An Chi Tố hùng dũng nhận lấy điện thoại từ tay Diệp Minh Hạo, sau đó ấn mật khẩu 1234 mở khoá rồi vào wechat, tìm đến mã QR sau đó quét một cái liền kết bạn với anh.

“Được rồi.

” – Sau khi kết bạn xong An Chi Tố liền trả điện thoại lại cho Diệp Minh Hạo, sau đó lại nịnh hót thêm nói: “Wechat của anh có tiền không? Anh phát hồng bao cho tôi đi.

Tôi sắp đói
chết rồi đây, tôi định đặt đồ ăn ngoài nhưng wechat của tôi hết tiền rồi, trong thẻ ngân hàng cũng hết tiền luôn.

Bây giờ tôi vô cùng nghèo, anh mà không mau cưu mang tôi thì có thể vừa kết hôn một ngày anh đã thành goá vợ đó.


Diệp Minh Hạo: …
Diệp Minh Hạo dường như bị sự lém lỉnh khoa trương của An Chi Tố chọc cho cười, anh một tay chống đầu một tay cầm điện thoại lên gửi 1 cái hồng bao cho cô.

Ting!
Thông báo wechat vang lên, An Chi Tố mở ra xem, bạn vừa nhận được một hồng bao…một chục … một trăm ngàn vạn…
Một trăm ngàn vạn! An Chi Tố chết lặng, dùng ánh mắt như nhìn thằng bệnh mà nhìn Diệp Minh Hạo: “Tôi chỉ gọi đồ ăn ngoài thôi, 100 tệ cũng đã đủ tôi ăn no đến chết rồi.


“Gọi đồ ăn ngoài thì khỏi đi, trước đó lão Cửu đã gọi đồ ăn rồi, một lát nữa sẽ đưa đến thôi, tiền kia là tiền tiêu vặt của em.

” – Diệp Minh Hạo nói xong thì đứng dậy,
giọng điệu lãnh đạm, một trăm ngàn vạn hay 10 tệ thì cũng chỉ là gió thổi phất phơ mà thôi.

An Chi Tố có chút chết đứng, một lời không nói liền đưa tiền tiêu vặt, đây chính là phúc lợi của việc có một ông chồng phú hào sao?
“Qua đây.

” – Trong lúc An Chi Tố đang đần độn thì Diệp Minh Hạo đã đi đến cửa phòng làm việc nhắc cô đi theo anh.

An Chi Tố ngơ ngác đi theo anh rời khỏi phòng làm việc, đi đến phòng ngủ chính.

Diệp Minh Hạo dắt cô đi vào phòng thay đồ sau đó mở ra một cái tủ nhỏ, bên trong là một cái két sắt, Diệp Minh Hạo bấm tít tít vài cái rồi nắm lấy ngón tay An Chi Tố kéo đến, ấn dấu vân tay của cô mờ két sắt.

Khi két sắt mở ra An Chi Tố nhìn thấy từng hàng nhân dân tệ xếp ngay ngắn, cô tốc độ tính toán một chút, 1 xếp nhỏ mười vạn, 1 xấp lớn mười vạn, mười xếp lớn chính là một trăm vạn.

Một trăm vạn!
Trong két sắt cái gì cũng không
có, chỉ có một trăm vạn tiền mặt, đậu má, đây là thứ sở thích gì vậy?
“Đây là tiền tiêu vặt được trữ trong nhà, sau này em cứ lấy trong này.

Lát nữa tôi sẽ dặn trự lý mở một thẻ phụ không giới hạn giá trị cho em, cứ quẹt tự nhiên đi.

” – Diệp Minh Hạo nói.

An Chi Tố: …
Khoé miệng An Chi Tố co giật kịch liệt, cảnh tượng này có chút không đúng nhỉ, sao lại có cảm giác như được phú hào bao nuôi thế?
Dingdong dingdong…
Trong lúc An Chi Tố đang suy nghĩ nên cự tuyệt sự “bao nuôi” của Diệp Minh Hạo ra sao thì tiếng chuông cửa vang lên, An Chi Tố bỏ lại một câu “Tôi đi mở cửa” rồi bỏ của chạy lấy người.


Khoé miệng Diệp Minh Hạo khẽ nhếch môi cười khi nhìn thấy dáng vẻ “bỏ của chạy lấy người” của cô, anh lười phải ra ngân hàng rút tiền nên trong nhà hay trữ một ít tiền mặt.

Số tiền này thông thường không được dùng tới, chỉ là có vài lần
mấy anh em đến đánh bài lấy ra làm tiền đặt cược.

Nhưng Diệp Minh Hạo rất hiếm khi thua, căn bản mỗi lần anh lấy tiền ra đều thu lại về gấp đôi.

Tiền trong này đã vài tháng chưa động đến rồi.

“Diệp Minh Hạo, xuống ăn cơm.

” – Rất nhanh giọng nói của An Chi Tố đã vọng lên lầu.

Ý cười trên mặt Diệp Minh Hạo lại rõ ràng thêm, nhưng khi tầm mắt anh thoáng nhìn thấy số quần áo lác đác được An Chi Tố
treo trong tủ liền trầm mặc một hồi.

Anh biết cô mang theo ít đồ nhưng không ngờ chỉ vỏn vẹn mấy chiếc này, hơn nữa đều là đồ đã cũ, chúng được treo cùng với những bộ đồ đắt đỏ của anh, trông rất hiu quạnh.

Đường đường là đại tiểu thư An gia mà lại nghèo nàn đến mức chỉ còn vài bộ đồ cũ, cặp mày Diệp Minh Hạo lại nhíu vào nhau.

Bây giờ An Chi Tố giống như một câu đố có rất nhiều bí ẩn phải giải ra.

May mà thời gian còn dài, Diệp Minh Hạo cũng không vội, kết hôn rồi anh có cả đời để khám phá ra bí ẩn trong cô.


“Diệp Minh Hạo, tôi không đợi anh nữa đâu.

” – Giọng nói thúc giục của An Chi Tố lại vọng lên.

Diệp Minh Hạo thu lại suy nghĩ rồi cất bước xuống lầu.

Lúc xuống tới nơi, An Chi Tố đã đem tất cả đồ ăn đặt trên bàn ăn, cô đang ngồi trên ghế ăn, nói là không đợi anh nhưng vẫn nắm lấy đũa không nhúc nhích, hai con mắt đang gắt gao khoá trên
đống đồ ăn mê người kia, nước mắt cũng sắp rơi ra đến nơi.

Diệp Minh Hạo cười một cái khó nhận thấ,ỵ rồi thong dong đi rửa tay, sau đó mới ngồi vào chỗ, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Đũa của An Chi Tố đã chuẩn bị từ sớm rồi, Diệp Minh Hạo vừa cầm đũa lên, cô đã vội vàng gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng.

An Chi Tố rất thích ăn thịt, không có thịt thì sẽ không hạnh phúc được, không có bữa ăn nào là không thể tách rời thịt, đối với cô
mà nói một ngày ba bữa mà không có thịt thì không gọi là một ngày ba bữa.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện