đám lãnh đạo bắt về, hòng hiệp trợ cô tiến hành thực nghiệm.



Mỗi lần Hoắc Dư Húc đến phòng thí nghiệm đều phải đối mặt tiến sĩ Vu. Cô ta độc miệng, kiêu ngạo tự phụ, si mê nghiên cứu virus đến mức điên cuồng, làm người ta thật sợ hãi.



Người trong căn cứ tập trung tìm kiếm tiến sĩ Vu, mà giờ khắc này Hoắc Dư Tịch lại an ổn ngồi cùng cô ta trong một hầm ngầm dưới phòng thí nghiệm.



Nơi này vốn là một gian nhà hoang, tiến sĩ Vu phát hiện bên dưới có hầm ngầm, liền xin lãnh đạo căn cứ cải tạo gian nhà thành phòng thí nghiệm, lối vào hầm ngầm thì bị cô ta giấu kín, trừ cô ta ra hoàn toàn không ai biết.



Ai mà ngờ được người mà mình vắt hết óc tìm kiếm, thật ra lại ở ngay dưới mí mắt.



Tiến sĩ Vu tướng mạo gọn gàng sạch sẽ, tuổi ngoài 30, tóc búi cao. Cô ta ngồi bên bàn, mắt nhìn chằm chằm đống chai lọ ống nghiệm của mình,



Hoắc Dư Tịch sờ sờ cái vòng trên cổ: “Cô định khi nào thả tôi?”



Tiến sĩ Vu lạnh mặt liếc cô một cái: “Thả cô đi? Cô muốn đi lúc nào thì đi, dù sao cô không phải hàng chính gốc, chết cũng chẳng sao.”



Ngay sau đó cô ta lại khinh thường cười: “Sao còn ngồi im đó? Tôi tưởng cô không sợ chết kia mà? Ha ha, chờ chừng nào tôi nghiên cứu ra kháng thể thì chừng đó cô có thể đi.”



Hoắc Dư Tịch cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, sắc mặt hai người đều vô cùng cứng nhắc.



Bên trong cái vòng cổ này có bom cảm ứng, chỉ cần Hoắc Dư Tịch tới gần cửa tầng hầm, bom sẽ lập tức nổ, uy lực không mạnh lắm, vừa lúc chỉ có thể nổ bay đầu cô, động tĩnh rất nhỏ, người bên trên hoàn toàn không thể nghe được gì.



Hoắc Dư Tịch thành thành thật thật ngồi trên giường thực nghiệm, trên người vẫn là quần áo của Hoắc Dư Húc.



Lúc tiến sĩ Vu đập cửa, cô mới vừa giấu Hoắc Dư Húc dưới giường. Cô vốn tưởng rằng mình cầm súng, ít nhất tự vệ không thành vấn đề, dù sao tài ngắm bắn của cô không tồi, nhưng không ngờ cô chưa kịp làm gì liền thấy một viên bi tròn lăn đến trước mặt mình rồi nhả khói. Ngay sau đó, cô hoàn toàn mất ý thức.



Lúc tỉnh lại, cô chỉ thấy người phụ nữ kỳ quái này.



Tiến sĩ Vu rút ống máu đầu của Hoắc Dư Tịch xong liền phát hiện cô không phải Hoắc Dư Húc, nhưng lúc này muốn trở về tìm Hoắc Dư Húc đã không kịp rồi, cô ta chỉ có thể lui mà cầu tiến, miễn cưỡng dùng máu của song bào thai với Hoắc Dư Húc thử xem.



Nếu trốn không thoát, Hoắc Dư Tịch cũng lười nghĩ nhiều, giờ cô chỉ có thể ngồi ở chỗ này nhìn tiến sĩ Vu mỗi ngày đều tiến hành các bước thí nghiệm y hệt nhau. Cô xem nhiều đến mức cảm thấy không chừng giờ mình liền biết làm.



Không biết Trần Nhan Linh không tìm được cô có gấp điên lên không? Cô làm chuyện này không phải vì mình thánh mẫu muốn cứu Hoắc Dư Húc, chỉ là cô không muốn mang ân tình của Hoắc Dư Húc suốt cuộc đời. Đến nước này, cô rốt cuộc không còn nợ Hoắc Dư Húc.



Tiến sĩ Vu khó được mà lộ vẻ tươi cười, cầm một ống tiêm màu xanh lục đi đến trước mặt Hoắc Dư Tịch.



“Mấy ngày nay cô coi như thành thật, hơn nữa độ tương đồng giữa máu cô và máu chị cô cũng rất cao, không bằng tôi cho cô phần thưởng đi.”



Hoắc Dư Tịch làm gì có quyền từ chối, cô chỉ bướng bỉnh nói: “Tôi mới là chị.”



Tiến sĩ Vu cười rộ lên thật giống chị gái dịu dàng nhà hàng xóm, đáng tiếc lời nói lại làm người ta không rét mà run: “Nếu vậy cô liền thế em cô thử xem món quà nhỏ này đi.”



Trần Nhan Linh vừa mới bị Hoắc Dư Tịch lo lắng có điên lên không, bấy giờ trạng thái lại vô cùng kỳ quái.



Nàng biết mình thật lo cho Hoắc Dư Tịch, nàng biết mình không tiếc bất kỳ giá nào muốn tìm được Hoắc Dư Tịch, nhưng nàng mãi không cảm thấy nôn nóng tức giận, ngược lại vô cùng lý trí. Nàng không tài nào khẳng định Hoắc Dư Tịch an toàn, nhưng nàng lại một chút cũng không vội.



“01, tôi cảm thấy gần đây mình hơi kỳ lạ.” Trần Nhan Linh ngây ngốc ngồi trong phòng mình.



【 Hệ thống không kiểm tra được ký chủ có chỗ nào bất thường, xin ký chủ đừng nghĩ nhiều. 】



“Nhưng không phải cô nói Vô Kiên không thể dính máu tôi sao? Hoắc Dư Húc dùng nó đâm tôi, hậu quả là cáigì?”



【 Hệ thống vẫn chưa kiểm tra ra hậu quả, có khả năng là có thời hạn, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi. 】



Hệ thống càng nói là vậy, Trần Nhan Linh càng thấy bất an, loại bất an này mãnh liệt hơn nỗi lo đối với Hoắc Dư Tịch nhiều.



Mấy ngày nay, mỗi lần Hoắc Dư Húc thấy Trần Nhan Linh đều như thấy kẻ thù giết cha vậy, hận không thể xông lên lột da nàng. Đương nhiên, Hoắc Dư Húc cũng không cho Trình Dương Minh sắc mặt tốt, từ lần Trình Dương Minh đánh xỉu cô, quan hệ giữa họ liền cực kỳ lãnh đạm, hiện giờ cô hoàn toàn coi Trình Dương Minh thành cặn bã giống Trần Nhan Linh, hận không thể lấy mạng hai người họ đi đổi Hoắc Dư Tịch.



Sau khi bọn Trần Nhan Linh tiếp quản căn cứ, rốt cuộc biết được lai lịch nơi này. Đám lãnh đạo ban đầu đều là những người có dự kiến trước hơn nữa có tiền, từ thời đầu tận thế chi đã sớm chuẩn bị đầy đủ, cùng nhau thành lập một đội sinh tồn thật lớn. Một người trong số họ còn từng là quan lớn trong chính phủ, tên là Tăng Kỳ, lúc bọn Trần Nhan Linh hỏi anh ta có biết chuyện quân chính phủ đang truy giết dân thường hay không, anh ta lập tức phủ định suy luận này.



Lý do rất đơn giản, quân chính phủ phải bảo vệ thượng tầng, canh giữ đại đa số người lãnh đạo và nhân tài, bảo đảm có thể trùng kiến văn minh trật tự sau tận thế, bọn họ không rảnh đi giết bình dân. Dù bình dân có bao nhiêu vũ khí trang bị cũng không thể uy hiếp bọn họ, họ cần gì phải đi thanh trừng.



Hơn nữa hiện giờ chính phủ các quốc gia hẳn là đều tụ họp tìm cách chữa khỏi virus zombie. Chỉ cần nhân loại không chết hết, trùng kiến văn minh là điều chắc chắn, quốc gia nào hoặc là thế lực nào dẫn đầu có được kháng thể virus, vậy chẳng khác nào có được quyền to thời tận thế.



Tuy Tăng Kỳ là thành viên chính phủ, nhưng quyền lực của anh ta không bằng những người khác. Anh ta không cam lòng chia cắt thế lực với kẻ khác, lại có chút tài nguyên riêng, vậy nên sau khi nghe được chút tiếng gió, trước khi đại bộ đội lui lại anh ta liền tập kết một số lớn người, thành lập đội sinh tồn của riêng mình, hưởng cuộc sống “vua chúa địa phương”.



Nếu lời Tăng Kỳ là thật, vậy là ai muốn giết bình dân, còn đuổi tận giết tuyệt như vậy?



Hoắc Dư Húc hoàn toàn không giao thoa gì với bọn Trần Nhan Linh, cô chỉ nói chuyện với mấy người lãnh đạo cũ.



“Trước khi đại dịch bùng nổ, các người biết có loại virus này không?”



Cô hỏi vậy không phải không có đạo lý, bởi vì phần lớn người đều bị virus đánh cho trở tay không kịp, nhưng lại có người giống bọn họ đi trữ vật tư trước.



Tăng Kỳ lộ vẻ xấu hổ: “Ừm…… Chúng tôi thật sự không biết trước virus này, nhưng tôi có người bạn đại học, nó từng kể tôi nghe về kế hoạch thanh trừ nhân loại bên nước ngoài.”



“Kế hoạch gì?”



Lời này vừa ra, tất cả mọi người đèu chấn kinh.



Tăng Kỳ bất đắc dĩ thở dài: “Một trang web tin tức khoa học xoàng xĩnh ở nước ngoài nói có một công ty sinh vật học tuyên bố muốn cải tạo nhân loại, làm con người tiến hóa thành giống loài cấp cao hơn. Nhưng cả bài viết đều dùng giọng điệu mỉa mai, rõ ràng không coi trọng lời công ty này, về sau không hiểu sao bài viết bị xoá, trang web kia không bao lâu liền phá sản.”



“Công ty gì?”



“Quên rồi, một từ tiếng Anh, bắt đầu bằng chữ C.”



Một nhà khoa học đột nhiên lên tiếng: “Có phải Creatrue không?”



Tăng Kỳ vỗ bàn: “Chính là công ty đó, là công ty quốc tế, nước chúng ta cũng nắm cổ phần, còn đầu tư rất nhiều tiền.”



Nhà khoa học kia đột nhiên run giọng: “Tôi biết chủ nhiệm bộ nghiên cứu khoa học công ty này.”



“Là tiến sĩ Vu.”



-----



Dany: Ban đầu tưởng Ngung Ngung viết sai  chính tả từ "Creature", nhưng nghĩ lại có lẽ là cố ý chơi chữ kết hợp "creature và "true".



Nếu mình rảnh mai lại có chương mới nhé ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện