Cố Vân Cẩm không quá quen thuộc từ đường. Nàng ít khi đến từ đường, nhưng nàng biết Cố Vân Hi thường xuyên bị phạt quỳ gối ở đấy, đa phần là do Cố Vân Hi và Cố Vân Vãn tranh sủng. Cố Vân Vãn là nữ nhi mà Cố tướng yêu nhất, còn Cố Vân Hi chỉ là một thứ nữ không thuận mắt mà thôi, làm sao tranh thắng Cố Vân Vãn.
Nhiều lời vài câu liền bị mắng, sau đó tính tình Cố Vân Hi cũng trở nên ngày càng khó đoán. Cố Vân Cẩm không muốn gây chuyện, nên nàng luôn giữ quan hệ xa cách với cả hai người bọn họ. Đây là biện pháp bo bo giữ mình rất tốt.
Có nữ Vương gia quyền thế nhất Đại Yến đi theo bên người, nàng tuy quen thói không quan tâm hơn thua, nhưng cũng bị khí chất của Trần Nhan Linh ép tới khó thở.
"Vương gia, đến từ đường rồi."
Cố Vân Cẩm nói xong liền muốn rời đi, nhưng nàng lại không kiềm được lòng hiếu kỳ đối với vị nữ Vương gia này. Vậy nên nàng mặc nhiên đứng ở cửa từ đường, không chút ý lui xuống.
Trần Nhan Linh không quan tâm Cố Vân Cẩm, trong mắt nàng tất cả đều là bóng người đang thẳng lưng quỳ gối trên mặt đất.
Kỳ thực Cố Vân Hi đã nhận ra Trần Nhan Linh đến, nàng nghe rõ lời Cố Vân Cẩm, dĩ nhiên biết "Vương gia" là chỉ người nào, nhưng nàng không phản ứng. Nàng im lặng nghe tiếng bước chân.
Một bước, hai bước, càng ngày càng gần.
Trần Nhan Linh hất làn áo dài, quỳ bên cạnh Cố Vân Hi, cách nàng thật gần.
Cố Vân Cẩm vẻ mặt cả kinh.
"Nhan Linh?" Cố Vân Hi không ngờ Trần Nhan Linh lại quỳ theo mình, vội vàng muốn dìu nàng dậy.
"A!" Nhưng nàng quỳ hồi lâu, hai chân tê dại, vừa vươn người đã đau đớn khó nhịn, chỉ thoáng động một chút mà đầu gối cứ như bị vô số kim châm đâm trúng, đau điếng cả người.
Trần Nhan Linh thấy vẻ mặt Cố Vân Hi, ngực trào lên sự phẫn nộ và đau lòng khó mà áp chế.
Nang một tay ôm vai Cố Vân Hi, một tay vịn tay nàng, dìu nàng đứng dậy.
Vệ Nhị vẫn còn trốn trên nóc nhà, chăn đã sớm bị nàng dọn đi. Vệ Tam EQ không thấp, lập tức sai người đi tìm một ít nệm êm, còn dặn họ đi mời đại phu.
"Đau không?" Trần Nhan Linh nhíu mày, mặt đầy thương tiếc, còn kém không xài trò dùng miệng thổi vết thương khi còn bé.
Cố Vân Hi thấy nàng đau lòng lo lắng, vô cùng dịu dàng cười: "Đau."
Trần Nhan Linh cau mày: "Hắn dám phạt ngươi quỳ từ đường?"
Cố Vân Cẩm thật hối hận đã không rời đi, Trần Nhan Linh lúc này vẻ mặt hưng sư vấn tội nhìn nàng. Chuyện này mắc mớ gì đến nàng chứ!
Lúc này rời đi quá thất lễ, Cố Vân Cẩm chỉ đành nghiêm mặt nói: "Hồi bẩm Vương gia, thần nữ không biết. Hẳn là tam muội làm sai, cha phạt nàng cũng vì muốn tốt cho nàng."
Trần Nhan Linh cười gằn mấy tiếng, không nói lời nào, nàng tính thấy cũng vừa đến thời điểm rồi.
Quả nhiên, Cố tướng mang người vô cùng lo lắng đi đến từ đường, Cố Vân Vãn cũng theo.
Cố Vân Hi ngồi trên chiếc ghế bành người hầu mang tới, mà Trần Nhan Linh ngồi dưới đất xoa bóp đầu gối giúp nàng, không quan tâm ánh mắt dị thường của kẻ khác.
Cố Vân Hi không ngăn nàng lại, thậm chí còn cảm thấy thích thú. Lễ nghĩa liêm sĩ gì đó, trước mặt người nàng muốn thật không đáng một đồng.
Cố tướng vừa vào cửa liền thấy cảnh này, sợ tới mức bước nhanh tới trước, run giọng nói: "Vương gia không thể! Ngài thân thể ngàn vàng, đây là chiết sát* tiểu nữ!"
*Chiết sát: Người cho lễ làm cho người nhận xấu hổ không xứng với lễ/ hành động nào đó.
Trần Nhan Linh không chút hoang mang hỏi: "Cố tướng ngươi còn nhớ nàng là nữ nhi của ngươi à?"
Cố tướng nhíu mày: "Vương gia cớ gì nói lời ấy?"
"Xin hỏi Vân Hi đã làm sai điều gì mà Cố tướng phải phạt nữ nhi của mình quỳ gối cả một đêm? Hôm nay nếu không phải bổn vương vừa dịp phát hiện, chẳng phải là muốn nàng quỳ đến ngày mai?"
Cố tướng ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Nữ tử quan trọng nhất là biết thủ lễ. Tiểu nữ nửa đêm canh ba mới hồi phủ, thật sự không hợp lễ pháp."
Đại phu bị Vệ Nhất cơ hồ là kéo chạy vào từ đường, từng hơi từng hơi thở dốc. Biết ở đây đều là quan lớn, đại phủ mặt đỏ bừng, thở cũng không dám quá dùng sức.
Trần Nhan Linh vẫn không nhanh không chậm đáp: "Vậy sao? Hôm qua bổn vương du hồ cùng Vân Hi, vừa vặn gặp Cố gia Đại tiểu thư, chẳng hay nàng có về muộn không?"
Cố Vân Vãn đương nhiên cũng về muộn, nhưng Cố tướng thích đứa con này nhất, hơn nửa người hôm qua đại nữ nhi đi gặp là Trần Dục Kỳ, hắn làm sao cam lòng trách phạt.
Cố tướng đáy lòng không cho rằng mình sai: "Vân Vãn chính là đích nữ Cố phủ, sao có thể đánh đồng?"
Trần Nhan Linh vỗ tay tán thưởng: "Hay cho một lời đích nữ Cố phủ! Con thứ trong mắt Cố tướng là đê tiện lắm sao?"
Cố tướng do dự một hồi, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống tạ tội: "Vương gia bớt giận! Vi thần nói chuyện vô tâm, đích thứ chỉ là lễ pháp phân chia, nữ tử quan trọng nhất là đức nghệ song toàn!"
Trần Nhan Linh lạnh lùng nhìn hắn. Đúng thật là một lão hồ ly.
Vừa rồi nếu hắn đáp rằng con thứ là đê tiện, đó chính là trào phúng Trần Dục Kỳ đê tiện. Bởi vì bàn về thân phận, nàng mới là con của Tiên Hoàng hậu, Trần Dục Kỳ chỉ là con của một cung phi nho nhỏ, chẳng qua nhờ xuất thân hoàng tử nên mới dễ dàng thượng vị.
"Cố tướng sao lại làm vậy? Chúng ta về sau chính là người thân, làm gì có đạo lý để Cố tướng ngươi quỳ với bổn vương chứ?" Trần Nhan Linh ngoài miệng nói thế, nhưng hoàn toàn không chút ý đi đỡ Cố tướng dậy.
Cố tướng lòng lạnh lẽo, hắn còn chưa đồng ý lời cầu hôn của Trần Nhan Linh. Để nữ nhi của hắn gả cho nữ Vương gia, chẳng phải là muốn hắn bị thế nhân chế nhạo.
"Vương gia sao lại nói thế? Việc liên quan đến danh tiết của tiểu nữ, mong rằng Vương gia thu lại lời nói đùa."
Cố Vân Vãn nghe tin Trần Nhan Linh đến quý phủ, còn đến từ đường. Nghĩ tới việc tối hôm qua mình trào phúng nàng, Cố Vân Cẩm bận tâm Cố Vân Hi sẽ cáo trạng, liền chạy đến từ đường.
Trần Nhan Linh nhìn Cố Vân Cẩm, gật đầu mỉm cười với nàng:"Cố tướng lời này sai rồi. Hôm qua bổn vương tình cờ gặp Hoàng thượng và Cố Đại tiểu thư, liền tự chủ trương cầu Hoàng thượng tứ hôn cho ta và Vân Hi. Cố Đại tiểu thư tận mắt chứng kiến, phải thế không?"
Cố tướng sợ đến sắc mặt trắng bệch, lạnh giọng hỏi: "Vãn Nhi! Thật có chuyện này ư?"
Cố Vân Vãn không chịu được cảm giác bị Trần Nhan Linh "thâm tình" nhìn như vậy, ước gì nàng sớm cưới nữ tử khác.
"Cha, thật có việc này, hôm qua Hoàng thượng tự mình tứ hôn cho bọn họ."
Nghe vậy, Cố tướng sắc mặt thất bại, tay chỉ Cố Vân Hi, run rẩy nói mấy chữ "ngươi", cuối cùng phất tay áo, khom người nói với Trần Nhan Linh: "Vương gia thứ tội, vi thần thân thể yếu ớt, xin được cáo lui. Nhờ tiểu nữ thay thần đưa ngài tham quan Cố phủ được không?"
Trần Nhan Linh cười đáp: "Cố tướng khách khí, chúng ta về sau là người một nhà, hà tất tính toán chuyện vặt này?"
Cố Vân Vãn cảm thấy mình trúng bẫy của Trần Nhan Linh. Nhìn lại Trần Nhan Linh, người ta một ánh mắt cũng chẳng thèm phân cho nàng, toàn bộ đều tập trung nhìn Cố Vân Hi.
Cố Vân Cẩm cũng cáo lui, dù sao Cố tướng chỉ nói tiểu nữ, không xác định phải là ai, nàng liền dứt khoát để Cố Vân Hi tiếp đãi Trần Nhan Linh.
Đại phu hỏi Cố Vân Hi cảm thấy đầu gối thế nào, liền viết đơn thuốc thoa ngoài da và thuốc uống. Vốn dĩ Hồng Oanh định tiến lên tiếp đơn thuốc, Vệ Tam đã giành trước nàng nhận lấy.
"Không phiền phức Hồng Oánh cô nương, Vệ Tam xin mua thuốc rồi đưa đến phủ được chứ?"
Hồng Oánh chưa từng đối mặt nam tử tuấn lãng như Vệ Tam, đỏ mặt gật đầu: "Được rồi... Đa tạ Vệ công tử."
Trần Nhan Linh trừng Vệ Tam một cái, từ sáng đến tối cưa gái khắp nơi, thật đúng là không uổng hắn lớn lên có bản mặt tuấn tú.
Nàng quan tâm Cố Vân Hi xong, quay đầu lại thấy Cố Vân Vãn còn đứng ở cửa nhìn bọn họ, lập tức vẻ mặt khó chịu.
"Cố Đại tiểu thư còn có việc?" Trần Nhan Linh cau mày nhìn nàng.
Cố Vân Vãn nhìn Trần Nhan Linh trầm tư hồi lâu, cứ cảm thấy người này có chỗ khác biệt. Lúc trước không nhận ra, hiện giờ cách gần, lại thấy nàng luôn tỏ vẻ dịu dàng với Cố Vân Hi, Cố Vân Vãn thấy trong lòng có chút không thoải mái.
"Không việc gì thì không thể đứng đây sao? Yến vương còn nhớ ngài đã từng hứa với ta, mặc kệ ta muốn gì ngài đều sẽ cho ta hay không?"
Trần Nhan Linh nghe vậy, nhất thời cảm thấy quen thuộc dị thường. Lời này làm sao quen tai như thế? Dường như nàng đã nghe ở đâu rồi? Đột nhiên, nàng không nhịn được hít một hơi khí lạnh. Nàng không phải đã nói lời tương tự với Cố Vân Hi sao?!
Đúng như dự đoán, lúc nàng quay đầu nhìn, Cố Vân Hi đang cười đến vô cùng "dịu dàng", không có chút dấu hiệu tức giận nào. Nhưng chính vì vậy, Trần Nhan Linh mới thấy sợ hãi. Là con gái, nàng đương nhiên biết một câu châm ngôn: Miệng con gái, quỷ gạt người.
Đương nhiên là nguyên chủ hứa với Cố Vân Vãn, nàng không thể thề thốt phủ nhận. Dù sao hiện giờ nàng chiếm thân thể của người ta, liền phải thay người ta trả nợ.
"Vậy à? Điều ngươi muốn, bổn vương cho nổi mới tính."
Cố Vân Vãn cười lạnh: "Vương gia ngài là người quyền thế nhất nhì Đại Yến, đương nhiên cho nổi."
Nàng không ngốc, chỉ cần Cố Vân Hi không tranh giành Trần Dục Kỳ, chờ tiến cung, nàng muốn làm gì thì làm. Trần Nhan Linh cái lốp xe dự phòng này đã muốn đá nàng, nếu còn không mò về chút chỗ tốt thì nàng chính là đồ ngu si.
Trần Nhan Linh hoàn toàn không có ý muốn Cố Vân Hi lảng tránh, chỉ vẫy lui Hồng Oánh và các hạ nhân bình thường, người lưu lại đều là tâm phúc của nàng, đứng canh giữ ở cửa. Quả thật là coi Cô phủ như Vương phủ của mình.
Cố Vân Vãn thấy vậy cũng nói thẳng: "Ta muốn ngài giúp ta trở thành Hoàng hậu, được Hoàng thượng độc sủng, dưới một người, trên vạn người."
Quả nhiên nữ chính không thanh thuần, Trần Nhan Linh biết nàng nhất định sẽ không cam lòng chia sẻ Trần Dục Kỳ với các phi tử hậu cung. Không ngờ dã tâm còn lớn hơn, chẳng những muốn độc chiếm tình yêu của Trần Dục Kỳ, còn muốn làm Hoàng hậu.
Trần Dục Kỳ đăng cơ không lâu, chưa lập Hoàng hậu, biết bao phi tử đều nhìn chằm chằm vị trí kia. Cố Vân Vãn xuất thân đích nữ của Thừa tướng, chiếm ưu thế rất lớn, nếu lại thêm Trần Nhan Linh che chở, muốn làm Hoàng hậu cũng không phải người si nói mộng.
Trần Nhan Linh suy tư hồi lâu. Nàng đỡ tay Cố Vân Hi, cảm thấy Cố Vân Hi khẽ run, nàng biết Cố Vân Hi lo sợ điều gì.
Đừng xem Cố Vân Vãn hiện không tính sổ với nàng, nếu Cố Vân Vãn thật sự lên làm Hoàng hậu, muốn đối phó nàng và Vân Hi, không phải là không thể.
Trần Nhan Linh đặt tay lên mu bàn tay Cố Vân Hi, nhẹ nhàng động viên, sau đó cười đáp: "Được, bổn vương đồng ý yêu cầu của ngươi. Chỉ có điều hôn sự của bổn vương và Vân Hi vẫn cần ngươi trông nom nhiều hơn."
"Đó là đương nhiên." Dứt lời, Cố Vân Vãn chán ghét nhìn hai người, nhấc váy vội vàng rời đi.
-----
Dany: Hiiiii......
Nữ chính công phu sư tử ngoạm, thiệt nếu không phải nữ chính chắc chị Linh chả ngại lật lọng cho xong chuyện.