Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt, Mạc Liên còn chưa chuẩn bị kịp tinh thần đã đến ngày mười lăm. Hôn lễ sẽ được cử hành tại trang viên nhà Lam Tư. Điều khiến Mạc Liên ngạc nhiên là dù có nhiều vấn đề xảy nhưng thật sự theo như lời Anna nói, hôn lễ trang trọng nhưng không quá xa hoa. Nàng chỉ mời vài người bạn ở phòng thí nghiệm còn lại bên nhà trai. Tuy không có anh em đến nhưng tất cả nhân viên cấp cao của tập đoàn Bart đều đến đây. Nhiều người trong giới thương nhân của New York, Mạc Liên không nhớ hết mặt nhưng tiếng tăm lẫy lừng của họ thì xuất hiện ngày ngày trên báo cùng tin tức.
Khi bà nội hỏi cha Lam Tư sao không đến, hắn chỉ nói cha vì bị bệnh tim nên không thể đi trực thăng đến, sau đó nhẹ nhàng chuyển đề tài cuộc nói chuyện. Tuy rằng mùa đông chưa chấm dứt, nhưng vào mấy hôm này trời trong nắng ấm. Hơn nữa, Mạc Liên phát hiện so với lần mặc áo cưới lần trước có vẻ nhanh hơn nhưng chỉ cần nàng thở mạnh, hay nói chuyện cảm giác như sắp bị bức tung ra.
Cho dù biết rõ đây chỉ là hôn lễ giả, Mạc Liên trên tay cầm một bó hoa, bước trên con đường trải hoa giữa quan khách, bước đến Lam Tư, cảm giác vẫn rất khẩn trương. Lam Tư nhìn chăm chú vào nàng, trên mặt không có gì biểu tình, vẫn lạnh như băng, nàng từng bước đi đến bên hắn. Từng bước, từng bước, đều làm cho nàng nghi ngờ mình đã quyết định sai. Bỏ đi cái vẻ ngoài lạnh lùng, nàng thật sự không biết hắn đang nghĩ gì, một cảm giác xâm chiếm bóp nghẹn lấy nàng, nàng tự nhiên nảy ra ý định muốn bỏ chạy. (Di Di: đừng chị ơi >.< Giờ này chạy uổng lắm)
Có lẽ nàng chỉ cần thuê người đóng giả là được rồi. Bước chân Mạc Liên đột nhiên chậm lại, Lam Tư ngay cả mi mắt cũng không động đậy, giống như đeo một chiếc mặt nạ bằng đá, nhìn nàng, chờ đợi.
Có lẽ sẽ có biện pháp khác giải quyết vấn đề.
Mạc Liên càng đi càng chậm, chần chờ, sợ hãi.
Nàng sao chỉ có thể dựa vào trí nhớ lúc nhỏ,tin tưởng người đàn ông này? Ông trời ơi, người đàn ông này chỉ suy nghĩ không đến nửa ngày đã đồng ý kết hôn, nàng thật sự có thể lấy người thế sao? Trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn nhưng Mạc Liên vẫn là bức mình đi tới bên người Lam Tư, đưa tay để hắn nắm. (Di Di: thế mới được chứ! Nữ chính trong mắt Di Di phải bám chặt lấy người đàn ông mình tin là có thể mang đến cho mình hạnh phúc)
Hôn lễ chính thức bắt đầu. Bên tai truyền đến tiếng nhạc êm dịu, Mạc Liên cố lắng nghe lời cha sứ nói nhưng vẫn không chú tâm được gì. Đây là hiệp ước. Nàng tự nói cho chính mình. Lam Tư là người đàn ông biết giữ lời hứa. Nàng tự nói chính mình. Ta không lựa chọn có khác, bà nội sinh bệnh, nàng cần một người mang đến sự an toàn. Nàng tự nói chính mình. Hôn nhân này chỉ có tác dụng trong một năm, không phải là thật. Nàng cố gắng thuyết phục chính mình.
Nhưng khi nàng giật mình phát hiện cha sứ hình như đang hỏi nàng có đồng ý lấy hắn không? Nàng cảm thấy tứ chi lạnh như băng, cổ họng co rút nhanh, hoàn toàn không thể nói ra câu đơn giản kia. Sự thật là, cho dù nàng đối với bà nội, đối với luật sư, đối với Lam Tư đều nói như thế nhưng bản thân nàng lại không xác định được. Giống như phát hiện ra sự lo lắng của Mạc Liên, Lam Tư nắm chặt tay nàng. Tuy rằng cách cái bao tay, nàng vẫn có thể cảm giác sự ấm áp của bàn tay hắn.
_ Mạc Liên tiểu thư?
_ Tôi...... Tôi đồng ý......
Lời nói run run xuyên qua làn môi đỏ mọng, sau đó tản ra trong không khí. Cho dù có người đối lời nói của nàng nghi ngờ nhưng cũng không có ai dám kháng nghị. Cha sứ quay sang hỏi Lam Tư, hắn trả lời ngắn gọn mà kiên định. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Lam Tư cúi đầu hôn nàng. Hai mắt hắn không còn lạnh như băng, lời nói cũng mang theo sự ấm áp, bàn tay hắn cũng thế. Hắn cuối cùng cũng rời làn môi của nàng, nàng mở mắt ra, thấy hai gò má mình tự dưng ửng đỏ. Trái tim ở ngực cũng nhảy loạn lên. Tiếp theo, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảng màu đen, thế giới trong vài giây ngắn ngủi bị hắn che lấp hết, nàng nháy mắt bị hắn kéo vào lòng.
_ Nàng có khỏe không?
Mạc Liên dựa vào Lam Tư, thở hổn hển một hơi, mới phát hiện nàng mới vừa rồi thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
_ Còn được...
Nàng ngẩng đầu, mỉm cười yếu ớt.
_ Áo cưới quá chật....
Lam Tư lúc này mới phát hiện, mặt nàng bị phấn che phủ, môi đỏ hồng cũng đều do son môi, kì thực sắc mặt nàng đang trắng bệt như tờ giấy, giữa trán lại chảy ra mồ hôi lạnh.
_ Thật có lỗi......
Nàng áy náy mở miệng, muốn đứng thẳng người lên
_ Tôi nghĩ mọi người hẳn là không có phát...
Nàng nói chưa xong, hắn đã nhanh tay bế thốc nàng lên.
_ Lam Tư!
Nàng có chút kinh hoảng. Dưới khán đài quan khách bắt đầu xì xầm nhỏ nhưng Lam Tư tựa hồ không có chú ý tới, ôm lấy nàng bước qua thảm đỏ. Mọi người đang cười, nàng xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng nhưng cũng không dám chống cự, chỉ có thể để cho hắn ôm mình đi qua sân nhà, trở lại căn phòng ấm áp.
_ Anh có thể cho tôi xuống, tôi thấy tốt hơn rồi.
Tiến vào trong phòng, Mạc Liên liền vội vàng mở miệng, nhưng Lam Tư nhưng không có chút ý định dừng lại, ngược lại ôm nàng tiếp tục đi vào phòng, lên cầu thang.
_ Lam Tư, tôi thật sự không có việc gì.
Nàng đỏ mặt nhắc lại.
_ Anh có thể cho tôi xuống.
_ Ta không cho như vậy.
Lam Tư mặt không đỏ ôm nàng đi hết cầu thang, thẳng một đường đi đến phòng ngủ, đem nàng đặt lên chiếc giường rộng rãi. Nàng còn chưa kịp phản ứng hắn đã lật người nàng lại, kéo dây kéo, áo cưới tuột xuống thắt lưng.
_ Anh làm gì vậy?
Nàng chưa bao giờ biết đàn ông có thể cởi quần áo phụ nữ với tốc độ nhanh như thế. Nàng không khỏi kinh hoảng giãy dụa đứng dậy, lại bị hắn dùng một tay ép lại xuống giường.
_ Đừng nhúc nhích!
Lam Tư nói, một mặt cởi lấy áo ngực của nàng. Trời ạ, nàng lấy phải một tên biến thái sao? Nàng làm sao có thể ngốc như vậy? Nàng đem chính mình giao cho một tên biến thái sao? Nàng giống như búp bê vải bị ép trên giường lớn, hoảng sợ không thể hô hấp.
_ Buông ra!
Nàng vặn vẹo thân thể. Lúc này đây áp lực phía sau chợt giảm, nàng vội vã xoay người lại. Vừa mới lật qua một chút, nội y của nàng liền rơi xuống, nàng giật mình chặn lại mới phát hiện dây áo bị hắn cởi ra.
_ Anh! Anh! Anh! Làm cái gì?
Nàng lắp bắp nhanh chóng bò sang phía bên kia giường, sau đó rất nhanh bò xuống giường, lại thiếu chút nữa bị chính áo cưới mình làm té, nàng đành phải buông một tay xuống nắm lấy áo cưới đã bị cởi tới thắt lưng, một bên cảnh giác nhìn người đang ông phía bên kia giường.
_ Sợ nàng vì áo quá chật không thể hô hấp mà chết.
Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, nhất thời á khẩu không trả lời được. Lam Tư cởi bao tay, thản nhiên mở miệng,
_ Nàng tốt nhất là ngồi xuống, coi bộ dạng như muốn ngất xỉu.
Hắn nói đúng, nàng có thể nhìn thấy choáng váng trước đầu. Vô luận hắn không phải là có ý đồ xấu với nàng nhưng đối với tình cảnh này của nàng. Ông trời ơi, người đàn ông này mới vừa cởi quần áo nàng, thậm chí còn đeo bao tay, nàng tin chắc khi không có bao tay động tác của hắn nhất định còn nhanh hơn. (Di Di: suy nghĩ kiểu gì thế này)
Nàng e dè ngồi xuống. Nhưng nàng mới ngồi xuống, hắn đã đi tới bên, người nàng lập tức đứng lên.
_ Uống chút đi!
Mạc Liên nhìn ly trà tuyệt đẹp trong tay hắn. Nàng lấy tay ôm chặt lấy áo ngực, hai mắt đăm đăm nhìn cái ly kia.
_ Đây là cái gì?
_ Trà.
Ly trà thoảng làn khói nóng nhè nhẹ, mùi trà dâng lên quả thật mê người. Dù sao nàng đã lấy hắn, cho dù hắn bỏ thuốc khiến nàng hôn mê, cũng không cần làm lúc này. Đặc biệt nếu Lam Tư thật sự là biến thái, muốn làm gì với nàng, chắc chắn đã trực tiếp đem nàng nuốt sống đâu cần đến những thứ này.
_ Yên tâm, trà không có thuốc mê. (Di Di: anh thật hiểu ý chị =))
Mạc Liên giật mình ngước đầu lên, chỉ thấy trong mắt hắn lóe một tia trêu tức, nàng bỗng nhiên đỏ mặt
_ Tôi...... Tôi không......
Hắn trong mắt ý cười sâu sắc.
_ Nếu anh nói rõ cho tôi biết thì tôi đâu có hiểu lầm.
Nàng thẹn quá thành giận.
_ Ta còn đủ thời gian nói thì nàng đã chết vì ngộp thở rồi.
_ Tôi — quên đi!
Nàng im lặng, nhanh chóng cầm ly trà nóng, vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu uống trà.
_ Nàng ở phòng bên cạnh, Anna đã đem hành lý huyển đến đây, nếu nàng thấy đỡ hơn rồi thì đến phòng thay quần áo đi!
Điện thoại của Lam Tư vang lên. Mạc Liên có chút ngạc nhiên nhìn hắn lấy di động từ trong túi áo, vừa trả lời, vừa tháo nơ trên cổ ra, sau đó đi đến cửa sổ nghe điện thoại, nàng có thể nghe được hắn nói tiếng Pháp. Nàng không thể tin được này người đàn ông ngay cả ở hôn lễ cũng không tắt điện thoại, lại cảm thấy chính mình sao có thể ngốc như thế, nàng nên sớm dự đoán được hắn không có khả năng bỏ công việc. Cúi đầu nhìn ly trà trong tay, nàng cười khổ. Một làn gió lạnh theo cửa sổ thổi vào, nàng rùng mình một cái, mới nhận thấy quần áo chính mình không chỉnh tề, vội vàng buông ly trà, thừa dịp hắn còn nói chuyện, tay cầm chặt áo ngực, chật vật vội vàng chạy qua phòng kế bên nàng. Nàng đi vào phòng thay quần áo, tay lại muốn khóa cửa. Nhưng nàng lại cảm thấy mình giống như lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng trở lại trừng mắt nhìn khóa cửa, lại đem nó mở ra. Nhưng mới mở khóa, bất an lại nổi lên. Vì thế, nàng cứ khóa cửa, lại nhịn không được mở khóa, sau đó lại khóa cửa, lại mở cửa. (Di Di: cuối cùng là chị có cho anh vào hay không? ^^)
_ Ông trời ơi, nàng rốt cuộc đang làm cái gì?
Đem cửa khóa lại nhưng này phòng của Lam Tư, hắn muốn tiến vào, còn sợ không có chìa khóa sao? Thật là. Đồng hồ trên tường vang lên, Mạc Liên phát hiện ra đã năm giờ. Nha, đáng chết, nàng còn phải đi xuống tiếp khách. Nàng buông nắm cửa chạy vào phòng thay quần áo, nàng tưởng mình còn phải tìm đồ, lại phát hiện có người đã sớm chuẩn bị cho nàng lễ phục. Nàng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cởi áo cưới trên người cùng nội y, nhưng vừa cời đến một nửa, vấn đề đã tới, tại sao áo cưới lại buộc nhiều dây thế này? Nói thực ra, nàng thực tế không có kinh nghiệm mặc qua những loại quần áo này. Nàng thật đúng là không biết loại dây buộc này có màu trắng, nàng vẫn nghĩ chúng nó đều là màu đen hoặc màu đỏ, hơn nữa chỉ có người mẫu của Victoria’s Secret mới có thể mặc những nội y gợi cảm, nóng bỏng này. Cho nên, kỳ thật nàng muốn mặc phải có người giúp đỡ, đương nhiên, nàng căn bản không biết mở ra thế nào. Trời ơi dây này tháo thế nào? Nàng ở trước gương to, không còn cách nào khác đành phải tuột bỏ ra luôn.
_ Cốc! Cốc! Côc!
_ Nàng có khỏe không?
Mạc Liên vội quay đầu lại, trừng mắt nhìn cửa. Ông trời ơi, cuối cùng nàng có khóa cửa không? Nàng hoàn toàn nghĩ không ra cuối cùng rốt cuộc khóa không. Mắt đã thấy cửa chuyển động, nàng mới phát hiện ra — trời ạ, nàng không khóa!
Khi bà nội hỏi cha Lam Tư sao không đến, hắn chỉ nói cha vì bị bệnh tim nên không thể đi trực thăng đến, sau đó nhẹ nhàng chuyển đề tài cuộc nói chuyện. Tuy rằng mùa đông chưa chấm dứt, nhưng vào mấy hôm này trời trong nắng ấm. Hơn nữa, Mạc Liên phát hiện so với lần mặc áo cưới lần trước có vẻ nhanh hơn nhưng chỉ cần nàng thở mạnh, hay nói chuyện cảm giác như sắp bị bức tung ra.
Cho dù biết rõ đây chỉ là hôn lễ giả, Mạc Liên trên tay cầm một bó hoa, bước trên con đường trải hoa giữa quan khách, bước đến Lam Tư, cảm giác vẫn rất khẩn trương. Lam Tư nhìn chăm chú vào nàng, trên mặt không có gì biểu tình, vẫn lạnh như băng, nàng từng bước đi đến bên hắn. Từng bước, từng bước, đều làm cho nàng nghi ngờ mình đã quyết định sai. Bỏ đi cái vẻ ngoài lạnh lùng, nàng thật sự không biết hắn đang nghĩ gì, một cảm giác xâm chiếm bóp nghẹn lấy nàng, nàng tự nhiên nảy ra ý định muốn bỏ chạy. (Di Di: đừng chị ơi >.< Giờ này chạy uổng lắm)
Có lẽ nàng chỉ cần thuê người đóng giả là được rồi. Bước chân Mạc Liên đột nhiên chậm lại, Lam Tư ngay cả mi mắt cũng không động đậy, giống như đeo một chiếc mặt nạ bằng đá, nhìn nàng, chờ đợi.
Có lẽ sẽ có biện pháp khác giải quyết vấn đề.
Mạc Liên càng đi càng chậm, chần chờ, sợ hãi.
Nàng sao chỉ có thể dựa vào trí nhớ lúc nhỏ,tin tưởng người đàn ông này? Ông trời ơi, người đàn ông này chỉ suy nghĩ không đến nửa ngày đã đồng ý kết hôn, nàng thật sự có thể lấy người thế sao? Trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn nhưng Mạc Liên vẫn là bức mình đi tới bên người Lam Tư, đưa tay để hắn nắm. (Di Di: thế mới được chứ! Nữ chính trong mắt Di Di phải bám chặt lấy người đàn ông mình tin là có thể mang đến cho mình hạnh phúc)
Hôn lễ chính thức bắt đầu. Bên tai truyền đến tiếng nhạc êm dịu, Mạc Liên cố lắng nghe lời cha sứ nói nhưng vẫn không chú tâm được gì. Đây là hiệp ước. Nàng tự nói cho chính mình. Lam Tư là người đàn ông biết giữ lời hứa. Nàng tự nói chính mình. Ta không lựa chọn có khác, bà nội sinh bệnh, nàng cần một người mang đến sự an toàn. Nàng tự nói chính mình. Hôn nhân này chỉ có tác dụng trong một năm, không phải là thật. Nàng cố gắng thuyết phục chính mình.
Nhưng khi nàng giật mình phát hiện cha sứ hình như đang hỏi nàng có đồng ý lấy hắn không? Nàng cảm thấy tứ chi lạnh như băng, cổ họng co rút nhanh, hoàn toàn không thể nói ra câu đơn giản kia. Sự thật là, cho dù nàng đối với bà nội, đối với luật sư, đối với Lam Tư đều nói như thế nhưng bản thân nàng lại không xác định được. Giống như phát hiện ra sự lo lắng của Mạc Liên, Lam Tư nắm chặt tay nàng. Tuy rằng cách cái bao tay, nàng vẫn có thể cảm giác sự ấm áp của bàn tay hắn.
_ Mạc Liên tiểu thư?
_ Tôi...... Tôi đồng ý......
Lời nói run run xuyên qua làn môi đỏ mọng, sau đó tản ra trong không khí. Cho dù có người đối lời nói của nàng nghi ngờ nhưng cũng không có ai dám kháng nghị. Cha sứ quay sang hỏi Lam Tư, hắn trả lời ngắn gọn mà kiên định. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Lam Tư cúi đầu hôn nàng. Hai mắt hắn không còn lạnh như băng, lời nói cũng mang theo sự ấm áp, bàn tay hắn cũng thế. Hắn cuối cùng cũng rời làn môi của nàng, nàng mở mắt ra, thấy hai gò má mình tự dưng ửng đỏ. Trái tim ở ngực cũng nhảy loạn lên. Tiếp theo, nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảng màu đen, thế giới trong vài giây ngắn ngủi bị hắn che lấp hết, nàng nháy mắt bị hắn kéo vào lòng.
_ Nàng có khỏe không?
Mạc Liên dựa vào Lam Tư, thở hổn hển một hơi, mới phát hiện nàng mới vừa rồi thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
_ Còn được...
Nàng ngẩng đầu, mỉm cười yếu ớt.
_ Áo cưới quá chật....
Lam Tư lúc này mới phát hiện, mặt nàng bị phấn che phủ, môi đỏ hồng cũng đều do son môi, kì thực sắc mặt nàng đang trắng bệt như tờ giấy, giữa trán lại chảy ra mồ hôi lạnh.
_ Thật có lỗi......
Nàng áy náy mở miệng, muốn đứng thẳng người lên
_ Tôi nghĩ mọi người hẳn là không có phát...
Nàng nói chưa xong, hắn đã nhanh tay bế thốc nàng lên.
_ Lam Tư!
Nàng có chút kinh hoảng. Dưới khán đài quan khách bắt đầu xì xầm nhỏ nhưng Lam Tư tựa hồ không có chú ý tới, ôm lấy nàng bước qua thảm đỏ. Mọi người đang cười, nàng xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng nhưng cũng không dám chống cự, chỉ có thể để cho hắn ôm mình đi qua sân nhà, trở lại căn phòng ấm áp.
_ Anh có thể cho tôi xuống, tôi thấy tốt hơn rồi.
Tiến vào trong phòng, Mạc Liên liền vội vàng mở miệng, nhưng Lam Tư nhưng không có chút ý định dừng lại, ngược lại ôm nàng tiếp tục đi vào phòng, lên cầu thang.
_ Lam Tư, tôi thật sự không có việc gì.
Nàng đỏ mặt nhắc lại.
_ Anh có thể cho tôi xuống.
_ Ta không cho như vậy.
Lam Tư mặt không đỏ ôm nàng đi hết cầu thang, thẳng một đường đi đến phòng ngủ, đem nàng đặt lên chiếc giường rộng rãi. Nàng còn chưa kịp phản ứng hắn đã lật người nàng lại, kéo dây kéo, áo cưới tuột xuống thắt lưng.
_ Anh làm gì vậy?
Nàng chưa bao giờ biết đàn ông có thể cởi quần áo phụ nữ với tốc độ nhanh như thế. Nàng không khỏi kinh hoảng giãy dụa đứng dậy, lại bị hắn dùng một tay ép lại xuống giường.
_ Đừng nhúc nhích!
Lam Tư nói, một mặt cởi lấy áo ngực của nàng. Trời ạ, nàng lấy phải một tên biến thái sao? Nàng làm sao có thể ngốc như vậy? Nàng đem chính mình giao cho một tên biến thái sao? Nàng giống như búp bê vải bị ép trên giường lớn, hoảng sợ không thể hô hấp.
_ Buông ra!
Nàng vặn vẹo thân thể. Lúc này đây áp lực phía sau chợt giảm, nàng vội vã xoay người lại. Vừa mới lật qua một chút, nội y của nàng liền rơi xuống, nàng giật mình chặn lại mới phát hiện dây áo bị hắn cởi ra.
_ Anh! Anh! Anh! Làm cái gì?
Nàng lắp bắp nhanh chóng bò sang phía bên kia giường, sau đó rất nhanh bò xuống giường, lại thiếu chút nữa bị chính áo cưới mình làm té, nàng đành phải buông một tay xuống nắm lấy áo cưới đã bị cởi tới thắt lưng, một bên cảnh giác nhìn người đang ông phía bên kia giường.
_ Sợ nàng vì áo quá chật không thể hô hấp mà chết.
Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, nhất thời á khẩu không trả lời được. Lam Tư cởi bao tay, thản nhiên mở miệng,
_ Nàng tốt nhất là ngồi xuống, coi bộ dạng như muốn ngất xỉu.
Hắn nói đúng, nàng có thể nhìn thấy choáng váng trước đầu. Vô luận hắn không phải là có ý đồ xấu với nàng nhưng đối với tình cảnh này của nàng. Ông trời ơi, người đàn ông này mới vừa cởi quần áo nàng, thậm chí còn đeo bao tay, nàng tin chắc khi không có bao tay động tác của hắn nhất định còn nhanh hơn. (Di Di: suy nghĩ kiểu gì thế này)
Nàng e dè ngồi xuống. Nhưng nàng mới ngồi xuống, hắn đã đi tới bên, người nàng lập tức đứng lên.
_ Uống chút đi!
Mạc Liên nhìn ly trà tuyệt đẹp trong tay hắn. Nàng lấy tay ôm chặt lấy áo ngực, hai mắt đăm đăm nhìn cái ly kia.
_ Đây là cái gì?
_ Trà.
Ly trà thoảng làn khói nóng nhè nhẹ, mùi trà dâng lên quả thật mê người. Dù sao nàng đã lấy hắn, cho dù hắn bỏ thuốc khiến nàng hôn mê, cũng không cần làm lúc này. Đặc biệt nếu Lam Tư thật sự là biến thái, muốn làm gì với nàng, chắc chắn đã trực tiếp đem nàng nuốt sống đâu cần đến những thứ này.
_ Yên tâm, trà không có thuốc mê. (Di Di: anh thật hiểu ý chị =))
Mạc Liên giật mình ngước đầu lên, chỉ thấy trong mắt hắn lóe một tia trêu tức, nàng bỗng nhiên đỏ mặt
_ Tôi...... Tôi không......
Hắn trong mắt ý cười sâu sắc.
_ Nếu anh nói rõ cho tôi biết thì tôi đâu có hiểu lầm.
Nàng thẹn quá thành giận.
_ Ta còn đủ thời gian nói thì nàng đã chết vì ngộp thở rồi.
_ Tôi — quên đi!
Nàng im lặng, nhanh chóng cầm ly trà nóng, vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu uống trà.
_ Nàng ở phòng bên cạnh, Anna đã đem hành lý huyển đến đây, nếu nàng thấy đỡ hơn rồi thì đến phòng thay quần áo đi!
Điện thoại của Lam Tư vang lên. Mạc Liên có chút ngạc nhiên nhìn hắn lấy di động từ trong túi áo, vừa trả lời, vừa tháo nơ trên cổ ra, sau đó đi đến cửa sổ nghe điện thoại, nàng có thể nghe được hắn nói tiếng Pháp. Nàng không thể tin được này người đàn ông ngay cả ở hôn lễ cũng không tắt điện thoại, lại cảm thấy chính mình sao có thể ngốc như thế, nàng nên sớm dự đoán được hắn không có khả năng bỏ công việc. Cúi đầu nhìn ly trà trong tay, nàng cười khổ. Một làn gió lạnh theo cửa sổ thổi vào, nàng rùng mình một cái, mới nhận thấy quần áo chính mình không chỉnh tề, vội vàng buông ly trà, thừa dịp hắn còn nói chuyện, tay cầm chặt áo ngực, chật vật vội vàng chạy qua phòng kế bên nàng. Nàng đi vào phòng thay quần áo, tay lại muốn khóa cửa. Nhưng nàng lại cảm thấy mình giống như lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nàng trở lại trừng mắt nhìn khóa cửa, lại đem nó mở ra. Nhưng mới mở khóa, bất an lại nổi lên. Vì thế, nàng cứ khóa cửa, lại nhịn không được mở khóa, sau đó lại khóa cửa, lại mở cửa. (Di Di: cuối cùng là chị có cho anh vào hay không? ^^)
_ Ông trời ơi, nàng rốt cuộc đang làm cái gì?
Đem cửa khóa lại nhưng này phòng của Lam Tư, hắn muốn tiến vào, còn sợ không có chìa khóa sao? Thật là. Đồng hồ trên tường vang lên, Mạc Liên phát hiện ra đã năm giờ. Nha, đáng chết, nàng còn phải đi xuống tiếp khách. Nàng buông nắm cửa chạy vào phòng thay quần áo, nàng tưởng mình còn phải tìm đồ, lại phát hiện có người đã sớm chuẩn bị cho nàng lễ phục. Nàng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cởi áo cưới trên người cùng nội y, nhưng vừa cời đến một nửa, vấn đề đã tới, tại sao áo cưới lại buộc nhiều dây thế này? Nói thực ra, nàng thực tế không có kinh nghiệm mặc qua những loại quần áo này. Nàng thật đúng là không biết loại dây buộc này có màu trắng, nàng vẫn nghĩ chúng nó đều là màu đen hoặc màu đỏ, hơn nữa chỉ có người mẫu của Victoria’s Secret mới có thể mặc những nội y gợi cảm, nóng bỏng này. Cho nên, kỳ thật nàng muốn mặc phải có người giúp đỡ, đương nhiên, nàng căn bản không biết mở ra thế nào. Trời ơi dây này tháo thế nào? Nàng ở trước gương to, không còn cách nào khác đành phải tuột bỏ ra luôn.
_ Cốc! Cốc! Côc!
_ Nàng có khỏe không?
Mạc Liên vội quay đầu lại, trừng mắt nhìn cửa. Ông trời ơi, cuối cùng nàng có khóa cửa không? Nàng hoàn toàn nghĩ không ra cuối cùng rốt cuộc khóa không. Mắt đã thấy cửa chuyển động, nàng mới phát hiện ra — trời ạ, nàng không khóa!
Danh sách chương