Bữa cơm này, Tiểu Tứ Tử trừ bỏ khuôn mặt đỏ bừng, môi vì cay mà đỏ ửng ra, chính là phát hiện được ba vị Đường gia huynh đệ này tựa hồ là có chút vấn đề.

Còn chuyện Da Luật Chấn, cũng phải bớt chút lực mà chú ý tới, phải cùng lúc quan sát Đường gia tam huynh đệ, cùng lúc phải đề phòng Da Luật Chấn. Lại ở cùng với Tiểu Lương Tử, đôi khi cảm thấy hơi khó khăn.

Tiêu Lương dở khóc dở cười nhìn Tiểu Tứ Tử một mình một góc bận bận rộn rộn, liền tại cánh tay hắn nhẹ nhàng véo một chút.

Tiểu Tứ Tử giương mắt nhìn hắn, đôi mắt ngân ngấn nước mở thật to. Tiêu Lương thấy vậy nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, nói, “Cẩn nhi, ăn cơm xong rồi, vậy đi dạo một chút đi? Thuận tiện mua một chút dược liệu.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm điểm điểm đầu.

Da Luật Chấn một bên nhìn mà tâm ngứa, liền cười nói, “Ta cũng hiếm khi tới Thục Trung, không bằng mọi người kết bạn cùng nhau du ngoạn?”

Tiểu Tứ Tử cảnh giác trừng mắt liếc hắn, “Ai muốn cùng ngươi kết bạn du ngoạn!”

Da Luật Chấn bất đắc dĩ cười cười, “Tiểu vương gia, ta cũng không có địch ý gì, chỉ thầm nghĩ muốn làm bằng hữu thôi, vì sao ngươi cứ có thành kiến với ta vậy nha?”

Tiểu Tứ Tử hơi nheo mắt, liếc liếc hắn, nhỏ giọng, “Nếu có thể thật sự có thể tránh ngươi, vậy mới thật sự tốt, hừ.”

Xung quanh mọi người nhìn thấy Da Luật Chấn có chút mất mặt, nhưng Da Luật Chấn lại làm như chẳng sao cả. Tiểu Tứ Tử bộ dáng lạnh như băng, còn có một phen ý nhị khác a.

Tiêu Lương lừ mắt chăm chăm nhìn vào Da Luật Chấn, ánh mắt rét lạnh, tâm nói, trước hết cứ tìm một nơi nào vắng vẻ tẩn ngươi, đỡ phải để ngươi nhìn Tiểu Tứ Tử đến chảy nước miếng như kia.

Tại một đầu khác, Công Tôn đã sớm nổi trận lôi đình, mắng to, “Hảo cho ngươi một cái Da Luật Chấn a, cũng dám chú ý tới Tiểu Tứ Tử nhà ta, lão tử không giáo huấn ngươi một chút là không được!”

Triệu Phổ một bên còn lại thì đang sờ sờ cằm, tựa hồ là đang suy nghĩ chuyện khác.

Chờ ăn cơm gần xong, Đường Diệu Đình đề nghị, “Hoa huynh, lát nữa, buổi tối sẽ có hội đèn ***g, có muốn đi xem hay không?”

Hoa Phi Phi còn chưa kịp trả lời, chợt nghe Mục Phương nói, “Du ngoạn thì miễn đi, chúng ta còn phải tra án nữa.”

Hoa Phi Phi liếc hắn một cái, chỉ thấy Mục Phương cũng trắng mắt liếc lại, nhỏ giọng nói, “Cả ngày không nghĩ được gì rồi, làm chút chính sự đi.”

Hoa Phi Phi cắn chặt răng, đối Đường Diệu Đình nói, “Ý tốt của Đường huynh đương nhiên là không thể cô phụ, không sao, ta cũng không phải là bộ khoái gì cả. Buổi tối ta sẽ đến xem hội đèn ***g. Người nào làm bộ khoái thì vẫn cứ đi tra án là được rồi.”

Mục Phương trừng mắt liếc Hoa Phi Phi một cái, Hoa Phi Phi đối hắn cau mũi, cúi đầu uống rượu, chính là không để ý tới hắn.

Mục Phương thấy vẻ mặt vui sướng của Đường Diệu Đình lúc châm rượu cho Hoa Phi Phi, trong mắt kia chứa một tia ái muội cười cười, nhìn không vừa mắt. Trong lòng lo lắng Hoa Phi Phi giận hắn, buổi tối nếu cùng Đường Diệu Đình một chỗ, tuyệt đối không được để chịu thiệt.

Tiểu Tứ Tử ở một bên, vuốt cằm nhìn ba người trò chuyện, cảm thấy thực vi diệu thực vi diệu nha.

Chờ cơm rượu xong xuôi, mọi người chuẩn bị rời khỏi tửu lâu, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương mang theo Thạch Đầu và Tiễn Tử, thêm mấy ảnh vệ cùng nhau đi dạo phố. Hoa Phi Phi cùng Đường Diệu Đình đi chung với nhau, nói là đi du hồ, Mục Phương có chút lo lắng, đành phải đi theo. Hoa Phi Phi liếc hắn một cái, cười nói, “Mục đại thần bộ a, ngươi không phải nói muốn làm chính sự sao?”

Mục Phương nghe vậy cũng khó chịu, hung hăng trừng mắt liếc Hoa Phi Phi, xoay người bỏ đi.

Hoa Phi Phi thấy hắn đi rồi, trong lòng càng giận, cắn răng thầm nghĩ, “Ngươi này tử ngốc tử!”

Đường Diệu Đình một bên nhìn tới nhất thanh nhị sở, liền nói với Hoa Phi Phi, “Hoa huynh, chúng ta lên thuyền uống hai chén, thế nào?”

“Ân.” Hoa Phi Phi kì thật nhìn thấy Đường Diệu Đình cũng chả mấy hứng thú, nhưng không có biện pháp, đành phải theo hắn, nghĩ rằng, thuận tiện tra thử tiểu tử này xem sao.

Da Luật Chấn vốn muốn đi theo Tiểu Tứ Tử, nhưng lại bị Tiểu Tứ Tử đuổi đi, bất đắc dĩ, chỉ có thể theo hai huynh đệ Đường gia quay về Đường môn trước. Mãng Lạc cùng Mục Phương cũng trở về, mọi người phân công nhau làm việc.

Tiểu Tứ Tử ăn rất no, nhưng lần này lại không cưỡi Thạch Đầu, mà là cùng mọi người thong thả đi cho tiêu thực. Thạch Đầu cùng Tiễn Tử ăn cay cũng có chút nóng, Thạch Đầu đột nhiên nấc một tiếng, Tiễn Tử cọ cọ nó, Thanh ảnh dùng túi nước cho Thạch Đầu uống một chút.

Tiểu Tứ Tử thấy được, hắc hắc hắc nở nụ cười, đưa tay chỉ vào Thạch Đầu, “Bổn Thạch Đầu, ngay cả ăn cay mà cũng đánh nấc…… Ách…” Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Tứ Tử hắn cũng liền nấc lên một cái.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, xoay mặt nhìn hắn, Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, lại muốn nói chuyện, nhưng vừa mới mở miệng, lại là, “Ách……”

Tất cả mọi người mở to hai mắt, thật sự là nấc cục nha!

Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đáng thương nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ách, nấc… nấc cục…”

Tiêu Lương vội vàng vỗ vỗ sau lưng Tiểu Tứ Tử, nghe nói vỗ vỗ như vậy là có thể ngừng, nhưng vỗ được hai cái sau, Tiểu Tứ Tử càng nấc càng lợi hại. Tiêu Lương dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử méo miệng — Khổ sở muốn chết!

Thạch Đầu một bên trợn mắt nhìn, tâm nói — Ngươi mới là tiểu ngu ngốc đi.

Cuối cùng vẫn không được, Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử chạy vọt vào tửu lâu gần đó, cầm một ly trà nóng, để cho Tiểu Tứ Tử uống, chỉ tiếc Tiểu Tứ Tử uống ba bốn chén trà, một chút tác dụng cũng đều không có.

Càng nấc càng khổ sở, Tiểu Tứ Tử cứ nấc lên nấc xuống, nhiều người bên cạnh nhìn hắn, như là nói — Ai nha, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, như thế nào lại cứ nấc lên nấc xuống thế kia? Tiểu Tứ Tử che miệng, nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương…… Tử, hảo dọa người…… Ách…”

Tiêu Lương bật cười, nói với chủ quán muốn một nhã gian, mang theo Tiểu Tứ Tử vào phòng, để cho hắn ngồi trên giường, nói, “Cẩn nhi, nghỉ ngơi một lát, lại uống một chút nước, phỏng chừng lát nữa thì tốt rồi.”

