Đoàn người hợp lực muốn đẩy ra kệ để hàng ở cửa thang lầu, nhưng làm nửa ngày cũng chưa xong, khó trách người trên lầu kêu thảm như vậy  vẫn không ai chạy xuống được, phỏng chừng mấy người phụ trách chặn thang lầu hạ nhẫn tâm.

Hiện giờ tình huống trên lầu không rõ, bọn họ không thể trực tiếp phá hủy kệ để hàng, đành phải vòng ra ngoài từ cửa lầu một, từ thang bộ bên ngoài đi lên lầu.

Vừa lúc chỗ thang bộ thoát hiểm chính là hẻm nhỏ bọn họ đậu xe, bọn họ vừa đến liền thấy cửa thoát hiểm đã bị mở ra.

Nói đúng hơn là bị phá ra, cửa đã bung khóa, kẽo kẹt nửa treo bên ngoài.

“Tôi đi vào trước, mọi người theo sau.”

Trình Dương Minh nhỏ giọng nói, sau đó nắm mã tấu đi vào.

Những người khác theo sát, thả nhẹ bước chân, thật cẩn thận tiến vào.

Ban ngày lầu hai siêu thị vốn sáng sủa, nhưng giờ các cửa sổ đều bị những người kia lấp kín, hẳn là sợ zombie tiến vào.

Nhưng vẫn có một nhóm người chịu không nổi phá cửa exit chạy.

Trong không gian âm u, kệ để hàng hỗn độn, sau mỗi một cái kệ hàng đều là hiểm họa không thể biết trước, mười người kết cặp lưng tựa lưng thận trọng đi tới.

Trần Nhan Linh chung đội với Hoắc Dư Tịch, đi đến kệ hàng phía đông.

Mỗi hàng kệ các nàng đều phải tra, Hoắc Dư Tịch lấy di động chiếu sáng. Trần Nhan Linh vô cùng mẫn cảm, ngay cả chút gió thổi cỏ lay cũng để tâm. Hai người phối hợp hoàn mỹ, tựa như cặp đôi ở chung thật lâu, mỗi một động tác đều hiểu được ý nhau.

Đám zombie thật mau đã bị rửa sạch sẽ, zombie ít hơn dự đoán nhiều, phỏng chừng một phần đã đi ra từ cửa hông.

Trần Nhan Linh vung kiếm chém đầu zombie, chùi chùi máu trên kiếm lên quần áo nó, lấy ra một chiếc khăn lông từ ba lô đưa cho Hoắc Dư Tịch.

Thản nhiên tiếp nhận khăn lông, Hoắc Dư Tịch lau đi máu trên mặt, cố sức rút ra lưỡi rìu cắm trong sọ não zombie.

Hai cô phối hợp giết ba bốn con zombie, thủ pháp sạch sẽ lưu loát, tổ hai anh chàng bên cạnh xem mà trợn mắt há mồm.

“Hai cô này hung hãn vãi!”

Một nam sinh cầm ống thép mới cùng đồng bạn liều mạng đánh ngã một con zombie há to miệng kêu.

Trình Dương Minh dẫn người phá mấy cái kệ ở cửa thang lầu, đả thông hai tầng, người phía dưới cũng bắt đầu đi lên tìm đồ.

Bọn họ rửa sạch zombie xong, siêu thị này xem như căn cứ sinh tồn tạm thời của họ.

Các cửa ra vào đều bị họ dùng đủ loại đồ vật gia cố, thời khắc đều có người canh gác.

Sống trong siêu thị hơn nửa tháng, đồ ăn bên trong càng ngày càng ít, bọn họ lại không thấy bóng dáng đội cứu viện của chính phủ.

Đúng như Hoắc Dư Húc nói, chính phủ kỳ thật đã sớm từ bỏ bọn họ.

Mọi người sống chuỗi ngày đơn sơ trong siêu thị âm u, đồ ăn chậm rãi giảm bớt, bọn họ không thể không ra ngoài tìm đồ.

Như vậy, chuyện ai ra ngoài tìm vật tư lại trở thành một vấn đề không nhỏ.

Cả đám đẩy tới đẩy lui, cuối cùng người được chọn vẫn là mười người lên lầu hai rửa sạch zombie ban đầu.

Cũng may nhóm người này gần đây không phải hoàn toàn ngồi chờ chết, họ thường xuyên theo Trình Dương Minh ra ngoài xem xét.

Tình huống trong thành phố tồi tệ hơn bọn họ nghĩ nhiều, mấy ngày đầu còn thấy được vài cái người sống, đôi khi họ sẽ cứu một hai người về căn cứ, sau này đồ ăn trong căn cứ thật là không đủ, Hoắc Dư Húc cũng không tiếp tục cứu người.

Hiện giờ trên đường hầu như không thấy bất kỳ người sống nào, tất cả đều là zombie lảo đảo qua lại.

Đám zombie này có con thiếu tay thiếu chân, có con làn da tái nhợt như tuyết trắng, có con trông giống hệt người sống, nhưng xem đôi mắt chết lặng không thần trí của nó là biết đây tuyệt đối không phải con người.

Từ siêu thị nhìn ra đám zombie tụm năm tụm ba, chỉ cần bọn họ bước ra ngõ nhỏ kia, bị một con zombie phát hiện, những zombie khác lập tức liền sẽ vây tới.

Rất nhiều lần bọn họ mới ra khỏi cửa liền lập tức chạy trở về, bị một đàn zombie chặn ngay cửa.

Zombie không đau đớn, không sợ chết, lại vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần phát hiện bọn họ đều phải hung hăng đập cửa cả đêm mới chịu rời đi, cửa exit đã thay mấy cái.

Lần này chắc chắn phải ra ngoài tìm đồ ăn, đồ ở lầu một đại khái còn kiên trì được một tuần. Căn cứ sinh tồn nhỏ của bọn họ có khoảng bốn năm chục người. Chừng hai mươi người hoặc xung phong tìm đồ, hoặc có năng lực nên được chọn tạo thành hai đội, một đội chuẩn bị ra ngoài, một đội chú trọng canh phòng ở siêu thị.

Mấy ngày nay liên tục xảy ra chuyện zombie tới tông cửa, một hai con thì không có gì, nhưng gần đây tới liền mười mấy con, như vậy ai chịu nổi.

Cửa được gia cố hết lần này tới lần khác, giờ đã nát không thành hình, mọi người đành dùng kệ hàng gắng gượng chống đỡ.

Di động đã hết pin từ lâu, hiện giờ nguồn sáng của bọn họ là cửa sổ thông gió ở lầu một.

Trần Nhan Linh cầm cây quạt quạt gió, nhíu mày nói: “Làm sao bây giờ, trên đường toàn là zombie, đến gần tuyệt đối sẽ chết.”

Hoắc Dư Tịch dựa vào người nàng cọ về chút gió mát, Trần Nhan Linh nhận thấy ý đồ cô, đưa cây quạt tới gần Hoắc Dư Tịch, quạt gió cho cô.

Rất nhiều lúc Hoắc Dư Tịch lặng im không muốn giao lưu với người khác, nhưng lại có khi để lộ sự thân mật khiến Trần Nhan Linh thật hoang mang, rốt cuộc cô ấy có phải Vân Hi của mình không? Viên Đan ồn ào thế nào Trần Nhan Linh đã chứng kiến rồi, thật không hiểu người như vậy làm sao thành bạn với Hoắc Dư Húc được, hẳn là bạn cùng phòng nên phải nể mặt nhau, nhưng tận thế tới rồi, quan hệ bạn cùng phòng có thể đáng giá sao?

Còn lại một nữ phụ chưa lên sân khấu, chính là bạn thời thơ ấu của Trình Dương Minh. Hiện giờ cốt truyện tạm thời không lệch khỏi quỹ đạo quá xa, cũng không biết hiệu ứng bươm bướm có mang đi mạng nhỏ của vị bạn thân này không.

Hoắc Dư Húc cũng nóng chết được, hiện giờ ngay đầu hạ, virus zombie lại bạo phát, bọn họ thật sự không dám lộ ra dù chỉ chút xíu da, lỡ như bị cào trúng nhiễm bệnh liền xong đời.

Trình Dương Minh tìm được một tấm bản đồ ở lầu một, cầm bút khoanh tròn bên trên.

“Phía đông siêu thị có một trung tâm thương mại, trong đó có rất nhiều cửa hàng, thật nhiều shop tiện lợi lẫn chuỗi siêu thị cỡ lớn đều ở đó, chúng ta có thể mạo hiểm thử xem.”

Từ trước tới nay phần lớn chuyện đều là Trình Dương Minh ra quyết sách, lời cậu nói rất có quyền uy, ít khi có người phản đối.

Nhưng hiện giờ lại nảy sinh vấn đề, trung tâm thương mại này cách siêu thị của bọn họ tận ba con phố, bình thường quãng đường này chỉ tốn mấy chục phút, nhưng bây giờ tình thế khó khăn, rất có thể bọn họ sẽ tổn thất giữa đường.

“Hay là lái xe đi?” Phan Bác Viễn đề nghị nói.

Thật mau liền có người phản bác, một nam thanh niên đeo kính nói: “Tôi cảm thấy không được, lái xe động tĩnh quá lớn, lỡ như mấy con zombie kia bị tiếng động cơ hấp dẫn, một khi chúng ta bị vây quanh liền xong đời.”

Hoắc Dư Tịch nhìn chằm chằm bản đồ thật lâu, lâu đến mức Trần Nhan Linh quạt tới mỏi tay.

Bấy giờ, Hoắc Dư Tịch mới duỗi tay chỉ vào một vị trí trên tuyến đường nối liền siêu thị và trung tâm thương mại trên bản đồ, hỏi: “Chỗ này là đâu?”

Trình Dương Minh nhíu mày, đột nhiên thông suốt: “Nơi này là trụ sở đội võ cảnh khu XX! Có xe Jeep quân dụng! Còn có...”

Không chờ cậu nói xong, những người khác cũng hưng phấn lên tiếng: “Súng!”

Jeep quân dụng mã lực lớn, hơn nữa bền bĩ chịu được va chạm, dù bị zombie vây quanh cũng có thể đột phá vòng vây. Nhưng mấu chốt là súng, mọi người dùng đao côn lâu như vậy, còn chưa ai đụng tới súng thật.

Ngay cả Trần Nhan Linh cũng kinh ngạc, hai thế giới nàng đều chưa từng tiếp xúc súng, nghe vậy quả thật có chút hưng phấn.

Đối với người ở một quốc gia quản chế súng mà nói, được dùng súng quả thực dễ làm nhiệt huyết sôi trào.

Trụ sở võ cảnh cách bọn họ chỉ một con phố, bọn họ lái xe thật nhanh là tới nơi, dù bị vây cũng có thể bỏ xe mà chạy, đằng nào nếu tới được trụ sở, bọn họ liền có Jeep quân dụng, không sợ gì cả.

Mấy người chen nhau chui vào hai chiếc xe, dầu trong xe không nhiều lắm, nhưng cũng đủ đưa bọn họ đến nơi.

Theo thường lệ, Trần Nhan Linh, chị em Hoắc gia, Trình Dương Minh và Phan Bác Viễn năm người một tổ, bọn họ tiên phong, dẫn đầu lên đường.

Khoảnh khắc bọn họ lái xe ra, đám zombie lang thang không mục đích trên đường cứ như lập tức sống lại, “grào grào” kêu chạy về phía hai chiếc xe.

Bọn zombie thật kỳ quái, có mấy con chạy nhanh như người trưởng thành, cũng có mấy con tập tễnh đi giống người già.

Trần Nhan Linh quan sát một đoạn thời gian, cảm thấy hẳn là liên quan đến trình độ cơ bắp hư thối trên người zombie.

Zombie càng mới mẻ hành động càng nhanh, zombie hư thối càng nhiều hành động càng chậm.

Lần này Phan Bác Viễn lái xe, kỹ thuật lái xe của cậu bình thường, mới cầm bằng lái không bao lâu, nhưng được cái phản ứng nhanh, toàn tâm toàn ý lái xe, lượn qua lượn lại tránh thoát vòng vây vài nhóm zombie, so với chiếc xe  suýt nữa bị zombie ngăn chặn đằng sau, năm người tới nơi trước.

Cổng điện trong trụ sở đã sớm hỏng rồi, hé mở, bia kỷ niệm tổ đội võ cảnh nào đó trước cổng còn dính đầy máu khô.

Bọn họ không nghĩ nhiều như vậy, nhanh chóng xuống xe, người phía sau cũng theo kịp, cả nhóm hợp lực đóng cổng lại.

Zombie tạm thời bị chặn bên ngoài, nhưng rất nhanh sẽ phá vào được, bọn họ liền vọt vào đại sảnh, đóng cửa cuốn, đồng thời cũng đóng cửa kính.

Đại sảnh đen như mực, dưới sàn tán loạn vô số văn kiện.

“Súng ở đâu vậy?”

Jeep quân dụng bọn họ xác thật thấy được ba chiếc, đậu ngoài gara, nhưng súng để đâu không ai biết.

Ai lại rảnh rỗi tới đây xem súng chứ?

Đúng lúc này, thanh niên đeo kính Đổng Sinh trước đó lại mở miệng: “Tôi biết súng ở đâu.”

“Trước kia có đứa bạn là võ cảnh, nghe nó thuận miệng nói tới.”

Mọi người chia ra, tìm kho quân bị.

Phan Bác Viễn và một người nữ thủ cửa, quan sát đám zombie ngoài cổng lớn.

Đổng Sinh dẫn người tìm đến kho quân bị, bên trong thật sự để các loại trang bị tác chiến và súng ống, có đủ súng lục, súng trường, súng ngắm. Mọi người vội cởi áo khoác thật dày trên người, thay áo tác chiến màu đen, mang mũ giáp, ngay cả giày cũng đổi thành quân ủng.

Súng lục vắt bên hông, tay cầm súng trường đột kích, trên eo còn treo lựu đạn, cả đám nhìn hùng hổ hệt quân cảnh, thực hư thế nào chỉ có bọn họ biết.

Tuy rằng loại súng trường này đã tính là nhẹ, nhưng cầm trong tay vẫn thấy nặng nề, bọn họ hoàn toàn không biết dùng súng!

Mọi người nhìn nhau một hồi, mới có người hỏi ra: “Súng này dùng như thế nào đây?”

Đổng Sinh đẩy kính: “Tôi biết, hình như là vầy...”

Anh làm mẫu cho mọi người, nhét băng đạn vào xong, giơ súng lên, chĩa về cổng bắn một phát.

Tiếng vang lớn trong không gian hẹp hòi làm lỗ tai mọi người kêu ong ong, thậm chí theo bản năng mà ôm kín đầu.

Tiếng này cũng dẫn zombie  lại, Phan Bác Viễn vội vàng tới,chẳng những không sợ mà còn vẻ mặt hưng phấn mà bắt đầu đổi trang bị.

Trần Nhan Linh theo bản năng xoa xoa tai. Dùng súng không gắn ống giảm thanh, đối với người thường quá khủng bố, cũng may trong kho quân bị có ống giảm thanh.

Đổng Sinh xấu hổ cười, vội vàng gắn ống giảm thanh. Phát súng vừa rồi cũng chấn đau lỗ tai anh, hơn nữa súng đặt trên vai, sức giật thật lớn khiến bả vai anh tê dại. Ở  đây chỉ có anh hơi hiểu biết một chút, mọi người đều hành sự theo anh, vậy mà anh còn lỗ mãng hấp tấp như vậy, xác thật xin lỗi mọi người.

Có súng trong tay, lòng tự tin của mọi người nháy mắt tăng cao, bấy giờ mặc cho bao nhiêu zombie tới, trong mắt bọn họ đều là chuyện nhỏ.

-----

Dany: Hỏi thật, mấy bạn mà biết mình sắp xài súng có hăng hái như đám này không? =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện