Diễm An An nghe Lạc Tu Minh hỏi như thế đầu óc có chút chuyển động nhưng vẫn thở dài đáp.

" Trên đời này làm cho thứ gì gọi là công bằng tuyệt đối được chứ, tùy theo cách nghĩ khác nhau và có ra kết quả khác nhau mà thôi."

Lạc Tu Minh vụi đầu vào chiếc bụng thon nhỏ của Diễm An An tham lam hít lấy hương thơm quen thuộc rồi hỏi tiếp.

" Anh chỉ muốn hỏi suy nghĩ của em hiện tại mà thôi, em có thấy cuộc sống này công bằng hay không ?"

Đôi đồng tử Diễm An An xoay tròn đảo một vòng lớn trong đầu bao nhiêu ký ức xưa cũ lại ùa về trong đáy mắt cô xuất hiện nhiều tia ưu thương nhàng nhạt nhưng đã bị giấu đi mất.

Diễm An An làm thở dài một hơi giống như bà lão tám mươi tuổi nói.

" Em thấy cuộc sống này rất bất công nhưng chẳng sao cả, trên một bàn tay có ngón dài ngón ngắn, núi thì có núi thấp núi cao. Sông dài có dài có ngắn, người thì cũng có thấp có cao, có xinh đẹp có xấu xí dựa vào đâu mà lại đòi hỏi sự công bằng cơ chứ. Chỉ có những người nhu nhược, yếu kém sống dựa vào người khác mới đòi hỏi sự công bằng."

Thấy câu trả lời kèm theo sắc mặt hờ hững kia của Diễm An An thân thể Lạc Tu Minh như có một hơi lạnh chạy dọc từ dưới bàn chân lên đỉnh đầu, Lạc Tu Minh đưa bàn tay ra ôm lấy chiếc eo thon mềm kia của Diễm An An ôn nhu nói.

" An An, nếu em có uất ức thì cứ nói với anh. Tuy anh không thể giải quyết được hết mọi vẫn đề nhưng có thể làm chỗ dựa vững chắt cho em."

" Chỗ dựa sao ?"



Diễm An An vừa cắn miếng táo miệng lẩm bậm cái câu mà bản thân Lạc Tu Minh vừa nói, có thể đây là câu đầu tiên mà người khác nói với Diễm An An nên bản thân có một chút trầm tư.

Diễm An An cúi xuống nhìn vào khuôn mặt điển trai kia của hắn phát hiện Lạc Tu Minh cũng đang nhìn mình giây phút này thời gian và không gian như dừng lại ở đây vậy, nhìn vào ánh mắt trong suốt không một chút tạp niệm và khuôn mặt nghiêm túc kia của Lạc Tu Minh khóe miệng Diễm An An bất giác nở nụ cười xinh đẹp như trăm hoa đua nở.

Diễm An An đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn đặt lên đôi vai rắn chắt của Lạc Tu Minh nói nhỏ.

" Đôi vai này của anh rất chắt nhưng không đủ cứng cáp để làm chỗ dựa cho em. Em tin tưởng vào tương lai anh có thể làm một ngọn núi lớn che chở được cho em nhưng hiện tại thật sự không đủ."

Lạc Tu Minh biết bản thân mình trong mắt Diễm An An chỉ là một kẻ xấu xa chỉ biết ỷ thế hiếp người mà thôi, nhưng thấy được ánh mắt nghiêm túc kèm theo khuôn mặt thành thật kia của Diễm An An thì trái tim trong lòng Lạc Tu Minh bất giác nhảy loạn nhịp.

Bàn tay hắn vuốt ve lấy tấm lưng mềm mại có chút nhỏ bé kia của Diễm An An như an ủi sau đó giọng nói lại trầm thấp vang lên.

" Em có thể nào nói rõ ra một chút được không, anh còn chưa tốt chỗ nào để bản thân còn khắc phục để tương lai có thể tốt hơn. Đương nhiên có gì thì em cứ nói thẳng, anh sẽ không trách em."

Đôi đồng tử của Diễm An An lóe sáng có chút bất ngờ vì thái độ này của hắn nhưng những lúc ở chung với Lạc Tu Minh cũng hiểu được tính cách của cái tên này.

Sắc mặt Diễm An An nghiêm túc nói.

" Tuy anh điển trai lại còn giàu có gia cảnh rất là tốt khỏi phải chê bai gì, nhưng mà nếu anh nói muốn làm điểm dựa cho em thì cũng phải tự quyết định được việc của mình chứ. Đến việc kết hôn còn phải theo sự sắp đặc của người khác, thì anh làm sao đủ trọng lượng để gánh vát cơ chứ ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện