Chờ mọi người trở lại nha môn, trời cũng đã gần sáng, Tiểu Tứ Tử ngồi trên ghế đá trong viện, một chút buồn ngủ cũng không có, ôm Tiểu Thiên Thiên ngẩng đầu ngắm sao trời. Tiêu Lương đi vào nhà bếp lấy chút thức ăn khuya cho Thạch Đầu, sau đó đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, lấy ra một tiểu thực hạp(hộp thức ăn) mở ra, hỏi, “Cẩn nhi, có đói bụng không? Ăn chút điểm tâm đi.”
“Ân.”
Tiểu Tứ Tử cầm một cái bánh bao nhân đậu hình con thỏ con lên, nhét vào miệng cắn một miếng to, vẫn là ngẩng mặt, hai chân đá lên đá xuống. “Làm sao vậy?”
Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử lại đây, để cho hắn ngồi trên đùi mình, hỏi. “Ân.”
Tiểu Tứ Tử miệng ăn bánh bao, ngưỡng mặt tựa vào vai Tiêu Lương, mở to mắt, lại nhìn sao trời, “Tiểu Lương Tử a, ngươi nói, Tô An vì cái gì không tìm Vương Hổ hỏi một câu, liền động thủ thương tổn Vương Nhất Miêu?”
Tiêu Lương đưa tay lau đi vệt đường phấn ngay khóe miệng Tiểu Tứ Tử, nghĩ nghĩ, nói, “Không biết…… Đại khái là vì cừu hận cùng không cam lòng nên mới có ý nghĩ như vậy đi.”
“Ân.”
Tiểu Tứ Tử hai chân lại quơ quơ, nói, “Vì cái gì mọi người đều đem bất hạnh của mình đổ lỗi cho người khác?”
Tiêu Lương nở nụ cười, ôm Tiểu Tứ Tử quơ quơ, nói, “Hắn nếu không oán hận người khác, kia không phải càng bị dồn nén hơn sao?”
“Như thế sao.”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Hy vọng về sau bọn họ sẽ sống hảo hảo.”
“Tiểu Tứ Tử.”
Tiêu Lương nhẹ nhàng nói, “Có đôi khi hy vọng là một chuyện, mà sự thật lại là chuyện khác, để đạt được sẽ có một chút khó khăn…… Bất quá, ta cũng tin tưởng, bọn họ về sau sẽ sống hảo.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong, quay đầu hỏi Tiêu Lương, “Cái kia, Tiểu Lương Tử nha, nếu về sau, chúng ta gặp khúc mắc, ngươi có thể hay không biến mất? Hay vẫn là luôn đối xử tốt với ta như vậy?”
Tiêu Lương cười, bóp nhẹ quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Ân, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều đối tốt với ngươi, vĩnh viễn cũng không biến mất.”
“Ân.”
Tiểu Tứ Tử vươn ngón út, cùng Tiêu Lương ngoéo tay, “Chúng ta đây ngoéo tay, về sau, ta cũng không biến mất, chúng ta cứ như vậy tốt lắm tốt lắm!”
Tiêu Lương gật đầu, cùng Tiểu Tứ Tử ngoéo tay, Tiểu Tứ Tử cao hứng, mặt tiến lại gần, ở trên mặt Tiêu Lương “bẹp”
một ngụm, “Tiểu Lương Tử, Tiểu Lương Tử, ta không buồn ngủ, chúng ta ngồi lại một lát có được không?”
(Hai cưng ngọt ngào quá nha >.<) Tiêu Lương nhìn hắn cười, gật đầu, hai người ngồi trong viện, gió ban đêm thổi lạnh, ngồi ngoài trời nói chuyện, ngắm sao trên trời. Bảo bối vẫn là nắm chặt tiểu quyền mà ngủ, Thạch Đầu đã ăn no, rồi lại bị con thiêu thân trước mắt vo ve bay tới bay lui hấp dẫn lực chú ý, ở trong sân, nhảy tới nhảy lui mà bắt thiêu thân. Trên mái nhà, Triệu Phổ chỉ thấy Công Tôn nằm bao trong chăn, hai tay nâng cằm mà nhìn Tiểu Tứ Tử trong viện, trong mắt tựa hồ có chút không muốn. Triệu Phổ đưa tay qua, nhẹ nhàng mà bắt lấy tay Công Tôn, nói, “Tiểu hài tử, rồi cũng sẽ lớn lên thôi.”
Công Tôn vẻ mặt mất mát mà gật đầu, trầm mặc thật lâu sau, mới nói, “Trong khoảng thời gian này, thật sự là làm khó ngươi, một thân là vương gia mà mỗi ngày cùng ta màn trời chiếu đất đi theo một tiểu dở hơi.”
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, “Ngươi sao lại nói khách khí với ta cái gì? Kia chẳng phải cũng là con ta sao?”
Công Tôn thản nhiên cười, nói, “Kì thật ta cũng biết ta lo lắng nhiều, Tiểu Lương Tử sẽ đem Tiểu Tứ Tử chiếu cố rất tốt… Ta cũng biết hắn thật sự làm tốt lắm, cho nên mới luôn cảm thấy Tiểu Tứ Tử sớm muộn gì cũng có ngày cùng hắn rời đi.”
Triệu Phổ lẳng lặng nghe, nắm lấy tay Công Tôn nhẹ nhàng nắm chặt một chút. “Ta chỉ là muốn cùng Tiểu Tứ Tử một đoạn thời gian, bằng không sau này sẽ không có, ta sợ ta sẽ không thích ứng……”
Công Tôn quay sang, nhìn Triệu Phổ, “Cho nên, ngươi lại cùng ta theo bọn nó một đoạn thời gian đi?”
Triệu Phổ sửng sốt thật lâu, sau mới ý thức được Công Tôn là đang cầu hắn, hắn từng nằm mơ người lúc nào cũng kiên cường nhưng không được tự nhiên như Công Tôn cầu hắn, nhưng nay Công Tôn mở miệng, hắn lại cảm thấy trong lòng vừa kéo vừa kéo. Nhéo nhéo sau cổ Công Tôn, Triệu Phổ há mồm, dùng hơi làm khàn giọng nói, “…… Ta còn muốn cùng ngươi cả đời a, ngươi muốn bao lâu, liền cùng bao lâu.”
Công Tôn nhẹ nhàng mà gật đầu, Triệu Phổ giơ tay chỉnh lại chăn bọc cho hắn, để hắn trụ lên vai mình, nhẹ nhàng mà ôm Công Tôn, làm cho hắn tựa vào vai mình. Hai người trên mái nhà, lẳng lặng nhìn hai người trong viện, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, Tiêu Lương mới đem Tiểu Tứ Tử đang tựa người vào hắn mà ngủ vào phòng, Triệu Phổ cũng đem Công Tôn ấp trong chăn đã ngủ say trở về phòng…… Buổi trưa ngày hôm sau, mọi người bận rộn cả đêm đều thức dậy, rửa mặt xong, vào đại sảnh ăn cơm. Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử ra ngoài, Tiểu Tứ Tử hiển nhiên vẫn còn buồn ngủ, một tay ôm bảo bối, mơ mơ màng màng, Thạch Đầu đi theo phía sau cũng ngáp mấy cái. “Tiểu Tứ Tử, ngươi dậy rồi sao?”
Long Thiên Lý đang ngồi liền lấy ghế để Tiểu Tứ Tử ngồi xuống. “Ân.”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đối Long Thiên Lý nói, “Tiểu am thuần, sớm nha.”
“Không còn sớm nữa, đã giữa trưa rồi.”
Long Thiên Lý cười tủm tỉm, nhưng Mục Phương tinh thần đang rất tốt, cùng mấy hạ nhân mang đồ ăn lên. Mọi người nguyên bản vẫn còn chưa tỉnh hẳn đều bị mùi hương đồ ăn làm cho tỉnh thật, đều mở to hai mắt, bụng kêu ọt ọt, cũng tỉnh hoàn toàn. “Đều ăn cơm đi.”
Mục Phương nói với mọi người, “Còn có, ta vừa hầm canh sâm, mọi người đều uống chút, hảo hảo mà bồi bổ nguyên khí hôm qua đã mất, ăn no mới có sức mà phá án, đúng không?!”
“Ân!”
mọi người cùng nhau gật đầu, Mục Phương thấy Thạch Đầu ngồi bên chân Tiểu Tứ Tử, nghe mùi, thèm ăn mà nhìn lên bàn xem xét, Tiểu Tứ Tử đang suy nghĩ nên cho nó ăn gì đây, chỉ thấy Mục Phương khoát tay chặn lại, nói, “Tối hôm qua Thạch Đầu lập công lớn, cho nên ta mới cố ý làm một đại tiệc đãi nó.”
“Đại tiệc?”
tất cả mọi người tò mò. Mục Phương tiếp nhận sáu cái thực hạp mà hạ nhân bên cạnh đang cầm, để lên bàn, mở ra…… Mọi người liền cảm thấy một trận hương khí xông lên mũi. Nắp vừa mở ra, chợt nghe Thạch Đầu hưng phấn mà “chi chi”
hai tiếng, vui đến nỗi lăn lăn trên đất. “Ai nha, đây là cái gì a?”
Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi, trong lòng khó hiểu sao tiểu Thạch Đầu lại hưng phấn thành như vậy a? Mục Phương cười cười, giải thích, “Trảo li là kì thú Tây Vực, kì thực thích ăn nhất là sâu, ta tìm đọc một chút tư liệu, ở phần sâu, chúng ta thích nhất là ngũ độc.”
“Ngũ độc?”
Mọi người cùng nhau nghiêng đầu. (Móa ơi, tự tưởng tượng mà thấy mọi người cực dễ thương nha) “Mọi người không biết ngũ độc? Chính là hạt tử (bò cạp), xà (rắn), tri chu(nhện), ngô công (rết) và thiềm thừ (cóc).”
Mục Phương có chút đắc ý nói, “Ta đây cả đêm cùng hạ nhân đi tìm, món thứ nhất là bò cạp xào, món thứ hai là rắn nướng, món thứ ba là nhện với muối tiêu, món thứ tư là rết nấu khô, món thứ năm là cóc kho.”
Vừa nói, vừa chỉ chỉ cái chậu to bên cạnh, nói, “Đây là món địa long chiên, cũng chính là con giun, ta bắt được rất nhiều, để cho Thạch Đầu tham ăn này phải tắc hàm răng.”
=口= …… Tất cả mọi người đều hết chỗ nói, bọn họ đến chết cũng không ngờ được mấy thứ ghê tởm gì gì đó thế nhưng có thể bị Mục Phương làm được hương thơm như vậy, nhìn qua còn tưởng là mĩ vị gì đó. Thạch Đầu cũng mặc kệ tất cả, nhảy chồm lên mà bắt đầu thưởng thức “đại tiệc”
, vừa ăn vừa hạnh phúc lăn lộn, kêu hừ hừ, cái đuôi cứ ngoe ngẩy. Tiểu Tứ Tử từ trên ghế đi xuống, đi đến bên cạnh Thạch Đầu, đưa tay mà vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, “Thạch Đầu nha, Mục Phương làm cho người nhiều công phu như vậy, ngươi không nên cứ trực tiếp ăn a, phải biết nói cảm tạ với người ta có biết không?”
Thạch Đầu kêu “chi chi”
vài tiếng, miệng đang ngậm một con rết to, vừa ăn vừa chạy đến bên người Mục Phương, ở trên đùi hắn cọ tới cọ lui, sau đó lại kêu “chi chi”
vài tiếng. Mục Phương đưa tay vỗ vỗ lông mao mềm mềm trên đầu nó, cười nói, “Đừng khách khí, đây là thưởng cho ngươi, mau ăn cơm đi thôi.”
Thạch Đầu hạnh phúc chạy trở về, ăn a ăn. Mục Phương đưa cho Tiểu Tứ Tử một cuốn sách, nói, “Này là sách dạy nấu mấy món mà Thạch Đầu thích ăn, ngươi cầm lấy, về sau ta không ở, các ngươi tìm đầu bếp làm cho nó ăn. Nếu ăn nhiều độc trùng, nước bọt của Thạch Đầu sẽ thành bách độc bất xâm, là thuốc trị thương giải độc rất hay, phóng thí còn có thể gây mê đối thủ, màu lông cũng sẽ dễ nhìn lắm.”
(Trừi, kiểu này Thạch Đầu là siêu nhân quá >.,<) “Ân.”
Tiểu Tứ Tử nhanh tay nhận lấy, đối Mục Phương nói, “Mục Phương, cảm tạ ngươi nga.”
Mục Phương khiêu khiêu mi, bưng chén cơm lên ăn. Cơm đã ăn xong, mọi người vừa xoa bụng vừa uống canh, Tiêu Lương đột nhiên hỏi Mục Phương, “Đúng rồi, ngươi đối với Hoa Phi Phi thực hiểu biết a? Không phải hắn có đặc điểm gì chứ?”
Mục Phương gật gật đầu, nói, “Cái này ta cũng nghĩ đến, quả thực chuyện tối qua với cách làm của Hoa Phi Phi thực không đồng nhất.”
“Nga?”
Tiểu Tứ Tử vừa uy bảo bối ăn cháo Mục Phương làm cho nó, vừa hỏi, “Có cái gì bất đồng nha?”
“Nói đơn giản, người đã bị hắn hại, cũng chính là người hắn đã thải hoa, đều không có oán hận với hắn, ngược lại đều chủ động bảo vệ hắn, không chịu cùng quan phủ hợp tác, cho nên người này mới khó bắt như vậy.”
“Kì quái như vậy?”
Tiểu Tứ Tử kinh hãi, “Vì cái gì a? Bị hái hoa thảm như vậy, chẳng lẽ đều giống Vương Nhất Miêu tâm địa tốt? Bất quá có thể hay không quá nhiều nha?”
Tiểu Tứ Tử vừa nói, vừa nghĩ rằng, nhất định phải bảo vệ tốt Tiểu Lương Tử, nguyên lai bị người khác hái hoa là đáng thương như vậy, bị trọng thương như vậy, lại có nhiều máu như vậy. Lại nói, hắn về sau cũng không muốn thải Tiểu Lương Tử, hắn mới không cần Tiểu Lương Tử bị thương như vậy đâu. Mọi người nghe lời nói của Tiểu Tứ Tử, đều có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, tiếp tục ăn canh. “Như thế nào vậy?”
Tiểu Tứ Tử thấy mọi người sắc mặt khác thường, không chịu giải thích, liền hỏi, “Có cái gì không đúng nha?”
Mọi người tập thể nhìn Tiêu Lương, kia ý tứ như muốn nói — ngươi giải thích đi. Tiêu Lương ho khan vài tiếng, nói với Tiểu Tứ Tử, “Cái kia, Cẩn nhi…… Nếu không quá thô bạo, cũng sẽ không đau.”
“Thật không?”
Tiểu Tứ Tử giật mình, nghĩ nghĩ, Tiểu Tứ Tử nhớ tới lúc trước, khi tắm Tiêu Lương đã nói với hắn, giống như hái hoa không phải là dùng cán bột, mà là…… Nơi đó. Tiểu Tứ Tử cúi đầu ăn canh, mặt đỏ hồng, không nói. Tất cả mọi người nuốt nuốt nước miếng, tâm nghĩ, người gì đâu mà đáng yêu như vậy nha, rồi đồng loạt nhìn Tiêu Lương, tiểu tử này thật tốt số a. Ai biết Tiểu Tứ Tử uống mấy ngụm canh, đột nhiên hỏi, “Kia, không phải cùng tiện tiện giống nhau? Mỗi lần tiện tiện đều bị tiện tiện hái hoa?”
“Phốc……”
Ở đây trừ bỏ Tiêu Lương cùng bốn ảnh vệ, những người còn lại đều phun canh ra ngoài, Mục Phương vỗ vỗ ngực ho khan, “Khụ khụ…… Khụ khụ, Tiểu Tứ Tử, ngươi…… Ngươi thật tài tình!”
Tiểu Tứ Tử xoay trái xoay phải nhìn mọi người, lại quay đầu nhìn Tiêu Lương, mếu máo — ta lại làm trò cười sao? Tiêu Lương dở khóc dở cười niết niết quai hàm hắn, nhích lại gần nói, “Cẩn nhi, như thế nào đang ăn lại nói đến tiện tiện a?”
Tiểu Tứ Tử “Nga”
một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn canh, trong lòng nghĩ, thật là cùng tiện tiện giống nhau sao, hừ. “Cụ thể thì sao?”
Long Thiên Lý ho khan xong rồi, xoay mặt nhìn Mục Phương, “Vì cái gì bọn họ không hận hắn cũng không cáo trạng hắn, còn muốn bảo hộ hắn?”
“Nghe nói Hoa Phi Phi anh tuấn dị thường, hơn nữa phong lưu tiêu sái, đa tài đa nghệ, càng khó hơn là đối xử với người còn thực ôn nhu, cho nên thiếu niên bị tập kích không có ngoại lệ không thương hắn.”
Mục Phương vuốt cằm, nói, “Lại nói, bọn họ cùng hắn sinh hoạt vợ chồng, là xuất phát từ tự nguyện.”
Tiêu Lương nhíu mày, “Nếu là ngươi tình ta nguyện, kia chỉ có thể nói Hoa Phi Phi phong lưu thành quen, cuộc sống có vẻ thối nát thôi, như thế nào lại nói hắn là hái hoa tặc a?”
Mục Phương vươn tay nhẹ nhàng điểm điểm, nói, “Vấn đề ngay tại nơi này, các ngươi biết thượng thư Hứa Diệu không?”
Mọi người liếc nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt nghĩ nghĩ, “Nga, ta giống như đã thấy qua, là một lão nhân thực hung ác.”
“Hứa thượng thư xác thực là người thực nghiêm túc.”
Mục Phương nói, “Đó là chuyện của hai năm trước, kì thực lúc ấy Hoa Phi Phi ở trên giang hồ một chút danh khí đều không có, bất quá thượng thư đột nhiên báo quan, nói Hoa Phi Phi kia là một tên hái hoa tặc, khi dễ công tử từ vinh nhà hắn, cho nên hoàng thượng mới để thần bộ sở hữu kim bài, ở các nơi truy bắt hắn, mà giá trị con người Hoa Phi Phi cũng tăng vọt, trở thành thập đại trọng phạm.”
“Nguyên lai là cái dạng này a.”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu. Phía bên ngoài cửa sổ, Công Tôn vừa ăn canh vừa nghe lén liếc nhìn Triệu Phổ một cái, đều có chút giật mình. “Việc này ngươi có nghe nói qua chưa?”
Công Tôn hỏi Triệu Phổ. Triệu Phổ nhíu mày lắc lắc đầu, nói, “Theo lý mà nói là không có khả năng a…… Nếu thực sự chuyện lạ, Hứa Diệu sẽ không ngu xuẩn tới mức đem chuyện này thông cáo thiên hạ, nói cho mọi người con hắn bị hái hoa tặc thải đi?”
Công Tôn gật gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Triệu Phổ gắp một viên thịt nhét vào miệng Công Tôn, “Thân ái, ăn nhiều một chút.”
Trong lòng nói tối hôm qua nghe Công Tôn nói một phen, tâm Triệu Phổ đều tan nát, liền thề phải đối xử tốt với hắn gấp bội, làm cho hắn mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ. Bên cạnh đó, nếu đã quyết định sẽ đi mật thám một khoảng thời gian, vậy nên để cho Công Tôn ăn nhiều một chút, đem thân hắn dưỡng hảo! Công Tôn nhai nhai viên thịt, hai người tiếp tục nghe lén. “Không hợp tình lý.”
Long Nhất Phương cũng lắc đầu, “Loại chuyện nhục nhã gia môn như vậy, thượng thư đại nhân như thế nào lại công bố với thiên hạ, cho dù muốn truy bắt Hoa Phi Phi, tùy tiện tìm một lí do nào đó không phải được sao?”
“Đúng vậy.”
Long Thiên Lý gật đầu. “Mặt khác, còn có một mệnh lệnh kì quái.”
Mục Phương nói tiếp, “Thượng thư đại nhân có lệnh, Hoa Phi Phi này phải bắt sống, khi bắt được, phải điểm á huyệt của hắn, phế bỏ võ công, mang về thượng thư phủ, đại nhân muốn đích thân thẩm vấn!”
(á huyệt: điểm huyệt này rồi thì sẽ không nói được nữa) Mọi người sau khi nghe xong, hai mặt nhìn nhau, mệnh lệnh này thực sự kì quái a. “Vì cái gì nha?”
Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi, “Bắt lấy hái hoa tặc để làm chi muốn phế võ công hắn, còn điểm á huyệt của hắn a?”
“Xem ra thượng thư không muốn để Hoa Phi Phi nói ra điều gì.”
Tiêu Lương sờ sờ cằm, nhìn Mục Phương, “Ngươi không phải cũng thấy điều khả nghi?”
Mục Phương gật gật đầu, “Chúng ta mấy thần bộ cũng hợp nhau lại thương lượng một chút, đều cảm thấy việc này rất khả nghi, hơn nữa lúc trên đường tìm Hoa Phi Phi, thường xuyên có một người lai lịch không rõ, thần thần bí bí, ngầm phục kích hắn, cái này càng thêm kì quái.”
“Xem ra, Hoa Phi Phi này là biết được chuyện hệ trọng của lão.”
Tiêu Lương lạnh lùng cười, “Đợi khi tìm được hắn rồi, phải hỏi cho ra mới được a.”
“Ân.”
Tiểu Tứ Tử cầm một cái bánh bao nhân đậu hình con thỏ con lên, nhét vào miệng cắn một miếng to, vẫn là ngẩng mặt, hai chân đá lên đá xuống. “Làm sao vậy?”
Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử lại đây, để cho hắn ngồi trên đùi mình, hỏi. “Ân.”
Tiểu Tứ Tử miệng ăn bánh bao, ngưỡng mặt tựa vào vai Tiêu Lương, mở to mắt, lại nhìn sao trời, “Tiểu Lương Tử a, ngươi nói, Tô An vì cái gì không tìm Vương Hổ hỏi một câu, liền động thủ thương tổn Vương Nhất Miêu?”
Tiêu Lương đưa tay lau đi vệt đường phấn ngay khóe miệng Tiểu Tứ Tử, nghĩ nghĩ, nói, “Không biết…… Đại khái là vì cừu hận cùng không cam lòng nên mới có ý nghĩ như vậy đi.”
“Ân.”
Tiểu Tứ Tử hai chân lại quơ quơ, nói, “Vì cái gì mọi người đều đem bất hạnh của mình đổ lỗi cho người khác?”
Tiêu Lương nở nụ cười, ôm Tiểu Tứ Tử quơ quơ, nói, “Hắn nếu không oán hận người khác, kia không phải càng bị dồn nén hơn sao?”
“Như thế sao.”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Hy vọng về sau bọn họ sẽ sống hảo hảo.”
“Tiểu Tứ Tử.”
Tiêu Lương nhẹ nhàng nói, “Có đôi khi hy vọng là một chuyện, mà sự thật lại là chuyện khác, để đạt được sẽ có một chút khó khăn…… Bất quá, ta cũng tin tưởng, bọn họ về sau sẽ sống hảo.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong, quay đầu hỏi Tiêu Lương, “Cái kia, Tiểu Lương Tử nha, nếu về sau, chúng ta gặp khúc mắc, ngươi có thể hay không biến mất? Hay vẫn là luôn đối xử tốt với ta như vậy?”
Tiêu Lương cười, bóp nhẹ quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Ân, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều đối tốt với ngươi, vĩnh viễn cũng không biến mất.”
“Ân.”
Tiểu Tứ Tử vươn ngón út, cùng Tiêu Lương ngoéo tay, “Chúng ta đây ngoéo tay, về sau, ta cũng không biến mất, chúng ta cứ như vậy tốt lắm tốt lắm!”
Tiêu Lương gật đầu, cùng Tiểu Tứ Tử ngoéo tay, Tiểu Tứ Tử cao hứng, mặt tiến lại gần, ở trên mặt Tiêu Lương “bẹp”
một ngụm, “Tiểu Lương Tử, Tiểu Lương Tử, ta không buồn ngủ, chúng ta ngồi lại một lát có được không?”
(Hai cưng ngọt ngào quá nha >.<) Tiêu Lương nhìn hắn cười, gật đầu, hai người ngồi trong viện, gió ban đêm thổi lạnh, ngồi ngoài trời nói chuyện, ngắm sao trên trời. Bảo bối vẫn là nắm chặt tiểu quyền mà ngủ, Thạch Đầu đã ăn no, rồi lại bị con thiêu thân trước mắt vo ve bay tới bay lui hấp dẫn lực chú ý, ở trong sân, nhảy tới nhảy lui mà bắt thiêu thân. Trên mái nhà, Triệu Phổ chỉ thấy Công Tôn nằm bao trong chăn, hai tay nâng cằm mà nhìn Tiểu Tứ Tử trong viện, trong mắt tựa hồ có chút không muốn. Triệu Phổ đưa tay qua, nhẹ nhàng mà bắt lấy tay Công Tôn, nói, “Tiểu hài tử, rồi cũng sẽ lớn lên thôi.”
Công Tôn vẻ mặt mất mát mà gật đầu, trầm mặc thật lâu sau, mới nói, “Trong khoảng thời gian này, thật sự là làm khó ngươi, một thân là vương gia mà mỗi ngày cùng ta màn trời chiếu đất đi theo một tiểu dở hơi.”
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, “Ngươi sao lại nói khách khí với ta cái gì? Kia chẳng phải cũng là con ta sao?”
Công Tôn thản nhiên cười, nói, “Kì thật ta cũng biết ta lo lắng nhiều, Tiểu Lương Tử sẽ đem Tiểu Tứ Tử chiếu cố rất tốt… Ta cũng biết hắn thật sự làm tốt lắm, cho nên mới luôn cảm thấy Tiểu Tứ Tử sớm muộn gì cũng có ngày cùng hắn rời đi.”
Triệu Phổ lẳng lặng nghe, nắm lấy tay Công Tôn nhẹ nhàng nắm chặt một chút. “Ta chỉ là muốn cùng Tiểu Tứ Tử một đoạn thời gian, bằng không sau này sẽ không có, ta sợ ta sẽ không thích ứng……”
Công Tôn quay sang, nhìn Triệu Phổ, “Cho nên, ngươi lại cùng ta theo bọn nó một đoạn thời gian đi?”
Triệu Phổ sửng sốt thật lâu, sau mới ý thức được Công Tôn là đang cầu hắn, hắn từng nằm mơ người lúc nào cũng kiên cường nhưng không được tự nhiên như Công Tôn cầu hắn, nhưng nay Công Tôn mở miệng, hắn lại cảm thấy trong lòng vừa kéo vừa kéo. Nhéo nhéo sau cổ Công Tôn, Triệu Phổ há mồm, dùng hơi làm khàn giọng nói, “…… Ta còn muốn cùng ngươi cả đời a, ngươi muốn bao lâu, liền cùng bao lâu.”
Công Tôn nhẹ nhàng mà gật đầu, Triệu Phổ giơ tay chỉnh lại chăn bọc cho hắn, để hắn trụ lên vai mình, nhẹ nhàng mà ôm Công Tôn, làm cho hắn tựa vào vai mình. Hai người trên mái nhà, lẳng lặng nhìn hai người trong viện, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, Tiêu Lương mới đem Tiểu Tứ Tử đang tựa người vào hắn mà ngủ vào phòng, Triệu Phổ cũng đem Công Tôn ấp trong chăn đã ngủ say trở về phòng…… Buổi trưa ngày hôm sau, mọi người bận rộn cả đêm đều thức dậy, rửa mặt xong, vào đại sảnh ăn cơm. Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử ra ngoài, Tiểu Tứ Tử hiển nhiên vẫn còn buồn ngủ, một tay ôm bảo bối, mơ mơ màng màng, Thạch Đầu đi theo phía sau cũng ngáp mấy cái. “Tiểu Tứ Tử, ngươi dậy rồi sao?”
Long Thiên Lý đang ngồi liền lấy ghế để Tiểu Tứ Tử ngồi xuống. “Ân.”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đối Long Thiên Lý nói, “Tiểu am thuần, sớm nha.”
“Không còn sớm nữa, đã giữa trưa rồi.”
Long Thiên Lý cười tủm tỉm, nhưng Mục Phương tinh thần đang rất tốt, cùng mấy hạ nhân mang đồ ăn lên. Mọi người nguyên bản vẫn còn chưa tỉnh hẳn đều bị mùi hương đồ ăn làm cho tỉnh thật, đều mở to hai mắt, bụng kêu ọt ọt, cũng tỉnh hoàn toàn. “Đều ăn cơm đi.”
Mục Phương nói với mọi người, “Còn có, ta vừa hầm canh sâm, mọi người đều uống chút, hảo hảo mà bồi bổ nguyên khí hôm qua đã mất, ăn no mới có sức mà phá án, đúng không?!”
“Ân!”
mọi người cùng nhau gật đầu, Mục Phương thấy Thạch Đầu ngồi bên chân Tiểu Tứ Tử, nghe mùi, thèm ăn mà nhìn lên bàn xem xét, Tiểu Tứ Tử đang suy nghĩ nên cho nó ăn gì đây, chỉ thấy Mục Phương khoát tay chặn lại, nói, “Tối hôm qua Thạch Đầu lập công lớn, cho nên ta mới cố ý làm một đại tiệc đãi nó.”
“Đại tiệc?”
tất cả mọi người tò mò. Mục Phương tiếp nhận sáu cái thực hạp mà hạ nhân bên cạnh đang cầm, để lên bàn, mở ra…… Mọi người liền cảm thấy một trận hương khí xông lên mũi. Nắp vừa mở ra, chợt nghe Thạch Đầu hưng phấn mà “chi chi”
hai tiếng, vui đến nỗi lăn lăn trên đất. “Ai nha, đây là cái gì a?”
Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi, trong lòng khó hiểu sao tiểu Thạch Đầu lại hưng phấn thành như vậy a? Mục Phương cười cười, giải thích, “Trảo li là kì thú Tây Vực, kì thực thích ăn nhất là sâu, ta tìm đọc một chút tư liệu, ở phần sâu, chúng ta thích nhất là ngũ độc.”
“Ngũ độc?”
Mọi người cùng nhau nghiêng đầu. (Móa ơi, tự tưởng tượng mà thấy mọi người cực dễ thương nha) “Mọi người không biết ngũ độc? Chính là hạt tử (bò cạp), xà (rắn), tri chu(nhện), ngô công (rết) và thiềm thừ (cóc).”
Mục Phương có chút đắc ý nói, “Ta đây cả đêm cùng hạ nhân đi tìm, món thứ nhất là bò cạp xào, món thứ hai là rắn nướng, món thứ ba là nhện với muối tiêu, món thứ tư là rết nấu khô, món thứ năm là cóc kho.”
Vừa nói, vừa chỉ chỉ cái chậu to bên cạnh, nói, “Đây là món địa long chiên, cũng chính là con giun, ta bắt được rất nhiều, để cho Thạch Đầu tham ăn này phải tắc hàm răng.”
=口= …… Tất cả mọi người đều hết chỗ nói, bọn họ đến chết cũng không ngờ được mấy thứ ghê tởm gì gì đó thế nhưng có thể bị Mục Phương làm được hương thơm như vậy, nhìn qua còn tưởng là mĩ vị gì đó. Thạch Đầu cũng mặc kệ tất cả, nhảy chồm lên mà bắt đầu thưởng thức “đại tiệc”
, vừa ăn vừa hạnh phúc lăn lộn, kêu hừ hừ, cái đuôi cứ ngoe ngẩy. Tiểu Tứ Tử từ trên ghế đi xuống, đi đến bên cạnh Thạch Đầu, đưa tay mà vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, “Thạch Đầu nha, Mục Phương làm cho người nhiều công phu như vậy, ngươi không nên cứ trực tiếp ăn a, phải biết nói cảm tạ với người ta có biết không?”
Thạch Đầu kêu “chi chi”
vài tiếng, miệng đang ngậm một con rết to, vừa ăn vừa chạy đến bên người Mục Phương, ở trên đùi hắn cọ tới cọ lui, sau đó lại kêu “chi chi”
vài tiếng. Mục Phương đưa tay vỗ vỗ lông mao mềm mềm trên đầu nó, cười nói, “Đừng khách khí, đây là thưởng cho ngươi, mau ăn cơm đi thôi.”
Thạch Đầu hạnh phúc chạy trở về, ăn a ăn. Mục Phương đưa cho Tiểu Tứ Tử một cuốn sách, nói, “Này là sách dạy nấu mấy món mà Thạch Đầu thích ăn, ngươi cầm lấy, về sau ta không ở, các ngươi tìm đầu bếp làm cho nó ăn. Nếu ăn nhiều độc trùng, nước bọt của Thạch Đầu sẽ thành bách độc bất xâm, là thuốc trị thương giải độc rất hay, phóng thí còn có thể gây mê đối thủ, màu lông cũng sẽ dễ nhìn lắm.”
(Trừi, kiểu này Thạch Đầu là siêu nhân quá >.,<) “Ân.”
Tiểu Tứ Tử nhanh tay nhận lấy, đối Mục Phương nói, “Mục Phương, cảm tạ ngươi nga.”
Mục Phương khiêu khiêu mi, bưng chén cơm lên ăn. Cơm đã ăn xong, mọi người vừa xoa bụng vừa uống canh, Tiêu Lương đột nhiên hỏi Mục Phương, “Đúng rồi, ngươi đối với Hoa Phi Phi thực hiểu biết a? Không phải hắn có đặc điểm gì chứ?”
Mục Phương gật gật đầu, nói, “Cái này ta cũng nghĩ đến, quả thực chuyện tối qua với cách làm của Hoa Phi Phi thực không đồng nhất.”
“Nga?”
Tiểu Tứ Tử vừa uy bảo bối ăn cháo Mục Phương làm cho nó, vừa hỏi, “Có cái gì bất đồng nha?”
“Nói đơn giản, người đã bị hắn hại, cũng chính là người hắn đã thải hoa, đều không có oán hận với hắn, ngược lại đều chủ động bảo vệ hắn, không chịu cùng quan phủ hợp tác, cho nên người này mới khó bắt như vậy.”
“Kì quái như vậy?”
Tiểu Tứ Tử kinh hãi, “Vì cái gì a? Bị hái hoa thảm như vậy, chẳng lẽ đều giống Vương Nhất Miêu tâm địa tốt? Bất quá có thể hay không quá nhiều nha?”
Tiểu Tứ Tử vừa nói, vừa nghĩ rằng, nhất định phải bảo vệ tốt Tiểu Lương Tử, nguyên lai bị người khác hái hoa là đáng thương như vậy, bị trọng thương như vậy, lại có nhiều máu như vậy. Lại nói, hắn về sau cũng không muốn thải Tiểu Lương Tử, hắn mới không cần Tiểu Lương Tử bị thương như vậy đâu. Mọi người nghe lời nói của Tiểu Tứ Tử, đều có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, tiếp tục ăn canh. “Như thế nào vậy?”
Tiểu Tứ Tử thấy mọi người sắc mặt khác thường, không chịu giải thích, liền hỏi, “Có cái gì không đúng nha?”
Mọi người tập thể nhìn Tiêu Lương, kia ý tứ như muốn nói — ngươi giải thích đi. Tiêu Lương ho khan vài tiếng, nói với Tiểu Tứ Tử, “Cái kia, Cẩn nhi…… Nếu không quá thô bạo, cũng sẽ không đau.”
“Thật không?”
Tiểu Tứ Tử giật mình, nghĩ nghĩ, Tiểu Tứ Tử nhớ tới lúc trước, khi tắm Tiêu Lương đã nói với hắn, giống như hái hoa không phải là dùng cán bột, mà là…… Nơi đó. Tiểu Tứ Tử cúi đầu ăn canh, mặt đỏ hồng, không nói. Tất cả mọi người nuốt nuốt nước miếng, tâm nghĩ, người gì đâu mà đáng yêu như vậy nha, rồi đồng loạt nhìn Tiêu Lương, tiểu tử này thật tốt số a. Ai biết Tiểu Tứ Tử uống mấy ngụm canh, đột nhiên hỏi, “Kia, không phải cùng tiện tiện giống nhau? Mỗi lần tiện tiện đều bị tiện tiện hái hoa?”
“Phốc……”
Ở đây trừ bỏ Tiêu Lương cùng bốn ảnh vệ, những người còn lại đều phun canh ra ngoài, Mục Phương vỗ vỗ ngực ho khan, “Khụ khụ…… Khụ khụ, Tiểu Tứ Tử, ngươi…… Ngươi thật tài tình!”
Tiểu Tứ Tử xoay trái xoay phải nhìn mọi người, lại quay đầu nhìn Tiêu Lương, mếu máo — ta lại làm trò cười sao? Tiêu Lương dở khóc dở cười niết niết quai hàm hắn, nhích lại gần nói, “Cẩn nhi, như thế nào đang ăn lại nói đến tiện tiện a?”
Tiểu Tứ Tử “Nga”
một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn canh, trong lòng nghĩ, thật là cùng tiện tiện giống nhau sao, hừ. “Cụ thể thì sao?”
Long Thiên Lý ho khan xong rồi, xoay mặt nhìn Mục Phương, “Vì cái gì bọn họ không hận hắn cũng không cáo trạng hắn, còn muốn bảo hộ hắn?”
“Nghe nói Hoa Phi Phi anh tuấn dị thường, hơn nữa phong lưu tiêu sái, đa tài đa nghệ, càng khó hơn là đối xử với người còn thực ôn nhu, cho nên thiếu niên bị tập kích không có ngoại lệ không thương hắn.”
Mục Phương vuốt cằm, nói, “Lại nói, bọn họ cùng hắn sinh hoạt vợ chồng, là xuất phát từ tự nguyện.”
Tiêu Lương nhíu mày, “Nếu là ngươi tình ta nguyện, kia chỉ có thể nói Hoa Phi Phi phong lưu thành quen, cuộc sống có vẻ thối nát thôi, như thế nào lại nói hắn là hái hoa tặc a?”
Mục Phương vươn tay nhẹ nhàng điểm điểm, nói, “Vấn đề ngay tại nơi này, các ngươi biết thượng thư Hứa Diệu không?”
Mọi người liếc nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt nghĩ nghĩ, “Nga, ta giống như đã thấy qua, là một lão nhân thực hung ác.”
“Hứa thượng thư xác thực là người thực nghiêm túc.”
Mục Phương nói, “Đó là chuyện của hai năm trước, kì thực lúc ấy Hoa Phi Phi ở trên giang hồ một chút danh khí đều không có, bất quá thượng thư đột nhiên báo quan, nói Hoa Phi Phi kia là một tên hái hoa tặc, khi dễ công tử từ vinh nhà hắn, cho nên hoàng thượng mới để thần bộ sở hữu kim bài, ở các nơi truy bắt hắn, mà giá trị con người Hoa Phi Phi cũng tăng vọt, trở thành thập đại trọng phạm.”
“Nguyên lai là cái dạng này a.”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu. Phía bên ngoài cửa sổ, Công Tôn vừa ăn canh vừa nghe lén liếc nhìn Triệu Phổ một cái, đều có chút giật mình. “Việc này ngươi có nghe nói qua chưa?”
Công Tôn hỏi Triệu Phổ. Triệu Phổ nhíu mày lắc lắc đầu, nói, “Theo lý mà nói là không có khả năng a…… Nếu thực sự chuyện lạ, Hứa Diệu sẽ không ngu xuẩn tới mức đem chuyện này thông cáo thiên hạ, nói cho mọi người con hắn bị hái hoa tặc thải đi?”
Công Tôn gật gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Triệu Phổ gắp một viên thịt nhét vào miệng Công Tôn, “Thân ái, ăn nhiều một chút.”
Trong lòng nói tối hôm qua nghe Công Tôn nói một phen, tâm Triệu Phổ đều tan nát, liền thề phải đối xử tốt với hắn gấp bội, làm cho hắn mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ. Bên cạnh đó, nếu đã quyết định sẽ đi mật thám một khoảng thời gian, vậy nên để cho Công Tôn ăn nhiều một chút, đem thân hắn dưỡng hảo! Công Tôn nhai nhai viên thịt, hai người tiếp tục nghe lén. “Không hợp tình lý.”
Long Nhất Phương cũng lắc đầu, “Loại chuyện nhục nhã gia môn như vậy, thượng thư đại nhân như thế nào lại công bố với thiên hạ, cho dù muốn truy bắt Hoa Phi Phi, tùy tiện tìm một lí do nào đó không phải được sao?”
“Đúng vậy.”
Long Thiên Lý gật đầu. “Mặt khác, còn có một mệnh lệnh kì quái.”
Mục Phương nói tiếp, “Thượng thư đại nhân có lệnh, Hoa Phi Phi này phải bắt sống, khi bắt được, phải điểm á huyệt của hắn, phế bỏ võ công, mang về thượng thư phủ, đại nhân muốn đích thân thẩm vấn!”
(á huyệt: điểm huyệt này rồi thì sẽ không nói được nữa) Mọi người sau khi nghe xong, hai mặt nhìn nhau, mệnh lệnh này thực sự kì quái a. “Vì cái gì nha?”
Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi, “Bắt lấy hái hoa tặc để làm chi muốn phế võ công hắn, còn điểm á huyệt của hắn a?”
“Xem ra thượng thư không muốn để Hoa Phi Phi nói ra điều gì.”
Tiêu Lương sờ sờ cằm, nhìn Mục Phương, “Ngươi không phải cũng thấy điều khả nghi?”
Mục Phương gật gật đầu, “Chúng ta mấy thần bộ cũng hợp nhau lại thương lượng một chút, đều cảm thấy việc này rất khả nghi, hơn nữa lúc trên đường tìm Hoa Phi Phi, thường xuyên có một người lai lịch không rõ, thần thần bí bí, ngầm phục kích hắn, cái này càng thêm kì quái.”
“Xem ra, Hoa Phi Phi này là biết được chuyện hệ trọng của lão.”
Tiêu Lương lạnh lùng cười, “Đợi khi tìm được hắn rồi, phải hỏi cho ra mới được a.”
Danh sách chương