“Uống…… Uống không nổi, hảo… ách… no…” Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương nhìn hắn nói mà nhịn cười, liền vội vàng bưng kín miệng, thực bất mãn nhìn Tiêu Lương — Tức chết mà!

Thanh ảnh chạy đi tìm Công Tôn, nói Tiểu Tứ Tử nấc cục.

Triệu Phổ vui vẻ, nói với Công Tôn, “Có thuốc không? Cho nó một chút đi.”

Công Tôn khoát tay, “Vô dụng, Tiểu Tứ Tử không nấc thì thôi, một khi đã nấc, rất khó dừng lại. Trước kia nó cũng từng bị một trận, chiêu gì cũng đều dùng qua, nó cũng chẳng có chuyển biến gì, sau cứ nấc hoài như vậy, đến đi ngủ vẫn còn nấc. Sáng ngày hôm sau mới hết, nó còn khóc một trận thật lâu.”

“A?” hai ảnh vệ sợ hãi, “Vậy phải làm sao bây giờ a?”

Công Tôn nhún nhún vai, “Nấc cục không phải là bệnh, muốn cho nó hết, còn phải xem Tiểu Lương Tử thế nào.”

………

Lại nói ở tửu lâu, Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử cứ nấc liên tục, lại càng lo lắng, đưa tay xoa bóp cho hắn, hắn lại nấc hai cái, chọt chọt hắn, lại ách ách hai hồi, không có hiệu quả gì. Bất quá khó chịu nhất vẫn là Tiểu Tứ Tử, nói chuyện cũng không nói được, cứ nấc mãi. Tiêu Lương vừa cười hắn, hắn liền mếu miệng ngồi trên giường sinh hờn dỗi.

Tiêu Lương không nhanh không chậm nhéo nhéo má Tiểu Tứ Tử, nhỏ giọng, “Cẩn nhi a, làm sao bây giờ nha?”

Tiểu Tứ Tử cau mũi, ủy ủy khuất khuất chui vào chăn, “Đâu chết người…… Ách, không tốt, ách, ta, ách, không được!”

Tiêu Lương bất đăc dĩ, nâng trán thở dài.

Mấy ảnh vệ cũng mang theo Thạch Đầu cùng Tiễn Tử đến hỗ trợ. Thanh ảnh, Xích ảnh thấy Tiểu Tứ Tử trốn trong chăn cứ nấc hoài, cũng thật sốt ruột, liền ra chủ ý cho Tiêu Lương, “Tiêu Lương, nghe nói đánh rắm thì sẽ không nấc nữa.”

Tiêu Lương sốt ruột nửa ngày, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, có thể đánh rắm không?”

Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, “Đáng ghét!”

“Nói thật nha, tiểu vương gia.” Thanh Ảnh dụ dỗ, “Vừa rồi Thạch Đầu chính là uống một ngụm nước rồi thả một cái rắm, sau đó thì tốt rồi.”

Tiểu Tứ Tử dùng chăn bao chính mình, nhỏ giọng nói thầm, “Loại chuyện này, ách, nơi đó có nói, ách, làm liền làm, ách, a?”

Tiêu Lương nghĩ nghĩ, liền hỏi hai ảnh vệ, “Còn có chiêu khác không?”

“Nghe nói bị hù dọa là sẽ hết.” xích ảnh nói, “Đang bình thường mà đột nhiên bị dọa có khi cũng có tác dụng.”

Tiêu Lương nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử cũng nhìn lại hắn. Chính lúc này, đột nhiên một bóng đen từ phía sau Tiểu Tứ Tử nhảy ra, làm mặt quỷ hét lớn một tiếng, dọa Tiểu Tứ Tử nhảy dựng, vội vã quay đầu đối diện bóng đen.

Mà lúc này, Tiểu Tứ Tử tựa hồ ngây dại, mọi người nín thở theo dõi hắn, nhìn xem hắn có còn nấc nữa không, ngay tại lúc mọi người nghĩ rốt cuộc cũng không nấc nữa……

“Ách, ách……” Tiểu Tứ Tử lại tiếp tục.

Mọi người nhụt chí.

Thạch Đầu quỳ rạp trên mặt đất gãi ngứa, Tiễn Tử một bên hỏi — Tiểu Tứ Tử làm sao vậy?

Thạch Đầu thở dài — Tiểu ngốc tử nấc cục, ai kêu hắn cười ta làm gì.

Sau, mọi người dùng đến cả điểm huyệt, trồng cây chuối, đánh đòn….. Đủ các loại, ép buộc hơn nửa canh giờ, Tiểu Tứ Tử vẫn như cũ nấc không ngừng. Cuối cùng, Tiểu Tứ Tử bị bọn họ ép đến khó chịu, chui vào chăn không chịu ra, “Các ngươi chán ghét…… Ách, ta không cần để ý các ngươi, ách…”

Tiêu Lương ngẫm nghĩ, đối mọi người nói, “Quên đi, các ngươi trước cứ ra ngoài nghĩ biện pháp, còn hắn cứ giao cho ta.”

Mấy ảnh vệ nhìn nhau, đều xoay người đi ra ngoài, vừa đến cửa, liền nhìn thấy Triệu Phổ cùng Công Tôn ở bên ngoài nhìn lén.

“Vương gia, vương phi, hai người cũng nhìn lén a?” Mọi người đồng thanh hỏi.

“Ân.” Triệu Phổ gật gật đầu, “Các ngươi cũng xem?”

“Tốt, cùng nhau xem.” Bốn ảnh vệ lựa chọn chỗ có góc nhìn tốt, hướng vào trong nhìn lén.

Tiểu Tứ Tử nâng cằm dựa vào chăn, vừa nấc vừa thở dài.

Tiêu Lương nhìn thấy, vừa đau lòng vừa buồn cười, “Cẩn nhi, ai kêu ngươi vừa rồi còn chê cười Thạch Đầu làm gì.”

Tiểu Tứ Tử cũng rất hối hận, xoay mặt nhìn nhìn Thạch Đầu, chỉ thấy nó nằm dựa vào Tiễn Tử, đang ngủ gật. Tiễn Tử thấy Tiểu Tứ Tử nhìn bọn nó, liền lắc lắc cái đuôi.

Ở cửa, Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Thế nào lại đột nhiên nấc cục? Sẽ không phải là trúng độc gì của Đường môn chứ?”

“Sẽ không.” Công Tôn khoát tay, “Tiểu Tứ Tử cái gì ngốc, nhưng đối với dược vật rất tinh. Mấy người Đường môn muốn tính kế nó cũng không dễ dàng gì. Ta xem a, nó là vừa mới ăn cay, vị nóng, sau đó ra ngoài gặp gió, còn cười đùa, uống mấy ngụm nước lạnh, liền nấc cục.”

“Nói đến nói đi, chính là do cười nhạo Thạch Đầu mà thành?” Thanh ảnh cảm thấy thực náo nhiệt a.

“Vương phi, có biện pháp khác không? Cứ nấc hoài rất khó chịu a!” Xích ảnh hỏi Công Tôn.

“Bằng không… Lấy cho nó ít nước ấm, để bọn nó tắm rửa chút đi.” Công Tôn nghĩ nghĩ, “Nóng đối nóng, nói không chừng có thể hảo.”

“Được.” Thanh ảnh xoay người đi lấy nước ấm.

Lại nhìn vào trong phòng, Tiêu Lương thấy thật sự không còn cách nào, liền ôm Tiểu Tứ Tử vào ngực, vỗ vỗ hắn an ủi, “Cẩn nhi, ngươi nhịn một chút, phỏng chừng sẽ tốt hơn.”

Tiểu Tứ Tử vẻ mặt đáng thương nhìn Tiêu Lương, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Lương Tử nha, ngươi nói, nếu về sau vẫn không tốt, vậy làm sao a?”

Tiêu Lương cũng không có cách, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, “Sẽ không Cẩn nhi, chỉ một lát nữa là tốt rồi, làm gì có ai lại nấc cục cả đời được?”

Công Tôn nhỏ giọng nói với Triệu Phổ, “Quả thật có cả đời nấc cục a.”

Triệu Phổ khóe miệng co rút, thì thào, “Kia cũng quá thảm rồi đi.”

Mọi người không nói gì.

Lúc này, Thanh ảnh cùng Xích ảnh bưng nước ấm đến, đẩy cửa vào, đưa vào cho Tiểu Tứ Tử. Thanh Ảnh nói, “Tiểu vương gia, ta chút nữa là quên, trước kia hình như vương phi từng nói qua, nếu nấc cục mà tắm nước ấm có thể hữu dụng!”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt nhìn hai người, “Thật sự?”

“Ân.” Thanh ảnh chuẩn bị bồn tắm xong, liền đóng cửa ra ngoài. Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử đến dục dũng, cởi quần áo cho hắn.

“Tiểu Lương Tử, ách, ngươi có từng, ách, nấc cục chưa?” Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương.

Tiêu Lương tiến lên, ở miệng hắn nhẹ hôn một cái, “Cẩn nhi, có ai chưa từng nấc cục a? Đừng lo.”

Rất nhanh, Tiểu Tứ Tử đã bị thoát chỉ còn lại cái áo lót ngắn, hắn nhìn nhìn Tiêu Lương, nhỏ giọng, “Ân, Tiểu Lương Tử… Ách, cùng nhau tắm?”

Tiêu Lương sửng sốt trong chốc lát, liền lập tức cởi đồ, Tiểu Tứ Tử hai tay để sau người, ngượng ngùng cười tủm tỉm.

Công Tôn đứng ở cửa nóng nảy, giãy dụa muốn xông vào, “Tiểu ngốc tử này muốn chết, sao lại cùng người khác tắm!”

Triệu Phổ ôm Công Tôn, khuyên, “Quên đi thân ái, hai người bọn nó tâm ý đã liên thông, cùng nhau tắm rửa là chuyện bình thường. Không bằng hai ta về Tiêu Dao đảo chuẩn bị, cuối năm để cho bọn nó cùng mấy ảnh vệ trở về mừng năm mới, thuận tiện làm chuyện vui luôn!”

“Ta mới không cần!” Công Tôn bị Triệu Phổ che miệng vẫn ồn ào kháng nghị, “Bảo bối của ta không cần mới mười sáu tuổi đã thành thân!”

Bốn ảnh vệ thì ở cửa bên khuyến khích Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, cố lên a! Tận dụng thời cơ nha!”

Rất nhanh, Tiêu Lương cởi xong quần áo, ôm Tiểu Tứ Tử cùng nhau nhảy vào trong dục dũng, ngâm vào nước ấm, cả hai người đều cảm thấy toàn thân sảng khoái, thư thư phục phục thở dài một hơi. Đương nhiên, Tiểu Tứ Tử lúc thở dài vẫn cứ nấc cục một cái.

Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử vẫn cứ nấc, nghĩ nghĩ, liền nói, “Cẩn nhi, hôn một chút đi?”

Tiểu Tứ Tử trên mặt đỏ rực, ngưỡng mặt nhìn Tiêu Lương.

“Hôn một chút, xem có còn nấc nữa hay không?” Tiêu Lương cười nói, “Nói không chừng ngươi có thể khá hơn đi.”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử cười cười, nhích qua, ở trên má Tiêu Lương hôn một cái. Tiếp đó, Tiêu Lương nâng cằm hắn, nhẹ nhàng ở trên môi hắn hôn nhẹ, đầu lưỡi chậm rãi tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi Tiểu Tứ Tử, nhẹ nhàng duyện hôn.

Tiểu Tứ Tử cũng đáp lại hắn…… Thật lâu thật lâu sau, Tiêu Lương buông Tiểu Tứ Tử ra, thấy hắn ánh mắt mờ sương, liền cười hỏi, “Cẩn nhi, hôn lại một ngụm?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, sảng khoái đáp ứng, Tiêu Lương lập tức tiến qua, lại hôn một cái…… Này vừa hôn, lại càng lâu hơn, Tiêu Lương cũng càng ôn nhu. Tiểu Tứ Tử hai tay ôm cổ Tiêu Lương, ngoan ngoãn cùng hắn hôn môi. Mấy ảnh vệ đứng ở cửa chảy nước miếng, Công Tôn vừa xem đã nhăn mặt nhăn mày, miệng nói thầm, “Tiểu Lương Tử ngươi cái đồ hài tử thúi, dám tranh Tiểu Tứ Tử với ta, hừ!”

Hai người ở trong dục dũng hôn thật lâu, Tiêu Lương cúi đầu hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, còn nấc nữa không?”

Tiểu Tứ Tử ngây ngẩn cả người, cân nhắc một chút…… Di? Không nấc!

“Không nấc!” Tiểu Tứ Tử cao hứng ôm chầm lấy Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi tốt nhất, không nấc nữa!”

Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử cúi đầu tiếp tục hôn. ở cửa mấy ảnh vệ ngơ ngác nhìn nhau, Triệu Phổ vỗ vỗ Công Tôn, “Thân ái, cái này coi như xong, Tiểu Tứ Tử nấc cục đã có thuốc trị rồi.”

Công Tôn ngồi xổm một bên, bất mãn chọt chọt kiến, “Dám tranh con ta! Tiểu Tứ Tử trước kia chỉ biết nghe lời ta……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện