(edited by manhvaivun)



Từ Thanh ôm máy vi tính của mình ngồi trên ghế salông, chuẩn bị viết chương mới.

Hồi trước, hắn toàn viết tiểu thuyết vào đêm khuya. Bởi vì chỉ ở trong đêm khuya hắn mới thấy lòng mình yên tĩnh, mới có thể khiến hắn tập trung mà viết. Thẩm Phàm tuy chưa từng nói, nhưng hắn biết cậu luôn thấy rất bất mãn với việc này.

Từ đó mà hắn cũng chầm chậm điểu chỉnh bản thân để ban ngày viết tiểu thuyết, để dành thời gian cho buổi tối có thể ôm Thẩm Phàm rồi cùng nhau ngủ. Hắn đối với cách an bài này cũng rất chi là hài lòng.

Từ Thanh nhìn chằm chằm vào trang tài liệu trống không trên màn hình, chợt sửng sốt trong phút chốc, hắn không nhớ rõ chương trước hắn viết đến đâu nữa.

Hắn mở quyển sổ tài liệu nhỏ của mình ra, lại mở thêm file văn bản của chương trước, nhìn tổng thể một lần rồi mới bắt đầu viết chương mới.

Nhân vật... Chà, tên của người đầu mối gọi là gì nhỉ, hắn lại phải nhìn tới sổ tài liệu lần nữa, rồi tìm đến tên của người nọ.

Từ Thanh mím mím môi, trí nhớ của hắn quả thật càng ngày càng kém.

Ở chương mới này hắn chỉ viết hơn sáu ngàn chữ, nhưng lại tốn gần hết một ngày của hắn. Sau khi đăng chương mới lên, hắn liền thoát ra mà không chờ xem bình luận như thường ngày.

Hắn trực tiếp đóng máy tính lại rồi ngồi ngốc nhìn ra ô cửa sổ.

Từ Thanh cũng không biết vì sao hắn lại sợ sệt, bỗng dưng hắn lại sợ nhìn thấy người khác phê bình tiểu thuyết của hắn, cho dù có cả trăm người khen ngợi tiểu thuyết của hắn nhưng chỉ cần một người phê bình hắn cũng khiến hắn dễ dàng tự hoài nghi bản thân.

Hắn trước đây không phải như thế.

"Brừm Brừm -- "

Từ Thanh cầm điện thoại di động lên nhìn tên trên màn hình, do dự phút chốc mới bấm nhận: "...Alo?"

"Lão Từ, tới nhà của tôi chơi đi, cũng lâu rồi cậu chưa tới, bộ cậu không nhớ tới người anh em này nữa sao?" Âm thanh lanh lảnh của Đỗ Chu Vân phát ra từ trong loa điện thoại.

"..."

"Lão Từ? Hỏ? Không tín hiệu sao? Alo?" Đỗ Chu Vân nghi hoặc, âm thanh cũng càng lúc càng lớn.

"Tôi nghe được, nhưng gần đây tôi không thời gian." Từ Thanh nhanh chóng lên tiếng trước khi lỗ tai của mình bị Đỗ Chu Vân làm cho nổ tới điếc trong vòng một giây nữa.

"Cậu sao lại bận như vậy chứ, từ chối tớ mấy lần rồi đó. Tớ nào có phải con của cậu mà đi năn nỉ, đến đây đi, lần này cậu nhất định phải đến, với mang theo Thẩm tổng nhà cậu luôn. Tôi có tin tốt muốn nói với cậu" Đỗ Chu Vân rất ít khi miễn cưỡng người khác, nên lần này chắc chắn là có việc.

Từ Thanh cũng không cự tuyệt nữa, nói: "Được rồi, tôi đi"

Sau khi cúp điện thoại, hắn liền đem việc này ghi vào phần nhắc nhở hạng mục công việc trong điện thoại, hắn sợ một lúc nữa hắn sẽ quên mất.

Hắn còn phải báo cho Thẩm Phàm biết sớm một chút, để cậu còn sắp xếp thời gian. Hắn nhớ tới chuyện này liền có chút không muốn đến hẹn, bởi Thẩm Phàm nếu muốn để trống thời gian một ngày thì sẽ phải đem công việc của mình đẩy lên một ngày khác để làm, hắn không muốn Thẩm Phàm mệt mỏi như vậy.

Thẩm Phàm vừa tan sở, điện thoại của Từ Thanh liền báo cho hắn biết công việc trong hạng mục nhắc nhở đanh cho ngày hôm hay - Thứ tư, đi phòng tập thể hình.

Từ Thanh mệt mỏi xoa xoa mi tâm, hắn thấy bản thân quá mệt mỏi, không có khí lức để làm tiếp chuyện khác. Nhưng không chờ hắn kiếm cái cớ thật hay thì Thẩm Phàm đã gọi điện tới.

"Thanh, anh đi chưa?"

Từ Thanh khe khẽ thở dài: "Vẫn chưa, anh vừa viết xong một chương"

"Há, vậy anh mau ra cửa đi, em sắp tới rồi"

Từ Thanh trầm mặc một lát mới nhẹ giọng nói: "Anh hôm nay hơi mệt, có thể không đi không?"

"Thanh, lần trước ở phòng tập thể hình có người tìm em muốn xin số điện thoại..."

Từ Thanh liền đánh gãy lời cậu: "Anh đi, em chờ anh"

Thẩm Phàm luôn có 10 ngàn phương pháp làm cho hắn thỏa hiệp với cậu.

Thẩm Phàm thay xong đồ thể thao của mình liền lên máy chạy bộ, bỗng nhiên ánh sáng bị che khuất đi, cậu nhíu mày rồi từ trên máy chạy bộ nhìn xuống tên thủ phàm kia. Bóng người gã ta cao lớn đến độ cơ hồ đem cả người cậu nhấn vào trong bóng tối.

Thẩm Phàm nhíu chặt mày lại, người này chắc là cao khoảng một mét chín đi.

Trên người gã đàn ông nhô lên từng khối cơ bắp thể hiện sức mạnh của gã ta. Gã hiển nhiên đối với cơ bắp của bản thân rất tự tin nên liền ưỡn ưỡn cơ ngực, nói: "Tôi dạy cậu luyện cơ ngực nhé?"

Thẩm Phàm lạnh nhát đáp: "Không cần"

Cậu xoay gót muốn rời đi liền bị gã ta đưa cánh tay cản đường, cậu giương mắt liếc gã một cái đầy khinh bỉ: "?"

Gã không để ý đến sự chán ghét trong mắt cậu mà nói: "Tôi rất lợi hại, cho cậu nhận thức một chút nhé?"

Thẩm Phàm cau mày, cậu không nghĩ tới ở câu lạc bộ cao cấp như vậy mà còn có người không biết thức thời như vậy sao, liền lạnh giọng nói: "Tránh ra"

Gương mặt gã đàn ông liền biến sắc, gã và Thẩm Phàm không hẹn mà gặp. Gã cũng cảm thấy Thẩm Phàm không có hứng thú với mình liền hừ một tiếng: "Cậu kiêu ngạo cái gì, vừa nhìn liền biết cậu bị người ta làm đến hư hết rồi. Cậu phải biết tôi là ai, để đến thời điểm chia tay với người ta lại đến cầu xin tôi làm cậu"

Thẩm Phàm trừng gã ta, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười ấy phải nói là muốn bao nhiêu châm chọc liền có bấy nhiêu: "Anh là ai?"

Gã chỉ thấy người này cười cực kỳ chói mắt khiến gã tưởng mình sắp phát điên lên nhưng lại nghĩ tới, bản thân có thể làm cho người này mân mê mông đi cầu xin mình nên gã liền đắc ý: "Hào Môn Quốc Tế biết không? Chú của tôi chính là chủ tịch"

(cái này thì tớ bó tay, tớ có đi tìm hiểu nhưng cũng không biết dịch như thế có đúng không, nhưng nếu search Haomen International thì nó ra rất nhiều kết quả...(o"罒"o))

Trong lòng Thẩm Phàm liền hiểu ra, cậu nở một nụ có chút không rõ ý tứ: "Vương tổng là chú của anh à"

Gã đàn ông thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không có suy nghĩ kĩ, chỉ nghĩ Thẩm Phàm là khách hàng đã từng đến Hào Môn Quốc Tế nên biết đến tên cậu của gã thôi.

Đúng vậy, Thẩm Phàm ở trong mắt gã chỉ như một con vịt. Người này lớn lên trông xinh đẹp như vậy, lại còn đến câu lạc bộ tập thể hình dành cho người có tiền này, nếu không phải là một con vịt muốn tán tỉnh người có tiền thì là cái gì?

Thẩm Phàm khinh bỉ nói: "Cùng lắm cũng chỉ là loại nhà giàu mới nổi, vậy mà lại coi bản thân lợi hại sao?"

Gã ta không nghĩ tới phản ứng của Thẩm Phàm sẽ như thế này nên trong nháy mắt liền rất kinh ngạc. Bắp thịt trên mặt co rúm lại, gã đây lần đầu tiên bị người khác làm cho mất hết mặt mũi. Một người luôn luôn được nịnh bợ như gã làm sao chịu được sự khinh bỉ trào phúng của Thẩm Phàm, nên gã liền tức giận mà vung nắm đấm lên người Thẩm Phàm.

Thẩm Phàm phản ứng rất nhanh bèn nghiêng người né đi nên thành ra gã đàn ông vồ bị hụt. Thẩm Phàm đạp lên lưng gã một cước. Rồi thừa dịp gã lảo đảo liền một tay bắt lất tay gã, tay khác cũng nhanh nhẹn mà đè chặt vai gã ta, đem người áp trực tiếp xuống đất.

Thẩm Phàm ngồi trên lưng gã đàn ông ấy, vỗ vỗ mặt gã nói: "Nghe nói Vương Vinh Quý có một người cháu trai rất vô dụng, thì ra chính là anh. Anh vẫn nên bớt rước thêm phiền phức về mình đi, đừng chọc tức người anh không nên chọc, chú của anh không giữ được anh đâu"

Sắc mặt gã đàn ông trắng bệch, trong lòng liền sinh ra sự khủng hoảng, lẽ nào... Cậu trai xinh đẹp này không phải như mình tưởng, cậu ta không phải chỉ là một mb ưa nhìn sao?

Gã ta hít một hơi, nói: "Phải phải, xin lỗi, là tôi mắt chó coi thường người khác..."

Thẩm Phàm hừ một tiếng, ở trên lưng hắn, ánh mắt sáng lên, gương mặt lộ ra một nụ cười xán lạn, cậu nhào vao trong ngực của người mới đến mà nói: "Anh tới muộn quá, anh xem, anh không ở đây thì em liền bị người ta quấy rầy đó"

Từ Thanh đối với sự làm nũng biến tướng này của Thẩm Phàm liền không có sức mà phản kháng, hắn chỉ ho khan một cái, nhéo nhéo mặt Thẩm Phàm: "Ừm, anh sai rồi, sau này anh sẽ tới sớm một chút"

Thẩm Phàm thỏa mãn gật gật đầu, hai người không hề liếc mắt nhìn đến người đang nằm úp sấp dưới đất kia nên tự nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt nham hiểm của gã.

Vương Quân Lai trong lòng xì một tiếng, còn tưởng rằng là người có tiếng tăm lắm, nói cho cùng thì cũng là dựa vào kim chủ mới dám động thủ đánh người. Cùng lắm cũng chỉ là một tiểu tình nhân mà cũng tự đề cao bản thân mình như vậy. Mà gã ta cũng đã từng gặp qua không ít người có tiền như vậy, ngoài mặt tuy ra vẻ cưng chiều nhưng trên thực tế thì họ sẽ không quan tâm đến mấy món đồ chơi này đâu.

Vương Quân Lai từ dưới đất bò dậy,

gã ta vỗ tay một cái đầy lạnh nhạt, sau đó vươn tay ra với Từ Thanh, nở nụ cười trông rất nịnh hót: "Xin chào, xin chào, tôi là Vương Quân Lai của Hào Môn Quốc Tế, vừa nãy là hiểu lầm thôi..."

Từ Thanh không hiểu vì sao gã này lại nở một nụ cười buồn nôn như vậy với mình, nên hắn cũng không nói một lời, chỉ lạnh nhạt mà gật gật đầu. Hắn cũng không muốn nói chuyện với người lạ, rất mệt.

Vương Quân Lai vẫn còn hỏi: "Xin hỏi ngài là...?"

Từ Thanh đang chuẩn bị mở miệng thì Thẩm Phàm đã lạnh lùng nói: "Mắc mớ gì đến anh"

Sắc mặt Vương Quân Lai liền trở nên khó coi, ánh mắt gã nhìn về phía Từ Thanh, nói: "Chuyện này... tiểu tình nhân ngài nuôi có chút hơi nóng tính đó, không chờ ngài mở miệng nói chuyện đã ngang nhiên cướp lời, như vậy không hay lắm phải không?"

Từ Thanh sững sờ, cau mày: "Anh nói cái gì?"

Vương Quân Lai thấy sắc mặt Từ Thanh trong nháy mắt đã biến đổi thì coi việc gây xích mích của mình đã thành công nên liền nói: "Úi giồi, nếu nói về dạy dỗ loại đồ chơi bé nhỏ này thì tôi rất có kinh nghiệm..."

Gã ta còn chưa dứt lời thì trên mặt đã lãnh trọn một quyền, đôi mắt Từ Thanh đen sì theo dõi hắn trông như muốn ăn thịt người: "Tôi lại cảm thấy anh mới là người thiếu dạy dỗ"

Vương Quân Lai bị đôi mắt thâm sâu của hắn nhìn chằm chằm liền cảm thấy lông tơ của mình dựng cả lên, gã bưng một bên má bị đánh của mình, âm thanh run rẩy nói: "Phải rồi, xin lỗi, là tôi, tôi nói sai..."

Từ Thanh quay đầu nhìn về phía Thẩm Phàm, cậu liền lộ ra một nụ cười âm trầm: "Tôi đã nói với anh đừng nên chọc vào người không nên chọc, anh còn không chịu nghe. Lần sau tôi sẽ nói chuyện cùng với Vương tổng, nếu như ngài ấy không quản được cháu trai của mình thì cũng đừng nên thả ra chi cho nó làm mất mặt"

Vương Quân Lai liền há hốc mồm, cái gì cũng không nói được.

Hai người không thèm để ý gã ta nữa, Từ Thanh liền kéo Thẩm Phàm ra khỏi phòng tập thể hình, nói: "Hôm nay phòng tập hơi đông, chúng ta về nhà tự rèn luyện được không đi?"

Khóe miệng Thẩm Phàm giật một cái, cậu nhìn Từ Thanh, nói: "Em thấy nhiều người mới tốt chứ"

Từ Thanh lại nói: "Vừa nãy xảy ra chuyện như vậy, em cũng chẳng có tâm tình mà tập luyện, nên chúng ta về nhà đi, buổi tối sẽ ăn sườn bò, uống rượu đỏ, chịu không?"

Thẩm Phàm như bị mê hoặc, cậu mím môi suy nghĩ một chút mới trả lời: "Vậy chúng ta tập luyện xong sẽ trở về ăn ha"

Từ Thanh thở dài: "Đầu anh đau, rèn luyện không được."

Thẩm Phàm đã lạnh lùng lại còn cứng rắn nói: "Anh đừng có mà giả bộ, đi thay quần áo nhanh lên"

Từ Thanh: "..."



[edit ngày 01.07.2019]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện