Trời đã sáng, lại là một ngày mới. Mạc Liên mở mắt, nắng sớm theo rèm cửa sổ tràn vào, rơi xuống giường. Mạc Liên còn buồn ngủ ngồi dậy, sau đó xuống giường đi vào trong phòng tắm. Khi cô đi ra trên tường đồng hồ báo thức biểu hiện bảy giờ năm phút. Cô đi vào phòng quần áo, lấy chiếc váy màu trắng mặc vào. Sau đó xuyên qua phòng ngủ, mở cửa đi đến hành lang thượng. Hành lang dài tao nhã màu trắng, không có một bóng người. Cửa phòng bên vẫn dóng chặt, Lam Tư vài ngày trước đi công tác Seattle, cô đoán anh chưa trở về. Mạc Liên xuyên qua hành lang dài, đi xuống dưới lầu. Kết hôn đến nay đã hai tháng, từ ngày đó cô đã chuyển vào ở trong trang viên này.
Mặc dù Lam Tư sở hữu rất nhiều tài sản nhưng không phải lớn nhất, so với biệt thự trang viên khác cũng không phải xa hoa nhất nhưng biệt thự cũng có hai mươi phòng, cùng năm người làm, một người lái xe, một vị quản gia, một vị đầu bếp, hai người làm vườn, cùng ít nhất năm bảo vệ.
Lam Tư cũng không có yêu cầu cùng cô làm vợ chồng thật, làm cho cô nhẹ nhàng thở ra. Anh an bài cho cô ngủ ở phòng liên thông với phòng anh. Đối với điểm này, cô không có ý kiến, phòng cô phong cảnh tốt lắm, nhìn ra cửa sổ có thể thấy khu vườn của trang viên. Bà nội thì được an bài ở một căn phòng yên tĩnh ở lầu một. Mạc Liên nói cho bà nội, bởi vì Lam Tư công tác bận rộn, thường đi công tác, vì sợ làm mất giấc ngủ của cô nên ngủ hai phòng. Tuy rằng đối với chuyện phân phòng không đồng ý nhưng bà nội vẫn không nói thêm cái gì, bà cũng tiếp nhận chuyện hai người bởi vì công tác bận rộn mà không đi hưởng tuần trăng mật.
Mỗi ngày sáng sớm, Mạc Liên sẽ đi thăm bà nội, sau đó đến phòng thí nghiệm công tác bên cạnh trang viên. Cô tuy rằng cũng có chút tiền nhưng bởi vì bình thường tiêu xài không nhiều lắm, đa số đầu tư vào thí nghiệm. Cho nên sau khi lấy Lam Tư, cô mới phát hiện người có tiền sẽ có thể làm ra những chuyện gì. Lam Tư mua hẳn một miếng đất kế trang viên, đem phòng thí nghiệm cao cấp cô yêu cầu trong một tháng ngắn ngủi hoàn thành.
Cô biết Lam Tư ở New York có một tòa biệt thự xa hoa, cô cũng hiểu được anh trước kia đều ở chỗ đó, với anh mà nói, nơi đó cách tập đoàn Bart không xa, rất tiện cho việc đi lại. Nhưng Lam Tư lại lựa chọn tình nguyện hao phí thời gian tiền bạc một tuần ba lần trở về nhà bằng trực thăng, cô biết sau bữa tối anh lại tới thư phòng làm việc đến khuya. Mạc Liên thực cảm kích Lam Tư hy sinh thời gian chính mình, giúp cô ở trước mặt bà nội sắm vai vợ chồng yêu thương, cho nên khi cùng anh ra ngoài xã giao, cô cũng hết sức phối hợp.
Ba tháng đầu xuân, thời tiết vẫn lạnh lẽo, bà nội mặc áo choàng dày, thoạt nhìn càng thêm nhỏ gầy. Mạc Liên che dấu lo lắng trong lòng, mỉm cười đi ra phía trước.
_ Chào nội!
_ Chào con!
Ngọc Lan nhìn cháu gái tươi cười.
_ Hôm nay thời tiết thật tốt, đúng không? Ngọc Lan nhìn ánh mặt trời bên ngoài, lòe lòe tỏa sáng thảm cỏ. Nhìn đến bà nội trên mặt một chút ý muốn ra ngoài, Mạc Liên không khỏi mở miệng đề nghị.
_ Chúng ta hôm nay ra vườn dạo chơi đi!
_ Cháu không cần đi làm sao?
_ Hôm nay là Chủ nhật.
Cô ôn nhu cười nói.
_ Lam Tư đâu? Cháu cùng Lam Tư hôm nay không có đi đâu sao?
Biết bà nội có điều băn khoăn, sợ mình chỉ lo chăm sóc bà, bỏ bê chồng, Mạc Liên cầm tay bà, muốn bà an tâm.
_ Bà quên rồi sao? Lam Tư đến Seattle công tác, buổi tối mới trở về. Cho dù Lam Tư ở đây, con nghĩ anh ấy cũng sẽ không để ý.
Một giờ sau, Mạc Liên liền cùng Khiết Tây chuẩn bị thức ăn, đẩy thượng Ngọc Lan ngồi ở xe lăn, đi về hướng vườn. Trang viên này nghe nói là ở gần một trăm năm trước thành lập. Mạc Liên từ lầu hai nhìn xuống, chính giữa hoa viên có một cái đình nhỏ màu trắng. Ba người vừa đi vừa nói chuyện, cười nói nói thật hết sức vui vẻ.
_ Cháu nghĩ hẳn là tại đây quẹo trái.
_ Chúng ta mới vừa rồi không phải chuyển qua sao?
_ Cháu không xác định.
_ Cháu xác định chúng ta mới vừa rồi đi qua nơi này.
Ba người bật cười, lần này đi về hướng bên phải. Lần này đúng rồi, trước mắt xuất hiện một đình nghỉ chân cổ kính màu trắng đá cẩm thạch. Nó là đình hình tròn, có sáu cây cột, trên mỗi một cây cột, đều tỉ mỉ trồng hoa dây leo. Đầu tiên mắt thấy đình này, Mạc Liên không khỏi ngây người ngẩn ngơ. Cô không hiểu được chính mình vì sao lúc trước không nhận ra, nhưng đình này chính xác khi còn nhỏ cô đã từng đi qua. Mạc Liên lấy thảm trải ra, Khiết Tây bày ra đồ ăn, hai người lại giúp đỡ Ngọc Lan xuống ngồi trên thảm, ba người vừa ăn vừa nói chuyện. Nghe Khiết Tây cùng bà nói chuyện, Mạc Liên lặng nhìn ngôi đình hoa hồng này, trong lòng rung động. Cô. Lần đầu tiên nhìn thấy Lam Tư, chính là tại đây
Năm đó, Mạc Liên tám tuổi. Bởi vì phụ thân cùng mẫu thân tìm được việc ở trang viên này, cô cũng được theo vào ở. Đương nhiên chỉ được ở khu phòng người hầu. Nhưng ở Bart trang viên, cho dù là phòng ở người hầu, cũng xinh đẹp như biệt thự bình thường. Mạc Liên có phòng riêng, giường riêng, tủ quần áo riêng nhưng cô lại tuyệt không vui vẻ. Do công việc của ba mẹ phải chuyển đi, cô cũng phải chuyển trường. Ở trường mới cô hầu như không quen được ai. Cũng chẳng ai nói chuyện với cô. Nhưng hai tháng sau, cô mới hiểu được, các học sinh không thích cô, còn có nguyên nhân khác, bởi vì cô không phải là người giàu có, cô chỉ là con gái người hầu. Cô không thích trường học mới, cũng không thích bạn học mới. Trong trường học, có một nửa làm như không thấy cô, còn lại một nửa còn lại cố ý kiếm chuyện với cô. Cô mỗi ngày đều bị cười nhạo, bọn họ cười nhạo kiểu tóc của cô, quần áo của cô, lắp bắp của cô, thậm chí là túi xách của cô. Mỗi ngày đến trường, cô không bị người khác nắm mái tóc cũng bị người khác làm té ngã, còn có người đem phân chó trét vào ngăn tủ của cô. Cô cố gắng học bài, cô không để ý tới người khác, đối với sự khi dễ cô yên lặng chịu đựng. Cho dù chịu ủy khuất thế nào, cô đều nhẫn xuống dưới, cho đến tan học trở lại trang viên sau, cô chạy đến mặt sau của rừng hoa hồng khóc một mình, bởi vì nơi đó rất ít người sẽ tới. Cho đến một ngày, cô gặp Lam Tư...
Kia thật là ngoài ý muốn, Mạc Liên cũng không phải cố ý muốn trốn đi nhưng là nơi này không phải chỗ của cô, cho nên khi cô nghe được tiếng bước chân, cô lập tức núp vào gốc cây. Cô thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy một nam sinh đi vào. Nam sinh có một đầu tóc đỏ, mặc quần áo sang trọng, anh cầm trong tay một tờ giấy, cô nhìn anh đi đến đình, sau đó lấy ra cái bật lửa, đốt cháy tờ giấy kia. Màu đỏ của đám lửa cũng chiếu sáng mặt anh, trên mặt anh tràn đầy căm phẫn, đáy mắt chứa đầy lệ. Cô lắp bắp kinh hãi, không cẩn thận đụng phải cây bên cạnh.
_ Ai?
Lam Tư mạnh quay người lại, nhìn chằm chằm vào cô. Cô sợ tới mức hoàn toàn không dám nhúc nhích, cô không nghĩ đến anh có thể thấy cô, nhưng anh lại kiên quyết không nhìn hướng khác, lạnh giọng quát một tiếng.
_ Đi ra!
Cô muốn xoay người chạy trốn, nhưng cô biết chắc chắn sẽ bị anh đuổi kịp, đến lúc đó nếu cô bị bắt nhất định còn thảm hại hơn. Mạc Liên không dám trốn, đành phải chậm rãi đi ra.
_ Em là ai?
Anh mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, nước mắt nhanh chóng biến mất, ánh lửa trong mắt cháy bừng, làm cho anh cực kỳ giống một ác ma.
_ Liên......
Cô run rẩy mở miệng.
_ Em từ nơi nào chạy vào?
_ Em...... Em..... Ở nơi này......
Cô lắp bắp nói. Anh nghe vậy lập tức đoán được cô là ai, bởi vì toàn bộ trang viên chỉ có một cô gái nhỏ là cô.
_ Con gái của người lái xe?
Anh hỏi. Cô gật đầu.
_ Ngươi không nên ở trong này.
_ Thực xin lỗi......
Cô cúi đầu rơi lệ. Anh nhếch môi, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô. Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng nói.
_ Quên đi, em đi đi!
Cô xoay người muốn chạy, lại nghe được anh nói.
_ Chờ một chút.
Cô khẩn trương dừng lại, sợ hãi nhìn anh, chỉ thấy anh nghiêm mặt cảnh cáo cô.
_ Không cho phép em đem chuyện vừa mới nhìn thấy nói ra, nếu không tôi liền đuổi việc cha em.
Mặt cô trắng bệt liên tục gật đầu.
_ Mở miệng nói!
Mặc dù Lam Tư sở hữu rất nhiều tài sản nhưng không phải lớn nhất, so với biệt thự trang viên khác cũng không phải xa hoa nhất nhưng biệt thự cũng có hai mươi phòng, cùng năm người làm, một người lái xe, một vị quản gia, một vị đầu bếp, hai người làm vườn, cùng ít nhất năm bảo vệ.
Lam Tư cũng không có yêu cầu cùng cô làm vợ chồng thật, làm cho cô nhẹ nhàng thở ra. Anh an bài cho cô ngủ ở phòng liên thông với phòng anh. Đối với điểm này, cô không có ý kiến, phòng cô phong cảnh tốt lắm, nhìn ra cửa sổ có thể thấy khu vườn của trang viên. Bà nội thì được an bài ở một căn phòng yên tĩnh ở lầu một. Mạc Liên nói cho bà nội, bởi vì Lam Tư công tác bận rộn, thường đi công tác, vì sợ làm mất giấc ngủ của cô nên ngủ hai phòng. Tuy rằng đối với chuyện phân phòng không đồng ý nhưng bà nội vẫn không nói thêm cái gì, bà cũng tiếp nhận chuyện hai người bởi vì công tác bận rộn mà không đi hưởng tuần trăng mật.
Mỗi ngày sáng sớm, Mạc Liên sẽ đi thăm bà nội, sau đó đến phòng thí nghiệm công tác bên cạnh trang viên. Cô tuy rằng cũng có chút tiền nhưng bởi vì bình thường tiêu xài không nhiều lắm, đa số đầu tư vào thí nghiệm. Cho nên sau khi lấy Lam Tư, cô mới phát hiện người có tiền sẽ có thể làm ra những chuyện gì. Lam Tư mua hẳn một miếng đất kế trang viên, đem phòng thí nghiệm cao cấp cô yêu cầu trong một tháng ngắn ngủi hoàn thành.
Cô biết Lam Tư ở New York có một tòa biệt thự xa hoa, cô cũng hiểu được anh trước kia đều ở chỗ đó, với anh mà nói, nơi đó cách tập đoàn Bart không xa, rất tiện cho việc đi lại. Nhưng Lam Tư lại lựa chọn tình nguyện hao phí thời gian tiền bạc một tuần ba lần trở về nhà bằng trực thăng, cô biết sau bữa tối anh lại tới thư phòng làm việc đến khuya. Mạc Liên thực cảm kích Lam Tư hy sinh thời gian chính mình, giúp cô ở trước mặt bà nội sắm vai vợ chồng yêu thương, cho nên khi cùng anh ra ngoài xã giao, cô cũng hết sức phối hợp.
Ba tháng đầu xuân, thời tiết vẫn lạnh lẽo, bà nội mặc áo choàng dày, thoạt nhìn càng thêm nhỏ gầy. Mạc Liên che dấu lo lắng trong lòng, mỉm cười đi ra phía trước.
_ Chào nội!
_ Chào con!
Ngọc Lan nhìn cháu gái tươi cười.
_ Hôm nay thời tiết thật tốt, đúng không? Ngọc Lan nhìn ánh mặt trời bên ngoài, lòe lòe tỏa sáng thảm cỏ. Nhìn đến bà nội trên mặt một chút ý muốn ra ngoài, Mạc Liên không khỏi mở miệng đề nghị.
_ Chúng ta hôm nay ra vườn dạo chơi đi!
_ Cháu không cần đi làm sao?
_ Hôm nay là Chủ nhật.
Cô ôn nhu cười nói.
_ Lam Tư đâu? Cháu cùng Lam Tư hôm nay không có đi đâu sao?
Biết bà nội có điều băn khoăn, sợ mình chỉ lo chăm sóc bà, bỏ bê chồng, Mạc Liên cầm tay bà, muốn bà an tâm.
_ Bà quên rồi sao? Lam Tư đến Seattle công tác, buổi tối mới trở về. Cho dù Lam Tư ở đây, con nghĩ anh ấy cũng sẽ không để ý.
Một giờ sau, Mạc Liên liền cùng Khiết Tây chuẩn bị thức ăn, đẩy thượng Ngọc Lan ngồi ở xe lăn, đi về hướng vườn. Trang viên này nghe nói là ở gần một trăm năm trước thành lập. Mạc Liên từ lầu hai nhìn xuống, chính giữa hoa viên có một cái đình nhỏ màu trắng. Ba người vừa đi vừa nói chuyện, cười nói nói thật hết sức vui vẻ.
_ Cháu nghĩ hẳn là tại đây quẹo trái.
_ Chúng ta mới vừa rồi không phải chuyển qua sao?
_ Cháu không xác định.
_ Cháu xác định chúng ta mới vừa rồi đi qua nơi này.
Ba người bật cười, lần này đi về hướng bên phải. Lần này đúng rồi, trước mắt xuất hiện một đình nghỉ chân cổ kính màu trắng đá cẩm thạch. Nó là đình hình tròn, có sáu cây cột, trên mỗi một cây cột, đều tỉ mỉ trồng hoa dây leo. Đầu tiên mắt thấy đình này, Mạc Liên không khỏi ngây người ngẩn ngơ. Cô không hiểu được chính mình vì sao lúc trước không nhận ra, nhưng đình này chính xác khi còn nhỏ cô đã từng đi qua. Mạc Liên lấy thảm trải ra, Khiết Tây bày ra đồ ăn, hai người lại giúp đỡ Ngọc Lan xuống ngồi trên thảm, ba người vừa ăn vừa nói chuyện. Nghe Khiết Tây cùng bà nói chuyện, Mạc Liên lặng nhìn ngôi đình hoa hồng này, trong lòng rung động. Cô. Lần đầu tiên nhìn thấy Lam Tư, chính là tại đây
Năm đó, Mạc Liên tám tuổi. Bởi vì phụ thân cùng mẫu thân tìm được việc ở trang viên này, cô cũng được theo vào ở. Đương nhiên chỉ được ở khu phòng người hầu. Nhưng ở Bart trang viên, cho dù là phòng ở người hầu, cũng xinh đẹp như biệt thự bình thường. Mạc Liên có phòng riêng, giường riêng, tủ quần áo riêng nhưng cô lại tuyệt không vui vẻ. Do công việc của ba mẹ phải chuyển đi, cô cũng phải chuyển trường. Ở trường mới cô hầu như không quen được ai. Cũng chẳng ai nói chuyện với cô. Nhưng hai tháng sau, cô mới hiểu được, các học sinh không thích cô, còn có nguyên nhân khác, bởi vì cô không phải là người giàu có, cô chỉ là con gái người hầu. Cô không thích trường học mới, cũng không thích bạn học mới. Trong trường học, có một nửa làm như không thấy cô, còn lại một nửa còn lại cố ý kiếm chuyện với cô. Cô mỗi ngày đều bị cười nhạo, bọn họ cười nhạo kiểu tóc của cô, quần áo của cô, lắp bắp của cô, thậm chí là túi xách của cô. Mỗi ngày đến trường, cô không bị người khác nắm mái tóc cũng bị người khác làm té ngã, còn có người đem phân chó trét vào ngăn tủ của cô. Cô cố gắng học bài, cô không để ý tới người khác, đối với sự khi dễ cô yên lặng chịu đựng. Cho dù chịu ủy khuất thế nào, cô đều nhẫn xuống dưới, cho đến tan học trở lại trang viên sau, cô chạy đến mặt sau của rừng hoa hồng khóc một mình, bởi vì nơi đó rất ít người sẽ tới. Cho đến một ngày, cô gặp Lam Tư...
Kia thật là ngoài ý muốn, Mạc Liên cũng không phải cố ý muốn trốn đi nhưng là nơi này không phải chỗ của cô, cho nên khi cô nghe được tiếng bước chân, cô lập tức núp vào gốc cây. Cô thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy một nam sinh đi vào. Nam sinh có một đầu tóc đỏ, mặc quần áo sang trọng, anh cầm trong tay một tờ giấy, cô nhìn anh đi đến đình, sau đó lấy ra cái bật lửa, đốt cháy tờ giấy kia. Màu đỏ của đám lửa cũng chiếu sáng mặt anh, trên mặt anh tràn đầy căm phẫn, đáy mắt chứa đầy lệ. Cô lắp bắp kinh hãi, không cẩn thận đụng phải cây bên cạnh.
_ Ai?
Lam Tư mạnh quay người lại, nhìn chằm chằm vào cô. Cô sợ tới mức hoàn toàn không dám nhúc nhích, cô không nghĩ đến anh có thể thấy cô, nhưng anh lại kiên quyết không nhìn hướng khác, lạnh giọng quát một tiếng.
_ Đi ra!
Cô muốn xoay người chạy trốn, nhưng cô biết chắc chắn sẽ bị anh đuổi kịp, đến lúc đó nếu cô bị bắt nhất định còn thảm hại hơn. Mạc Liên không dám trốn, đành phải chậm rãi đi ra.
_ Em là ai?
Anh mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, nước mắt nhanh chóng biến mất, ánh lửa trong mắt cháy bừng, làm cho anh cực kỳ giống một ác ma.
_ Liên......
Cô run rẩy mở miệng.
_ Em từ nơi nào chạy vào?
_ Em...... Em..... Ở nơi này......
Cô lắp bắp nói. Anh nghe vậy lập tức đoán được cô là ai, bởi vì toàn bộ trang viên chỉ có một cô gái nhỏ là cô.
_ Con gái của người lái xe?
Anh hỏi. Cô gật đầu.
_ Ngươi không nên ở trong này.
_ Thực xin lỗi......
Cô cúi đầu rơi lệ. Anh nhếch môi, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô. Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng nói.
_ Quên đi, em đi đi!
Cô xoay người muốn chạy, lại nghe được anh nói.
_ Chờ một chút.
Cô khẩn trương dừng lại, sợ hãi nhìn anh, chỉ thấy anh nghiêm mặt cảnh cáo cô.
_ Không cho phép em đem chuyện vừa mới nhìn thấy nói ra, nếu không tôi liền đuổi việc cha em.
Mặt cô trắng bệt liên tục gật đầu.
_ Mở miệng nói!
Danh sách chương