Ngày nào đó, mây như tơ. Gió nhẹ mềm mại thổi qua bờ sông, lục thảo đón gió lay động. Thừa dịp thời tiết tốt, cô đẩy anh sang hoa viên bên kia sông, người làm vườn tặng cô một bó hoa hồng đang nở rộ. Cô đang cầm hoa hồng, hướng về phía anh, nụ cười ngọt ngào, chiếc váy chấm bi màu trắng bay nhẹ dưới chân cô, làm cho cô cũng giống như một đóa hoa. Sau đó, anh thấy phía sau bờ sông, có bóng người khả nghi loang loáng. Một nỗi sợ hãi quét qua toàn thân anh, anh dùng hết sức lực cố đứng lên, hướng về phía cô đang đi tới, hét to.
_ Liên! Nằm xuống!
Không một tiếng động, viên đạn bay qua mặt sông. Anh chưa kịp cứu cô đã té ngã. Hai chân anh vô lực, không thể khiến anh chạy đến bên cô. Anh ngã mạnh xuống đất. Một mùi đất hòa cùng mùi máu bao trùm tất cả. Tại giây phút khủng bố kia, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị bắn. Máu đỏ tươi bắn lên mặt anh. Cánh hoa hồng cũng bị bắn trúng, từng đóa tung ra bay toáng loạn. Anh có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt đang tột cùng hoảng sợ của anh phản chiếu. Cô hơi nhíu mày, như là không hiểu đã xảy ra chuyện gì, không hiểu anh vì sao lại té ngã như vậy. Sau đó đau nhức hiện lên khuôn mặt thanh tú của cô, cô cúi đầu, vỗ về ngực đau đớn, mới phát hiện chính mình đang đổ máu. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai chân lại bởi vì vô lực mà quỳ xuống, bó hoa hồng trong tay rơi xuống nhất, một đôi con ngươi đen vẫn gắt gao dõi theo anh. Sau đó, cô nở nụ cười, bất đắc dĩ lại buồn bã nở nụ cười. Mắt của cô lập tức nhắm lại, lại mở, nhắm lại, lại ra sức mở, giống như luyến tiếc hình bóng anh. Tiếp theo, thân thể của cô mềm nhũn, ngã ra hướng mặt sông.
_ Liên!
Sợ cô bị trôi đến giữa sông, anh hoảng sợ ra sức khởi động chính mình, vươn tay kia thì đúng lúc bắt được tay cô, nắm chặt cùng cô ngã xuống mép sông. Anh đưa tay còn lại thì chỉ nắm được bùn đất nơi cạnh sông, một tay kia nắm chặt cô, nhưng tay cô lại từng chút, từng chút rời khỏi tay anh. Anh đối với cô rít gào nói.
_ Chết tiệt, bắt lấy tay của anh! Liên! Tỉnh lại! Đừng rời khỏi anh, không cho phép em rời khỏi anh...
Ngay lúc anh nghĩ mình sẽ mất đi cô thì đôi mắt khép lại của, lại lặng lẽ mở ra nhưng không có tiêu cự.
_ Bắt lấy tay anh!
Anh hung ác gào thét. Cô dùng hết sức lực cuối cùng, cầm tay anh.
_ Đúng vậy, chính là như vậy, đừng buông tay anh!
Anh đem cô kéo đến bên người, sau đó mở miệng hô to.
_ Cứu! Người đâu? Cứu!
Xa xa có người chạy tới, anh không ngừng gào thét, rít gào, khẩn cầu cô.
_ Có người đến! Cố gắng một chút, anh lập tức đưa em đi bệnh viện, đừng rời khỏi anh –
Bởi vì mất máu quá nhiều, cô một lần nữa nhắm lại mắt, hơi thở càng ngày càng mỏng manh, máu đỏ tươi thấm đầy trên ngực áo cô.
_ Anh sẽ không làm trái lời em nữa. Làm ơn cố gắng đi, đừng bỏ anh một mình...
Trên mặt anh huyết sắc mất hết, anh có thể cảm giác được mạch đập của cô càng ngày càng mỏng manh. Cả đời này, anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế. Đúng lúc này, có người bắt được tay anh, anh ngẩng đầu, thấy người làm vườn, sau đó thêm một người, một người.
_ Liên, mọi người đến rồi. Làm ơn cố gắng một chút!
Mọi người ba chân bốn cẳng đưa anh cùng cô kéo lên, anh không chịu buông tay cô ra, cũng không ngừng cùng cô nói chuyện. Anh không biết bên người rốt cuộc vây quanh bao nhiêu người, cũng không biết trực thăng từ lúc nào đã bay đến, anh chỉ biết là nhịp đập của cô càng ngày càng yếu. Anh ôm cô nước mắt rơi đều.
_ Van xin em đừng bỏ anh! Anh yêu em...
Giọt nước mắt chen ra khỏi khóe mắt cô nhưng cô tuyệt nhiên vẫn không mở mắt.
_ Làm ơn! Đừng đi!
Nhưng dù anh có khẩn cầu thế nào, tim cô cũng đã ngừng đập.
_ Không!
Anh rít gào, vang vọng toàn bộ trang viên. Tim cô ngừng đập thì chúng ta phải kích nhịp tim cô.
_ Lam Tư, cậu tránh ra!
_ Adam, kéo anh ra!
Anh giãy dụa, rít gào, sau đó có người kéo mạnh anh ra, một người khác đâm kim vào tay anh, anh lại vẫn cố siết chặt lấy tay cô.
_ Em tỉnh lại! Tỉnh lại cho anh! Đáng chết, em dám bỏ anh mà đi sao? Một bàn tay giáng thẳng vào má anh bắt anh ngừng mắng.
_ Bỏ tay anh ra? Muốn cô ấy chết sao? Để nhân viên cứu hộ cứ cô.
Bạch Vân hung ác mắng, lạnh giọng lặp lại.
_ Buông tay ra!
Cho đến lúc này, anh mới phát hiện đội cứu hộ trong trực thăng tới, trong đó có một nhân viên cầm dụng cụ kích tim. Bạch Vân đặt tay lên ngực, nhìn anh nói.
_ Để bọn họ cứu cô ấy.
Anh buông lỏng tay ra. Nhân viên cứ một lần rồi lại một lần kích tim cho cô, cho đến khi cô đã có nhịp đập lập tức mang cô bay đến bệnh viện. Cô được đẩy vào phòng phẫu thuật, anh bị chặn lại bên ngoài. Anh trên người tất cả đều là bùn cùng máu, móng tay trái đã có vài ngón bị gãy. Một vị y tá hỏi anh có bị thương không. Anh không trả lời nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật. Sau lại, có người giúp anh lau vết bẩn trên mặt, thay anh bôi thuốc sát trùng vết thương, một người khác lấy quần áo sạch sẽ thay cho anh. Anh vẫn trừng mắt nhìn đèn nơi phòng phẫu thuật. Mọi người ở bên cạnh anh, anh đều chẳng để ý ngoại trừ ánh đèn phòng phẫu thuật.
_ Đều là lỗi của anh!
Anh thấy được, anh rõ ràng thấy được có người khả nghi loang loáng bên bờ sông bên kia, lại không kịp cứu cô.
_ Em yêu anh!
Cô nói. Anh không biết chính mình có cái gì đáng giá để cô yêu, anh không dám hy vọng xa vời tin tưởng cô thật sự thương anh.
_ Anh rốt cuộc đang sợ cái gì?
Cô hỏi. Anh không dám trả lời, bởi vì anh sợ hãi mất đi cô, sợ hãi cô đối với anh chỉ là thương hại, càng sợ hãi chỉ cần anh đứng lên đi lại được, cô sẽ rời xa anh. Cho nên, anh sa vào việc nhìn cô ở hiện tại, cho dù nhìn cô ở trước mắt mắng anh, cũng không muốn đối mặt với sự sợ hãi kia.
_ Đừng đuổi em nữa! Em nhất định sẽ không đi!
Cô nói, trong mắt chứa nước long lanh. Anh biết, anh luôn luôn làm tổn thương cô. Sống đến bây giờ, anh chưa bao giờ biết chính mình là loại người yếu đuối, nhát gan đến thế. Nếu anh không nhát gan như vậy, nếu anh không ngoan cố như vậy, nếu anh nghe lời của cô làm vật lí trị liệu, anh sẽ cứu kịp cô. Nếu không phải anh vẫn không chịu đối mặt sự thật, cô cũng sẽ không bị thương! Anh phải là bảo vệ của cô, anh lại chỉ lo sự đau thương của chính mình. Chính mình đau, đã quên cho tới nay vẫn còn có người muốn giết cô......
Đèn phòng phẫu thuật tắt đi. Anh muốn đứng lên, lại quên mất hai chân mình vô lực. Vừa đứng lên, vẫn lảo đảo một chút, ngay tại khi anh sắp té ngã thì một cánh tay cường tráng đỡ anh. Anh ngẩng đầu, thấy Adam. Anh buồn bã, yết hầu co rút nhanh, cho đến khi phát hiện em trai bên cạnh thì cũng thấy cả Bạch vân. Trên thực tế, ngay cả bà phù thủy cùng Đường Lâm cũng không biết ở khi nào đã chạy tới. Anh không biết nên nói cái gì, Adam đã mở miệng.
_ Yên tâm, không có việc gì.
Anh nắm chặt tay em trai, Adam đưa anh ngồi vào xe lăn, lúc phòng phẫu thuật mở cửa liền đẩy anh đến. Bác sĩ cùng y tá cùng nhau đi ra.
_ Cô ấy có khỏe không?
_ Bart tiên sinh, phu nhân ngực trái trúng đạn, may mà viên đạn vẫn chưa vào sâu trong cơ thể, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên lâm vào hôn mê. Chúng tôi đã cố gắng hết sức tình trạng của cô cũng đã ổn định có điều...
_ Điều gì?
Anh nắm chặt tay, hận không thể lập tức đi vào xem cô.
_ Cô trong nhất thời bị sốc mạnh, não bộ thiếu dưỡng khí tạm thời, có khả năng làm cho não bộ tổn thương. Cho nên cần kiểm tra lại.
_ Não bộ tổn thương là có ý gì?
_ Não bộ tổn thương là chỉ phần ngoài thiếu dưỡng mà bị hao tổn. Tình huống nếu tốt một chút, cô chỉ mất phần trí nhớ ngắn ngủi. Tình huống nếu nghiêm trọng một chút, bệnh nhân...... Còn có khả năng sẽ không tỉnh lại được. Nhưng trên thực tế muốn xem bệnh nhân có thế nào thì chúng tôi sẽ kiểm tra và quan sát.
—
Cô bị đưa vào phòng bệnh đặc biệt. Một ngày chỉ có thể tham bệnh ba lượt, một lần chỉ được phép vào hai người, nhiều nhất nửa giờ. Anh không muốn rời khỏi cô, cho nên cho dù không thể vào phòng bệnh, cũng tình nguyện ngồi chờ ở bên ngoài phòng bệnh. Dù cho ai tới khuyên, anh cũng không chịu đi nghỉ ngơi, lúc nào cũng nhìn qua cửa sổ thủy tinh, đau xót nhìn cô gái nằm trên giường.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua. Não bộ thiếu dưỡng khí, đánh mất trí nhớ, không thể tỉnh lại... Tuy rằng không có ai dám nhắc tới trước mặt anh, anh vẫn biết, cô rất khả năng biến thành người thực vật.
_ Lam Tư, anh nên đi nghỉ đi!
Bạch Vân dịu dàng khuyên.
_ Nếu còn như vậy người suy sụp chính là anh.
_ Cô có biết...
Tay anh đặt lên kính thủy tinh, nhìn chăm chú vào người vợ yêu dấu đang mê man trên giường, lẩm bẩm nói.
_ Lúc cô cười rộ lên, sẽ có đồng điếu rất nhỏ hiện ra, ngay tại nơi này. Cô luôn thích cùng tôi tranh cãi, lúc tức giận, sẽ đem cả họ tên tôi ra mà mắng. Đa số mọi người đều nghĩ cô rất lý trí, kỳ thật tính tình cô rất kém cỏi, căn bản chính là một cô gái người đầy bạo lực.
Bạch Vân nghe anh kể ra những gì anh biết về Mạc Liên, cổ họng không khỏi nghèn nghẹn. Lam Tư mỉm cười.
_ Cô bắt người ta trả giá cao để mua thí nghiệm độc quyền của cô, lại căn bản sẽ không quản lý tài sản, cô đem một nửa tiền quyên cho từ thiện mà không nói tên. Một nửa còn lại đầu tư vào thí nghiệm mới.
_ Cô có biết năm trước vì sao cô ấy bỏ đi không?
_ Vì sao?
Bạch Vân nhẹ giọng mở miệng.
_ Bởi vì tôi đem cô ấy biến thành một bình hoa triễn lãm, tôi làm tổn thương lòng của cô ấy. Cô ấy lại quay về... Cô ấy nói cô ấy yêu tôi...
Anh nhắm lại mắt, thống khổ nói.
_ Tôi lại nói với cô ấy tôi không cần cô ấy thương hại.
Nhìn người đàn ông cao ngạo này, Bạch Vân chỉ cảm thấy đau lòng không thôi. Nước mắt tràn đầy khuôn mặt anh, trán anh tựa vào kính thủy tinh, không tiếng động mà khóc. Nước mắt của anh khiến cô không kiềm được xúc động, khóe mắt cũng bắt đầu ẩm ướt. Không thể lại mở khuyên anh rời đi, Bạch Vân chỉ có thể vươn tay, nhẹ nhàng chạm lấy đầu vai run run của anh. Trời ạ, cô thật sự hy vọng Mạc Liên có thể tỉnh lại, nếu không cô thật sự không hiểu được Lam Tư làm sao có thể chống đỡ được.
_ Liên! Nằm xuống!
Không một tiếng động, viên đạn bay qua mặt sông. Anh chưa kịp cứu cô đã té ngã. Hai chân anh vô lực, không thể khiến anh chạy đến bên cô. Anh ngã mạnh xuống đất. Một mùi đất hòa cùng mùi máu bao trùm tất cả. Tại giây phút khủng bố kia, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị bắn. Máu đỏ tươi bắn lên mặt anh. Cánh hoa hồng cũng bị bắn trúng, từng đóa tung ra bay toáng loạn. Anh có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt đang tột cùng hoảng sợ của anh phản chiếu. Cô hơi nhíu mày, như là không hiểu đã xảy ra chuyện gì, không hiểu anh vì sao lại té ngã như vậy. Sau đó đau nhức hiện lên khuôn mặt thanh tú của cô, cô cúi đầu, vỗ về ngực đau đớn, mới phát hiện chính mình đang đổ máu. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai chân lại bởi vì vô lực mà quỳ xuống, bó hoa hồng trong tay rơi xuống nhất, một đôi con ngươi đen vẫn gắt gao dõi theo anh. Sau đó, cô nở nụ cười, bất đắc dĩ lại buồn bã nở nụ cười. Mắt của cô lập tức nhắm lại, lại mở, nhắm lại, lại ra sức mở, giống như luyến tiếc hình bóng anh. Tiếp theo, thân thể của cô mềm nhũn, ngã ra hướng mặt sông.
_ Liên!
Sợ cô bị trôi đến giữa sông, anh hoảng sợ ra sức khởi động chính mình, vươn tay kia thì đúng lúc bắt được tay cô, nắm chặt cùng cô ngã xuống mép sông. Anh đưa tay còn lại thì chỉ nắm được bùn đất nơi cạnh sông, một tay kia nắm chặt cô, nhưng tay cô lại từng chút, từng chút rời khỏi tay anh. Anh đối với cô rít gào nói.
_ Chết tiệt, bắt lấy tay của anh! Liên! Tỉnh lại! Đừng rời khỏi anh, không cho phép em rời khỏi anh...
Ngay lúc anh nghĩ mình sẽ mất đi cô thì đôi mắt khép lại của, lại lặng lẽ mở ra nhưng không có tiêu cự.
_ Bắt lấy tay anh!
Anh hung ác gào thét. Cô dùng hết sức lực cuối cùng, cầm tay anh.
_ Đúng vậy, chính là như vậy, đừng buông tay anh!
Anh đem cô kéo đến bên người, sau đó mở miệng hô to.
_ Cứu! Người đâu? Cứu!
Xa xa có người chạy tới, anh không ngừng gào thét, rít gào, khẩn cầu cô.
_ Có người đến! Cố gắng một chút, anh lập tức đưa em đi bệnh viện, đừng rời khỏi anh –
Bởi vì mất máu quá nhiều, cô một lần nữa nhắm lại mắt, hơi thở càng ngày càng mỏng manh, máu đỏ tươi thấm đầy trên ngực áo cô.
_ Anh sẽ không làm trái lời em nữa. Làm ơn cố gắng đi, đừng bỏ anh một mình...
Trên mặt anh huyết sắc mất hết, anh có thể cảm giác được mạch đập của cô càng ngày càng mỏng manh. Cả đời này, anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế. Đúng lúc này, có người bắt được tay anh, anh ngẩng đầu, thấy người làm vườn, sau đó thêm một người, một người.
_ Liên, mọi người đến rồi. Làm ơn cố gắng một chút!
Mọi người ba chân bốn cẳng đưa anh cùng cô kéo lên, anh không chịu buông tay cô ra, cũng không ngừng cùng cô nói chuyện. Anh không biết bên người rốt cuộc vây quanh bao nhiêu người, cũng không biết trực thăng từ lúc nào đã bay đến, anh chỉ biết là nhịp đập của cô càng ngày càng yếu. Anh ôm cô nước mắt rơi đều.
_ Van xin em đừng bỏ anh! Anh yêu em...
Giọt nước mắt chen ra khỏi khóe mắt cô nhưng cô tuyệt nhiên vẫn không mở mắt.
_ Làm ơn! Đừng đi!
Nhưng dù anh có khẩn cầu thế nào, tim cô cũng đã ngừng đập.
_ Không!
Anh rít gào, vang vọng toàn bộ trang viên. Tim cô ngừng đập thì chúng ta phải kích nhịp tim cô.
_ Lam Tư, cậu tránh ra!
_ Adam, kéo anh ra!
Anh giãy dụa, rít gào, sau đó có người kéo mạnh anh ra, một người khác đâm kim vào tay anh, anh lại vẫn cố siết chặt lấy tay cô.
_ Em tỉnh lại! Tỉnh lại cho anh! Đáng chết, em dám bỏ anh mà đi sao? Một bàn tay giáng thẳng vào má anh bắt anh ngừng mắng.
_ Bỏ tay anh ra? Muốn cô ấy chết sao? Để nhân viên cứu hộ cứ cô.
Bạch Vân hung ác mắng, lạnh giọng lặp lại.
_ Buông tay ra!
Cho đến lúc này, anh mới phát hiện đội cứu hộ trong trực thăng tới, trong đó có một nhân viên cầm dụng cụ kích tim. Bạch Vân đặt tay lên ngực, nhìn anh nói.
_ Để bọn họ cứu cô ấy.
Anh buông lỏng tay ra. Nhân viên cứ một lần rồi lại một lần kích tim cho cô, cho đến khi cô đã có nhịp đập lập tức mang cô bay đến bệnh viện. Cô được đẩy vào phòng phẫu thuật, anh bị chặn lại bên ngoài. Anh trên người tất cả đều là bùn cùng máu, móng tay trái đã có vài ngón bị gãy. Một vị y tá hỏi anh có bị thương không. Anh không trả lời nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật. Sau lại, có người giúp anh lau vết bẩn trên mặt, thay anh bôi thuốc sát trùng vết thương, một người khác lấy quần áo sạch sẽ thay cho anh. Anh vẫn trừng mắt nhìn đèn nơi phòng phẫu thuật. Mọi người ở bên cạnh anh, anh đều chẳng để ý ngoại trừ ánh đèn phòng phẫu thuật.
_ Đều là lỗi của anh!
Anh thấy được, anh rõ ràng thấy được có người khả nghi loang loáng bên bờ sông bên kia, lại không kịp cứu cô.
_ Em yêu anh!
Cô nói. Anh không biết chính mình có cái gì đáng giá để cô yêu, anh không dám hy vọng xa vời tin tưởng cô thật sự thương anh.
_ Anh rốt cuộc đang sợ cái gì?
Cô hỏi. Anh không dám trả lời, bởi vì anh sợ hãi mất đi cô, sợ hãi cô đối với anh chỉ là thương hại, càng sợ hãi chỉ cần anh đứng lên đi lại được, cô sẽ rời xa anh. Cho nên, anh sa vào việc nhìn cô ở hiện tại, cho dù nhìn cô ở trước mắt mắng anh, cũng không muốn đối mặt với sự sợ hãi kia.
_ Đừng đuổi em nữa! Em nhất định sẽ không đi!
Cô nói, trong mắt chứa nước long lanh. Anh biết, anh luôn luôn làm tổn thương cô. Sống đến bây giờ, anh chưa bao giờ biết chính mình là loại người yếu đuối, nhát gan đến thế. Nếu anh không nhát gan như vậy, nếu anh không ngoan cố như vậy, nếu anh nghe lời của cô làm vật lí trị liệu, anh sẽ cứu kịp cô. Nếu không phải anh vẫn không chịu đối mặt sự thật, cô cũng sẽ không bị thương! Anh phải là bảo vệ của cô, anh lại chỉ lo sự đau thương của chính mình. Chính mình đau, đã quên cho tới nay vẫn còn có người muốn giết cô......
Đèn phòng phẫu thuật tắt đi. Anh muốn đứng lên, lại quên mất hai chân mình vô lực. Vừa đứng lên, vẫn lảo đảo một chút, ngay tại khi anh sắp té ngã thì một cánh tay cường tráng đỡ anh. Anh ngẩng đầu, thấy Adam. Anh buồn bã, yết hầu co rút nhanh, cho đến khi phát hiện em trai bên cạnh thì cũng thấy cả Bạch vân. Trên thực tế, ngay cả bà phù thủy cùng Đường Lâm cũng không biết ở khi nào đã chạy tới. Anh không biết nên nói cái gì, Adam đã mở miệng.
_ Yên tâm, không có việc gì.
Anh nắm chặt tay em trai, Adam đưa anh ngồi vào xe lăn, lúc phòng phẫu thuật mở cửa liền đẩy anh đến. Bác sĩ cùng y tá cùng nhau đi ra.
_ Cô ấy có khỏe không?
_ Bart tiên sinh, phu nhân ngực trái trúng đạn, may mà viên đạn vẫn chưa vào sâu trong cơ thể, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên lâm vào hôn mê. Chúng tôi đã cố gắng hết sức tình trạng của cô cũng đã ổn định có điều...
_ Điều gì?
Anh nắm chặt tay, hận không thể lập tức đi vào xem cô.
_ Cô trong nhất thời bị sốc mạnh, não bộ thiếu dưỡng khí tạm thời, có khả năng làm cho não bộ tổn thương. Cho nên cần kiểm tra lại.
_ Não bộ tổn thương là có ý gì?
_ Não bộ tổn thương là chỉ phần ngoài thiếu dưỡng mà bị hao tổn. Tình huống nếu tốt một chút, cô chỉ mất phần trí nhớ ngắn ngủi. Tình huống nếu nghiêm trọng một chút, bệnh nhân...... Còn có khả năng sẽ không tỉnh lại được. Nhưng trên thực tế muốn xem bệnh nhân có thế nào thì chúng tôi sẽ kiểm tra và quan sát.
—
Cô bị đưa vào phòng bệnh đặc biệt. Một ngày chỉ có thể tham bệnh ba lượt, một lần chỉ được phép vào hai người, nhiều nhất nửa giờ. Anh không muốn rời khỏi cô, cho nên cho dù không thể vào phòng bệnh, cũng tình nguyện ngồi chờ ở bên ngoài phòng bệnh. Dù cho ai tới khuyên, anh cũng không chịu đi nghỉ ngơi, lúc nào cũng nhìn qua cửa sổ thủy tinh, đau xót nhìn cô gái nằm trên giường.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua. Não bộ thiếu dưỡng khí, đánh mất trí nhớ, không thể tỉnh lại... Tuy rằng không có ai dám nhắc tới trước mặt anh, anh vẫn biết, cô rất khả năng biến thành người thực vật.
_ Lam Tư, anh nên đi nghỉ đi!
Bạch Vân dịu dàng khuyên.
_ Nếu còn như vậy người suy sụp chính là anh.
_ Cô có biết...
Tay anh đặt lên kính thủy tinh, nhìn chăm chú vào người vợ yêu dấu đang mê man trên giường, lẩm bẩm nói.
_ Lúc cô cười rộ lên, sẽ có đồng điếu rất nhỏ hiện ra, ngay tại nơi này. Cô luôn thích cùng tôi tranh cãi, lúc tức giận, sẽ đem cả họ tên tôi ra mà mắng. Đa số mọi người đều nghĩ cô rất lý trí, kỳ thật tính tình cô rất kém cỏi, căn bản chính là một cô gái người đầy bạo lực.
Bạch Vân nghe anh kể ra những gì anh biết về Mạc Liên, cổ họng không khỏi nghèn nghẹn. Lam Tư mỉm cười.
_ Cô bắt người ta trả giá cao để mua thí nghiệm độc quyền của cô, lại căn bản sẽ không quản lý tài sản, cô đem một nửa tiền quyên cho từ thiện mà không nói tên. Một nửa còn lại đầu tư vào thí nghiệm mới.
_ Cô có biết năm trước vì sao cô ấy bỏ đi không?
_ Vì sao?
Bạch Vân nhẹ giọng mở miệng.
_ Bởi vì tôi đem cô ấy biến thành một bình hoa triễn lãm, tôi làm tổn thương lòng của cô ấy. Cô ấy lại quay về... Cô ấy nói cô ấy yêu tôi...
Anh nhắm lại mắt, thống khổ nói.
_ Tôi lại nói với cô ấy tôi không cần cô ấy thương hại.
Nhìn người đàn ông cao ngạo này, Bạch Vân chỉ cảm thấy đau lòng không thôi. Nước mắt tràn đầy khuôn mặt anh, trán anh tựa vào kính thủy tinh, không tiếng động mà khóc. Nước mắt của anh khiến cô không kiềm được xúc động, khóe mắt cũng bắt đầu ẩm ướt. Không thể lại mở khuyên anh rời đi, Bạch Vân chỉ có thể vươn tay, nhẹ nhàng chạm lấy đầu vai run run của anh. Trời ạ, cô thật sự hy vọng Mạc Liên có thể tỉnh lại, nếu không cô thật sự không hiểu được Lam Tư làm sao có thể chống đỡ được.
Danh sách chương