An Chi Tố nghĩ, nếu như cô thật sự được thượng đế chiếu cố, thì sau khi trải qua hai bàn tay trắng cô đã có được Diệp Minh Thành.
“Sao thế? Em không vui sao?” -Dường như Diệp Minh Thành nghe được tiếng An Chi Tố hít mũi, đôi lông mày lưỡi mác lập tức xoắn lại vào nhau.
An Chi Tố vùi vào trong lòng Diệp Minh Thành lắc đầu: “Không có, tôi rất vui, rất rất vui.
Tôi dùng thẻ của anh, mua hết tất cả số khăn lụa trong cửa hàng Hermes đó.
”
“ồ?” – Diệp Minh Thành nhướng mày, liếc nhìn cổ cô một cái: “Sao em không đeo?”
An Chi Tố nhún vai, ngẩng cái đầu nhỏ lên chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp như sao, trông như một đứa trẻ mắc lỗi nói: “Diệp Minh Thành, tôi phá rồi.
Tôi mua hết tất cả khăn mẫu mới, sau đó dùng kéo cắt rách rồi vứt hết rồi.
”
Diệp Minh Thành: …
Dam mê gì đây trời?
“Anh sẽ không giận chứ?” – An Chi Tố cảm thấy có chút áy náy, cô thầm tính toán một chút, mười mấy chiếc khăn Hermes ít nhất cũng 100 nghìn tệ rồi.
Diệp Minh Thành mặt không biểu cảm gì: “Em vui là được.
”
“Tôi vui chớ.
”
Khuôn mặt nhỏ của An Chi Tố gợn lên tia vui vẻ không giấu nổi.
“ừm, nghìn vàng cũng khó mua được niềm vui trong lòng.
”
Diệp Minh Thành gật đầu.
An Chi Tố càng vui vẻ hơn, phụ nữ thích nhất là nghe lời ngọt ngào, tuy lời Diệp Minh Thành nói không ngọt ngào lắm, nhưng cũng khiến cô vui vẻ.
An Chi Tố nghĩ, cô đúng là người phụ nữ tầm thường.
“ừm, nhưng vẫn có chút đau lòng.
”
Sau khi vui vẻ thì An Chi Tố vẫn là thấy đau lòng.
“Không cần đau lòng, tôi không thiếu tiền.
”
Diệp Minh Thành an ủi theo cách vô cùng đại gia.
An Chi Tố “bó tay” sau đó yếu ớt nói: “Tôi đau lòng những chiếc khăn mẫu mới của Hermes kia, tốt xấu gì tôi cũng nên chừa lại một chiếc chứ.
”
Diệp Minh Thành: …
Đừng đoán mò tâm tư của phụ nữ, đoán đi đoán lại cũng sẽ chẳng hiểu đâu.
Diệp Minh Thành sống hết 30 năm, rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này sau khi cưới vợ hai ngày.
“Được ròi, đừng đau lòng nữa, ra ngoài nghỉ chút đi lát nữa là có thể ăn cơm rồi.
”
Diệp Minh Thành xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng kéo cô từ trong lòng ra.
An Chi Tố ờ một tiếng, vươn chiếc cổ
ra nhìn đồ ăn Diệp Minh Thành làm, ồ một tiếng: “Ăn bít tết sao?”
“ừm.
” – Diệp Minh Thành xoay người, tiếp tục bận rộn làm bữa tối.
Ánh mắt An Chi Tố sáng lên, thịt, cô thích ăn thịt lắm.
“Ra ngoài đi, trong phòng bếp nhiều dầu khói.
”
Diệp Minh Thành sợ cô bị dầu khói hun sẽ ho.
An Chi Tố thấy cũng không giúp được gì, nên đành ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Nhưng thay vì ra phòng khách nghỉ ngơi, cô lại chạy đến hầm rượu.
.
“Sao thế? Em không vui sao?” -Dường như Diệp Minh Thành nghe được tiếng An Chi Tố hít mũi, đôi lông mày lưỡi mác lập tức xoắn lại vào nhau.
An Chi Tố vùi vào trong lòng Diệp Minh Thành lắc đầu: “Không có, tôi rất vui, rất rất vui.
Tôi dùng thẻ của anh, mua hết tất cả số khăn lụa trong cửa hàng Hermes đó.
”
“ồ?” – Diệp Minh Thành nhướng mày, liếc nhìn cổ cô một cái: “Sao em không đeo?”
An Chi Tố nhún vai, ngẩng cái đầu nhỏ lên chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp như sao, trông như một đứa trẻ mắc lỗi nói: “Diệp Minh Thành, tôi phá rồi.
Tôi mua hết tất cả khăn mẫu mới, sau đó dùng kéo cắt rách rồi vứt hết rồi.
”
Diệp Minh Thành: …
Dam mê gì đây trời?
“Anh sẽ không giận chứ?” – An Chi Tố cảm thấy có chút áy náy, cô thầm tính toán một chút, mười mấy chiếc khăn Hermes ít nhất cũng 100 nghìn tệ rồi.
Diệp Minh Thành mặt không biểu cảm gì: “Em vui là được.
”
“Tôi vui chớ.
”
Khuôn mặt nhỏ của An Chi Tố gợn lên tia vui vẻ không giấu nổi.
“ừm, nghìn vàng cũng khó mua được niềm vui trong lòng.
”
Diệp Minh Thành gật đầu.
An Chi Tố càng vui vẻ hơn, phụ nữ thích nhất là nghe lời ngọt ngào, tuy lời Diệp Minh Thành nói không ngọt ngào lắm, nhưng cũng khiến cô vui vẻ.
An Chi Tố nghĩ, cô đúng là người phụ nữ tầm thường.
“ừm, nhưng vẫn có chút đau lòng.
”
Sau khi vui vẻ thì An Chi Tố vẫn là thấy đau lòng.
“Không cần đau lòng, tôi không thiếu tiền.
”
Diệp Minh Thành an ủi theo cách vô cùng đại gia.
An Chi Tố “bó tay” sau đó yếu ớt nói: “Tôi đau lòng những chiếc khăn mẫu mới của Hermes kia, tốt xấu gì tôi cũng nên chừa lại một chiếc chứ.
”
Diệp Minh Thành: …
Đừng đoán mò tâm tư của phụ nữ, đoán đi đoán lại cũng sẽ chẳng hiểu đâu.
Diệp Minh Thành sống hết 30 năm, rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này sau khi cưới vợ hai ngày.
“Được ròi, đừng đau lòng nữa, ra ngoài nghỉ chút đi lát nữa là có thể ăn cơm rồi.
”
Diệp Minh Thành xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng kéo cô từ trong lòng ra.
An Chi Tố ờ một tiếng, vươn chiếc cổ
ra nhìn đồ ăn Diệp Minh Thành làm, ồ một tiếng: “Ăn bít tết sao?”
“ừm.
” – Diệp Minh Thành xoay người, tiếp tục bận rộn làm bữa tối.
Ánh mắt An Chi Tố sáng lên, thịt, cô thích ăn thịt lắm.
“Ra ngoài đi, trong phòng bếp nhiều dầu khói.
”
Diệp Minh Thành sợ cô bị dầu khói hun sẽ ho.
An Chi Tố thấy cũng không giúp được gì, nên đành ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Nhưng thay vì ra phòng khách nghỉ ngơi, cô lại chạy đến hầm rượu.
.
Danh sách chương