Là một từ thông dụng trên internet, từ này chủ yếu được dùng để miêu tả những chàng trai cứng cỏi, rất nam tính, hầu hết là kiểu ông chú, dễ chạm vào trái tim của các cô gái nhất.
An Chi Tố suy nghĩ rất nhiều, nhưng cô không thích hợp nghĩ nhiều khi ngủ, bởi vì khi cô nghĩ quá nhiều, cô
sẽ có xu hướng ngủ quên lúc nào không biết.
Đôi mắt vốn dĩ đang ngủ say của Diệp Lan Thành từ từ mở ra sau khi An Chi Tố ngủ say, đôi mắt đen láy nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng thở dài.
Năm năm trước đã xảy ra chuyện như vậy, tại sao không đến tìm anh?
Lần này An Chi Tố ngủ rất thoải mái, lúc tỉnh dậy đã là ba giờ chiều.

Diệp Lan Thành đã dậy rồi, An Chi Tố cũng không quan tâm Diệp Lan Thành đi đâu, cô chạy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó vội vàng đi tới phòng hoa, chuẩn bị tiếp tục bộ sườn xám còn
dang dở.
Mặt trời lúc ba giờ chiều nhuộm màu đỏ nhạt trước khi hoàng hôn buông xuống, từ bầu trời phía tây nghiêng nghiêng trên căn phòng hoa trong suốt bằng kính.


Ánh sáng đỏ xuyên qua tấm kính và lại chiếu lên bóng dáng cao lớn.
An Chi Tố đứng lại ở cửa phòng hoa, ngắm nhìn vẻ đẹp của cảnh này.
Ánh nắng dịu nhẹ, màu sắc lộng lẫy, con người cao lớn, dung mạo hoàn mỹ… con người và cảnh vật hòa làm một, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp của thời đại hưng thịnh.

Trái tim An Chi Tố lỡ nhịp, Diệp Lan Thành
chính là đứa con cưng được thượng đế thực sự ưu ái.

Vẻ đẹp của thời đại phồn hoa này đủ sức làm đảo lộn vạn vật.
Trong lúc đang nghiêm túc tưới hoa Diệp Lan Thành dường như có chút phản ứng nhìn về phía An Chi Tố.
Trái tim của An Chi Tố đập mạnh, và cô nhớ ra một lời bài hát.
Chỉ vì nhìn em nhiều hơn trong đám đông mà từ đó đến giờ em chưa bao giờ quên được khuôn mặt của anh.
An Chi Tố cảm thấy rằng cô ấy thực sự không thể kháng lại với khuôn mặt của Diệp Lan Thành.
An Chi Tố cảm thấy rằng cô ấy đã yêu Diệp Lan Thành, hả? vẻ ngoài là
một phần của anh ấy, nên chắc sẽ ổn thôi.
Vẻ đẹp quyến rũ, bất cần, quá mê người.
“Dậy rồi à?” Diệp Lan Thành vẫy tay với cô: “Vào đi, đừng đứng ngoài gió.”
“ờ.” An Chi Tố định thần lại cảnh vật trước mặt.
Phòng hoa có sưởi ấm, An Chi Tố cởi áo khoác khi bước vào, tò mò đi tới, hỏi: “Anh tưới hoa.”
“ừ” Diệp Lan Thành một tay cầm bình tưới, lần lượt tưới vào, trông rất có kỹ thuật.
An Chi Tố rất ngưỡng mộ anh, văn năng tài bút an tài đoàn, vũ năng đề thủy dượng kiều hoa

trích trong Hoa Khí Huân Nhân Thiếp
, Diệp Lan Thành là một nam nhân hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Không hổ là cử nhân vàng được các phóng viên giải trí ở thành phố s ưa thích nhất, người phụ nữ muốn lấy anh ta giống như cá diếc
trích từ câu “cá diếc vượt sông” ý nói rất nhiều và hỗn loạn
Thế nhưng, An Chi Tố đã lấy được,
cô nào ngờ khi thông tin anh đính hôn được công bố thì cô lại bị chính những người phụ nữ ngưỡng mộ anh giết chết.
“Em đang nhìn gì vậy?” Khi Diệp Lan Thành thấy cô đứng yên tại chỗ, anh lại liếc cô một cái.
An Chi Tố lập tức lắc đầu: “Không có chuyện gì, em tiếp tục làm sườn xám.”
Diệp Lan Thành khịt mũi.
An Chi Tố đi đến khu vực làm việc của mình, ngồi trước máy may và tiếp tục công việc buổi sáng.

Chiếc sườn xám này đã được hoàn thành toàn
bộ, nhưng phần đường may của váy vẫn còn dang dở.


Nói chung, những đường may như vậy có thể được sửa bằng máy may, nhưng An Chi Tố yêu cầu rất cao đối với bản thân, những chiếc sườn xám do cô ấy may, dù chỉ là đường may, cô ấy cũng yêu cầu nghiêm ngặt từng đường may.
Cô không bao giờ muốn lười biếng với máy may.

Một đường may từng đường chỉ như vậy đòi hỏi kỹ năng cơ bản phải rất cao.

Những người chỉ có một chút kỹ năng sẽ không dám khóa mép như thế này, vì một khi may trượt, hiệu quả tổng thể sẽ giảm đi rất nhiều.

Đây cũng là lý do tại sao hầu hết các thự may đều dùng máy may để khóa mép, rất đơn giản, dễ dàng
và không sợ sai sót..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện