Trong lúc các cô gái sửa soạn dọn đồ, Gatrix đã lén lút đưa tay vét một mảng chất nhầy màu đen đóng thành cặn mà hắn nghi là máu khô. Hắn sẽ cần rất nhiều những đồ vật ô uế như thế này trong tương lai rất gần mà thôi.
Cả đội chuẩn bị chỉnh tề xong, bắt đầu tiến vào trong bóng tối, từng bước từng bước thật chậm rãi. Đi phía trước nhất là Taara. Cô nàng đóng vai trò người mở đường, và nếu như có biến cố gì thì cô cũng có thể dễ dàng ứng đối mà không phải chịu bất cứ thiệt hại nào. Ít nhất là về thể xác!
Kẹp ở phía giữa của đội là Gatrix. Con Goblin vẫn còn có chút say say, phải tựa nhẹ vào Vera đi song song bên cạnh hắn. Vera đã hồi phục lại một phần sức lực, đại khái là trở về giai đoạn trước khi mất đi ý thức. Có quá nhiều thứ cần giải đáp, mà hắn cứ hé lộ được cái này thì lại lòi ra cái khác, như một vòng tuần hoàn bất tận vậy!
Và đi cuối cùng chính là Jane Audrey. Cô đóng vai trò đoạn hậu nếu cần, và đây cũng là một cách để Gatrix bày tỏ thành ý hợp tác của mình. Không có gì tệ hơn là hai bên đang còn trong giai đoạn thăm dò tìm hiểu, mà hắn lại ép cô nàng đi trước, chìa lưng cho đối thủ phía sau.
Về phần nếu như Jane đột ngột gây khó dễ, Gatrix tin rằng Vera thừa sức chặn lại một nhịp. Tiếp sau đó, Taara cũng sẽ tham gia cuộc chiến, để biến tổ đội tạm thời này của họ xuống con số ba. Cho dù Jane có định vận dụng thần thuật thì Gatrix cũng có thể phát hiện ra những dấu hiệu trước khi cô nàng kịp làm một điều gì đó.
Rất may là Jane cũng là một người thông minh. Cô hiểu rằng sự hợp tác này là một điều khinh nhờn đối với thần linh, và hoàn toàn có thể trở thành bằng chứng buộc tội cô trước tòa án thần thánh. Thế nhưng ở nơi này, chẳng có ai có thể phán xét cô hết! Cô được quyền tự do lựa chọn vận mệnh của chính mình.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Jane cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ nhàng đi biết bao. Cả một đời cô phải sống vì người khác, theo đuổi một hình mẫu hoàn hảo phi thực tế trái ngược với con người bên trong của mình.
Giống như một con chim bỗng dưng bị ném khỏi lồng, Jane bỡ ngỡ. Tuy nhiên, sau khi trải qua giai đoạn ấy, Jane bắt đầu thích cái cảm giác tự do này. Ở nơi đây, không có luật lệ hay giáo điều nào gò bó và ước thúc cô. Cô muốn con Goblin sống, vậy thì nó sống. Cô chấp nhận hợp tác với giống lai, thế thì hợp tác thôi!
Đầu óc Jane nhẹ nhàng bay bổng, như lâng lâng trên mây khi cô lần đầu tiên được nếm trải cảm giác này. Và khi Gatrix vỗ vai cô mấy lần thì cô mới hoàn hồn lại!
- Này nhóc, cô nói đây chính là nơi cô gặp kẻ lạ mặt đúng không? - Hả? Ờ? Ừ? Tôi nhớ là đã nói gì đâu nhỉ?
Jane cau mày, liếc ngang liếc dọc, hơi có chút bực mình. Cho tới khi cô nhìn thấy thứ nằm bên ngoài cửa sổ!
Đó là một mớ bầy nhầy nát vụn, của một thứ gì đó có lẽ đã từng có hình dáng người. Hãy thử tưởng tượng một cái xác, bị cắn xé, bóp vụn thành một đống những mảnh to nhỏ khác nhau, rồi vun thành một chồng bên ngoài cửa sổ, máu tươi vẫn còn rỉ ướt đẫm cả mảng đá chìa ra là hiểu!
- Đây là... cái gì vậy?
- Có lẽ cô chưa từng gặp, song khi ở tầng hai, ta đã từng chứng kiến thứ này!
Gatrix cúi đầu, dí sát mặt lên tấm cửa kính, cố gắng phân biệt ra những dấu vết để lại trên đống xác.
- Do cách một thế giới nên tôi không có cách nào xác định chính xác thân phận của nó. Dựa vào hình dạng thì nó khá giống với một cái xác khô, nhưng tốc độ thì cực kì nhanh, nên tôi thiên về giả thuyết đó là một oán hồn hơn.
- Và giờ "oán hồn" đó bị tiêu diệt, vô cùng triệt để, tới mức nằm chình ình một đống ở đây. Ý anh là vậy đúng không?
Gatrix gật đầu một cách nặng nề.
- Bất kể cô gái đó có thân phận như thế nào, thì có một điều phải khẳng định, ấy là cô ta rất mạnh! Oán hồn thực chất vẫn có thân thể, chỉ có điều chúng ta không có cách nào tìm được chính xác chiều không gian nó đang tồn tại để có thể làm thành một mớ... như thế này.
- Ít nhất cô ấy không có địch ý với chúng ta đúng không?
Taara lên tiếng. Gatrix im lặng, không thể cho ra câu trả lời. Không thể chỉ dựa vào việc cô ta nhờ Jane hỗ trợ bọn họ, hay tiêu diệt một oán hồn mà nói rằng cô ta đứng về phe hắn. Nên nhớ rằng cho dù không có Jane, Gatrix vẫn có thể giải quyết được Vera, với cái giá rất đắt mà thôi.
Còn việc tiêu diệt thứ gì đó ngoài cửa sổ, xin lỗi đi, kẻ địch tiềm năng cách nhau cả thế giới thì Gatrix không cách nào đánh giá đây là một sự trợ giúp hữu ích được. Nó giống như hành động vô thưởng vô phạt, nhằm phô bày sức mạnh thì đúng hơn.
Ồ khoan?!
Gatrix chợt nhận ra đấu khí - thứ năng lượng vô dụng bậc nhất trong người hắn bắt đầu có sự chuyển động. Hắn đã ngưng tụ ra một ít đấu khí khi thí nghiệm công pháp rác rưởi mà Cyrax đưa cho hắn. Phần lớn thời gian Gatrix không quá quan tâm tới dòng đấu khí này, một phần vì chất lượng của nó rất thấp, một phần vì hắn chỉ dùng nó để khiến cơ thể hoạt động tốt hơn một chút.
Nhưng lúc này đây, đấu khí trong người hắn đang tự chuyển động nhè nhẹ, khi Gatrix tiến hành quan sát cái xác của con oán hồn bên ngoài cửa sổ. Nhìn càng lâu, đấu khí chuyển động càng rõ ràng, và chúng dồn về phía cánh tay phải hắn.
Vậy nên Gatrix tiện tay, hoặc trong vô thức, hắn khom tay thành trảo, cào nhẹ lên bờ tường đá một cái. Chỉ thấy trên tường lập tức xuất hiện năm vệt rách sâu hoắm, cùng với đó là đấu khí trong người Gatrix cũng bay hơi cứ như bị máy bơm hút ra vậy!
- Anh làm gì vậy Gatrix?
- Anh... cũng không biết nữa! Khi nhìn cái xác đấy, anh bỗng dưng cảm thấy mình cần phải cào một cái.
Gatrix nhăn mày, nhìn bàn tay phải của mình. Đây có thể coi như một chiến kỹ, nhưng vấn đề là hắn yếu quá! Yếu tới mức dù cho tình cờ nhận được chiến kỹ, hắn vẫn chẳng tăng thêm được tí lực chiến nào cả!
Nhìn thấy Gatrix như vậy, ba cô gái cũng vội vàng châu đầu vào ngắm nghía cái xác một lúc, rồi đồng loạt thở dài.
- Chả thấy cái gì cả? Hay là thứ này chỉ áp dụng cho người đầu tiên nhận ra?
Trên Avalon vẫn có những câu chuyện kiểu như vậy. Những cường giả tập trung tinh hoa cả đời vào một đòn đánh, và để lại những dấu vết lên đồ vật nào đó. Ví dụ như một hòn đá thử kiếm, một vết rách trên bộ giáp, hay chiếc cọc gỗ luyện quyền cước.
Người nào có cơ may tìm được những món đồ này, ngộ ra tinh hoa còn sót lại trên chúng, thì sẽ lĩnh ngộ được chiêu thức đấy của cường giả. Chỉ có điều thứ này thường có thời gian tồn tại không quá dài, và chỉ có thể dùng một lần. Ngay khi có người hiểu được tinh túy của chiêu thức ấy, thì cảm ngộ này sẽ lập tức tiêu tan, không cách nào khôi phục được.
- Nói vậy chẳng phải là bông hoa nhài vừa cắm bãi cứt trâu rồi sao?
Jane đấm ngực than thở. Gatrix phì cười, ra hiệu cho Vera kiềm chế lại. Hắn biết rằng Jane không phải thật sự nuối tiếc một cái chiến kỹ. Nội tình của giáo hội đủ hùng hậu để tích lũy được một lượng rất rất lớn tri thức, không có lí do gì cô nàng phải sân si một chiến kỹ, huống chi đó là loại cảm ngộ để lại.
Cô nàng chỉ đang tìm cách pha trò, để hòa hoãn bớt bầu không khí ngờ vực giữa hai phe. Tuy rằng phương pháp có chút vụng về, nhưng Gatrix ghi nhận nỗ lực của Jane. Hắn nhún vai.
- Biết sao được, từ trước đến nay mèo mù thường vớ được cá rán mà!
Và như thế, khoảng cách giữa bọn họ lại xích được gần hơn một chút. Cả hội trò chuyện rôm rả, cho tới khi Gatrix dừng lại ở chân cầu thang tầng hai nối với tầng ba. Đoạn cầu thang này nằm ở phía đối diện với nơi họ xuống ban đầu. Cũng giống như với tầng ba, Gatrix yêu cầu cả hội không tiến vào phòng tắm tập thể vội, cho tới khi họ đã kiểm tra hết mọi khu vực khác của tầng hai.
Một điểm rất thú vị là nếu như Taara tiến vào quá gần cánh cổng tầng hai để quay trở lại đại sảnh chính, thì cô sẽ không tài nào tiến thêm được dù chỉ là một bước. Gatrix đã tiến hành rất nhiều thí nghiệm... có thể nói là khá cực đoan.
Hắn bắt đầu từ những động tác đơn giản như nắm tay Taara dắt vào, cho tới việc chặt nhỏ cô ra rồi tìm cách giấu trong người để chạy vào! Cho dù sử dụng phương pháp nào đi chăng nữa, thì Gatrix đều có thể chui lọt vào phần không gian gần đại sảnh chính rất đơn giản.
Thế nhưng bộ phận của Taara chắc chắn sẽ bị chặn lại ở rìa ranh giới! Gatrix không thể cho cơ thể Taara vào nhẫn không gian, và nếu hắn ngậm ngón tay cô nàng trong miệng, thì chúng sẽ "xuyên" qua đầu hắn, để rồi bị chặn lại ở ngoài ranh giới. Giống như thể đó là ngón tay của một oán hồn vậy!
Hắn đành tạm thời buông tha ý định phá giải sự dị thường này. Bản thân Gatrix cũng không muốn quay trở lại đại sảnh chính để đối mặt với Shazam quá sớm, bởi như vậy chẳng khác nào thừa nhận hắn đã thất bại. Hắn nhất định phải tìm ra bằng được ai mới thật sự là kẻ nói dối, Shazam hay David.
Gatrix nhìn mặt đất đen sì và bằng phẳng do bị sinh thể màu đen xâm chiếm, không khỏi thở dài. Quả nhiên là bộ giáp đó không thể hồi sinh lại được, và đã bị đống dịch nhầy màu đen này hấp thụ rồi. Rốt cuộc lọ chất lỏng đó là cái gì mà có thể hủy diệt triệt để bộ giáp đó như vậy chứ?
Về phần những con quái vật khác cũng không có tăm tích, Gatrix đoán rằng chúng là vật triệu hồi từ bộ giáp, chứ không hẳn là quái vật thực sự. Tất nhiên đâu cũng chỉ là suy đoán, bởi vẫn còn một căn phòng nữa ở tầng hai mà bọn họ chưa sờ tới.
Phòng tắm tập thể!
Cả đội chuẩn bị chỉnh tề xong, bắt đầu tiến vào trong bóng tối, từng bước từng bước thật chậm rãi. Đi phía trước nhất là Taara. Cô nàng đóng vai trò người mở đường, và nếu như có biến cố gì thì cô cũng có thể dễ dàng ứng đối mà không phải chịu bất cứ thiệt hại nào. Ít nhất là về thể xác!
Kẹp ở phía giữa của đội là Gatrix. Con Goblin vẫn còn có chút say say, phải tựa nhẹ vào Vera đi song song bên cạnh hắn. Vera đã hồi phục lại một phần sức lực, đại khái là trở về giai đoạn trước khi mất đi ý thức. Có quá nhiều thứ cần giải đáp, mà hắn cứ hé lộ được cái này thì lại lòi ra cái khác, như một vòng tuần hoàn bất tận vậy!
Và đi cuối cùng chính là Jane Audrey. Cô đóng vai trò đoạn hậu nếu cần, và đây cũng là một cách để Gatrix bày tỏ thành ý hợp tác của mình. Không có gì tệ hơn là hai bên đang còn trong giai đoạn thăm dò tìm hiểu, mà hắn lại ép cô nàng đi trước, chìa lưng cho đối thủ phía sau.
Về phần nếu như Jane đột ngột gây khó dễ, Gatrix tin rằng Vera thừa sức chặn lại một nhịp. Tiếp sau đó, Taara cũng sẽ tham gia cuộc chiến, để biến tổ đội tạm thời này của họ xuống con số ba. Cho dù Jane có định vận dụng thần thuật thì Gatrix cũng có thể phát hiện ra những dấu hiệu trước khi cô nàng kịp làm một điều gì đó.
Rất may là Jane cũng là một người thông minh. Cô hiểu rằng sự hợp tác này là một điều khinh nhờn đối với thần linh, và hoàn toàn có thể trở thành bằng chứng buộc tội cô trước tòa án thần thánh. Thế nhưng ở nơi này, chẳng có ai có thể phán xét cô hết! Cô được quyền tự do lựa chọn vận mệnh của chính mình.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Jane cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ nhàng đi biết bao. Cả một đời cô phải sống vì người khác, theo đuổi một hình mẫu hoàn hảo phi thực tế trái ngược với con người bên trong của mình.
Giống như một con chim bỗng dưng bị ném khỏi lồng, Jane bỡ ngỡ. Tuy nhiên, sau khi trải qua giai đoạn ấy, Jane bắt đầu thích cái cảm giác tự do này. Ở nơi đây, không có luật lệ hay giáo điều nào gò bó và ước thúc cô. Cô muốn con Goblin sống, vậy thì nó sống. Cô chấp nhận hợp tác với giống lai, thế thì hợp tác thôi!
Đầu óc Jane nhẹ nhàng bay bổng, như lâng lâng trên mây khi cô lần đầu tiên được nếm trải cảm giác này. Và khi Gatrix vỗ vai cô mấy lần thì cô mới hoàn hồn lại!
- Này nhóc, cô nói đây chính là nơi cô gặp kẻ lạ mặt đúng không? - Hả? Ờ? Ừ? Tôi nhớ là đã nói gì đâu nhỉ?
Jane cau mày, liếc ngang liếc dọc, hơi có chút bực mình. Cho tới khi cô nhìn thấy thứ nằm bên ngoài cửa sổ!
Đó là một mớ bầy nhầy nát vụn, của một thứ gì đó có lẽ đã từng có hình dáng người. Hãy thử tưởng tượng một cái xác, bị cắn xé, bóp vụn thành một đống những mảnh to nhỏ khác nhau, rồi vun thành một chồng bên ngoài cửa sổ, máu tươi vẫn còn rỉ ướt đẫm cả mảng đá chìa ra là hiểu!
- Đây là... cái gì vậy?
- Có lẽ cô chưa từng gặp, song khi ở tầng hai, ta đã từng chứng kiến thứ này!
Gatrix cúi đầu, dí sát mặt lên tấm cửa kính, cố gắng phân biệt ra những dấu vết để lại trên đống xác.
- Do cách một thế giới nên tôi không có cách nào xác định chính xác thân phận của nó. Dựa vào hình dạng thì nó khá giống với một cái xác khô, nhưng tốc độ thì cực kì nhanh, nên tôi thiên về giả thuyết đó là một oán hồn hơn.
- Và giờ "oán hồn" đó bị tiêu diệt, vô cùng triệt để, tới mức nằm chình ình một đống ở đây. Ý anh là vậy đúng không?
Gatrix gật đầu một cách nặng nề.
- Bất kể cô gái đó có thân phận như thế nào, thì có một điều phải khẳng định, ấy là cô ta rất mạnh! Oán hồn thực chất vẫn có thân thể, chỉ có điều chúng ta không có cách nào tìm được chính xác chiều không gian nó đang tồn tại để có thể làm thành một mớ... như thế này.
- Ít nhất cô ấy không có địch ý với chúng ta đúng không?
Taara lên tiếng. Gatrix im lặng, không thể cho ra câu trả lời. Không thể chỉ dựa vào việc cô ta nhờ Jane hỗ trợ bọn họ, hay tiêu diệt một oán hồn mà nói rằng cô ta đứng về phe hắn. Nên nhớ rằng cho dù không có Jane, Gatrix vẫn có thể giải quyết được Vera, với cái giá rất đắt mà thôi.
Còn việc tiêu diệt thứ gì đó ngoài cửa sổ, xin lỗi đi, kẻ địch tiềm năng cách nhau cả thế giới thì Gatrix không cách nào đánh giá đây là một sự trợ giúp hữu ích được. Nó giống như hành động vô thưởng vô phạt, nhằm phô bày sức mạnh thì đúng hơn.
Ồ khoan?!
Gatrix chợt nhận ra đấu khí - thứ năng lượng vô dụng bậc nhất trong người hắn bắt đầu có sự chuyển động. Hắn đã ngưng tụ ra một ít đấu khí khi thí nghiệm công pháp rác rưởi mà Cyrax đưa cho hắn. Phần lớn thời gian Gatrix không quá quan tâm tới dòng đấu khí này, một phần vì chất lượng của nó rất thấp, một phần vì hắn chỉ dùng nó để khiến cơ thể hoạt động tốt hơn một chút.
Nhưng lúc này đây, đấu khí trong người hắn đang tự chuyển động nhè nhẹ, khi Gatrix tiến hành quan sát cái xác của con oán hồn bên ngoài cửa sổ. Nhìn càng lâu, đấu khí chuyển động càng rõ ràng, và chúng dồn về phía cánh tay phải hắn.
Vậy nên Gatrix tiện tay, hoặc trong vô thức, hắn khom tay thành trảo, cào nhẹ lên bờ tường đá một cái. Chỉ thấy trên tường lập tức xuất hiện năm vệt rách sâu hoắm, cùng với đó là đấu khí trong người Gatrix cũng bay hơi cứ như bị máy bơm hút ra vậy!
- Anh làm gì vậy Gatrix?
- Anh... cũng không biết nữa! Khi nhìn cái xác đấy, anh bỗng dưng cảm thấy mình cần phải cào một cái.
Gatrix nhăn mày, nhìn bàn tay phải của mình. Đây có thể coi như một chiến kỹ, nhưng vấn đề là hắn yếu quá! Yếu tới mức dù cho tình cờ nhận được chiến kỹ, hắn vẫn chẳng tăng thêm được tí lực chiến nào cả!
Nhìn thấy Gatrix như vậy, ba cô gái cũng vội vàng châu đầu vào ngắm nghía cái xác một lúc, rồi đồng loạt thở dài.
- Chả thấy cái gì cả? Hay là thứ này chỉ áp dụng cho người đầu tiên nhận ra?
Trên Avalon vẫn có những câu chuyện kiểu như vậy. Những cường giả tập trung tinh hoa cả đời vào một đòn đánh, và để lại những dấu vết lên đồ vật nào đó. Ví dụ như một hòn đá thử kiếm, một vết rách trên bộ giáp, hay chiếc cọc gỗ luyện quyền cước.
Người nào có cơ may tìm được những món đồ này, ngộ ra tinh hoa còn sót lại trên chúng, thì sẽ lĩnh ngộ được chiêu thức đấy của cường giả. Chỉ có điều thứ này thường có thời gian tồn tại không quá dài, và chỉ có thể dùng một lần. Ngay khi có người hiểu được tinh túy của chiêu thức ấy, thì cảm ngộ này sẽ lập tức tiêu tan, không cách nào khôi phục được.
- Nói vậy chẳng phải là bông hoa nhài vừa cắm bãi cứt trâu rồi sao?
Jane đấm ngực than thở. Gatrix phì cười, ra hiệu cho Vera kiềm chế lại. Hắn biết rằng Jane không phải thật sự nuối tiếc một cái chiến kỹ. Nội tình của giáo hội đủ hùng hậu để tích lũy được một lượng rất rất lớn tri thức, không có lí do gì cô nàng phải sân si một chiến kỹ, huống chi đó là loại cảm ngộ để lại.
Cô nàng chỉ đang tìm cách pha trò, để hòa hoãn bớt bầu không khí ngờ vực giữa hai phe. Tuy rằng phương pháp có chút vụng về, nhưng Gatrix ghi nhận nỗ lực của Jane. Hắn nhún vai.
- Biết sao được, từ trước đến nay mèo mù thường vớ được cá rán mà!
Và như thế, khoảng cách giữa bọn họ lại xích được gần hơn một chút. Cả hội trò chuyện rôm rả, cho tới khi Gatrix dừng lại ở chân cầu thang tầng hai nối với tầng ba. Đoạn cầu thang này nằm ở phía đối diện với nơi họ xuống ban đầu. Cũng giống như với tầng ba, Gatrix yêu cầu cả hội không tiến vào phòng tắm tập thể vội, cho tới khi họ đã kiểm tra hết mọi khu vực khác của tầng hai.
Một điểm rất thú vị là nếu như Taara tiến vào quá gần cánh cổng tầng hai để quay trở lại đại sảnh chính, thì cô sẽ không tài nào tiến thêm được dù chỉ là một bước. Gatrix đã tiến hành rất nhiều thí nghiệm... có thể nói là khá cực đoan.
Hắn bắt đầu từ những động tác đơn giản như nắm tay Taara dắt vào, cho tới việc chặt nhỏ cô ra rồi tìm cách giấu trong người để chạy vào! Cho dù sử dụng phương pháp nào đi chăng nữa, thì Gatrix đều có thể chui lọt vào phần không gian gần đại sảnh chính rất đơn giản.
Thế nhưng bộ phận của Taara chắc chắn sẽ bị chặn lại ở rìa ranh giới! Gatrix không thể cho cơ thể Taara vào nhẫn không gian, và nếu hắn ngậm ngón tay cô nàng trong miệng, thì chúng sẽ "xuyên" qua đầu hắn, để rồi bị chặn lại ở ngoài ranh giới. Giống như thể đó là ngón tay của một oán hồn vậy!
Hắn đành tạm thời buông tha ý định phá giải sự dị thường này. Bản thân Gatrix cũng không muốn quay trở lại đại sảnh chính để đối mặt với Shazam quá sớm, bởi như vậy chẳng khác nào thừa nhận hắn đã thất bại. Hắn nhất định phải tìm ra bằng được ai mới thật sự là kẻ nói dối, Shazam hay David.
Gatrix nhìn mặt đất đen sì và bằng phẳng do bị sinh thể màu đen xâm chiếm, không khỏi thở dài. Quả nhiên là bộ giáp đó không thể hồi sinh lại được, và đã bị đống dịch nhầy màu đen này hấp thụ rồi. Rốt cuộc lọ chất lỏng đó là cái gì mà có thể hủy diệt triệt để bộ giáp đó như vậy chứ?
Về phần những con quái vật khác cũng không có tăm tích, Gatrix đoán rằng chúng là vật triệu hồi từ bộ giáp, chứ không hẳn là quái vật thực sự. Tất nhiên đâu cũng chỉ là suy đoán, bởi vẫn còn một căn phòng nữa ở tầng hai mà bọn họ chưa sờ tới.
Phòng tắm tập thể!
Danh sách chương