Tiếng đập cửa chợt vang lên, dập tắt ngay suy nghĩ tươi đẹp trong đầu anh. Anh thu hồi tâm thần, thấy Jake đã bước vào.
_ Chuyện gì? _ Đã tìm được tên kia.
Anh rùng mình, lạnh giọng hỏi.
_ Là ai?
_ Sát thủ chuyên nghiệp.
Jake lấy hồ sơ đặt trên bàn.
_ Gilson, ba mươi tám tuổi, ở tại Brooke.
Lam Tư trong mắt hiện lên sự tức giận
_ Cậu hỏi ra ai là chủ mưu chưa?
_ Không, hắn rất kiêu ngạo, một mực không khai.
_ Thế là ý gì?
_ Hắn đêm qua đã bị người ta sát hại ở cảng.
_ Mưu sát?
Jake gật đầu, chỉ chỉ vào tim mình nói.
_ Hai viên vào đây. Xem viên đạn hoàn toàn không có lệch lạc, hắn chắc là bị người quen sát hại. Cả hắn cũng không ngờ.
_ Hắn ở đâu?
_ Tối hôm qua cũng đã có người thiêu rụi.
_ Hoàn toàn không có manh mối?
_ Tôi đã phái người đến điều tra ngân hàng hắn hay ra vào. Nhưng manh mối rất mong manh.
Đáng chết. Lam Tư mím môi, thay Mạc Liên cảm thấy sợ, hiển nhiên người muốn giết cô không phải là nhân vật đơn giản.
_ Thăm dò xem ba năm trở lại đây các hãng thuốc cùng công ty khoa học cô từng tiếp xúc. Đặc biệt là các nghiên cứu cùng lĩnh vực, hơn nữa tình trạng phát triển không tốt. Điều tra rõ nếu cô chết, ai là người có lợi nhất.
_ Anh cho rằng có người coi cô ấy như vật cản.
_ Bởi cô rất giỏi.
Cũng đúng. Jake nhất xả khóe miệng.
_ Tôi lập tức phái người đi điều tra.
Anh xoay người, lại nghe thấy giám đốc nói to.
_ Jake.
Anh quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc của giám đốc.
_ Tăng số người điều tra. Tôi không muốn cô ấy lại gặp chuyện.
Theo Lam Tư nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy người đàn ông này để ý đến một người phụ nữa nào nhiều đến như vậy.
_ Được!
Anh nói, sau đó đi ra ngoài. Jake gặp qua Mạc tiến sĩ, cũng biết việc cô cùng giám đốc chỉ là kết hôn giả. Dù sao công việc chính của anh là phải nắm được hết thảy những tin tức nên và không nên biết. Vị Mạc tiến sĩ kia đúng là một cô gái hiền lành, dịu dàng. Nói thực ra, anh đang rất vui khi hai người họ đang đi đúng hướng.
Lam Tư tan tầm về nhà, vừa đi đến phòng mình, liền thấy quần áo hai tuần nay anh để ở phòng Mạc Liên đều bị mang trở về. Laptop, áo ngủ, khăn mặt, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, kem cạo râu, cô thậm chí sai người đem quần áo, cravat của anh trở lại phòng. Không thích cái hành động kia của cô, anh xoay người đến phòng cô. Nhưng cô không ở đó, anh đến phòng tập thể thao, cô cũng không thấy, anh chuyển hướng đến thư phòng, trong thư phòng cũng không có một bóng người — Nghĩ đến còn có phòng khách, cư thất, phòng ăn, nhà ăn, cùng hàng chục phòng khác mà ngay cả chính anh cũng không biết gọi là phòng gì, anh liền nhịn không được mắng. Đáng chết, anh chưa bao giờ nhà mình có nhiều phòng như vậy. (Di Di: =)) nhà giàu cũng khổ quá anh ha)
Anh đột nhiên xoay người, kêu quản gia.
_ Peter! Peter!
Peter lập tức xuất hiện.
_ Thiếu gia
_ Phu nhân đâu?
_ Cô ấy đi ra ngoài.
Đi ra ngoài? Hình ảnh cô bị người đẩy xuống cầu thang hiện ngay lên trong đầu. Hai viên đạn thẳng ngay vào đây. Âm thanh của Jake quanh quẩn ở bên tai, ngực anh đột nhiên đập nhanh, như là bị người ta dùng sức bắt lấy.
_ Đi ra ngoài? Cô đi nơi nào? Ta không phải kêu cô đừng đi ra ngoài sao!
Anh sắc mặt xanh mét gầm nhẹ. Chưa thấy qua anh nổi giận như thế, Peter hoảng sợ, vội nói.
_ Hawke tiên sinh gọi điện hẹn cô dùng cơm, thiếu gia nói chỉ cần có người đi cùng, phu nhân có thể đi ra ngoài. Cho nên tôi Sai An Cách cùng Khắc Lai đưa phu nhân đến khách sạn Star rồi.
Lam Tư cứng đờ, thế này mới phát hiện mình phản ứng quá độ. Nhưng có người muốn giết cô là có thật, không có biện pháp làm nhạt cảnh tượng cùng sợ hãi trong đầu, cô lần trước chính là tại khách sạn chết tiệt kia bị người đẩy xuống lầu! Anh đột nhiên xoay người, hét lên bảo Peter chuẩn bị xe nhưng anh mới đến cửa, đã thấy cô cùng Hawke từ trong xe bước ra.
_ Tôi nghe Peter nói, giọng hát cô như Thiên Âm.
_ Anh ấy chỉ là nói quá lên thôi.
Mạc Liên cười nói.
_ Tôi chỉ là tùy tiện hát vài câu mà thôi.
_ Tôi không đồng ý, giọng nói của cô quả nhiên mang theo hương vị.
Cô nghe vậy, đỏ bừng mặt. Kì lạ, anh chưa từng có thấy sự có mặt của Hawke bực bội như thế. Nhưng nhìn cô mặt phiếm hồng đối với gương mặt tuấn tú mỉm cười của Hawke làm cho anh bực tức không thôi. Lam Tư nắm chặt tay, kiềm chế sự tức giận, mở miệng định nhắc nhở hai người này sự tồn tại của anh. Nhưng hé miệng ra, sẽ thoát ra những câu nói chanh chua không thôi.
_ Giọng cô ấy cứ như hạt cát thô to, sao cậu lại khen hay?
Trước mắt hai người, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy Lam Tư trên mặt có tức giận, một mặt khác lại mang theo mỉm cười.
_ A! Xem kìa, đây không phải là anh trai yêu quý yêu công việc đến điên cuồng của tôi hay sao?
_ Cậu ở trong này làm cái gì?
_ Tôi ở trong này làm cái gì?
Hawke lộ ra khuôn mặt tươi cười,
_ Đương nhiên là hộ tống chị dâu thân yêu của tôi về nhà, anh không nên chỉ vừa kết hôn liền ngay cả lễ phép đối với con gái đều quên sạch chứ?
_ Cô đã về nhà!
Anh khóe mắt run rẩy nói.
_ Đương nhiên.
Hawke cười nhìn chị dâu bên cạnh.
_ Chị dâu thân yêu, tôi phải trả chị về với anh trai lạnh lùng vô tình của tôi rồi. Nhưng chị yên tâm, nếu chị có cần gì, chỉ cần gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ tới ngay.
Làm cho Hawke bội phục là cô rõ ràng giận Lam Tư đến chết, vẫn là có biện pháp lễ phép mỉm cười với anh.
_ Cám ơn, anh thật tốt. Tôi sẽ nhớ rõ.
Sau đó cô nâng cằm lên, cũng không thèm nhìn tới Lam Tư một cái lướt qua người anh.
_ Anh có biết, con gái cần là ca ngợi, không phải phê bình. Anh thật sự không nên nói giọng cô giống hạt cát.
_ Anh không hỏi ý kiến của cậu.
_ Tôi biết.
Xem bộ dáng Lam Tư nghiến răng nghiến lợi, Hawke tâm tình càng thêm khoái trá. Đương nhiên Lam Tư hiện tại không phải thật sự là nghiến răng nghiến lợi, vị ca ca này luôn biết cách che giấu cản xúc của mình, nhưng anh xác định Lam Tư hiện tại trên trán toát ra gân xanh chắc chắn không phải là dùng bút màu vẽ lên. (Di Di: Hawke à, anh thiệt là...)
_ Tôi cũng chỉ nhắc nhở thế thôi.
Hawke cười xoay người, lại quay đầu nói.
_ Đúng rồi, tuần sau là sinh nhật của cha, ông muốn anh nhất định phải mang chị dâu về. Anh kết hôn không nói với ông, khiến ông tức giận đến thiếu chút nữa bệnh tim tái phát. Còn nữa, ông muốn tôi nói cho anh biết, ông có thể cho anh vị trí tổng tài này, cũng có thể lấy lại nó.
Lam Tư cả người cứng đờ, trừng mắt anh. Tuy rằng trời tháng tám, Hawke vẫn là rùng mình một cái.
_ Tôi về đây!
Vừa nói xong một câu, anh trai yêu quý liền hừ một tiếng, trước mặt mặt Hawke, dùng sức đem cửa đóng sầm! Ai, đáng chết, anh thực không thích làm lính liên lạc chút nào. Ai bảo anh tới New York làm gì. Lạnh muốn chết, lạnh muốn chết, vẫn là muốn trở về cùng bảo bối của anh ấm áp trên giường ah~
_ Em làm thế là ý gì?
Vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, cửa phòng của cô, đã bị anh thô lỗ mở ra.
_ Ý gì là ý gì?
Mạc Liên ngồi ở trước gương mặt, tháo vòng tai.
_ Em vì sao sai người đem đồ tôi trở về phòng.
_ Dĩ nhiên là bởi vì nó là của anh.
Cô cầm vòng cổ, đem nó cùng vòng tai để vào hộp.
_ Chúng nó không để ở phòng anh thì để đâu?
_ Để vào chỗ sáng nay chúng nó đã để.
Anh bước đến phía sau cô, sắc mặt khó coi nói.
_ Đây là nhà của tôi. Tôi muốn để đâu là quyền của tôi.
_ Đây là nhà của anh nhưng là phòng của tôi.
Cô trong gương trừng mắt nhìn anh, dùng sức đóng châu báu hộp.
_ Và tôi không hi vọng chúng ở đây.
Đây là phòng của em nhưng em là vợ của tôi. (Di Di: good ah~ em thích anh bá đạo thế này:">
Cô trào phúng giả cười một tiếng.
_ Anh không phải chê tôi mỗi buổi sáng đều quấn lấy anh khiến anh không thể xuống giường sao? Như vậy thật không tốt, anh trở về ngủ phòng của anh, tôi tiếp tục ngủ phòng của tôi. Không ai phiền đến ai.
Anh mị mắt, cắn răng nói.
_ Tôi không ngại em quấn lấy tôi.
Không có mới là lạ! Anh căn bản chính là được tiện nghi lại khoe mã! Cô đứng dậy trước mặt anh nói.
_ Xin lỗi, tôi mệt rồi, phiền anh nhường một chút, tôi muốn tắm rửa đi ngủ.
_ Tôi còn chưa nói xong.
_ Tôi nói xong rồi.
Cô căm giận bỏ đi, lại bị anh bắt lấy.
_ Lòng dạ em thật hẹp hòi, mới chưa đến mấy câu đã bỏ chạy.
Cô hai mắt bốc hỏa, hét lên.
_ Anh không phải chê giọng nói tôi thô như hạt cát sao? Ta sợ ta nói thêm hai câu nữa, sẽ làm bị thương lỗ tai thiếu gia tôn quý như anh.
Anh cứng đờ. Cô giận trừng mắt nhìn anh, bực chính mình vì sao để ý lời anh nói.
_ Đáng chết, đừng khóc.
Anh đưa tay gạt nước mắt cho cô, miệng mắng, trong mắt đã có ảo não. Nghe được anh nói, cô mới biết được chính mình tức giận đến khóc ra.
_ Anh là tên đáng ghét.
Cô căm giận mắng, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Anh đem cô ôm chặt vào trong lòng, thừa nhận nói.
_ Đúng vậy.
Cô đem mặt chôn ở trong lòng anh, vừa khóc vừa mắng.
_ Là tên vô sỉ, ác ma lạnh lùng vô tình, ngu ngốc không hiểu người khác, gian thương muốn ăn tươi nuốt sống người ta...
Tuy rằng cô đối với anh mắng liên tục nhưng một luồn cảm giác dễ chịu lại thoát ra, anh hôn đỉnh đầu của cô, vỗ về lưng của cô, thấp giọng nói.
_ Tôi chưa bao giờ thấy giọng nói em thô như hạt cát, tôi chỉ là...
Anh cổ họng co rút nhanh, lâu một lúc sau, mới có biện pháp khai thừa nhận.
_ Tôi tức giận, Jake nói cho ta biết hung thủ đẩy em xuống lầu đã chết, tôi trở về lại tìm không thấy em...... Chết tiệt, em phải ở trong phòng chứ!
Nói xong lời cuối cùng, anh khẩu khí lại cường ngạnh đứng lên.
_ Anh ấy là em trai của anh.
Cô ngẩng đầu, tức giận nói:
_ Tôi không thể từ chối anh ấy, anh không cho người nhà biết chúng ta kết hôn đã khiến bọn họ không biết đến tôi. Tôi không muốn ấn tượng của tôi với bọn họ càng kém.
_ Em có thể gọi Hawke đến đây!
_ Không, không được!
Cô đập vào ngực anh một cái, tức giận nói
_ Như thế không phải phép. Anh muốn tôi làm tốt nghĩa vụ vợ của anh, nhất định phải cho tôi cải thiện ấn tượng của mọi người đối với tôi. Nhưng chính anh trước hết phải tôn trọng tôi, không thể luôn nói xấu tôi, cũng không cần đem tôi trở thành bình hoa không có đầu.
_ Tôi không...
_ Anh chính là có!
Cô tức giận chặn lời anh. Anh mím môi căm tức cô, cô gái này lại trợn mắt mà chống đỡ. Hai gò má cô vì tức giận mà phiếm hồng, mắt to ươn ướt, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn anh. Đáng giận, cô gái này ngay cả tức giận đều gợi cảm muốn chết! Tiếp theo một giây, anh khó chịu cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ yêu ngạo của cô. Cô đưa tay đấm vào ngực anh nhưng lúc sau liền mềm nhũn.
Nửa tiếng sau, cô tức giận nằm trên giường xoay người về phía anh, tức giận cái tên luôn dùng biện pháp này áp bức cô. Nhưng anh lại từ sau nắm cả thắt lưng của cô, hôn liếm đầu vai của cô Cô nhích ra khỏi vòng tay anh, anh cũng không chịu buông, mở bên tai cô nhẹ nhàng nó.
_ Tôi thật có lỗi!
Cho tới bây giờ không nghĩ tới một người kiêu ngạo như anh sẽ giải thích, cô cứng đờ trong lòng anh, nhiệt khí tụ lại ở hốc mắt.
_ Tôi nghĩ tôi hẳn là không quen việc ngoại trừ chính mình, còn phải lo lắng an nguy cho một người khác. Tôi cũng chưa bao giờ thật sự muốn em trở thành bình hoa.
Cô cổ họng tắc nghẽn. Anh xoay người cô về phía mình, dịu dàng hôn lên khóe mắt đầy nước của cô, sau đó đem cô ôm vào trong lòng. Cô không phản kháng, hít hít cái mũi, mềm mại để cho anh ôm. Anh nhẹ vỗ về lưng của cô, sau một lúc lâu, cô mới rốt cục ngủ. Ánh trăng xuyên cửa sổ mà vào, rơi xuống gương mặt của cô. Lam Tư nhìn cô, ngực lại co rút nhanh. Anh chưa bao giờ từng có cảm giác này, nhưng anh không chán ghét nó. Nhẹ nhàng hôn lên trán cô, anh ôm lấy cô gái trong lòng, nhắm mắt lại, cũng đi theo đi vào giấc ngủ.
_ Chuyện gì? _ Đã tìm được tên kia.
Anh rùng mình, lạnh giọng hỏi.
_ Là ai?
_ Sát thủ chuyên nghiệp.
Jake lấy hồ sơ đặt trên bàn.
_ Gilson, ba mươi tám tuổi, ở tại Brooke.
Lam Tư trong mắt hiện lên sự tức giận
_ Cậu hỏi ra ai là chủ mưu chưa?
_ Không, hắn rất kiêu ngạo, một mực không khai.
_ Thế là ý gì?
_ Hắn đêm qua đã bị người ta sát hại ở cảng.
_ Mưu sát?
Jake gật đầu, chỉ chỉ vào tim mình nói.
_ Hai viên vào đây. Xem viên đạn hoàn toàn không có lệch lạc, hắn chắc là bị người quen sát hại. Cả hắn cũng không ngờ.
_ Hắn ở đâu?
_ Tối hôm qua cũng đã có người thiêu rụi.
_ Hoàn toàn không có manh mối?
_ Tôi đã phái người đến điều tra ngân hàng hắn hay ra vào. Nhưng manh mối rất mong manh.
Đáng chết. Lam Tư mím môi, thay Mạc Liên cảm thấy sợ, hiển nhiên người muốn giết cô không phải là nhân vật đơn giản.
_ Thăm dò xem ba năm trở lại đây các hãng thuốc cùng công ty khoa học cô từng tiếp xúc. Đặc biệt là các nghiên cứu cùng lĩnh vực, hơn nữa tình trạng phát triển không tốt. Điều tra rõ nếu cô chết, ai là người có lợi nhất.
_ Anh cho rằng có người coi cô ấy như vật cản.
_ Bởi cô rất giỏi.
Cũng đúng. Jake nhất xả khóe miệng.
_ Tôi lập tức phái người đi điều tra.
Anh xoay người, lại nghe thấy giám đốc nói to.
_ Jake.
Anh quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc của giám đốc.
_ Tăng số người điều tra. Tôi không muốn cô ấy lại gặp chuyện.
Theo Lam Tư nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy người đàn ông này để ý đến một người phụ nữa nào nhiều đến như vậy.
_ Được!
Anh nói, sau đó đi ra ngoài. Jake gặp qua Mạc tiến sĩ, cũng biết việc cô cùng giám đốc chỉ là kết hôn giả. Dù sao công việc chính của anh là phải nắm được hết thảy những tin tức nên và không nên biết. Vị Mạc tiến sĩ kia đúng là một cô gái hiền lành, dịu dàng. Nói thực ra, anh đang rất vui khi hai người họ đang đi đúng hướng.
Lam Tư tan tầm về nhà, vừa đi đến phòng mình, liền thấy quần áo hai tuần nay anh để ở phòng Mạc Liên đều bị mang trở về. Laptop, áo ngủ, khăn mặt, bàn chải đánh răng, dao cạo râu, kem cạo râu, cô thậm chí sai người đem quần áo, cravat của anh trở lại phòng. Không thích cái hành động kia của cô, anh xoay người đến phòng cô. Nhưng cô không ở đó, anh đến phòng tập thể thao, cô cũng không thấy, anh chuyển hướng đến thư phòng, trong thư phòng cũng không có một bóng người — Nghĩ đến còn có phòng khách, cư thất, phòng ăn, nhà ăn, cùng hàng chục phòng khác mà ngay cả chính anh cũng không biết gọi là phòng gì, anh liền nhịn không được mắng. Đáng chết, anh chưa bao giờ nhà mình có nhiều phòng như vậy. (Di Di: =)) nhà giàu cũng khổ quá anh ha)
Anh đột nhiên xoay người, kêu quản gia.
_ Peter! Peter!
Peter lập tức xuất hiện.
_ Thiếu gia
_ Phu nhân đâu?
_ Cô ấy đi ra ngoài.
Đi ra ngoài? Hình ảnh cô bị người đẩy xuống cầu thang hiện ngay lên trong đầu. Hai viên đạn thẳng ngay vào đây. Âm thanh của Jake quanh quẩn ở bên tai, ngực anh đột nhiên đập nhanh, như là bị người ta dùng sức bắt lấy.
_ Đi ra ngoài? Cô đi nơi nào? Ta không phải kêu cô đừng đi ra ngoài sao!
Anh sắc mặt xanh mét gầm nhẹ. Chưa thấy qua anh nổi giận như thế, Peter hoảng sợ, vội nói.
_ Hawke tiên sinh gọi điện hẹn cô dùng cơm, thiếu gia nói chỉ cần có người đi cùng, phu nhân có thể đi ra ngoài. Cho nên tôi Sai An Cách cùng Khắc Lai đưa phu nhân đến khách sạn Star rồi.
Lam Tư cứng đờ, thế này mới phát hiện mình phản ứng quá độ. Nhưng có người muốn giết cô là có thật, không có biện pháp làm nhạt cảnh tượng cùng sợ hãi trong đầu, cô lần trước chính là tại khách sạn chết tiệt kia bị người đẩy xuống lầu! Anh đột nhiên xoay người, hét lên bảo Peter chuẩn bị xe nhưng anh mới đến cửa, đã thấy cô cùng Hawke từ trong xe bước ra.
_ Tôi nghe Peter nói, giọng hát cô như Thiên Âm.
_ Anh ấy chỉ là nói quá lên thôi.
Mạc Liên cười nói.
_ Tôi chỉ là tùy tiện hát vài câu mà thôi.
_ Tôi không đồng ý, giọng nói của cô quả nhiên mang theo hương vị.
Cô nghe vậy, đỏ bừng mặt. Kì lạ, anh chưa từng có thấy sự có mặt của Hawke bực bội như thế. Nhưng nhìn cô mặt phiếm hồng đối với gương mặt tuấn tú mỉm cười của Hawke làm cho anh bực tức không thôi. Lam Tư nắm chặt tay, kiềm chế sự tức giận, mở miệng định nhắc nhở hai người này sự tồn tại của anh. Nhưng hé miệng ra, sẽ thoát ra những câu nói chanh chua không thôi.
_ Giọng cô ấy cứ như hạt cát thô to, sao cậu lại khen hay?
Trước mắt hai người, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy Lam Tư trên mặt có tức giận, một mặt khác lại mang theo mỉm cười.
_ A! Xem kìa, đây không phải là anh trai yêu quý yêu công việc đến điên cuồng của tôi hay sao?
_ Cậu ở trong này làm cái gì?
_ Tôi ở trong này làm cái gì?
Hawke lộ ra khuôn mặt tươi cười,
_ Đương nhiên là hộ tống chị dâu thân yêu của tôi về nhà, anh không nên chỉ vừa kết hôn liền ngay cả lễ phép đối với con gái đều quên sạch chứ?
_ Cô đã về nhà!
Anh khóe mắt run rẩy nói.
_ Đương nhiên.
Hawke cười nhìn chị dâu bên cạnh.
_ Chị dâu thân yêu, tôi phải trả chị về với anh trai lạnh lùng vô tình của tôi rồi. Nhưng chị yên tâm, nếu chị có cần gì, chỉ cần gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ tới ngay.
Làm cho Hawke bội phục là cô rõ ràng giận Lam Tư đến chết, vẫn là có biện pháp lễ phép mỉm cười với anh.
_ Cám ơn, anh thật tốt. Tôi sẽ nhớ rõ.
Sau đó cô nâng cằm lên, cũng không thèm nhìn tới Lam Tư một cái lướt qua người anh.
_ Anh có biết, con gái cần là ca ngợi, không phải phê bình. Anh thật sự không nên nói giọng cô giống hạt cát.
_ Anh không hỏi ý kiến của cậu.
_ Tôi biết.
Xem bộ dáng Lam Tư nghiến răng nghiến lợi, Hawke tâm tình càng thêm khoái trá. Đương nhiên Lam Tư hiện tại không phải thật sự là nghiến răng nghiến lợi, vị ca ca này luôn biết cách che giấu cản xúc của mình, nhưng anh xác định Lam Tư hiện tại trên trán toát ra gân xanh chắc chắn không phải là dùng bút màu vẽ lên. (Di Di: Hawke à, anh thiệt là...)
_ Tôi cũng chỉ nhắc nhở thế thôi.
Hawke cười xoay người, lại quay đầu nói.
_ Đúng rồi, tuần sau là sinh nhật của cha, ông muốn anh nhất định phải mang chị dâu về. Anh kết hôn không nói với ông, khiến ông tức giận đến thiếu chút nữa bệnh tim tái phát. Còn nữa, ông muốn tôi nói cho anh biết, ông có thể cho anh vị trí tổng tài này, cũng có thể lấy lại nó.
Lam Tư cả người cứng đờ, trừng mắt anh. Tuy rằng trời tháng tám, Hawke vẫn là rùng mình một cái.
_ Tôi về đây!
Vừa nói xong một câu, anh trai yêu quý liền hừ một tiếng, trước mặt mặt Hawke, dùng sức đem cửa đóng sầm! Ai, đáng chết, anh thực không thích làm lính liên lạc chút nào. Ai bảo anh tới New York làm gì. Lạnh muốn chết, lạnh muốn chết, vẫn là muốn trở về cùng bảo bối của anh ấm áp trên giường ah~
_ Em làm thế là ý gì?
Vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, cửa phòng của cô, đã bị anh thô lỗ mở ra.
_ Ý gì là ý gì?
Mạc Liên ngồi ở trước gương mặt, tháo vòng tai.
_ Em vì sao sai người đem đồ tôi trở về phòng.
_ Dĩ nhiên là bởi vì nó là của anh.
Cô cầm vòng cổ, đem nó cùng vòng tai để vào hộp.
_ Chúng nó không để ở phòng anh thì để đâu?
_ Để vào chỗ sáng nay chúng nó đã để.
Anh bước đến phía sau cô, sắc mặt khó coi nói.
_ Đây là nhà của tôi. Tôi muốn để đâu là quyền của tôi.
_ Đây là nhà của anh nhưng là phòng của tôi.
Cô trong gương trừng mắt nhìn anh, dùng sức đóng châu báu hộp.
_ Và tôi không hi vọng chúng ở đây.
Đây là phòng của em nhưng em là vợ của tôi. (Di Di: good ah~ em thích anh bá đạo thế này:">
Cô trào phúng giả cười một tiếng.
_ Anh không phải chê tôi mỗi buổi sáng đều quấn lấy anh khiến anh không thể xuống giường sao? Như vậy thật không tốt, anh trở về ngủ phòng của anh, tôi tiếp tục ngủ phòng của tôi. Không ai phiền đến ai.
Anh mị mắt, cắn răng nói.
_ Tôi không ngại em quấn lấy tôi.
Không có mới là lạ! Anh căn bản chính là được tiện nghi lại khoe mã! Cô đứng dậy trước mặt anh nói.
_ Xin lỗi, tôi mệt rồi, phiền anh nhường một chút, tôi muốn tắm rửa đi ngủ.
_ Tôi còn chưa nói xong.
_ Tôi nói xong rồi.
Cô căm giận bỏ đi, lại bị anh bắt lấy.
_ Lòng dạ em thật hẹp hòi, mới chưa đến mấy câu đã bỏ chạy.
Cô hai mắt bốc hỏa, hét lên.
_ Anh không phải chê giọng nói tôi thô như hạt cát sao? Ta sợ ta nói thêm hai câu nữa, sẽ làm bị thương lỗ tai thiếu gia tôn quý như anh.
Anh cứng đờ. Cô giận trừng mắt nhìn anh, bực chính mình vì sao để ý lời anh nói.
_ Đáng chết, đừng khóc.
Anh đưa tay gạt nước mắt cho cô, miệng mắng, trong mắt đã có ảo não. Nghe được anh nói, cô mới biết được chính mình tức giận đến khóc ra.
_ Anh là tên đáng ghét.
Cô căm giận mắng, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Anh đem cô ôm chặt vào trong lòng, thừa nhận nói.
_ Đúng vậy.
Cô đem mặt chôn ở trong lòng anh, vừa khóc vừa mắng.
_ Là tên vô sỉ, ác ma lạnh lùng vô tình, ngu ngốc không hiểu người khác, gian thương muốn ăn tươi nuốt sống người ta...
Tuy rằng cô đối với anh mắng liên tục nhưng một luồn cảm giác dễ chịu lại thoát ra, anh hôn đỉnh đầu của cô, vỗ về lưng của cô, thấp giọng nói.
_ Tôi chưa bao giờ thấy giọng nói em thô như hạt cát, tôi chỉ là...
Anh cổ họng co rút nhanh, lâu một lúc sau, mới có biện pháp khai thừa nhận.
_ Tôi tức giận, Jake nói cho ta biết hung thủ đẩy em xuống lầu đã chết, tôi trở về lại tìm không thấy em...... Chết tiệt, em phải ở trong phòng chứ!
Nói xong lời cuối cùng, anh khẩu khí lại cường ngạnh đứng lên.
_ Anh ấy là em trai của anh.
Cô ngẩng đầu, tức giận nói:
_ Tôi không thể từ chối anh ấy, anh không cho người nhà biết chúng ta kết hôn đã khiến bọn họ không biết đến tôi. Tôi không muốn ấn tượng của tôi với bọn họ càng kém.
_ Em có thể gọi Hawke đến đây!
_ Không, không được!
Cô đập vào ngực anh một cái, tức giận nói
_ Như thế không phải phép. Anh muốn tôi làm tốt nghĩa vụ vợ của anh, nhất định phải cho tôi cải thiện ấn tượng của mọi người đối với tôi. Nhưng chính anh trước hết phải tôn trọng tôi, không thể luôn nói xấu tôi, cũng không cần đem tôi trở thành bình hoa không có đầu.
_ Tôi không...
_ Anh chính là có!
Cô tức giận chặn lời anh. Anh mím môi căm tức cô, cô gái này lại trợn mắt mà chống đỡ. Hai gò má cô vì tức giận mà phiếm hồng, mắt to ươn ướt, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn anh. Đáng giận, cô gái này ngay cả tức giận đều gợi cảm muốn chết! Tiếp theo một giây, anh khó chịu cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ yêu ngạo của cô. Cô đưa tay đấm vào ngực anh nhưng lúc sau liền mềm nhũn.
Nửa tiếng sau, cô tức giận nằm trên giường xoay người về phía anh, tức giận cái tên luôn dùng biện pháp này áp bức cô. Nhưng anh lại từ sau nắm cả thắt lưng của cô, hôn liếm đầu vai của cô Cô nhích ra khỏi vòng tay anh, anh cũng không chịu buông, mở bên tai cô nhẹ nhàng nó.
_ Tôi thật có lỗi!
Cho tới bây giờ không nghĩ tới một người kiêu ngạo như anh sẽ giải thích, cô cứng đờ trong lòng anh, nhiệt khí tụ lại ở hốc mắt.
_ Tôi nghĩ tôi hẳn là không quen việc ngoại trừ chính mình, còn phải lo lắng an nguy cho một người khác. Tôi cũng chưa bao giờ thật sự muốn em trở thành bình hoa.
Cô cổ họng tắc nghẽn. Anh xoay người cô về phía mình, dịu dàng hôn lên khóe mắt đầy nước của cô, sau đó đem cô ôm vào trong lòng. Cô không phản kháng, hít hít cái mũi, mềm mại để cho anh ôm. Anh nhẹ vỗ về lưng của cô, sau một lúc lâu, cô mới rốt cục ngủ. Ánh trăng xuyên cửa sổ mà vào, rơi xuống gương mặt của cô. Lam Tư nhìn cô, ngực lại co rút nhanh. Anh chưa bao giờ từng có cảm giác này, nhưng anh không chán ghét nó. Nhẹ nhàng hôn lên trán cô, anh ôm lấy cô gái trong lòng, nhắm mắt lại, cũng đi theo đi vào giấc ngủ.
Danh sách chương