An Chi Tố cắt giống như nghiện vậy, chiếc kéo trong tay phải của cô không ngừng dao động, mỗi tiếng xoẹt là một chiếc khăn lụa bị cắt rách.
Tất cả những người đứng xem đều sự hãi, giống như chiếc kéo đó đâm thẳng vào tim mình vậy.
Triệu Lâm Lâm nắm chặt nắm đấm phẫn nộ của mình, nếu ánh mắt mà có thể giết người thì An Chi Tố đã sớm bị cô ta giết mấy lần rồi.
Giám đốc Phương vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, khi ông ta nhận chiếc thẻ của An Chi Tố đi quẹt xong,
và cầm chiếc thẻ quay về thì An Chi Tố đã biến mười mấy chiếc khăn lụa thành một đống vải vụn.
Giám đốc Phương lảo đảo suýt chút nữa thì quỳ xuống trước mặt An Chi Tố.
Đại gia, xin hãy nhận một lạy của tôi!
An Chi Tố cắt nốt chiếc khăn lụa cuối cùng, thản nhiên ném chiếc kéo lên quầy hàng, đôi mắt đẹp khẽ liếc, thở nhẹ ra như hoa lan:
“Triệu Lâm Lâm, thứ mà tôi nhìn trúng cho dù có bị cắt thành từng mảnh, tôi cũng sẽ không chừa cho cô.
”
Triệu Lâm Lâm tức đến nước mắt đảo quanh hốc mắt, An Chi Tố dùng cách này không chỉ tát vào mặt cô ta ở chỗ đông người mà còn giúp cô ta nhớ lại một số chuyện trước đây.
Khi còn bé An Chi Tố chính là một tiểu bá vương
, sự bá vương đó của cô ngày càng kinh khủng hơn từ khi An Ngân Noãn vào An gia và càng khiến người khác ghét hơn.
*
Bá vương: Chỉ những người ngang
ngược, tàm bạo.
Lúc đó An Chi Tố và An Ngân Noãn rất ghét nhau, cho nên thường âm thầm đọ sức với nhau.
Đồ của An Chi Tố, cho dù có vứt đi hay đụng bể hay làm hỏng, cô cũng không để cho An Ngân Noãn đụng đến.
Nếu đồ của cô bị An Ngân Noãn đụng vào, cô sẽ ngay lập tức huỷ đi món đồ đó, cho dù là một chút xíu cô cũng không để lại cho An Ngân Noãn.
Nhưng một An Chi Tố ngang ngược và đáng ghét như vậy lại được An Bác Viễn yêu thương sau khi mẹ cô mất, trong lòng An Bác Viễn cảm thấy mất mát nên dành hết tình cảm để bù đắp cho mẹ cô qua hết cho cô, vì thế khiến An Chi Tố càng có chỗ dựa hơn.
An Chi Tố có tài năng thiết kế trời cho, từng đoạt rất nhiều giải thưởng về thiết kế khi cô còn là một thiếu nữ, đến nay tập đoàn An thị còn có thể dựa vào những bản thiết kế của cô mà kiếm cả bộn tiền.
Nếu không phải vì chuyện của 5 năm trước, An Chi Tố của bây giờ 100% là đươc An Bác Viễn đào tao thành
người thừa kế.
Triệu Lâm Lâm ở trong mắt An Chi Tố giống như một con hề đang nhảy nhót vậy, năm năm trước là thế, năm năm sau cũng vẫn như vậy.
An Chi Tố muốn cho cô ta biết, cho dù An Chi Tố không còn là đại tiểu thư của An gia, cô vẫn có thể giẫm cô ta lún xuống cát.
Cho cô ta biết An Chi Tố giống như ôn thần của Triệu Lâm Lâm, chỉ cần cô vừa xuất hiện là Triệu Lâm Lâm gặp xui xẻo, đây chính là một vòng lẩn quẩn, cho dù có trải qua năm năm, cho dù nhà họ Triệu của cô ta không còn như xưa nữa, do dù mọi
người có tôn cô ta là bà Triệu.
Thì cô ta khi ở trước mặt An Chi Tố vẫn bị đè bẹp.
“Hả giận lắm, mặt của Triệu Lâm Lâm bị cậu đánh cho sưng rồi.
Cậu nói xem, sao cô ta không ghi nhớ một chút, rõ ràng biết cậu không dễ chọc, còn ráng chọc giận cậu, cô ta là người thích tự ngược nhất mà mình từng gặp qua đấy.
”
Tống Giai Nhân kéo An Chi Tố ra khỏi trung tâm thương mại, cô gần như cười lạc cả giọng, cứ ôm bụng mà cười không thèm để ý đến hình tượng
mình.
Ánh chiều tà của mặt trời lặn rơi trên vai An Chi Tố, phản chiếu sườn mặt nghiêng của cô, cô hơi cong khoé môi: “Có lẽ cô ta nghĩ An Chi Tố của bây giờ là người có thể mặc cho cô ta nặn tròn nặn dẹt.
”
Tống Giai Nhân đã cười đau cả bụng, cô ấy nhoài người về phía An Chi Tố tiếp tục cười: “Còn phải cảm ơn người đàn ông giải vây giúp cậu nữa, anh ta là ai vậy? Cậu quen không?”
“Vệ sĩ của Diệp Minh Thành.
”
Tay An Chi Tố để trong túi xoa xoa, cô biết rất rõ hôm nay là cô mượn tay
Diệp Minh Thành để tát Triệu Lâm Lâm một cái, nếu không có Diệp Minh Thành thì hôm nay cô đã bị Triệu Lâm Lâm ăn hiếp rồi.
“Diệp Minh Thành? Sao anh ta lại xuất hiện ở trung tâm thương mại?”
Tống Giai Nhân vô cùng ngạc nhiên, một hồi sau đó mới vỗ trán tỉnh ngộ:
“Sao mình lại quên mất, trung tâm thương mại này thuộc sở hữu của tập đoàn Thịnh Thế.
.
Tất cả những người đứng xem đều sự hãi, giống như chiếc kéo đó đâm thẳng vào tim mình vậy.
Triệu Lâm Lâm nắm chặt nắm đấm phẫn nộ của mình, nếu ánh mắt mà có thể giết người thì An Chi Tố đã sớm bị cô ta giết mấy lần rồi.
Giám đốc Phương vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, khi ông ta nhận chiếc thẻ của An Chi Tố đi quẹt xong,
và cầm chiếc thẻ quay về thì An Chi Tố đã biến mười mấy chiếc khăn lụa thành một đống vải vụn.
Giám đốc Phương lảo đảo suýt chút nữa thì quỳ xuống trước mặt An Chi Tố.
Đại gia, xin hãy nhận một lạy của tôi!
An Chi Tố cắt nốt chiếc khăn lụa cuối cùng, thản nhiên ném chiếc kéo lên quầy hàng, đôi mắt đẹp khẽ liếc, thở nhẹ ra như hoa lan:
“Triệu Lâm Lâm, thứ mà tôi nhìn trúng cho dù có bị cắt thành từng mảnh, tôi cũng sẽ không chừa cho cô.
”
Triệu Lâm Lâm tức đến nước mắt đảo quanh hốc mắt, An Chi Tố dùng cách này không chỉ tát vào mặt cô ta ở chỗ đông người mà còn giúp cô ta nhớ lại một số chuyện trước đây.
Khi còn bé An Chi Tố chính là một tiểu bá vương
, sự bá vương đó của cô ngày càng kinh khủng hơn từ khi An Ngân Noãn vào An gia và càng khiến người khác ghét hơn.
*
Bá vương: Chỉ những người ngang
ngược, tàm bạo.
Lúc đó An Chi Tố và An Ngân Noãn rất ghét nhau, cho nên thường âm thầm đọ sức với nhau.
Đồ của An Chi Tố, cho dù có vứt đi hay đụng bể hay làm hỏng, cô cũng không để cho An Ngân Noãn đụng đến.
Nếu đồ của cô bị An Ngân Noãn đụng vào, cô sẽ ngay lập tức huỷ đi món đồ đó, cho dù là một chút xíu cô cũng không để lại cho An Ngân Noãn.
Nhưng một An Chi Tố ngang ngược và đáng ghét như vậy lại được An Bác Viễn yêu thương sau khi mẹ cô mất, trong lòng An Bác Viễn cảm thấy mất mát nên dành hết tình cảm để bù đắp cho mẹ cô qua hết cho cô, vì thế khiến An Chi Tố càng có chỗ dựa hơn.
An Chi Tố có tài năng thiết kế trời cho, từng đoạt rất nhiều giải thưởng về thiết kế khi cô còn là một thiếu nữ, đến nay tập đoàn An thị còn có thể dựa vào những bản thiết kế của cô mà kiếm cả bộn tiền.
Nếu không phải vì chuyện của 5 năm trước, An Chi Tố của bây giờ 100% là đươc An Bác Viễn đào tao thành
người thừa kế.
Triệu Lâm Lâm ở trong mắt An Chi Tố giống như một con hề đang nhảy nhót vậy, năm năm trước là thế, năm năm sau cũng vẫn như vậy.
An Chi Tố muốn cho cô ta biết, cho dù An Chi Tố không còn là đại tiểu thư của An gia, cô vẫn có thể giẫm cô ta lún xuống cát.
Cho cô ta biết An Chi Tố giống như ôn thần của Triệu Lâm Lâm, chỉ cần cô vừa xuất hiện là Triệu Lâm Lâm gặp xui xẻo, đây chính là một vòng lẩn quẩn, cho dù có trải qua năm năm, cho dù nhà họ Triệu của cô ta không còn như xưa nữa, do dù mọi
người có tôn cô ta là bà Triệu.
Thì cô ta khi ở trước mặt An Chi Tố vẫn bị đè bẹp.
“Hả giận lắm, mặt của Triệu Lâm Lâm bị cậu đánh cho sưng rồi.
Cậu nói xem, sao cô ta không ghi nhớ một chút, rõ ràng biết cậu không dễ chọc, còn ráng chọc giận cậu, cô ta là người thích tự ngược nhất mà mình từng gặp qua đấy.
”
Tống Giai Nhân kéo An Chi Tố ra khỏi trung tâm thương mại, cô gần như cười lạc cả giọng, cứ ôm bụng mà cười không thèm để ý đến hình tượng
mình.
Ánh chiều tà của mặt trời lặn rơi trên vai An Chi Tố, phản chiếu sườn mặt nghiêng của cô, cô hơi cong khoé môi: “Có lẽ cô ta nghĩ An Chi Tố của bây giờ là người có thể mặc cho cô ta nặn tròn nặn dẹt.
”
Tống Giai Nhân đã cười đau cả bụng, cô ấy nhoài người về phía An Chi Tố tiếp tục cười: “Còn phải cảm ơn người đàn ông giải vây giúp cậu nữa, anh ta là ai vậy? Cậu quen không?”
“Vệ sĩ của Diệp Minh Thành.
”
Tay An Chi Tố để trong túi xoa xoa, cô biết rất rõ hôm nay là cô mượn tay
Diệp Minh Thành để tát Triệu Lâm Lâm một cái, nếu không có Diệp Minh Thành thì hôm nay cô đã bị Triệu Lâm Lâm ăn hiếp rồi.
“Diệp Minh Thành? Sao anh ta lại xuất hiện ở trung tâm thương mại?”
Tống Giai Nhân vô cùng ngạc nhiên, một hồi sau đó mới vỗ trán tỉnh ngộ:
“Sao mình lại quên mất, trung tâm thương mại này thuộc sở hữu của tập đoàn Thịnh Thế.
.
Danh sách chương